Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ĐÃ CHẾT RỒI

Phiên bản Dịch · 4440 chữ

Hôm trước vi vu lướt web, search tên truyện thì thấy nhiều trang web khác ngoài wattpad có up truyện của ta, thực sự thì được như vậy cũng vui lắm, vì truyện đã được chú ý. Nhưng mong mấy bạn có lấy truyện của mình đi up chỗ khác thì hãy ghi rõ nguồn nhé!

+ https://www.facebook.com/nguyenlyly.bui : đây là link Facebook

Cảm ơn mọi người!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nó bước vào phòng, thấy cậu cùng với Fufu đang ngồi dưới đất ăn táo. Cậu ăn được một miếng thì lại cắn một miếng đút cho Fufu. Nghe tiếng mở cửa, cả hai quay đầu lại nhìn ngay lập tức, thấy nó thì quăng luôn quả táo xuống đất, hớn hở chạy ra.

– Sao mày về trễ thế?

– Gâu…gâu…

Nó nhìn hai vật thể, một kéo chân, một kéo tay, thật sự không biết nên nói gì.

– Mới có 9 giờ thôi, trễ cái gì! Mà nữa, sao hai đứa mày lại ở trong phòng tao?

– Không ở phòng mày thì ở đâu? – Cậu vặn vẹo người, hỏi lại.

– Mày không có phòng à? – Nó không thể nào chấp nhận được câu hỏi vớ vẩn của cậu.

– Tại bỗng dưng tao cảm thấy phòng tao thật trống trải, nên dù không muốn làm phiền mày nhưng tao không biết đi đâu cả! – Nói rồi cậu cố nháy nháy mắt sao cho trông thật tội nghiệp, nhưng thật tiếc, cậu càng nháy càng làm nó phát gớm.

– Xuống phòng Fufu mà nằm!

– Ý mày là…nói thẳng toẹt ra…tức là chuồng chó hả?

– Thông minh đấy! – Nó cười toe toét nhìn cậu, rồi cúi xuống ôm Fufu nhảy lên giường.

Để lại cậu đứng trước cửa phòng với biểu cảm thế này (°□°). Quay đầu nhìn nó và con Fufu đầy uất hận, không biết phải làm sao để thể hiện nỗi bực dọc và tủi thân thì cậu bỗng nhìn thấy quả táo nằm lăn lóc trên đất. Hít một hơi, cậu bắt đầu chơi trò ‘ Giận cá chém thớt ‘.

– Fufuuuuu, tại sao quả táo lại nằm dưới đất thế kia?

Fufu giật mình nhìn cậu, rồi nhìn ngón tay cậu đang chỉ vào quả táo nằm dưới đất, sủa chống đối.

– Gâu…gâu gâu gâu gâu…gâu…

– Dám cãi lại papa à?

– Chính mày quăng xuống đất giờ dở giọng gì đấy? – Nó bất bình. Fufu thấy được bênh thì rúc vào lòng nó.

– Nhưng….nhưng….lúc tao quăng xuống nó phải nhặt chứ…

– Bố thằng thần kinh! Về phòng đi, hôm nay tao muốn ngủ sớm.

Nghe nó nói muốn ngủ sớm, cậu nghĩ nó mệt, nên cũng không đôi co nữa, vào phòng định bế Fufu đi thì bị nó chặn lại:

– Mày làm gì thế?

– Thì mày bảo muốn ngủ mà? – Cậu ngờ vực nhìn nó.

– Tao bảo muốn ngủ, sao mày ra đây làm gì?

– Bế Fufu về!

– Hôm nay Fufu ngủ với tao, mày đi ngủ đi.

Fufu nghe vậy, đuôi vẫy lia lịa, còn cậu mặt dài như cái ống bơm.

– Tại làm sao mà nó được ngủ cùng mày, còn tao thì phải về phòng?

Nó nhìn cậu kiểu ‘ Mày có thấy não mày thiếu chất xám sau khi hỏi câu đó không? ‘. Không trả lời câu hỏi, nó chỉ nói:

– Tao mệt! Cho tao ngủ nhé!

Giọng nói nó ngọt lịm, làm cậu bị câu dẫn.

– Vậy tao về phòng nhé! Có chuyện gì thì gọi nha! Ngủ ngon!

