Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Đội Mới

9612 chữ

-Kế hoạch thất bại rồi ư!? Sao lại có thể như thế được!?

-Thật đáng tiếc… nhưng đó lại là sự thật, thưa Francis-sama. Con Chimera mà người nhờ thuộc hạ gửi tới Solluth đã hoàn toàn bị tiêu diệt rồi ạ.

Khuôn mặt của Francis thể hiện một sự kinh ngạc thấy rõ khi nghe Helia báo cáo. Bởi lẽ ông ta không nghĩ rằng ở Nhân tộc có người đủ sức tiêu diệt con quái thú do chính tay ông tạo nên.

Thực tế, Chimera không phải là một con quái vật tự nhiên, mà nó được tạo ra bởi một Kỹ năng của Francis, có tên . Bằng cách lai trộn nhiều loại quái vật khác với nhau, ông có thể tạo nên một giống loài mới sở hữu sức mạnh và các tính năng giống hệt với các quái vật thành phần.

Ông tạo nên Chimera bằng cách lai trộn bốn loại quái vật khác nhau, và cảm thấy rất hài lòng về tác phẩm lần này của mình. Việc con quái ba đầu này được trang bị giáp chiến đã quá đủ để chứng minh tính hữu ích của nó, cũng như việc nó là một nhân tố sức mạnh quan trọng trong đội quân quái vật của ông ta. Do vậy, ông hoàn toàn không thể ngờ trong Nhân tộc vẫn có người đủ sức tiêu diệt con quái vật mạnh nhất này. Thậm chí đến bây giờ, ông ta vẫn còn hoài nghi trước chuyện đó.

-Helia… Ngươi có biết ai là kẻ đã tiêu diệt con thú cưng của ta không?

-Thật đáng tiếc, nhưng câu trả lời của thuộc hạ là không ạ. Đơn giản là do Kỹ năng của thuộc hạ không có tác dụng giúp thuộc hạ nhìn thấy quang cảnh ở phía bên kia.

Để có thể thực hiện kế hoạch của mình nhằm châm ngòi cho chiến tranh, Francis đã yêu cầu Helia sử dụng ma thuật dịch chuyển của cô ta để đưa con Chimera tới lục địa Solluth, và tên của Kỹ năng đó chính là .

Kỹ năng này cho phép người sử dụng dịch chuyển chính mình, một vật thể, hoặc một ai khác tới nơi mà mình mong muốn. Nếu Kỹ năng này không được sử dụng lên chính bản thân Helia, cô sẽ có khả năng cảm nhận được sự hiện diện của đối tượng mà mình vừa dịch chuyển khi nãy, đặng sau này còn biết đường mà tìm kiếm.

Do đó, khi bỗng nhiên không thể cảm nhận được sự hiện diện của con Chimera nữa, cô chỉ có thể đưa ra một kết luận duy nhất là nó đã chết. Một con quái vật cỡ lớn như nó không thể bị giết bởi một quái vật khác, nên Helia suy ra ngay là nó bị giết bởi con người.

-Có cho vàng ta cũng không ngờ đến việc Chimera có thể bị giết một cách dễ dàng như vậy… Kiểu này là kế hoạch của chúng ta đã bị phá sản rồi.

-Bây giờ thì chúng ta phải làm sao đây, Francis-sama?

Cả Francis và Helia đều có chung một mục tiêu là chữa trị cho vị Ma Vương đang lâm trọng bệnh của họ. Và để làm được điều đó, họ cần phải phát động một cuộc chiến tranh. Đó có thể là một cuộc chiến với bất kỳ tộc nào, nhưng khi xét đến việc Nhân tộc cũng chưa kịp hồi phục từ trận chiến năm thế kỷ trước, hai người họ nhận thấy nếu tấn công Nhân tộc thì sẽ có phần lớn khả năng chiến thắng hơn.

Tuy nhiên, họ không thể khơi khơi dẫn quân sang lục địa khác và tuyên bố chiến tranh được. Họ cần có một cái lý do chính đáng, dù là trực tiếp hay gián tiếp cũng được, miễn là nó có thể giúp họ có được một cái cớ để đưa quân sang lục địa Solluth. Và chính vì thế, Francis đã nảy ra một kế.

Sử dụng ma thuật dịch chuyển của Helia, Francis đã gửi con quái vật Chimera của mình sang lục địa Solluth. Và với tính cách của con quái thú đó, ông chắc chắn là nó sẽ làm loạn cả lên, khiến cho Nhân tộc tập trung toàn bộ quân lực về phía nó.

Lợi dụng cơ hội đó, Francis có thể đưa quân của mình sang Solluth, với lý do là để áp giải con Chimera quay về. Với sức mạnh to lớn của con quái vật này, ông đã nghĩ là Nhân tộc buộc phải đồng ý, vì bên đó nhất định không thể nào làm gì được con quái thú ba đầu này cả.

Một khi đã đưa được quân vào lục địa Solluth, ông sẽ phối hợp với quân ở bên ngoài và tấn công cùng một lúc từ cả bên trong lẫn bên ngoài. Bị kẹp trong thế gọng kìm như vậy, Nhân tộc sẽ không thể trở tay kịp, và nhất định sẽ chuốc lấy thảm bại. Đồng thời, nếu như câu truyện lịch sử mà ông đọc được là chính xác, thì Ma Vương nhất định sẽ hồi phục trở lại, và trở nên khỏe mạnh như xưa.

Đó đáng ra là một kế hoạch tuyệt vời (hay ít ra đó là ông nghĩ vậy). Nhưng Francis không ngờ nó lại bị phá vỡ chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Giờ ông không còn lý do gì để dẫn quân qua lục địa Solluth nữa. Lấy cớ để trả thù cho con thú cưng của mình cũng không ổn, vì nhìn từ bên ngoài vào, ta dễ dàng nhận ra ngay Nhân tộc đã tự vệ một cách chính đáng, và lỗi là do bên ông vì đã không kiểm soát được con quái vật nguy hiểm ấy. Việc bên Nhân tộc không phát hiện ông là chủ của con Chimera cũng đã là một điều may mắn rồi.

Hiện tại hai người họ đang có mặt trong một căn phòng nhỏ để họp bàn về những gì nên làm trong thời gian sắp tới. Để rồi, cánh cửa phòng được mở ra đột ngột khiến cả hai giật mình.

Đứng ở phía cánh cửa là một người phụ nữ mắt đen xinh đẹp, có mái tóc màu đỏ tươi như máu dài đến tận thắt lưng. Cô ta cũng đang khoác trên mình một bộ trang phục giống hệt như của Francis, chỉ có điều là dành cho nữ giới, nên ta có thể nhận ra ngay đây là một người giữ cùng chức vụ với ông: một trong Ngũ Đại thần quan. Duy chỉ có điều khác biệt là, người phụ nữ này có một đôi cánh đen như của loài dơi trên lưng, và một cái đuôi đang vung vẩy giữa không trung. Thêm vào đó, trên đầu cô ta còn có một cặp sừng màu nâu nhạt. Đúng chuẩn loài quỷ luôn, chẳng khác cái quái gì cả.

Khi phát hiện người vừa mở cửa là người phụ nữ này, Francis đã thở phào nhẹ nhõm, và điều này đã không thoát khỏi mắt của Helia. Ông ta cất lời:

-Có chuyện gì vậy, Ciara?

-Tôi hỏi anh câu đó mới phải đó Francis. Anh với Helia-chan làm cái gì ở trong một căn phòng tối om như thế này vậy……… Đừng nói là hai người đang có một mối quan hệ vụng trộm nha? Có muốn tôi mách với phu nhân Lether không hả!?

