Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 27

Phiên bản Dịch · 3026 chữ

Một chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa khu resort, cùng với đó là sự xuất hiện của cô dâu chú rể. Đức Trung mặc một chiếc áo đuôi tôm màu trắng nhìn rất lịch lãm. Anh khoác tay cô dâu của mình, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.

Kim Ngân nhìn mọi người đang không ngừng vỗ tay chúc mừng, cô mỉm cười gật đầu cảm ơn họ. Sau đó, cô nhìn Đức Trung bằng một ánh mắt lo lắng. Hôm nay có nhiều phóng viên như vậy, cô sợ mình sẽ gây ra lỗi lầm nào đó ảnh hưởng đến danh tiếng của anh. Nhưng Đức Trung chỉ vỗ nhẹ vào bàn tay của Kim Ngân như trấn an, kèm theo đó là một nụ cười nhẹ nhàng.

Có người đã từng nói, khi cười trông anh rất đẹp. Vẻ đẹp của anh như một tia nắng. Không gắt gao, lại gây cho người ta cảm giác dễ chịu.

Kim Ngân thở nhẹ, chiếc váy cưới trắng muốt quệt đuôi xuống thảm đỏ, như muốn trải xuống đó những cảm xúc trong cô. Đôi guốc mà cô đeo hơi chênh vênh, nhưng cô vẫn có thể đứng vững được. Vì có Đức Trung bên cạnh.

Cô có thể nhìn thấy bố mẹ mình ở đằng xa, họ cũng đang nhìn cô bằng một ánh mắt xúc động. Hai tám năm trời hy vọng, cuối cùng thì cô cũng hoàn thành ước nguyện của họ rồi. Ước nguyện cả đời của bố mẹ cô là muốn cô được hạnh phúc. Cả đời không phải lo toan, trăn trở. Cuối cùng thì cô cũng đã làm được điều đó.

Lần đầu tiên cô gặp Đức Trung là vào một trận đấu bóng rổ. Hồi đó cô đi cổ vũ cho Vĩnh Khanh. Ngày cô gặp anh nắng rất nhiều, khác hẳn với ngày mưa mà cô gặp Vĩnh Khanh. Cô còn nhớ rõ người con trai ấy rất hay cười, mỗi cái cười đều như muốn làm tan chảy hết thảy băng tuyết trên đời. Rất ấn tượng với cô!

Đức Trung từng yêu một người con gái, nhưng không lâu. Nghe nói hình như cô ấy phải đi du học. Hai người chia tay từ đó. Họ chia tay rất nhẹ nhàng. Không có đau khổ, cũng không có ràng buộc. Dường như giữa họ chưa từng xảy ra cái gọi là tình yêu.

Giờ đây, chẳng ngờ được rằng người sẽ đi với anh đến hết cuộc đời lại chính là cô. Vẫn biết cuộc đời không nói trước được điều gì, nhưng với điều này, có nằm mơ Kim Ngân cũng không bao giờ nghĩ tới.

Lễ đường đã ở ngay trước mặt, người chủ hôn cũng đã ở đó đợi Đức Trung và cô.

Đức Trung nâng tay Kim Ngân đỡ cô bước lên bục. Ngay sau đó, anh cũng bước lên theo.

Mọi người ở bên dưới vỗ tay vang dội, ngưỡng mộ nhìn hai người đang đứng ở bên trên.

Kim Ngân mỉm cười, ngước mắt lên nhìn Đức Trung nói thầm:

- Nhiều người quá!

Đức Trung đáp:

- Họ đều đến vì em đấy.

Kim Ngân không nói gì chỉ cúi xuống cười. Anh ấy rất biết cách khiến người khác vui mà quên đi những âu lo của bản thân. Một người đàn ông như vậy, hẳn là cô gái nào cũng ước mơ.

Nếu có kiếp sau, người cô kiếm tìm nhất định sẽ là anh.

