Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan gia ngõ hẹp

Phiên bản Dịch · 3901 chữ

Ánh mặt trời chói chang đáng ghét, rèm cửa sổ mỏng manh không thể che được, ánh nắng chiếu vào mặt. Dương Phàm mở mắt, ngồi dậy, vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài, trời rất đẹp.

Chúc Vũ Hàm ngủ rất ngoan, ngoan ngoãn nằm im một chỗ, nghiêng người về phía Dương Phàm, lộ ra phần lưng trắng nõn. Nhìn cảnh này, Dương Phàm có chút rối loạn, không khỏi so sánh ba người phụ nữ. Tư thế ngủ của Ngô Yến như bạch tuộc, mỗi lần Dương Phàm tỉnh lại đều có thể thấy một chân trên người mình. Tư thế ngủ của Du Nhã Ny, Dương Phàm chưa thấy bao giờ. Bởi vì lần nào Du Nhã Ny cũng dậy sớm hơn Dương Phàm.

Một đêm điên cuồng làm Dương Phàm hơi mệt, hắn đi tắm rửa một chút, ra khỏi phòng thấy Chúc Vũ Hàm vẫn ngủ. Nàng nở nụ cười thỏa mãn, điều này làm Dương Phàm không đành lòng đánh thức nàng.

Một phó thị trưởng cấp thị, mỗi ngày bận như thế nào. Dương Phàm nhìn mình bây giờ là biết. Một phó chủ tịch huyện đã bận đến độ bốn chân chổng lên trời, chứ đừng nói Chúc Vũ Hàm.

Rời giường, Dương Phàm không dám kinh động giấc mộng đẹp của Chúc Vũ Hàm. Bà chị xinh đẹp này, từ trước đến giờ chưa có hành động gì * cả.

Tiến vào toilet, bài tiết một chút. Nhìn vào trong gương, Dương Phàm thấy khuôn mặt mình sạm đi vì thường xuyên phơi nắng, râu trên cằm đã dài, đưa tay lên sờ sờ, hắn muốn cạo râu nhưng lại nhớ là mình không mang dao cạo theo.

Một bàn tay nhỏ bé từ phía sau đưa tới, một chiếc dao cạo mới tinh nhẹ nhàng được đặt lên chậu rửa. Dương Phàm không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Cầm lấy bàn tay đó, nhẹ nhàng kéo tới trước, một thân thể mềm mại dán sát vào người, lộ ra khuôn mặt dịu dàng, xinh đẹp.

- Hôm qua rất mệt, nên chị ngủ thiếp đi. Thực ra chị rất muốn...Giọng Chúc Vũ Hàm có chút xấu hổ, giống như một bé gái đang có yêu cầu hơi quá.

Xoay người lại, Dương Phàm ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đẩy nàng về phía bồn rửa mặt. Chúc Vũ Hàm xấu hổ nhắm mắt lại, không dám đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của hắn.

Dương Phàm dán sát vào, trên miệng nàng xuất hiện nụ cười, ôm lấy cổ hắn, lí nhí nói vào tai hắn:- Không được cười chị.

Vùng cổ trắng nõn hiện trước mặt Dương Phàm, dưới ánh đèn phản chiếu trông rất đẹp. Dương Phàm nhẹ nhàng hôn lên, bảo bối bắt đầu giãy dụa đứng lên.

Hai tay đỡ lấy bờ mông nàng, Chúc Vũ Hàm phối hợp nâng mông lên. Lúc đặt mông xuống thành chậu lạnh lẽo, nàng không khỏi rên lên một tiếng. Đôi môi nóng bỏng của Dương Phàm đã áp sát vào miệng nàng, hai cái lưỡi quấn lấy nhau.

Không có bất cứ khởi động nào, thậm chí khá thô lỗ, Dương Phàm ưỡn người tiến vào cái khe chưa hoàn toàn ướt hẳn. Công kích này làm cho Chúc Vũ Hàm phát ra tiếng rên rỉ. Hai tay Dương Phàm đỡ bên dưới mông nàng, lướt lên trên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Đôi chân thon dài của nàng không tự chủ quấn lấy eo hắn, hơi hạ mông xuống, phối hợp những đợt đánh sâu mãnh liệt.

Nếu xếp hạng hoàn cảnh làm tình, vậy hoàn cảnh này chắc phải đứng hàng đầu. Dương Phàm cảm thấy rất khác lạ, rất hưng phấn.