-Trí tưởng tượng của cô vẫn phong phú như ngày nào nhỉ? Thật đáng tiếc, nhưng cái viễn cảnh mà cô đang nghĩ đến sẽ không bao giờ xảy ra đâu.

-À, cũng phải. Một người cực kỳ sợ vợ như anh thì làm gì dám nghĩ đến chuyện đi ngoại tình được chứ nhỉ? Tiếc ghê, cứ tưởng là có chuyện hay để báo lại cho phu nhân Lether rồi.

-……Tôi van cô, cho tôi xin vài giây bình yên đi.

Ciara cười khoái trí khi thấy Francis ôm mặt với một vẻ xấu hổ. Trong cái cung điện này, hầu như ai cũng biết việc Francis rất sợ người vợ của mình, và điều đó khiến cho thanh danh của ông bị tổn hại một chút. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

-Quay trở lại vấn đề. Anh với Helia-chan làm gì ở trong này vậy?

-À, bọn tôi đang bàn xem nên làm thế nào để có thể phát động chiến tranh.

-Francis-sama!?

-Đừng lo Helia. Cô ấy cũng thuộc phe chúng ta.

Ciara nở một nụ cười nhỏ trên môi và vẫy tay với Helia, như muốn bảo từ giờ hãy chiếu cố nhé. Nhưng mà, Helia vẫn giữ một nét mặt nghiêm nghị, và nhìn chằm chằm người phụ nữ tóc đỏ với ánh mắt lạnh như băng. Như không hề bận tâm đến chuyện đó, Ciara liền lên tiếng:

-Tìm cớ để phát động chiến tranh cũng không phải một chuyện khó khăn gì. Về cơ bản, thì khi hai bên bất hòa về tư tưởng, không ai chịu nhường ai, muốn áp đặt tư tưởng của mình lên người khác, và bùm! Chiến tranh nổ ra! Đơn giản chỉ có thế mà thôi.

-Nói thì dễ lắm… Nhưng đột ngột thế này lại bảo tìm mối bất hòa giữa hai bên thì có hơi bị khó đấy.

-Thì tôi đâu có bảo làm ngay bây giờ? Cứ thong thả đi. Với cả, tôi không nghĩ là phát động chiến tranh vào thời gian này là ý hay đâu.

-Cái gì chứ? Chẳng lẽ cô không muốn chữa trị cho Ma Vương sao?

Francis đập tay xuống một cái bàn nhỏ với vẻ cáu giận. Tuy nhiên, Ciara đã kịp thời giữ ông ta bình tĩnh lại, chỉ với vài câu nói:

-Tôi không có ý đó. Nhưng anh đừng quên, trong ngũ Đại thần quan, tính cả tôi thì cũng chỉ có hai người là đồng ý với cái biện pháp phát động chiến tranh để chữa trị cho Ma Vương của anh thôi. Vẫn còn tận hai người phản đối điều này, và nghe đâu là họ đang gây dựng cho mình một đội quân riêng để có thể ngăn chặn kế hoạch của anh bất cứ lúc nào. Trong tình cảnh loạn lạc này mà nội bộ còn tan rã, thì chỉ có một cái kết cục tang thương chờ đợi chúng ta mà thôi.

-Vậy… cô có ý kiến gì không?

-Tạm thời lúc này nên án binh bất động, nhưng đồng thời cũng tìm hiểu xem giữa chúng ta với các tộc khác có sự bất hòa gì không, như tôi đã nói khi nãy ấy. Rồi sau đó chúng ta sẽ tính tiếp. Nên nhớ, sai một ly là đi một dặm đấy.

-Ờ, tôi biết rồi.

Trong lúc Francis và Ciara bàn luận về những gì nên làm trong thờ gian tới, duy chỉ có mỗi Helia là im lặng và quan sát hai người họ từ một góc phòng. Đứng yên không cử động như một bức tượng, đôi mắt đen của cô vẫn dõi theo từng hành vi của hai người thuộc Ngũ Đại thần quan này. Cô đang suy nghĩ những gì trong đầu, không ai có thể biết được.

Và sau đó, cô ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm ở bên ngoài cửa sổ, với một khuôn mặt vô tri như một con búp bê. Tuy nhiên, tâm trí cô thì đang dần hiện lên hình ảnh của một người……


—Giết chết chúng… Phải giết…!!

(…Đúng… Phải giết… Dù cho đó có là ai đi nữa…)

(Chỉ cần người đó trở thành kẻ thù của ta… Ta sẽ giết. Không khoan nhượng.)

(Kẻ nào dám làm hại đến những người mà ta yêu thương… Ta sẽ giết. Không khoan nhượng.)

—Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết.

—Tiêu diệt chúng… Tìm lại công bằng… Khôi phục trật tự…!!

—Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết.

—Thảm sát tất cả… Trả lại mối thù… Giành lại công bằng…!!

(Ta là người sẽ đi trên con đường của riêng mình… Những kẻ nào dám cản đường ta… sẽ phải chết.)

(Dù cho đó là quái vật… hay con người… hay là tiên… hay là người thú… hay là quỷ… Những kẻ nào dám cản bước ta đều sẽ phải chết!)

(Bất kể là ai!!)

(Không khoan nhượng!)

—Đóng chặt con tim… Chôn sâu cảm xúc… Bước đi trên con đường tội lỗi.

—Điều kiện: tìm kiếm các ký tự. Mục tiêu: giết chết kẻ thù, khôi phục thế giới.

(…Gì cũng được… Một khi đã là kẻ thù của ta, thì đừng mong có thể sống sót.)


-…Ư… ư…

Akutagawa Tomoya tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân đau nhức. Dù chỉ là một cử động nhỏ cũng khiến cả cơ thể cậu nhói lên. Không chỉ vậy, cậu còn có thể cảm nhận được một cảm giác lạnh buốc đang bao trùm lấy cả cơ thể mình, cũng như có cái gì đó đang đập liên tục vào khuôn mặt cậu.

Cố gắng mở đôi mắt đen tuyền của mình ra, những gì mà cậu có thể nhìn thấy là một bầu trời bị bao trùm trong những đám mây đen, và những hạt mưa nặng nề đang liên tục rơi xuống cơ thể cậu.

Hiện tại cậu đang nằm im bất động trên một khu đất trống rộng mênh mông, và nơi đây đang chìm trong một không gian khá yên tĩnh. Ngoài tiếng mưa rơi ra, cậu chẳng còn nghe thấy một cái gì cả. Chính ngay lúc ấy, cậu chợt nhận ra có cái gì đó không được bình thường.

(Quái lạ… Khe nứt thứ nguyên gì mà kỳ cục vậy? Mình cứ tưởng đó sẽ là một nơi trống rỗng, không có gì khác ngoài một không gian rộng lớn chứ?)

Cảm tưởng của cậu khi nói đến ‘Khe nứt thứ nguyên’ là như thế đấy, dựa vào những bộ anime mình đã từng xem trước đây. Tuy nhiên, cái nơi mà cậu tỉnh dậy lúc này hoàn toàn chẳng giống như thế một chút nào cả. Nơi này nó giống như là…

-…Mặt đất?

Khi thấy phần lưng mình đang chạm vào một cái gì đó cứng cứng, cậu liền dùng tay để kiểm tra, và phát hiện ra mặt đất rắn chắc đang ở bên dưới tấm lưng của mình. Thế là thế nào?

Cố gắng nghiến răng nén cơn đau đang hành hạ cả cơ thể khi ngồi dậy, Tomoya liền quan sát xung quanh.

