Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc mơ

Tiểu thuyết gốc · 2925 chữ

Pow Pow Pow

“Ugh!”

Gã Champion của Gaurdian Company đang một mình áp đảo tôi bằng vô số cú đấm đá liên tiếp. Vốn dĩ cú đấm của một con người không thể nào đủ mạnh với cái cơ thể đấm văng cả một con nhện Eldritch khổng lồ như tôi. Ấy vậy mà giờ đây tôi đang chật vật bởi Owen, một gã thanh niên bán hàng tạp hóa!

“Tch, ngươi cứng đầu quá đấy, Eldritch đen.”

[Cứ thử đi.]

Tôi miễn cưỡng đỡ và né tránh khỏi đòn tấn công của Owen. Cũng nhờ bị cậu ta đập kha khá, tôi biết thêm không ít khả năng của bản thân lúc này. Tôi có thể đọc được suy nghĩ để biết trước được hành động của đối phương. Bên cạnh đó, quan sát cũng có thể thấy rõ được cả trên, dưới, trái, phải, trước và sau tôi mà không cần dùng mắt vô cùng dễ dàng. Thêm nữa, tôi có thể nói chuyện bằng thần giao cách cảm. Có thể tạm coi là trong cái xui bị đánh vô cớ vẫn còn cái hên.

Pow Pow Pow

[Đánh hoài không biết chán à cu?]

“Cứ cười đi, ta sẽ cho ngươi sớm thành xác khô!”

Tôi nói chuyện bằng thần giao cách cảm mà khiêu khích, Owen tỏ ra cay cú càng đấm tôi mạnh hơn. Mỗi cú đấm của cậu ta khiến người tôi bốc ra khói xanh lá, và mớ khói đó lại cứ như được hút vào người gã Champion này.

[Hah, vậy tính làm gì nào anh hùng? Đấm rồi vắt cạn sinh lực ta tới chết? Vậy nó khác quái gì việc ta đang làm với mấy đấm Eldritch đâu?]

“Khỏi lo, ta sẽ đập ngươi còn thoi thóp rồi đem về công ty xử lý. Đừng có mà đánh đồng ta với tên sát nhân như ngươi!”

Tới lúc này đây, tôi bỏ qua hoàn toàn việc chống đỡ vô vọng và liên tục dùng khả năng tránh né. Bởi sau khi dùng đọc ý nghĩ cũng như quan sát suốt lúc bị đánh, năng lực của Owen là thao túng sinh lực. Sinh lực dễ bị thao túng hơn rất nhiều nếu bị chạm trực tiếp, thành thử ra càng đánh trúng tôi thì Owen ngày càng mạnh hơn! Với một tên nhân viên bán hàng mà cậu ta lại có năng lực này thì đúng là thằng khốn may mắn. Trong khi đó tôi mắc kẹt với mỗi duy nhất trò hồi sinh vô vọng dù luyện tập hay tìm tòi đủ trò suốt mấy chục năm qua.

[Nãy giờ bị ngươi đánh mãi cũng oải.]

Bang Bang Bang Bang

“Ack!”

Tôi lôi súng ra nhắm vào chân Owen mà cướp cò. Vài phát đạn đả thương hai bên bắp đùi gã Champion đó mà khiến cậu ta khụy xuống. Bộ trang phục của một Champion xem chừng đủ cứng tới mức phải bắn chuẩn xác liên tiếp vài phát bằng khẩu súng được gắn đá ma thuật này mới đã thương nổi.

[Giờ ở lại trông chừng người đẹp nhá nhóc.]

“Đứng lại, đồ hèn!”

[Ciao.]

Do tôi nắm được năng lực hồi thông qua sinh mệnh của Owen nên tôi yên tâm bắn lủng chân cậu ta mà không do dự. Nhân lúc đối phương rơi vào thế bị động, tôi dồn sức hai chân rồi nhảy một phát thật cao như lúc nãy đào tẩu khỏi cuộc giao tranh. Vì cậu ta là một Champion, đồng minh của người dân nên tôi có thể yên tâm giao Nimue lại cho cậu ta chăm sóc. Bên cạnh đó, trong lúc đánh nhau thì tôi đã dùng thần giao cách cảm và yêu cầu cô gái hồ đó đừng liên hệ với tôi, bởi nó sẽ mang lại rắc rối cho cô ta.

