Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

RƯƠNG TỬ THẦN

Tiểu thuyết gốc · 2517 chữ

Nói về thế giới này, vốn đây không phải là thế giới bình thường, mà nó có một sự tồn tại được gọi là thần khí, sinh vật sau khi hấp thu được thần khí này sẽ có vô số dị năng, cũng vì lý do đấy mà ở đây xuất hiện vô số sinh vật hùng mạnh, từ những ma thú, thần thú, kỳ mộc, dị thảo là vô số. Con người cũng không đứng ngoài cuộc đua này, luôn tìm mọi cách để có thể hấp thụ nhiều thần khí hơn, từ từng cá nhân tự mình tu luyện, họ sớm tập hợp thành nhiều nhóm cùng nhau. Cơ mà con người vốn là loài tham lam, vì vậy để đạt được lợi ích cá nhân, các nhóm này liên tiếp xảy ra vô số cuộc chiến, cứ thế nhiều ngàn năm trôi qua dần hình thành các vương quốc, trong các vương quốc lại có vô số môn phái tổ chức khác nhau, thời gian cứ thế chuyển biến đến hiện tại, mặc dù có vô số vương quốc nhưng chỉ có bốn cường quốc là chia nhau nắm quyền kiểm soát tất cả.

Ngoài bốn cường quốc ra thì còn phải kể đến một tổ chức mà các cường quốc kia phải e dè, đó là hội sát thủ, đã tồn tại mấy ngàn năm, so với tứ đại cường quốc thì còn thâm sâu hơn nhiều. Hội sát thủ ấy chính xác nằm ở đâu thì chắc chỉ có các chỉ huy của bốn đế quốc biết, chỉ biết người của họ có mặt ở khắp mọi nơi, không những toàn là cao thủ mà phong cách của họ vốn là ám sát, lén lút, thoắt ẩn thoắt hiện nên lại càng nguy hiểm.Đứng đầu tổ chức là một người được xưng tụng là chúa tể, bản lĩnh ngang tàng, không ai có thể làm đối thủ, trải qua bao đời chúa tể nhưng không một đời chúa tể nào là không tạo ra một chuyện kinh thiên động địa.

Một tổ chức nguy hiểm như vậy, tứ đại cường quốc nào có thể để yên, mặc dù đã liên minh nhiều lần đem quân tấn công, nhưng thủy chung vẫn là thất bại. Căn nguyên của mọi thất bại đó chỉ vì một thứ, vũ khí tối thượng do chính chúa tể đời đầu để lại, mỗi khi hội gặp họa diệt vong nó sẽ tự mình xuất thế tiêu diệt cường địch, tên của loại vũ khí đấy vẫn còn được lưu truyền mãi cho đến ngày hôm nay, đó là :

RƯƠNG TỬ THẦN.

                                                      <<<<<<<<<<<<<<>>>>>>>>>>>>>>>

Trời xanh, mây trắng, thảo nguyên bao la vô tận, một ngôi làng nhỏ, một bóng áo đen.

Tên thợ rèn vẫn chăm chỉ gõ búa vào cái phôi sắt nóng đỏ lửa, từng nhịp, từng nhịp. Trái với cái thân hình ốm yếu của mình, những phát búa của hắn vẫn đầy mãnh lực nện vào. Hắn là thợ rèn giỏi nhất vùng này, ngày ngày rèn cuốc, mài dao cho mọi người, cái vòng lặp nhàm chán hằng ngày của hắn vẫn vậy.

NHƯNG.

Một người áo đen bất thình lình xuất hiện ở tiệm rèn, không một ai thấy hắn từ đâu, vào làng khi nào, chỉ thấy hắn đã ở đó.

“ Mài dao, giá thế nào ? “

Bằng cái giọng khàn khàn, tên áo đen cất giọng hỏi gã thợ rèn. Nghe vậy tên thợ rèn vẫn không ngước đầu lên nhìn, cất giọng nhàn nhạt nói.

“ Tùy loại, tùy giá “

Tên áo đen nghe câu trả lời cụt lủn đó cũng không lấy gì làm giận, chỉ khẽ đưa tay.

