Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu Phú Quý Trong Nguy Hiểm

7329 chữ

Thạch Nham rớt xuống đất, hoạt động tay chân một lúc, sau đó hướng về bọn người Đế Sơn cười nhạt rồi mới nhìn Tào Chỉ Lam và đám người quen bị nhốt trong lồng.

Khoảng khắc Thạch Nham xuất hiện, Tào Chỉ Lam, Trác Nghiên Tinh, Cổ Linh Lung những kẻ truy sát này đã có cảm giác tinh thần sụp đổ.

Một đường truy sát từ Thương Khung hải vực truy sát đến đây, trước khi tiến vào Chiến Trường Thâm Uyên, trong trân giao chiến với Dương gia bọn họ đã nhiều lần chịu thiệt, thật không dễ dàng bước vào Chiến Trường Thâm Uyên. Bên trong đống cung điện đổ nát kia bởi vì Thạch Nham đột nhiên bùng nổ mà khiến cho bọn họ lại tổn thất thảm trọng.

Suy nghĩ kỹ lại, Tào Chỉ Lam phát hiện từ khi bọn họ đối phó với Thạch Nham, vận khí cứ liên tục rớt xuống, chưa từng chiếm được chút tiện nghi gì từ trên người Thạch Nham.

Hiện giờ, bọn họ bị nhốt ở nơi quỷ quái này, Thạch Nham ngược lại trở thành khách quý của đám dị tộc, chẳng những có thể sóng vai cười nói với Đế Sơn đám thủ lĩnh dị tộc, lại còn khiến cho bọn người Đế Sơn vì hắn mà đưa đám người mình tặng cho hắn, thế đã có chuyện gì vậy?

Cũng là con người, sao chênh lệch lại lớn đến thế?

Không những bọn người Tào Chỉ Lam muốn thổ huyết, Yết Cát kia cũng rất buồn bực, muốn hỏi gì đó nhưng bị Yết Mãnh ý bảo câm miệng đừng, chỉ còn cách ôm hận trong lòng. - Thạch, Thạch Nham...

Dịch Thúy Bích ngẩn ngơ, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng

- Này, ba nữ tử này là chuẩn bị cho ngươi sao?

Sắc mặt ba người Tào Chỉ Lam khẽ biến, ai cũng nghiến răng nghiến lợi.

Gật đầu mỉm cười, Thạch Nham lạnh lùng nhìn Tào Chỉ Lam

- Không ngờ phải không?

- Sớm muộn gì ngươi cũng chết không được tử tế!

Thân thể yêu kiều của Cổ Linh Lung khẽ run lên, trong mắt toát lên vẻ tức giận và kinh hoảng

- Nếu như ngươi dám làm bậy với chúng ta, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!

- Làm quỷ?

Thạch Nham bật cười khanh khách

- Ta sợ ngươi cả cơ hội làm quỷ cũng không có, ta muốn giết ngươi, tất nhiên sẽ khiến thần hồn ngươi câu diệt, khiến ngươi không thể luân hồi, ngay cả quỷ ngươi cũng không làm được, làm sao trả thù ta đây?

Lúc nói những câu này khuôn mặt Thạch Nham tươi cười, bộ dáng làm ra vẻ đương nhiên, tựa như chuyện giết người nghiền xương thành tro, khiến thần hồn câu diệt là chuyện thành thói quen của hắn.

Sơn Đế nhếch mày, âm thầm gật đầu:

- Tiểu tử rất tàn nhẫn, khó trách bị nhiều người như thế truy sát vẫn có thể bình an vô sự.

- Đó là đương nhiên, nếu không, hắn cũng khó có được Thiên Hỏa.

Tộc trưởng Bạch Dực tộc chầm chậm bước đến bên lồng nhốt bọn người Tào Chỉ Lam, vung tay lên từng luồng ánh sáng trắng bạc như dây mây di chuyển chui vào trong lồng giam, sau đó lần lượt chui vào thân thể Tào Chỉ Lam, Trác Nghiên Tinh, Cổ Linh Lung.

Ba người Tào Chi Lam hoảng sợ.

"Bùm!"

Lồng giam vỡ ra một lỗ hổng. Ba người Tào Chỉ Lam giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, bị lơ lửng lôi ra khỏi lồng giam, dịch chuyển tới trước mặt Thạch Nham mới từ từ hạ xuống.

Ba nữ tử đứng lên, thân hình yêu kiều khẽ run, vẻ sáng ngời trong mắt dần ảm đạm đi, lực lượng toàn thân trong thân thể từ từ bị phong ấn hết.

- Hiện tại ba nha đầu này không còn chút lực lượng nào có thể sử dụng, giống như người thường nên không thể tạo thành uy hiếp gì cho ngươi.

Vũ Nhu cười dịu dàng nhìn Thạch Nham

- Kể từ lúc này, chỉ cần người nguyện ý, ngươi có thể tùy ý giày vò bọn họ, ha ha, vì tương lai của hai tộc chúng ta, hy sinh ba tiểu nha đầu cũng lời lắm.

Sắc mặt Yết Mãnh âm trầm, giữa mi tâm bỗng lóe lên thần quang, ba luồng linh hồn dao động kỳ dị bỗng bay ra chui vào mi tâm của ba nữ tử.

Trên khuôn mặt ba người Tào Chỉ Lam lộ ra vẻ đau đớn, không nhịn được ôm đầu cúi mình rên lên.

- Ta hạ vào trong đầu các nàng Thúc Tử Chi Ý, chỉ cần các nàng có ý nghĩ tự sát, ấn ký đó sẽ phát tác, thân thể lập tức không thể động đậy được.

Yết Mãnh cười nhạt, nói với Thạch Nham:

- Ngươi có thể yên tâm lớn mật vận động trên thân thể các nàng, không cần lo lắng các nàng sẽ tự sát mà chết.

Thạch Nham ngạc nhiên, mỉm cười gật đầu:

- Cảm ơn.

- Vô sỉ!