Nếu có kiếp sau, cô tuyệt đối sẽ không vào vai một người con gái ngu ngốc trong cuốn phim mang tên “cuộc đời”.

Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ không gặp lại Vĩnh Khanh.

Chắc chắn là như thế.

Đột nhiên lúc ấy, Đức Trung buông bàn tay của cô ra. Sau đó, anh xoay người cô lại và cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô.

Mọi người đều bị hành động này của anh làm cho bất ngờ. Rồi họ lại vỗ tay hò hét. Đâu đó còn có tiếng cổ vũ, thúc giục chú rể hãy hôn cuồng nhiệt hơn.

Đương nhiên, Đức Trung sẽ không làm như vậy, anh chỉ đặt một cái hôn rất nhẹ lên môi cô rồi rời đi. Ánh mắt anh sâu thẳm như một hồ nước, chẳng ai biết trong đó đang chất chứa những điều gì. Kim Ngân có cảm giác, hình như Đức Trung đang cố truyền đạt cho cô một ý gì đó. Cô nhìn lại anh, như đang chờ đợi.

Và rồi Đức Trung cũng nói:

- Anh biết rồi!

Kim Ngân mở to mắt vẻ khó hiểu, cười hỏi:

- Anh biết gì?

- Anh biết tại sao em lại đồng ý lấy anh rồi. Và anh cũng biết, mình nên làm gì lúc này.

Không đợi Kim Ngân kịp nói gì sau đó, Đức Trung đã bước đến chỗ người chủ hôn và nói thầm điều gì đó với ông ta. Kim Ngân nhìn anh một cách khó hiểu, mọi người ở bên dưới cũng bị anh làm cho rối loạn. Họ xì xầm điều gì đó, như là đang đoán tình huống sắp xảy ra.

Một lúc lâu sau, Đức Trung đứng trước micro. Anh chỉnh cho vừa rồi ghé sát vào nói:

- Mọi người, xin lỗi vì đã làm các bạn hiểu lầm. Hôm nay là lễ cưới của tôi và Kim Ngân, tôi muốn chơi một trò chơi. Và hình như chúng tôi đã thắng trong trò chơi đó. Ánh mắt của các bạn đã thể hiện tất cả…

Kim Ngân quay lại nhìn anh, trong lòng có trào lên một đợt sóng. Cô cảm thấy bất an vô cùng. Anh định làm gì? Tại sao lại nói điều đó? Trò chơi gì? Tại sao cô không được biết nó? Anh cũng chưa từng bàn qua là sẽ cùng cô chơi một trò trong ngày cưới.

Đức Trung không hề nhìn Kim Ngân, tựa như là cố gắng không nhìn cô. Mọi người ở bên dưới đều im lặng chờ đợi. Họ như đang bị anh cuốn mất hồn vậy.

Anh khẽ đằng hắng một tiếng, sau đó nói tiếp:

- Trò chơi của tôi hôm nay mang tên “hoán đổi”. Thực ra, tất cả những gì các bạn vừa nhìn chỉ là diễn kịch – nói tới đây, anh khẽ cười một cái như để thể hiện mình đang rất buồn cười trước ánh mắt của mọi người – Người tôi lấy không phải là cô Kim Ngân đây, và người cô ấy cưới cũng không phải là tôi. Mà là hai người này.

Vừa nói anh vừa đưa tay về phía trước. Mọi người theo phản xạ đều đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Cánh cửa bước vào hội trường tổ chức lễ cưới dần dần mở ra, rồi một đôi nam nữ xuất hiện.

Có thể, hình ảnh ngược sáng bao giờ cũng khiến người ta có một cái gì đấy trầm trồ và ngỡ ngàng. Và có lẽ, hình ảnh của hai người này cũng thế. Dưới ánh sáng đang tranh nhau rọi vào, họ ung dung mà bước đi trên nền thảm đỏ, bỏ qua mọi ánh mắt nơi đây.

