Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 7345 chữ

Lại 1 đêm nữa nó không ngủ được, cơn ác mộng vẫn cứ bám lấy nó suốt hai năm nay, nó chỉ ngủ được nhờ những viên thuốc ngủ. Từ những viên thuốc liều nhẹ đến vừa nay nó đang dùng loại thuốc ngủ liều cao lấy cắp từ phòng thuốc của trường. có lẽ vì sử dụng quá nhiều mà cơ thể nó dần kháng thuốc, những loại thuốc ngủ bình thường không thể mang lại cho nó 1 giấc ngủ yên lành, có thể nói cơ thể nó đã miễn dịch hoàn toàn.

Hằng đêm khi nó vừa mới chợp mắt được 1 lát, thì cơn ác mộng ngày nào lại hiện lên, những hình ảnh như một thước phim quay chậm rõ mồn một, cảnh ba mẹ nó chết trong đau đớn cảnh vương hoa bị giày nát bởi dấu chân của những tên sát nhân, rồi những cánh hoa hồng bạch trắng tinh khiết nhuốm đầy máu đỏ. Mồ hôi nhễ nhãi, nó xuống giường, bật đèn lên, đi lại phía bàn học lôi tronh ngăn kéo ra 1 lọ thuốc ngủ Methadosa_một loại thuốc ngủ liều cao, nó lấy 2 viên uống rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

…………………………………………………………………

Hôm nay là ngày nó cùng các học viên khác lên máy bay đi đến một nơi nào đó để tham gia khóa đào tạo đặc biệt của SAT.

-Khả Anh, ông Hinoku muốn gặp con.

Nó cũng không hiểu tại sao ông ta lại muốn gặp nó, nên nó chỉ lẳng lặng đi theo thầy Yan tới phòng làm việc của ông ấy.

Khi tới cửa, một mình nó đi vào, thấy nó, ông Hinoku đã nở một nụ cười phúc hậu, nó hơi bất ngờ, ng đứng đầu một tổ chức sát thủ lớn đây sao.

Ông nhẹ nhàng mời nó ngồi.

- Khả Anh, ta muốn nhận làm con nuôi của ta, con nghĩ thế nào về lời đề nghị này. Ông Hinoku từ tốn nói, thực ra ông rất quý và khâm phục nó, ông muốn tự tay mình chăm sóc, dạy dỗ nó tận tình nên thực lòng ông muoonns nhận nó làm con nuôi.

Thế nhưng nó nhiều khi lại quá cảnh giác với mọi thứ xung quanh nên không nghĩ như vậy, nó nghĩ ông ta lm như vậy chỉ muốn lợi dụng kiểm soát nó để nó làm việc cho tổ chúc sau này, nhưng hẳng sao, nó có thể dựa vào ông ta để tinmf ra kẻ giết ba mẹ miinhf, hợp tác, hai bên cùng có lợi , cả hai đều là con mồi của nhau.

Nó gật đầu đòng ý

- con có thể gọi ta một tiếng ba/ ông Hinoku mừng ra mặt.

- Ba nuôi. Nó gọi tiếng ba nhưng chỉ là ba nuôi không ai có thể thay thế được ng ba, ng mẹ đã khuất của nó.

2 ng ở trong, không biết có một ng đã nghe được cuộc đối thoại ngắn vừa rồi, khuôn mặt đầy giận dữ, bàn tay nắm chặt thành quyền.

“ Tại sao lại là cô ta chứ, con nhỏ đó thì có gì hơn mình, tại sao? Vương hả Anh, xem như cô đã gây thù chuốc oán với Hana này xem sau này cô có sống yên không”

Hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, dường như sắp vỡ vụn, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt cô ta lại trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, khóe miệng tạo nên một đường cong đểu giả.

Máy bay sắp sửa cất cánh, mọi ng cia tay nhau sụt sùi, riêng nó vẫn bình thản như không, ngồi yên vị trên máy bay, bên cạnh là Linh Linh đang nước mặt lưng tròng vì phải chia tay với trường cũ, còn Gia Kiệt ở phía sau khuôn mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ về điều gì đó, thỉnh thoảng hai hàng lông mày nhíu lại. Máy bay cất cánh, mang theo những con ng trẻ, thế nhưng tương lai họ sẽ trở thành những con ng của cái chết, của địa ngục, đặc biệt là nó --------------------------------------------------------------------------------

Máy bay hạ cánh xuống 1 hòn đảo khá lớn giữa lòng đại tây dương. Hòn đảo xanh mát bới những r

ừng cây rậm rạp, bãi biển cát trắng mịn bao quanh hòn đảo, nước biển trong xanh, soi thấy những rặng san hô, nước không quá sâu, quả là một địa điểm du lịch tuyệt vời. cơn gió thổi qua, mang theo hơi biển mặn chát, thức nó dậy với những suy nghĩ ngờ nghệch, nó tự cười chỉnh bản thân mình, nó không có quyền nghĩ vẫn vờ, nó tới đây lm gì,tới đây để học về những cách giết ng, để học cách cướp đi sinh mạng ng khác.

Nó cùng mọi ng tiến lên đảo, trước nó hiện ra một khu căn cứ tuyệt mật, bao xung quanh là rừng cây nguyên sinh rậm rạp, nhưng lại rất hiện đại, xung quanh đều có lính gác, súng đạn đầy đủ.

Khi ông Hinoku bước vào, mọi ng nghiêm trang chào như gặp một nguyên thủ quốc gia, chúng nó được ng hướng dẫn đưa về phòng, cât dọn đồ đạc, sau đó đưa đi tham quan ,

Mọi thiết bị ở đây đều thuộc loại tối tân, hiện đại nhất, nó đặc biệt ấn tượng với thiết bị thông tin và kho vũ khí ở đây. Hệ thống thông tin toàn cầu, kết nối với máy tính chủ với độ xử lý thông tin cực cao, được mã hóa tuyệt đối, mọi máy tính đều được kết nối với vệ tinh toàn cầu. Hệ thống bảo mật cũng không kém cạnh chút nào, muốn mở được những cánh cửa bình thường ở đây cần phải quét thẻ, chư kể tới việc mở khóa bằng dấu vân tay, dọng nói, AND,…, nơi nào càng quan trọng thì an ninh càng chặt chẽ.