--- Một lúc sau trở về nhà thuộc vùng ngoại ô---

“Haiz… cả người uể oải khiếp…”

Tôi nằm thẳng cẳng ngay khi trở về mái nhà của mình sau khi bỏ chạy thụt mạng. Rất may mắn là không có tên thuộc lực lượng vũ trang nào phục kích chỗ tôi giấu xe motor của mình. Nhờ thế mà tôi có thể trở về nhà trót lọt mà không gặp bất trắc nào.

“Sao rồi Nigerous? Tôi đoán anh đã kịp toàn mạng thoát khỏi đó rồi nhỉ?”

“Yep, như ông nói đó. Còn vui hơn là con Eldritch màu dị đã bị tôi cho trở về cát bụi rồi.”

Ngay khi Lodrich liên lạc qua tai nghe, tôi cười không ngăn được nụ cười toe toét trên mặt mình khi bao cáo. Đã rất lâu rồi tôi mới phải làm việc khó đến tưởng chừng như bất khả thi. Thành thử ra khi hoàn thành nó, cảm giác nhẹ nhõm với sảng khoái vô cùng.

“Thế sao, thật tốt khi nghe điều đó. Qua tình trạng mà anh báo cáo cũng như tin tức từ đám đồ bó của Guardian Company thì e rằng đám Eldritch giờ đây đã mạnh hơn trước kia. Rất có khả năng chúng đã tiến hóa sau quãng thời gian tồn tại dưới mặt đất này.”

“Phải, dù chẳng muốn thừa nhận điều đó. Thế nhưng, chúng cũng éo phải là thành phần duy nhất mạnh lên đâu!”

“Hahah, nghe anh nói tự tin đến thế thì tốt đấy.”

Tôi nói với Lodrich một cách đầy tự tin suy nghĩ của mình. Bởi thế giới này đã quá vô vọng để tiêu cực rồi, thay vì dần dần như nó rồi quăng xí ngầu kiểm tra lại sự tỉnh táo (sanity check) mỗi ngày thì ráng sống hết mình là được.

“Tình hình từ giờ sẽ không còn khả quan như trước, thế nên tôi và anh sẽ phải giữ liên lạc với nhau để sớm cập nhật thông tin liên tục. Chúng ta không còn đủ xa xỉ hay cơ hội để được phép thất bại.]

“Haiz… ông nói cứ như một con nhỏ quái đản nhờ việc tôi một lúc trước vậy…”

[Hm, anh có người nhờ như vậy sao?”

“Well, nghe thì điêu nhưng cô gái độ tự xưng là một fairy, cũng như là chủ nhân cây kiếm mà tôi làm gãy tôi nhờ ông chỉnh sửa lại thành súng.”

“Hm… có vẻ là một người thú vị đấy. Có lẽ sẽ là người hợp tác tốt với anh đấy Nigerous.”

“Cho tôi xin đi…”

Tôi kể sơ sơ một chút về Nimue, song tránh nói tên để không gây quá nhiều vấn đề. Cũng khá bất ngờ khi Lodrich tin cái rụp và cũng hứng thú về cô gái hồ đó.

“Nghe giọng anh có vẻ mệt rồi nhỉ. Hãy nghỉ ngơi đi, hôm sau thì hãy đến nơi mà tôi gửi địa chỉ qua tin nhắn.”

“Nếu được ông đặt giùm tôi một phần pizza thập cẩm hay gì đó kèm chai coca tới giùm tôi cái…”

“Được thôi, nghỉ ngơi trong lức đợi đi, và chúc anh ăn ngon miệng.”