– Ừ! Cảm ơn mày!

Nhẹ nhàng khép cánh cửa, bước được vài bước, cậu chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Hình như…hình như…cậu bị lừa rồi! ಠ~ಠ

~~

Nó sau khi xong xuôi mọi việc và trèo lên giường nằm, bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện của Minh Thiên.

” – Ừa, là thế này! Bạn anh nó thích một cô gái, mà đứa em trai của bạn anh cũng thích cô kia. Bạn anh rất thương em trai, luôn sẵn sàng hi sinh tất cả để em trai được thoải mái và vui vẻ, nhưng riêng chuyện lần này, nó cảm thấy không thể vì em trai. Nó cũng rất yêu cô gái kia, là tình cảm thầm kín của mười mấy năm trời và dù có cố gắng thế nào, nó vẫn không quên cô gái kia được. Và thế là nó bị dằn vặt giữa tình yêu và tình anh em. Và nó cũng có cảm giác, dường như cô gái kia có tình cảm với em trai mình. Nhưng dù thế, nó vẫn cứ không thể dứt khỏi cô gái đó được. Và nó hỏi anh, nên cố gắng hay bỏ cuộc. Nó không muốn vứt bỏ tình yêu của mình, nhưng cũng không muốn làm em trai tổn thương. Em nghĩ nên thế nào? ”

” – Du, cảm ơn em! Vì em đã cho anh thêm sức mạnh và dũng khí! ”

Nghĩ tới câu chuyện anh kể, câu nói cảm ơn của anh, nó bỗng dưng cảm thấy lo lắng. Không hiểu sao, nó nghi ngờ câu chuyện đó là của chính bản thân anh. Ánh mắt và giọng nói của anh khi kể, thật sự vô cùng tâm trạng.

” Chẳng lẽ anh Thiên xảy ra chuyện gì? ”

Câu hỏi đó chợt xuất hiện trong đầu nó. Nó cảm thấy bất an. Nó có nên hỏi anh đã có chuyện gì xảy ra không? Chắc là không đâu nhỉ? Chuyện của anh mà nó hỏi thì kì lắm! Nhưng…

Và cứ thế, nó suy nghĩ mãi cho đến khi dần chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, nó thấy anh nhìn nó bằng ánh mắt buồn rầu và đau khổ, rồi anh lặng lẽ quay về Mỹ, anh lặng lẽ xóa mọi vết tích, lặng lẽ rời xa cuộc sống của nó và cậu như trước đây anh từng làm.

Đang ngủ, Fufu bỗng cảm thấy người nằm cạnh mình run rẩy. Fufu vội vàng liếm mặt nó rồi đặt ” tay ” mình lên tay nó. ( Mọi người đừng nghĩ là hư cấu >< vì có lần ta buồn, chó con nhà ta liếm mặt ta rồi tự nhiên đặt tay lên lưng ta xong ngủ tiếp đó. )

Nó, cảm nhận được hơi ấm, cơn ác mộng cũng biến mất. Lại một giấc mơ khác. Lần này, là cảnh ở sân bay nhiều năm trước, anh không bỏ bọn nó lại mà ôm bọn nó vào lòng rồi bảo anh sẽ ở lại, anh sẽ không đi, rằng nó và cậu đừng khóc. Rồi anh ở lại với bọn nó thật! Và bọn nó đã hạnh phúc biết bao trong cái cuộc sống được cùng anh lớn lên.

~~

Ở một nơi khác, Minh Thiên cầm tấm ảnh từ thuở thơ ấu và ngắm nhìn chăm chú. Anh nhìn bản thân, nhìn cậu rồi nhìn nó.

Anh đặt tấm ảnh lên bàn rồi dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi.

Tình yêu là gì? Mà vì sao khi biết bản thân mình và người xung quanh sẽ bị tổn thương, con người ta vẫn cứ lao đầu vào? Yêu là hận, yêu là đau hay yêu là vui, yêu là mừng? Tại sao bây giờ, anh chỉ cảm thấy day dứt thế này?

Anh không phải là anh trai tốt, anh không thể hi sinh vì em trai mình, anh quá ích kỉ!