Dù cho có nhìn thế nào đi nữa thì nơi đây vẫn là mặt đất, chứ hoàn toàn chẳng giống cái nơi gọi là ‘Khe nứt thứ nguyên’ chút nào. Không những thế, khung cảnh xung quanh cậu gần như không có một cái gì cả, mà có vẻ chỉ là đỉnh của một con dốc. Và nơi đây rất chi là vắng vẻ. Không người, không nhà cửa, không quái vật, không gì cả.

Cậu không nhớ là mình đã mất ý thức được bao lâu kể từ khi trúng Kỹ năng có khả năng dịch chuyển cơ thể cậu, nên giờ cậu gần như đã mất luôn khái niệm thời gian và cả không gian. Cậu chỉ nhớ mang máng là trong lúc mất ý thức, cậu đã có một cuộc đối thoại với ai đó, nhưng thiết nghĩ chắc cũng không có gì quan trọng nên cho qua luôn.

Phần ký ức trước khi bị dịch chuyển thì vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí cậu. Từ việc trái tim cậu chìm trong một sự hận thù khi Shiori bị con quái vật ba đầu tấn công, tới việc cậu sử dụng một Kỹ năng kỳ lạ sở hữu một sức mạnh hủy diệt đáng kinh ngạc. Thậm chí cả việc cậu không thể kiểm soát được con Hắc Long cậu cũng nhớ rất rõ.

Nói tóm lại là, cậu chẳng quên một cái gì cả.

Tuy nhiên, việc cậu đang có mặt ở một nơi rất giống mặt đất thế này chứng tỏ là cái Kỹ năng chuyển dịch gì gì đó vẫn chưa được hoàn thiện. Và thay vì đưa cậu tới ‘Khe nứt thứ nguyên’, cậu lại bị đưa tới một nơi lạ hoắc này.

Cứ nghĩ đến việc cậu gián tiếp khiến cho tính mạng của Shiori trở nên nguy kịch hơn, Tomoya chợt nghĩ có khi nào nơi đây là địa ngục không. Để rồi sau đó, cậu nở một nụ cười nhỏ trên môi. Dẫu sao thì, xuống địa ngục vẫn còn tốt hơn chán so với bị trôi lạc trong một không gian mênh mông, không có lối ra.

Tomoya liếc nhìn xuống bàn tay phải, và nhận thấy là chiếc nhẫn của mình vẫn còn ở đó. Máu tò mò nổi lên, khiến cậu vận ma lực để mở ‘Cửa sổ trạng thái’ ra coi để giết thời gian chơi:

Akutagawa Tomoya

Giới tính: NamHP: 21/350Lv: 10

Thuộc tính: ÁmMP: 400/400Exp: 23/600

Chỉ số

ATK: 98INT: 95

DEF: 23ACC: 21

AGI: 82LUK: 14

Kỹ Năng

Dark Sphere Nightmare Pain

Black Spear

Shadow Tracking

Pressure

Danh hiệu

Người đến từ thế giới khác

Ripper

Ma Đạo Sư

##N

Và sau khi mở ‘Cửa sổ trạng thái’ lên, cậu đã mở to hai mắt vì kinh ngạc.

-……Cái quái gì thế này?

Kể từ lần cuối cậu mở cái bảng này ra thì nó có thay đổi khá nhiều đấy. Nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ…?

Đầu tiên, và cũng là vấn đề nghiêm trọng nhất, chính là cột HP của cậu. Nó quá thấp!! Thế quái nào mà cậu chỉ còn mỗi 21HP thôi vậy trời? Vậy té ra việc cơ thể cậu trở nên đau đớn mỗi khi cử động là bắt nguồn từ đây mà ra sao?

Cậu không biết điều gì sẽ xảy ra ở thế giới này khi cột HP trở thành 0, nhưng có thể phần nào đoán ra là điều đó cũng đồng nghĩa với việc ta Game Over.

Bình thường thì ở các game RPG, khi chết, ta sẽ được hồi sinh ở thành, hoặc nhà thờ gì đó. Tuy nhiên, chưa chắc ở thế giới này cũng có chung một cấu trúc như vậy. Nếu chết, là cậu sẽ chết thật, chỉ có vậy thôi.

(Kiểu này thì phải đi tìm đồ để hồi máu mới được.)

Tiếp theo là cấp độ của cậu. Không ngờ tiêu diệt con quái Chimera cũng có thể cho cậu kinh nghiệm nữa đó. Đã vậy còn nhiều đến mức đẩy cậu từ Lv3 lên tận Lv10 chỉ trong một cú. Cậu biết Chimera là một thần thú nguy hiểm và đáng sợ, nhưng mà việc nó cho nhiều kinh nghiệm đến như vậy đúng là không bình thường một chút nào.

Còn về phần ‘Chỉ số’……… Nói sao đây nhỉ, có cái lên mà cũng có cái xuống.

Phần ‘ATK’, ‘AGI’, và ‘INT’ đã tăng lên vượt bật, có lẽ là do ảnh hưởng từ việc lên cấp. Tuy nhiên, phần ‘DEF’, ‘ACC’, và ‘LUK’ thì giảm một cách trầm trọng!! Lạy hồn, ba chỉ số đó từ đầu cũng đã không cao gì mấy rồi, bây giờ còn bị giảm nữa thì sao mà chơi tiếp được đây!? Đùa nhau à!?

Ắt hẳn phải có nguyên do gì đó nên cột HP và ba chỉ số này mới bị giảm một cách tệ hại đến như vậy. Nhưng mà là do cái gì mới được?

Câu trả lời đã được Tomoya tìm ra ngay sau khi kiểm tra xong phần ‘Kỹ năng’.

-……Ối mẹ ơi… Thảo nào mà…… HP với cả ba chỉ số của mình bị đốt dữ đến vậy… Tất cả cũng tại cái Kỹ năng này mà ra cả!!

Như đã biết, khi muốn tìm hiểu thông tin về một Kỹ năng nào, ta chỉ cần dùng tay đè lên tên của Kỹ năng đó trong vài giây, là tất tần tật mọi thứ về nó sẽ hiện ra trước mắt ta. Và khi mở phần thông tin của ra, cậu đã được một phen ngỡ ngàng.

Kỹ năng này cho phép cậu triệu hồi nên một con Hắc Long với sức mạnh kinh hoàng. Tuy nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó, và trường hợp này cũng thế.

Không như các Kỹ năng khác, khi được kích hoạt sẽ bòn rút thanh HP của cậu, cũng như làm giảm ba chỉ số bất kỳ sau khi được sử dụng xong. Ối mẹ ơi, cái giá gì mà đắt thế này?

Không những thế, còn có một giai đoạn thứ hai. Khi kích hoạt chế độ này, con Hắc Long sẽ phân chia thành nhiều bản thể nhỏ hơn, và bám lấy mục tiêu của mình. Để rồi, chúng thâm nhập vào hệ thần kinh của mục tiêu, và khiến họ nhìn thấy một cơn ác mộng tột đỉnh, khiến họ phải tự tìm đến cái chết để chấm dứt nỗi tuyệt vọng của mình.

Khi đọc đến đây, Tomoya đã có một cảm giác rùng mình, vì không ngờ cái Kỹ năng này lại đáng sợ đến như vậy. Sức mạnh thì lớn, nhưng cái giá cũng không phải là nhỏ. Có lẽ cậu nên hạn chế sử dụng nó có thể, mà chỉ nên dùng vào những lúc thật sự nguy cấp.

Còn về cái Kỹ năng mang tên , thì có vẻ đó là phần thưởng phụ khi cậu lên Lv10.

Ma thuật này, đúng như cái tên của nó, cho phép cậu tạo nên một sức ép để đe dọa đối phương. Mới nghe qua thì cái này có vẻ không được hữu dụng lắm, nhưng cậu thì lại không nghĩ thế. Thực chất, cậu đang có ý tưởng về một cách sử dụng khác của Kỹ năng này. Để chờ khi nào có cơ hội vậy.

