Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1465 chữ

Ta vốn sinh ra trong một hộ nông dân bình thường, quanh năm làm lụng việc đồng áng nên mẫu thân ta dáng người thô kệch, da thịt thô ráp, cha ta tóc đã hoa râm, mặt nhiều nếp nhăn, chưa già đã yếu, huynh đệ tỷ muội đều giống cha mẹ dáng người kiện tráng, duy chỉ có mình ta, mặt mày thanh tú, môi hồng răng ngọc, da thịt trắng bóc, mềm mại, thoạt nhìn rất yếu đuối. Người trong thôn đều nói ta là do sơn yêu biến thành, vu cho ta có khuôn mặt đẹp mê mị người khác, lo ngại rằng ta sẽ mang tới vận rủi. Cha mẹ, huynh đệ tỷ muội vẫn mặc kệ người ngoài nói, rất thương yêu ta, cho ta ăn ngon, chăm sóc bảo hộ ta rất nhiều, dù ta có là do sơn yêu biến thành thì vẫn là do mẹ ta sinh ra, cứ như vậy sống yên ổn qua muời năm.

Ba năm đại hạn liên tiếp, người chết đói đầy đường. Trong nhà không thể duy trì được nữa, đành bắt buộc phải bán con cái đi. Nhưng…sẽ bỏ ai đây? Mắt cha hoe đỏ, mẹ khóc sưng cả mắt, huynh đệ tỷ muội cũng nước mắt lưng tròng. Lúc ấy mạng ngươi còn không đáng tiền, chỉ vài xâu bạc đã có thể mua được một tiểu nô. Ta tình nguyện tự bán mình vào nam xương quán trong thành để đổi lấy một trăm lượng bạc. Kỳ thực nhan sắc ta không hề nổi bật, thế nhưng lựa lúc lão bản đến, ta nở một nụ cười thật đẹp, lão bản nói ta có tư chất mê người, sau này sẽ là cái cây hái ra tiền, nên cắn răng chấp nhận cái giá ta đưa ra.

Một trăm lượng bạc có thể đủ cho nhà ta ăn mặc nhiều năm nữa. Ta vốn rất hài lòng, mặc dù khi ra cửa từ biệt, người thân ôm ta khóc rất nhiều. Thế nhưng ta không hề khóc, cả nhà mình sẽ không chết đói, chuyện tốt như vậy, chẳng nhẽ vẫn còn chưa đủ sao? Ta còn lưu ở nhà, chỉ giống như thứ cây ăn bám, ta đi, cha mẹ bớt phải nuôi một miệng ăn, huynh đệ có thể ăn nhiều thêm một chút, tỷ muội có thể sẽ có thêm quần áo đẹp để mặc, sau này tìm gả cho một lang quân tốt, yên bề gia thất. Trước đây trong thôn có một vị đạo sĩ tu hành đi cùng với một vị hoà thượng đi chân đất tới, nói rằng ta có tuệ căn, khuyên ta nên xuất gia. Ta cự tuyệt ngay lập tức. Trong nhà mặc dù nghèo, nhưng đi cùng hai người này chịu cảnh màn trời chiếu đất, thì thà ta ở nhà có cha mẹ, huynh đệ tỷ muội thương yêu ta còn hơn. Đạo sĩ rất thất vọng, để lại cho ta hai quyển kinh thư, một quyển phật đạo, nói ta cứ từ từ tìm hiểu, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại. Còn khuyên ta nên xuất gia cái gì chứ, có mà lừa gạt ta theo làm đồ đệ chuyên giặt giũ nấu cơm hầu hạ họ thì có. May mà ngày đó quyết định ở lại, hôm nay có thể tự thân thoát khỏi cái tiếng ăn bám, coi như có báo đáp với cha mẹ, không làm…..uổng công gia đình yêu thương ta suốt mười hai năm nay.

Ta mười hai tuổi rời nhà, đi tới Tuý Phong Lâu, mơ tưởng mình sẽ trở thành đệ nhất trong nam xương quán.

Ta nghĩ, có khi quả thật ta là do sơn yêu biến thành, ta thông minh, lại có phúc tinh trên cao che chở. Để báo đáp lão bản đã chiếu cố mua ta về, ta luôn trưng ra nụ cười mê người, ra sức làm việc, kiếm cho lão bản rất nhiều tiền. Mười bốn tuổi đã bắt đầu tiếp khách, mười sáu tuổi được Cố viên ngoại ở thành tây chuộc thân về, yêu thương ta. Ta cũng biết thân biết phận, mặc kệ người ngoài, ra sức lấy lòng đại phu nhân, cố gắng củng cố địa vị trong phủ. Cứ thế bình yên trôi qua bốn năm, Cố viên ngoại thăng thiên, đại phu nhân cấp cho ta chút bạc, tống ta ra khỏi phủ.

