Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương

Tiểu thuyết gốc · 3368 chữ

Bầu trời hôm nay có vẻ gắt đấy nhỉ. Hắn lấy tay quẹt đi mớ mồ hôi đang chảy tràn trên trán. Lê đôi chân nặng chĩu của mình về phía trước, tay xách theo một cái cặp nhỏ. Hắn bước từng bước khó nhọc trên con đường đầy sỏi và ánh nắng chói chang.

Hắn là một tên vô công rỗi nghề, thế nhưng hắn lại có một biệt tài khá thú vị. Và tất nhiên là hắn sẽ chẳng bỏ qua cái biệt tài này mà kiếm ít tiền để mưu sinh. Nói thật ra thì hắn cũng thuộc dạng nghèo đấy. Nhưng mà dù sao thì vì miếng cơm manh áo nên hắn vẫn phải đi giúp người ta thôi.

Hắn là một tên khá nhỏ nhắn. Gương mặt cũng không có nét gì gọi là điển trai. Thế nhưng khi nhìn hắn, người ta vẫn cảm thấy có một nét thu hút khó cưỡng lại. À quên giới thiệu, hắn tên Vương. Một cái tên khá tầm thường đấy nhỉ.

Ngày hôm nay, sở dĩ hắn phải lê xác đến cái chốn khỉ ho cò gáy này bởi vì hắn có một cuộc hẹn. Một cuộc hẹn khá quan trọng cho cái sự nghiệp mưu sinh của hắn.

Đưa mắt nhìn quanh nơi hắn đang đi. Một con đường đầy sỏi hiện lên trước mặt hắn. Con đường khá dài và cũng khá là yên tĩnh. Hai bên đường chẳng có một bóng cây nào để có thể nghĩ ngơi được. Hắn cuốc bộ từ lúc 8h sáng, bây giờ đã quá 12h trưa. Bụng hắn lúc này lại reo lên phản đối.

- Chết tiệt thật. Cái nhà quỷ đó ở chỗ nào chứ. Đi từ sáng đến giờ sắp thành ma đói rồi.

Càu nhàu vài tiếng, hắn lại lần nữa quệt trán rồi bước đi tiếp.

Bất chợt, có một âm thanh vang lên bên tai hắn.

Một âm thanh xì xầm như có rất nhiều người đang nói chuyện vang lên đâu đó.

Âm thanh văng vẳng lúc xa lúc gần như mộng như thực.

Khẽ mỉm cười, đôi mắt mệt mỏi đã chuyển sang vẻ sắc bén. Hắn ta quẩy túi lên vai rồi bước về phía trước một cách nhanh chóng.

-------------------

Khuất sâu sau những tán cây rậm rạp là một ngôi nhà có vẻ đã cũ. Những vết sơn đã bong tróc ra phần lớn, rêu cũng đã bao phủ gần như cả ngôi nhà này. Ở giữa sân nhà có một bức tượng hình thiên sứ. Thế nhưng có lẽ do năm tháng mài giũa mà bức tượng này đã hoen ố và ngã màu. Dù là tượng thiên sứ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy có chút gì đó rờn rợn dù đang là giữa trưa nắng nóng.

Ở bên trong căn nhà, trong một căn phòng khách trang trí khá màu mè có một nhóm pháp sư đang ngồi xung quanh hai người trông có vẻ là vợ chồng. Cả hai người họ đều đang run như cầy sấy mà ôm lấy nhau. Các thầy dường như đang tụng một bài kinh gì đó vô cùng tối nghĩa. Gương mặt họ mồ hôi chảy thành từng dòng. Có lẽ họ đang vô cùng mệt mỏi.

Xung quanh căn phòng này dù đang là trưa nắng nhưng vẫn có cảm giác gì đó khá âm u và kỳ bí. Từng món đồ trong phòng tỏa ra một thứ ánh sáng khá kỳ lạ. Nếu ai nhìn vào chúng cõ lẽ cũng phải hoa mắt bởi vì cứ có cảm giác chúng lúc xa lúc gần vô cùng ảo diệu.

Bất chợt, một người trong số những pháp sư phun ra ngụm máu rồi ngã lăn ra sàn nhà. Hai vợ chồng ở giữa tâm điểm thấy tình cảnh này còn run rẩy dữ dội hơn nữa. Bất chợt người chồng cố gắng đứng dậy hướng tới vị thầy pháp kia.

- Ngồi xuống!

