Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 4674 chữ

Stanley đọc lại bài thơ của ông lần cuối. Ôngphải mất ba ngày để làm xong bài thơ này. Gạch đi một từ, thay bằng từ khác,thế nhưng ông vẫn không chắc đã diễn đạt đúng ý mình. Bài thơ kết thúc với từ hoàn trả,thành thật mà nói, thật ngớ ngẩn.

Ông xemGrace là nguồn cảm hứng. Ông muốn nói cho bà ấy biết ông đánh giá cao sự xuấthiện của bà ấy trong đời ông như thế nào. Ông muốn nói rằng bà ấy là một y tátuyệt vời. Nhưng ông không thể tìm được từ nào thích hợp để gieo vần với từ y tá (nurse) – xe tang (hearse) và ví tiền (purse) đều không hợp.

Ông gấp bàithơ lại, cho vào phong bì. Ông không kịp chuẩn bị cho đợt ốm trong bốn ngày.Grace ghé qua mỗi buổi sáng trước khi đi làm và mỗi tối để khám cho ông. Bà bắtmạch, nghe tim phổi. Bà nói về Rob, còn ông nói về Katie. Hôm nào bà cũng nấusúp cho ông. Bà ấy thực là một phụ nữ tuyệt vời.

Ông dán temvào góc rồi liếc ra bên ngoài vào phòng. Katie đang đứng với người bán hàngFrito Lar mê mẩn mấy sản phẩm “Tự Nhiên và Hữu Cơ”, những thứ vớ vẩn đối vớiStanley.

Ông vội vàngviết địa chỉ của Grace rồi nhét phong bì dưới một đống thư sắp gửi đi. Một chồngsách mỏng đặt trên bàn. Ông mở ngăn kéo xếp chúng vào trong đó. Ông biết côcháu gái muốn ông nâng cấp máy tính tiền và hệ thống kế toán. Ông không thíchchuyện đó chút nào. Ông đã bảy mươi mốt tuổi rồi. Quá già để thay đổi công việcông đã làm suốt hơn bốn mươi năm qua. Nếu vợ ông không mất trước thì giờ ông đãnghỉ hưu. Ông sẽ dùng khoản trợ cấp nghỉ hưu để đi du lịch hoặc vui chơi giảitrí kiểu khác, chứ không phải nâng cấp hệ thống kế toán.

Stanley đặt một tay lên bàn, đứng dậy. Ôngquay lại làm việc, thấy Kate đã sắp xếp lại một số thứ. Không có gì nhiều, chỉlà sắp xếp lại mấy món hàng. Nhưng ông không thể tin nổi tại sao dược phẩm ởngoài quầy lại được cất dưới thuốc phòng bệnh ở dãy số năm. Và con bé cònchuyển thực phẩm sống từ chỗ ông cất ra đặt cạnh sữa trong thùng ướp lạnh nữa.Vì vài lý do, con bé muốn để nó cạnh thịt giảm giá. Ông biết con bé đã đặt hàngmứt ngon và ô-liu. Ông nghĩ mình cũng không thấy phiền, vì việc này có nghĩa làcon bé đã dồn nhiều tâm trí hơn cho cửa hàng. Nhưng ông không nghĩ những món đồsành điệu có thể bán được ở Gospel này.

Ông buộc đaicao su quanh đống thư sắp gửi. Khi Orville Tucker đến bằng xe chở thư, Stanley đưa nó luôn trước khi ông kịp thay đổiquyết định. Ông băn khoăn không biết Grace sẽ nghĩ gì về bài thơ đây. Ông nhaimấy viên kẹo Tums, tự nhủ chắc không vấn đề gì đâu. Ông đã cố gắng hết sức rồi.Nhưng Grace thực sự là một nhà thơ cừ, còn ông chỉ là dân nghiệp dư. Ông tháithịt để kiếm sống. Điều gì khiến ông nghĩ mình có thể viết nên một bài thơ cơchứ?