– Lãnh, đừng giận anh nhé! Cho anh trai vì bản thân mình một lần này thôi! – Nhắm mắt lại, anh thều thào với chính bản thân mình.

~~

Sáng hôm sau.

Một tuần mới lại bắt đầu, và việc đi học lại tiếp tục.

Trong suốt cả ngày hôm nay, nó cứ nhìn Minh Thiên và phân vân liệu có nên hỏi anh đã xảy ra chuyện gì không?

Và việc đó đã thật sự khiến ai kia phát bực. Vừa bước ra khỏi cổng trường, cậu đã hất hàm hỏi nó:

– Ê!

– Lại có chuyện gì? – Nó chán nản hỏi cậu. Cứ mỗi lần cậu ” ê ” với nó là y như rằng sắp có chuyện. Nó hiện giờ thật sự đang lo cho anh nên không còn tâm trạng đâu mà đùa giỡn với cậu nữa.

– Mày làm cái gì mà hôm nay cứ thơ thẩn thế? Nhìn đi đâu suốt vậy?

– Tao ngắm cảnh thôi.

Cậu vốn không muốn hỏi thẳng toẹt ra, nhưng cái câu trả lời của nó làm cậu…..làm cậu…..muốn bùng nổ. Sự thật rõ rành rành ra đấy, mà nó còn nói dối được.

– Ngắm cảnh cái đầu mày! Mày tưởng tao mù hả? Hả? Mày nhìn ông Thiên rõ rành rành ra đấy, nói dối làm gì?

– Mày biết thế rồi còn bày đặt hỏi làm gì nữa?

Nó thừa nhận kìa! Ôi trời ơi, nó dám thừa nhận, cậu cảm thấy cực kì tổn thương.

– Sao mày dám thừa nhận là mày ngắm ổng? Hả? Hả?

Nó thật sự chỉ muốn cho cậu vài đập. Thở dài một hơi, cố gắng kiềm chế để không đánh cậu giữa đường, nó đành hỏi cậu:

– Rốt cuộc mày muốn nói gì?

– Hôm qua, mày với ông Thiên xảy ra chuyện gì à? – Đây chính là câu hỏi mà cậu muốn hỏi nhất kể từ khi nó đi chơi về. Nó đi chơi với thằng khác cậu đã khó chịu rồi, lần này đi về, tâm trạng còn thất thường thế này, bảo cậu phải làm sao?

– Không có gì đâu!

– Hehe, đừng nói với tao là mày thích Minh Thiên nhé? – Dù ngoài mặt cười nhưng trong lòng cậu thật sự rất khó chịu khi nói câu này ra. Chuyện tình cảm, cậu không còn đủ tự tin được nữa rồi!

– Đương nhiên là không! – Nó bình thản trả lời. Đợi đến ngày nó nói nó thích cậu, thì cậu sẽ rõ. Chắc ngày đó cũng sớm đến thôi, nó sẽ tiến thẳng tới bước cuối luôn, khỏi lằng nhằng làm gì cho mất công. Không cần kế hoạch, không cần mất thời gian, chỉ cần nói thẳng ra là được. Còn chuyện về sau? Sau này tính sau.

Chả biết nó có nói thật không, nhưng cậu vẫn thật sự lo lắng. Cậu phải sớm hành động thôi!

Và mọi chuyện yên bình trôi qua, cho đến ngày hôm sau.

Thứ ba, nó vẫn đi học như bình thường, mọi chuyện cũng không có gì lạ. Nó đi học xong thì về nhà, rồi dùng bữa với mọi người.

Buổi trưa đang nằm đọc truyện thì bỗng có người gọi. Nó cầm điện thoại, là số lạ gọi tới. Suy nghĩ một lúc, nó quyết định bắt máy.

– Alô?

– Du, là tôi, Mỹ An!

– Cậu gọi tôi làm gì?

– Tôi muốn hẹn cậu ra quán cafe để có thể xin lỗi về việc đã làm với cậu ở hội thao! Lúc đó là do tôi quá ngu ngốc và không suy nghĩ thấu đáo, thật sự xin lỗi cậu.