Kho vũ khí là nơi khiến nó hào hứng nhất, hàng trăm loại súng, có nhiều loại nó chưa từng thấy, cũng chư từng nghe qua, rồi dao, kiếm, côn,… đều được chế tạo bằng loại thép tốt nhất.

Một ngày dần trôi qua, nó lại chìm trong giấc ngủ với những viên thuốc ngủ liều cao.

…………………………………………………………………..

Hôm nay, ngày đầu tiên nó đi học ở đây, giáo viên chủ yếu là những giáo sư, tiến sĩ, họ không dạy theo lối thông thường, những gì không cần thiết bị bỏ qua, trong 2 tháng rình nó phải hoàn thành chương trình thpt, sau đó sẽ học như 1 sinh viên đại học, nhưng chủ yếu học tiếng nước ngoài, vật lý, hóa học, toán học,… thông thái hiểu biết về nhiều mặt, rồi học về các thiết bị thông tin, máy móc, các loại thuốc và cách điều chế,…. Chung quy lại, nơi đây đào tạo một sát thủ toàn diện về mọi mặt.

Đang chăm chú nghe giảng, bỗng có một ng đàn ông trung niên tới trước cửa lớp:

- vương Khả Anh, xin mời đi theo tôi, oonh Hinoku cần gặp cô.

Cả lớp học xôn xao. Nó đứng dậy theo ng đàn ông kia. Và bây giờ trước mặt nó là một căn phòng rộng lớn, căn phòng được trng trí khá trang nhã nhưng không kém phần sang trọng với gam màu chủ đạo là màu trắng nhẹ, phía bàn làm việc là ông Hinoku đang cười hiền từ:

-con đến rồi à.

Nó chẳng nói gì, ngồi xuống trước mặt ông.

- Ta đã được thầy Yan kể lại con bị kích thích với máu/

Hàng lông mày của nó khẽ nhíu lại, nó không muốn ai biết điều này, vì nó rất dễ bị biến thành cái máy giết ng khi nhìn thấy máu, đồng nghĩa với điều đó chính là việc nó sẽ bị lợi dụng khi cơn lên, không kiểm soát được bản thân.

Nó vẫn im lặng chỉ khẽ gật đầu, nếu ông ta đã biết thì còn lí do gì để dấu nữa chứ.

-khi đó con sẽ trở nên rất mạnh. Ông Hinoku ngờ vực nói.

- Một con quỷ. Nó nhàn nhạt đáp lại.

Ông Hinoku khẽ mỉm cười

- TA MUỐN CON CÓ SỨC MẠNH CỦA 1 CON QUỶ CHỨ KHÔNG PHẢI BIẾN THÀNH MỘT CON QUỶ, con hiểu lời ta nói chứ.

Vậy là trong vòng 1 tháng này, nó sẽ phải học cách khống chế bản thân trước máu, sẽ rất gian khổ đây. Heyyy, chẳng khác nào mọt con nghiện nhìn ng khác dùng thuốc khi mình đang lên cơn cả.

Nó bước nhanh về phòng, những suy về bản thân, về máu vừa rồi lại khiến nó cảm thấy sôi sục trong ng.

Ngày mai đây, nó sẽ phải chiến đấu với con quỷ trong nó, nó sẽ cố gắng để chiến thắng trong một tháng ngắn ngủi. Một ván cược với chính mình sao? Chiến thắng bản thân

“Có sức mạnh của một con quỷ chứ không biến thành một con quỷ”

Nó thở dài ngao ngán, nó có làm được không đây, nó cũng mong muốn bản thân mình không phải là một con quỷ, nhưng trong suốt mấy năm qua nó đã cố nhưng con quỷ ấy vẫn cứ lớn dần lên trong nó thì làm sao trong 1 tháng ít ỏi, nó có thể kiểm soát, cầm tù con quỷ đó lại.

Hôm nay là ngày đầu tiên trong khoảng thời gian 1 tháng. Nó được ông Hinoku dẫn đến một căn phòng cấm, nằm riêng lẻ, tách biệt khỏi căn cứ, trong thời gian nó ở đây, không ai được phép tới trừ ông, bởi ông sợ khi nhìn thấy ng, nó lại trở nên khát máu hơn bao giờ hết, chỉ thêm cuồng loạn, khó kiểm soát.

Căn phòng chỉ rộng khoảng 20 m2, chỉ có một chiếc giường bằng đá được đặt ở góc trái căn phòng, 1 phòng vệ sinh nhỏ, nhìn chung nó giống như 1 gian ngục tù dành cho tội phạm đậc biệt hơn là một căn phòng. Ánh đèn điện sáng lờ mờ, bước vào căn phòng, ai ai cũng thấy rờn rợn vì cái lạnh, cái âm u. ủy mị.

Nó một mình ngồi trên giường đá lạnh, ông Hinoku đã khóa cánh cửa sắt lại, không cửa sổ, không ánh sáng tự nhiên từ bên ngoài vào, chỉ có một cái khe nhỏ để đưa thức ăn và quần áo vào.

Nó ngồi suy tư, rồi bất chợt nhìn xuống cổ, nắm lấy mặt dây chyền mà mệ nó đã tặng cho vào cái ngày định mệnh ấy, thứ duy nhất mà mẹ để lại cho nó, khi nghĩ về ngày ấy, lòng nó lại chợt quặn đau, hưng chính nỗi đâu ấy lại củng cố niềm tin cho nó,

“ ba mẹ, Tiểu Khả sẽ cố gắng”

Tiếng ông Hinoku vang lên từ chiếc loa nhỏ trên cao, phía góc tường:

“ Khả Anh, con sẵn sàng chưa? Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ nhé.”

