Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1 Chương 49

Phiên bản Dịch · 1932 chữ

Huỳnh Tuyết vội vàng kéo ta quỳ xuống hành lễ với Như Phi, chỉ nghe Như Phi nương nương nói câu đứng lên đi, chúng ta mới đứng dậy, cúi thấp đầu đứng nghiêm một bên.

Như Phi thản nhiên nói, “Huỳnh Tuyết, khăn tay của ta để quên ở trong phòng rồi, ngươi mang tới đây cho ta.”

Huỳnh Tuyết liếc mắt nhìn ta đáp, “Dạ.”

Đợi Huỳnh Tuyết đi rồi, Như Phi nương nương tới cạnh ta nói, “Ngẩng đầu lên!”

Giọng nói ôn nhu mang theo một chút cứng rắn, khiến ta không tử chủ được ngẩng đầu lên, đã thấy Như Phi khẽ cười nói với ta, “Tiểu Phi, mạng của ngươi thật lớn, lại có thể không chết.”

Lời này hình như có điểm không đúng, ta vội vàng đáp, “Thưa nương nương, là Tô đại ca cứu sống nô tài, y thuật của huynh ấy rất cao minh.”

“Không sao là tốt rồi, Tiểu Phi, lần tới cũng nên cẩn thận, không phải mỗi lần đều may mắn có người tới cứu ngươi như vậy.”

Lời nói của nương nương ôn nhu êm tai, nhưng ta lại cảm thấy một trận lạnh lẽo, ta vội vàng gật đầu.

“Nương nương, khăn tay của người không để ở phòng khách.” Nhị công tử vội vãi đi tới, bẩm với Như Phi, Huỳnh Tuyết còn theo phía sau hắn.

Như Phi “hửm” một tiếng, khẽ cười nói, “Có lẽ ta để ở chỗ khác rồi, Nhị ca, nếu huynh thấy, nhớ đem trả lại cho ta a.”

“Vâng, nương nương.” Nhị công tử thi lễ đáp.

Sau khi cung tiễn Như Phi nương nương rời khỏi, Nhị công tử sai Huỳnh Tuyết đi, sau đó hỏi ta, “Vừa rồi nương nương nói gì với ngươi?”

Tuy rằng rất muốn gặp Nhị công tử, nhưng khi hắn thực sự trước mặt, ta lại khẩn trương muốn chết, lắp bắp nói, “Nương nương chỉ thăm hỏi ta một câu.”

Lời vừa rồi chắc là ân cần thăm hỏi nhỉ?

Nhị công tử gật đầu, không nói gì nữa, xoay người đi về phía thư phòng, ta vội vàng theo sau hắn hỏi, “Huỳnh Tuyết nói Đại công tử và Tiểu Thành cũng tới, sao không thấy bọn họ?”

“Bọn họ về trước rồi, nếu ngươi muốn gặp Tiểu Thành, ta quay lại phái người gọi nàng tới.”

“Không cần không cần.” Ta lắc đầu liên tục.

Những lời vừa rồi Mộ Dung Viễn nói khiến hứng thú của ta có chút giảm xuống, gần đây ở lâu cùng Nhị công tử và mấy người Tô đại ca khiến ta càng ngày càng quên thân phận của mình.

Chúng ta tới thư phòng, ta thấy Nhị công tử ngồi xuống cạnh bàn, hình như muốn viết gì đó, vội vàng đứng yên một bên, bày nghiên mực ra, bắt đầu mài mực.

Nhị công tử lấy giấy viết thư mở ra, bắt đầu vung bút viết thư, ta xem thần tình hắn rất nghiêm túc, bút đi như rồng cuốn, không dám lên tiếng quấy rối, sau khi mài mực tốt rồi, liền ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hầu hạ.

Ta đứng yên một bên, len lén nhìn Nhị công tử, từ bên mặt nhìn sang, lông mi Nhị công tử thật dài, hắn rũ mi mắt, mày kiếm tà phi nhập tấn (nghiêng tới tóc mai), môi hơi khép hờ, bên môi còn ẩn nét cười.

Kỳ thực dáng dấp Nhị công tử và Tam công tử rất giống nhau, nhưng không giống Tam công tử lạnh lùng nghiêm nghị bức người, phong thái Nhị công tử thanh đạm nho nhã hơn rất nhiều, giống như tiên nhân giáng phàm trần vậy, không mang theo một chút nhơ bẩn nào của thế tục.