Cả ngày cònlại ông cứ lo lắng không biết Grace sẽ nghĩ gì. Đêm ấy, ông sốt ruột đứng ngồikhông yên, ước gì có thể đột nhập vào bưu điện ở đường Blaine để lấy trộm lạibài thơ. Nhưng bưu điện là một trong các cơ quan ở thị trấn có hệ thống bảo vệ.Ông ước mình chưa từng gửi nó đi. Ông biết nếu ông không nhận được hồi âm củaGrace, nghĩa là bà ấy ghét nó.

Hôm sau,Grace gọi điện cho ông, nói rất thích bài thơ. Grace nói bà ấy được nịnh quá,và bài thơ đã nói thay lời trái tim bà. Lời khen ngợi nói đến tâm hồn Stanleytheo cái cách ông chưa bao giờ dám nghĩ tới. Nó nhắc ông rằng trái tim ông vẫncó ích hơn là chỉ bơm máu. Khi bà mời ông và Katie đến ăn tối tại nhà tối hômsau, ông đã đồng ý thay cả hai. Katie thì lúc nào cũng cằn nhằn chuyện ôngkhông ra ngoài. Ông chắc chắn Katie sẽ không phiền vì chuyện này đâu.

- Ông… gì cơạ?

- Ông đãnhận lời tới ăn tối nhà Grace Sutter thay cả hai ông cháu rồi.

- Khi nào ạ?

Điều cuốicùng Kate muốn là ăn tối cùng Rob Sutter. Cô đã không thấy anh ta kể từ buổitối anh ta hôn cô. Cũng không hẳn là như vậy. Cô có thấy anh ta. Anh ta làm việc ngay bên kiabãi đỗ xe, nhưng năm ngày nay không thấy anh ta ló mặt đến cửa hàng. Mỗi khinhìn thấy anh ta, cô lại có cảm giác hơi kì cục trong lồng ngực. Một kiểu nhưhồi hộp, nhưng không lấy làm gì tốt đẹp.

- Bà ấy gọinửa tiếng trước.

- Đấy khôngphải ý của cháu. – Kate ngừng lại khi Iona Osborn chậm chập đi tới quầy thanhtoán, cái gậy bốn chân lộc cộc trên sàn gỗ cứng.

- Chỗ nàybao nhiêu đây nhỉ? – Iona hỏi, đặt một túi Doritos cạnh máy tính tiền.

Kate chỉ tayvào giá in rõ ràng trên túi.

- Bốn đômười chín xen.

- Trước giờnó luôn có cái nhãn dán đằng trước mà.

Kate nhìnvào đôi mắt xanh của Iona, hai máphúng phính, mái tóc bồng màu xám và buộc phải mỉm cười trong tình huống này. Iona làngười đầu tiên tỏ vẻ khó chịu với cô về chuyện dán nhãn giá. Cô tự hỏi phảichăng có một âm mưu định làm cho cô phát điên. Cô hít một hơi thật sâu rồi giảithích lại lần nữa:

- Hàng đượcin giá rõ ràng từ nhà sản xuất thì không cần dán nhãn.

- Ta thíchcó một cái nhãn.

Cô giơ lòngbàn tay lên, rồi lại hạ xuống bên cạnh sườn.

- Nhưng nhãnvẫn ghi y như giá đã in sẵn.

- Luôn cónhãn trên những thứ này mà.

Kate đangnghĩ xem có nên dập một cái nhãn lên tránIona haykhông thì ông cô xen vào nói đỡ.

- Hông củabà sao rồi? – ông hỏi.

- Vẫn hơinhức. Cảm ơn ông quan tâm. – Cái ví da củaIona đập mạnh xuống mặt quầy.

- Bà có địnhmua một cái ghế tự động đằng kia như quảng cáo trên TV không? – Stanley nói trong khi tính tiền Doritos cho bàta.

Iona lắc đầu, thọc tay vào túi.

- Tôi khôngđủ tiền, bảo hiểm sẽ không trả cho cái đó.

Bà ta lôi ramột cái ví đầy tiền mặt và phiếu mua hàng, phải buộc lại bằng một sợi dây caosu.

