Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 221: Chúa lề mề + Chương 222: Tự ý quyết định +Chương 223: Đây là muốn ai ghen tỵ sao?

Phiên bản Dịch · 2346 chữ

Khi Chu Cầm về đến nhá, cầm trong tay mấy thang thuốc bắc. Nhìn thấy Tiếu Nhiễm, bà quăng thuốc lên người cô, lạnh lùng nói:”Thuốc trị đau bụng kinh. Bảo chị Lưu hầm cho cô. Một ngày uống 3 lần, liều lượng giống nhau.”

“A, cảm ơn mẹ” Tiếu Nhiễm nhận lấy túi thuốc, nhanh miệng cung kính cảm ơn. Mấy ngày nay cô rất sợ uống thuốc bắc, nhưng mẹ chồng lại mang đến nhiều như vậy. Phải uống đến bao giờ chứ! Uống thuốc bắc thật khổ!

“Không muốn uống thì vứt đi! Cứ như tôi phải xin cô uống vậy!” Chu Cầm bất mãn nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.

“Không! Con biết mẹ rất tốt với con. Con uống!” Tiếu Nhiễm căng thẳng giơ hai tay lên thề. Mẹ chồng có thể nói năng chua ngoa tính tình nghiêm khắc, nói ra câu nào cũng có thể làm nghẹn chết người ta. Cô chính là ghét đắng, cũng không thể không cảm kích dụng tâm của bà.

“Quay ra đây ăn thêm chocolate.” Cố Mạc ở một bên lặng lẽ nói.

Tiếu Nhiễm lập tức nở nụ cười.

Chu Cầm nhìn thoáng qua con trai, liền lên lầu tắm rửa.

Cố Hoài Lễ nhìn thấy vợ đi vào, lập tức buông văn kiện xuống, quan tâm hỏi:”Mệt không?”

“Hôm nay gặp phải một ca khó sinh, thiếu chút nữa thì một xác hai mạng” Chu Cầm mệt mỏi nhíu mi tâm.”Tôi lúc ấy bởi vì căng thẳng thiếu chút nữa mắc sai lầm, may mà không có việc gì.”

Cố Hoài Lễ nhanh chân đi đến giúp Chu Cầm bóp vai, thả lỏng đầu óc:”Việc gì cũng có thể xảy ra. Công việc của chúng ta lúc nào cũng như đang khiêu vũ trên mũi dao, không thể lường trước được sự cố khi chữa bệnh.”

“Ai!” Chu Cầm khẽ thở dài.”Lúc ấy tôi đột nhiên nhớ tới ông Tưởng, trong tâm lại càng hoảng.”

“Ông Tưởng đó vẫn luôn tưởng nhớ Y Nhiên, bi thương quá độ, mới có thể phạm sai lầm khi chữa bệnh. Bà đừng nghĩ quá nhiều.” Cố Hoài Lễ an ủi vợ:”Chuyện cũ đã qua rồi.”

“Tôi vừa nhìn Tiếu Nhiễm thì lại nhớ đến cha nó, nhớ tới cái chết của Y Nhiên và ông Tưởng, tôi không thể có cách nào đối xử tốt với nó được. Mặc dù tôi biết nó vô tội.” Chu Cầm dựa vào lòng chồng, áy náy nói.

“Nếu biết con bé vô tội, nên đối với nó tốt một chút, làm cho người ta biết Chu chủ nhiệm của chúng ta là một mẹ chồng thông tình đại lý” Cố Hoài Lễ nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Cầm, nhẹ giọng đề nghị.

“Để tôi thử xem.” Chu Cầm gật gật đầu.

…..

Buổi tối, ăn cơm xong, Tiếu Nhiễm kéo bàn tay Cố Mạc cùng anh đi dạo trong sân. Cô nhảy lên phía trước đá hòn đá cuội, bướng bỉnh chọn mấy loại đá màu đá qua đá lại.“Vừa mới ăn cơm xong, đừng chạy nhảy nhiều. Đau dạ dày đó.” Cố Mạc đi tới, ôm Tiếu Nhiễm vào lòng.

Tiếu Nhiễm ôm chặt thắt lưng Cố Mạc, duyên dáng kiễng mũi chân, cắn cái cằm của Cố Mạc một cái:”Biết rồi! Chúa lề mề!”

Cố Mạc nhíu mi một chút:”Chê anh là bà mẹ già sao?”