Keng.

Tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc, chả ai biết cái tiếng động đó từ đâu ra, chỉ thấy một con dao đang găm chặt vào cái búa của tên thợ rèn.

“ Loại này thì sao “ Tên áo đen vần bằng cái giọng khàn khàn cất tiếng hỏi.

“ Vốn đã sắc bén, đâu cần phải mài “

Vừa dứt câu, tên thợ rèn liền đập cây búa xuống, con dao vốn đang găm chặt như có một phản lực cực mạnh nào đó tác động vào liền lập tức bay thẳng về phía tên áo đen.

Thấy vậy tên áo đen cũng chẳng thèm làm gì, cứ mặc cho con dao phóng đến mình, nhưng lạ thay , con dao đang bay thì lập tức liền dừng lại, lơ lửng giữa không.

Nhẹ nhàng đưa cánh tay lên, tên áo đen vuốt vuốt luỡi dao một lúc, rồi cất giọng hỏi.

“ Ta vẫn chưa thấy sắc lắm, cơ mà nếu có máu của ngươi vào thì chắc là nó sẽ sắc hơn đấy “

Dứt xong câu đấy từ người tên áo đen không biết từ đâu ra vô số làn khói bao trùm cả bầu không gian xung quanh hai người.

Đứng trong làn khói, tầm nhìn của ngã thợ rèn lúc này gần như là không có gì, những gì mà ngay lúc này đây hắn có thể cảm nhận là muôn vàn tiếng gío rít xung quanh hắn. Rồi trong đám khói đó một giọng nói khàn khàn vang lên.

“ Trả lại thứ ngươi đã ăn cắp hoặc là chết tại đây “

Câu đó vừa nói xong, chỉ thấy quanh người của tên thợ rèn xuất hiện vô số vết chém, nhưng lạ ở chỗ trên khuôn mặt hắn không tỏ ra vẻ gì là đau đớn. Vẫn giữ nguyên tư thế, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi bất thình lình đấm mạnh xuống đất. Dư chấn từ nấm đấm tỏa ra xung quanh, thổi bay đi lớp khói đen mù mịt, những người dân không may ở gần đấy cũng chúng phải kình lực rồi lập tức hộc máu mà chết. Chứng kiến màn vừa rồi , những người may mắn không bị kình lực đánh chết thì cắm đầu chạy trốn khỏi làng, để mặc gã thợ rèn ở đấy.

Gã thợ rèn đứng im, đưa mắt tập trung quan sát sung quanh, đám khói đen không còn nữa nhưng tên kia cũng theo đó mà biến mất theo, bỗng đột nhiên tên áo đen không biết từ đâu đột ngột xuất hiện sau lưng lão thợ rèn, tay trái hắn vòng quanh cổ gã thợ rèn, còn tay phải thì với một tốc độ kinh hồn đưa mũi dao tới thẳng thái dương của nạn nhân.

Roẹt.

Máu của gã thợ rèn chảy xuống từng giọt trên lưỡi dao, nhưng không phải là từ chỗ thái dương của hắn. Một đòn sát thủ như vậy mấy ai mà né được, nhưng gã thợ rèn kia chắc chắn không phải tay mơ, chỉ thấy lưỡi dao kia đâm xuyên qua bàn tay hắn rồi bị giữ chặt lại không cách nào tiến đến thái dương.

“ Chủ gia tộc Huyền Vũ vẫn không phải là chỉ có cái danh nhỉ “ Tên áo đen cất giọng nói, giọng điệu nửa như tán dương, nửa như khiêu khích.

“ Vậy cũng đâu có là gì với chủ gia tộc Ám Điểu như ngươi “. Gã thợ rèn cũng chẳng thèm quay đầu lại cất giọng nói tiếp. “ Đến cả Ám Minh ngươi cũng được cử đến đây để lấy mạng ta, xem ra hội cũng coi trọng ta quá rồi “

“ Còn phải hỏi, gia tộc Huyền Vũ của ngươi được mệnh danh là tấm khiên bảo vệ hội, vậy mà tên trưởng tộc Huyền Thuận nhà ngươi lại phản bội hội, cấu kết với hoàng gia đánh cắp rương tử thần rồi bỏ trốn “ Tên áo đen được gọi là Ám Minh tức giận trả lời.