Ba người Tào Chỉ Lam đồng thanh hét lên, trong mắt tràn ngập oán hận, hận Thạch Nham đến thấu xương, nếu các nàng có thể thoát khỏi trói buộc, nói không chừng sẽ liều mạng đồng quy vu tận với Thạch Nham. - Đừng khách khí, chỉ cần ngươi làm việc cho tốt vì hai tộc chúng ta, đừng nói là ba nữ tử nhân loại này, dù là thiếu nữ Âm Mị tộc chúng ta, chỉ cần ngươi muốn cũng dễ như trở bàn tay.

Yết Mãnh lạnh lùng hừ một tiếng

- Nhưng nếu ngươi không thể giúp hai tộc chúng ta, khà khà, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!

- Đừng lãng phí thời gian.

Đế Sơn nhíu mày, lộ ra vẻ khó chịu.

- Tu vi tiến cảnh của tiểu tử này có liên quan mật thiết với tương lai hai tộc chúng ta. Tạm thời ta ở lại đây, chú ý theo dõi tiến cảnh của hắn.

Tộc trưởng Bạch Dực tộc cười dịu dàng

- Ta nghĩ mọi người đều nên ra sức thêm một chút, ta nhớ hai tộc chúng ta có một số đồ vật có ích với việc đề thăng lực lượng cảnh giới của Võ Giả nhân loại. Ài, vì lợi ích của mọi người, ta cảm thấy chúng ta nên hào phóng một chút.

Nét mặt Thạch Nham phấn chấn khẽ cười ha ha. Bọn người Đế Sơn, Tạp Ba đưa mắt nhìn nhau, người nào cũng cí vẻ mặt cổ quái, ánh mắt liên tục biến đổi.

- Bạch Dực tộc chúng ta có Bạch ngọc linh quả, có tác dụng rất lớn đến việc ổn định tâm cảnh. Bạch ngọc linh thụ hơn ngàn năm mới kết quả, mỗi lần kết được ba quả, ta đã truyền lệnh cho tộc nhân đưa đến một quả. Ài, vì tương lai hai tộc chúng ta, ta đã dốc hết vốn ra rồi.

Vũ Nhu mỉm cười nói.

Lời này vừa nói, vẻ mặt bọn người Đế Sơn đều đại biến.

- Bạch ngọc linh quả!

Yết Cát, Dịch Thúy Bích, Tuyết Phi đám thanh niên thế hệ mới của Âm Mị tộc không kềm được kinh hãi hô lên, đô mắt Yết Cát lộ ra vẻ tham lam không thể đè nén lại.

Bạch ngọc linh quả chính là dị bảo trên lãnh địa Bạch Dực tộc, chỉ có tại vùng đất bị ruồng bỏ nơi nhật nguyệt tinh thần bị ngăn cản này mới sinh ra được, mỗi một quả Bạch ngọc linh quả đều cực kỳ quý giá, có lợi ích lớn với việc ổn định và nuôi dưỡng linh hồn, dù là Dực tộc tu luyện linh hồn khó khăn, dùng một quả Bạch ngọc linh quả có thể đạt được đột phá rất lớn về linh hồn tâm cảnh.

Đối với tộc nhân của Âm Mị tộc mà nói, Bạch ngọc linh quả này càng quý giá vô cùng, bọn họ vốn tinh thông tu luyện linh hồn, sau khi dùng một quả Bạch ngọc linh quả thì tạo nghệ về linh hồn sẽ tăng trưởng mạnh mẽ.

Một đứa bé Âm Mị tộc vừa ra đời, sau khi dùng một quả Bạch ngọc linh quả, linh hồn sẽ thoát thai hoán cốt, trực tiếp đạt tới cường độ của Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp.

Đây là một vật thần kì có thể khiến cho linh hồn lột xác!

Ở vùng đất bị ruồng bỏ này, Bạch ngọc linh quả của Bạch Dực tộc tuyệt đối là dị bảo cực kỳ quý hiếm, bất kể đối với Dực tộc hay Âm Mị tộc đều có sức hấp dẫn cực kì mạnh mẽ.

Bây giờ Vũ Nhu phát điên rồi sao?

Vì một tên thanh niên nhân loại lại nỡ lấy ra một quả Bạch ngọc linh quả, nàng ta thật sự chí công vô tư như thế sao? Vì tương lai của hai tộc, thật sự dốc hết vốn ra ư?

Yết Cát hô hấp dồn dập, dần đỏ mặt tía tai, ánh mắt nhìn về Thạch Nham đã hung dữ khác thường, hận không thể bỏ Thạch Nham vào miệng nhai nuốt xuống.

Phá hủy thiên vật a! Thật đúng là phá hủy thiên vật! Tên tiểu tử nhân loại đáng chết này có tài có đức gì? Sao lại đáng có được một quả Bạch ngọc linh quả chứ? Tộc trưởng Bạch Dực tộc muốn làm gì? Không lẽ phải lòng tiểu tử nhân loại này rồi chứ? Không phải nghe nói tộc trưởng Bạch Dực tộc luôn giữ mình trong sạch, cả đời tộc trưởng không thể kết hôn sao?

Từng suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Yết Cát đau lòng nghiến răng, thầm nhủ nếu bản thân có một quả Bạch ngọc linh quả, tuyệt đối có thể phát huy ra công hiệu cao nhất của nó, nâng cao thực lực lên một tầng.

Đáng tiếc thật.

- Tộc trưởng Vũ Nhu, cô không phải nói đùa đấy chứ?

Tạp Ba trợn tròn mắt, vẻ mặt cực kỳ quái dị

- Tiểu tử nhân loại này đáng để cô sử dụng một chí bảo của Bạch Dực tộc sao?

Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc và Đế Sơn cũng hơi ngạc nhiên sững sốt nhìn Vũ Nhu.

Lúc đầu Thạch Nham cũng chẳng hề biết điểm kỳ diệu của Bạch ngọc linh quả, nhưng mà sau khi tỉ mỉ quan sát bọn người Yết Cát, Tạp Ba, hắn liền hiểu được Bạch ngọc linh quả tất nhiên là vật cực kì trân quý.