“Không có.” Tiếu Nhiễm tươi cười nói,”Nào dám chứ?”

“Bướng!” Cố Mạc bất đắc dĩ cúi đầu, khẽ cắn bờ môi Tiếu Nhiễm một cái.

“Chú, bên kia có xích đu. Chúng ta đến đó ngồi một chút đi.” Tiếu Nhiễm đột nhiên nhìn thấy cái xích đu nước sơn đã loang lổ ở trong vườn, liền cười đề nghị.

Nụ cười trên môi Cố Mạc đột nhiên đóng băng.

“Nhanh lên một chút! Tiếu Nhiễm cầm cánh tay Cố Mạc, kéo anh đi đến chỗ xích đu.

Tiếu Nhiễm ngồi lên xích đu, vui vẻ quơ quơ, phát hiện ra không có ai đẩy xích đu cho mình liền nói:”Chú, anh giúp em đẩy đi!”

Cố Mạc sửng sốt.

Trong đầu anh hiện ra hình ảnh Y Nhiên năm mười mấy tuổi cũng ngồi trên xích đu tươi cười, nhớ tới Y Nhiên dựa vào vai mình rồi kể chuyện…

“Chú, anh làm sao vậy?” Tiếu Nhiễm xoay người, quơ quơ bàn tay trước mặt Cố Mạc.

Cố Mạc thản nhiên nhếch khóe môi, không hê cười, đẩy xích đu.

Tiếu Nhiễm vui vẻ nắm chặt dây xích đu, cười rộ lên.

Y Nhiên trong trí nhớ của Cố Mạc hòa làm một với Tiếu Nhiễm.

Cố Mạc lại thất thần.

Lúc Tiếu Nhiễm nhìn thấy Lynda và Trịnh Húc ở sân bay, lặng người đi một chút. Chẳng phải bọn họ đi vì muốn ở trong thế giới của riêng hai người thôi sao? Vì sao lại dẫn theo Lynda?

“Cố tổng, tôi đã sắp xếp lịch hẹn với giám đốc của LEJ rồi.” Lynda ngạo mạn nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, rồi bắt đầu báo cáo công việc cho Cố Mạc,”Chín giờ sáng mai sẽ hội đàm ở trụ sở chính của LEJ.”

“Sáng mai?” Cố Mạc nhíu mày một chút.”Lynda, cô liên hệ với giám đốc LEJ, tôi muốn thay đổi thời gian.”

“Vì sao?” Lynda không hiểu nhìn Cố Mạc.” Chẳng lẽ anh không muốn sớm nắm trong tay các đại lý?”

Trịnh Húc nghe thấy Lynda nói, không khỏi lắc đầu. Cô tại sao không hiểu ra? Giám đốc đến Thụy Sĩ mục đích chủ yếu không phải để làm ăn, mà là đưa vợ hiền đi trượt tuyết!”

“Ngay mai tôi muốn đưa Tiếu Nhiễm đi trượt tuyết. Cô hãy dời lịch hẹn đến năm ngày sau.” Cố Mạc kiên quyết phân phó, một đường lui cũng không cho.

“Cố tổng, tôi đã xác nhận thời gian hẹn rồi, giờ sửa lại e rằng không tốt?” Lynda khó xử nhìn Cố Mạc.

“Là cô tự ý định thời gian. Không phải tôi!” Cố Mạc lạnh lùng nhìn Lynda liếc mặt một cái, trong mắt không thể đoán ra hỉ giận.

“Sau này tôi sẽ không dám tự quyết định nữa.” Lynda lập tức xin lỗi.

Trịnh Húc lấy điện thoại ra, gửi một văn kiện cho Cố Mạc qua bluetooth:”Cố tổng, đây là bản thuyết minh sản phẩm của LEJ đã qua chỉnh sửa, có thêm phần bảo hiểm cho các loại rủi ro.”

“Được. Lát nữa lên máy bay tôi sẽ xem.” Sau khi đã nắm chắc các thông tin cơ bản, CỐ Mạc nghiêm túc nhìn qua Trịnh Húc,”Đêm qua không chợp mắt sao?”

“Rõ ràng như vậy sao?” Trịnh Húc thản nhiên cười nói. Cố Mạc chỉ cho 2 ngày để thu thập tư liệu liên quan đến công ty LEJ.

“Có một chút!” Cố Mạc cười nói vẻ tán thưởng.

