Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi học thực hành ~Phần Sau~

Phiên bản Dịch · 3837 chữ

Buổi học thực hành ~Phần Sau~

̶ Mà này Blued, kế hoạch tác chiến của mọi người là thế nào thế?

Trông thấy đám Blued đứng dậy, tôi mở miệng hỏi, sau đó cậu ấy chỉ cho tôi.

̶ Cũng không có gì phức tạp. Agnos và Baird sẽ hướng sự tập trung của Seiichi-sensei vào 2 cậu ấy, để làm được điều đó 2 người cần tấn công liên tục để Seiichi-sensei không có thời gian rảnh. Trong khoảng thời gian hoàn toàn không để ý, em sẽ vòng ra sau lưng tấn công. Nội dung chỉ có vậy thôi.

̶ Ra vậy…Thế thì chẳng phải lúc lên tiếng gọi tôi là một sai lầm sao?

Đúng vậy, nếu Blued không nói gì, có thể tôi đã bị tấn công bất ngờ rồi……….Tại thời điểm đó khi hai kĩ năng đang sử dụng“Thế Giới Nhãn” với “Phòng vệ phản xạ” thì sẽ khó làm được, nhưng nếu mà không rơi vào tầm của “Thế Giới Nhãn” thì kết cục “Phòng vệ phản xạ” cũng có thể không hoạt động.

Ngay từ đầu nếu tôi kiểm soát được cơ thể này thì dù không cần đến “Phòng ngự phản xạ” cũng có thể tránh được rồi, thế nên cảm giác cơ thể cứ như bị cuốn theo trận đánh vậy.

Lập tức Blued lắc đầu.

̶ Không phải đâu, việc em lên tiếng lúc đó nhằm bắt buộc thầy chuyển hướng tập trung vào em. Lúc đó, với ý thức vừa rời khỏi đám Agnos, rồi với sự xuất hiện đột nhiên của em thì sẽ làm thầy cực kì nao núng. Và còn lý do khác nữa là em có thể dùng kiếm thật đấy, nhưng em biết rằng sức mạnh cho đòn dứt điểm của mình không đủ. Vậy nên em nghĩ rằng cho sensei thấy Agnos, Baird là mồi nhử, rồi sau đó tự nhiên xuất hiện làm sensei cảnh giác với em mà thực chất cũng vẫn chỉ là mồi nhử thôi, việc tấn công thực sự dành cho 2 người kia.

̶ ………………

Tôi bất giác ngây người ra.

Vậy tức là Blued không phải người tấn công mà thực chất là giả, còn ngược lại tôi nghĩ rằng Agnos, Baird là mồi nhử thì lại sẽ ra đòn tấn công. Nói không có gì phức tạp….là hư cấu!!!!

Có thể nghĩ ra như vậy, đối với tôi là không thể. Khó tin được cậu ấy tầm tuổi tôi……À không, có khi ngoài tôi ra, ai cũng có thể nghĩ được như thế cũng nên.

Có điều, đáng tiếc là…..Tôi trong lúc chiến đấu, chẳng có nghĩ gì đến việc đâu mà mồi, đâu là thật cả.

Mà không, vì kết quả phải đánh bại mọi người, nên việc đó cho rằng sao cũng được thì………….

Đúng là lý do lý trấu thôi! Vâng, tôi đã không nhận thấy đấy! Đã thoả mãn chưa!?

Trong tâm tôi đang ở trạng thái cuồng loạn, thì Blued nở nụ cười cay đắng.

̶ Maa, chắc Seiichi-sensei không có liên quan gì đâu.

Mình bị nhìn thấu rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!

Tôi chỉ còn biết cười một cách khô khốc.

Lúc này, đám Blued đã di chuyển tới vị trí của Beatrice-san và vẻ như đang trong “chế độ” quan sát rồi.

Xác nhận xong, tôi quay lại với những thành viên còn lại.

̶ Và giờ……..lần này tới ai đây?

Ngay sau đó, Flora và Rachel, cùng với Irene giơ tay.

̶ Vâng vâng vâng! Lần này tới ba chúng em!

̶ Nhờ thầy chỉ giáo~

Vẻ như Flora đã lập nhóm với Rachel và Irene, ba người cùng lên khiêu chiến.

Tất nhiên tôi đã đồng ý việc này với Blued rồi, nên cũng không thể từ chối Flora rồi.

Hơn nữa, qua trận chiến vừa rồi, tôi cũng đã nhận thức được nhiều điểm cần cải thiện, tôi rất lấy cảm kích điều đó.