Nếu không phải, những người này không thể kinh ngạc như thế, sẽ không có vẻ mặt cổ quái thế này.

Vũ Nhu muốn làm gì chứ?

Không phải là mới xâm phạm nàng ta một chút thôi sao, nàng ta đã thật sự đem lòng yêu mình rồi ư? Mình thật sự có mị lực lớn như vậy sao?

Thạch Nham thầm nghĩ, nhưng lại thu liễm hết biểu cảm kinh ngạc, vẻ mặt lạnh nhạt như thường, tựa như không biết được đặc thù của Bạch ngọc linh quả, vẫn bộ dạng không biết gì cả. - Các ngươi không cảm thấy biến hóa của Âm Thú sơn rất cổ quái sao?

Đôi mắt xinh đẹp của Vũ Nhu từ từ ngưng trọng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Cấm chế bên ngoài của Âm Thú sơn càng lúc càng rộng lớn, cấm chế bên trong càng lúc càng mạnh mẽ, lẽ nào các ngươi không nghĩ ra được gì sao? Tổ tiên hai tộc chúng ta chắc hẳn cũng có chung hiểu biết về sự dị thường này mà?

Thân thể bốn người Đế Sơn, Trát Mãnh, Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba chấn động, tựa hồ đột nhiên nghĩ ra gì đó, trong mắt ngập tràn vẻ kinh hoàng.

- Cô nói là?

Đế Sơn muốn nói nhưng lại ngưng, liếc nhìn những tiểu bối bên cạnh, cuối cùng cũng không nói rõ ra.

- Ta nghĩ chắc là như vậy.

Vũ Nhu bất lực cười khổ

- Đây là thời cơ, nhưng cũng có thể là tử cục, cụ thể nên làm thế nào, ta nghĩ trong lòng mọi người đã có tính toán rồi.

- Ta về Hắc Dực tộc một chuyến, nhiều nhất năm ngày, ta sẽ đem một phiến Hắc khôi liên trong tộc trở lại, hy vọng hắn sẽ không làm ta thất vọng.

Vẻ mặt Đế Sơn hơi phức tạp, nhìn chằm chằm Thạch Nham, sau đó phất tay bỏ đi, đôi cánh đen khổng lồ giữa vỗ vỗ một lát, bóng người dần biến mất đi.

- Hắc, Hắc khôi liên.

Yết Cát cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, liên tục nuốt mấy ngụm nước bọt, đôi mắt lấp lánh tia sáng kỳ quái, biểu cảm trên mặt không biết là đang khóc hay cười.

Trên tường thành, bọn thanh niên của Âm Mị tộc bao gồm Tuyết Phi, Dịch Thúy Bích đều giật mình, hai mắt mỗi người đều phát sáng, ngơ ngác nhìn Thạch Nham, nét mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống Thạch Nham. - Đế Sơn, nhớ qua bên Đa Long một chuyến, khuyên Đa Long cũng cống hiến một bình Thiên tuyền ngưng lộ.

Vũ Nhu nhìn về hướng Đế Sơn rời đi khẽ gọi to lên một tiếng.

Đế Sơn người đã không thấy đâu, nhưng âm thanh lại từ xa truyền lại.

- Được.

- Hả!

Yết Cát, Tuyết Phi và Dịch Thúy Bích không còn kềm được nữa hét ầm lên, giống như gặp quỷ giữa ban ngày, lúc nhìn về hướng Thạch Nham, sắc mặt đã không thể kỳ quái hơn nữa. - Đây, đây thật là…

Thanh niên của Âm Mị tộc đều lẩm bẩm, bộ dạng thất hồn lạc phách, dường như đã bị kích thích rất mạnh.

- Khụ khụ, chúng ta…

Dịch Thiên Mạc tỏ ra hơi xấu hổ, hướng về Vũ Nhu lúng túng nói:

- Các người cũng biết, chỗ tốt ở nơi bị ruồng bỏ này đều bị Dực tộc các người nắm giữa, ba người chúng ta chẳng có gì để lấy ra, không phải chúng ta không muốn ra sức, chỉ là, chỉ là… Yết Mãnh, Tạp Ba cũng có phần ngượng ngùng, liên tục cười khổ, làm ra bộ dạng bản thân rất nghèo.

- Ta biết, ta biết.

Vũ Nhu mỉm cười gật đầu

- Các người đích xác hơi nghèo, những đồ tốt ở đây đích xác không thuộc về các ngươi, nhưng mà...

Ba người Yết Mãnh yên lặng, làm ra bộ dạng chờ đợi ý kiến.

- Chẳng qua kiến thức về linh hồn của Âm Mị tộc các ngươi lại hơn xa Dực tộc chúng ta.

Vũ Nhu cười cười, từ tốn nói:

- Về mặt tu luyện linh hồn thì Âm Mị tộc các ngươi có nhiều thể ngộ tâm đắc, đối với Dực tộc chúng ta vô dụng nhưng đối với tiểu tử này lại có chút tác dụng. À, ý của ta là ba vị thống lĩnh các ngươi hãy mở kho bí điển cho tiểu tử này lĩnh ngộ tìm hiểu, các ngươi cũng biết việc đề thăng cảnh giới không thể thiếu những tâm đắc trên phương diện này, đúng chứ?

Ba người Yết Mãnh bỗng biến sắc, đồng thanh nói:

- Điều này, điều này sao được chứ?

- Thể ngộ tâm đắc về linh hồn của Âm Mị tộc chúng ta chính là tinh túy của tộc, há có thể để một tên nhân loại biết được?

Yết Cát kinh hoàng một hồi, bỗng đứng dậy

- Nếu hắn biết được các loại bí thuật của Âm Mị tộc chúng ta, một khi trưởng thành há không phải là tai nạn của toàn tộc chúng ta sao?