Đi một mạch vui sướng về nhà, cha mẹ còn khoẻ, huynh đệ tỷ muội đều đã yên bề gia thất, ta cũng sống thật yên ổn, sau đó thành thân với một quả phụ thôn bên, lại trở về giống như lúc trước, cuộc sống nhàn hạ, thật là hạnh phúc~~~~!

“Phong,tỉnh lại! Tỉnh lại! Nguơi sao lại ham ngủ thế chứ, còn chảy nước miếng đầy ra kìa, bẩn chết đi được. Vẫn còn nằm mơ hả? Lại thấy mình mê hoặc được vị lão gia nào già khú lắm tiền nhiều của chuộc ngươi về sao? Rồi lại chờ hắn quy về với tiên tổ là có cơ hội chạy hả?”

Một người với âm thanh ôn nhu cứ không ngừng nói đi nói lại bên tai ta, một ngón tay trắng ngọc ngà lướt qua ngực rồi lại chạm lên mặt ta, ngứa ngứa, làm cho ta cảm thấy thật khó chịu. “Cây * bụt này, ta với ngươi lẽ nào có thù oán gì sao?” Ta tức tới nghiến răng nghiến lợi, vừa mới tỉnh khỏi mộng đẹp, đã thấy tiếc nuối lắm rồi, vậy mà còn có con ruồi không ngừng cười nhạo ở bên tai, thực sự là chịu không nổi mà.

“Trời ơi! Trong mắt ngươi phát hoả ra rồi kìa, thật thương cho ta có lòng tốt qua báo cho người nào đó luôn mơ tới một vị kim chủ (lão gia lắm tiền), đi vội tới mức đau cả chân, còn giúp cho ai đó chỉnh lại dung nhan mà hại ta một tay dính đầy nước miếng, lại bị nghĩ thành con ruồi, thật là làm người tốt cũng không xong mà.”

“Ai lại dám mắng cây * bụt của ta là con ruồi chứ, đúng là không nhịn được mà, ta sẽ đi lột da hắn . Tuy là cây * bụt của ta nhưng lại là đệ nhất mỹ nhân của Tuý Phong Lâu, ta thương ngươi còn không kịp mà, làm cho ngươi phải chịu khổ, là lỗi của ta. Cận! Tha thứ cho ta đi.”

Vẻ mặt ta hổ thẹn, nhẹ giọng cầu xin, nhìn chằm chằm vào hai mắt long lanh nước của Cận. Giống như mặt hồ bình lặng, sâu không thấy đáy, gợi lên chút sóng, ” Đẹp quá!” Không tự chủ được hôn lên môi hắn, đôi môi đỏ son, mềm mại quyến rũ tựa như ngọn lửa chói mắt, tự giác mút vào, thật ngọt ngào như đường, như mật vậy.

Cận ngoan ngoãn ôm lấy ta, đem ta đặt ở trên giường, đầu lưỡi cũng len vào miệng ta, cùng ta chơi đùa, nước bọt ngọt ngào theo khoé miệng tràn ra. Ta cuồng loạn vuốt ve lưng Cận, hai chân quấn lấy hông hắn, càng hung hăng hôn hắn hơn. Sau một lúc lâu, hai người bọn ta mới lưu luyến rời nhau ra, thở hồng hộc, sắc mặt ửng hồng, trong lòng một phen nhộn nhạo, chân mày hơi nhăn lại càng lộ vẻ mị sắc, hạ thân tất yếu cũng có phản ứng.

” Không đi tìm mấy vị lão gia coi tiền như rác của ngươi đi, còn lưu lại với ta làm gì?”

“Trước khi đi xem, phải quay lại nhìn ngươi, cho tuỳ ý ngươi chọn.”

” Đã như thế rồi, ngươi còn không mau đi ra ngoài đi? Phong, còn không mau buông ta ra đi?”

“Ta, Giang Hiểu Phong, thề phải lừa gạt được một tên đại địa chủ tuổi già sứcyếu, rời khỏi Tuý Phong Lâu, đợi khi có cơ hội, về quê cưới vợ sống an nhàn tới cuối đời. Cận, ngươi cũng phải lập thề giống như ta, câu dẫn một vị cao thủ võ lâm, che chở cho ngươi, mở một nam xuống quán to nhất Tây Phượng Quốc, nghe chưa?”

Cận yên lặng nhìn ta một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười tươi, tiếng tì bà thanh ngọc đâu đó vang lên, mặt trời mọc lên xua đi bóng tối mịt mùng của rừng cây, lộ ra vẻ mặt toả sáng mê người trước mắt ta, làm cho ta thoáng chốc vứt cả mơ tưởng tới vị kim chủ coi tiền như rác ra sau đầu, ý loạn tình mê, lại đem cái miệng nhỏ nhắn kia dán môi vào.

Bạn đang đọc Sắc Giới của Mê Mang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyếtBăng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.