̶ Yoccha–! Cố gắng thôi~!!

̶ Xin hãy nhẽ tay với chúng em nhé~!

Flora với những lời khích động lên tinh thần và Rachel thì có chút rụt rè trong lời nói.

Bất chợt tôi nhận thấy bộ dạng Irene hơi kì lạ.

̶ Sao vậy? Irene.

̶ ………….

Cô ấy cúi đầu.

Khi tôi nghi ngờ nhìn cô ấy, gần như sau đó Irene nói thẳng ra bằng biểu hiện lạnh nhạt.

̶ Thật lãng phí!

̶ Hế?

Trước câu đó, tôi chỉ biết thốt ra tiếng ngu ngốc.

Thấy vậy, Irene tiếp tục nói.

̶ Thầy không hiểu được vẻ đẹp của mình hả? Che khuôn mặt đi như vậy….thật sự là một tổn thất lớn đối với con người đấy! Khi mình đẹp, lúc đấy cũng sẽ sinh ra nghĩa vụ. Đúng vậy, là nghĩa vụ cho hàng vạn người thưởng thức cái đẹp đó! Chữ “đẹp” mang ý nghĩa rất to lớn, chính vì vậy, điều cần thiết nhất là phải duy trì được sự tồn tại của cái “đẹp”! Seiichi-sensei….Thầy đang vứt bỏ cái nghĩa vụ đó đấy!

̶ Xin, xin lỗi!?

̶ Không đâu! Cho đến khi thầy hiểu được giá trị của bản thân mình, em sẽ liên tục lên tiếng! Một người hoàn hảo như em phải làm vậy!

̶ Thôi, thôi khỏi.

Trước những lời nói dồn dập đến từ Irene, tôi chỉ còn biết gượng cười.

Hơn nữa, có gì với khuôn mặt của tôi vậy? Khi tới thế giới này, tôi còn chưa nhìn qua gương….mà tôi cũng không chắc về sự tồn tại của nó ở đây. Trở lại vấn đề trước thì lý do lớn nhất là tôi không quan tâm cho lắm về khuôn mặt mình. Bởi vì dù không biết cũng chẳng sao cả………

Maa, do hiệu quả của “Trái Tiến Hoá” thì rõ ràng bộ khung xương đã thay đổi……..Không, đây không phải là chỉnh hình gì đâu, đúng ra là bộ gen trong cơ thể đã được cấu tạo lại nhỉ? Mà tóm lại với tầm vóc và hình thể như thế này, so với lúc ở Trái Đất, tôi biết mình đã thay đổi một cách rõ rệt.

Không biết mình có giống bức tranh mà Mei đã vẽ không. Nếu quả thật như vậy thì hạnh phúc quá. Bức tranh đó, hình ảnh tôi hiện lên như một thằng Ikemen đích thực.

Trong lúc đang trầm ngâm suy nghĩ về dáng vẻ của bản thâm, Irene đã từ lúc nào rút vũ khí ra và di chuyển đến chỗ của Flora.

̶ Seiichi-sensei! Thầy đang làm gì vậy! Nhanh chóng bắt đầu đi chứ! Đúng vậy, trận chiến truy cầu cái “đẹp”….!

̶ Không, chỉ là một chấn giả chiến thôi.

Vừa tsukkomi xong, tôi hướng người đối đầu với bọn họ.

Giống với các thành viên kia, khi tôi kiểm tra thuộc tính ma pháp của bọn họ, quả nhiên vẫn là giai đoạn chưa phát hiện.

Như vậy đã đủ để kết luận chưa nhỉ?

Rõ ràng là sức mạnh chiến đấu của Blued và mọi người không thể được gọi là kém được.

Vì vậy, lý do cho việc bị xem thường là không sử dụng được ma pháp rồi.

Maa, vì đây là học viện ma pháp Barbadol nên việc lấy ma pháp làm chính cũng có thể hiểu được, nhưng dù vậy quả là một cách đánh giá thành tích cực đoan quá đấy.

Có điều nếu nếu những học sinh ngoài vượt trội hơn thì bị nói như vậy cũng không sai. Thế nhưng Beatrice-san đã nói nằng Helen khá mạnh nên chắc không có chuyện ấy đâu

Ngoài ra thì tôi cũng không hiểu sao Leon có thể sử dụng ma pháp mà phải vào cái lớp này.