Dịch Thúy Bích, Tuyết Phi cũng kinh hải khó hiểu.

Các nàng hiểu ưu thế của Âm Mị tộc, Âm Mị tộc tuy bị rơi vào thế hạ phong nhưng nhờ vào tạo nghệ về linh hồn, các nàng là công kích trí mạn với nhân loại với có linh hồn yết ớt, các loại bí thuật linh hồn của các nàng có thể dễ dàng khiến cho Võ Giả đồng cấp mất đi năng lực phản kháng.

Trên người Thạch Nham có Thiên Hỏa, bản thân chính là khắc tinh của Âm Mị tộc, một khi biết được các loại bí thuật của Âm Mị tộc, người của Âm Mị tộc muốn dùng linh hồn bí thuật khống chế tiêu diệt hắn sẽ trở nên cực kì khó khăn. Nếu một ngày Thạch Nham đề thăng đến cảnh giới Thiên Bị, không còn cao thủ Âm Mị tộc nào có thể khắc chế được hắn.

Thật sự có ngày đó, Thạch Nham hoàn toàn có thể chỉ dựa vào sức mình nô dịch toàn bộ Âm Mị tộc.

Đây là một việc cực kỳ đáng sợ.

- Nếu hắn không nhanh chóng trưởng thành, tai nạn của Âm Mị tộc các ngươi sẽ đến càng nhanh hơn, không cần chờ hắn bước vào cảnh giới mà các ngươi sợ hãi, Âm Mị tộc các ngươi đã bị diệt tộc trước rồi!

Vũ Nhu lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, ánh mắt bỗng hung dữ

- Tiểu tử không biết trời cao đất dày kia, lúc chúng ta nói chuyện, ngươi câm mồm lại cho ta!

Yết Cát kinh hãi, lập tức vội vàng im lặng, cúi đầu không dám nhìn Vũ Nhu nữa.

- Các ngươi nói sao?

Tộc trưởng Bạch Dực tộc lại cười tươi, nhìn Dịch Thiên Mạc nói:

- Các ngươi không thể cũng không hiểu tình hình như thế chứ?

- Được, ta sẽ mở kho bí điển của ta cho hắn.

Dịch Thiên Mạc do dự một hồi, là người đầu tiên đồng ý.

Dù trong lòng Yết Mãnh và Tạp Ba không muốn, nhưng nghĩ đến dị thường của Âm Thú sơn mà toàn thân thấy lạnh buốt, cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, làm theo Dịch Thiên Mạc đưa ra quyết định khó khăn là gật đầu đồng ý.

Vẻ mặt ba người Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh đều ngây ngốc, bị những biến cố dồn dập này làm cho lạc vào trong mây mù. Không biết Thạch Nham dựa vào cái gì mà khiến hai dị tộc này đau lòng hạ vốn gốc, không những Thạch Nham yêu cầu gì đều đáp ứng nó gì nghe nấy, mà còn tự mình lấy ra vật trân quý nhất tộc đưa cho Thạch Nham.

Trong mắt những tộc nhân dị tộc này, Thạch Nham quả thật còn thân thiết hơn cả cha ruột bọn họ, trái lại là các nàng cũng từ bên ngoài đến, nhưng lại trở thành tù nhân, tuy không bị giết chết nhưng lại bị an bài đua cho Thạch Nham làm công cụ phát tiết dục vọng. Nguồn: http://truyenyy.vn

So sánh hai bên, ba người Tào Chỉ Lam buồn bực muốn thổ huyết mấy lần, thầm chửi ông trời bất công.

- Đã như vậy, chuyện này dễ giải quyết rồi.

Thần sắc Vũ Nhu ung dung

- Như vậy đi, ba người các ngươi sắp xếp một căn nhà để tiểu tử này ở đã, bí điển trong kho bí điển của các ngươi để ta chọn cho hắn, đương nhiên ta sẽ không xem bí điển của các ngươi, lúc ta chọn các ngươi đi theo giám sát, được không?

Ba người Yết Mãnh ngàn lần không muốn, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đáp ứng.

- Ở trung tâm nơi ba người chúng ta sống có một căn nhà, nơi đó cách ba người chúng ta không xa, cứ sắp xếp để hắn tới đó đi.

Dịch Thiên Mạc trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu nói với Dịch Thúy Bích: "Con mang Vũ Nhu tộc trưởng với Thạch Nham tới đó, trước tiên sắp xếp cho hắn rồi tình tiếp." - Vâng.

Dịch Thúy Bích gật đầu với vẻ mặt phức tạp.

Mặc cho nàng ta suy đoán thế nào cũng không đoán trước được Thạch Nham không những không bị Đa Long xử lý, mà lại còn được Vũ Nhu, Đế Sơn cẩn thận hộ tống trở về, điều này cũng thôi đi, nhưng Đế Sơn, Vũ Nhu tộc trưởng của Dực tộc, thái độ lúc đối đãi với Thạch Nham lại khác thường, thậm chí không tiếc đưa ra chí bảo trong tộc cho Thạch Nham.

Chuyện này là sao chứ?

Dịch Thúy Bích thấy đầu mình như to lên, nghĩ đến lúc đầu Thạch Nham lấm la lấm lét trong rừng cây nhìn xung quanh, bị nàng dễ dàng dùng bí thuật linh hồn bấy lấy không thể làm gì, nhìn lại đãi ngộ lúc này mà trong lức nhất thời nàng không biết nên nói gì mới tốt. - Tiểu nha đầu, ngươi dẫn đường đi.

Tộc trưởng Bạch Dực tộc lạnh nhạt mỉm cười, đưa tay chỉ vào ba người Tào Chỉ Lam, dải lụa màu từ trong tay áo nàng ta bay ra, trói chặt ba nữ tử này lại.