Nam mặc áo vest đen lịch lãm, ánh mắt lạnh lùng đầy kiêu ngạo. Vẻ nam tính toát ra từ những bước đi của anh, khiến cho ai cũng phải ngước mắt nhìn theo.

Nữ thì mặc một chiếc váy cô dâu màu sữa. Cô ấy bước đi rất tự tin. Đôi mắt mở to đầy tinh nghịch. Mái tóc màu hạt dẻ thấp thoáng sau dế đội đầu, như muốn che đi sự xinh đẹp của cô. Nếu để ý một chút, có thể phát hiện ra đây chính là cô tiểu thư xinh đẹp của tập đoàn Quang Vũ – tập đoàn chuyên về khách sạn và nhà hàng bậc nhất cả nước.

Cả hai người họ sánh bước bên nhau như một đôi thật sự. Ánh hào quang lấp lánh như càng tôn lên sự cao quý trong mỗi con người, khiến tất cả đề phải nín thở mà im lặng.

Mãi cho đến khi hai người đã bước lên bục rồi, Kim Ngân mới giật mình tỉnh lại, nhưng cô cảm thấy mình gần như là không còn sức lực nữa. Tất cả những gì cô có thể làm lúc này chính là nhìn người đàn ông mặc vest đen đang rất tự nhiên khoác lấy tay mình và mỉm cười nói:

- Chào em!

Ngay đến cả bố mẹ của Kim Ngân và Đức Trung cũng không lường trước được việc này sẽ xảy ra. Trên khuôn mặt mỗi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng vì có quá nhiều phóng viên và nhà báo ở đây cho nên họ chỉ biết gượng cười để che đi sự bất ngờ và kinh ngạc của mình mà thôi.

Đột nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên, rồi sau đó là kéo theo muôn vàn tiếng vỗ tay khác. Cả hội trường tràn ngập trong không khí rộn ràng và bất ngờ. Có người còn hét to tên của Đức Trung. Có người thì phấn khích đứng dậy nói “hay lắm!” Còn cô, Kim Ngân thì vẫn chỉ biết im lặng, mở to mắt nhìn mọi thứ đang diễn ra.

Ngay lúc đó, Đức Trung khoác tay cô tiểu thư xinh đẹp tên Hoài Như kia đến trước mặt cô. Anh mỉm cười đưa tay ra trước mặt Kim Ngân như muốn cô đáp lại, nhưng đợi mãi cũng không thấy cô phản ứng nên anh đành gượng gạo bỏ tay xuống. Sau đó, anh nói:

- Chúng ta ngay từ đầu đã định sẵn là không thể.

Kim Ngân vẫn không hề đáp lại.

Đức Trung nói tiếp:

- Vĩnh Khanh vốn đã sang Mỹ, nhưng vì anh và em, cậu ấy đã quay về.

Lúc này, Kim Ngân mới nở một nụ cười lạnh. Cô ngẩng mặt lên nhìn Vĩnh Khanh rồi hỏi bằng một vẻ mặt không cảm xúc:

- Sao còn trở về?

Vĩnh Khanh hiểu ý của cô, anh cũng không kém cạnh mà nhếch môi cười nhạt. Sau đó không nói không rằng, anh dùng tay mình kéo mạnh lấy người Kim Ngân và để ngả ra sau, rồi sau dùng cánh tay kia đỡ lấy thân người cô và áp môi mình lên đôi môi hồng của Kim Ngân.

Đó là một nụ hôn cuồng nhiệt! So với nụ hôn nhẹ nhàng vừa rồi của Đức Trung, thì đây đúng là một nụ hôn mang theo phong vũ cuồn cuộn. Cái hôi chiếm đoạt theo đúng chất của Vĩnh Khanh, môi lưỡi hòa quyện không cho cô có cơ hội kháng cự và chạy thoát.