- Với cả tôikhông thể ngồi cái đó trong khi tôi làm việc cả ngày ở quán ăn. – Bà ta lụcđống phiếu, rút ra năm tờ một đô-la, đặt lên mặt quầy. – Dù sao cũng tốt, nếuông bán ghế cho người già như người ta làm ở cửa hàng ShopKo ởBoise.

- Việc đóđáng để suy nghĩ. – Stanley cầm tiền, bù lại tiền thừa. – Một cáinhư thế giá bao nhiêu?

Kate liếcnhìn ông khi xếp Doritos vào một cái túi nhựa. Ông không thể nghiêm túc được.

- Khoảng mộtnghìn rưỡi.

- Vậy thìcũng được.

Ông có nghiêm túc. Ông không chịu bỏ một hàora để nâng cấp hệ thống kế toán để khiến cuộc sống dễ chịu hơn, nhưng lại sẵnsàng vung một nghìn năm trăm đô-la ột cái ghế tự động để bọn trẻ trong thịtrấn nhảy lên chạy quanh cửa hàng.

- Cháu khôngthể hiểu nổi ông. – Cô nói khi Iona vừa đi khỏi. – Ông không làm cuộc sốngcủa ông dễ chịu hơn, nhưng lại mua một cái ghế tự động cho khách hàng lâu lâumới thấy. Chuyện đó không có nghĩa lý gì với cháu cả.

- Đó là vìcháu còn trẻ, xương cháu không đau nhức khi cháu ra khỏi giường vào mỗi sáng.Cháu không có vấn đề gì với chuyện đi lại. Nếu bị vậy, cháu sẽ nghĩ khác ngay.

Chuyện đóchắc chắn là đúng, vậy nên cô bỏ qua. Bây giờ.

- Khi nào tađến nhà bà Grace ăn tối hả ông?

- Tối mai.

Bây giờ làmột câu hỏi khéo.

- Rob sẽ cóở đó chứ ạ?

Kate hỏi nhưthể cô chẳng quan tâm câu trả lời ra sao cho lắm. Nhưng sự thực là nếu câu trảlời là có, cô sẽ muốn xỉu hay đại loại vậy mất.

- Gracekhông nói. Ông có thể hỏi bà ấy.

- Không.Cháu chỉ hỏi vậy thôi. Không quan trọng đâu ông.

Cô với lấychổi lông gà, đi về phía dãy hàng hoa quả và rau đóng hộp. Nếu Rob ở đó, cô sẽphải cố nhịn, vờ như anh ta không làm phiền mình. Rằng nụ hôn của anh ta hoàntoàn không ảnh hưởng gì đến cô hết, tất nhiên là không ảnh hưởng. Chắc chắnrồi, cô có thấy hơi rộn ràng, nhưng điều đó không có nghĩa lý gì cả. Rất nhiềuthứ khiến cô có cảm giác đó. Cô không thể nghĩ ra thứ gì lúc này, nhưng cô sẽnghĩ ra được thôi.

Những lọ ôliu và mứt Jalapeno cô đặt đã được giao đến hôm trước. Cô đặt chúng ngang tầmmắt trên giá. Chẳng ai mua mấy món sành điệu của cô, nhưng mới chỉ có một ngày.Có lẽ cô nên mang một món đồ nguội khai vị tới bữa tối của bà Grace. Nếu bàGrace thích món nguội khai vị, bà có thể khen chúng. Truyền miệng là phươngpháp bán hàng rất quan trọng.

Cô tự hỏikhông biết bà Grace sẽ làm món gì, và nhà bà có lớn như nhà con trai bà haykhông.

Nhà bà khôngnhư thế.

Ngay khibước vào nhà Grace Sutter, cô có thể biết bà sống ở đây một mình. Đồ đạc tiệnnghi trong nhà bài trí ấm cúng và nhẹ nhàng. Rất nhiều đồ mây trắng và màunhạt. Ren kiểu Bỉ, bình pha lê và hoa tươi. Rất khác với nhà ông cô, và hoàntoàn đối lập với nhà con trai bà. Ngôi nhà xực nức mùi thịt bò và khoai tâynướng.