Nó hít một hơi mạnh cho không khí tràn đầy trong lồng ngực.

Từ giữa căn phòng phun xuống 1 màn máu, tuy nó đã chuẩn bị trước nhưng không ngờ con quỷ trong ng nó khi nghe đến mùi máu tanh lại phản ứng nhanh đến thế này, nó cố kiềm chế bao nhiêu thì con quỷ lại rục rịch, đòi trỗi dậy bấy nhiêu. Cả ng nó nóng bừng, thân nhiệt tăng nhanh theo mỗi nhịp thở. Không xong rồi, chỉ trong vòng 3 phút ngắn ngủi, lí trí nó đã vẫy cờ trắng trước con quỷ khát máu. Nó gào lên giữa căn phòng trống vắng lạnh lẽo, nó đạp mạnh chân vào tường, đấm mạnh tay xuống nền đá lạnh đến nỗi bàn tay bật máu. Máu, máu đây rồi, nhưng ít quá, từng này không thể đủ cho cơn khát của con quỷ, nó không thích máu của bản thân nó lắm, nó thích máu của ng khác hơn, nó cần nhiều máu, nhiều hơn nữa, nếu bây giờ trước mắt nó có một con ng, nó sẽ cào xé ra, nó sẽ tìm đến những giọt máu đỏ tươi, tanh tưởi, để thõa mãn cơn khát của mình, như 1 ng đi lạc trên sa mạc đang cần nước để cữu vãn sự sống, còn bản thân nó, nó cần máu để nuôi, để thõa mãn một con quỷ khát máu, nó là tay sai, là một tôi tớ trung thành cho con quỷ ấy.

Nó lại đập mạnh tay xuống nền cho máu ở tay chảy ra nhiều hơn nữa, rồi đưa dôi mắt màu đỏ vô hồn, nhìn bàn tay đầy máu.

Tách, một giọt máu theo trọng lcj nhỏ xuống nền nhà, ánh mắt nó áng lên, như sợ máu trên tay mình sẽ chảy hết, nó vội vàng đưa tay kề lên miệng, ** chùn chụt như một đứa trẻ, vị máu hơi mặn lợ cùng với mùi tanh nồng thỏa mãn mọi giác quan và con quỷ trong nó, nó nhắm mắt lại để cảm nhận như được dùng một thứ cao lương mĩ vị.

Nhung hết rồi sao, ít ỏi quá. Nó lại cuồng dại hơn ban đầu vì một chút máu từ tay đã kích thích nó thêm nữa, chút máu đó lại làm nó thèm hơn, khát hơn, muốn nhiều hơn nừa, nó đập mạnh mình vào tường, lăn lộn, cào xé, hành hạ chính bản thân mình đến điên cuồng.

Nó cứ như vậy suột 6 tiếng đồng hồ, khi nó tỉnh dậy thấy mình đang lăn lóc giữa sàn nhà, máu me cùng với mô hôi đầm đìa trên thân thể nó do việc tự hành hạ mình khiến nó cảm thấy rát buốt, mình mẩy bầm dập, ê ẩm đau. Bộ quần áo trên ng rách tả tơi, nó cố đứng dậy, nhìn quanh phòng, từ khe cửa nó đã thấy một đĩa tức ăn, 1 bộ quần áo, vài lọ thuốc. nó lấy các thứ đặt lên giường, rồi cầm bộ quần áo đi vào nhà tắm. Ăn uống xong, nó thoa thuốc lên các vết thương, thỉnh hoảng nó lại rít nhẹ vì đau rát.

……………………………………………………………

Một ngày đã kết thúc trong sự mệt mỏi, cứ 2 ngày một lần nó phải chịu đựng con quỷ trong nó, trước sự việc hôm nay, nó tự hỏi không biết ván cược này, nó và con quỷ kia, ai sẽ chiến thắng, chưa bao giờ nó cảm thấy thiếu tự tin, thấy mình yếu đuối như lúc này.

Có lẽ vì hôm nay quá mệt mỏi nên nó đã nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ mà không bị cơn ác mộng quấy rầy.

…………………………………………………………………

Còn tiếp……….. Nó tỉnh dậy, cơn đau trên cơ thể lại ập đến, khiến nó không khỏi nhíu mày lại, khó khăn bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, nó lặng lã ngồi trên giường. Có lẽ đây là giây phút nó cảm thấy thanh thản nhất, nhưng nó kéo dài được bao lâu đây, cuộc sống hiện tại có cho phép nó thảnh thơi không.

Ng ta lại chuyền cơm vào cho nó, lần này có thêm vài bộ quần áo nữa, mấy chai nước khoáng, cùng với 1 hộp thuốc trong đó gồm rất nhiều loại thuốc. Nó cầm lấy các thứ đặt lên giường, dùng bữa ăn của mình. Một ng trôi qua, các vết thương của nó đã bắt đầu lạnh lại, có vẻ như thuốc ông Hinoku đưa cho nó rất có hiệu quả.

Nó gác tay lên trán, nó bỗng thấy nhớ quê hương Việt Nam, nhó ba mẹ hơn bao giờ hết. Lúc trước nó dồn mọi thời gian vào việc học tập, học võ để không nhớ về mọi thứ, nhưng hôm nay nó có vẻ hơi rảnh rỗi thì phải.

Nó nhớ lắm ngôi biệt thự màu trắng nằm ở vùng ngoại ô, nhớ lắm những con đường ngày ngày nó chạy nhảy, nhớ cả gốc cây cổ thụ nơi mà nó đã gặp hoàng tử bé của mình, nó muốn gặp cậu, muốn đùa chơi với cậu như ngày hôm đó, cậu với cái tên rất đẹp Anh Quân có còn nhớ đến mình nữa không nhỉ?