– Ồ? – Nó rất muốn nói thẳng vào mặt Mỹ An câu này ‘ Cũng biết là cậu ngu ngốc cơ đấy? ‘, nhưng người lịch sự, ai lại làm thế. – Thế thì cậu đã xin lỗi xong rồi đấy, không cần phải ra tận quán cafe nữa đâu.

– Không, tôi muốn có thể xin lỗi cậu đàng hoàng! Du hãy cho tôi cơ hội để tôi không còn phải áy náy nữa!

– Thế thì hãy đợi lên trường đi!

– Cậu cũng biết, lên trường Lãnh sẽ bám dính lấy cậu mà, đặc biệt là biết đi với tôi, Lãnh đương nhiên sẽ không bỏ qua. Du, tôi biết cậu là người tốt, xin cậu hãy hiểu cho tôi lần này được không? Có thể đối với cậu, lời xin lỗi này chẳng là gì, nhưng đối với tôi, lời xin lỗi này sẽ xóa đi những áy náy, những lỗi lầm của tôi. Cả việc hôm trước tôi đã tỏ thái độ với cậu, đã huých tay cậu. Cho tôi xin lỗi!

Nó im lặng. Nó thật sự chẳng muốn đi chút nào cả, nó không thích Mỹ An, nhưng đây không phải là chuyện thích hay không thích mà nó vốn không muốn ngồi uống cafe với những người xa lạ.Nhưng Mỹ An nói thế này làm nó khó xử quá!

Suy nghĩ một lúc, nó quyết định đành đi, dù sao nó cũng không muốn người khác phải năn nỉ mình thế này!

” Chỉ cần đi một chút thôi là được ấy mà! “, nhủ thầm trong lòng, nó nói với Mỹ An:

– Được rồi! Ở đâu?

– Du, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều! Là cafe Navie ở đường xyz, hẻm xxx. Tôi sẽ chờ cậu!

– Được, tôi sẽ tới!

Cúp máy xong, nó thay đồ rồi bước xuống nhà chào Kỷ Vân.

– Mẹ ơi, con đi đây một chút, tí nữa về nhé!

– Ừ, đi với Lãnh à?

– Dạ không!

Kỷ Vân cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò con gái một chút rồi lại tiếp tục làm việc.

Nó bắt taxi tới trước hẻm xxx rồi xuống xe, đi bộ vào.

Hẻm vắng tanh, đi một đoạn rồi mà nó vẫn không thấy quán café nào cả.

Đi được một lúc, cảm thấy có người ở đằng sau, nó liền quay lại. Đằng sau nó là một thằng con trai cao lớn, nó cũng chẳng bận tâm gì lắm, tiếp tục đi tiếp. Ai ngờ, mới bước được vài bước, nó liền bị tên con trai kia dùng khăn bịt miệng. Vội vàng đẩy ra nhưng không được, nó đang định lấy sức để quật tên kia thì bỗng dưng chân tay bủn rủn, người không còn sức lực. Trong cái khăn có thuốc mê!

Mắt nó nhắm lại và hoàn toàn mất hết ý thức. Tên kia thấy vậy thì lục lấy cái điện thoại của nó, tắt nguồn rồi quăng xuống đất, nhìn Hoàng Oanh và Mỹ An đang bước tới, gật đầu.

~~

Cậu đang trèo qua ban công phòng nó, mở cửa ra, không thấy nó, nghĩ nó ở dưới tầng nên ngồi chờ.

Chờ đến 10 phút vẫn không thấy nó lên, đành phải xuống nhà dưới. Xuống nhà dưới thấy chỉ có mình Kỷ Vân thì ngạc nhiên:

– Ủa? Du đâu rồi hả mẹ?

Kỷ Vân ngẩng đầu nhìn con trai rồi nói:

– Nãy nó bảo nó đi có việc, mẹ tưởng nó nói cho con biết rồi?

– Dạ không, có nói gì đâu! Hồi trưa nó còn rủ con chiều đi ăn kem mà! Nó đi bao lâu rồi hả mẹ?

– Cũng cỡ 45 phút rồi đó!

– Để con gọi nó thử xem!

Cậu lấy điện thoại, bấm số nó. Một giọng nói truyền tới:

” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện thời không liên lạc được! Xin quý khách vui lòng gọi lại sau! ”

– Mẹ ơi! Thuê bao rồi!

