Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành phố đêm

Phiên bản Dịch · 10511 chữ

“Con đã nói với mẹ rất nhiều lần! Con không muốn đi làm ở nhà xuất bản chó má gì đó!” Tôi phẫn nộ quả thực giống như một con sư tử phát cuồng. Sau khi ầm ĩ xong tôi liền đóng cửa thật mạnh, muốn đem chính mình cách ly với thế giới ngạt thở kia.

Mẹ đẩy cửa tiến vào, nhìn tôi lạnh lùng nói: “Thế thì con muốn sao?”

“…” Tôi cảm thấy mình không có cách nào giao tiếp với bà, mặc kệ tôi nói gì, bà luôn cho rằng mình đúng, cho nên tôi dứt khoát không nói gì cả.

“Con đã trưởng thành, tốt nghiệp đại học, con nên bắt đầu cuộc sống của chính mình. Mẹ không hy vọng con đi sai bước nào.”

“Con đi sai thì sao,” tôi không kiên nhẫn trừng bà, “Đây là chuyện của bản thân con, không liên quan đến mẹ.”

“Con…” Mẹ rõ ràng cũng có chút tức giận, nhưng EQ của bà rất cao, sẽ không so đo với tôi nhiều như vậy, vì thế bà xoay người đi ra ngoài.

“Cho dù đi nhầm cũng không sao,” tôi gọi bà lại, “Mẹ cũng không phải đã đi nhầm sao, sinh ra nghiệt chủng là con, nhưng mẹ vẫn sống rất tốt mà ——”

“Bốp!”

Tôi mở to mắt, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt. Nhưng không phải vì bà cho tôi một cái tát mà bởi vì vẻ mặt của bà… Vẻ mặt này kiên nghị như vậy khiến tôi bỗng nhiên hơi sợ hãi.

“Mẹ không cho con nói chính mình là nghiệt chủng!” Bà nhìn tôi, gằn từng tiếng nói, “Có lẽ mẹ rất hối hận từng có khoảng thời gian không giác ngộ, nhưng mà…”

Tôi nhìn ra cơn thịnh nộ trong mắt bà so với lửa giận trên khuôn mặt căn bản không tính là cái gì.

“Mẹ chưa từng hối hận đã sinh ra con.”

Nói xong, bà không liếc nhìn tôi thêm cái nào nữa, xoay người rồi đi ra ngoài. Lúc đi ra, bà còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, giống như mỗi lần trước đây, tựa như…vừa rồi tất cả vốn không hề xảy ra.

Tôi thu hồi suy nghĩ, phát hiện giờ phút này, tôi đang ngồi trước cửa sổ thư phòng của nhà Hạ Ương, nhìn bầu trời đêm nhấp nhô ngoài cửa sổ, ánh lửa lúc sáng lúc tối. Khi tôi đến gần đáp án nhất, tôi lại cảm thấy, nó đã không còn quan trọng từ lâu.

“Xin lỗi con.” Thanh âm của Hạ Gia Quốc có chút yếu ớt.

Tôi không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ ngồi trên bàn trước cửa sổ, hai tay đút túi nhìn ông.

Cửa thư phòng khép hờ, tôi nghĩ có lẽ ông đối với con trai, đối với tôi, tỏ rõ một loại thái độ: ông không muốn giấu diếm nữa.

Nhưng Hạ Ương hiển nhiên không cảm kích, anh rửa chén lách cách trong phòng bếp, như là không có chút hứng thú với cuộc đối thoại trong thư phòng.

“Con…làm sao biết được?” Hạ Gia Quốc nhìn tôi kỹ càng, như là chưa từng thấy tôi.

Tôi nhẹ nhàng hít một hơi, thẳng thắn nói: “Tôi vẫn cảm thấy Hạ Ương có chuyện gạt tôi, hơn nữa thái độ của anh ấy đối với tôi cũng không rõ ràng… Tôi cho rằng có lẽ anh ấy yêu tôi, hoặc là đã biết điều gì đó.”

“…” Hạ Gia Quốc vẫn im lặng nhìn tôi, chờ tôi nói tiếp.

Nói thật, dáng vẻ ông thế này…khiến tôi bỗng nhiên nghĩ đến mẹ tôi.