Nó tự hỏi chính bản thân mình, mà không biết rằng ở một nơi nào đó rất xa cũng có một ng đang nhớ tới mình, cậu cũng cố gắng tập rèn để sau này một ngày nào đó sẽ tìm lại được tiểu công chúa bé nhỏ của mình.

Cái gì thế nhỉ, sao nó có cảm giác mắt cay xè, hơi nhòa đi, lại có một dòng ấm nóng lăn dài trên má, vị hơi mằn mặn.

À, thì ra là nó đang khóc, lâu lắm rồi nó không khóc, kể từ ngày ba mẹ nó mất, đó là lần cuối cùng nó khóc tính đến nay, không biết sao hôm nay nó lại khóc thế chứ, không được nó không được yếu đuối như vậy, yếu đuoií như thế thì làm sao nó khống chế được ác quỷ trong ng mình, làm sao sống được giữa thế giới đầy hiểm ác nay, làm sao nó có thể trả thù được cho ba mẹ.

Nó đưa tay lên gạt đi cái dòng ấm nóng trên khuôn mặt kia đi, gạt hết gạt sạch, nhưng gạt rồi nó lại lăn xuống từ khóe mắt, lăn hoài à.

Làm sao đây, sao giây phút này nó yếu đuối thế không biết, nó thấy mình nhỏ bé quá, ngay cả nước mắt của mình như thế chứ, bất lực.

Thôi, nó buông tay, buông tay 1 lần duy nhất trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, 1 lần, chỉ 1 lần nó sống thật với con người của mình, nhỏ bé, mỏng manh, cô đơn, cần được che chở. Khi khoảng thời gian này kết thúc, nó lại là Khả Anh lạnh lùng, tàn nhẫn như thường ngày.

Trong một căn phòng nhỏ, không cố lấy 1 tia sáng yếu ớt, một màu đen bao trùm, ng ta nghe thấy tiếng khóc kìm nén, ….hức,…….. híc…… thỉnh thoảng lại vang lên một tiến nấc nhỏ,

Không biết có một nàng tiên đi lạc nào thấy được phía trong góc tường có một cô bé nhỏ dang cố kìm nén những tiến nấc của mình, thu gối bó mình lại như sợ hãi tất cả mọi thứ, cô đơn lạc lõng, cần được bảo vệ, giống một chú chim nhỏ đang bay giữa bầu trời đen kịt sắp nổi giông, một mình chú bay vì bị lạc đàn, đang cố đi tìm lại bầy đàn mình, chỉ có nơi đó là có những chú chim lớn hơn muốn báo vệ cho chú chim nhỏ, chú bay mãi, bay mãi, gào lên, nhưng vẫn chẳng thấy bầy đàn mình ở đâu, mệt mỏi, bất lực, sợ hãi, chỉ khi cơn giông ập xuống, chú sẽ không bao giờ được bay được nhìn thấy ánh sáng nữa.

Hai viên thuốc ngủ liều cao giúp nó chìm vào giấc ngủ của mình khi trên khóe mắt vẫn còn đọng lại một giọt lệ trong suốt dễ vỡ như con ng thật của nó. Giọt nước mắt từ từ tuột khỏi khóe mi, lăn dài,

Tách, tất cả như vỡ òa, vỡ hết, nó sẽ không bao giờ khóc nữa,

………………………………………………………………..

Hôm nay tất cả sẽ lại bắt đầu, nó sẽ phải đối diện với con quỷ trong ng nó.

Thứ chất lỏng mà bản thân nó không biết là nó cuồng điên thèm thuồng đến mức nào được phun xuống. Cái cảm giác của ngày hôm trước lại ập đến, nó cố gắng kiềm chế, và lâng này có vẻ như thời gian nó kiềm chế lâu hơn 1 chút, 6 phút.

6 phút trôi qua, mọi thứ như bùng nổ, nó lại đầu hàng trước con quỷ, gào thết, cấu xé, lăn lộn tự hành hạ chính bản thân mình chỉ để thỏa mãn cơn khát của con quỷ trong nó.

Nó không biết rằng chiếc ổ khóa đã bị mở cánh cửa hé mở, bóng một con ng đổ dài trên nền nhà. …………………………………………………………

Khoảng 10 phút trước.

Cách ngôi nhà bị cô lập giữa đảo lớn, trong 1 bụi cây có 3 bóng ng thoắt ẩn thoắt hiện, đó là hai cô gái và 1 chàng trai.

- Con nhỏ Khả Anh đang ở trong đó, căn phòng nhỏ như vậy hai ng nhẹ nhàng vào đó, xử nó nhanh gọn vào, tôi ở đây đợi hai ng, xong việc công ty của 2 gia đình 2 ng sẽ không bị phá sản nữa. 1 cô gái trong 3 ng nói, đôi mắt ánh lên những tia nguy hiểm,

- Phải giết nó thật hả chị Hana? Cô gái còn lại có vẻ lưỡng lự, có chút sợ hãi vì trước giờ cô chưa có giết một ai.

- Con này muốn công ty ba mày phá sản à, tao nói mày có nghe không, phải giết, không được để cho nó sống sót được.

Hana gằn giọng, ngay sau đó lại chuyến sang giọng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết:

- Trước sau gì cũng phải giết ng mà, nghề nghiệp sau này là sát thủ, mà sát thủ không giết ng thì đâu phải là sát thủ, đúng không? Huống chi nó còn là 1 con nhỏ đáng ghét.

- Nhưng Khả Anh là 1 ng rất mạnh thì chúng tôi làm sao mà giết được cô ta? Chàng trai đứng nghe nãy giờ mới lên tiếng.

- Haha, đó không phải là điều đáng lo, nghe nó cô ta bị bệnh gì phải cách li ra, sống 1 mình ở nơi quái quỷ này, mà bị bệnh lấy đâu sức chống trả 2 ng được. Hana nói với chất dọng hết sức gian xảo quỷ quyệt.