Chuyển sang phần ‘Danh hiệu’ thì… ôi thôi, thay đổi hơi bị lắm là đằng khác đấy.

Thứ nhất, cái Danh hiệu mà cậu nghĩ là nó bị lỗi hay gì đó ấy, tự dưng lại hiện lên một chữ ‘N’ to tướng ngay gần cuối. Thế là thế nào!?

Mà, theo như kinh nghiệm của cậu thì có vẻ cái Danh hiệu này là một từ hoàn chỉnh đấy chứ. Chỉ có điều nó đang bị ẩn đi bởi các dấu #, và nhiệm vụ của cậu là tìm chìa khóa để mở nó ra. Lúc đó thì mới sử dụng được. Chà, giờ nghĩ theo cách đó thì mới thấy là nó đơn giản thiệt.

Tiếp theo, đó là cậu đã có thêm hai cái Danh hiệu mới, ‘Ripper’ và ‘Ma Đạo Sư’.

‘Ripper’, là Danh hiệu cậu nhận được sau khi giết chết một số lượng lớn con người. Nó giúp cậu tăng chỉ số ‘ATK’, ‘AGI’, và ‘ACC’. Đơn giản chỉ có thế thôi. Cơ mà, tại sao không phải ‘Murder’ mà lại là ‘Ripper’ nhỉ?

Thành thật mà nói, cậu chẳng ham hố gì cái Danh hiệu này cả, vì nó khiến cậu trông giống một kẻ sát nhân sao sao ấy. Nhưng mà, chuyện đã lỡ rồi nên cũng không thể làm khác gì được. Đành chịu vậy thôi chứ biết làm sao giờ?

Nhưng, khi kiểm tra cái Danh hiệu ‘Ma Đạo Sư’, đôi mắt của Tomoya đã mở to ra vì ngạc nhiên. Và sau đó, cậu nở một nụ cười nhỏ trên môi.

(Chà chà… Cái này có vẻ thú vị à nha……)

Tuy nhiên, vào cái lúc cậu định thử nghiệm cái khả năng mà ‘Ma Đạo Sư’ có thể mang lại……

“KABOOM!!”

Một tiếng nổ vang lên ở vị trí cách Tomoya khoảng nửa cây số một cách tang thương, và thu hút sự chú ý của cậu.


Một tiếng nổ vang lên ở khu vực gần đó khiến Tomoya giật mình. Một lát sau, tuy có hơi khó nhìn, nhưng ở xa xa, có một cột khói đang bốc lên, để rồi sau đó bị dâp tắt bởi cơn mưa.

Bỉnh thường thì Tomoya sẽ tránh xa mấy vụ như thế này để tránh rắc rối, nhưng mà hiện giờ cậu đang ở trong tình cảnh không được tốt đẹp cho lắm, buộc phải tìm sự trợ giúp càng nhanh càng tốt. Ít ra thì khi tới đó, cậu sẽ có cơ hội được gặp người giúp đỡ. Nghĩ thế, cậu lê bước chân về phía phát ra tiếng nổ khi nãy, trong khi nghiến răng để chịu đựng cơn đau đang hành hạ cơ thể.

Chỉ mới bước đi chưa được một phút, cả người cậu đã gần như bị vắt kiệt sức rồi. Hơi thở của cậu trở nên rối loạn, tim thì đập loạn nhịp không theo một quy tắc nào. Cả người cậu thì đang ướt sũng do cơn mưa, khiến cho quần áo dính chặt vào người, tạo nên một cảm giác khó chịu.

Thật không ngờ chỉ vì sử dụng một lần mà giờ đây cậu phải chịu cảnh khốn khổ thế này. Kiểu này thì xem ra cậu phải tu luyện một thời gian để trở nên mạnh hơn trước đã, lúc đó hẵng nghĩ đến chuyện đem Kỹ năng này ra sử dụng một lần nữa.

Tự hứa với lòng mình như vậy, Tomoya tiếp tục bước đi một cách chậm rãi trên mặt đất. Phía xa nơi đường chân trời, những tiếng nổ vẫn vang lên không dứt, cũng như có vài cột khói đen bốc lên trước khi tan biến hẳn bởi con mưa. Khi tiến lại gần hơn nữa, tai cậu có thể nghe thấy cả tiếng la hét của một nhóm người rất đông.

Một linh cảm không lành trổi dậy, khiến cho bước chân của cậu ngày càng nhanh hơn nữa. Và rồi, Tomoya đã có mặt ở đỉnh của một con dốc khá cao. Khi ngước xuống nhìn bên dưới, cậu đã mở tròn mắt ngạc nhiên.

Đó là một cuộc thảm sát.

Rất nhiều kẻ có hình dạng giống con người, nhưng trên lưng có một đôi cánh, đầu thì nổi vài cái sừng ở đủ vị trí, cũng như tay thì cầm một cây đinh ba dài khoảng 2m màu đen đang bay trên bầu trời. Tất cả bọn chúng đang sử dụng ma thuật để tìm diệt những người đang khốn khổ chạy trốn trên mặt đất, hệt như đang đi săn mồi vậy. Ở xung quanh còn có vài ngôi nhà đã bị cháy thành than, cũng như xác người chất cao như núi. Mùi máu tươi và thịt tanh bốc lên tận trên này, khiến Tomoya bất giác bịt mũi lại.

Cậu nheo mắt nhìn thật kỹ hình dáng của những kẻ có cánh. Tuy giống con người, nhưng có vẻ như bọn chúng có một nước da màu tím rất nổi bật, hiện lên rất rõ giữa màn đêm. Kết hợp với những bộ phận mà con người không thể nào có được mà cậu liệt kê khi nãy, nhân dạng thật sự của bọn chúng chỉ có thể là một mà thôi.

Quỷ tộc “Devilia”. Cậu đã từng thấy hình dạng của chúng một lần trong sách, nên có thể dễ dàng nhận ra ngay. Tuy nhiên, không như trong sách, lũ quỷ này lại có cánh trên tay. Không lẽ Quỷ tộc cũng có chia thành nhiều loại hay sao ta? Để sau này nghiên cứu thêm mới được. Còn bây giờ thì cứ tạm gọi bọn chúng là Vũ Quỷ (Quỷ có cánh) đi vậy.

Những người dân đang chạy trốn khỏi cuộc đi săn của lũ quỷ có cánh mới thật sự giống với hình ảnh cậu đã thấy trong sách. Cũng có làn da tím và sừng trên đầu, nhưng dễ nhận thấy nhất là họ không có cánh. Ngoài ra, không như lũ quỷ đang bay trên trời kia có tận hai sừng, những người này chỉ có một sừng trên đầu, và kích thước cũng khá là nhỏ. Có vẻ như đây chính là giống Tiểu Quỷ thường thấy trong game đây.

Tiếng cười thích thú của ‘Kẻ đi săn’, cũng như tiếng khóc than, la hét khổ sở của ‘Con mồi’ cứ vang mãi không ngừng, vô tình tạo nên một giai điệu bi thương. Mặc dù vậy, Tomoya vẫn giữ một nét mặt thản nhiên như không có gì. Cậu giữ im lặng và điềm tĩnh quan sát cảnh đi săn này từ trên đỉnh con dốc, như một vị khán giả.

Bình thường thì trong các bộ anima hay manga, vào những lúc như thế này, nhân vật chính, người có tinh thần chính nghĩa lớn nhất của cả bộ truyện sẽ xông ra bảo vệ cho mọi người bằng cách chống lại những kẻ ác nhân. Để rồi sau đó được tung hô như một vị anh hùng đích thực. Tuy nhiên, ai chứ Tomoya thì còn lâu mới có chuyện đó nhé.