Ngay khi Lodrich dứt lời nhắn, tôi chìm vào trong giấc ngủ mà chẳng biết trời trăng mây gió gì. Có lẽ nguyên nhân sự kiệt sức này là cái giá khi sử dụng sức mạnh hóa Eldritch Knight đó và giờ năng lượng đã cạn kiệt. Dù chưa biết nhiều về nguồn gốc sức mạnh này, thế nhưng không nghi ngờ gì thêm, đây chính là sức mạnh và là niềm hy vọng để mình chiến đấu được với lũ Eldritch…

--- ---

“Goshujin-sama, ngài ngủ nướng lâu thật đấy. Bữa sáng đã chuẩn bị xong cả rồi, hãy đánh răng rửa mặt rồi cùng em dùng bữa nào.”

“…”

Tôi thấy lại khung cảnh và con người thân thuộc. Căn phòng nhỏ của khách sạn mà tôi định cư thời gian làm việc ở Nhật Bản nhiều năm trước. Cùng với nó là một thiếu nữ xinh đẹp làn da trắng muốt cùng mái tóc vàng óng ả đánh thức tôi. Điểm nổi bật khác của cô ấy là đôi tai cáo trên đầu cùng chiếc đuôi cáo lớn ở phía sau. Mỗi lần nhớ lại nụ cười của cô ấy, tôi không thể không nghĩ đến ánh mặt trời rực rỡ.

“Kya! Sao ngài lại nhéo tai em chứ!?”

“…”

Tôi thử đưa tay ra nhéo cặp tai cáo của ấy. Cảm giác nó rất thật, cứ như không phải một giấc mơ vậy. Cô gái đó ôm đôi tai cáo lại xuyết xoa với khuôn mặt bối rối mà nhìn tôi.

“Hổng lẽ ngài giận em vì quấy rầy giấc ngủ của ngài sao!?”

“Ngươi là ai?”

“Eh?”

Cô ấy nghiêng đầu cùng đôi tai rung rung nhẹ thắc mắc trước câu hỏi của tôi.

“Tôi hoàn toàn làm chủ được Lucid dream như một cách để ép lý trí đủ tỉnh táo trước cả những tên Eldritch yếu hèn đi đánh vào tôi trong mơ. Thành thử ra một giấc mơ bất ngờ là không khả thi với tôi đâu.”

“Ngài đang nói gì thế?”

“Ta đang nói là bỏ trò hóa trang của ngươi đi, kẻ giả mạo.”

Tôi chỉ tay hướng về mặt cô gái đó bằng lời nói thẳng thừng, cô gái đó càng tỏ bối rối hơn bao giờ hết.

“Thật tình, ngài bị làm sao vậy? Làm sao có ai khác có thể là thiếu nữ cáo đáng yêu chết người như em đượ-“

POW

“KAH!”

Tôi đấm thẳng vảo mặt cô ta không chút do dự, cú đấm ấy khiến cô ta bị hất văng khoảng vài mét rồi nằm đo đất. Căn phòng mờ nhạt dần, khung cảnh thay đổi đần thành cảnh cánh đồng cỏ dưới bầu trời đêm cùng ánh trăng tròn. Cả cô gái đã ngã trước mặt tôi đã không còn, thay vào đó là một gã kỳ lạ với khuôn mặt đẹp mã, cùng mái tóc bạch kim và chiếc áo choàng trắng toát. Hắn đứng dậy rồi xoa khuôn mặt có vẻ đang đau, song vẫn giữ nụ cười rất điềm tĩnh trên khuôn mặt

“Cậu đâu cần phải đấm mạnh thế chứ…”

“Một tên bám đuôi đi xâm phạm quyền riêng tư của người khác kiếm luôn lừa đảo thì éo có quyền nói câu đó.”

“Tôi đoán không thể nói chuyện với cậu một cách gián tiếp rồi ~.”

“ Cứ tự nhiên nói, nhưng nếu ngươi giở trò quái dị nào đó thì lần tới không phải chỉ mỗi nắm đấm thôi đâu.”