- Đây là dụng cụ mở khóa, 2 ng cầm lấy đi.

2 ng kia cầm lấy thứ mà cô ta đưa cho rồi bước về phía trước, để lại sau lưng là 1 con cáo già đã hiện nguyên hình:

“ những tên ngu xuẩn, hahaha, nếu bị phát hiện thì các ng chịu khó chết thay ta nhé, có trách thì trách ông trời quá bất công, cho Kim Hana ta quyền hành, địa vị sự hông minh, tài giỏi, còn các ng lại quá ngu dốt, haha. Vương Khả Anh, mày chết chắc rồi, còn ai dám vượt mặt ta nữa không? Ai dám cản đường Hana này chỉ có chết”

…………………………………………………………………

2 ng đi được 1 đoạn thì thấy 1 ngôi nhà đá nhỏ hiện ra , cánh cửa bị khóa, họ dùng dụng cụ mở khóa của Hana đưa cho, sau 3 phút, họ đã mở cửa bước vào, vì biết nó bị bệnh nên không hề lo sợ mà bước vào.

Cô gái bước vào trước, bảo chàng trai đứng ngoài đợi, khi nào có chuyện gì sẽ gọi.

………………………………………………………………..

Quay trở lại với nó, hơn 1 h đồng hộ vật lộn cào xé nhưng có vẻ như nó chẳng hề mất sức cũng chẳng biết đau đớn là gì, nó bây giờ đang đứng quay lưng ra phía cửa, thở dốc, hai tay của nó buông thõng tự do, máu theo tay nhỏ tí tách xuống nền đá, quần áo rách rưới.

Nó đang rất cần máu, thèm cái hương vị của máu hơn bao giờ hết, mà máu của bản thân nó lại không thể thỏa mãn con quỷ khát máu kia được, hơn bao giờ hết, nó cần lấy máu của ng khác, nhưng trong căn phòng nhỏ hẹp này chỉ có nó và con quỷ, thật khó chịu như 1 con nghiện lên cơn mà không có thuốc.

Đang trong tình trạng khát máu đến cực độ thì lại có một ng dẫn xác vào đây, nộp mạng cho quỷ dữ.

“đúng lúc lắm”

Cô gái kia bước vào, con dao sắc nhọn lóe sáng lên một tia nguy hiểm, nó đang đứng quay lưng về phía cô, và có vẻ như không biết tới sự tồn tại của cô.

Nâng cao cánh tay dồn lực vào con dao sắc bén hướng về cô gái phía trước

60cm, 50cm, 40cm, 30 cm, 20cm, gần, rất gần chỉ còn 20 cm nữa thôi con ng trước mặt cô sẽ vĩnh viễn ra đi, rời khỏi cõ đời, chỉ 1 chút nữa thôi,

Nhưng nó bỗng quay lưng lại, khuôn mặt ác quỷ đối diện với cô, nở một nụ cười man rợ.

Đối với nó, cô gái kia chính là món quà lớn nhất mà thượng đế ban tặng cho nó lúc này, nhanh như cắt, nó bắt được tay cô gái, xoay mạnh làm cổ tay cô gái vang lên răng rắc, xương vỡ vụn ng này có sống cũng chỉ là tàn phế.

Vì động tác của nó diễn ra quá nhanh khiến cô gái không buông kịp con dao thì phát hiện trên cổ mình có cái gì đó lành lạnh.

Nó đã vòng tay qua đầu cô gái , di chuyển ng ra phía sau, cung với đó, con dao đã cứa 1 đường vào đọng mạch chủ trên cổ cô, rồi buông tay bước lùi ra sau 1 bước, thân hình cô gái đổ xuống, mắt mở to, đòng tử căng ra cực độ, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, 1 cái chết giống như trong phim kinh dị, đáng sợ.

Tội nghiệp cho cô gái, chẳng hề biết mình chết lúc nào, ra sao, chỉ biết rằng mình chết vì đã động tới 1 con quỷ.

Con dao trên tay cô gái xấu số đã chuyến sang tay nó từ lúc nào, trên lưỡi dao còn vương lại một dòng chất màu đỏ, thứ chất lỏng mà nó đang cần, đang thèm muốn đến tột độ.

Nó đưa lưỡi dao lên miệng, nhưng không dùn vội, nó quẹt lưỡi dao dính máu lên phần môi dưới vài lần, maú từ con dao đã chuyển sang môi của nó, như tô son, từ đôi môi trắng bệch nay đã được tô điểm một màu đỏ tươi, hết sức tự nhiên và sống động. Rồi từ từ, nó đưa lưỡi ra, liếm lấy thứ son môi ấy, có vẻ rất ngon, à không phải, phải nói là trên cả tuyệt vời, cực phẩm, không phải là máu của nó.

……………………………………………………………

Ng con trai đứng đợi ở phía ngoài thấy lâu rồi mà cô gái vẫn chua ra, nên hơi sốt ruột, đánh bạo đi vào.

………………………………………………………………..

Ở một căn phong khác, có vẻ như rộng rãi thoang mát hơn nhưng không khí lại đang chết lặng dần, một vài ng nãy giờ chứng kiến cảnh lúc nãy được quay trong camera đang đứng im bất động, mãi một lúc, ông Hinoku mới lên tiếng:

- hãy đến khóa cửa căn phòng lại đi, không được để con bé thoát ra ngoài, khi nào nó ngủ rồi thì vào đưa cái xác đó ra, nhanh lên trước khi quá muộn.

Mấy ng nhanh chóng đứng dậy, khẩn trương rời khỏi phòng.

………………………………………….

Lại nói về chàng trai, khi bước vào phòng thì không khỏi sợ hãi, căn phòng tối, chỉ có ánh sáng mập mờ từ khe cửa he hé mở để cậu bước vào.