Grace đón họở cửa, mặc quần đen, áo len đỏ. Kate thấy mình ăn mặc hơi đơn giản với váy bòvà áo phông dài tay bằng lụa hiệu Banana Republic. Cô đưa món đồ nguội tự taylàm cho Grace, tranh thủ đảo mắt quanh phòng khách.

Không cóRob. Cô thấy nhẹ nhõm cả người. Cô ước mình không quan tâm có hay không, nhưngvì vài lý do anh ta đã khiến cô bồn chồn lo lắng. Và một lần nữa, không phảikiểu tốt đẹp gì.

- Cảm ơncháu nhé, Kate. – Grace mỉm cười, nhận đĩa từ tay cô. – Cháu chu đáo quá.

Kate chỉ vàotừng phần trên đĩa.

- Đây là ôliu Ý, cháu đã nhồi nấm vào.

Grace đặtcái đĩa lên bàn cà phê. Kate tiếp tục:

- Đây là mứtjalapeno. Bên trên là pho mát làm bằng sữa không gạn bớt kem. Bà có thể phếtlên bánh xốp. Sẽ rất ngon đấy.

- Ông sẽ nhớlời cháu về loại mứt đó. – Ông hưởng ứng, nếm thử một trái ô liu.

Grace cầmcon dao cắt bơ Delilah, phết một chút pho mát kem và mứt jalapeno lên một cáibánh quy giòn. Bà cắn thử một miếng, nhai chậm rãi.

- Ngon đấy.– Bà nhận xét.

Kate mỉmcười, nhìn sang ông.

- Cảm ơn bà.

- Ông vẫnkhông nghĩ làm mứt thực vật là hay. –Stanley nhấtđịnh không chịu nếm thử.

Ông đến dựbữa tối với cái quần dài màu xám là lượt cẩn thận, áo sơ mi xanh dương và áolen dài tay màu xám. Bộ đồ khá bảnh bao với ông. Kate không chắc lắm, nhưng cônghĩ hình như ông có vẻ hơi căng thẳng. Ông cứ hết khoanh tay vào lại bỏ tayra, không ngừng chỉnh trang lại bộ ria mép. Ông còn mang theo rất nhiều rượuBrut đến nỗi dọc đường cô phải thò đầu khỏi cửa xe như một con chó săn lông xù Ireland.

Grace chohai ông cháu xem bộ sưu tập pha lê Swarovski. Bà đưa ông Stanley ba chú chim cánh cụt bằng pha lê trênmột khối đá pha lê. Cả hai cùng nhìn ngắm ánh sáng lan tỏa qua lăng kính trênlòng bàn tay nhăn nheo già nua của Stanley,rồi lại nhìn nhau. Chỉ một khoảng khắc ngắn ngủi, họ vẫn nhìn nhau trước khiông hạ tay xuống. Mắt ông cụp xuống, tránh nhìn bà. Má ông ửng hồng. Ông hắnggiọng làm bộ bình thường.

Ông cô thíchGrace. Hơn mức một người bạn bình thường. Thích hơn tất cả các bà góa kháctrong thị trấn. Chuyện đó có từ bao giờ vậy?

Kate lấy mộtít ô liu, đi về phía kệ bày rất nhiều ảnh. Cô nghĩ thế nào về việc ông cô hẹnhò với mẹ Rob đây? Cô luôn nghĩ cô sẽ vui khi ông cô tiếp tục sống tốt hơn.Sống lại. Nhưng cô có thấy vậy hay không? Thành thực mà nói thì cô không rõnữa.

Những bứcảnh trên kệ được bày biện gọn gàng. Phía trước để một bức ảnh đứa bé không mặcgì trên một tấm da cừu non màu trắng. Những bức khác đã mờ, ố vàng, của cùngmột đức bé trong lòng một người đàn ông Kate đoán là bố của Rob. Cô nhai mộtquả ô liu, nhìn Rob trong ảnh hồi tiểu học, tóc húi, đôi mắt xanh lục ranhmãnh. Một bức ảnh của anh ta trong buổi khiêu vũ ở trường. Anh ta mặc bộ áoxmốc-kinh trang trí các họa tiết xanh, còn bạn nhảy mặc áo dài dạ hội bằng vảikim tuyến với độn vai cao tới tận tai. Ảnh này anh ta để tóc dài giống kiểu bannhạc Duran Duran. Nhưng hầu hết ảnh của Rob đều mặc áo hockey khác nhau.