Thực ra bây giờ nếu lựa chọn đối tượng kết hôn, Dương Phàm sẽ không hề do dự chọn người phụ nữ trong lòng mình. Nhưng Chúc Vũ Hàm kiên quyết, làm Dương Phàm không thể miễn cưỡng. Dương Phàm chỉ có thể làm đó chính là làm cho Chúc Vũ Hàm không ngừng đạt đến đỉnh dục vọng. Thực ra làm được điểm này không khó, bởi Chúc Vũ Hàm là một người phụ nữ rất mẫn cảm, đương nhiên đây là từ thực tế Dương Phàm đã thấy.

Không khí trong toilet dần dần trở nên dâm đãng, Chúc Vũ Hàm một lần nữa nhỏ giọng thét dài, hai tay vô lực đặt lên vai Dương Phàm, lí nhí nói:- Không được, dừng chút, cho chị nghỉ một lát.

Dương Phàm cười cười, ôm lấy nàng, đi tới giường, ngồi xuống, nói:- Như vậy... em biết chị thích.

Chúc Vũ Hàm nằm xuống thở dài một hơi, nói:- Không biết làm như thế nào nữa, người khác mà tới gần chị một chút, chị rất khó chịu. Chỉ có mình tên lưu manh này, chị không kiềm chế được mình, cứ nghĩ đến cảm giác muốn sống muốn chết này.

Dương Phàm nhẹ nhàng đưa tay vào trong áo ngủ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng nhãn nhụi của nàng, nhỏ giọng nói:- Đó là khi người phụ nữ yêu. Chị, chúng ta kết hôn đi.

Nói câu này, Dương Phàm rất thật lòng, hắn rất muốn cho Chúc Vũ Hàm một gia đình.

Chúc Vũ Hàm cười thỏa mãn, há mồm khẽ cắn vào ngực hắn, nhỏ giọng nói:- Nói linh tinh. Em là người làm nên đại sự, sao có thể lấy một người vợ già hơn mình chứ. Hơn nữa bố chị rất kỳ vọng vào chị. Chị cho dù muốn kết hôn với em, bố chị có lẽ cũng không đáp ứng. Phải căng thẳng với bố mẹ, không bằng cả đời chị không kết hôn, cứ như thế này cả đời cũng rất tốt mà.

Lời nói này như một thanh đao sắc bén cứa một vết thật sâu trong lòng Dương Phàm. Dương Phàm không khỏi cảm thấy chua xót, nghiêng người đè lên thân thể Chúc Vũ Hàm, điên cuồng đâm vào trong cơ thể nàng. Chúc Vũ Hàm kêu lên sợ hãi, hai chân quấn chặt lấy lưng hắn, kiệt lực nghênh đón những lần công kích.

Tình cảm mãnh liệt trôi qua, Chúc Vũ Hàm giãy dụa đứng lên, lấy hai viên thuốc trong túi ra uống vào. Quay đầu lại thấy Dương Phàm đang nhìn mình, không khỏi áy náy cười nói:- Kỳ nguy hiểm, chị sợ có thai.

Dương Phàm đứng dậy, ôm eo nàng, dán sát mặt vào, nhỏ giọng nói:- Sau này hay là để em đeo bao, uống nhiều cái này quá không tốt cho cơ thể.

Chúc Vũ Hàm quay đầu lại hôn lên mặt hắn nói:- Không có gì, chúng ta cũng không phải hôm nào cũng * Hơn nữa đeo bao, chị cảm thấy không chân thật, gái điếm mới yêu cầu khách đeo.Nói xong Chúc Vũ Hàm đẩy Dương Phàm xuống:- Em nằm chút đi, chị đi tắm rửa.

Chúc Vũ Hàm luôn là như vậy, dùng một tình cảm dịu dàng chăm sóc, quan tâm Dương Phàm. Nhìn bên dưới của nàng lõa lồ biến mất trong toilet, trong lòng Dương Phàm cảm khái không nói thành lời.

Dương Phàm bị Chu Tử Dương gọi điện thoại giục đi, nếu không Dương Phàm nguyện ở trong phòng với Chúc Vũ Hàm cả ngày.

Điểm hẹn ở thị trường hoa quả. Dương Phàm hiển nhiên hiểu đây là ý của Tề Quốc Viễn. Người này đúng là biết ý, đáng giá kết giao.