Ngược về vài tháng trước, rương tử thần vốn vẫn nằm ở cấm điện của hội, không một ai kể cả chúa tể có thể vào, nhưng không hiểu sao lại có kẻ giết chết lính canh, xông vào cấm địa lấy rương tử thần mang đi. Hội sát thủ là thế lực nào, xông vào cấm địa lấy bảo vật như vậy sợ trên đời này chẳng có ai, trừ một người…….

Huyền Thuận

Nguyên do cũng là cơ cấu của hội cũng không phải đơn giản, vốn ban đầu cũng chỉ là các cao thủ tập trung với nhau, nhưng sau vài ngàn năm phát triển trong hội lại hình thành nên tám gia tộc, mỗi một gia tộc đều có kỹ năng ám sát riêng. Cơ mà không chỉ ám sát, vẫn có ba gia tộc mang cho mình kỹ năng khác biệt, mà Huyền Vũ là một trong số đó, người trong gia tộc Huyền Vũ không hề được đào tạo các kỹ năng ám sát, mà là kỹ năng phòng hộ. Tộc nhân tộc Huyền Vũ tuy không một thân bản lĩnh như các tộc khác nhưng lại kỷ luật nghiêm minh, giỏi về bày binh bố trận, bao đời nay làm nhiệm vụ canh gác và bảo vệ toàn hội, chống lại vô số cuộc tấn công của các cường quốc. Cấm điện cũng do chính Huyền Vũ tộc canh giữ, vậy thử hỏi với điều kiện như thế, Huyền Thuận thân là trưởng tộc lại không có khả năng lấy rương tử thần đi sao.

Quay lại thời điểm hiện tại, Huyền Thuận vẫn đang bị Ám Minh khống chê, hắn biết lần này không thoát khỏi một màn khổ chiến, hít một hơi đầy vào bụng, hắn vận chuyển thần khí trong người rồi quát mạnh một tiếng, bàn tay còn lại của hắn nắm lấy cánh Hắc Minh đang giữ trên cổ mình rồi ném hắn ra xa.

Hắc Minh lúc này bị ném lên không cũng không lấy gì làm vội , hắn lộn một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống, chân vừa chạm đất, hắn liền khởi động thần lực vào hai cánh tay, lúc này trên cánh tay của hắn liền sáng lên một loạt các ký tự, rồi từ đó không biết ở đâu hai lưỡi dao liền xuất hiện trong tay hắn.

Lại một lần nữa không biết khói đen từ đâu xuất hiện nhưng lần này lại có chút khác biệt, nó không còn tụ lại một khối quanh Huyền Thuận nữa mà tản ra lấy Huyền Thuận làm trung tâm tạo thành một vòng vây hình tròn. Vòng vây hiện ra lập tức Hắc Minh liền ẩn vào trong khói, rồi sau đó là những tiếng vù vù, vô số lưỡi dao từ trong làn khói tứ phía bay đến.

Huyền Thuận thấy cảnh này cũng thầm kêu khổ, vốn dĩ tộc Hắc Điểu này phong cách ám sát là hạn chế đi tầm nhìn của đối phương rồi dùng tốc độ cực nhanh để kết thúc con mồi, mà tên Hắc Minh này là tộc trưởng hẳn sẽ còn lợi hại hơn, nếu không phá được đám khói này thì mình không còn cách nào ngoài chết. Nói phá thì dễ nhưng làm mới khó, khói đen bây giờ là tạo vòng vây bên ngoài, kể cả có muốn dùng kình lực phá đi cũng là không thể, vậy chỉ còn cách cố thủ mà nhìn ra sơ hở của hắn mà thôi.