Một vị lão pháp sư trông khá già quát lớn. Ông sau khi quát người chồng liền liếc mắt nhìn qua vị pháp sư trẻ tuổi kia một cái. Thế rồi ông lại nhắm mắt mà tiếp tục đọc.

Âm thanh đọc kinh ấy cứ râm ran không dứt. Mà vị pháp sư trẻ tuổi kia thì đang lăn qua lộn lại dưới sàn nhà. Cùng với đó là những tiếng rên trầm thấp như đến từ địa ngục, tay chân vị pháp sư ấy co rút lại một cách bất thường. Nói đúng hơn là quái dị.

Âm thanh rên rỉ của vị pháp sư ấy liên tục phát ra làm cho không khí buổi đọc kinh này càng trở nên quái dị. Hai vợ chồng nọ thì ôm chặt lấy nhau không dám cất tiếng. Thậm chí người vợ đang rưng rức trong lòng người chồng.

- Gào!!!

Thanh âm quái dị của vị pháp sư kia cứ thế vang lên khiến cho những vị pháp sư khác đổ đầy đầu mồ hôi. Miệng họ thì liên tục tụng kinh không dám ngừng lại.

Bất chợt vào lúc này, một âm thanh vô cùng bất bình thường vang lên cắt ngang tất cả.

- Cốc cốc cốc.

Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau. Quái thật giờ này còn có ai gõ cửa nhà như vậy chứ. Hơn nữa trong thời khắc quỷ dị thế này thì tiếng gõ cửa lại càng quỷ dị gấp bội phần.

- Cốc cốc cốc.

Âm thanh gõ cửa vang lên liên tục và dồn dập. Những pháp sư thì không dám ngừng bài kinh của mình còn cặp vợ chồng thì không dám rời khỏi sự bảo hộ của những vị pháp sư. Thế nhưng, vẫn còn một người.

Vị pháp sư nãy giờ lăn lộn bất chợt gầm lên một tiếng. Đôi mắt hực đỏ màu máu dữ tợn. Đôi bàn tay quéo lại vô cùng ghê sợ. Cả thân người hắn nhẹ nhàng trôi nổi lên không trung như có một thế lực nào đó đang nâng đỡ. Đôi mắt của cặp vợ chồng nọ như muốn nứt ra mà nhìn cảnh tượng đó.

Vị pháp sư ấy lại hét lên một tiếng thê lương. Đồng thời hắn quay người lao ra khỏi phòng khách mà hướng về phía cửa chính bay đến.

----------------------

Đứng ở bên ngoài, hắn gõ cửa thêm một lần nữa. Thế nhưng đáp lại hắn lại là âm thanh râm ran kia cùng những tiếng thét ghê gợn. Hắn gãi đầu tự nói:

- Quái, nhà này giờ này đang xem phim ma chắc.

Không có người đáp lại. Hắn móc trong túi mình ra một chiếc điện thoại nhỏ cũ kỹ. Hắn đưa lên trước mặt định bấm số gọi cho chủ nhà để hỏi xem có phải là họ đã gọi mình không bởi vì quanh đây mấy dặm chỉ có căn nhà này mà thôi.

Bất ngờ vào lúc đó, cánh cửa chính bật tung ra trước mặt hắn. Đồng thời một thân ảnh vận y phục pháp sư nhưng lại trôi nổi trên không trung đang nhìn hắn một cách “trìu mến”

- Đệt.

Hắn cũng ngơ ngẩn nhìn hiện tượng quái dị này mà quên đi cả phản ứng.

Con người kia, à không, vị pháp sư có thể không được coi là người kia há rộng quai hàm mà thét vào mặt hắn. Một âm thanh quỷ dị như hàng trăm đứa trẻ đang khóc réo lên.

Lúc này, hắn chợt mỉm cười.

Đôi mắt hắn không còn sự mệt mõi ban nãy, cả người hắn cũng bất chợt bốc lên một lớp khí nhẹ nhàng mà phiêu hốt.

Vị pháp sư kia lao đến người hắn với tốc độ khó có thể tin được. Thế nhưng hắn vẫn nhanh hơn kẻ trước mặt một bước. Hắn nhún người về phía sau. Đồng thời tay phải của hắn giương về phía trước, nhắm ngay giữa trán vị pháp sư kia mà tiến đến.

Một luồng khí trắng trong từ tay hắn nhẹ nhàng thoát ra rồi xâm nhập vào đầu vị pháp sư kia. Một tiếng rú khủng khiếp vang lên khiến hắn nhăn mặt đi đôi chút.