Trong vàibức, nhìn anh ta trẻ tới mức cái áo hockey dài quá tay. Ảnh nào cũng thấy đôimắt to xanh lục của anh ta toát lên vẻ phấn khích. Có vài tấm chụp anh ta dứtđiểm hay dùng gậy điều bóng. Những tấm khác anh ta đội mũ bảo hiểm. Lúc này ánhmắt anh ta đầy hăm dọa khi truy cản đối phương. Một tấm bìa tạp chí hình anhta, hai tay giương lên, cầm chắc gậy cao quá đầu, nụ cười toát lên vẻ hung ác.Testosterone như chảy ra từ nền giấy Kodak, tương phản đáng ngạc nhiên với rèmcửa đăng-ten và ghế sofa hồng bằng mây.

Kate với lấymột bức ảnh gần đây hơn của Rob. Anh ta ôm một đứa bé không mặc gì trước ngực,hôn lên đỉnh đầu con bé. Nét mảnh khảnh của con bé trái ngược hẳn với vẻ đànông thô ráp của anh ta.

Cửa trướcmở, Kate vội để bức ảnh lại. Cô quay lại thấy Rob bước vào nhà, khép cánh cửasau lưng. Anh ta mặc áo sơ mi dài tay màu trắng, quần ka-ki với đường li đượclà cẩn thận phía trước. Tay anh ta cầm theo một chai rượu. Lầncuối cùng ở chung phòng, anh ta đã hôn và kéo tay cô sờ vào đũng quần. Cô thấyhơi căng thẳng, điều khiến cô bất an vì cô nghĩ mình nên thấy tức giận và phẫnnộ hơn.

Grace bướcvề phía anh ta.

- Con đếnmuộn rồi đấy.

- Cửa hàngđóng cửa muộn mà mẹ. – Rob ôm mẹ, chào ông Stanley rồi ngó quang, ánh mắt anh ta gặp ngaycái nhìn chằm chằm của Kate. – Chào Kate.

- Chào anh.– Kate nói, tự thấy hài lòng rằng giọng mình không bộc lộ vẻ lo lắng đỉnh điểmlúc này.

- Bữa tối sẽbắt đầu ngay đây. – Bà Grace cầm lấy chai rượu, đưa lên ngắm nó. – Mẹ đã bảocon là lấy một chai vang đỏ Merlot. Đây là vang trắng Chardonnay.

Anh nhún vai.

- Mẹ biếtcon nghiện bia mà. Con đâu có sành rượu. Con chỉ mua loại đắt nhất, chắc cũnglà ngon nhất.

Grace dúichai rượu lại cho Rob.

- Mang vàobếp mở nó ra đi. Có lẽ Kate có thể cho con xem phải dùng đồ mở nút chai như thếnào.

Cô có thể,nhưng cô không muốn.

- Vâng ạ. –Cô theo sau Rob qua phòng ăn, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đường li phía sau lưngáo trắng anh ta, sơ vin vào cái quần may. Mặc vài ka-ki ôm lấy phần mông, haicái khuy màu nâu cài túi phía quần sau. Hai ống quần khâu viền hoàn hảo, nhữngđường thẳng tắp tới gấu, lộ ra gót đôi giầy da mềm. Anh ta có thể không biết gìvề rượu, nhưng ta cũng khá hiểu biết về những loại quần áo đắt tiền.

Anh ta đặtchai rượu lên mặt bàn bếp trắng tinh, mở ngăn kéo ra.

- Cốc ởtrong tủ ly phía trên tủ lạnh ấy. – Anh ta nói, chỉ bằng cái mở nút.

Phòng bếp nữtính như phần còn lại của ngôi nhà. Tường sơn màu hoa anh đào với đường viềngiấy dán tường hoa tulip và hoa hồng trắng. Rob trông hơi lạc lõng trong mộtkhông gian nữ tính như thế này. Giống như một con bò mộng trong tiệm đồ sứ vậy.