Đây không phải là chuyện của cậu, nên mắc gì cậu phải quan tâm chứ. Đối với cậu, đó chỉ là những con người xa lạ, không hơn không kém. Và để tránh gặp rắc rối ngoài dự kiến, thiết nghĩ cậu nên rời khỏi cái nơi này nhanh lên mới được. Chứ cái mùi máu tanh sắp khiến cậu hết chịu nổi rồi.

(Giờ thì… nên đi đâu đây nhỉ…?)

Vừa lúc định rời khỏi đây để tìm người giúp đỡ, thì tiếng la hét của một người con gái vang lên ở phía dưới đáy con dốc, và thu hút sự chú ý của cậu.

Hiện tại thì người con gái ấy đang bị truy đuổi bởi rất nhiều tên Vũ Quỷ, và chúng đang dồn cô vào một góc núi để dễ ra tay hơn. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như cô gái đó không quay lưng lại, và làm lộ ra khuôn mặt của mình. Vào thời khắc đó, đôi mắt cậu đã mở to ra vì ngạc nhiên.

-………Shiori?

Dù chỉ trong tích tắc, nhưng cậu vẫn có thể khẳng định đó là khuôn mặt của Shiori.

Dĩ nhiên, nếu chịu khó suy nghĩ thêm một chút nữa thì cậu có thể nghiệm ra ngay đó không phải là Shiori thật sự, mà chỉ là trường hợp người giống người. Phải, nếu là cậu lúc bình thường thì nhất định sẽ nghĩ ngay đến trường hợp đó đầu tiên.

Ấy vậy mà… chẳng hiểu sao cả cơ thể của cậu lại tự chuyển động, mặc cho bao đau đớn đang nhói lên ở khắp người.

-SHIORI!!

Tiếng hét của cậu vang lên từ trên đỉnh con dốc, và thu hút sự chú ý của tất cả tên “Devilia” đang có mặt ở bên dưới. Tuy trời đang mưa khiến tầm nhìn bị thu hẹp, nhưng chúng vẫn có thể nhìn thấy cảnh cậu trượt dài trên con dốc để xuống dưới này thật nhanh.

-Thằng nào vậy? Chúng ta bỏ sót một tên à?

-Chẳng biết. Nhưng mà nó nghĩ là nó có thể chống lại được chúng ta sao?

-Khặc khặc, chưa từng thấy tên “Humanity” nào ngu như thằng này cả!! Đứa nào tới cho nó một bài học đi!

-Để tao!

Nói rồi, một tên Vũ Quỷ lao tới chỗ cậu, và toan dùng cây đinh ba để kết liễu cậu chỉ trong một nhát. Hắn ta nở một nụ cười tự mãn trên môi, như muốn nói rằng Tomoya chỉ là một con mồi bé nhỏ trước hạng như hắn mà thôi.

Nhưng đối với cậu, việc làm đó đã giúp cậu trở nên nghiêm túc hơn.

(…Mày dám cản đường tao sao? Vậy thì mày sẽ phải chết.)

-!

-Hể— Guah!!

Chưa kịp nhận ra thì tên Vũ Quỷ tới tấn công cậu đã bị đẩy văng ra khá xa bởi một quả cầu bóng đêm. Cơ thể của hắn đâm sầm vào vách của con dốc, tạo nên một cú chấn động khá lớn khiến những con quỷ còn lại cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên.

Nếu bọn chúng đã dám tấn công cậu, thì tức có nghĩa chúng là kẻ thù của cậu. Mà đã là kẻ thù… thì phải giết, không khoan nhượng.

-Cái quái… Thằng này vừa mới dùng ma thuật sao!?

-Nó không phải hạng vừa đâu! Tất cả cùng lên xử nó đi!!

-Rõ!!

Sau đó, tất cả những tên Vũ Quỷ còn lại liền lao tới tấn công cậu. Chắc chúng nghĩ là trong thời tiết mưa gió thế này, cậu sẽ gặp bất lợi hơn sao? Mà cũng đúng. Trời mưa thế này sẽ khiến các giác quan của ta trở nên tri trệ hơn hẳn, từ đó khiến việc né tránh các đòn đánh lén từ các góc mù trở nên khó khăn hơn. Tuy nhiên, cậu có một Kỹ năng cho phép phá giải tình thế hiện nay.

-.

Tốn thêm một lượng ma lực nữa để kích hoạt Kỹ năng cho phép dò tìm như radar, giờ đây trong đầu Tomoya tự động hiện lên vị trí của kẻ địch trong cơn mưa này. Phải công nhận là cái Kỹ năng này tiện lợi thật đấy.

Dù vậy, vẫn có yếu điểm. Nó chỉ có tác dụng dò tìm vị trí của kẻ địch, chứ không có khả năng phân biệt tên nào có tấn công hay không.

Nói cho dễ hiểu hơn thì, biết được vị trí của chúng là một chuyện, nhưng mà biết chúng có tấn công hay không thì lại là chuyện khác. Cậu sẽ tiêu đời ngay nếu như có tên nào đó lựa chọn cách giữ khoảng cách và tấn công bằng ma thuật tầm xa.

Cơ mà, có lẽ do bị cậu chọc tức khi nãy nên lũ Vũ Quỷ này đều chọn cách tấn công trực diện. Mà, như vậy lại càng tốt.

Nhờ có nên cậu có thể nhận ra lũ quỷ này đến từ phía nào, để rồi xoay về hướng đó để quan sát đòn tấn công, và né tránh bằng cách lách người sang một bên. Không như cậu, người di chuyển rất ít để tiết kiệm sức lực, lũ Vũ Quỷ thì đang dần thấm mệt do tấn công mãi không được.

-Khốn kiếp! Thằng này có mắt sau lưng hay sao vậy trời!?

-Các đòn tấn công của chúng ta đều không có tác dụng! Cứ như là nó nhìn thấy trước vậy!!

-Thay đổi kế hoạch! Tất cả mau tạo khoảng cách và tấn công từ xa mau!!

-Rõ!!

Xem ra lũ này cũng không đến nỗi ngốc như cậu tưởng. Đúng là chiến đấu ở cự ly xa thì cậu sẽ gặp bất lợi thấy rõ, do không thể nào tránh hết tất cả cùng lúc được.

Tuy nhiên, điều này cũng đã nằm trong dự đoán của cậu rồi.

-Guah!?

Tiếng la thất thanh vang lên từ nhiều hướng, và sau đó, cơ thể của vài tên Vũ Quỷ bắt đầu rơi xuống như một trái mít rụng, để rồi đâm sầm vào mặt đất với chấn động khá lớn.

Điều này đã khiến rất nhiều tên ngạc nhiên, khi mà trên cơ thể của những tên vừa bị hạ đều có một lỗ to tướng ngay trên ngực, và máu đang chảy xối xả ra như suối.

Bọn chúng không biết vì cớ gì mà đồng bọn của chúng lại chết từng người một như thế. Một nỗi khiếp sợ đang dâng lên trong lòng những tên quỷ này, và liền tìm cách tháo chạy.

-Thay đổi kế hoạch!! Mau giết chết con nhãi đó rồi chạy mau lên!! Thằng này không phải là người thường đâu!! Mau tránh xa nó ra mau!!

Khôn ngoan đấy. Cảm thấy đánh không thắng được thì chạy là điều tất nhiên. Nếu như bọn chúng chỉ có ý định đó thì cậu đã chúng một cái chết nhẹ nhàng nhất rồi.

Tuy nhiên, vì chúng đã dám thốt lên câu nói ấy, nên cậu tuyệt đối không thể cho qua được.

-Tụi mày… Tụi mày dám động tới em gái của tao sao hả!?