À, thêm nữa là tôi chỉ xem thông tin ma pháp thôi, mọi thứ khác tôi chưa nhìn gì đâu! Vì đây là quyền riêng tư mà! Đặc biệt lưu ý những thứ nhạy cảm như số đo 3 vòng hay “nơi mà phụ nữ không muốn bị nhìn” đấy nhé! Kĩ năng “Thế Giới Nhãn” thật đáng sợ!

Bởi vậy nên lúc chiến với Helen tôi hoàn toàn không biết cô ấy sử dụng loại võ thuật gì đâu

Khi đang nghĩ vậy, tôi hướng ánh mắt tới 3 người đang đối đầu

Flora sử dụng một thanh đại kiếm cao gần bằng thân mình, Rachel thì dùng thương. Và người còn lại, Irene cầm cây lưỡi hái.

̶ A A! Sao mình dùng cái gì cũng thấy hợp thế nhỉ…..Đúng vậy, đây là vẻ đẹp của thần chết. Vị thần chết quá là xinh đẹp này sẽ mang đến cái chết cho Sensei, một kẻ ngu ngốc không hiểu được cái đẹp của bản thân!

̶ Xin được chỉ giáo~

̶ Em đã sẵn sàng! Em sẽ đánh thật đấy nhé

Mỗi người một vẻ nhỉ.

Tôi có suy nghĩ như vậy khi nhìn bọn họ. Nhưng bây giờ phải trở lại trạng thái chiến đấu đã.

Và rồi, khoảnh khắc tiếp theo—————trước tiên là Flora áp sát tôi với thanh đại kiếm trên tay.

̶ Em tới đây! Hyaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Cô ấy vung thanh kiếm hướng tới phần cạnh của tôi, một đòn khá sắc bén.

Thế nhưng, tôi dễ dàng đỡ được, vừa với tư thế đó nhanh chóng nới rộng khoảng cách với 3 người.

Sau đó, Irene tiến tới, vung cây lưỡi hái nhằm tới cái cổ tôi.

̶ Cho em xin cái cổ nhé! Sau đó đen treo ở đâu đó trước toàn thể mọi người!

̶ Tôi có làm cái gì xấu đâu mà bị bêu đầu thị chúng hả!?

̶ À không, nếu cả cơ thể cũng hoàn hảo nữa thì em sẽ suy nghĩ tới việc treo cả cái xác luôn!

̶ Cô bị điên rồi…………..!

Trong lúc đối đáp với Irene đang bị phát cuồng, tôi vừa tiếp tục né tránh những đòn tấn công của cô ây.

………Tôi đã thuần thục hơn về cách di chuyển rồi.

Những bước chân của tôi hầu hết đều học từ Louis, thế nên việc còn lại là chỉ cần áp dụng tốt trong trận chiến.

Tôi bình tĩnh tránh mọi đòn tấn công lớn nhỏ từ Flora và Irene

̶ A~ mồ! Chẳng trúng được gì cả!

̶ Hừ…được đấy, Seiichi-sensei! Thế nhưng em vẫn chưa bỏ cuộc đâu! Cho đến khi cái đầu được treo lên…….!

̶ Ấy, cái đó thì xin em đừng!

Trái ngược với Irene, người đang liên tục tấn công với trạng thái đã mệt mỏi, Flora khác, hoàn toàn không thấy mệt nhọc gì cả, vẫn tiếp tục văng thanh đại kiếm lên mà không cảm thấy được sự suy yếu đi. Thể lực kinh thật đấy.

Trong lúc mang suy nghĩ như vậy, tôi vẫn tránh những đợt tấn công dữ dội từ 2 người. Nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy rùng mình.

Tôi vừa chú ý tới Flora và Irene vừa xác nhận sau lưng mình bằng “Thế Giới Nhãn”

Sau đó, tôi nhận ra từ lúc nào mà Rachel đã vòng ra ngay sau lưng mình.

Khi xác nhận sự tồn tại của Rachel, tôi lập tức ngồi xổm xuống ngay.

Khoảnh khắc đó, ngay vị trí cái đầu tôi trước đấy, một mũi thương sắc bén, nhưng lại thấy một chút chần chừ đã xuất hiện.

……………Ra vậy. Trước giờ mọi người đều tấn công không chút do dự, riêng chỉ có vẻ như Rachel là không thế.

Với tư thế ngồi này, tôi ngước lên nhìn thì thấy một Rachel đang đứng giương cây thương, trên mặt cô ấy là pha trộn giữa 2 cảm xúc ngạc nhiên và an tâm khi tôi có thể tránh được đòn tấn công đó.