Kate mở cánhcửa tủ ly, với vào trong lấy bốn cái cốc ra. Một gã vụng về cực kỳ đẹp trai ănmặc bảnh bao trông có vẻ rất thoải mái.

- Tôi nghĩông tôi thích mẹ anh đấy. – Cô nói, đặt những cái cốc trên bàn bếp cạnh Rob. –Tôi nghĩ họ thích hợp làm bạn.

- Tốt, mẹtôi cũng thích ông cô. – Anh ta cầm chai trong bàn tay to lớn, vặn cái mở nútchai bằng tay kia. – Tôi chưa thấy bà mời một người đàn ông tới ăn tối bao giờ.

Cố gắng mộtchút, an ta lôi được cái nút ra, nổ một tiếng bốp rồi rót rượu vào cốc đầutiên.

- Tất nhiên,mẹ con tôi không sống cùng thị trấn cho tới gần đây. Vậy nên bà có thể đã cónhiều đàn ông trong đời bà và chưa bao giờ kể cho tôi. – Anh ta rót đầy cốc thứhai rồi đưa cho Kate.

- Anh đikhỏi nhà khi nào? – Cô cầm lấy cốc rượu từ tay anh ta, hỏi. Những ngón tay anhta khẽ chạm vào ngón tay cô, ấm áp, trái ngược với chiếc cốc lạnh.

- Tôi gianhập NHL khi mới mười chín tuổi. – Anh ta rụt tay lại, với lấy cốc mình. Anh tanâng cốc lên uống. – Có cô và tôi ở đây thôi, nói thật là tôi biết vang đỏ làgì, nhưng tôi thích vang trắng hơn.

- Anh nóidối mẹ.

- Không phảilần đầu tiên. – Anh ta mỉm cười giống một kẻ mắc tội mà không biết đường ănnăn. Cô thấy nhẹ nhõm hơn một chút. – Hay thậm chí chẳng phải lần thứ hai. Tôinghĩ tật cũ khó sửa lắm.

Anh ta nhấpmột ngụm rượu, nhìn cô qua cái cốc trên tay. Khóe miệng cô hơi nhích lên dù côcố gắng không cười với anh ta.

- Anh nên tựthấy xấu hổ chứ. – Cô nói, nhấp một ngụm.

Anh ta hạcốc xuống.

- Tôi cá làcô đã nói dối một hay hai lần không biết ngượng mồm.

- Chắc rồi.– Cô khoanh tay trước ngực, làm rượu trong cốc sóng sánh. – Tôi từng nói dốicực kỳ nhiều. Bố tôi là quân nhân. Chúng tôi đi đây đi đó rất nhiều. Khi cứ vàinăm lại đến trường mới, anh có thể bịa quá khứ của mình. Anh có thể là bất cứai theo anh muốn.

- Thế cô đãnói cô là ai?

- Hầu hết làđội trưởng đội cổ vũ và lớp trưởng. Có lần tôi nói tôi là diễn viên chính trongđoàn ba-lê.

Anh ta tựahông vào quầy, đút tay kia của mình vào túi trước.

- Thế chuyệnđó có hiệu quả không?

- Không.Chẳng ai tin chuyện đó. Tôi có ba ông anh trai, và tôi là đứa con gái nghịchngợm như con trai. Với cả, tôi thực sự là một đứa vụng về.

- Tôi cá côlà một cô gái vụng về đáng yêu. – Ánh mắt anh ta lướt từ đôi mắt tới miệng, rồilại lên chỏm tóc cô. – Tôi cá là với mái tóc đỏ đó, các cậu bé phải yêu cô lắm.

Chắc anh tađang đùa.

- Tin tôiđi, không ai thích mái tóc đỏ của tôi cả. Thêm vào đó, tôi còn cao hơn hầu hếtđám con trai cùng tuổi. Tôi đeo nẹp răng, lại còn chơi bóng rổ thắng gần nhưtất thảy bọn họ nữa chứ. Tôi có thể nhường họ, nhưng tôi khá hiếu thắng. Tôikhông thích chịu thua.