Tôi lôi khẩu Taurus Curve gắn đá ma thuật ra xoay súng mấy vòng, thậm chí là còn tung hứng trong khi khẩu súng đang xoay. Ngay khi cầm lại được khẩu súng vào tay, tôi chĩa nó tầm ngang hông vào gã lạ mặt kia.

“Tôi là Albus.”

“Ngươi là thứ quái gì vậy?”

“E hèm, tôi là demi human (á nhân), mang trong mình dòng máu của deity (thần linh), con người và demon (ác quỷ). Ở nơi tôi, có kẻ thì gọi tôi là thần hủy diệt, người thì gọi là đấng cứu thế. Nhưng nếu tự giới thiệu thì tôi muốn được gọi là thợ săn kho báu hoặc một troll-master (bậc thầy cà khịa).”

Bang

“Ouch!”

Tôi bắn phát đạn sượt qua người khiến gã tự xưng là Albus đó giật mình.

“Nói chuyện đàng hoàng và thành thật hoặc phát tiếp theo sẽ lủng thứ nào đó đấy.”

“Tôi nói chuyện thành thật rồi mà, cậu đâu cần phải bạo lực thế.”

Mặc dù tôi đã đe dọa bằng súng, thế nhưng gã tóc trắng này biểu cảm lẫn tông giọng vẫn rất điềm tĩnh, sự hoảng loạn giây lát của hắn cứ như chỉ là một trò đùa.

“…Vậy làm quái nào ngươi lại ở đây?”

“Thật ra thì cậu vô tình tới chỗ tôi cơ.”

“Nơi này là thứ quái gì vậy?”

“Một thế giới tồn tại nằm giữa thực tại và ảo mộng, vật chất và tinh thần.”

Tôi ngừng giây lát để suy xét thông tin kỳ dị từ Albus. Nó không hẵng là sai, bởi tôi đã đến nơi này vài lần trong giấc ngủ, cũng như mỗi lần bị chết thì tôi tỉnh giấc tại nơi đây. Đây chắc hẵng không phải Velvet Room vì méo có ông già mũi dài nào đó cùng trợ lý áo xanh. Mặc dù khái niệm có lẽ giống nhưng bề ngoài nó chẳng giống The Beach (bãi biển) mà mấy người ở United Cities of America (Hợp chúng phố Mỹ) gặp phải.

“Dù gì đi nữa thì rất vui được làm quen cậu, Eric ~.”

“Ngươi phải chết vì đã biết quá nhiều.”

“Tại sao chứ!?”

“Bám đuôi và biết quá nhiều thứ không cần thiết về ta.”

Bang bang bang bang bang

“AAAAH!”

Gã Albus đó liên tục né tránh loạt đạn của tôi. Nhìn cách né tránh như vấp té, cúi thấp ôm đầu, thậm chí là lăn lộn các kiểu. Ấy vậy mà lại không hề một viên đạn nào trúng được hắn. Thêm nữa tôi cũng nghi ngờ việc viên đạn này thật sự giết nổi một kẻ mà bị bắn sượt qua phát đạn đầu mà áo thì còn nguyên vẹn, không có chảy chút máu hay có vẻ bị tróc da…

“Bình tĩnh đã nào anh bạn, cậu sống như thế thì chẳng có Social Link hay kết nối Chiral Network được đâu!”

“Ta biết ta đang làm gì, không cần ngươi phải khuyên.”

“Hãy nghĩ lại đi bãn hữu, đừng để một hoài nghi mà mất một người bạn!”

“Éo.”

“Hãy nghĩ tới bánh pizza và coca được gửi tới nhà cậu, người giao đang đứng trước của đấy!”

“… Ta sẽ quay lại sau, ngươi liệu hồn đấy.”

Nghe lời đó, tôi nhớ ra bữa tối của mình đang đến. Ngay lập tức tôi đi tìm đường trở về lại nơi của mình giữa cánh đồng cỏ trời đêm đó.