Nghĩ là làm Huyền Thuận đưa tay, lập tức các ký tự kỳ lạ liền phát sáng, rồi một tấm khiêng không biết từ đâu hiện ra, che chở hắn khỏi những lưỡi dao, cứ như vậy từng đợt, giờ trên lớp khiêng đã có vô số con dao cắm vào, nhưng Hắc Minh vẫn chưa có dừng tay, muốn lấy thế phi dao này mà bức chết Huyền Thuận.

Bỗng dưng sau vài phút chống đỡ, Huyền Thuận liền hét lên một tiếng ném thẳng cái khiêng về một điểm, chính là nó, cái khoảng khắc mà hắn mong chờ, một chút ánh sáng trong làn khói, rõ ràng đó là ánh sáng từ ấn trú trên tay Ám Minh. Hắn không sai, đòn đấy đã tới đúng mục tiêu, Ám Minh trúng chiêu liền bay ra khỏi làn khói, nằm gục xuống miệng đầy máu tươi.

Nhưng chưa kịp mừng thì Huyền Thuận đã cảm thấy đau nhói ở trước ngực, chính là Ám Minh, bằng cách nào đó mà còn một Ám Minh khác đang đưa sâu lưỡi dao vào ngực hắn, muốn phá nát trái tim hắn.

" Mặc dù hai ta đều là tộc trưởng nhưng Huyền Vũ tộc ngươi vốn không dùng để đối chiến " Ám Minh nằm đang bị thương dưới đất cất giọng nói, rồi sau đó hắn hóa thành một đám khói.

Trước hoàn cảnh đó Huyền Thuận cũng không tỏ ra nét gì sợ hãi, chỉ cười rồi nói " Sống với nhau bao năm như vậy ngươi tưởng ta không biết bản lĩnh của ngươi "

Dứt câu đó Huyền Thuận liền một tay ôm chặt Ám Minh, tay còn lại mang theo kình lực kinh người, đánh thẳng vào đầu của kẻ vẫn còn đang đắc ý kia, trúng chiêu đó hộp sọ của hắn lập tức vỡ tung, não bộ văng tung tóe. Lúc này làn khói đen giờ mới từ từ biến mất, Huyền Thần lúc này mới dám thở nhẹ ra, may mà vẫn nằm trong tính toán của hắn, sớm biết tên Ám Minh có bản lĩnh phân thân kia nên hắn mới vận thần khí, dịch chuyển trái tim mình lệch sang một bên, nếu không thì đã nằm lại tại đây rồi.

Bất quá không thanh thản được lâu, Huyền Thuận bỗng toát mồ hôi lạnh, " Xác của Ám Minh đâu, không lẽ "

Phập, phập, phập

Bây giờ trên người hắn là vô số những lưỡi dao cắm vào, rồi sau lưng hắn Ám Minh dần xuất hiện.

" Sống với nhau lâu như vậy, ta cũng biết được ngươi nghĩ gì mà " Ám Minh nhẹ giọng nói " không nghĩ là ta có thể phân thân ra hai bản chứ gì "

Ám Minh nặng nhọc nói ra, có vẻ việc phải phân thân ra hai người là quá sức với hắn rồi.

Đối với tình huống này Huyền Thuận không khác nào chờ chết, vốn đã không còn sức chống lại rồi, lúc này Ám Minh chỉ cần tiến tới kết thúc hắn bằng lưỡi dao trên tay mà thôi.

“ HA HA HA “

Huyền Thuận lúc này đột nhiên cười lớn như mất hết lý trí, hắn cao giọng thét “ Rương tử thần đã trong tay ta, ta còn phải phục tùng cái hội sát thủ chết tiệt kia sao, lại phải sợ ngươi sao “

Dứt lời vừa rồi, Huyền Thuận đưa bàn tay còn lại về phí trước, tức thì từ hư không một chiếc rương hiện, sau đó chỉ nghe két một cái, nắp rương từ từ mở , từ trong đó sát khí kinh người cuồn cuộn thoát ra.

                                                            .........................................................................................................................................
Bạn đang đọc Rương Tử Thần sáng tác bởi luuu

Truyện Rương Tử Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luuu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.