Vũ Nhu một tay kéo dải lụa, giống y hệt như đang dắt thú cưng, mang ba nữ tử này bay lên trời, tay còn lại nắm lấy cánh tay Thạch Nham, tốc độ nhanh nhẹn, dáng vẻ ung dung, dường như còn ở trên trời này nhỏ giọng trêu đùa gì đó với Thạch Nham. - Tiểu tử, không phải ta giúp người, ta đang giúp hai tộc chúng ta, nếu như ngươi không cố gắng, đừng trách bọn Đế Sơn lột da ngươi.

- Ách, bất kể thế nào, ta cũng cảm ơn nàng, ha ha, thật không ngờ nàng lại có thể chiếm được lợi ích lớn như thế, khà khà, yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nàng. - Đối xử tốt với ta? Tiểu tử ngươi đúng là không biết sống chết, nếu không phải hiện giờ ngươi còn có tác dụng, ta sẽ lập tức khiến ngươi sống không bằng chết. - Đừng nghiêm trọng như vậy mà, ta biết nàng tốt với ta, hì hì, yên tâm, vì nàng, ta sẽ cố gắng sớm ngày đột phá, có được lực lượng mạnh mẽ hơn nắm giữa được Thiên Hỏa, giúp các nàng phá bỏ kết giới của Âm Thú sơn. - Hy vọng ngươi thật sự có năng lực đó, nếu không, ai cũng không bảo vệ được ngươi.

Không lâu sau, một tòa thạch lâu hùng vĩ cao khoảng năm mươi mét từ từ xuất hiện trước mắt Thạch Nham.

Dịch Thúy Bích ở phía trước, sau khi đáp xuống thạch lâu, vẫy tay gọi Vũ Nhu tới.

Vũ Nhu dắt theo Thạch Nham và ba người Tào Chỉ Lam, được Dịch Thúy Bích ra hiệu đáp xuống tầng cao nhất của thạch lâu, đứng giữa một thạch điện rộng cỡ sân bóng rổ, chỉ vào từng cánh cửa đá đóng kín bên cạnh, giới thiệu cho Vũ Nhu, Thạch Nham: - Ở đây còn chín phòng, có nơi rửa mặt chải đầu, có…

- Được rồi.

Vũ Nhu phất tay ngăn nàng giới thiệu tiếp, tiện tay ném ba người Tào Chỉ Lam đi, cũng không màng ba nữ nhân mất hết sức mạnh ngã choáng váng hoa mắt.

- Ngươi về đi, ta sắp xếp một chút sẽ đi đến chỗ phụ thân ngươi tìm linh hồn bí điển, ngươi nói với phụ thân ngươi trước một tiếng.

- Vâng.

Dịch Thúy Bích không dám nhiều lời, gật gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Thạch Nham, khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng bay đi.

- Ồ?

Vũ Nhu khẽ hô một tiếng, nhìn chằm chằm vào hình bóng xinh đẹp của Dịch Thúy Bích một lát, sau đó đột nhiên cười híp mắt nói với Thạch Nham:

- Tiểu tử giỏi thật đấy, nha đầu kia hình như cũng để ý tới ngươi, chẳng lẻ ngươi cũng hái nữ nhi của Dịch Thiên Mạc rồi à?

- Ai chứ?

Thạch Nham giả hồ đồ.

- Hì hì.

Vũ Nhu khẽ cười, lắc lắc bàn tay ngọc trắng nõn, dải lụa màu trói buộc trên thân ba người Tào Chỉ Lam như rắn chui vào ống tay áo nàng, phẩy ống tay áo, tộc trưởng Bạch Dực tộc hững hờ nói: - Ta biết thức hải của ngươi tạm thời không có dị thường, chẳng qua thức hải của ngươi quả thực đặc biệt, năm luồng linh hồn dao động kỳ quái không hề an phận, lúc nào cũng có khả năng xảy ra biến cố, ba nữ nhân này ta để lại cho ngươi, nếu không đủ ta vẫn có thể nghĩ cách tìm thêm, linh hồn bí điển của Âm Mị tộc ta cũng lấy đến cho ngươi, những thứ ngươi cần ta đều lấy đủ cho ngươi không thiếu một thứ, chỉ hi vọng người có thể trong thời gian ngắn nhất đề cao cảnh giới, chúng ta không đợi được quá lâu. - Có phải Âm Thú sơn có thể xảy ra biến hóa cố lớn không?

Thạch Nham hỏi thăm dò.

Khẽ gật đầu, Vũ Nhu nói:

- Ta cũng không giấu ngươi, hiện tại Âm Thú sơn quả thật rất đặc biệt, rất có khả năng sẽ phát sinh biến cố lớn, biến cố đó một khi phát sinh, hai tộc chúng ta có thể tuyệt diệt, ài, nói chính xác là một khi Âm Thú sơn phát sinh biến cố thì vùng đất bị ruồng bỏ này có thể không còn tồn tại, cũng có nghĩa là các ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!

Thạch Nham ngạc nhiên, ngừng một lát mới hít sâu một hơi nói:

- Cuối cùng ta cũng đã biết tại sao bọn Đế Sơn lại hào phóng như thế.

- Ừm, ta chính là muốn ngươi biết, tiến cảnh của ngươi không những liên quan đến an nguy của hai tộc chúng ta, mà đối với ngươi cũng vậy. Cho dù vì mạng sống của bản thân ngươi, ngươi cũng cần phải ra sức giành lấy, nếu không chúng ta có lòng muốn ngươi sống cũng không có năng lực đó.

Vẻ mặt Vũ Nhu nghiêm túc nói.

- Ta biết rồi.

Thạch Nham gật đầu

- Được rồi, ta không nói nhiều nữa, ba nữ tử này giờ đây không còn sức phản kháng, trong lúc ngươi tu luyện một khi có gì khác thường, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm bọn họ phát tiết. Ừm, đùa chết luôn cũng không sao, chỉ cần ngươi không sao, bọn họ chết đi ta sẽ tìm nữ nhân khác bổ sung cho ngươi, chỉ cần ngươi nhanh chóng đột phá.

Vũ Nhu nhìn thẳng vào mặt ba người Tào Chỉ Lam, lời lẽ cực ày vô tình, trong mắt nàng ba người Tào Chỉ Lam dường như chỉ là một loại công cụ.