Tomoya dồn hết sức bình sinh của mình và chạy thật nhanh xuống đáy con dốc. Và lập tức, cơ thể nhỏ bé của cô bé có khuôn mặt giống Shiori đã lọt vào tầm mắt của cậu. Đồng thời, cũng có vài tên Vũ Quỷ đang lao đến chỗ cô bé, với cây đinh ba được chuẩn bị sẵn trên tay.

-!

Mười thanh giáo màu đen chui ra từ giữa không trung, và đồng loạt ghim thẳng vào tim của những tên Vũ Quỷ đang tấn công cô bé. Dòng máu đỏ tươi tuôn ra không ngừng từ miệng và ngực của những tên quỷ này, và chúng thi nhau rơi xuống đất như những cái xác không hồn.

Đây chính là Kỹ năng mà cậu dùng để tiêu diệt những con quỷ có ý định tạo khoảng cách ban nãy. Lúc trước, tuy cậu có thể triệu hồi những thanh giáo này ở bất kỳ đâu cũng được, nhưng chỉ là trong bán kính 2m mà thôi. Còn bây giờ, có lẽ do dùng nó nhiều quá nên nó lên cấp, hoặc là cậu đã lên Lv10 hay gì ấy, mà khoảng cách này đã tăng lên thành 10m. Hè hè, cậu bắt đầu thấy thích cái chiêu này rồi đấy.

Khi nhìn thấy điều này, những tên Vũ Quỷ còn sót lại ở đằng xa đều cảm thấy khiếp sợ. Chúng nhìn chằm chằm về phía Tomoya, và lẩm bẩm…

-Không thể… Hoang đường!! Tại sao hắn ta lại có thể dùng ma thuật mà không cần niệm xướng chứ!?

Ồ, đến bây giờ mới nhận ra sao? Khả năng quan sát của lũ chúng mày xem ra hơi bị kém đấy.

Đúng là bình thường ta phải niệm xướng để kích hoạt ma thuật. Câu niệm càng dài thì ma thuật càng mạnh, và thời gian để kích hoạt cũng lâu hơn. Vậy, lý do vì sao mà Tomoya lại có thể dùng ma thuật mà không cần niệm xướng?

Cái Danh hiệu ‘Ma Đạo Sư’ đã giúp cậu có được khả năng đó.

Cũng như Kỹ năng , cậu nhận được ‘Ma Đạo Sư’ như là phần thưởng phụ khi lên Lv10. Năng lực đặc thù của Danh hiệu này là, giúp cậu bỏ qua giai đoạn niệm xướng mỗi khi sử dụng ma thuật. Đơn giản, nhưng lại cực kỳ lợi hại. Cậu bắt đầu có cảm giác như là mình đang dùng cheat vậy.

Chẳng mấy chốc, cậu đã đứng ngay trước mặt cô bé, và làm một bộ mặt tức giận về phía lũ Vũ Quỷ đang lơ lửng trên không. Trông bộ dạng của cậu lúc này như muốn nói là “Tên nào dám động vào cô bé thì phải chết”, kiểu như vậy đấy.

-Không ổn… Tất cả mau rút lui thôi!

Nói rồi lũ Vũ Quỷ liền quay lưng và tháo chạy với toàn bộ sức lực. Có lẽ giờ chúng đã thấy hối hận vì dám chọc giận cậu, nhưng như thế không có nghĩa là cậu đã bỏ qua cho chúng.

(Muốn chạy hả? Không dễ vậy đâu.)

-.

Ngay sau khi cậu dứt lời…

-Hự… Á!!

-Guah!!

-Ặc!!

Tất cả những tên Vũ Quỷ đang bỏ chạy liền bị kéo xuống, và dính chặt vào mặt đất như bị dán keo. Cơ thể của bọn chúng run rẩy, khuôn mặt thì tái xanh như đang chứng kiến một cái gì đó rất đáng sợ. Nói chung là giờ bọn chúng không thể cục cựa được nữa.

-Chuyện gì thế này!?

-Cái áp lực này… là sao chứ…? Mình… không thể cử động!

Nhúc nhích được mới lạ đó. Đã dính chiêu này rồi thì tụi mày chỉ có nước nằm lê bò lết như vậy thôi.

Kỹ năng này, như đã giải thích ban nãy, cho phép cậu tỏa ra một sức ép để đe dọa đối phương. Nhưng cậu đã dùng nó theo một hướng khác: tạo nên một sức ép và lực hút để khiến kẻ thù không di chuyển được. Trong vài bộ manga cũng có cảnh một người chỉ tỏa ra sát khí cũng có thể khiến đối phương khiếp sợ và ngã lăn ra đất phải không? Cái này cũng áp dụng từ đó mà ra đấy.

-Đáng sợ… Ai đó cứu tôi với!! Tôi sợ! Làm ơn cứu tôi với!!

-Hắn không phải là người!! Ai cứu tôi với!!

-Tôi chưa muốn chết! Làm ơn, hãy tha cho tôi!!

Từng lời cầu xin tha mạng bắt đầu vang lên, và điều đó khiến cậu cảm thấy chúng thật là thảm hại. Vậy chứ lúc nãy khi đi tìm diệt người dân ở đây, lũ chúng mày có thèm để tâm tới lời cầu xin của họ không hả?

Té ra ở thế giới nào cũng thế, ở bộ tộc nào cũng vậy. Lũ này chỉ biết lộng hành khi có điều kiện thôi, để rồi khi đối mặt với hiểm nguy thì run rẩy như mấy con chó nhát gan.

Một đường gân nổi trên thái dương cậu, cho thấy là cậu đang rất là tức giận. Điềm tĩnh bước đi đến bên cạnh một tên Vũ Quỷ đang nằm ngay đơ trên đất, người mà cậu cho là đội trưởng của cái đoàn quân quỷ này.

-Nè… cảm phiền cho ta hỏi vài câu được không?

-Mi… Mi là ai!?

-.

-ÁÁÁ!!

Một quả cầu bóng đêm được tạo ra từ lòng bàn tay của cậu và bắn thẳng vào chân trái của hắn, khiến nó nổ tung thành nhiều mảnh. Tiếng la hét của hắn thoát ra khỏi cổ họng, và vang đến tận trời cao. Những con quỷ khác nhìn thấy cảnh này cũng lấy làm sợ hãi.

-Ở đây ta mới là người hỏi. Nếu mi nói gì khác ngoài câu trả lời thì sẽ mất một bộ phận trên cơ thể đấy. Đã hiểu chưa?

-Ác quỷ… Mi là tên ác quỷ…

-.

-ÁÁÁ!!

Lần này thì đến lượt chân phải của hắn bị bắn nổ tung. Đang là trời mưa, nên cậu không nhận ra việc hắn ta đang khóc, môi thì cắn chặt lại để chịu cơn đau.

-Còn nói gì thừa thãi nữa đi… thì lần sau ta sẽ nhắm vào đầu của mi đấy. Rõ chưa?

-……Rõ ạ.

(Thế có phải ngoan không. Giờ thì, bắt đầu màn tra khảo— Ý lộn, thẩm vấn thôi.)

-Đầu tiên, nơi đây là đâu? Trả lời thật chi tiết có thể đấy.

-V-Vâng!! Nơi đây là… đã từng là thị trấn Zelnite thuộc Khu vực Kajah! Và nơi này nằm ở phía đông bắc của lục địa Norenth!!

(Lục địa Norenth à…? Quả nhiên là mình đang ở vùng đất của Quỷ tộc rồi.)

Xem ra cái ma thuật dịch chuyển gì dì đó đã đưa cậu đi một quãng đường khá xa, đến tận lục địa nằm ở phía bắc của thế giới Elneath này chỉ trong nháy mắt, thay vì đưa cậu tới ‘Khe nứt thứ nguyên’.