Anh ta cườikhùng khục.

- Phải rồi,cái đó thì tôi biết.

- Không chỉthắng bọn con trai, nếu xô xát với ai đó, tôi sẽ đánh cậu ta rất mạnh tay. Tintôi đi, chưa có ai mời tôi đi chơi cả.

- Tôi cá làgiờ họ đang tự đá mông mình đấy.

Cô nhìn anhta. Những nếp nhăn hiện rõ nơi khóe đôi mắt xanh lục đang cười, nhưng anh tatrông không giống như đang đùa. Vì một vài lý do, điều đó khiến phần nào cô gáilóng ngóng không quyến rũ trước kia trong tim cô khẽ đau nhói. Cảm giác khôngthoải mái và khó hiểu. Cô nâng cốc rượu lên môi. Cô không muốn cảm nhận bất cứđiều gì ở Rob. Không gì hết, ngoại trừ một khoảng trống vô nghĩa.

- Tôi khônghiểu. – Cô nói, trước khi uống.

Grace và ôngcô bước xuống bếp. Kate bận giúp bà Grace làm sườn nướng và khoai tây nướng.Rob trộn xà-lát với dầu ô liu và gia vị Ý rồi để vào bốn bát.

- Tôi có thểgiúp gì không? – Ông cô hỏi.

- Ông có thểđể đĩa đồ nguội của Kate lên bàn. – Grace đáp. – Tôi không muốn thấy nó bị bỏphí đâu.

Năm phútsau, thức ăn đã bày trên đĩa của mọi người. Tất cả ngồi ở bàn ăn trải khăn vảihoa Damacus và đồ sứ trắng tinh. Kate ngồi giữa Grace và Rob, ông cô ngồi đốidiện.

- Thứ nàythật tuyệt, bà Grace ạ. – Stanley tấm tắc khen trong khi cầm khăn ănbằng vải lanh đặt nó lên lòng. Trong vai ông không được tự nhiên, giống như ôngđang nín thở.

Grace cười.

- Tôi chưabao giờ động đến mấy thứ này. Nó nằm trong tủ cả năm trời. Giờ thì đem ra dùngnào. – Bà giũ khăn ăn của mình.

Rob cầm nĩađâm một cây nấm nhồi trong đĩa đồ nguội khai vị giữa bàn.

- Rob. – Mẹanh ta nhắc. – Con có thể cầu nguyện được không?

Anh ta ngướclên nhìn bà chằm chằm, như thể bà vừa mới yêu cầu anh ta trồng cây chuối và nóitiếng Pháp vậy.

- Mẹ muốncon cầu nguyện á? – Anh ta đặt dĩa xuống. – Ngay lúc này à?

Grace vẫnmỉm cười, nhưng lừ mắt nhìn con trai.

- Tất nhiênrồi, con yêu.

Rob cúi đầu,cau mày. Kate mong anh ta nói gì đó kiểu như “Đồ ăn ngon, thịt ngon, Chúa nhântừ, ăn thôi.”

Anh ta khôngnói vậy.

- Lạy Chúa,mong người ban phúc cho thức ăn chúng con sắp ăn. – Anh ta ngừng lại một látrồi nói thêm. – Vì thế chúng con không bị nôn… bị hóc hay bị gì đó. Amen.

- Amen. –Kate mím chặt môi cố nín cười.

- Amen. Cảmơn con, Rob.

- Mẹ cứ tựnhiên. – Anh ta vơ lấy nĩa, ăn cây nấm chỉ bằng hai miếng. Anh ta lấy thêm vàithứ để vào trong đĩa của mình, cạnh đống khoai tây chất cao phết bơ và kemchua. – Cô mang tới à?

- Vâng.

- Ngon đấy.– Anh ta vừa nói vừa với lấy ổ bánh mỳ.

- Cảm ơn. –Cô cắn một miếng khoat tây, không phết gì ngoài muối và hạt tiêu.

- Mọi chuyệnở cửa hàng vẫn ổn chứ hả Kate? – Bà Grace hỏi.

Cô chưa kịpnói thì ông đã trả lời thay.