“Ngày đó anh ấy mời tôi đến ăn cơm tất niên, tôi hỏi anh ấy có phải yêu tôi không, anh ấy nhìn mắt tôi…tựa như thấy một con quái vật. Vì thế tôi chợt hiểu ra.” Tôi đứng dậy, đi đến trước giá sách, trên đó sắp xếp các loại sách có liên quan đến pháp luật một cách ngăn nắp, có thể nhìn ra được, chủ nhân của những quyển sách này là một người nghiêm ngặt lại vô cùng có trật tự.

“Quan hệ của chúng tôi luôn luôn tốt, nhưng anh ấy chưa từng đối xử tốt với tôi đến như vậy,” tôi nói tiếp, “Tôi đi xa ở bên ngoài, mỗi ngày anh ấy đều gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa gọi điện, anh liền xin nghỉ chạy tới nơi ngàn dặm xa xôi… Anh chàng này nếu không yêu tôi, nhất định trong lòng có mờ ám, cảm thấy nợ tôi gì đó.”

Dưới ngọn đèn mờ nhạt, vẻ mặt Hạ Gia Quốc có chút lảng tránh. Khoé miệng ông mỉm cười, mặc dù có chút chua xót, nhưng ý cười này là vì Hạ Ương.

Tôi xoay người nhìn ông, bỗng nhiên nghiêm túc lên: “Vì sao là ông?”

Dựa vào ấn tượng của tôi đối với ông từ trước đến nay, thật sự nghĩ không ra, ông và mẹ tôi, bọn họ, đã có lý do gì…mà trở thành thế này…

Hạ Gia Quốc trầm mặc hồi lâu rồi mới cất tiếng: “Bản tính con người, là một thứ rất phức tạp. Chú với mẹ con, đến thời điểm này, đã qua một thời gian dài suy tư.”

Tôi nhíu đầu lông mày, không ngờ khi ông mở miệng, lại là một câu không đâu vào đâu.

“Chú cho rằng trong chuyện này, không có lý do và viện cớ —— chúng tôi đã sai lầm.” Vẻ mặt ông gợn sóng nhưng không kinh động. Vừa không trầm trọng khiến người ta ngạt thở, nhưng cũng không hoàn toàn không sợ sệt chút nào.

Rất kỳ lạ, từ đầu đến cuối, ông đều dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói chuyện với tôi. Giống như những lời này đã sớm nói qua trong đầu ông rất nhiều lần, giống như cảnh tượng này ông đã sớm diễn thử rất nhiều lần.

“Vì sao trước khi mẹ tôi mất bà lại nói ba tôi ở Roussillon?” Tôi hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng.

Nghe đến đó, vẻ mặt Hạ Gia Quốc rốt cục có chút phập phồng. Tôi nhìn ông, lần đầu tiên cảm thấy trong mắt ông có lẽ có chút gì đó làm cho người ta khó phát hiện. Nhưng rốt cuộc là gì…tôi cảm thấy tôi cũng nói không rõ.

“Ngày đó năm 1984, chú đã từng, hoặc nói là chúng tôi từng…thiếu chút nữa đã thay đổi tất cả.”

“…”

Ông lặng lẽ thở dài: “Chú với mẹ con, đã từng ước hẹn vứt bỏ mọi thứ ở đây, đến nước Pháp, tìm một thị trấn nhỏ rồi sinh sống ở đó, đến chỗ không ai biết chúng tôi…”

“Ở Roussillon?” Chưa có lúc nào tôi chán ghét cái tên của mình như lúc này.

Ông trịnh trọng gật đầu. Giống như cái tên này chống đỡ trách nhiệm nặng nề nhất trong cuộc sống…

“Lúc đó Hạ Ương mấy tuổi?” Tôi bình tĩnh hỏi.

“…Một tuổi.”

Tôi trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao sau đó lại không đi?”

Trong mắt ông hiện lên ý cười tôi không thể nắm bắt: “Không có tại sao?”

“?”

“Chúng tôi mua vé máy bay, hẹn nhau tối hôm đó cùng nhau đáp máy bay… nhưng cuối cùng, chúng tôi cũng không ra sân bay.”