Mà thôi kệ, ít ra là còn đỡ hơn là bị mắc kẹt trong đó mãi mãi.

Nếu như ký ức của cậu vẫn còn chính xác thì lục địa Norenth, tức nơi ở của cả Quỷ tộc này, được chia thành sáu Khu vực, và tất cả đều phục vụ dưới quyền của hoàng gia Ade nằm ở Khu vực trung tâm lục địa. Nói chung là cơ cấu hoạt động của nó cũng không khác Nhân tộc là mấy cả.

-Câu hỏi kế tiếp. Vì nguyên nhân gì mà các ngươi lại đi tàn sát cả thị trấn này?

-C-Chúng tôi chỉ là làm theo lệnh của lãnh chúa Grafl-sama mà thôi! Lý do là vì thị trấn này đã không nộp cống vật theo đúng cam kết trong mấy năm liền, nên ngài ấy quyết định trừ khử tất cả để những thị trấn khác lấy đó làm gương! Chứ chúng tôi không có ác cảm gì với họ cả!!

-Hou… thế mà ban nãy ta lại thấy các ngươi trông rất chi là vui sướng khi đi tàn sát ngươi dân đấy.

-C-Chuyện đó……

-Câu hỏi kế. Gần đây có thị trấn, hay là thành phố gì không? Với cả, nói cho ta biết chỗ ở của cái tên chủ nhân Grafl mà các ngươi đang phục vụ luôn đi.

-G-Gần đây chỉ có một thị trấn, tên là Gilnea thôi ạ!! Chủ nhân của chúng tôi, Grafl-sama thì đang sống tại thành phố Elton! Thành phố ấy cách nơi này khoảng mười ngày đi bộ, nên cũng khá xa đấy ạ!!

-Thế à…?

Tomoya không hề nghĩ đến chuyện tìm đến chỗ của cái tên Grafl này để trả thù cho người dân thị trấn Zelnite. Chỉ là, cậu nghĩ rằng nếu đến làm thân với ông ta thì cậu sẽ có cơ hội được vào hoàng cung, và nếu có thể nữa thì sẽ được cấp giấy thông hành để được quay trở lại lục địa Solluth.

Cậu muốn gặp lại Shiori một lần nữa, nên đây sẽ tạm thời là mục tiêu của cậu.

-Cảm ơn ngươi vì đã trả lời các câu hỏi của ta. Làm tốt lắm.

-V-Vậy, cậu sẽ tha mạng cho tôi nhé!?

-Xin lỗi, nhưng ta chưa từng nói là sẽ tha mạng cho ngươi bao giờ cả. Vĩnh biệt.

-K-Khoan—

-.

“Phập!” “Phập!” “Phập!”

Tiếng các thanh giáo đâm xuyên qua xác thịt của những tên Vũ Quỷ đang nằm la liệt trên mặt đất vang lên, bao gồm luôn cả cái tên đang ở ngay trước mặt cậu. Máu của hắn văng lên mặt cậu, nhưng Tomoya vẫn điềm tĩnh chùi đi bằng nước mưa.

Toàn bộ đội quân Vũ Quỷ do tên Grafl gì gì đó gửi đến đã bị cậu tiêu diệt hoàn toàn. Kiểu này thì chắc hắn sẽ hận cậu lắm cho xem.

(Mà thôi, tới đâu thì tới vậy.)

Tomoya kiểm tra ‘Cửa sổ trạng thái’ của mình, và nhận ra rằng việc tiêu diệt những con Vũ Quỷ này đã giúp cậu lên được Lv12, và các chỉ số cũng có tăng lên phần nào. Cậu vô thức nắm chặt tay với một vẻ mãn nguyện trên khuôn mặt.

Tuy nhiên, có mặt tốt thì đương nhiên cũng có mặt xấu của nó, và trường hợp này cũng thế. Ban nãy khi tránh né các đòn tấn công của bọn Vũ Quỷ, cậu cũng đã bị thương xây xát vài chỗ, và kết cục là bây giờ cột HP của cậu đang hiển thị 03/350. Ối trời đất ơi, thật phúc đức ba đời chứ, cậu mà dính thêm một chiêu nữa thì chắc đã lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi.

Đây cũng là một trong số ít lý do mà cậu dò hỏi thông tin về thị trấn gần đây nhất từ tên Vũ Quỷ ban nãy. Cậu phải mau chóng tìm cách hồi phục năng lượng ngay mới được, nếu cậu chưa muốn quy tiên nơi đất khách quê người này.

(Giờ thì… làm gì đây nhỉ?)

Trong lúc cậu còn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì ống tay áo của cậu bị kéo từ đằng sau, buộc cậu phải quay đầu lại. Để rồi, đứng ngay sau lưng cậu chính là cô bé có khuôn mặt giống Shiori mà cậu lầm tưởng khi nãy. Giờ khi đang ở cự ly gần, cậu mới có thể nhìn thấy rõ dung mạo và vẻ ngoài của cô bé hơn.

Cô bé gái “Devilia” này cao chỉ tới ngực cậu là cùng. Sở hữu một mái tóc màu tím rực rỡ, với làn da trắng như tuyết hiện lên rất rõ trong màn đêm. Đôi mắt cũng có màu tím, nhưng đậm hơn so với màu tóc thì đang ướt đẫm bởi nước mắt, hay nước mưa chẳng rõ. Trang phục của cô bé thì trông có vẻ khá hở hang, khi mà hai vai, phần bụng, và hai bên hông của cô bé đang được phơi bày rất rõ.

Cơ thể của cô bé đang run bần bật vì lạnh, và thi thoảng còn hắc xì với một điệu bộ rất dễ thương. Mỗi khi cô bé ngước lên nhìn cậu bằng đôi mắt như cún con ấy, lồng ngực cậu tự dưng thắt lại, chẳng hiểu vì nguyên do gì. Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nào, Akutagawa Tomoya!!

-Thế, em muốn gì ở anh?

-Cho em đi theo anh được không?

-Không.

Dĩ nhiên rồi, ở đời này không có ai rảnh đến mức sẵn sàng dẫn một đứa con nít đi theo mình đâu. Chỉ tổ tốn tiền nuôi cơm với cả phải mất công chăm sóc. Chưa kể tới việc cậu có nguy cơ bị tố là tội phạm bắt cóc trẻ em nữa.

Cô bé vẫn nhìn cậu bằng một đôi mắt tội nghiệp, nhưng điều đó vẫn không đủ để làm dao động anh chàng nhân vật chính của chúng ta. Vì cậu có phải là lolicon đâu chứ?

-Đi mà anh.

-Không là không. Cơ mà tại sao em lại muốn đi theo anh chứ? Có lý do gì không?

-Vì em nợ anh mạng sống này. Nên em muốn đi theo để đền đáp.

-Lý do kiểu ất ơ gì thế này!? Nếu vậy thì không được!!

-Nếu anh cho em đi theo, em hứa sẽ phục vụ anh suốt cả đêm luôn.

-Không là………………… Hả?

………Chờ một chút, hình như cậu vừa mới nghe nhầm cái gì đó thì phải? Lạy trời là cậu nghe nhầm thiệt đi, làm ơn đấy!

-Cảm phiền em nhắc lại câu mình vừa nói một lần nữa được không?

-Nếu anh cho em đi theo, em hứa là sẽ phục vụ anh suốt cả đêm luôn.

-Và ý em… khi nói “phục vụ” là sao cơ?

-Thì là hoạt động quan hệ thể xác giữa con trai với con gái——

-Xì tốp! XÌ TỐP!!