Nhìn Nhị công tử, ta chợt nhớ tới tình cảnh hôm qua chúng ta dây dưa với nhau ở chỗ này, mặt nhất thời nóng lên, tim cũng bắt đầu đập thình thịch liên tục.

“Tiểu Phi, Tiểu Phi…”

“A…” Ta chợt hồi phục lại * thần, phát hiện Nhị công tử đang nhìn ta.

“Ngươi bị bệnh sao? Sắc mặt đỏ như vậy.”

Ta cuống quít lắc đầu, “Không có việc gì, ta rất khỏe, rất khỏe…”

“Thật không? Huỳnh Tuyết nói tối qua ngay cả điểm tâm ngươi cũng không ăn.”

“…”

Ai bảo tối qua ngươi không ở đó, làm hại ta suy nghĩ miên man, ngay cảm tâm trạng ăn điểm tâm cũng không có.

Ta cúi đầu trả lời, “Ta không sao, tối hôm qua không ăn uống là vì Tiểu Quy đấy, ta muốn chơi cùng với nó mà.”

Nhị công tử ôn hòa cười, “Tiểu Quy rất đáng yêu, giống như Tiểu Phi vậy.”

Hắn đưa tay muốn sờ trán ta, ta cuống quít nhảy sang một bên, tránh đi.

Chỉ là nhìn mặt Nhị công tử, tim ta liền đập nhanh như vậy, nếu như bị hắn sờ tới, tim ta không biết có bắn ra không.

Ta không dám nhìn thẳng Nhị công tử, nhưng lập tức phát hiện tay hắn rất lúng túng dừng ở giữa không trung, mà trên mặt hắn lóe lên tia cười gượng khiến lòng ta đột nhiên trở nên rất khó chịu.

Người ta không phải cố ý muốn tránh, chẳng qua đây là phản ứng bản năng mà, lần sau, lần sau ta nhất định sẽ không tránh…

Nhưng, không hề có lần tiếp, vì vài ngày sau, tuy rằng ta với Nhị công tử vẫn ngủ cùng giường giống như trước, nhưng hắn không ôm ta vào lòng nữa.

Ta nhớ trước đây Tam công tử cũng nghe Mộ Dung Viễn và Đại công tử nói một phen xong liền cho ta ra ngủ ở địa phô (chăn nệm cho người hầu), lần này không chừng cũng là bọn họ nói gì đó trước mặt Nhị công tử rồi, kỳ thực tiểu tư ngủ một chỗ với chủ tử vốn cũng không hợp quy củ, chỉ vì tính tình Nhị công tử ôn hòa, hắn cho dù mất hứng cũng sẽ không nói ra, nhưng nếu ta không thức thời chính là quá ngu ngốc.

Vì vậy, một đêm trước khi đi ngủ ta rốt cuộc lấy dũng khí nói với Nhị công tử, thương thế của ta đã hoàn toàn khỏi rồi, không thể ngủ cùng giường với chủ tử, ta có thể ra gian ngoài ngủ địa phô không?

Sau khi Nhị công tử nghe nói thế sắc mặt phút chốc trầm xuống, hắn trầm ngâm hồi lâu mới hỏi, “Giường của ta không thoải mái sao?”

Biểu tình lo lắng trên mặt hắn khiến ta có chút sợ, ta vội vàng giải thích, “Không có, không có, nhưng chủ tớ khác biệt, ta không thể cứ không có quy củ như vậy được.”

Nhị công tử không hỏi tiếp, hắn thở dài nói, “Tùy ngươi thôi, ngươi thích thế nào thì là thế ấy, vui vẻ là được rồi.”

“Tạ ơn Nhị công tử.”

Nhị công tử gọi Huỳnh Tuyết tới, phân phó nàng ra ngoài đặt cho ta một chiếc giường nhỏ để ta ngủ một mình, ta thấy Huỳnh Tuyết sau khi nghe xong lời này, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía ta.

Kỳ thực ta chỉ cần một cái địa phô là được rồi, một hạ nhân đâu cần phô trương như thế, nhưng nhìn lén thấy sắc mặt Nhị công tử phiền muộn, ta không dám nói gì nữa, ta biết hắn muốn tốt cho ta.