Tâm tình của tôi rất phức tạp, tôi thật không ngờ, kết quả chính là như vậy.

“Có thể trong phút cuối cùng…” Ông nói, “Lý tính của chúng tôi đã chiến thắng cảm tính.”

“Hai người chia tay?”

Hạ Gia Quốc ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Đúng, chia tay.”

“Ông có biết mẹ tôi có tôi không?”

Ông thản nhiên lắc đầu: “Nếu chú biết, chú sẽ không tán thành để bà ấy sinh con ra.”

Giờ phút này, đôi mắt của tôi cuối cùng bị dòng lệ làm nhoè tầm mắt. Tôi đã kiên cường đối diện với những gì ông nói, nhưng cuối cùng, tôi phải thừa nhận ông nói đúng, bản tính con người phức tạp, rất nhiều lúc kỳ thật chúng ta cũng không hiểu rõ bản thân.

“Thực xin lỗi, chú không muốn làm tổn thương con,” ông nhìn tôi, mặt mày nhăn nhó, “Chú phải…nói sự thật với con. Hiện tại con không phải muốn nghe sự thật sao?”

“Đúng…” Tôi cố gắng khống chế tâm trạng của mình, hít cái mũi.

“Tây Vĩnh…” Ông đi tới dường như muốn vươn cánh tay.

“Không cần.” Tôi vươn tay cản lại. Đây là một động tác cự tuyệt rõ ràng, mặc cho ai cũng phải ngừng bước.

Tôi cố sức đè nén nước mắt sắp tràn mi, thật sự rất khó, nhưng cuối cùng tôi vẫn làm được: “Vậy khi ông đã biết, tại sao không ngăn cản bà ấy sinh tôi?”

“Lúc đó con đã sắp chào đời,” ánh mắt của ông nói cho tôi biết, ông không nói dối, “Con nên biết mẹ con là người như thế nào, bà ấy quyết định chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản…”

Nghe ông nói vậy, tôi lại nín khóc mỉm cười. Đúng vậy, mẹ tôi…chính là một người như thế. Nhưng ý cười qua đi, ngược lại tâm tình càng đau khổ.

“Vì vậy,” tôi nói, “Những năm gần đây, các người sống yên lòng yên dạ, cho rằng các người không tổn thương đến ai sao?”

Hạ Gia Quốc đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt giống như lần mẹ tôi cho tôi một bạt tay:

“Tây Vĩnh, mặc kệ con tin hay không… Chú không hề sống thoải mái.”

Tôi xoay đầu qua, không nhìn gương mặt tái nhợt của ông:

“Cho dù là vậy, cũng không đại diện mẹ Hạ Ương sẽ tha thứ cho các người, cũng không đại diện Hạ Ương sẽ tha thứ cho các người, cũng không đại diện tôi sẽ tha thứ cho các người!”

Ông lui về sau một bước, dáng vẻ hơi suy sụp: “Đúng…con nói rất đúng.”

Tôi nhìn ông, lại nghĩ đến mẹ tôi.

Tôi không khỏi suy nghĩ, lúc bà đang hấp hối nói ra lời kia với tôi, rốt cục bà suy nghĩ như thế nào?

Sau đó, tôi chợt hiểu được, có lẽ lúc đó thần trí của bà đã không còn minh mẫn. Khi bà nói với tôi rằng ba tôi ở Roussillon, có phải bà nhớ lại lời ước hẹn “Roussillon” không thể thực hiện kia không?

“Tây Vĩnh,” thanh âm của Hạ Gia Quốc lại vang lên bên tai tôi, “Con có thể hận chú, nhưng con đừng thù oán mẹ con.”

“?” Tôi ngẩng đầu nhìn ông, bất giác nhíu mày.

“Mẹ con vì nuông nấng con mà đã trả giá rất nhiều.” Nói tới đây ông dừng một chút, như là nhớ lại gì đó hoặc là chẳng nhớ gì.

Khoé miệng ông mím chặt, trong ánh mắt có một loại chân thành: “Bà ấy từng nói với chú, con chính là sinh mệnh của bà ấy.”

“…” Tôi há hốc miệng, lại không nói gì nên lời.