Khi hắn đã đặt chân được xuống đất thì thân người vị pháp sư kia cũng ngã ầm xuống bất tỉnh. Từ người vị pháp sư ấy tỏa ra một làn khói đen mờ nhạt. Làm khói đen ấy phát ra âm thanh rít gào ghê rợn rồi tan đi trong thoáng chốc.

Hắn cười khẽ rồi dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải mà lắc lắc lắc tay phải của mình.

Cùng lúc đó, từ trong nhà xuất hiện vài chục người lao ra ngoài. Nhìn thấy tình cảnh ấy. Một vị thầy pháp trẻ tuổi bất ngờ lao đến nắm lấy cổ áo của hắn mà nhấc bổng lên.

Hắn mỉm cười nhìn vị thầy pháp kia. Tay hắn đưa lên nắm chặt lấy cổ tay tên kia không nhân nhượng.

Lúc này, vị lão pháp sư khi nãy quát lớn:

- Vô lễ.

Tên pháp sư kia nhăn nhó mà buông cổ áo hắn ra. Liếc hắn bằng con mắt khinh thường, tên kia liền quay lại chỗ sư huynh đệ mình đang ngồi.

Vị pháp sư lúc nãy bị ám cũng đã tỉnh lại. Hắn dường như khá là đau đầu sau vụ việc. Lắc đầu vài cái, thế nhưng gương mặt của hắn vẫn mang theo vẻ đau đớn khó chịu. Vương khoanh tay dựa vào tường. Gương mặt lạnh tanh của hắn liếc về phía những người kia rồi cất tiếng:

- Đem nước đường cho hắn uống đi. Pha loãng một chút.

Người vợ nghe vậy liền vội vã quay vào nhà. Thế nhưng vừa bước qua cửa cô ta liền đứng lại. Một nỗi sợ hãi lan nhanh trong tâm trí cô.

Vị lão pháp sư thấy vậy liền cất tiếng:

- Hải, con đi theo giúp vị gia chủ này.

Một người trong nhóm pháp sư vâng dạ rồi bước vào trong nhà tỏ ý dẫn đường. Cô gái kia nuốt khan một cái rồi cũng đi theo hắn ta.

Ở bên ngoài cửa, người chồng bước về phía hắn mà vươn tay ra đầy thiện ý:

- Xin chào. Có phải cậu là…

Bắt tay người chồng, hắn ta cười cười:

- Gọi tôi là Vương được rồi. Anh hẳn là người đã gọi cho tôi tới đây?

- Vâng. Mọi việc trong nhà tôi giờ đang rối tung lên. Mong anh có thể giúp đỡ.

Hắn gãi đầu:

- Nếu tôi giúp được, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.

Bất chợt có một giọng nói vang lên từ phía những vị pháp sư kia:

- Hừ, dân ất ơ không biết từ đâu tới mà mạnh miệng ghê.

Sau khi câu đó cất lên, đồng loạt nhựng vị pháp sư trẻ tuổi ở đó đều phá lên cười. Chỉ trừ vị lão pháp sư cùng vài người chững trạc thì không cười nổi mà thôi. Vị lão pháp sư vừa định cất tiếng thì hắn đã hướng đến ngài ấy mà cất tiếng:

- Vị lão trượng đây. Hẳn ngài là pháp sư nổi tiếng gần đây. Ngài Đạo Vân.

Hắn cung kính đứng trước mặt vị lão pháp sư mà cúi người xuống. Vị lão pháp sư ấy cũng nhẹ nhàng nâng tay hắn dậy mà nói giọng khách khí:

- Đó là ngoại hiệu mà người đời đặt cho lão. Lão thật không dám nhận.

Hắn vẫn cung kính.

- Được gặp ngài ở đây quả là diễm phúc cho tôi.

Vị lão pháp sư khó hiểu nhìn hắn:

- Và cậu đây là…

Bất chợt có một vị pháp sư chen ngang câu trả lời của hắn, giọng nói này dường như chính là giọng nói châm chọc khi nãy:

- Kẻ vô danh thì sao dám khai tên tuổi trước mặt sư phụ.

Vị lão pháp sư định quay qua răn dạy tên đệ tử của mình thì hắn đã cắt ngang:

- Ồ. Chắc đệ tử ngài nói đúng. Tôi chỉ là một tên vô danh thôi. Thật không dám múa rìu qua mắt thợ.