Tomoya bất chợt la lớn để át đi tiếng của cô bé tóc tím, trong khi khuôn mặt của cậu vẫn còn đang đỏ lên như một trái gấc. Điều đó khiến cô bé nhìn cậu bằng một ánh mắt tò mò, và cũng rất đỗi ngây thơ. Cố trấn tĩnh tinh thần, điều hòa lại nhịp thở, cậu nhìn cô bé với vẻ mặt lúng túng:

-Thế quái nào mà em lại biết ba cái chuyện của người lớn đó hả!? Bố mẹ dạy dỗ em kiểu gì mà để em bị tiêm nhiễm bởi mấy cái thứ đồi trụy đó vậy hả!? Nói mau!!

-Anh bị làm sao vậy? Đối với bọn em thì đó là chuyện rất đỗi bình thường mà.

-Rất đỗi bình thường!? Ối mẹ ơi, cái vấn đề nhạy cảm mà chỉ người lớn mới được biết là chuyện rất đỗi bình thường ở cái thế giới này!? Loạn, loạn hết rồi!!

Có ai thấu hiểu lòng cậu không, khi mà người dân của thế giới này còn trụy lạc hơn những gì cậu nghĩ nữa. Tomoya bất giác ngồi phịch xuống đất và than thở với vẻ rầu rĩ, cô bé tóc đen từ từ tiến sát lại phía cậu và nói:

-Anh làm sao vậy?

-Để anh yên đi. Anh cần chút thời gian để thích nghi với việc này.

-Là về những gì mà em nói khi nãy sao? Em không biết bên ngoài thế nào, nhưng với tộc bọn em thì đó là chuyện rất đỗi bình thường.

-……Tộc bọn em?

Khi quay mặt về phía cô bé, Tomoya có thể nhìn thấy vài bộ phận mà khi nãy không hề có mặt. Một đôi cánh màu đen, cùng một cái đuôi có đầu hình trái tim đang ngoe nguẩy trong không trung.

-Em thuộc tộc Succubus của Quỷ tộc “Devilia”.

-………Succubus à…? Thảo nào… Giờ thì hiểu rồi.

Vài bộ anime mà cậu đã từng coi cũng có sự xuất hiện của loài succubus này. Chúng là những con quỷ trong thần thoại chuyên xâm nhập vào giấc mơ của con người, và từ đó bắt đầu làm ‘chuyện ấy’ với họ. Đối với loài succubus, hoạt động đó cũng có ý nghĩa sinh tồn với chúng, nên được dạy dỗ chuyện đó từ khi còn nhỏ cũng không có gì là lạ cả. Cơ mà dạy một đứa trẻ còn nhỏ thế này về chuyện đó thì có hơi………

Mà khoan, theo như cậu nhớ thì…

-Này, em bao tuổi rồi?

-92 ạ.

-Con lạy cụ!

Quỷ thần thiên địa ơi!! 92 tuổi mà trông như một đứa con nít như vậy ư!? Biết là tộc “Devilia” có tuổi thọ cao hơn con người, nhưng mà thế này chẳng phải là hơi quá rồi sao!?

Tomoya ngước mặt lên than thở với ông trời, mặc dù cậu không biết là ở thế giới này có tồn tại cái gọi là ‘ông trời’ hay không. Và đúng lúc đó, cô bé tóc tím bắt đầu làm một chuyện mà có mơ cậu cũng không tưởng tượng ra được.

-Này…… em đang làm cái gì vậy?

-Cởi quần anh ra thôi ạ.

-Bỏ-Cái-Tay-Ra-Ngay! Dù có chết anh cũng không để em làm chuyện đó đâu!

-Anh đừng lo, đây cũng là lần đầu của em mà.

-Vấn đề không phải chỗ đó!!

-Ủa, em tưởng con trai thích làm mấy chuyện đó lắm chứ?

-Ờ thì… anh cũng không phủ nhận chuyện đó, nhưng…… Này! Đã nói là bỏ ra rồi mà!! Dừng lại ngay!! Còn tiếp tục nữa là bộ truyện này sẽ thành hàng 18+ mất!!

Cô bé tóc tím cố chạm vào cái bộ phận nằm giữa hai chân của cậu, nhưng may mắn thay, cậu đã ngăn chặn được điều đó. Khuôn mặt của cô bé thể hiện một sự nuối tiếc thấy rõ, còn cậu thì chỉ thấy tức giận khôn lường. Nếu như bộ truyện này thành hàng 18+ thì coi như hết cơ hội được xuất bản luôn đó. Trời ơi là trời……

Cứ cái kiểu này thì cậu đến chết do căng thẳng vì con bé mất. Trông bộ dạng của cậu lúc này khá là tiều tụy, chỉ vì một màn đối thoại với cô bé tóc tím này thôi đấy. Ngước đầu nhìn cô bé, để rồi nhận được một cái nhìn ngây thơ như cún con, Tomoya thờ dài với vẻ ngao ngán, và nói:

-Này… nếu anh cho em đi theo, thì em có thể ngưng làm phiền anh kiểu đó không?

-Cái đó thì em không hứa chắc được đâu. Loài succubus bọn em coi chuyện đó là vấn đề sống còn mà.

-Tới lúc đó hẵng tính. Chỉ cần em hứa là không làm mấy trò như khi nãy nữa, thì anh sẽ cho em đi theo cùng. Được chứ?

-……Dạ được, Onii-chan.

-Dừng lại, đừng gọi anh bằng cái kiểu đó. Nghiêm túc đấy. Em gái anh mà biết em gọi anh là ‘Onii-chan’ thì con bé sẽ giết anh mất thôi.

-Vậy… em phải gọi anh như thế nào đây? Em đâu có biết tên anh đâu?

-Ờ nhỉ? Anh vẫn chưa tự giới thiệu mà ta? Vậy thì…

Chẳng hiểu cậu đang nghĩ gì mà lại hắng giọng với cả làm bộ mặt nghiêm chỉnh. Có lẽ là muốn giữ thể diện của người lớn (tuy chỉ là về hình thức) đây mà.

-Tên anh là Akutagawa Tomoya. Em cứ gọi anh là Tomoya cho nó gọn.

-Em là Eliza Yeanan Hallen Iris.

-Quá dài! Gọi là Iris thôi!!

-Vâng, cũng được ạ.

Iris nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt, và điều đó cũng phần nào giúp cậu giải tỏa được những phiền não từ nãy đến giờ. Và cũng chẳng hiểu từ khi nào mà cậu không còn quan tâm tới cơn đau đang hành hạ cơ thể mình nữa. Cả hai người cùng nở một nụ cười tươi rói, và sau đó:

-Được rồi. Iris, phụ anh nhặt những món đồ còn dùng được của người dân thị trấn Zelnite này nhé. Họ chết rồi chắc cũng không nói gì đâu.

-Vâng!

Nói rồi, cả hai người họ nhặt nhanh những món đồ thiết yếu còn dùng được trên mặt đất, trước khi nó bị hỏng vì nước mưa. Dĩ nhiên trước đó họ đã có cầu nguyện cho những người đã khuất được siêu thoát một cách tử tế rồi. Xong, khi đã bỏ toàn bộ tất cả mọi thứ có thể đem theo vào một cái túi nhỏ, Tomoya và Iris lên đường đến thị trấn Gilnea.

Để cô bé tránh bị cảm lạnh, Tomoya khoác chiếc áo ngoài của mình cho cô bé. Dù là đang đi trong mưa, nhưng bàn tay của Iris lại rất chi là ấm áp. Dưới cơn mưa, một mối liên kết mới đã được khai sinh, giữa một con người, và một con quỷ.

Bạn đang đọc Quyền Tối Thượng của Fire_Phoenix
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sanzenin
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.