Kỳ thực việc ra ngoài ngủ một mình là trong lúc nhất thời xung động mới nói ra, sau khi ta thực sự nằm trên giường nhỏ mới lập tức thấy hối hận, tuy rằng Huỳnh Tuyết cho ta chăn nệm khá dày, nhưng ngủ vẫn có chút không thoải mái, ván giường hình như cũng cứng cứng, ta nhớ tới *g ngực Nhị công tử, nơi đó tuy rằng cũng cứng cứng, nhưng lại khiến ta rất an tâm, bất quá *g ngực rộng lớn ấy ta sẽ không có còn cơ hội dựa vào nữa.

Từ ngày đó trở đi, buổi đêm Nhị công tử rất khuya mới trở về, ta chỉ biết ôm Tiểu Quy rúc trong ổ nhỏ lạnh như băng mà ngủ, biết là do tùy hứng của mình khiến Nhị công tử không hài lòng, kỳ thực ta cũng rất không vui, mỗi lần ngửi thấy mùi hương phấn trên người hắn, ta đều rất tức giận.

Một đêm, như mọi ngày ta ngủ một mình trong phòng, chẳng biết thế nào mơ thấy Nhị công tử, hắn giống như bình thường mỉm cười nhìn ta, lại ôm ta vào ngực, rất ôn nhu vuốt ve ta, thân thể chúng ta xích lõa ôm lấy nhau, nhưng ta không chỉ không cảm thấy lạnh, ngược lại toàn thân đều khô nóng như lửa đốt.

Đây là lần đầu tiên ta thấy Nhị công tử lõa thể, vì hắn chưa bao giờ cần ta hầu hạ tắm rửa, nhưng thân thể kiện mỹ và gương mặt tuấn tú của Nhị công tử trước mặt ta có vẻ mơ hồ, ta chỉ cảm thấy hắn ôm ta thật chặt, giống như ngày đó ở thư phòng, tay hắn xoa nhẹ trong quần ta ôn nhu mơn trớn, môi của hắn đặt ở khóe môi ta từ từ di chuyển, nụ hôn dịu dàng mang theo ngọt ngào ấm áp như vậy khiến ta cảm thấy chìm ngập trong khoan khoái, ta nhẹ giọng rên rỉ, phúc hạ càng ngày càng nóng, rốt cuộc, một dòng nước mạnh phun ra, ta giật mình từ trong mộng tỉnh dậy.

Cảm thấy giữa hai chân một mảnh ướt nhẹp, ta vội vàng đốt đèn, phát hiện trong khố toàn là dịch thể trắng đục, ta không biết đó là cái gì, nhưng hiểu loại sự tình này không thể bị người nhìn thấy, may mà Nhị công tử vẫn chưa về, ta vội vội vàng vàng thay khố, lại tắt đèn nằm xuống, trong lòng khẩn trương muốn chết.

Nhắm mắt lại, ta không ngừng hồi tưởng lại cảnh trong mơ, loại khoan khoán này cho tới bây giờ ta chưa từng trả qua, ta cố hết sức muốn tiến lại vào mộng đẹp như thế, nhưng thẳng đến hừng đông, hai mắt ta mở thật to không buồn ngủ chút nào.

Trời vừa sáng, ta lập tức bò dậy chạy đến chỗ phòng thuốc của Tô đại ca, không nghĩ tới Nhị công tử cũng ở đó, nhớ tới mộng đẹp đêm qua, ta hầu như không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ngực do dự không biết có nên nói ra thỉnh cầu hay không.

Nhưng Nhị công tử lại mở miệng trước, “Tiểu Phi rất ít khi rời giường sớm như vậy a, sáng sớm đã tới tìm Hoán Hoa, có phải có chuyện gì không?”

Lời nói ôn hòa của Nhị công tử tiếp cho ta dũng khí, ta ngập ngừng nói, “Ta muốn nói với Tô đại ca một chút về chuyện ngâm nước thuốc… Tô đại ca, có thể đổi một ngày ngâm một lần thành mỗi buổi sớm tối một lần không…”

“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”

Tô đại ca rống to một tiếng làm ta sợ đem câu nói tiếp theo rút trở lại.

Nhị công tử không vui quét mắt nhìn hắn một cái nói, “Ngươi làm Tiểu Phi sợ rồi.”

Hết chapter 49

Bạn đang đọc Sát Nhân Vô Xá của Phàn Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TỷLàDânFarmLinhThạch
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.