Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước vào Dream Realm

Tiểu thuyết gốc · 3396 chữ

“Tôi có thể hỏi lý do anh lại vội từ chối không, Nigerous?”

“Không.”

“Tôi đoán là tôi đã làm điều gì không phải. Nếu là điều gì không phải xin hãy nói tôi biết, Sir Eric.”

“Sự tồn tại của cô.”

Lần lượt Lodrich và Nimue hỏi ý kiến của tôi, hiển nhiên tôi hoàn toàn khước từ thậm chí là việc đưa ra lý do. Tôi chỉ luôn cao lắm đặt một nửa niềm tin của mình cho người khác hiện tại thôi. Để không cảm thấy bị phản bội hay thất vọng khi sự kỳ vọng không được đền đáp. Thực dụng hay thực tế đều không sai khi nói về cách làm việc của tôi, sau cùng thì chẳng gì đảm bảo giữ được trong cái thế giới điên rồ này.

“Một quý ông văn minh là phải biết giải đáp thắc mắt cho người khác, là một người đàn ông biết lãnh đạo thì phải biết đàm phán để giải quyết vấn đề.”

“Cảm ơn, tôi quen làm việc một mình.”

“Coi nào, dù là một sự trao đổi để hợp tác thì hai bên luôn đều có lợi mà, anh sẽ không bị thiệt đâu.”

“Ông rất tốt nhưng tôi rất tiếc.”

“Hãy nghĩ kỹ đi, hãy nghĩ về phần thưởng và danh vọng đạt được khi anh trở thành anh hùng.”

“Tôi chỉ muốn làm một ông chú trung niên bình thường.”

Lodrich ráng thuyết phục tôi, song không mấy hiệu quả. Bởi mấy việc này tôi đã quá quen rồi, thuyết phục tôi đâu dễ thế.

“Xin hãy nghĩ về điều này, không gì quan trọng bằng lợi ích của anh đấy Sir Eric.”

“Mạng tôi cũng méo mất nỗi đâu mà lo.”

“Không, cái đó tôi biết rồi. Thay vào đó, tôi sợ tâm trí anh sẽ không giữ vững được…”

“Huh?”

Nimue thay vì nói vì lợi ích nào đó, cô ta lại nói về gì đó cho tôi với sự lo lắng trong đôi mắt.

“Tôi đã luyện tập rất nhiều, nên méo lo vụ đó.”

“Anh chỉ kháng được, chứ không miễn nhiễm. Cũng như anh không thể chết chứ không phải không thể bị giết. Nó rất đau đớn khi phải nhìn một Knight đẹp đẽ, một người anh hùng phải gặp phải bi kịch rồi gục ngã…”

“Tôi là bất tử, chẳng ngại vụ đó…”

“Những anh hùng bất bại tới đâu thì luôn có gót chân của Achilles, không phải do thiếu sức mạnh thì cũng là do cái tôi. Sir Eric không phải con người ích kỷ, vì anh vẫn sẵn sàng liều mạng mình vì mạng sống người khác.“

“Cô có nói gì… tôi cũng không đồng ý đâu.”

“Anh không chấp nhận giúp đỡ tôi cũng không sao, nhưng ít nhất tôi muốn được giúp đỡ anh. Giúp kéo anh dậy khi phải vấp ngã, hay động viên anh khi gặp khó khăn. Dẫn dắt anh đi đến chiến thắng, cứu chữa cho anh khi bị thương.”

“…”

Nimue ra sứct huyết phục tôi, cô gái hồ ấy hạ mình xuống cầu xin sự giúp đỡ từ tôi, mặc dù tôi là thằng mắc món nợ ngang 500.000 DLD…

“Anh hiện tại chắc đang truy tìm Eldritch nhện phải không?”

“…Vậy chắc Lodrich đã nói rõ với cô về vụ này.”

“Phải, vì vậy nếu được thì hãy cho tôi cơ hội. Tôi hứa sẽ không gây cản trở đâu.”

Nimue cúi đầu xuống cầu xuống cầu xin sự giúp đỡ. Tôi không nghĩ lại có ai thật sự cần một kẻ như tôi đến mức đó. Một cô gái mạnh mẽ hơn, quyền năng hơn phàm nhân rất nhiều, lại còn suất thân cao quý mà lại phải nhờ một kẻ vô danh như tôi. Đặc biệt, mong muốn sự giúp đỡ rõ ràng không phải vì bản thân đến nỗi sẵn sàng hy sinh chính mình khi cần thiết. Với một cô gái mỏng manh như Nimue thì trách nhiệm này quá to lớn, nặng nề.