Cậu không thấy được gì trong phòng cả. Bỗng cậu cảm nhận thấy có cái gì đó đang bay về phía mình, nhanh chóng né sang một bên, cái vật to lớn ấy đập vào cánh cửa khiến nó đóng lại, thứ ánh sáng duy nhất vụt tắt.

Cậu không hề biết rằng lưỡi hái cưa tử thần đang hướng về phía cậu mà lao tới, mmotj bóng đen nhanh như chớp lướt nhanh trong bóng tối, và nay đang ở sau lưng cậu.

Nhận thấy nguy hiểm ccaanj kề nhưng có lẽ đã qua muộn, cậu biết rằng cái chết đang kề cận với mình, chỉ rất nhanh, tính mạng của cậu sẽ không còn là của cậu nữa, mùi mồ hôi mùi máu, hai thứ mùi quyện vào nhau khiến ng ta buồn nôn.

Có một cái gì đó đang miết đi, miết lại trên cổ cậu, mò mẫm, dò tìm.

Phập, thứ đáng sợ đó đã cắm vào cổ cậu, máu phun ra thành dòng, cậu ngã xuống, để lại một con ác quỷ đang điên cuồng trong vũ điệu của máu.

…………………………………………………………………….

Hana đứng đợi 2 ng kia thì thấy phía xa xa có một đám ng đang vội vã đi tới, biết rằng đã bị lộ, cô ả nhanh chóng rời đi, trong lòng mừng khấp khởi vì nghĩ rằng nó không còn tồn tai nữa. … …………………………………………………………………..

Sau khi thỏa mãn cơn khát máu, nó đã lịm đi vì mệt mỏi.

Thấy nó không còn động đậy gì nữa, chắc đã ngủ rồi, ng ta mới dám vào để khiêng cái xác đi.

2 ng đàn ông bước vào, không dám bật đèn, chỉ dám dùng đền pin nhỏ để soi.

Nó nằm giừa sàn, ng đầy máu của bản thân, của cô gái xấu số, máu đã sắt đầu khô nhưng cái mùi tanh đặc trưng của máu vẫn không phai di chút nào trong 1 căn phòng kín như thế này, thật khiến ng ta buồn nôn, họ tự hỏi tại sao nó có thể chịu được cái thứ mùi kinh khủng này, quần áo thì rách rưới, tóc tai bù xù.

Cái xác của cô gái nằm im lìm ở phía góc phòng, với tư thế úp mặt xuống, mái tóc màu vàng mềm mượt bị xõa ra, bung đều, trải dài trên bờ vai nhỏ nhắn, có một khoảng tóc ở trên vai trái và cổ bị bết lại, không nói cung biết là do máu, mái tóc vàng chuyến sang màu đỏ đậm pha chút đen do đã khô từ lâu.

2 ng đàn ông kia đứng nhìn hồi lâu, thương thay cho cô gái xấu số, rồi họ hít một hơi thật sâu, rồi nhả ra.

Lật nhẹ người cô gái lại để khiêng đi. Không gian lại chìm trong im lặng, không hoạt động nào diễn ra, ngay cả một tiếng thở mạnh cũng không có.

Họ đứng chết lặng trước khuôn mặt của cái xác.

Đôi mắt thâm quầng một màu đen, nhưng lại đường nét thâm quầng lại bao quanh đôi mắt rất sống động, nhìn kĩ sẽ thấy đó không phải là thâm quầng mà do có ng vẽ lên bằng máu, khi khô lại tạo nên màu đen rất kinh dị như ma nữ, ng vẽ còn rất khéo léo, quét rất đều và mịn, tạo nên những đường nét vừa mịn màng, vừa dịu nhẹ nhưng lại khiến ng ta sởn gai ốc,

Rồi 2 ng kia lại nhìn sang phía nó đang nằm im lìm trên nền đá lạnh, còn ai có thể là tác giả của tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị này nữa, thật kinh khủng, ghê tởm,

Bỗng họ lai thấy sợ hãi thêm về cô bé tên Khả Anh kia, ng đã dùng máu để trang điểm cho đôi mắt của 1 ng đã chết bởi chính máu của họ.

Ánh đèn pin chiếu vào đôi mắt, đôi mắt của 1 ma nữ thực sự, mồ hôi lạnh rịn ra ở tay của họ.

Đôi mắt trắng dã như của loài quỷ bóng đêm, trong màu trắng ấy cò chứa máu, đồng tử thu nhỏ lại như 1 hạt châu màu đen láy, khóe mắt còn đọng lại 1 vệt máu đã khô, khi biết rằng cái xác không thể ngồi dậy để cắn lấy cổ họ, 2 ng kia mới dám thở mạnh, cố hít thở đều đặn để cân bằng lại cơ thể, giảm bớt sự sợ hãi của 1 con ng bình thường.

Ánh đèn pin mập mờ, khuôn mặt trắng bệch làm nổi bật lên đôi môi màu đen, cách trang điêm cho đôi môi đó cũng giống như viền mắt, ghê sợ, ớn lạnh.

Họ cố gắng hít thở thật đều để khiêng cái xác đáng sợ kia đi, đi vào trong căn phòng mà họ đã thề rằng sẽ không bao giờ quay lại nữa, ánh đèn pin lại dọi khắp căn phòng, nuốt nước bọt, trước mắt họ lại là một 1 ng con trai khác nhưng có vẻ như anh ta có cùng 1 ng thợ trang điểm với cô gái lúc nữa.

2 cái xác đã được khiêng ra ngoài, họ lại đóng cửa lại để nó 1 mình trong phòng lạnh leõ…………………………………………………………………………………………………………………………………… …….. Khi nó tỉnh dậy, nó ngửi thấy mùi máu còn vương lại, nhung nó lại khong nhớ gì cả, thức ăn, nước uống đã được đưa vào, nó mệt mỏi đứng dậy rồi đi thay đồ, dùng bữa một mình,

Trong đầu nó chỉ nhớ mang máng hình như nó đã giết ng, không phải 1 mà là 2, nhưng đến khuôn mặt nạn nhân nó còn chẳng nhớ nổi. đêm khuya, cơn ác mộng lại vây lấy nó, chẳng chịu buông tha, nó tỉnh giấc nhưng thấy trong ng vô cùng khó chịu.