Rồi sau khi một lần nữa xác nhận vị trí của 3 người, tôi bật lùi lại.

Nhưng lần này với Rachel đã tham chiến, cuộc tấn công của 3 người giờ mới bắt đầu.

̶ Hyaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Rầmmmmmmmmmmmmmmmm

Một đòn giáng xuống mạnh mẽ từ Flora khiến mặt đất phải rạn nứt.

̶ Hây!!

Úi chà!

Vâng, Irene thực sự muốn lấy đầu tôi.

Và rồi————.

̶ Xem đây~!

Cho dù có hơi chần chừ, nhưng Rachel cho thấy từng bước di chuyển rất điêu luyện.

Flora có vẻ như cũng chỉ dùng sức khoẻ mà vung thanh đại kiếm ấy thôi, nhưng cách di chuyển của Irene và Rachel thì giống với Helen, có vẻ như là đã học được ở đâu đó.

Đặc biệt là Rachel.

Nổi bật lên là sự ngập ngừng, nhưng với cách di chuyển, canh thời gian tấn công và hơn nữa là không hề dùng một kĩ năng nào, cô ấy chỉ tấn công tôi bằng những kĩ thuật thông thường.

…..Nhân đây, với kĩ năng “Đánh cắp kỹ năng”, những kĩ năng đối phương sử dụng thì tôi cũng có thể dùng được, nhưng với tuyệt kĩ của Helen hay ma pháp thì không.

Tất nhiên nếu được dạy thì với cơ thể này của tôi, tôi nghĩ chỉ cần dạy một là có thể nhớ được ngay………..

Rachel thì dù có kĩ thuật đấy, nhưng có vẻ không quen với chiến đấu.

Sau khi liên tục đón nhận và tránh những đòn tấn công, tôi nghĩ đã đến lúc phản công rồi.

̶ Ôryaaaaaaaaaaaaa!

Ngay khoảnh khắc thanh đại kiếm vung tới, tôi chặn lại sao cho thanh White chạm vào một bên của thanh đại kiếm, rồi từ đó lướt trên nó và nhanh chóng tiếp cận Flora.

̶ Hế!? Không thể nào!?

̶ Đừng hòng!

Sau đó nhằm cản trở đòn tấn công của tôi, Irene chém cây lưỡi hãi xuống người tôi mà không nhằm đến cổ nữa.

Thế nhưng, đối với nó tôi giẫm hẳn chân lên, rồi gia tăng tốc độ tiếp cận Flora.

̶ Đầu tiên này, một người!

̶ Gyaaaaa!

Với việc đã nắm rất rõ phong cách chiến đấu và trình độ như thế nào, tôi dùng thanh White khi đã trượt khỏi bề mặt cây đại kiếm nhằm tới cổ, sau đó đâm nhẹ một cái là đánh bay cô ấy đi.

̶ Floraaa!

̶ Đến người thứ hai

Tiếp đến, tôi vòng ra sau lưng Irene, người vừa hét lên với trạng thái cây lưỡi hái đang cắm xuống đất do bị tôi dẫm lên, sau đó tôi dùng 2 tay nhổ nó ra khỏi mặt đất, đồng thời ném luôn ra phía sau.

Trong khoảnh khắc ném đó, tôi không quên bồi thêm thanh White vào cổ cô ấy.

̶ Gyaaaaaaaaaa!

̶ Giờ thì, cuối cùng là————-

̶ Yaaaa!

Ngay thời điểm ngoảnh mặt về phía người còn lại, Rachel, một lưỡi thương sắc bén hướng về phía tôi.

Nhưng tôi đã tránh được nó và cùng lúc cho một nhát chém.

̶ Tsu!!!!!!!!

̶ !

̶ Yaaaaaaaaaa!

Thế nhưng, thật ngạc nhiên, Rachel đã đỡ được thanh White của tôi.

Sau đó, cô ấy bắt đầu phản công.

Cho dù đến giờ vẫn còn do dự, Rachel vẫn có thể giao đấu được với tôi.

………..Tuyệt thật. Mặc cho kĩ năng võ thuật này đã được học từ đâu đó giống như Helen hay Irene, nhưng Rachel phải giỏi hơn một bậc.

Thế nhưng————-

̶ Thôi, hôm nay đến đây thôi nhỉ?

̶ Ế?

Trong khi đang giao chiến, tôi nắm lấy phần thân của chiếc thương, sau đó giật về phía mình.