“Thôi được rồi, nếu cô đã nài nỉ thế thì tôi thử cũng chẳng sao. Tất nhiên mạng sống của cô thì ráng tự giữ đấy.”

“Thật tốt khi anh đã suy xét lời đề nghị.”

Đôi mắt Nimue sáng lên, cô cười nhẹ nhõm khi nghe thấy sự chấp nhận phần nào của tôi.

“Tất nhiên, công việc thì vẫn là công việc, khi hoàn thành thì tôi sẽ nhận được tiền vô túi.”

“Việc đó thì như mọi ki thôi nên anh không cần phải lo.”

Lodrich nhéch mép cười hài lòng quyết định của tôi. Ông húp tách café ung dung thì vài người tới giao hàng vói mấy cái vali chứa đồ.

“Coi bộ lại là hàng của ông nữa nhỉ?”

“Đúng.”

Tôi nhìn thấy mớ đồ đó mà đoán ra, Lodrich đi lại đem chúng tới bên dưới bàn café rồi mở ra đem lên vài món cho tôi xem.

“Như mọi lần, tôi đã tìm hiểu kẻ địch và chuẩn bị vài món vũ khí cho anh đây, Nigerous.”

“Chúng là gì thế?”

Lodrich đặt lên bàn ba món đồ, một thứ trong như lựu đạn, một cái hộp thủy tinh nhiều lỗ siêu nhỏ chứa đầy thứ gì đó hơi khó thấy, và một cái chai.

“Những món này là bom hơi caffeine, hộp tổ ong nhện và bom Molotov.”

“Ông không định kêu tôi đi bán café hay đi chăn nuôi ong đấy chứ?”

Tôi nhìn Lodrich với ánh mắt vô cùng quan ngại, song ông ta nhún vai đáp.

“Tất nhiên là không rồi, anh nghĩ sao vậy.”

“Ai biết được ông có ý tưởng quái đản nào trong đầu chứ.”

“Loài nhện bị say trước caffein, và ong nhện là khắc tinh của loài nhện. Thành thử ra nếu anh có thể nhỏ máu của mình khi biến đổi vào lũ ong, có khi chúng sẽ làm nên điều gì đó.”

“Hm… nếu mà nước tắm hoặc nước tiểu của tôi cũng xài được thì tốt ghê.”

“Well, đó cũng có khi là một cách.”

Lodrich đưa ra giải pháp cho tôi xem chừng cũng khá hữu hiệu, và ý tưởng của ông ấy khiến tôi gợi đến cơ chế game Death Stranding.

“Phải rồi, vậy chúng ta sẽ tìm con nhện bự đó ở đâu? Hai người có manh mối gì chứ?”

“Theo Mr Lodrich nói thì khả năng cao Eldritch nhện đó đang ẩn nấp ở trong Dream Realm thật, thế giới tồn tại trong giấc ngủ. Bởi nơi hoạt động của ả là ở trên núi, nhưng không ai tìm được nên nơi cuối cùng chúng ta nên tìm đến là nơi ả đan tơ nhện của mình.”

“Hai người xem ra cũng kiểm tra hay phết…”

“Tất nhiên, hỗ trợ để giúp dẫn dắt một Knight an tâm đi viễn chinh và chiến đấu kẻ địch là điều cần thiết mà.”

Nimue đặt tay trước ngực mà mỉm cười một cách đầy tự hào. Tôi xoa cằm rồi nhấp một ngụm tách cacao bình tâm lại. Sư bàn bạc và suy xét của của hai người họ đều xem chừng khá kỹ lưỡng để chuẩn bị cho tôi chiến đấu lợi thế tốt nhất. Tôi uống một hơi cạn tách cacao nóng rồi ngồi dậy khỏi ghế.

“Hm… để tôi nghỉ ngơi suy nghĩ một lúc. Hai người cứ lo khâu chuẩn bị là được.”

“Vâng, anh cứ thong thả.”

“Chỉ cần bắt một ông già và một quý cô đợi quá lâu là được ~.”

“Rồi rồi.”

Nimue và Lodrich lần lượt chấp nhận lời đề nghị nhỏ của tôi. Trong khi đó, tôi lại đeo tai nghe lên bật nhạc, kế đó là làm một điếu thuốc lá trong khi ngồi suy tư về sự hợp tác này. Theo lẽ thường, thì tôi không muốn có mối quan hệ vượt trên đôi bên cùng có lợi trong công việc. Bởi lẽ đó là cách đơn giản nhất, làm việc với nhau như đối tác làm ăn cùng với sự tin tưởng với nhau, không hơn không kém. Trong quá khứ, sự quá thân thiết với ai đó luôn khiến tôi lại là người gặp rắc rối sau cùng. Đó là lý do tôi quyết định chọn mối quan hệ xã giao, còn nếu thân thiết với ai đó thì tôi sẽ cần phải xem xét và lựa chọn thật kỹ lưỡng. Bởi dạng người như cô gái hồ đó là đối tác làm việc rất khiến tôi quan ngại vấn đề này. Sau cùng con người ta luôn trở nên rất tiêu cực khi trở nên lạc lõng hay đơn độc mà.