Từ trên xe đi xuống, thấy Chu Tử Dương thò đầu từ một chiếc xe Mercedes-Benz ra. Thấy Dương Phàm đang tấm tắc khen xe mình, liền nói:- Huynh đệ, sao, thích xe Mercedes-Benz của anh rồi chứ?

Dương Phàm cười mắng:- Cút, anh là một phần tử bại hoại, đừng dùng đạn bọc đường ăn mòn cán bộ cách mạng có ý chí không kiên định như em.

Chu Tử Dương đắc ý cười ha hả, xuống xe, đi về phía Dương Phàm, vừa đi vừa nói:- Ca ca kiếp trước chắc thiếu tiền mày, bị mày sai còn chưa tình, còn bị mày có ý đồ với nhiều thứ khác.

Hai người đến trước một cửa hàng hoa quả trông khá bận bịu. Nhìn mấy xe tải đang hạ hàng xuống, Dương Phàm đưa mắt nhìn xung quanh thị trường hoa quả.

- Phó chủ tịch Dương, ha ha, giới thiệu hai người bạn với cậu.Tề Quốc Viễn từ bên trong chui ra, phía sau còn có hai người đàn ông.

Dương Phàm bắt tay với đám Tề Quốc Viễn, giới thiệu một phen coi như làm quen. Chu Tử Dương nói khu chợ này là do Tề Quốc Viễn mở. Vừa nói như vậy, Tề Quốc Viễn cười cười khiêm tốn một lát, giải thích qua qua. Lúc này Dương Phàm mới hiểu Tề Quốc Viễn kiếm tiền như thế nào.

Mở hẳn một khu chợ cần phải có quan hệ rất nhiều, quan hệ không mạnh thì không thể nào nắm được hạng mục này. Tề Quốc Viễn xây dựng cả một thị trường hoa quả, vốn đầu tư và công sức bỏ ra rất lớn. Sau khi khu chợ xây xong, một bộ phận dành cho các mối quan hệ, một bộ phận bán ra bên ngoài.

Từ cách làm việc này, Dương Phàm biết Tề Quốc Viễn là người rất trầm ổn, làm việc chú trọng tích tiểu thành đại, lưu lại đường lui cho mình.

Vấn đề tiêu thụ dưa lê mà Dương Phàm nói, hiển nhiên rơi vào đầu hai người kinh doanh hoa quả này. Hai người này một người tên Triệu Phương Thụ, một người tên Thái Hách Quang. Tề Quốc Viễn giới thiệu hai người này làm ăn lớn nhất trong cả chợ.

Nhắc đến một vạn năm ngàn mẫu dưa lê hai người này đều nhíu mày. Triệu Phương Thụ mặt đen nói:- Sản lượng quá lớn, cho dù thị trường cả tỉnh mua, nhiều nhất cũng chỉ tiêu thụ được một phần ba.

Dương Phàm là người ngoài ngành, chẳng qua lập tức có suy nghĩ bán ra thị trường cả nước, liền cười hỏi:- Tôi cũng nghĩ tới bán ra bên ngoài, chỉ là không có con đường. Lãnh đạo huyện trước đó cũng đã nghĩ đến điểm này, đi quanh một vài thành phố lớn, nhưng không có hiệu quả.

Thái Hách Quang nghe xong liền cười giải thích:- Khác nghề như cách núi. Kinh doanh hoa quả có rất nhiều quy tắc ngầm. Ví dụ như chỗ chúng tôi, hoa bên ngoài mang đến, nhất định chỉ được bày bán ở một cửa hàng lớn, nếu không rất khó bán đi, chờ nó thối nát ở trên xe. Thực ra tình hình này diễn ra trong cả nước, những nhiêu khê trong đó tôi không nói. Phó chủ tịch Dương nếu muốn phát triển ở thị trường Thượng Hải, tôi thực ra cũng quen mấy người bạn.

Dương Phàm trầm ngâm một chút, nhìn thấy vẻ cung kính trong mắt hai thương nhân, trong lòng không khỏi suy nghĩ. Thương nhân đều là người hám lợi, nhất định phải có đủ lợi ích mới có thể sai khiến bọn họ.

- Vì tiêu thụ dưa lên, tôi đã vắt hết tâm trí. Hai vị là người trong nghề, có đề nghị gì, chỉ cần giúp tôi bán được dưa lê, vậy cứ nói thẳng.

