Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 1710 chữ

- Chào các em ! Hôm nay , chúng ta ôn tập về phần lượng giác nhé ! - thầy nói rồi quay lên viết bảng .

- Ê !

- Này ! - Hắn huých vào vai tôi .

- Gì ! - tôi cau có .

- Sao cô bảo tôi tránh xa cô ra mà cứ suốt ngày bám đuôi theo tôi thế hả ? Lại còn theo cả đến lớp học thêm này nữa chứ ! Cô thích tôi đến thế à ? Muốn làm Milu theo chân tôi chứ gì ? - hắn vừa nói vừa cười ( trông đểu không tả được ).

- Này ! Tôi mà thèm à ? - tôi gắt lên mà quên mất là mình đang ở trong lớp . Hic !

Trong vòng năm giây , cả lớp và cả thầy giáo quay xuống nhìn tôi . Xấu hổ quá đi mất.

- Em kia ! Em hét gì trong lớp thế hả ?

- Dạ , em ... xin lỗi ạ !

- Ngồi xuống đi ! - thầy nhìn tôi khó chịu .

- Dễ thương chưa ? Ừ , đẹp thật ! Đẹp quá ! - lũ con gái ngồi trên quay xuống nhìn tôi và bảo .

Nó khen tôi đẹp và dễ thương ( vui quá ) . Mặt tôi hơi đỏ lên , niềm kiêu hãnh dâng trào . " Mà kể ra mình cũng đẹp thật đấy chứ ! " - tôi ngồi xuống và thầm nghĩ .

- Đẹp trai thế mà lại ngồi cạnh con bé xấu hoắc kia ! Phí quá ! - tụi nó xầm xì .

Con bé xấu hoắc ? Tôi ú ớ một lúc rồi chợt nhận ra rằng tụi nó đang ngắm nhìn và khen ngợi tên sao chổi đáng ghét kia chứ không phải tôi . Nhục quá ! Hic ... từ nay thề sẽ không bao giờ ăn "dưa bở nữa " . Hắn quay sang nhìn tôi và nở một nụ cười ... khinh miệt (tôi nghĩ thế ) . Tôi cho rằng khuôn mặt của hắn lúc này nếu Sở Khanh sống lại cũng còn phải bái hắn làm sư phụ ( đểu không chịu được ) .

Mấy đứa con gái cứ quay xuống nhìn hắn rồi lại nhìn tôi xầm xì bàn tán . Còn hắn thì trông ... "Oai như cóc chết " . Nhìn hắn thía ghét !

Tan học , tôi thu dọn sách vở chuẩn bị "chuồn" thì ...

- Đi chơi không ? - hắn hỏi tôi mà mặt vênh lên .

- Chơi bời gì ? 8h rồi , tôi còn phải về nhà ! Tôi không như một số ai kia ! Hứ !

- Đừng có mà làm cao ! Không phải ai tôi cũng mời đi chơi đâu . Chẳng qua tôi thấy có con Milu suốt ngày bám đuôi tôi vất vả quá nên thương tình thôi !

- Cậu bảo ai là Milu đấy ?

- Tôi bảo Milu chứ có bảo cô đâu mà "có tật giật mình" !

- Cậu ...

- Thế nào ?

- Chẳng thế nào cả ! Tôi về ! - tôi tức tốc bỏ đi .

Hắn chạy theo tôi kéo lại .

- Sao mà cô cứng đầu thế ? Tôi ... chẳng qua muốn mời cô đi ăn để ... chuyện hôm trước ! Tôi ... tôi nghe Minh kể lại rồi ! Cô ... - hắn ậm ừ gãi đầu .

- Tôi ... thế nào về chuyện hôm trước cơ ? Cậu nói rõ xem nào ? - tôi vênh mặt nhìn hắn .

- Thế rốt cuộc là cô có đi không ? - hắn đổi giọng .

- Tôi không đi !

- Tại sao ?

- Tôi không thích ! Đi với sao chổi để tôi bị sút ra khỏi trái đất à ? Thôi , cậu về mà tìm mấy "em " đi cùng ! hứ !

- Cô ... tùy cô thôi ! Hắn bỏ đi .

Hình như hắn muốn xin lỗi tôi về chuyện hôm trước . Chưa chắc , hắn làm gì biết đến hai từ xin lỗi cơ chứ ! Tôi lấy xe và phi một mạch về nhà . Vừa đi , tôi vừa thắc mắc về thái độ của hắn hôm nay . Bỗng ..

- Em gì ơi ! Bé xinh ơi ! Đi chơi với anh không ?

Tôi vội quay lại , thì ra là một thanh niên đi xe máy đang "vo ve" lại gần tôi như ... "con ong" lại gần "hoa" . Trông hắn chẳng có vẻ gì là tử tể cả , nếu không muốn nói là "con cháu ba đời " của Mã Giám Sinh . Hic ... , sợ thật ! Biết trước thế này thì thà tôi đi chơi với "sao chổi cho an toàn" . Tôi chẳng nói chẳng rằng cứ thế tăng tốc về nhà . Nhưng hình như ... "con ngựa sắt còm cõi" của tôi chẳng thể bì nổi với "con khủng long khát máu " của hắn . Làm thế nào bây giờ ?

- Kiêu thế em ? Đi chơi với anh nhé ! - hắn tiến sát lại gần và ép tôi vào ven đường .