“Haaaa… có lẽ thử cũng chẳng mất gì thêm…”

Tôi quyết định như tung xúc xắc khi chơi tabletop rpg hoặc khi đánh bạc, có lẽ một phần vì trông chờ đan xen hồi hộp một kết quả bất định. Tôi dập điếu thuốc rồi trở lại vào trong quán Lake Café để chuẩn bị cũng như Lodrich và Nimue đã chuẩn bị đến đâu.

“Xong rồi chứ hả chàng trai?”

“Hai người thì sao?”

“Bất cứ khi nào anh sẵn sàng thôi Nigerous.”

Bên trong quán Lake Café, chỉ còn thấy sự hiện diện của Lodrich còn Nimue thì không thấy đâu. Ông sếp của tôi đã chuẩn bị sẵn một cái vali lớn kéo tay cùng với một cái ba lô như mọi lần. Chúng chắc chắn đang đựng mấy thứ “vũ khí” mà tôi được giới thiệu trước đó, bởi ông ta còn thẻ tên món vũ khí lên ba lô và vali. Chiếc va li thì có thẻ tên Molotov, trên ba lô thì là thẻ tên ong và café.

“Phải rồi, tôi còn món đồ này rất có ích cho anh đấy. Đưa tay ra đây, giữ yên, nhắm mắt lại.”

“Hm?”

“Cứ làm đi.”

“…”

Tôi chẳng rõ lão Lodrich âm mưu điều gì, thế nhưng chắc chắn ông ta không phải dạng người làm chuyện gây cản trở tôi làm việc nên đành nghe theo.

PHẬP

“AGH!”

Một cơn đau nhói lên một cách bất chợt lên trên hai cẳng tay tôi!

“Ông làm cái beep gì thế!?”

“Bình tĩnh não, và xem hai cẳng tay của mình đi chàng trai.”

“Scheiße… Huh? Thứ gì đây?”

Tôi rủa lão Lodrich rồi thử làm theo điều ông ấy nói. Một số dòng chữ xuất hiện trên cẳng tay tôi biểu thị thứ gì đó.

Tên: Eric.

Tình trạng: bình thuờng

Chiều cao: 1m85

Cân nặng: 80kg

Thị lực: gấp năm con người

Thính giác: gấp năm con người

Lực đấm: 500kg.

Lực đá: 800kg.

Độ cao nhảy tối đa: 3 m

Tốc độ chạy tối đa: 100 m/ 8.5s.

Trên cẳng tay của tôi hiện lên những dòng chữ và con số như thông tin đo đạt gì đó…

“Đây là máy đo biểu biểu bì, được hoạt động thông qua nanochip tôi mới cấy cho anh. Bên tay phải dùng để đo đạt tình trạng, thông tin thể chất của anh, tay trái để đo đạc đối tượng khác.”

“Trông có vẻ tiện lợi đấy.”

“Bên cạnh đó, vì anh luôn phải làm nhiệm vụ một mình nên hãy ráng giữ liên lạc với tôi để có thể hỗ trợ.”

“Đã rõ. Mà tiện thể thì cô gái hồ kia đâu rồi?”

Tôi ngó nghiêng xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Nimue bèn thắc mắc.

“Đi từ đây tới phòng cuối hành lang, quý cô Nimue đang đợi anh ở đó.”

“Tốt, vậy tôi cũng nên đến đó hỏi cô ta cách truy tìm Atlach Nacha.”

Tôi kéo vali rồi đeo ba lô đi theo hướng Lodrich chỉ. Tới một căn phòng cuối hành lang, tôi gõ cửa và thắc mắc nhỏ sao nghe tiếng vòi nước xả liên tục phía bên kia cánh cửa.

“Ai thế?”

“Tôi đây, Lodrich nói cô đang chờ tôi ở phòng này, đúng vậy chứ.”

“Phải, anh cứ vào đi.”

“Xin phép.”

Tôi mở cửa ra bước vào trong thì thấy Nimue đang đứng trước cái bồn tắm đang được lấp đầy nước từ vòi nước.

“Cô tính đi tắm hay làm lễ rửa tội hay gì à?”