Kỷ Vân nghe vậy thì ngạc nhiên, hỏi lại:

– Điện thoại nó chắc chắn không hết pin, làm sao thuê bao được? Nó cũng không bao giờ tắt nguồn! Nếu đi chơi thì chỉ có đi với mấy đứa thời mẫu giáo, thế thì con cũng phải biết chứ?

– Để con gọi Minh Thiên thử!

Rồi cậu gọi anh, Kỷ Vân cũng bỏ hết hồ sơ xuống, chăm chú.

– Sao hôm nay lại gọi anh thế này? – Minh Thiên bắt máy, vẫn là giọng nói dịu dàng và đầy ý cười.

– Du có ở chỗ anh không?

– Hử? Không! Hôm nay anh đâu có gặp Du!

Nghe vậy cậu càng lo lắng hơn. Nhìn Kỷ Vân bên cạnh, cậu khẽ lắc đầu, lúc này giọng anh lại vang lên:

– Đã xảy ra chuyện gì à?

Đến lúc này, cậu không còn quan tâm đến việc anh có là tình địch hay không, đành nói cho anh biết:

– Du đi đâu cả tiếng đồng hồ rồi, điện thoại cũng tắt.

– Cái gì?

– Giờ tôi sẽ dùng hệ thống định vị cài trên điện thoại Du, chỉ mong điện thoại chỉ tắt nguồn chứ không hư hại gì.

– Được rồi, 10 phút nữa anh sẽ qua đó!

Dứt lời, anh cất điện thoại, mặc vội cái áo khoác, rồi cầm chìa khóa xe, chạy xuống tầng hầm.

Còn cậu và Kỷ Vân giờ đang nhìn vào hệ thống định vị. Nó đang ở hẻm xxx, đường xyz.

– Gọi mẹ Linh luôn đi! Mẹ con mình đi xem thử thế nào!

– Vâng!

Cậu qua nhà gọi Trúc Linh rồi tiện thể nhắn tin cho anh, bảo anh đi đến địa chỉ kia.

15 phút sau, 3 mẹ con tới nơi, cũng là lúc Minh Thiên tới. Để xe ở ngoài, 4 người đi bộ vào hẻm.

Đi sâu vào trong thì bỗng nhiên nhìn thấy điện thoại của nó nằm trong góc. Kỷ Vân cầm điện thoại lên.

– Đúng là của Du rồi! Nó xảy ra chuyện gì rồi! Gọi, mau gọi cho Nguyên Hoàng và Khắc Huy đi! – Nhìn thấy điện thoại của con gái nằm lăn lóc trên đất, Kỷ Vân không còn giữ được bình tĩnh. Vừa dứt lời, nước mắt cô đã chảy dài.

Cậu vội gọi điện cho bố, nói sơ qua tình hình rồi bảo báo cảnh sát đến đây.

Theo lí mà nói, mất tích 24h, báo cảnh sát mới có hiệu nghiệm nhưng Nguyên Hoàng có quen biết nên có thể tìm ngay bây giờ.

Một lúc sau, cảnh sát, Nguyên Hoàng và Khắc Huy đến nơi. Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt hai người bố.

Vị cảnh sát mời mọi người về nhà để biết thêm nhiều thông tin, còn những người cảnh sát kia thì ở lại để điều tra hiện trường.

~~

Trong lúc đó, ở một nơi khác.

” Rào.”

Nguyên một xô nước lạnh hắt vào người nó, làm nó tỉnh lại.

Nó mở mắt ra nhìn, thì thấy Mỹ An, Hoàng Oanh và rất nhiều thằng bặm trợn khác xung quanh mình. Kéo kéo tay thì phát hiện bị trói, nó lại nghĩ:

” Quả này là xong rồi! ”

– Mày tỉnh rồi à? – Hoàng Oanh lên tiếng.

– Nước đá đấy, lạnh không? – Mỹ An cười hỏi nó.

Nó nheo mắt nhìn hai nhỏ, rồi lại nhìn chằm chằm Mỹ An, không nói gì. Mỹ An bị nhìn, chợt cảm thấy chột dạ. Một lúc sau nó mới chậm rãi mở miệng:

– Đây là cách cậu xin lỗi tôi à?