Khúc quanh này lại tối và ít người qua lại nữa chứ ! Tôi sợ quá , muốn òa lên khóc nhưng hắn vẫn cứ bám theo và " huỵch" . Tôi mất đà , ngã sõng soài trên mặt đất . Hắn thấy vậy liền "kít" xe lại và túm lấy tay tôi :

- Đi nào ! Đi với anh nhé !

- Không ! Thả tôi ra , anh làm cái trò gì thế hả ? Tôi la lên bây giờ ! - Tôi tái mét mặt lại và gào lên .

- Thì em cứ gào lên đi ! Mà anh cũng có làm gì đâu cơ chứ !

- Không ! Bỏ tôi ra !

- Cậu bạn làm cái trò gì thế ?

Quân , là "sao chổi " . Hic , may quá ! Ớ , Nhưng mà lỡ hai đứa nó hợp sức lại bắt nạt tui thì ... chỉ có nước chết ! Chúa ơi ! Con đã làm gì nên tội chứ !

- Ơ !

- Ơ , a gì nữa ! Mày đang làm gì bạn gái của tao thế hả ? Mày chán sống rồi à ?

Bạn gái ? Có nhầm không ? Sao chổi đang nói cái gì thế ?

- Là ... là bạn gái của cậu à ? Tôi không biết !

Hắn lắp bắp rồi phóng xe chạy mất .

- Có sao không ? May cho cô là tôi đi đường này chứ nếu không thì ... - vừa nói , Quân vừa đỡ tôi dậy .

- Mặc kệ tôi ! Tại cậu , nếu không phải cãi nhau với cậu mất 15' thì tôi đã về đến nhà rồi , đồ sao chổi , đồ bánh bao mốc ! - Tôi ngồi phục xuống và òa khóc .

- Còn cô là đồ milu ngốc ! ... Thôi , đừng khóc nữa !

- Hu hu hu , hức hức ... - không hiểu sao tôi lại gục đầu vào vai hắn và khóc tức tưởi.

... 5' ... 10'... 15'... 20' ...

- Tôi cho cô mượn cái vai này đem về nhà khóc nhé ! - hắn lên tiếng .

Không nói gì , tôi lau nước mắt và đứng lên . (xấu hổ quá ) .

- Để tôi đưa cô về nhà ! Làm phúc một lần vậy ! - hắn nói .

- Không ... cần ... à... ó ... cần ! - tôi lên tiếng .

- Ó cần là cái gì ? Rốt cuộc là cần hay không đây ? - hắn cười .

- Nhiều chuyện !

- Hừ ! Nếu cô đã cần thì tôi cũng không nỡ từ chối ! lên xe đi !

- Nếu không phải vì bây giờ đã muộn thì ...

- Chẳng phải cô bảo là "ó cần" đấy thôi ! - hắn phá lên cười .

- Cậu ...

- Đi thôi !

Dù rất ghét hắn nhưng tôi cũng phải công nhận rằng , hôm nay , tôi đã mang ơn hắn !

...

Đến cổng nhà tôi , hắn nói :

- Rồi đấy ! Vào đi ! Tôi về đây !

- Này , khoan đã ...

- Gì ?

- Tôi ... thật sự ... tôi ... hôm nay ...

- Tôi sao ?

- Tôi ... cảm ...

- Cô cảm ? À , cô "cảm nắng" tôi rồi hả ? - hắn cười một cách tinh quái .

- CẢM ƠN CẬU ! - tôi hét toáng lên rồi vội mở cửa vào nhà .

- Khoan đã ! - hắn kéo tay tôi lại .

- Sao ? - tôi cau có .

- Cảm ơn xuông thì có ích gì chớ ! Tôi muốn cô trả ơn cho tôi !

- Trả ơn ?

- Đúng vậy !

Gì chứ ! Tên chết tiệt này muốn gì nữa đây ? Hic , biết thế tôi đã không cảm ơn hắn.

- Thôi được , tôi cũng chẳng muốn nợ ai cái gì , cậu muốn tôi trả ơn cái gì đây ?

- Đơn giản thôi , "mi" một cái lên má tôi ! Thế nào ?

- Cậu bảo sao ?

- Thì cô vừa nói sẽ trả ơn tôi còn gì !

Mặt tôi đỏ gay lên trước những lời nói và cả nụ cười ... "đểu" của hắn . Làm sao tôi có thể ...

- Tôi không biết ! Cô phải thanh toán nợ nần với tôi hôm nay ! Nhanh lên !

- NEVER ! - tôi hét lên .

- Cô ... không ngờ cô lại "ăn cháo đá bát " nhanh thế !

- Tôi sẽ trả ơn cậu bằng thứ khác ! - tôi hạ giọng .

- Thôi được rồi ! Vậy ... mai thứ bảy , cô phải đi chơi với tôi ! Hẹn cô 6h ở trung tâm thành phố ! Ok !

Vừa dứt lời , hắn phóng xe đi luôn.

- Này , khoan đã ! Không được đâu ! này ! - tôi gọi với theo hắn nhưng không được .

Vào phòng , tôi nằm gục xuống giường . Mệt mỏi , sợ hãi và có chút gì đó ... có thể coi là bâng khuâng không nhỉ ? Thật ra hắn là người thế nào ? Tối mai tôi có nên đi chơi với hắn không ? Những câu hỏi liên tiếp , dồn dập xuất hiện trong đầu tôi . Nhưng chỉ ... 5' sau ... tôi đã lăn kềnh ra ngủ (đúng là "hồn nhiên như cô tiên " ) .

Bạn đang đọc Sao Chổi Đáng Ghét của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.