Ba người cầm lái tương lai ở Vô Tận hải nghe câu nói của Vũ Nhu, mặt như tro tàn, thân thể yêu kiều khẽ run nhưng không có sức phản bác.

- Ngươi tự thu xếp đi.

Vũ Nhu vỗ cánh, thân thể dịu dàng lắc lư, từ từ bay đi

- Nơi đây rất yên tĩnh, cũng rất an toàn, ngươi không cần lo lắng gì cả, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được…

Giọng nói Vũ Nhu từ từ truyền tới, hình bóng đã sớm biến mất.

Trong thạch điện vô cùng rộng lớn, sắc mặt Thạch Nham âm trầm, đứng tại đó dường như đang suy nghĩ điều gì.

Cách năm mét bên cạnh hắn, ba người Tào Chỉ Lam thấp thỏm bất an, xoay người ngại ngùng ngồi trên mặt đá, mỗi người đều nhìn ra sự hoảng sợ trong mắt nhau.

Thời gian trôi qua.

Thạch Nham vẫn không mở miệng nói chuyện, đôi mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam đã không còn thần quang, trầm mặc nhìn Thạch Nham, chờ một lúc lâu nhưng thấy Thạch Nham vẫn không có ý định nói chuyện, nhịn không được ho lên một tiếng.

Tỉnh lại trong lúc suy tư, Thạch Nham nhíu mày, lạnh lùng nhìn ba nữ nhân, nói:

- Vận khí các ngươi thật tệ.

- Ta biết ngươi may mắn giẫm phân chó!

Cổ Linh Lung nghiến răng, kkhuôn mặt đầy oán hận nhìn hắn

- Thật không ngờ ngươi lại là người vô sỉ, không những cấu kết với dị tộc, lại muốn giúp những tên dị tộc điên cuồng đó thoát khỏi đây, ngươi biết ngươi đang làm gì không? - Ngươi chọc giận ta quả là việc không khôn ngoan.

Thạch Nham cười cười, thân hình bay vụt qua đứng trước mặt Cổ Linh Lung, chìa tay vuốt chiếc cằm trắng mượt của Cổ Linh Lung, ánh mắt dâm đãng nói:

- Ngươi biết, lúc nào ta cũng có thể làm nhục ngươi, ở đây, không ai có thể nói gì hết.

Sắc mặt Cổ Linh Lung khẽ biến, đột nhiên nắm quyền đấm về phía Thạch Nham nhưng lại quên rằng sức mạnh toàn thân của nàng đã mất hết, nắm đấm nhỏ bé đấm ra, thì cảm thấy nắm đấm rất đau. - Ừm, rất ngỗ ngược, ta hy vọng lúc ngươi bị ta chơi cũng điên cuồng như thế này.

Thạch Nham cười lạnh, không khách khí nhào nặn một hồi trên bộ ngực sữa mềm mại của Cổ Linh Lung

- Ừ, quả nhiên là nhỏ mà đàn hồi tốt, quả là xứng với cái tên Linh Lung của ngươi.

- Á!

Cổ Linh Lung chịu đau khổi lui về sau, trong mắt đã tràn ngập nước mắt nhưng lại oán hận trừng mắt nhìn Thạch Nham

- Ta sẽ giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi.

- Có lẽ gia tộc của ngươi có cơ hội này, nhưng ngươi lại không có.

Sắc mặt Thạch Nham vô tình, thân thể vụt qua lại xuất hiện sau lưng Cổ Linh Lung, bàn tay to lớn vỗ mạnh lên bờ mông cao vút của nàng ta, lạnh nhạt nói:

- Mông cũng coi như to, không tệ, ta sẽ chăm sóc cô kỹ lưỡng.

- Đủ rồi! Bắt nạt nữ tử tay không đủ sức trói gà, ngươi là loại nam nhân gì chứ?

Hai mắt Trác Nghiên Tinh đầy nộ khí, không nhịn được nữa hét to lên.

- Ồ?

Thạch Nham bật cười khanh khách

- Lúc đầu các ngươi gần trăm người đến truy sát chúng ta, vậy tính là hảo hán à? Là Trác Nghiên Tinh phải không? Thánh nữ của Thiên Trì Thánh Địa? Ngươi có nhớ lúc đầu tại Môn La đảo, ngươi đối xử với ta và Tâm Nghiên như thế nào không? Lúc đầu trong mắt ngươi, chúng ta đáng là gì có phải như con kiến không? Có thể tùy ý bóp chết không?

Ánh mắt Trác Nghiên Tinh khẽ biến.

Nàng đương nhiên nhớ cảnh tượng trên Môn La đảo!

Lúc đầu nàng không hề biết thân phận của Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên, để đoạt được bí mật của Huyền Băng Hàn Diễm, nàng để cho Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên đi lên chịu chết, cuối cùng để cho Thạch Nham rơi vào vực sâu băng cứng, làm cho Dương gia giận dữ, khiến cho Thiên Trì Thánh Địa tổn thật trầm trọng.

Vì phán đoán sai lầm làm Thiên Trì Thánh Địa nhận lấy tổn thất nghiêm trọng, rất nhiều trưởng lão của Thiên Trì Thánh Địa đều bất mãn nàng, chút nữa phế bỏ thân phận thánh nữ của nàng, làm nàng hận Thạch Nham thấu xương.

Lần này Dương gia đại biến, nàng là người đầu tiên xin đi đánh Thương Khung hải vực, mục đích giống với Cổ Linh Lung, cũng để trả thù Thạch Nham.

Chỉ là sự đời khó lường, nhiều cao thủ như thế tiến vào Chiến Trường Thâm Uyên chẳng những giết không được Thạch Nham, lại gặp phải kết cục như hiện tại.

- Sao rồi, không thể nói sao?