– Xin lỗi mày? Hừ, tại sao tao phải xin lỗi mày? Mày đừng lầm tưởng, tao trước giờ chưa hề hối hận hay áy náy về việc đã hại mày.

Nó không quan tâm đến câu trả lời của Mỹ An, tiếp tục hỏi:

– Tại sao lại làm chuyện này? Vì Lãnh à?

Nó hỏi câu này là thắc mắc thật lòng. Tại vì nó thấy chuyện của Lãnh thì sao lại bắt nó? Không được Lãnh thích thì là lỗi của nó à? Mà đâu có ai vì chuyện người khác không thích mình mà chơi trò bắt cóc nhỉ? Nó nghĩ chuyện đó thật sự rất khó xảy ra.

– Đúng vậy! Chính là vì Lãnh!

Nó sốc nặng! Chuyện này quá là kì khôi!

– Gì chứ? Tôi làm gì mà các cậu lại bắt tôi? Chuyện của Lãnh? Lãnh không yêu, không thích các cậu thì là lỗi của tôi sao?

– Chính là lỗi của mày, vì có mày nên Lãnh mới không chú ý đến bọn tao! Nên bọn này nhất định cho mày một trận. Mày cứ kiêu ngạo đi! Thật chướng tai gai mắt!

Gì mà chướng tai gai mắt, người nói câu đó phải là nó mới đúng!

– Hai cậu có biết cái gì gọi là đơn phương không? Chẳng lẽ hai cậu thích Lãnh, Lãnh phải thích lại hai cậu, đó mới là lẽ phải à? Mà ai kiêu ngạo, ai chướng tai gai mắt? Chẳng phải hai cậu sao? Mà dù cho không có tôi đi nữa, Lãnh vẫn sẽ không bao giờ thích hai cậu, hai…

Chưa kịp nói hết câu, Hoàng Oanh đã tát nó, rồi chỉ tay vào mặt nó:

– Mày nên biết vị trí và hoàn cảnh bây giờ của bản thân! Hiểu chưa? Mày không có quyền gì để mà lên tiếng ở đây cả!

Nó chỉ cười, không trả lời. Vì giờ không còn cần thiết.

” Mày hãy nhớ cái tát này! ”

– Tất cả ra ngoài. Để lại 3 người ở đây thôi. Mỗi lượt chơi, chơi 3 người thôi! Cứ chơi thỏa thích, đến tối tôi sẽ xử lí nó. – Hoàng Oanh nhìn nó cười. – Mày sắp được nếm thử H2SO4, cứ chờ nhé!

Rồi tất cả đi ra, chỉ còn lại nó và 3 người khác ở trong phòng.

3 tên kia nhìn nó rồi cười một cách dâm dê. Một tên lại gần và sờ chân nó, sờ từ dưới lên.

Nó cảm thấy ghê tởm, thật sự rất muốn bật khóc. Nhưng lúc này, nó lại càng phải bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Trong lúc 3 tên đang chăm chú với chân nó, một thằng còn đang đưa tay lên để kéo khóa quần nó ra thì…

” Phập ”

Nó cầm con dao đâm thẳng vào mặt của một thằng cạnh mình, rồi nhân lúc hai tên còn lại đang ngớ ra, liền co chân lên, cầm dao cắt dứt dây thừng và cho mỗi thằng một đá ngay chỗ đó.

– Việc giấu mọi người cái gì mình cũng biết có vẻ rất có lợi nhỉ! Nói cho mấy thằng oắt con biết, chị đây là dân võ nhé, biết chưa? Hả? Hả? Hả?

Cứ mỗi lần ‘ Hả? ‘ nó lại đá và đấm hai tên kia. Lúc đó tên còn lại bị nó đâm vào mặt, từ đằng sau, chồm lên định đánh nó, nó vội quay lại và đá vào bụng tên kia. Trong lúc ba tên vẫn nằm lăn lóc dưới đất, nó vội lấy điện thoại của một tên định gọi cho cậu, thì một tiếng hét vang lên:

– Mau vào đây! Nhanh lên! Con nhỏ đó thoát rồi!

Tiếng hét vừa dứt, gần 20 người xông vào. Mỹ An và Hoàng Oanh đã đi đâu đó, nên không có mặt ở đây.