Lúc này Chu Tử Dương mới nhíu mày, ngồi bên cạnh nói:- Huynh đệ, tao nói mày đâu cần phải phí tâm sức như vậy? Việc này đáng lẽ không phải do mày quan tâm mà. Hơn nữa, cái gì mà cứ nói thẳng? Mày đáp ứng dứt khoát như vậy, không sợ người khác đạp lên mặt, lên mũi à?

Dương Phàm nghe xong sửng sốt, nhìn Tề Quốc Viễn đang cười cười quái dị với mình, không khỏi có chút hiểu ra. Xem ra hai người kinh doanh hoa quả này là muốn xem sắc mặt Tề Quốc Viễn mà làm.

Nghĩ được điểm này, Dương Phàm cười cười, chỉ vào Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn mà mắng:- Hai người này, bỏ đi, ta không tức hai người. Ta chuyên tâm nói chuyện mua bán.

Tề Quốc Viễn lúc này mới nói:- Bỏ đi, nói thẳng ra. Thị trường hoa quả Giang Nam, tôi về cơ bản có thể đảm bảo tiêu thụ, bán được bao nhiêu tôi không dám cam đoan, giá tiền tùy theo sự lên xuống của thị trường. Mấy thành phố xung quanh như Thượng Hải, Nam Kinh, tôi cũng quen một vài người bạn, đưa sang chắc không có vấn đề gì lớn. Chẳng qua tôi thấy cậu bây giờ như con ruồi không đầu, một chút con đường cũng không có.

Dương Phàm tuy bị nói như vậy nhưng không hề cảm thấy không hài lòng. Tề Quốc Viễn đang thật tâm giúp mình.

- Anh nói đi, tôi nên làm cái gì?

Tề Quốc Viễn thở dài một tiếng:- Cậu đúng là người ngoài nghề. Đầu tiên cậu phải phân dưa lê thành từng cấp, sau đó chia cấp bậc các hộ nông dân. Khi có người mua, cậu phải tìm được mấy người giúp việc cho mình, nếu không chỉ mấy lần là mệt chết cậu. Còn nữa, đóng gói cậu đã nghĩ đến chưa. Cậu cần phải mau chóng xây dựng một cơ sở đóng gói... còn nữa....

Dương Phàm cười khổ giơ tay lên, lớn tiếng nói:- Anh đừng nói nữa, giúp tôi làm một kế hoạch chi tiết, cùng lắm thì tôi mời khách.

Chu Tử Dương lúc này mới cười nói:- Lão Tề đã sớm nghĩ giúp mày. Bảo lão Thái và lão Triệu ra mặt, xuống Vĩ Huyền mở một công ty tiêu thụ nông sản. Cụ thể chính là mày phải làm được một điểm, đây là lần đầu tiên mọi người hợp tác, ban đầu lấy hình thức đại lý, công ty tiêu thụ phục trách bán dưa lê huyện Vĩ Huyền, giá cả theo thị trường.

Sau đó là nói đến điều kiện có hơi hà khắc chút. Dương Phàm nghe xong không khỏi chần chờ. Tề Quốc Viễn mỉm cười nói:- Lần đầu tiên mà, mọi người đều có lo lắng trong lòng. Lại nói, đến lúc đó cần phải được huyện đảm bảo một chút, kế hoạch này mới có thể thực hiện.

Tề Quốc Viễn nói thẳng ra, Dương Phàm hiểu rõ tự mình làm đến hết đời cũng không được gì, cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng:- Được, đến lúc đó tôi ra mặt đảm bảo cho các người là được.

Tề Quốc Viễn lúc này mới cười nói:- Có những lời này là được. Ngày mai lão Thái và lão Triệu sẽ xuống khảo sát, sau đó làm ra một kế hoạch cẩn thận. Hai người này đều là người biết chừng mực, đảm bảo sẽ không làm khó phó chủ tịch Dương.

Một chuyện làm người ta đau đầu không ngờ có thể giải quyết trong cuộc nói chuyện này. Dương Phàm coi như có một cách đánh giá hoàn toàn mới về Tề Quốc Viễn.

Lúc này Chu Tử Dương đến gần hắn, nhỏ giọng hỏi:- Dương Phàm, mày có quen ai bên phòng cảnh sát Hà Đông không? Gần đây có người đến một điểm giải trí lão Tề mở làm loạn.

Dương Phàm nghe xong không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tề Quốc Viễn:- Xảy ra chuyện gì?