̶ Wa, wa!!

Rachel trùng gối xuống cố gắng kéo lại, thế nhưng với trạng thái bá đạo như tôi thì không cần nói thể lực đã vượt trội, nên cô ấy dễ dàng bị kéo về phía tôi.

Lợi dụng lúc này, tôi tóm lấy Rachel và ném đi.

Giống với hai người kia, tôi chĩa thanh gươm về phía cổ cô ấy.

̶ À rế!!

Rút kinh nghiệm từ lần chiến với Helen, tôi đã không gây nguy hiểm gì.Ừm, tôi đã kiềm chế được rồi.

Nhưng mà lần chiến đâu này đã khiến tôi phải đổ chút mồ hôi rồi. Tôi đã không phải phụ thuộc vào kĩ năng mà đã có thể vừa chiến đấu vừa ý thức lúc nào nên phát động kĩ năng rồi.

Trận giả chiến này đã giúp tôi gặt hái khá nhiều kết quả, vừa có thể thực hành các bài luyện tập với Louis, vừa rút được kinh nghiệm chiến đấu.

Khi đang suy nghĩ như vậy, 3 người vừa rồi đấu với tôi đã đứng dậy.

̶ Á đau đau……Mồ, Sensei thật tệ đấy nha!! Thế này nhỡ đầu em làm sao thì thầy tính thế nào đây?

̶ …..Thua rồi….một người hoàn mỹ như mình….đã thua trong trận chiến cái “đẹp”….!

̶ Hoo~….Seiichi-sensei~ quá mạnh~

Bỏ qua cái phản ứng của Irene, ba người có vẻ ngạc nhiên khi thấy mình vẫn khỏe mạnh. Maa, tôi đã hết sức nương tay rồi, nhỡ tay làm họ bị thương thì mệt lắm………..

̶ ….Ha!? Người, người thắng là, Seiichi-sensei!

Đang cười khổ trước phản ứng của ba người, thì Beatrice-san cất giọng thông báo bằng biểu hiện sững sờ.

Khi vừa mới kết thúc trận giả với các thành viên trong lớp, thì chuông trường đã gieo.

̶ A….có vẻ như đã đến giờ giải lao buổi trưa rồi.

̶ Hế? Đã đến giờ này rồi cơ à?

Trước lời nói của Beatrice-san, tôi ngạc nhiên.

Do quá tập trung cho trận đấu giả này nên tôi không chú ý lắm, nhưng đã trải qua tần đấy thời gian rồi cơ à…….

̶ Tốt rồiiiiiiiiiiii! Vừa vận động xong, đói chết mất thôi!!

̶ Vậy à. Thế thì thời gian chúng ta quen nhau ngắn ngủi nhờ.

̶ Vẫn chưa chết được đâu!?

̶ …Seiichi-sensei à. Một đối tượng với sức mạnh như thế mà không có thông tin gì cho tới giờ…Một người đàn ông bí ẩn.

̶ Đúng vậy nhỉ…Thế nhưng, mình không ngờ Rachel lại có thể đánh được như vậy đó.

̶ Hừm. Con người không đánh giá qua vẻ bề ngoài đâu nhỉ.

̶ ….Này, nghe gì không thế? Tôi đói sắp chết rồi nè?

Mọi người đã vào chế độ “nghỉ trưa” rồi.

Nhìn kĩ thì những học sinh lớp khác cũng đã bắt đầu di chuyển đi rồi.

̶ Beatrice-san. Bây giờ tôi cũng muốn nghỉ trưa thì có được không nhỉ?

̶ Vâng, ổn thôi. Sau nghỉ trưa thì sao? Saria và Rurune, là người quen của Seiichi-san ý, tôi cũng biết thực lực của nhau…………

̶ Đúng nhỉ…..Vậy thì phải thử hỏi bọn họ thôi.

̶ Vâng. Trước hết thì chúng ta nghỉ giải lao buổi trưa đã.

Nói vậy, Beatrice-san nhanh chóng bắt tay vào chỉ đạo mọi người bắt đầu di chuyển, trông bọn Agnos có vẻ đang rất đói đây.

Thế nhưng vì chúng tôi vẫn chưa quen học viên này, buổi trưa không biết nên ăn ở đâu đây..

Đúng lúc này thì Beatrice-san đến mời chúng tôi.

̶ Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa giới thiệu cho mọi người về phòng ăn ở đây. Tiện đây luôn thì chúng ta cùng đến ăn trưa nhé?

̶ Cảm ơn, vậy có được không?