Mồ hôi vã ra như tắm, cơ thể lúc lạnh lúc nóng mà nơi đây không chăn, không chiếu chỉ mỗi 1 cái giường đá, đêm khuya, sương xuống, nhiệt đọ cũng giảm đi vài độ, nó dần dần lịm đi trong cơn sốt cao, một mình, cô đơn.

1 lúc sau, khi cơn sốt đã giảm đi một chút nhưng tình hình cũng chẳng mấy khả quan, ng nó nóng bừng, da tái nhợt, môi khô khốc vì mất nước, nó cố gắng nâng cái mi mắt nặng trịch như đeo đá, dùng hết sức lực để nâng cái cơ thể tưởng chừng như không còn là của nó nữa.

Nhưng không được, nó quá yếu, lại nằm thịch xuống, thở mạnh, lấy lại chút sức lực ít ỏi, nó lại gượng dậy, thành công, thành công rồi, nó đã ngồi dậy được cố lết cái tấm thân nặng trịch lên giường bởi nó đang nằm giữa cái nền đá lạnh, giữa căn phòng trống trơn.

Sau khi đã đặt được mình lên giường, nó điều chỉnh nhịp thở, mò mẫm lấy chai nước khoáng phía đầu giường.

Chậm chạp nuốt từng ngụm để giảm bớt cơn khát, nước từ miệng chảy xuống cổ những dòng nước nhỏ mát lạnh khiến nó dễ chịu vô cùng.

Cơn sốt này có lẽ do bị nhiễm trùng bởi các vết thương ngày đầu tiên vùa mới khép miệng cần thời gian tĩnh dưỡng nhưng hôm nay nó lại hoạt động mạnh, cào xé, hành hạ bản thân, trên cơ thể nó bây giờ không chỉ có các vết thương mới mà còn có các vết thương cũ bị hở miệng.

Bị máu và mồ hôi cùng bụi bặm bám vào miệng vết thương cùng với cái không khí ẩm thấp của khí hậu nhiệt đới, cái hơi mặn của muối trên 1 hòn đảo giữ lòng biển khơi thì việc các vết thương hở miệng bị nhiễm trùng là điều dễ hiểu.

Có vẻ như cơn sốt đã dịu đi nhờ nước, nó lục trog hộp thuốc mà ông Hinoku đưa cho, cố vận dụng trí nhớ thiên tài của nó, trong một bài giảng của tiến sĩ y khoa Jonhlin, kháng sinh là loại thuốc nó cần bây giờ, giúp kháng viêm, chữa nhiệm trùng.

Đúng, chính nó thuốc kháng sinh, nó cần sản sinh bạc cầu để chống lại các vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể nó qua miệng hở của các vết thương, chỉ có kháng sinh mới kích thích sản sinh bạch cầu.

Cố tìm trong hộp thuốc, với tình trạng bây giờ, rất tồi tệ, nó cần gấp loại thuốc kháng sinh liều cao chớ liều thấp không thể được. 2 viên Penicillin 1000mg_ 1 loại kháng sinh với liều lượng cực mạnh, nếu dùng quá liều có thể gây ảnh hưởng đến máu và 1 số hệ cơ quan khác.

Nhưng nó chẳng quan tâm bởi điều quan trọng bây giờ là nó phải sống, nếu kéo dài tình trạng sốt cao như thế này rất dễ bị bại liệt. …….. Khi nó tỉnh dậy, nó ngửi thấy

mùi máu còn vương lại, nhung nó lại khong nhớ gì cả, thức ăn, nước uống đã

được đưa vào, nó mệt mỏi đứng dậy rồi đi thay đồ, dùng bữa một mình,

Trong đầu nó chỉ nhớ mang máng

hình như nó đã giết ng, không phải 1 mà là 2, nhưng đến khuôn mặt nạn nhân nó còn chẳng nhớ nổi. đêm khuya, cơn

ác mộng lại vây lấy nó, chẳng chịu buông tha, nó tỉnh giấc nhưng thấy trong ng vô cùng khó chịu.

Mồ hôi vã ra như tắm, cơ thể lúc lạnh

lúc nóng mà nơi đây không chăn, không chiếu chỉ mỗi 1 cái giường đá, đêm khuya, sương xuống, nhiệt đọ cũng giảm

đi vài độ, nó dần dần lịm đi trong cơn sốt cao, một mình, cô đơn.

1 lúc sau, khi cơn sốt đã giảm đi một

chút nhưng tình hình cũng chẳng mấy khả quan, ng nó nóng bừng, da tái nhợt, môi

khô khốc vì mất nước, nó cố gắng nâng cái mi mắt nặng trịch như đeo đá, dùng hết sức lực để nâng cái cơ thể tưởng chừng như không còn là của nó nữa.

Nhưng không được, nó quá yếu, lại

nằm thịch xuống, thở mạnh, lấy lại chút sức lực ít ỏi, nó lại gượng dậy, thành công, thành công rồi, nó đã ngồi dậy được

cố lết cái tấm thân nặng trịch lên giường bởi nó đang nằm giữa cái nền đá lạnh, giữa căn phòng trống trơn.

Sau khi đã đặt được mình lên giường, nó điều chỉnh nhịp thở, mò mẫm lấy chai

nước khoáng phía đầu giường.

Chậm chạp nuốt từng ngụm để giảm bớt cơn khát, nước từ miệng chảy xuống cổ những dòng nước nhỏ mát lạnh khiến nó

dễ chịu vô cùng.