Kim Ngân chỉ biết ú ớ chống trả. Cô không thể kêu, nhưng cũng vì đó mà vô tình cắn mạnh vào môi của Vĩnh Khanh.

Vĩnh Khanh vẫn hôn, như muốn trút hết nỗi lòng của những năm qua cho cô biết. Như muốn hút lấy cả trái tim cô và đổi lại bằng trái tim của anh. Như muốn bỏ lại hết tất thảy mọi rào cản, mọi thứ khiến hai người đau khổ trong những năm qua. Anh muốn cho cô biết, cả đời này, cô không thể lấy ai khác ngoài anh.

Bên tai Kim Ngân chỉ còn tiếng hò hét, cô thật sự đã bị đắm chìm trong cái hôn mang anh mang tới. Bất ngờ, Kim Ngân ôm lấy bả vai anh và đáp lại, khiến cho mọi người càng phấn khích hơn.

Một lúc lâu sau, khi cả hai người đã không còn thở được nữa thì họ mới chịu buông nhau ra. Khuôn mặt ai nấy đều đỏ gay, trong ánh mắt ánh lên những cái nhìn thách thức với đối phương. Không ai chịu kém ai, trông như sắp có một cuộc chiến sắp diễn ra vậy.

Vĩnh Khanh đưa một tay lên lau đi vết máu rỉ ra, sau đó nói với một giọng điệu châm biếm:

- Kĩ thuật của em sao quái dị vậy? Rốt cuộc thì em đã đạt đến mức độ nào rồi?

Câu nói đó khiến Kim Ngân nhớ lại lúc Thiên Hoàng bất ngờ hôn cô trong xe. Lúc đó anh hỏi đây là nụ hôn đầu của cô sao? Và khi ấy, cô chỉ biết phủ nhận rằng cô đã hôn rất nhiều người rồi, hôn nhiều đến nỗi mình có thể nghĩ ra những kiểu hôn quái dị và cắn nhầm vào môi lưỡi của đối phương.

Kim Ngân đỏ mặt không dám nhìn Vĩnh Khanh nữa. Cô đang tức giận, tức giận về tất cả, nhưng lại không biết phải làm sao với anh.

Sự việc bất ngờ này khiến giới báo chí như xôn xao. Họ liên tục chụp ảnh người đàn ông vừa mới tới, tựa như anh chính là tâm điểm của lễ cưới ngày hôm nay. Cũng phải, vì người đàn ông này chính là Thiên Hoàng – giám đốc công ty điện ảnh AP. Trước nay trong chuyện tình cảm, anh chưa bao giờ dám công khai như thế này. Có một số phóng viên đã chụp được hình hay tìm được những thông tin về đời tư của anh, nhưng ngay sau đó họ đều im lặng và nói rằng: Tất cả chỉ là hiểu lầm.

Một người có tiền sẽ có được rất

nhiều thứ. Một người có tiền, lại biết tiêu tiền bằng cái đầu thì càng có nhiều thứ hơn.

Ngày hôm nay, ngay cả cô tiểu thư Hoài Như danh giá kia cũng bị anh làm cho lu mờ.

- Tôi không muốn lấy anh! – Kim Ngân nói khẽ.

Vĩnh Khanh thở dài, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi đáp bâng quơ:

- Không sao, giờ lành cũng qua rồi. Chúng ta có thể làm khi khác, bây giờ nhường sân khấu cho Đức Trung cũng được.

Kim Ngân uất ức nhìn Vĩnh Khanh. Nếu cô có sức mạnh, cô nhất định sẽ đánh chết người đàn ông đáng ghét này. Tại sao anh ta có thể nói vô tư như thế? Đáng ra ngày hôm nay, chú rể của cô phải là Đức Trung chứ không phải anh ta. Anh ta dựa vào cái gì mà cưới cô?