“Không phải, tôi đang dọn đường để anh đến được chỗ Eldritch nhện đó.”

“Ra đây chính là cái trò mà cô nói dùng để đưa tôi về khi bị thương nhỉ?”

“Phải.”

Tôi tò mò khi nhìn thử cái bồn tắm đầy nước, tôi nhìn vào trong không thấy đáy hay hình phản chiếu của bản thân. Thay vào đó, nhìn nước trông tối như mực…

“Cô không xài thuốc nhuộm hay mực đó chứ?”

“Không phải, do bên kia nó tối quá thôi. Anh nên sửa soạn để có thể chuẩn bị khi sang Dream Realm đi, Sir Eric.”

Nimue phản bác lời tôi rồi bước chân vào bồn tắm chứa đầy nước nhìn đen thui như film kinh dị. Ngay lập tức, tôi gỡ chiếc mặt nạ da ra rồi thây bộ đồ vest đen chống đạn như mọi lần. Ngay sau đó, tôi bước vào cái bồn tắm nước đen và cầu không có mấy bàn tay người chết kéo tôi sang chiều không gian khác nơi thực thể anti-matter (phản vật chất) cạp tôi.

Splash

Ngay kh bước vào dòng nước, cả người tôi bị lực nước đẩy khiến cả cơ thể bị đảo ngược lại để rồi tôi lại đang nằm ngửa trên mặt nước. Xung quanh tối đen nhưng may thay mắt tôi có thể sớm thích nghi màn đêm nên thấy được bờ hồ.

“Phía bên này, Sir Eric.”

Tôi nghe thấy tiếng Nimue bèn xoay đầu về hướng đó. Một đốm sáng lớn hơn một ngọn đuốc cùng với cô nàng hồ đang đứng trên bờ. Tôi lần theo ánh sáng và tiếng nói cô ta mà bơi đến bờ. Thế nhưng khi nhìn gần tôi mới thấy rõ Nimue đang trong hình dạng cô bé mà đêm tôi đến nông trại Miller!

“Sao ngoại hình của cô khác vậy?”

“Xin đừng bận tậm, chỉ là một lời nguyền do sự kém cỏi của tôi mà thôi. Do nó mà ban ngày tôi trông bình thường, tới đêm thì bị teo nhỏ lại như vậy.”

“Ra là thế…”

Cô ấy dù nói vói nụ cười trên khuôn mặt, thế nhưng có chút gì đó ưu buồn trong nụ cười ấy.

“Từ lúc này sẽ là một chăng đường nguy hiểm, hy vọng anh đã sẵn sàng.”

“Khỏi cần cô phải lo, nơi này không quá xa lạ với một nơi tôi luôn đến mà lị.”

Nimue thay đổi biểu cảm trở nên nghiêm túc rồi cảnh báo tôi sự nguy hiểm của nơi này. Song vì quá quen với việc tạch rồi hồi sinh nơi này nên tôi cũngk hông lạ lẫm gì. Tôi đeo tai nghe nhạc lên và bật bài Your turn to roll, cuối cùng là rút khẩu Tarus Curve bên hông ra để biến hình.

Role! Critical! Role! Critical!

Roll the dice x4

The andveture begin

They were always beside you

Your nerdy best friend and DM to guide you

And they rise from the flame for battles ahead

Villiains beware cuz you’re ;bout to be dead

Nafl'fhtagn ye'bthnk fhtagn, o Throdog R'luhhor (Rise form the sleep, o Great Old One)

Tiếng nhạc pha lẫn sự hài hước cùng giai điệu sôi động kích thích tôi, đối ngược với nó là cơn đau từ tiếng thì thầm nồng sự phi nhân. Các sợi gân và cơ tràn đầy cơn đau nhức tột cùng, khói đen dày đặc bốc lên khắp người tôi. Ngay vài giây sau, khói đen mờ nhạt đi để lại cơ thể tôi bao bọc bởi giáp cùng tầm nhìn thấy rõ xung quanh mình, thậm chí là thấy rõ màn đêm.

“Hmhmhm… tôi đoán là cô phải bất ngờ, không thì cũng hơi hoảng sợ vì hình dạng thú vị này nhỉ?”

“…THẾ QUÁI NÀO MÀ ANH LẠI BIẾN THANH KIẾM QUÝ GIÁ ẤY THÀNH MỘT KHẨU SÚNG NHƯ THỂ NÀY CHỨ HẢ, SIR ERIC!?”