Tề Quốc Viễn cười khổ nói:- Con mẹ nó, lần trước thằng ranh Xa Đỉnh vì chúc mừng ra viện, uống nhiều, đòi một nhân viên phục vụ, người ta là con nhà lành, không bán thân. Cậu nói tôi có thể không ngăn sao. Kết quả thằng ranh đó nói năng không lễ phép, đàn em của tôi liền kéo nó ra, vứt lên xe, kết quả thù kết. Gần đây người của phòng công an Hà Đông không có việc gì lại đến càn quét một vòng. Mặc dù không làm được chuyện gì, nhưng vẫn làm cho người ta chán ghét.

Dương Phàm nghe xong không tỏ thái độ ngay, mà nhìn Chu Tử Dương. Chu Tử Dương xấu hổn giơ tay đầu hàng:- Được rồi, đừng giận, tao không phải cố tình tính kế mày. Tao cũng đã tìm người hỗ trợ, nhưng tỉnh thành này nước quá sâu, người tao tìm lại không muốn đắc tội với Xa Đỉnh. Gọi mấy cuộc điện thoại mà chẳng tác dụng mẹ gì.

Lúc này Dương Phàm mới hừ một tiếng:- Xa Đỉnh thì sao chứ? Nó còn muốn gãy chân lần nữa à?Có thể nói như vậy, tự nhiên là nể mặt Tề Quốc Viễn đã giúp hắn giải quyết vấn đề lớn nhất.

Chu Tử Dương vừa nghe liền lấy lại tinh thần, mắt sáng rực, cười lạnh nói:- Chuyện lần trước là mày làm à? Thằng ranh đó tìm hung thủ khắp nơi, kết quả cái rắm cũng không làm gì được, thì ra là mày làm.

Chu Tử Dương nói chính là chuyện Xa Đỉnh bị người đánh gãy chân lần trước. Bây giờ mới ra viện chưa bao lâu, vẫn phải chống nạng. Tề Quốc Viễn từ đầu đến đuôi luôn nở nụ cười, lúc này cũng biến sắc. Ở tỉnh thành này, ai có thể đánh Xa Đỉnh mà không bị tra ra?

Dương Phàm nhìn xung quanh thấy không có ai, lúc này mới cười giải thích:- Là hắn tự tìm, trêu bạn gái em, kết quả bị bộ đội đặc chủng thu thập. Em thực ra không làm gì, chỉ nói với phòng cảnh sát Tiêu Dao một tiếng, lúc phái cảnh sát ra, chậm tầm mười phút là được.

Tề Quốc Viễn lại biến sắc, có thể điều động quân đội đã đủ ngưu, bây giờ còn có thể chỉ huy cảnh sát. Khó trách Chu Tử Dương lúc trước có nói chuyện này giao cho Dương Phàm xử lý, đảm bảo Ok.

Chu Tử Dương nhíu mày nói:- Bỏ đi, đánh gãy chân nữa của hắn, cha hắn nhất định sẽ phát điên. Hơn nữa chuyện này quá rõ ràng, không dễ che giấu.

Dương Phàm bĩu môi nói:- Sợ cái mẹ gì, thằng ranh đó rất nhiều kẻ thù. Tính của hắn đắc tội với đủ người. Em nói, lần trước chân nó vẫn chưa khỏi hẳn phải không? Em cũng không định đánh vào chân đau của hắn.

Tề Quốc Viễn đến gần, cười khổ nói:- Chu đại thiếu gia nói đúng. Tôi là người làm ăn, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:- Được rồi, tôi bảo chị tôi gọi điện thoại cho cục trưởng Lưu, tụ điểm của anh tên là gì?

Nhắc đến quán, Chu Tử Dương đứng dậy, vỗ vỗ mông nói:- Đi, tao dẫn mày đi, vừa lúc nhìn giúp toa một chút. Lão Tề tìm mấy mẫu xe thế nào. Cuối tuần có triển lãm xe, tao đang suy nghĩ chuyện này.

Cơ sở mà Tề Quốc Viễn mở có tên là Huy Thương, trên thực tế đây chỉ là một chỗ ở tạm cho người kinh doanh lúc mệt mỏi, cũng là một nơi yên tĩnh để bàn chuyện. Có thẻ hội viên cấp cho khách, chất lượng phục vụ khá được. Xa Đỉnh là do một hội viên dẫn tới, không ngờ lại mang đến phiền phức.