Kim Ngân chợt nhận ra rằng, đứng trước mặt cô không phải là Vĩnh Khanh, mà là Thiên Hoàng – người đàn ông luôn mang trong mình sự lạnh lùng nhưng dường như lại không bao giờ lạnh lùng. Anh có thể khiến người khác cảm thấy vui vẻ vì những câu nói không hề nghiêm túc của mình. Có thể khiến cô cảm thấy khó chịu vì những trò cợt nhả lãng nhách, nhưng bản thân cô lại thấy nó hay ho. Anh có thể tự nhiên hôn cô, rồi khiến cô đắm chìm vào trong đó. Có thể khiến cô cảm thấy đỏ mặt, rồi tức giận vì không hiểu tại sao mình lại phải xấu hổ trước anh…

Anh, rõ ràng không còn là Vĩnh Khanh nữa.

Bị Kim Ngân nhìn như vậy, Vĩnh Khanh cũng không tự chủ được mà ho nhẹ một cái rồi nói:

- Hầy, em xem. Con gái ai cũng nhìn anh như thế đó. Thực là ngại quá!

Kim Ngân đáp cho anh một cái lườm, nhưng cô lại không nói gì nữa mà hướng mắt xuống những người ở bên dưới.

Cô thấy mẹ đang nhìn mình bằng một ánh mắt mong chờ. Cô chắc là mẹ cũng đã hiểu. Bà hiểu đứa con gái này sẽ làm gì tiếp theo.

Cô bất ngờ nhìn thấy Hoàng Mai đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng với bố cô ấy, người đàn ông đã đẩy cô đến bi kịch của mười năm về trước. Cô nhìn thấy những giọt nước mắt của người bạn thân, nhưng Hoàng Mai đã lau đi rất nhanh. Và cô cũng muốn chạy đến lau nó đi. Nước mắt rơi thế đã là quá đủ rồi, nếu còn, hãy để dành cho mai sau.

Cô nhìn thấy Linh và Hữu Quân đang ngồi lẫn với những con người nơi đây. Họ đều đang mải chụp ảnh. Cô chắc, sau này hai người họ sẽ rất hạnh phúc.

Cô nhìn thấy Hương Liên đang ngồi cô độc ở một góc khuất. Cô ta vẫn vậy, vẫn kiêu ngạo nhìn Kim Ngân cô với một đôi môi đỏ đến đáng ghét. Dường như chưa bao giờ cô ta hối hận vì những việc mình đã làm. Và Kim Ngân hiểu, như thế thì mới là Hương Liên.

Chỉ trong vài giây, mà những năm tháng qua hình như đang hiện về. Hồi ức đó như một cuốn phim buồn, mỗi khi xem lại đều khiến mắt ta cay.

Kim Ngân thở dài rồi nói bằng một giọng rất bất lực:

- Được rồi, đành vậy. Có người điên cuồng muốn cưới tôi, hâm mộ tôi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác mà nhận lời cưới anh ta. Tuy nhiên, tôi không đảm bảo tôi sẽ yêu anh ta và chung sống với anh ta cả đời.

- Em dám? – Vĩnh Khanh trợn mắt nói như hăm dọa.

Kim Ngân không nói gì, cô cúi xuống giấu đi nét cười của mình. Cứ xem như là cô đã buông hết tất cả đi. Những thù hận, những khổ đau…Cho dù cô biết, cả đời này, nó sẽ là một vết thương không bao giờ lành lại được

Ừ thì cưới anh, chỉ là một buổi lễ, chưa chắc đã ràng buộc được nhau.

Ừ thì là lấy anh, chỉ là một tờ giấy đỏ, cô chưa chắc là mình sẽ không xé nó ra vào một ngày nào đó.

Ừ thì là cùng anh đi đến cuối cuộc đời. Mà có trời mới biết, anh có buông tha cô thật hay không.

Tạm thời, hãy cứ cho là thế đi!

Bạn đang đọc Rất Muốn của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.