– Chậc! – Nó vì chưa bao giờ đánh người nên không dám ra tay đánh quá mạnh, nãy đâm dao vào mặt tên kia đã thấy kinh lắm rồi, cứ có cảm giác như giết người. Nhưng giờ nó lại hối hận, khi nãy sao quá nhẹ tay.

Bỏ điện thoại xuống, nó cầm con dao, chuẩn bị sẵn tư thế. Thật may sao, khi chiều, không biết nghĩ gì mà nó lại cầm con dao sư phụ tặng, để trong túi quần. Thật may mắn quá!

Rồi bọn kia xông lên, cầm đủ thứ vũ khí, nó lao vào đánh. Cố gắng dùng hết sức, cố gắng kiềm nén cảm giác hoảng sợ, mỗi khi đâm dao vào người nào đó.

Và rồi nó bị trúng một nhát dao ngay lưng, rất sâu và dài.

– Á. – Cảm giác đau đớn truyền tới. Nó cũng dần đuối sức rồi. Dù có giỏi võ thế nào đi chăng nữa, nó cũng chỉ là đứa con gái, đánh bại từng này người, thật sự là quá sức với nó.

Và rồi nó tính kế. Vừa cố gắng cầm cự, nó cố gắng tiến về phía cánh cửa. ( Ta không biết phải miêu tả mấy cảnh hành động làm sao cả, nên viết ngắn gọn nhé, mọi người chịu khó tưởng tượng xíu >0< )

Nó chạy nhanh ra cửa, đóng cửa rồi bấm ổ khóa lại, chạy ra ngoài. Vừa ra đến ngoài, cảnh rừng bao la làm nó choáng ngợp.

Ổ khóa sắp không giữ được nữa, nó quyết định chạy trốn vào rừng trước. Đến lúc nó vừa chạy vào bụi cây, bọn kia đã phá xong cửa, những người còn khá lành lặn, vội vàng đuổi theo vết máu của nó, nhìn thấy có gì đó thấp thoáng sau bụi cây, liền lôi cả súng ra bắn. Lúc nãy vì yêu cầu của khách là nó phải sống nên không dám dùng súng, còn bây giờ, không còn cách nào khác nữa rồi.

Nó bị trúng viên đạn ngay vai trái, đau đớn tăng thêm gấp mấy lần, vội vàng ôm vai bỏ chạy. Cố gắng lấy tay giữ cho máu đừng chảy xuống đất.

Xung quanh nó là rừng núi, đằng sau là gần 10 người đuổi theo, khắp người lại bị thương, nó không biết nó còn có thể cầm cự được bao lâu.

Lần đầu tiên trong đời, nó sợ hãi như thế này! Lần đầu tiên nó cảm thấy được ranh giới mỏng manh giữa sự sống và cái chết.

Nó cứ chạy, chạy mãi cho đến khi trời sẩm tối và nó hoàn toàn kiệt sức. Đành ngồi tạm xuống cái cây gần đó, để nghỉ ngơi. Ngồi một chút thôi rồi nó sẽ lại chạy tiếp. Bỗng dưng, nó cảm thấy choáng váng đến cực độ, mọi thứ tối sầm và nó ngất đi. Nó bị mất quá nhiều máu! Nó ngã và lăn xuống đồi.

Bọn xã hội đen nghe thấy tiếng động, vội chạy ra chỗ đó, chỉ thấy vết máu chảy dài xuống dưới, vội vàng rẽ bụi cây, chạy xuống theo.

Vết máu kéo dài tới cuối đoạn đường, và hết đoạn đường đó là vực sâu, ở dưới là khu biển nổi tiếng với những mỏm đá sắc nhọn bậc nhất thế giới.

– Ngã xuống đây thì chỉ có đường chết! Chúng ta quay về thôi! – Một tên trong số đó nói và tất cả quay về.

~~

– Các ông sao không để chúng tôi đi tìm? Con gái tôi đang gặp nguy hiểm, vì sao cứ giữ chúng tôi lại ? Con gái tôi, đó là con gái tôi! Làm ơn…làm ơn……con ơi..hức….con ơi…

Bạn đang đọc Sao Mày Chậm Hiểu Thế? của Zugaikotsu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.