Thạch Nham cười lạnh, thân thể vút một cái bỗng xuất hiện trước mắt Trác Nghiên Tinh, tiếng kinh hô của Trác Nghiên Tinh vang lên thì Thạch Nham không khách khí vươn tay vuốt ve trên mặt nàng vài lần, sau đó kéo mặt nạ mỏng như cánh ve trên mặt nàng xuống.

Mày tựa núi cao, khuôn mặt như bức họa tinh xảo, không phấn son trang điểm, nhưng lại diễm lệ lạnh lùng bức nhân, đây quả là tuyệt sắc giai nhân không phân cao thấp với Tào Chỉ Lam.

Hai người Tào Chỉ Lam và Cổ Linh Lung tựa như cũng lần đầu tiên thấy được gương mặt thật của Trác Nghiên Tinh, khoảnh khắc gương mặt nàng ta lộ ra, thân thể yêu kiều đều khẽ run, không kềm được kinh hô lên.

Nữ nhân bất luận lúc nào đều có lòng so sánh dung mạo với nhau, dù cho hoàn cảnh như vầy, Cổ Linh Lung và Tào Chỉ Lam đều không khỏi âm thầm so sánh bản thân với nàng ta.

Tào Chỉ Lam thầm so sánh một lát, khẽ mỉm cười, phát hiện Trác Nghiên Tình về các phương diện đều không thua kém mình, trong lòng thầm kinh ngạc.

Cổ Linh Lung có phần buồn bực, sắc mặt không tốt, nàng ta tự biết mình thua kém một bậc, tự nhiên không thể vui vẻ.

Thạch Nham hoảng hốt một lúc, nhìn chằm chằm vào nàng một hồi đột nhiên bật cười nói:

- Khó trách được, ta nói Thiên Trì Thánh Địa cũng không thể lựa một nữ nhân xấu xí làm thánh nữ, ha ha, quả thật chỉ là một cái xác xinh đẹp, như thế càng tốt, như vậy lúc lão tử chơi ngươi mới không cảm thấy buồn nôn.

Trác Nghiên Tinh tự biết phản kháng cũng không có tác dụng, dưới ánh mắt quan sát suồng sã của Thạch Nham, chỉ lạnh lùng nhìn lại hắn, hai mắt hung ác nói:

- Người của Dương gia tuy ngang ngược cuồng vọng nhưng cũng không có loại anh hùng hảo hán ăn hiếp nữ tử yếu đuối, nhìn bộ dạng ngươi có lẽ là ngoại lệ rồi.

- Không sai.

Thạch Nham cười ha ha, lại lẳng lơ nhéo cằm Trác Nghiên Tinh

- Ta nghĩ ở Vô Tận hải vốn chả có mấy ai nhìn được ngươi, càng chẳng có ai được vuốt ve ngươi thế này, thật không ngờ lão tử vận khí tốt như thế, ở nơi quỷ quái này vậy mà vận đào hoa cứ lũ lượt kéo tới, có thể hưởng hết diễm phúc. - Thạch Nham, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.

Tào Chỉ Lam vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, nàng ta bình tĩnh hơn Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh nhiều, lúc này nàng vẫn điềm tĩnh không kinh hoảng, mỉm cười nói: - Trong tình huống như hiện tại, ngươi tuy được tôn kính nhưng thật sự cũng bị đối xử chẳng khác gì chúng ta.

Thạch Nham lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, tạm thời bỏ qua Trác Nghiên Tinh, lạnh lùng nhìn nữ tử đang khua môi múa mép, chế giễu cười nói

- Không có gì khác? Sao ta lại không phát hiện ra nhỉ? Ta biết những dị tộc này vì lấy lòng ta, có thể ngoan ngoãn dâng chí bảo trong tộc lên trước mặt ta, ta biết những dị tộc này mang ngươi tới chính là để lão tử hưởng thụ! Còn các ngươi, các ngươi có gì? Các ngươi chỉ là công cụ, công cụ để lão tử phát tiết, ngoài ra ta không biết các ngươi còn giá trị nào khác. - Thạch Nham ngươi tích chút công đức có được không?

Trác Nghiên Tinh lạnh lùng quát lên, trên mặt có vẻ mệt mỏi không chịu nổi, nếu không phải không còn sức mạnh, nàng sẽ là người đầu tiên xé nát miệng Thạch Nham. Thân thể yêu kiều của Cổ Linh Lung khẻ run rẩy, cũng hung dữ nghiến răng, nhưng nàng ta vừa chịu thiệt thòi nên không dám khiêu khích lần nữa. Thạch Nham cuồng vọng vô sỉ, nàng đã được nếm thử, hai nơi mẫn cảm trên người đã bị xâm phạm, sự kiêu ngạo của Cổ Linh Lung đã bị xé tan tành, nàng ta đã thật sự hiểu rõ tình trạng của mình, biết ở nơi quỷ quái như thế này, trong tình huống sức mạnh toàn thân bị cầm cố mạo hiểm khiêu khích Thạch Nham chỉ là tự chuốc khổ. - Tích đức?

Sắc mặt Thạch Nham cổ quái

- Ngươi cũng biết tích đức sao? Kỹ nữ mà thôi, còn giả cái gì thánh nữ nữa?

Gương mặt mĩ lệ động lòng người của Trác Nghiên Thanh đột nhiên trắng bệch như giấy, thân thể yêu kiều run rẩy, cắn chặt môi, tư bộ dạng như hận không được liều mạng với Thạch Nham.

Tào Chỉ Lam cười khổ

- Chúng ta đều là cây đinh trong mắt những dị tộc kia, ta biết Thạch Nham ngươi hơi khác nhau với chúng ta, chẳng qua như vậy thì sao? Hiện tại ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, nhưng khi giá trị lợi dụng của ngươi không còn, kết cục của ngươi nói không chừng còn thảm hơn chúng ta! Đến lúc đó, phương pháp những dị tộc kia đối xử với ngươi, tất nhiên sẽ càng tàn nhẫn hơn lúc đối xử với chúng ta!

Nhún nhún vai, Thạch Nham không để ý nói:

- Nói xong chưa?