Hắn chỉ cười cười mà đáp trả vị lão pháp sư kia.

Lúc này người vợ đã đem nước đường ra. Những vị pháp sư kia đành ngưng châm chọc hắn để lo cho huynh đệ của mình. Người chồng lúc này đứng cạnh hắn cất tiếng nhỏ nhẹ:

- Xin lỗi anh.

- Ồ, không có gì.

Chợt, bụng hắn lúc này reo lên rõ to. Những vị pháp sư kia thấy vậy đều cười rộ. Hắn cũng khá ngại ngùng mà đỏ mặt.

Người chồng mỉm cười:

- Thật thứ lỗi vì sáng giờ tôi không ra đón tiếp được. Vậy giờ mời anh vào dùng chung bữa cơm với gia đình tôi và các vị pháp sư đây nhé.

Hắn cung kính:

- Như vậy thì còn gì bằng nữa. Thật cảm ơn nhiều.

Bữa ăn khá đạm bạc với rau cải và tàu hủ trắng. Cũng đúng thôi, những người ở đây đều là kẻ tu hành có hàm dưỡng cơ mà.

Sau khi ăn no, hắn được người chồng kể rõ về sự việc xảy ra dạo gần đây.

- Đây vốn không phải là nhà chúng tôi. Căn nhà này thuộc quyền sở hữu của chị dâu tôi. Sau khi hai vợ chồng họ xảy ra tai nạn thì chúng tôi được quyền thừa kế ngôi nhà này. Vợ chồng tôi cũng dọn đến đây ở không lâu. Thế nhưng căn nhà này… có đôi chút kỳ quái.

Hắn nhấp ngụm trà bình thản nhìn người chồng:

- Kỳ quái?

Người chồng khó khăn trả lời:

- Tôi cũng không tin lắm vào chuyện ma quỷ. Thế nhưng những sự việc xảy ra liên tục trong căn nhà này làm chúng tôi không thể không tin. Như… vị pháp sư khi nãy bị chẳng hạn.

Nói đến đây, cả người người chồng run lên trông thấy. Hắn bình thản nhấp ngụm trà rồi trả lời:

- Trong nhà anh… không phải gạt anh. Quả thật là có quá nhiều.

- Quá… quá nhiều. Quá nhiều cái gì? – Người chồng sửng sốt.

- Quá nhiều vong hồn. – Hắn bình tĩnh là đáp trả.

Người chồng ngồi dựa hẳn ra sau như người mất hồn mà nhìn hắn.

- Hừ, bớt nói xàm đi. Nơi đây được sư phụ ta trừ tà nên làm gì còn vong hồn nào dám ở lại đây nữa.

Tên nắm cổ áo hắn lúc này vừa bước vào phòng vừa nói. Liếc mắt qua nhìn hắn ta, Vương nhoẻn miệng cười đáp trả:

- Ngươi dám chắc là không còn?

Người kia gật đầu chắc nịt:

- Chắc chắn.

Không đáp trả, hắn chậm chạp đứng lên, khẽ nhắm mắt lại, tay bắt ấn chú kỳ lạ. Một luồng khí trắng phiêu hốt từ người hắn phát ra thật nhẹ nhàng như một làn sương mờ ảo.

Mở mắt ra, luồng khí kia lập tức trở thành một cái lồng to lớn bao phủ lấy vị lão pháp sư, đôi vợ chồng và tên đệ tử kia, hiển nhiên lấy hắn làm trung tâm rồi. Chiếc lồng kia hiện giờ hệt như một màn ảnh có nhiệm vụ nối thông hai giới vô vi và hiện thực vậy. Bởi thế nên trước mặt họ hiện giờ là một khung cảnh không ai dám tin vào mắt mình. Một bầu không khí đen tối và u ám đến rợn người bao trùm lấy cả căn phòng mặc dù cho hiện giờ chỉ mới qua giữa trưa vài tiếng đồng hộ.

Cố nuốt lấy ngụm nước bọt trong cổ mình, đôi mắt họ chậm chạp nhìn ra phía cửa. Bởi vì nơi ấy ngoài những người pháp sư kia còn có vô số linh hồn trong suốt như sương khói mỏng manh bao quanh lấy họ cùng với một dạng linh hồn vô cùng ghê gợn. Đầu hai sừng khổng lồ, đôi mắt đỏ chót như máu thẫm, bộ hàm với hai hàng răng nanh sắc nhọn rợn người đang nhiễu từng giọt, từng giọt nước xuống nền nhà. Hai tay nó hoàn toàn là móng vuốt sắc lạnh dài ngoằn.