Cơn sốt này có lẽ do bị nhiễm trùng bởi các vết thương ngày đầu tiên vùa mới khép miệng cần thời gian tĩnh dưỡng nhưng

hôm nay nó lại hoạt động mạnh, cào xé, hành hạ bản thân, trên cơ thể nó bây giờ không chỉ có các vết thương mới mà còn

có các vết thương cũ bị hở miệng.

Bị máu và mồ hôi cùng bụi bặm bám vào miệng vết thương cùng với cái không khí

ẩm thấp của khí hậu nhiệt đới, cái hơi mặn của muối trên 1 hòn đảo giữ lòng biển khơi thì việc các vết thương hở miệng bị nhiễm trùng là điều dễ hiểu.

Có vẻ như cơn sốt đã dịu đi nhờ nước, nó lục trog hộp thuốc mà ông Hinoku đưa cho, cố vận dụng trí nhớ thiên tài của nó, trong một bài giảng của tiến sĩ y khoa Jonhlin, kháng sinh là loại thuốc nó cần bây giờ,

giúp kháng viêm, chữa nhiệm trùng.

Đúng, chính nó thuốc kháng sinh, nó cần sản sinh bạc cầu để chống lại các vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể nó qua miệng hở của các vết thương, chỉ có kháng sinh mới kích thích sản sinh bạch cầu.

Cố tìm trong hộp thuốc, với tình trạng bây giờ, rất tồi tệ, nó cần gấp loại thuốc kháng sinh liều cao chớ liều thấp không thể được. 2 viên Penicillin 1000mg_ 1 loại kháng sinh với liều lượng cực mạnh, nếu dùng quá liều có thể gây ảnh hưởng đến máu và 1 số hệ cơ quan khác.

Nhưng nó chẳng quan tâm bởi điều quan trọng bây giờ là nó phải sống, nếu kéo dài tình trạng sốt cao như thế này rất dễ bị bại liệt.

Bỗng nó lại nhớ tới khoảng thời gian có mẹ bên cạnh, mẹ luôn chăm sóc cho nó tưng li từng tí một, nó thèm cái cảm giác mang tên hạnh phúc kia biết bao, thèm lắm nhưng nó lại không bao giờ có thể tận hưởng được nữa, chỉ có khổ đau, bất hạnh, cô độc, lẻ loi,…, chỉ có những thứ mà những đứa trẻ bình thường khác không bao giờ gặp phải, ít nhất bên cạnh họ luôn có một ng để yêu thương và được yêu thương.

………………………………………………………………………

“ - Tiểu Khả, đừng chạy nữa, ngã đấy!

–Tiểu Khả, chậm lại đi.

Ng phụ nữ gọi với theo một đứa bé đang chạy nhah ở phía trước, khuôn mặt tươi vui, ngập tràn hạnh phúc.

- Aaaaa, huhu, đau quá à

Vì mải chạy, không để ý, đứa bé đã vấp phải một cành cây, ngã xuống đất, khóc rẽ lên, ng phụ nữ kia hốt hoảng chạy lại nhanh

- Ôi, T Khả, con có sao không, mẹ xem nào, ngoan.

- Huhu, đâu lắm mẹ ơi, huhu, đau quá

- Tiểu Khả ngoan, mẹ thổi cho con nhé Phù, Phù, về nhà, mẹ băng lại vết thương cho con nhé. Nhìn cái đầu gối rươm rướm máu của con gái nhỏ ng mẹ không khỏi đau lòng.

- để mẹ cõng T Khả nào. ”

Nó dần chìm vào giấc ngủ, vì mệt, vì sốt, vì thuốc, vì nhớ mẹ nhớ ba, nhớ tới quãng thời gian hạnh phúc trước đây.

Sáng mai.

Nó cựa mình thức giấc, từ từ mở mắt, vẫn là căn phòng trống vắng, vẫn 1 mình sống giữa cô đơn.

Cơn sốt đã qua đi, để lại sự mệt mỏi tột đô. Những viên thuốc hôm qua khiến nó cảm thấy đói, cồn cào trog dạ dày.

Thức ăn đã được đưa tới, nhưng nó phải nhịn để đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo cái đã.

Có vẻ như cơn sốt hôm qua khiến nó mất sức rất nhiều, nó phải chậm chạp lê cái xác vào phòng vệ sinh, tắm rửa, thay đồ vì hôm qua tới giờ nó vẫn chưa tắm rửa gì, khắp ng bốc ra một mùi cực kì khó chịu tanh nồng bởi mùi máu cùng mồ hôi.

Sau khi cật lực xử lí đám thức ăn trong khay để bổ sung năng lượng hao hụt của cơ thể, nó vẫn tiếp tục uống thuốc, nhưng với liều lượng nhỏ hơn, vì ít nhất nó không còn sốt như hôm qua nữa, nhưng nó vẫn phải uống đầy đủ để tránh biến chứng, vả lại nó không dám khẳng dịnh trước rằng sau này nó không còn bị như vậy nữa không.

1 viên penicillin 1000mg, lấy vài típ thuốc chống viêm, tiêu sưng, tiêu tụ máu để chữa các vết thương kín lẫn hở và không quên sử dụng kem ngăn ngừa sẹo.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, có vẻ như nó không thể khống chế hoàn toàn được co quỷ trong ng nó, nhưng ít nhất nó đã khống chế tạm thời được nó, khi thấy máu nó không còn điên loạn cuồng dại như xưa nhưng nó vẫn còn thèm khát máu, sẵn sàng giết ng để thỏa mãn nếu quá khích. Thời gian 1 tháng đã hết, hôm nay là ngày nó rời khỏi căn nhà lạnh lẽo này.

Nó cợt nghĩ đến cô em gái nhỏ Linh Linh khi thấy nó về sẽ như thế nào nhỉ, có tùm la tùm lum như thường ngày không nữa.

Từ sáng sớm, ông Hinoku đã đến để đưa nó về lại trường tiếp tục học tập và rèn luyện.

Bạn đang đọc Sát Thủ Hoa Hồng Đen của Pi (pigeon)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.