̶ Vâng! cả học sinh cũng ở đó nữa, với lại tôi rất muốn được đi ăn cùng với đồng nghiệp………..

Beatrice-san cười với vẻ ngượng ngùng, nhưng điều làm tôi bận tâm là lời nói đó của cô ấy.

…….Tại sao cô ấy mong muốn được ăn cùng đồng nghiệp? Ế? Hay là cho tới bây giờ, cô ấy chưa từng ăn cùng một giáo viên nào khác….kiểu vậy?

Không chỉ học sinh, mà ngay cả giáo viên cũng phải chịu đối xử như vậy sao? Này không muốn đâu, cái xã hội đầy sự hiểm độc, tôi muốn là một cái xã hội thú vị hơn cơ?

Trong khi nghĩ vậy, chúng tôi vừa tiếp bước Beatrice hướng tới căng tin của nhà trường.

Giữa đường đi, tôi cũng hỏi Saria và Rurune về việc đấu trận giả sau trưa….

̶ Em sẽ đánh! Từ khi ra khỏi rừng em chưa biết Seiichi đã mạnh hơn thế nào, em sẽ dùng đôi tay này để kiểm nghiệm!

̶ Chủ nhân! Ở nhà ăn có rất nhiều đồ ăn ngon đúng không ạ! Em đang rất mong chờ đây!

Mặc dù cho Saria đã đồng ý cùng tôi đấu, nhưng có vẻ như Rurune đầu cô ấy giờ chỉ tập trung vào đồ ăn thôi.

Maa, nếu mà Saria đánh thì tôi cũng sẽ bảo Rurune lên đánh thôi. Dù hơi có lỗi với cô ấy do không nghe chuyện, nhưng quyết định vậy đi.

Trong lúc đang nói chuyện phiếm, chúng tôi đã tới nơi.

Chỗ này thực sự tồn tài một nhà ăn trông tuyệt vời thế này sao, ở các trường cao trung ở Trái Đất không thể nào sánh bằng được.

Không chỉ các chỗ ngồi ở bàn, mà còn có ở quầy bán hàng hay chỗ ngồi ở cả sân hiên. Tại đây đang có rất nhiều người đang tụ tập, chen lấn.

Nhìn thế này trông giống như nhà ăn ở các trường đại học hơn.

Trước một khu nhà ăn tuyệt đẹp và hào nhoáng thế này, tôi hoàn toàn sững sờ.

̶ Kinh thật……

̶ A, chủ nhân! Nhìn kìa!

Nhìn về phía Rurune chỉ thì đó là bảng menu của nhà ăn và trên đấy ghi một số lượng lớn các thể loại đồ ăn đồ uống.

̶ Ghê vậy……Căng tin trường mà cũng có những loại này cơ à…….

Cả Al cũng phải ngạc nhiên trước sự đa dạng của cái menu này, sau đó Beatrice-san tự hào trả lời.

̶ Tại đây có thể ăn mọi loại đồ ăn, hay là các đặc sản trên khắp các quốc gia đó. Tùy mỗi quốc gia, có thể có những thành phần không ăn được, cho nên để làm hài lòng học sinh và giáo viên, nơi đây đã chuẩn bị một menu số lượng lớn. Và cũng chính do học viện này hình thành từ đầu từ của các quốc gia, nên việc này hoàn toàn là có thể.

̶ Th, thực phẩm trên toàn thế giới…ư..!?

̶ …Đồ phàm ăn. Đang chảy dãi rồi kìa.

Origa-chan vươn lên lau đi nước dãi đang chảy ra từ Rurune….Này ai là người lớn tuổi hơn thế, Rurune ơi.

Bọn tôi hoàn toàn vẫn đang bị áp đảo trước nhà ăn của học viện này.

Sau đó, mắt của Saria sáng lên, kéo tay tôi.

̶ Seiichi! Nhanh nhanh đi nào!

̶ Chờ! Không cần kéo anh vẫn đi mà!

Trong lúc đang nói diễn ra cuộc trao đổi này.

̶ ………..Sei………….ichi………….?

̶ Ế?

Âm thanh lọt vào tai tôi là một giọng nói rất quen thuộc mà tôi nghe đã quen từ lâu.

Theo phản xạ, tôi quay về phía sau ——–.

̶ ……………….

Trước mắt tôi là senpai, một người bạn thuở nhỏ———————Kannazuki Karen.

Bạn đang đọc Shinka no Mi của 美紅 (Miku)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.