Vừa thoáng thấy con quái vật đó, bà vợ lập tức thét lớn như muốn tống tất cả không khí trong cổ cô ta ra ngoài. Vừa nghe tiếng thét của cô ta, con quái vật kia lập tức quay phắt đầu lại. Đôi mắt đỏ ngầu như máu của nó hiện lên vẻ tàn độc cùng vui sướng khó lòng diễn tả hết.

Thoáng nhăn mặt, hắn lập tức vương tay bụm miệng cô ta lại, tay còn lại lập tức đổi ấn giữ chặt ngay ngực. Đồng thời hắn nghiến răng:

- Im lặng. Đây là một con tà đã thành tinh rồi. Cố gắng không sợ hãi. Nếu không thì nó sẽ bắt hồn cô, lúc đó sẽ không ai cứu cô nổi đâu.

Người vợ nghe vậy liền run run gật đầu, ông chồng cô ta bước tới ôm ấy cô vào lòng. Cả hai vợ chồng lúc này không tin nổi vào mắt mình nữa rồi. Thân thể cả hai run lên như cầy sấy.

Mà lão pháp sư cùng tên đệ tử lúc này cũng ngạc nhiên đến mức không tin nổi. Thật không ngờ người này lại có khả năng giúp người khác mở nhãn vô vi như thế này. Bởi vì “Nhãn” vốn là thứ chỉ có cơ số ít người có thể sở hữu. Nhìn hắn, lão pháp sư thoáng nheo mắt:

- Cậu đây là ai, sao có thể giúp người khác mở nhãn như thế này.

Thoáng lắc đầu, hắn đáp trả:

- Tôi chỉ là một kẻ lất bất sang bang. Chỉ là có cơ duyên được học đạo nên có khả năng này mà thôi. Ngài đây đừng quá bất ngờ như vậy.

- Hừ, tỏ vẻ.

Tên đệ tử của lão pháp sư hừ lạnh. Hình như hắn đang ghen ghét với Vương. Khả năng này của Vương đúng là khả năng rất hiếm người có thể sở hữu, không ghen ghét mới là lạ.

Bất chợt, con tà kia lao tới họ bằng tốc độ khó tưởng. Lão pháp sư cùng hắn lập tức có phản ứng.

Hắn liền với tay ra sau lưng mình nhưng chụp lấy một cái gì đó. Rút mạnh ra, hắn lao thẳng về phía con tà kia. Nếu như có ai có nhãn vô vi sẽ thấy rằng hắn đang cầm một thanh kiếm trắng sáng vô cùng đẹp, một màu trắng thuần khiết như tuyết, như ánh sáng buổi sớm mai.

Lão pháp sư thì nhanh chóng đưa một lá bùa vàng lên trước mặt. Miệng lầm bầm một bài kinh tối nghĩa. Một vần hào quang vàng chói liền bao trùm lấy ông.

Thế nhưng còn tà này vốn đã thành tinh, nó thấy hai người kia đều là kẻ có pháp lực. Hơn nữa thanh kiếm trong tay tên kia trông có vẻ vô cùng nguy hiểm. Nó không dám trực chiến với hắn và lão pháp sư. Chỉ có hai vợ chồng đang ôm nhau sau lưng tên kia cùng tên trẻ tuổi đứng kế bên lão pháp sư là có thể chiếm quyền điều khiển. Nhưng muốn đến chỗ hai vợ chồng kia thì phải lao qua tên cầm kiếm. Thê nên nó quyết định lao thẳng đến chỗ tên pháp sư trẻ tuổi không một chút do dự.

Do quá bất ngờ nên hắn ta không kịp chuẩn bị gì cả. Cả thân thể khổng lồ ghê tợn của con tà lao thẳng vào người hắn rồi biến mất.

Vừa đâm hụt, Vương lập tức xoay người lại chỉ mũi kiếm vô vi kia vào người tên đệ tử, mà lão pháp sư cũng lắc đầu thở dài.

Nghiên đầu, cười một nụ cười tới mang tai, tên đệ tử hai mắt đỏ chót nhìn họ. Một sự u ám lập tức bao trùm lên cả ngôi nhà rộng lớn, những tiếng hú hét đinh tai cũng vang lên bên tai ngay cả ở những người không có nhãn.

Bạn đang đọc Ranh Giới Mong Manh sáng tác bởi SoulWind
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.