Trời đất ngoài cửa sổ đã sớm bị pháo hoa lấp đầy, mà trong thư phòng không lớn không nhỏ này lại yên tĩnh đến mức giống như trạng thái chân không. Tôi tựa vào giá sách, nhờ ngọn đèn mờ nhạt mà nhìn thấy nếp nhăn của khoé mắt Hạ Gia Quốc ở xa xa, lần đầu tiên tôi sinh ra…lòng thương hại đối với ông.

Tối nay, tôi ở nhà họ Hạ đến mười hai giờ mới về. Hạ Ương cầm lấy áo khoác, nói với ba anh, “Con đưa cô ấy trở về”, rồi theo tôi ra cửa.

Xuống dưới lầu, trên mặt đất là một mớ hỗn độn, trong không khí vẫn tràn ngập mùi khói, như là chiến trường vừa mới trải qua đấu tranh mãnh liệt.

“Em tự mình chạy về, anh không cần đưa em đi.” Giờ phút này tôi không biết phải đối mặt thế nào với Hạ Ương.

“Anh cảm thấy tốt nhất để anh đưa em về.” Anh kiên trì.

Được rồi, tôi biết, thực ra anh muốn tìm tôi nói chuyện, tránh được một lúc sao có thể tránh được một đời? Vì thế tôi gật đầu, lấy ra chìa khoá giao cho anh.

Hạ Ương cong khoé miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Tôi cũng lên xe, đeo dây an toàn, ở trong mùi khói tràn ngập chúng tôi lên đường.

Kỳ thật nhà anh cách nhà tôi cũng không coi là quá xa, chỉ cách một con sông Hoàng Phố ở giữa mà thôi. Xe chạy ra khỏi khu dân cư, trên đường gần như một chiếc xe cũng không có, lúc này tất cả mọi người hẳn là nằm ở nhà xem TV rồi.

“Chừng nào thì em biết?” Lúc rẽ ngoặt, Hạ Ương đột nhiên hỏi.

Tôi bị anh hỏi đến mức không khỏi ngẩn người…Sau đó tôi chợt cảm thấy mình lại rất muốn mở lòng tâm sự với anh.

“Em đã sớm cảm thấy anh không thích hợp.”

“?” Anh quay đầu nhìn tôi, rồi quay lại nhìn con đường.

Tôi thở dài: “Còn nhớ sau khi mẹ anh qua đời ——”

Nói tới đây tôi bỗng nhiên kinh hoảng, sao tôi lại nhắc đến cái chết của mẹ anh, trong việc này…người vô tội nhất, bị tổn thương nhiều nhất chính là dì ấy mới đúng.

Hạ Ương thấy tôi không nói tiếp, anh chỉ thản nhiên cười: “Không sao, em tiếp tục đi.”

Tôi bình tâm lại, nói tiếp: “Sau khi mẹ anh…qua đời, có một khoảng thời gian anh luôn né tránh em —— nói là tránh, không bằng nói anh không để ý đến em.”

“Ừm…” Nhìn vẻ mặt anh, có lẽ anh cũng nhớ đến đoạn thời gian kia.

“Lúc đó em có cảm giác rất kỳ lạ, anh như là…bỗng nhiên rất ghét em, tuy rằng em không biết vì sao, nhưng em nghĩ nhất định đã xảy ra chuyện.”

Xe chạy lên chiếc cầu lớn, tôi vừa xoay đầu, có thể nhìn thấy mặt sông phản chiếu ánh đèn neon.

“Lúc đó em thiếu chút nữa cho rằng em sẽ mất anh… Nhưng sau đó có một ngày, anh bỗng nhiên trở lại, vẫn giống như trước kia vậy, nhưng em luôn cảm thấy… ánh mắt anh nhìn em trở nên có phần phức tạp.”

Hạ Ương vừa lái xe, vừa nhíu mày: “Phụ nữ thật đáng sợ… Anh chưa nói gì mà em cũng biết?”

Tôi đảo mắt, từ xoang mũi phát ra tiếng “Hừm”, xem như thừa nhận.

“Vì vậy em nghi ngờ anh yêu em?” Anh nhếch mép, bày ra dáng vẻ ghét bỏ.