“Chú, anh nên tăng lương cho trợ lý Trịnh đi.” Tiếu Nhiễm ôm lấy cánh tay Cố Mạc, khẽ cười nói.

“Đề nghị không tồi. Anh sẽ cân nhắc.” Cố Mạc cười nói xong, liều vòng tay ôm lấy bả vai Tiếu Nhiễm, đưa cô đi đăng ký thủ tục.

Lynda đi theo sau, anh mắt hận không thể đâm Tiếu Nhiễm một nhát.

….

Sau mười giờ bay, mặc dù ở khoang thương gia nhưng lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Tiếu Nhiễm liên tục duỗi chân duỗi tay, quay đi quay lại.

“Mệt à?” Cố Mạc dời ánh mắt từ laptop sang Tiếu Nhiễm, quan tâm hỏi.

“Anh cứ làm việc của anh đi, không cần để ý đến em đâu.” Tiếu Nhiễm quan tâm trả lời.

Vừa lên máy bay đã xem tài liệu, anh không kêu mệt, sao cô có thể kêu chứ?

Cố Mạc đóng laptop lại, bỏ vào trong cặp, sau đó ôm chầm lấy Tiếu Nhiễm, lấy chăn mỏng đắp lên cả hai người. Giọng anh rất dịu dàng nói:”Ngủ đi. Anh ôm em ngủ.”

Tiếu Nhiễm nằm sát vào Cố Mạc, quan tâm hỏi:”Chú, anh không vội sao?”

“Cái gì nên xem đều xem cả rồi, toàn là vấn đề đàm phán.” Cố Mạc thản nhiên giải thích. Lần này đi Thụy Sĩ, anh thầm nghĩ muốn cùng Tiếu Nhiễm đi chơi thoải mái mấy ngày.

“Vậy anh tranh thủ nghỉ ngơi đi.” Tiếu Nhiễm lập tức lui ra sau, muốn cho Cố Mạc được yên tĩnh, nhưng anh căn bản không muốn vậy, vòng tay to vẫn không buông lỏng, làm mặt cô lại áp vào lồng ngực rộng lớn của anh.

“Anh mệt rồi!” Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm, âm thanh khàn khàn nói:”Cùng nhau ngủ đi.”

Tiếu Nhiễm không hề kháng cự, im lặng nằm tron lòng Cố Mạc, nhắm mắt lại.

Lynda ngồi phía sau bọn họ không thể ngủ được. Cô nhìn Cố Mạc coi Tiếu Nhiễm như bảo bối, trong lòng tràn ngập ghen tị. Rõ ràng người bên cạnh anh chỉ có cô.

“Đã sớm khuyên cô, vậy mà vẫn không nghe?” Trịnh Húc thông cảm nhìn Lynda. Yêu một người không sai, nhưng không phải đến mức không từ thủ đoạn.

“Nếu có thể thay đổi như vậy thì đã không phải là tình yêu.” Lynda uất ức nhìn Trịnh Húc.

Ninh Hạo ngồi ở sofa trên đại sảnh khách sạn, bất an đùa nghịch điện thoại di động. nếu Tiếu Nhiễm nhìn thấy anh sẽ là vui mừng, hay là tức giận đây?

Sợ bỏ qua cô, anh cả cơm trưa cũng không ăn. Không biết ngồi bao lâu, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy Tiếu Nhiễm kéo tay Cố Mạc tiến vào?

Anh vui mừng đứng lên, đi được hai bước lại do dự không tiếp tục tiến lên. Anh cũng có chút kinh thường thủ đoạn của mình, Tiếu Nhiễm sẽ còn thấy thế nào?

Khi anh ảo não muốn xoay người rời đi khi đó, Tiếu Nhiễm đã thấy anh. Cô chỉ là sửng sốt một chút liền buông tay Cố Mạc chạy tới.

“Lớp trưởng, thật khéo! Cậu cũng tới trượt tuyết sao?”

“Uhm.” Ninh Hạo thấy Tiếu Nhiễm không hề buồn bực, liền lộ ra nụ cười ấm áp: “Thật khéo.”

Tiếu Nhiễm nhìn thấy xung quanh anh không có người quen lại quan tâm hỏi: “Một mình cậu?”

“Anh họ mình muốn chăm sóc bạn gái.” Ninh hạo chột dạ nói.

“bạn học Ninh, xin chào!”

Cố Mạc kéo vali hành lý đi tới, đứng lại đối diện với Ninh Hạo vươn tay xa cách.