Đến nơi này, Dương Phàm hơi buồn đi Wc, hỏi vị trí toilet rồi chạy tới, giải quyết vấn đề rồi đi bộ ra. Không ngờ lại va vào một người ở chỗ rẽ.

- Con mẹ mày, thằng chó chạy tang à.

Người bị va vào mở miệng mắng, Dương Phàm tức giận trong lòng, thầm nói mày đi gấp va phải tao, sao lại là mày chửi tao. Chờ khi thấy rõ thằng đang chống nạng, Dương Phàm không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.

- Còn có một chân để đi, mày còn kiêu ngạo như vậy sao?Dương Phàm lạnh lùng nhìn Xa Đỉnh, giọng lạnh như băng, như từ địa ngục toát ra.

- Tao...Xa Đỉnh thấy rõ người đứng đó là Dương Phàm, không khỏi ngậm miệng lại. Bị đánh lần trước, Xa Đỉnh cũng nghi ngờ là do Dương Phàm ra tay, nhưng khổ nỗi không có biện pháp. Theo ông già hắn nói, ngày hôm sau Xa Trường Niên bị phó chủ tịch tỉnh Điền Trọng gọi điện tới, mắng cho một trận, về nhà mặt mày xám xanh suốt ba ngày.

Bây giờ hai người lại gặp nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lúc này Tề Quốc Viễn đi tìm Dương Phàm, từ xa thấy hai người đang đứng đối mặt với nhau, do dự một chút, nháy mắt với Dương Phàm.

Dương Phàm nháy mắt lại ra vẻ không có gì, rồi nói với Xa Đỉnh:- Làm người đừng quá kiêu ngạo, nếu không có khi chân còn lại của mày cũng bị người đánh gãy đó.

Xa Đỉnh bị nói thế, mặt như lợn bị chọc tiết. Rất căm giận nhưng không dám ra tay. Hắn đang chống nạng, đánh nhất định sẽ bị thiệt. Dương Phàm nói xong liền rời đi, đi đến phía sau lưng Xa Đỉnh liền dừng lại, quay đầu lại chỉ vào mũi Xa Đỉnh nói:- Đây là bạn tao mở, mày tốt nhất biết điều một chút.

Dương Phàm từ từ đi lên lầu, Xa Đỉnh đứng tại chỗ mặt lúc đỏ lúc xanh, một thằng bạn đi ra tìm hắn, thấy cảnh đó, vội vàng hỏi:- Sao thế?

Xa Đỉnh nghiến răng nghiến lợi:- Thấy oan gia.

Thằng này lập tức xắn tay áo lên nói:- Vậy nói cái mẹ gì, thịt nó.

Xa Đỉnh cười âm trầm:- Muốn làm thì cũng phải đợi chúng ta rời đi rồi nói.

Dương Phàm đi đến bên cạnh Tề Quốc Viễn. Tề Quốc Viễn nói:- Phó chủ tịch Dương, thằng ranh đó hôm nay dẫn theo hai thằng trong hắc đạo tới, tôi có chút lo lắng.

Dương Phàm khinh thường nói:- Nó làm được mẹ gì? Nó nói gì?

Tề Quốc Viễn bắt đầu nói:- Hắn muốn tôi chuyển tặng nơi này cho bạn hắn làm.

Dương Phàm nghe xong tức giận, cười lạnh nói:- Khó trách thằng chó đó đến đây gây chuyện, thì ra muốn cướp tài sản của anh. Lão Tề yên tâm, có tôi ở đây, nó mà dám đến một lần nữa, tôi đánh gãy chân nó. Chân gãy hết, còn có tay, đánh gãy hết tứ chi, tôi xem nó còn dám đến hay không.

Tề Quốc Viễn vẫn cẩn thận, ngoắc tay gọi một nhân viên phục vụ, nhỏ giọng nói vài câu, sau đó quay đầu lại giải thích với Dương Phàm:- Tôi bảo người của mình chuẩn bị, miễn lát nữa hắn bảo người trong huyệt đạo đến gây sự.

Dương Phàm suy nghĩ một chút, cũng có chút lo lắng, rút điện thoại ra gọi cho Trương Tư Tề:- Cài này... tìm anh em, mượn vài người có được không?

Bạn đang đọc Sỹ Đồ Phong Lưu của Đoạn Nhận Thiên Thai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.