“Có một chút.” Tôi hào phóng gật đầu, “Cho đến một buổi tối, có người nói với em…”

Tôi nhìn màu cam, xanh, tím trên mặt sông, trong đầu vang lên thanh âm của Tử An: em chỉ biết, anh Hai nhìn thấy chị và người đàn ông khác ôm nhau, gương mặt ảnh đã tái mét rồi…

Tôi cảm giác máu trong người chảy ngược, tôi phải ép buộc chính mình mới có thể không thèm nghĩ đến khuôn mặt đã từng cách tôi rất gần, lúc này lại hết sức xa xôi, đường nét của khuôn mặt kia rõ ràng, ánh mắt trong suốt, nụ cười dịu dàng…

“Nói gì?”

Thanh âm của Hạ Ương kéo tôi về từ mạch suy nghĩ của mình.

Tôi hít sâu một hơi, làm bộ như không có việc gì mà lắc đầu: “Không có gì. Những lời nói kia chỉ là…khiến em bỗng nhiên nghĩ đến, anh quan tâm em như vậy, mỗi ngày đều muốn gọi điện thoại cho em, nếu em làm chuyện vượt giới hạn anh sẽ giận dữ và lo lắng… Nhưng anh sẽ không ghen tuông. Anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em, lo lắng em bị tổn thương, anh không có một chút ham muốn chiếm giữ em.”

“Ách…” Hạ Ương lại nhếch mép, “Em có thể đừng nói anh như là biến thái chứ.”

“Sau đó em suy nghĩ, nếu một người đàn ông quan tâm như vậy đối với một người phụ nữ, cũng không muốn đắm mình trong cô gái ấy, vậy chỉ có hai loại tình huống, hoặc là người nhà, hoặc là làm việc gì đó có lỗi với cô gái ấy. Em suy nghĩ rất lâu, cũng chẳng nghĩ ra anh làm việc gì có lỗi với em —— đương nhiên nếu có em phải tìm cho ra —— cho nên kết luận chính là…anh coi em là người nhà.”

“…”

“Suy nghĩ thế này, giống như đã thông suốt tất cả. Ngay từ đầu anh đã ghét hai cha con Lộ Thiên Quang, lại nghi ngờ bọn họ có muốn hại em hay không, là bởi vì từ lâu anh đã biết ba em là ai. Em nghĩ anh vốn cảm thấy em đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, ai ngờ tại nơi quỷ quái này lại thật sự có người nhảy ra nói là ba ruột của em, lúc này anh bắt đầu đứng ngồi không yên, mỗi ngày gọi cho em một cú điện thoại, hận không thể có máy quay phim đặt trên đầu em để theo dõi em một ngày hai mươi bốn giờ, em vừa gọi điện thoại cho anh, anh liền mua vé máy bay đến Madrid… Tất cả mọi chuyện đều liên kết với nhau.”

Hạ Ương trầm mặc hồi lâu, ho khan một chút: “Nói em không phải là con gái của ba e rằng rất khó hiểu, đừng thấy em bình thường ngây ngốc, vào thời điểm mấu chốt logic quả thực như thần thánh ma quỷ…”

“…Anh so sánh kiểu gì đấy hả.” Tôi cũng nhếch môi, chán ghét trừng mắt liếc anh.

Anh cười cười, nghiêm túc lái xe.

“Vậy,” tôi nhịn không được hỏi, “Anh…biết lúc nào?”

Hạ Ương thu lại ý cười, thản nhiên đáp lời: “Mẹ anh nói cho anh biết.”

“…” Tôi liền không biết nên tiếp tục thế nào. Về chuyện này, tuy rằng tôi cũng vô tội, nhưng chỉ cần mỗi lần nghĩ đến mẹ Hạ Ương, tôi vẫn có cảm giác xấu hổ vô cùng.

“Tây Vĩnh,” anh bỗng nhiên vươn tay vỗ nhẹ vai tôi vài cái, “Em không cần cảm thấy có lỗi với anh và mẹ anh, chuyện này không liên quan đến em.”

“…”

“Kỳ thật nói đến cùng, chuyện này cũng không liên quan đến anh nhiều lắm, đây là chuyện giữa người lớn với nhau.”