Tào Chỉ Lam ngạc nhiên, bất lực gật đầu.

- Bất luận kết cục tương lai của ta ra sao nhưng hiện tại ta ít nhất cũng không bị tổn thương tí nào, với lại có thể tận tình hưởng thụ mọi thứ của dị tộc, mà các ngươi chính là một trong số đó.

Thạch Nham cười lạnh

- Tào Chỉ Lam, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi muốn ta với ngươi liên thủ giải cứu các ngươi, cùng các ngươi đối phó với những dị tộc này đúng không ?

Tào Chỉ Lam gật đầu.

- Chỉ bằng các ngươi?

Thạch Nham không thèm để ý

- Dù cho ta cứu các ngươi, các ngươi thật sự nghĩ rằng có thể giúp đỡ ta sai? Tộc nhân của Âm Mị tộc ở đây, tùy tiện tìm một người liền có thể dễ dàng bắt lấy các ngươi, cầm cố linh hồn các ngươi, các ngươi làm sao đấu với bọn họ? Tạp Ba, Yết Mãnh những người này tuy thân thể gầy yếu, nhưng tạo nghệ linh hồn đã đạt tới cảnh giới Thông Thần, chỉ cần bọn họ khẽ động ý niệm, linh hồn các ngươi sẽ lập tức nổ tung, thế mà các ngươi lại buồn cười đến mức nghĩ rằng các ngươi có tác dụng với ta sao?

Sắc mặt Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh như tro tàn.

Trái lại Tào Chỉ Lam không có hành động gì, do dự một lát mới nói:

- Ngươi nói không sai, mấy người chúng ta đích xác không có biện pháp đối địch với những dị tộc này, chẳng qu, chỉ cần ngươi hồi phục hết sức mạnh của ta, với lại cho ta một đêm chuẩn bị, ta có thể liên hệ với người Tào gia, chỉ cần ta truyền ra tin tức, ta nghĩ người của gia tộc của mấy người chúng ta sẽ có thể tìm được phương pháp giải quyết. - Liên hệ với bên ngoài?

Thạch Nham có phần rung động.

- Không sai, chỉ cần cho ta đủ thời gian chuẩn bị, quả thật ta có thể liên hệ với người Tào gia chúng ta.

Tào Chỉ Lam khẳng định nói:

- Một khi ta truyền tin tức ở đây ra ngoài, bằng vào trí tuệ của cao thủ các phương ở Vô Tận hải chúng ta, sẽ có thể nhanh chóng biết được lai lịch của những dị tộc này, tìm ra phương pháp đối phó bọn chúng. - Ồ.

Thạch Nham gật đầu, sờ sờ cằm lạnh nhạt nói:

- Phương pháp không tệ, chẳng qua rất xin lỗi, ta không chấp nhận, chẳng những thế mà ta còn trông chừng ngươi, tránh cho ngươi thật sự có thể liên hệ với bên ngoài.

Câu này vừa nói ra, Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh mặt đẹp biến sắc, cùng thù hận nhìn vào Thạch Nham.

- Thạch Nham.

Tào Chỉ Lam khần cầu

- Cầu xin ngươi, ngươi hãy suy nghĩ đi, Âm Mị tộc có ưu thế trời sinh đối phó với chúng ta, đặc thù của linh hồn bọn họ có thể giúp bọn họ dễ dàng hủy diệt chúng ta, còn có ba vị tộc trưởng của Dực tộc, mỗi người đều dã tâm bừng bừng với thực lực phi phàm, một khi bọn họ tiến vào Vô Tận hải chính là tai nạn cho toàn bộ Võ Giả của Vô Tận hải, rất nhiều bình dân bách tính vì vậy mà chết, dù ngươi không thích chúng ta, cũng phải suy nghĩ cho đại cục chứ. - Sống chết của người khác không liên quan đến ta.

Vẻ mặt Thạch Nham vô tình

- Ta biết, các ngươi mấy phương nhân mã sẽ không bỏ qua cho Dương gia, càng không thể bỏ qua cho ta, ta cũng không phải loại đại nghĩa như thế, con mẹ nó đừng phỉnh nịnh trước mặt ta. - Ngươi !

Cuối cùng Cổ Linh Lung cũng nhịn không được

- Ngươi còn có lương tri hay không? Ngươi biết hai tộc này tiến vào Vô Tận hải sẽ tạo thành tổn thất nhiều thế nào không? Biết sẽ có bao nhiêu người vì quyết định của ngươi mà chết không? - Sao?

Thạch Nham cười lạnh

- Các ngươi hợp tác vời người của Ma Vực Thứ Tư, đó chính là lương tri sao? Bởi vì các ngươi, Ma Vực Thứ Tư và Minh Giới mới có thể ồ ạt xâm phạm Vô Tận hải, nói không chừng Vô Tận hải lúc này đã sinh linh đồ thán rồi, thêm vào hai dị tộc cũng chẳng là gì, nói không chừng hai dị tộc này có thể kiếm chế được Ma nhân và Minh nhân thì sao. - Cái gì?

Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh đồng thời hô lên, vẻ mặt kinh ngạc nói

- Thông đạo giữa Ma Vực Thứ Tư và Minh Giới có lẽ đã hình thành, Minh nhân và Ma nhân liên thủ, trước diệt Dương gia, dẹp bỏ phòng thủ nơi Thiên Môn thông với Ma Vực. Không bao lâu sau, Ma nhân và Minh nhân sẽ liên thủ tiến vào Vô Tận hải, hiện tại nói không chừng Vô Tận hải đã trở thành thiên hạ của Ma nhân và Minh nhân rồi, các ngươi dù có truyền tin tức ra, cũng có tác dụng chó má gì.

Thạch Nham cười lạnh nói.

Ba nữ nhân ngây ngốc, ánh mắt ngập tràn khủng hoảng, lần đầu tiên thấy trong lòng nguội lạnh.

Bạn đang đọc Sát Thần của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 1044

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.