- Kate khôngphải là người dễ gần lắm.

Rob ngồi bêncạnh cô, phát ra thứ âm thanh như đang nghẹn vì rượu. Kate lờ anh ta đi, nhìnsang phía ông. Cái gì cơ? Côlà một người dễ gần đấy chứ.

- Có lẽ năngkhiếu của cháu phù hợp ở nơi khác. – Grace gấp lại khăn ăn trên lòng bà. – ÔngStanley có bảo tôi là cháu từng làm thám tử ở LasVegas.

Cô luôn tửtế với mọi người. Những kỹ năng sống giúp cô trở thành một thám tử tài ba.

- Dạ vâng.

Cô quay sangchằm chằm nhìn Rob, đang cố gắng nín cười. Rõ ràng anh ta cũng không nghĩ cô làngười dễ gần.

- Ôi, tathấy thật đáng nể khi cháu bỏ tất cả mọi thứ lại để về giúp ông cháu.

Kate quaysang nhìn ông. Cháu không phải một người dễ gần sao? Chuyện đó có từ khi nàovậy? Chắc chắn là cáilần cô bị đá bởi gã bạn trai cũ và một tên điên đã thuê cô lùng tung tích vợcon hắn.

- Thực tế làông đang giúp cháu đấy ạ. Khi cháu quyết định không muốn làm thám tử nữa, cháuxin thôi việc, rồi ông đón nhận cháu, cho tới khi nào cháu biết mình muốn làmgì tiếp theo.

- Và tôi rấtvui vì có con bé ở bên. – Ông cô mỉm cười, nhưng cô không chắc ông nghĩ thế.

Thực sự cô không hiểu ra chuyện gì. Cô ở Gospel được hai tháng, vẫn không có phương hướng như cái ngày cô đặt chân đến. Khi cô cắt miếng sườn ngon lành, cắn một miếng, câu chuyện vẫn tiếp diễn mà không có cô. Mới đây, cô bắt đầu cảm thấy như điều cô trông đợi đang ở ngay trước mắt, nhưng cô không thể nhìn ra. Có lẽ, nếu bình tĩnh lại, cô sẽ thấy rõ hoàn cảnh của mình.

- Nghe đâu cậu có đi trượt tuyết trước khi khu nghỉ dưỡng đóng cửa. Tốt đấy. – Ông Stanley nói, kéo Kate khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu.

Cô liếc sang ông, ánh mắt ông đang hướng về phía Rob. Làm thế nào mà câu chuyện lại nhảy từ cửa hàng M&S sang trượt tuyết ở Sun Valley chứ? Chủ đề kém thú vị nhất của Kate.

- Vâng. Chuyến đi hồi tháng Hai rất tuyệt. Nhiều tuyết lắm. Thời tiết tuyệt vời. Các cô em ở quán rượu rất dễ thương.

Dưới gầm bàn, đầu gối anh ta khẽ hích cô. Cô liếc mắt nhìn anh ta, nhưng anh ta vẫn đang quay sang ông cô.

- Một cô em còn có hình xăm rất thú vị.

- Robert. – Grace rướn người về trước, nhìn chằm chằm vào con trai. – Con biết là con phải tránh xa mấy cô gái kiểu như thế mà. Họ chỉ gây rắc rối thôi.

Anh bật cười.

- Theo rất nhiều cách chứ không phải một. – Vừa nói, anh vừa bới món khoai tây nướng trên đĩa.

Grace lừ mắt nhìn con trai, tỏ ý không hài lòng rồi quay sang Kate.

- Cháu có biết trượt tuyết không Kate?

- Dạ không. Cháu chưa bao giờ học.

- Nếu cháu ở đây mùa đông năm sau, Rob có thể dạy cháu.

Cô thực sự không tin mình sẽ ở lại Gospel tới mùa thu năm sau, chứ đứng nói mùa đông.

- Ồ, cháu không nghĩ…

- Tôi rất sẵn lòng. – Rob ngắt lời, đùi anh ta lại cọ đùi cô lần nữa.

Bạn đang đọc Rắc rối với ngày Valentine của Rachel Gibson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.