Tôi quay đầu, nhìn sườn mặt của Hạ Ương, sườn mặt của anh rất giống Hạ Gia Quốc. Tôi cười cười, chỉ nghĩ rằng anh đang an ủi tôi mà thôi.

“Anh không chỉ đang an ủi em,” anh lại nói, “Tây Vĩnh, chuyện này, anh đã biết rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu.”

“…”

“Em biết không, anh đã từng rất hận em, thật sự vô cùng hận em.” Tôi cười khổ một cái: “Nếu đổi thành em, em nghĩ em cũng sẽ hận.”

Tôi còn muốn nói chút gì đó thì xe bỗng nhiên tăng tốc chạy vào cầu dẫn, cả cầu dẫn chính là những vòng tròn lớn xếp chồng lên nhau, không ngừng xoay tròn, cơ thể của tôi theo sức hút của trái đất mà nghiêng người, giống như trái tim cũng quăng theo ra ngoài.

“Sau khi mẹ anh nhập việc đã nói cho anh biết,” Hạ Ương bỗng nhiên mở miệng, “Anh nghĩ vào lúc đó, có lẽ bà đã biết mình không sống được bao lâu nữa.”

Ngoại trừ yên lặng lắng nghe, tôi không biết còn có thể làm những gì.

“Bà nói có một buổi tối bà hỏi ba anh, em không phải là con gái của ông ấy chứ, ba anh suy nghĩ một chút, kỳ lạ chính là, khi mẹ anh nói chuyện này với anh, bà không loạn trí, cũng không có một chút cảm xúc kích động, giống như rất bình tĩnh. Nhưng mà đối với anh…như là một trái bom.”

“…”

“Anh cảm thấy trong đầu mình bỗng nhiên nổ tung.”

Tôi lén nhìn sườn mặt của Hạ Ương, phát hiện khoé mắt anh một tia nước mắt. Tôi rất muốn nắm tay anh, an ủi anh, nhưng tôi lại cảm thấy hình như ngay cả tư cách an ủi anh tôi cũng không có.

“Anh giận điên lên…” Lúc nói những lời này, anh cười, “Chính là cảm giác…thế giới sụp đổ, em cũng biết, từ nhỏ đến lớn anh sùng bái ba anh như vậy! Anh vẫn cho rằng gia đình mình tuy rằng bình thường nhưng hoà thuận, rất hạnh phúc…”

“…”

“Nhưng anh hận nhất vì sao ba anh không nói dối chứ, dù sao cũng đã giấu diếm lâu như vậy, mẹ anh cũng sắp… Sao ông ấy lại không che giấu đến cùng.”

Xe chạy dọc theo bảng hướng dẫn, chạy đến đường rẽ, đèn đường trên cao ở hai bên chiếu vào mặt chúng tôi , tái nhợt như vậy.

“Khi đó anh rất căm hận, hận ba anh, cũng hận các người…”

“…Em xin lỗi.” Tôi kìm lòng không được mà nói. Giống như đây là lời duy nhất tôi có thể nói với anh.

Hạ Ương bỗng nhiên vươn tay sang đây vỗ lưng tôi: “Em không cần xin lỗi với anh. Bây giờ anh không có một chút hận em, lúc ấy cảm xúc của anh chỉ là xung động mà thôi.”

Tôi nhìn tay Hạ Ương, các đốt ngón tay của anh nổi lên rõ rệt, xương ngón tay mảnh khảnh như con gái. Tôi bỗng nhiên nhớ tới bàn tay của một người khác, ngón tay của người kia thô ráp, tôi đã từng tưởng tượng anh dùng đôi tay kia chế tạo mô hình như thế nào, tôi nghĩ đôi tay kia hẳn là rất linh hoạt, tựa như con người của anh, luôn không giống với bề ngoài.

Tôi đã từng suy nghĩ cùng một vấn đề, tôi từng hỏi anh, có phải hận tôi không, nhưng cuối cùng lại không ngờ, tôi hận anh.

“Tây Vĩnh?” Hạ Ương không thấy tôi lên tiếng, có chút lo lắng nhìn tôi hỏi.

“Uhm…” Tôi cảm thấy mình vào lúc này lại không tập trung, không khỏi ảo não.