“Lần tới chúng ta lại trò chuyện tiếp nghen.”

“Lần tới ta bắn bỏ ngươi cơ.”

Tôi rời đi, trong khi gã Albus đó nói chuyện thân thiện rồi lấy một quyển sách mỏng có số 18 ngoài bìa.

--- ---

Cốc cốc cốc

Tôi nhanh chóng tỉnh dậy khỏi giấc ngụ rồi chạy tới cửa nhà mà mở, hiện nhiên không quên đeo chiếc mặt nạ da.

“Chào buổi tối, tôi đến để giao bánh pizza và nước giải khát cho quý ngài Nigerous.”

“Là tôi đây, cảm ơn anh đã giao hàng.”

“Không có chi, chúc anh có một bữa tối ngon miệng.”

Cậu thanh niên giao hàng rời đi cùng với khuôn mặt mệt mỏi, không khác bao người dân thành phố Arkham mà tôi luôn thấy. Ảm đạm, không còn ánh mặt trời, niềm hy vọng thì mong manh và dễ dàng lụi tàn. Vì cô gái đó mà cuộc đời tôi mới được sáng sủa hơn, thế nên dù cô ấy có trở lại thì tôi cũng không muốn cô ấy phải sống trong cái thế giới có không biết khi nào sẽ sụp đổ này. Quan trọng hơn, để có thể đưa cô ấy trở về thì việc đầu tiên là tôi phải quét sạch lũ quái vật đáng sợ hơn bất cứ thần linh hay ác quỷ nào.

“Hy vọng cuộc gặp ngày mai cũng suôn sẻ…”

Tôi mở hộp pizza thập cẩm ra rồi xơi nói một cách ngon lành rồi nốc lon ngước giải khát ngon lành. Giờ không phải lúc suy nghĩ linh tinh vấn đề, giờ ưu tiên của tôi là suy tính cách tìm ra ả nhện Atlach Nacha. Kế tiếp đó là phương pháp sử dụng triệt để sức mạnh như một Eldritch Knight để dễ dàng chiến đấu lũ Eldritch và sống sót trước mấy phe đối địch. Và việc cuối cùng là giữ khoảng cách, tìm hiểu kẻ lạ mặt bí ẩn tên là Albus…

--- Ngày hôm sau cuộc gặp mặt tại quán Café---

“Ông đùa tôi đấy à Lodrich…”

“Sao tôi phải làm thế chứ?”

Tôi chau mày vô cùng căng thẳng tại nơi gặp mặt này, một phần rất nhỏ là vì không phải quán café ưa thích, còn lại thì do sự tồn tại của chính cái quán café mà tôi không muốn bước vào lần thứ hai này!

“Đây, café của Mr Lodrich.

“Cảm ơn cô.”

“ Và rất vui được gặp lại anh, Sir Eric.”

“…”

Cô gái phục vụ café cho Lodrich và trà cho tôi một cách rất thân thiện và nhiệt thành. Nó sẽ không phải vấn đề lớn nếu đây không phải quán café tôi ngủ lại từ ba ngày trước hay nó thuộc về một cô nàng fairy kỳ lạ nào đó. Phải, fairy ấy sẽ không quá kỳ lạ nếu chỉ đổi răng rúng bằng tiền xu, hay fairy đi giúp dọn dẹp nhà sau khi chủ nhà đi ngủ, càng không phải mấy pixie bé tí có cánh như hay mấy fairy tuyết như Jack Frost. Có thể nói Nimue gần giống như fairy Navi, có điều mặc nhiên tôi không phải anh chàng elf áo xanh nào đó vì tôi không rút được “Master Sword” khỏi bao!

“Được rồi, chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.”

“Nếu là hợp tác với quý cô xinh đẹp này thì không phải tồi nhưng tôi từ chối!”

“Huh?”

Cả Nimue và Lodrich đều tròn mắt ngạc nhiên trước lời tôi nói.

Bạn đang đọc Sabata Saga - Eldritch Knight sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.