Trái ngạc tôi dự đoán, Nimue giật lấy khẩu súng rồi hét toáng lên cùng với sự khó chịu ra mặt. Đến lần trước cây kiếm cùn bị gãy cũng không khiến cô gái hồ này phát cáu tới mức như bây giờ…

“Coi nào, khẩu súng này bắn tốt phết luôn, không hết đạn mà còn khiến Eldritch phải sợ cong đuôi vì nó luôn đấy ~.”

“Không như anh nghĩ đâu… Sword with The Red Hilt đã không còn nguyên chất nữa vì kỹ thuật hiện đại. Thành thử ra khả năng toàn diện của nó đã yếu đi rất nhiều…”

“Coi nào, thời hiện đại thì nên dùng vũ khí hiện đại hơn chứ.”

“Không phải lúc nào hiện đại cũng tốt hơn cả đâu!”

NImue xoa trán mà thở dài não nề dù tôi có nói thế nào đi nữa. Trong lúc cô hồ vẫn đang ráng sắp xếp lại suy nghĩ trong im lặng, tôi nhìn thấy dòng chữ trên cẳng tay tôi, nó vẫn hiện lên chữ và lần này có sự khác biệt.

Tên: Eric.

Tình trạng: bình thuờng

Chiều cao: 2m

Cân nặng: 100kg

Thị lực: gấp mười con người

Thính giác: gấp mười con người

Lực đấm: 7 t.

Lực đá: 10 t.

Độ cao nhảy tối đa: 30 m

Tốc độ chạy tối đa: 100 m/ 5s.

Tôi đọc dòng chữ mà bất ngờ trước sự thay đổi quá lớn, có thể nói rằng thể lực của tôi đã gia tăng gấp mấy lần trước khi biến đổi luôn! Từ độ cao mà tôi đã nhảy lần trước cho đến lực đấm mà lũ nhện trúng phải thì xem chừng món đồ chơi này đã đo đạt rất tốt.

Tên: Nimue.

Tình trạng: bị nguyền, thất vọng

Chiều cao: 1m65

Cân nặng: 54kg

Thị lực: gấp bốn con người

Thính giác: gấp bốn con người

Lực đấm: 400kg.

Lực đá: 650kg.

Độ cao nhảy tối đa: 2 m

Tốc độ chạy tối đa: 100 m/ 9s.

Tôi nhìn khả năng của Nimue mà tròn mắt kinh ngạc khi cô gái hồ này dù đã bị teo nhỏ lại như thám tử nào đó nhưng cái thể chất này thì không phải vận động viên nào cũng dễ có được!

“Hah... được rồi, việc đó giờ có bàn cãi thêm cũng không thay đổi được gì. Bây giờ, hãy đi theo sự hướng dẫn của tôi, Sir Eric.”

Cô gái hồ ấy thu nhỏ cơ thể lại thành một đốm sáng, hay đúng hơn thành một cơ thể tí hon rồi bay lở lửng đến trước mặt tôi.

“Giờ cô trông giống fairy hơn rồi đấy.”

“Tôi không thể chiến đấu như anh được, vì vậy tôi sẽ hỗ trợ anh. Một anh hùng cùng với sự dẫn dắt của một fairy không phải rất tuyệt sao?”

“Hy vọng là thế.”

Nimue bay đến bên vai tôi mà nói những lời trấn an cũng như nói rõ tình trạng bản thân. Cùng lúc đó, tai nghe của tôi vang lên giọng Lodrich. Sau đó cô bay đi trước như người dẫn đường cho tôi.

“Nigerous, nghe rõ tôi chứ?”

“Rõ, mà làm sao ông liên lạc được thứ này trong Dream Realm vậy?”

“Có sự hỗ trợ ma thuật từ cô Nimue nên mới thành công.”

“Ra là thế…”

Nghe ông sếp của tôi nói thế khiến tôi không khỏi ghen tị, có thể và biết dùng ma thuật luôn tiện lợi quá thể…

“Hãy cẩn thận trước tơ nhện của Eldritch. “

“Nó sẽ khiến tôi mắc kẹt?”

“Thứ đó không chỉ có tác dụng bẫy con mồi thôi đâu, nó còn được dùng để xác định vị trí thông qua sự rung động của tơ truyền từ nạn nhân đến Eldritch nhện và tệ nhất là dẫn tới Atlach Nacha. Một khi anh chạm phải nó thì coi như anh tiêu, dù có thoát ra được hay không.”

“Nghe tệ phết.”

“Chính vì thế hãy cẩn thận, đừng lơ là đụng trúng tơ nhện.”

Tôi mỉm cười rồi bắt đầu bước đi theo Nimue, nơi cô nàng hồ đang dẫn dắt tôi đến chiến trường của mình.

Bạn đang đọc Sabata Saga - Eldritch Knight sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.