Ninh Hạo bị ánh mắt sắc bén của Cố Mạc nhìn đến vô cùng bất an, nhanh chóng cầm tay Cố Mạc: “Xin chào!”

Sau khi Cố Mạc thu tay lại, cúi đầu nói với Tiếu Nhiễm: “Mệt không? Về phòng tắm nước nóng, anh mát xa giúp em.”

“mệt chết đi mệt chết đi. Nhưng cực kỳ hưng phấn! Thánh Moritz thật sự quá đẹp rồi!” Tiếu Nhiễm kích động nói. Lúc ngồi trên máy bay cô đã nhìn thấy ngọn núi trắng như tuyết, vượt qua mặt hồ xanh thẳm, cô còn cầm cánh tay Cố Mạc thét chói tai, nơi này giống như vườn đào tiên, có một loại đẹp không nhiễm thế tục.

“Mình đi xe tốc hành băng sông qua đây, phong cảnh ven đường cũng không nỡ bỏ qua, có một loại cảm giác rất gần thiên đường.” Ninh Hạo cũng cảm khái theo.

Cố Mạc sâu xa khó hiểu liếc mắt nhìn Ninh hạo một cái. Nếu không phải tình địch, anh cũng thật thưởng thức đứa bé trai này.“Đúng, chính là cảm giác này! Gần thiên đường! Lớp trưởng, đúng là có tài!” Tiếu Nhiễm sùng bái nhìn Ninh hạo. Cô cảm giác đẹp, nhưng lại không biết dùng từ gì để hình dung.

“Không...” Ninh hạo được Tiếu Nhiễm khen đến đỏ mặt: “là nơi này thật đẹp.”

Lynda và Trịnh Húc cùng kéo vali hành lý tiến vào, đang nhìn đến Ninh Hạo liền vểnh khóe môi lên. Người ái mộ Tiếu Nhiễm vậy mà đuổi theo đến tận thánh Moritz.

Trịnh Húc hình như thấy rõ toàn bộ cười lắc đầu: “Đây là muốn cho ai ghen tỵ sao?”

“Tiếu Nhiễm không phải Tưởng Y Nhiên? Ghen tỵ? Có thể sao?” Lynda không phục nói. Cô đấu không lại Tưởng Y Nhiên, bởi vì cô không đấu lại hai mươi mấy thanh mai trúc mã kia. Cố Mạc yêu nhất vĩnh viễn chỉ có Tưởng Y Nhiên. Tiếu Nhiễm nhiều lắm chỉ là một bạn giường phù hợp.

“Cố tổng, tôi đi vào lấy phòng.” Lynda đi đến bên người Cố Mạc, cung kính nói.

“Uhm.” Cố Mạc gật đầu.

“Lớp trưởng, có việc gì thì gọi điện thoại cho mình.” Tiếu Nhiễm cười nói xong, liền ôm thắt lưng Cố mẠC bước đi.

Ninh Hạo có chút mất mác nhìn cô. Đợi cô ở bên cạnh Cố Mạc hạnh phúc như thế, anh chen chân tới cùng có đúng hay không?

Lúc Trịnh Húc đi qua bên người Ninh Hạo, vỗ nhẹ bờ vai của anh: “Tiểu tử, bên ngoài nhiều bông hoa xinh đẹp như vậy, không cần nhớ đến đóa hoa của người khác. Giữa bọn họ, người ngoài rất khó đi vào được.”

Ninh Hạo có một loại cảm giác xấu hổ khó nói.

“Thầm mến rất đẹp, nhưng đặt ở trong lòng thôi.” Trịnh Húc nói xong, liền kéo vali hành lý theo sau Cố Mạc.

Cố Mạc sau khi nhận chi phiếu và chìa khóa, liền kéo Tiếu Nhiễm đến thang máy. Anh bá đạo gắt gao ôm cô ở trong ngực, không tiếng động biểu hiện chủ quyền của mình với Ninh Hạo.

Cảm tình của Ninh Hạo đối với Tiếu Nhiễm đặc biệt hơn trong tưởng tượng của anh, thậm chí khiến cho người ta có một loại cảm giác cuồng nhiệt. nhưng là kia thì có thể thế nào? Ai cũng đừng nghĩ cướp đi Tiếu Nhiễm của anh! Ngay cả Tiếu Bằng Trình cũng không được.

Bạn đang đọc Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều của Tứ Thục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.