“Khoảng thời gian đó tâm trạng của anh rất tệ, hơn nữa khi biết chuyện này…anh không muốn để ý đến ai.”

“Em biết…” Tôi cười cười, “Em biết đó là loại cảm giác như thế nào. Anh phát hiện người mà anh luôn tin tưởng lại lừa dối anh, anh cho rằng loại quan hệ không thể cắt đứt này thực ra rất mỏng manh… Lúc đó, anh sẽ nghi ngờ có lẽ tất cả đều là dấu hiệu giả tạo, bất cứ chuyện gì, bất luận người nào cũng vậy, giống như trên thế giới này không còn có gì đáng tin tưởng… Có phải là loại cảm giác này không?”

Hạ Ương vừa lái xe vừa kinh ngạc quay đầu nhìn tôi, ngọn đèn trên cao chiếu vào mặt anh, lúc sáng lúc tối:

“Đúng là như vậy!”

Tôi cười rộ lên, anh cũng cười theo.

Chúng tôi cứ như vậy mà cười lớn tiếng trong xe. Cười đến cuối cùng nước mắt tôi chảy ra.

“Con người à, kỳ thật đều là đốn mạt…”

Tôi muốn nói nhưng cười đến mức không nói ra lời.

Đợi khi cười đủ rồi, tôi lau nước mắt ở khoé mắt, nói: “Thật tốt, anh không còn hận em…”

“Anh đã nghĩ thông suốt,” anh nói, “Anh đồng ý với một quan điểm, chính là thời gian sẽ xoa dịu tất cả. Cho dù lúc ấy đã hận, trong thời gian dài sẽ dần tỉnh táo lại, em mới có thể đứng ở góc độ khách quan thấy rõ một sự việc.”

“?”

“Giống như cảm xúc tích luỹ, đến một thời điểm nào đó đột nhiên bùng phát. Nghĩ thông suốt một chuyện cũng giống như anh có thể suy nghĩ và phản tỉnh, sau đó đến một thời điểm nào đó, bỗng nhiên tất cả đều hợp lý, cảm giác rối loạn tê dại kia đã được xoa dịu. Nút thắt cũng được tháo ra.”

“Phải không…” Tôi nhìn ngoài cửa sổ, tưởng tượng cảm giác đó là như thế nào.

“Anh cho rằng, mặc dù nói thế nào, đây là chuyện của ba mẹ anh, có một khoảng thời gian anh không ngừng nhớ lại vẻ mặt của mẹ anh khi nói chuyện này, mỗi lần nhớ đến, anh lại cảm thấy kỳ thật anh không hề hiểu bà, cũng không hiểu ba anh. Là con của bọn họ, rốt cuộc có phải anh không hiểu biết họ hay không, vấn đề này anh đã suy nghĩ rất lâu…”

“Vậy đáp án đâu?” Tôi nhịn không được hỏi.

Hạ Ương dừng một chút rồi lắc đầu, đáp: “Anh nghĩ anh không hiểu bọn họ, ít nhất, so với những điều anh tưởng thì ít hơn nhiều.”

“…” Tôi không khỏi nhớ tới mẹ mình, nghĩ đến lời nói vừa rồi Hạ Gia Quốc nói với tôi.

Tôi chính là sinh mệnh của bà.

Mẹ tôi lại nói như vậy… Nhưng ngay cả một câu “Mẹ yêu con” bà cũng chưa bao giờ nói.

“Anh luôn nghĩ rằng, khi nào thì mẹ anh biết chuyện chứ, vì sao bà vẫn không nói gì, đợi đến lúc sắp rời đi mới nói ra, rốt cuộc vì sao bà bình tĩnh như vậy…” Anh chạy xuống vòng dưới, sườn mặt vừa rồi còn mang theo ý cười, lúc này lại nghiêm túc khác thường, “Anh nghĩ cũng không hiểu. Thế nhưng anh cảm thấy, anh có một loại trực giác, anh thấy rằng mẹ anh đã tha thứ cho ba anh, còn có…mẹ em.”

Nghe đến đó, tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hạ Ương, không thể tin được lời nói của anh.

Thật sự có người phụ nữ tha thứ cho sự lạc lối của người chồng sao?!

“Có lẽ đây là một quá trình dài dòng…” Anh tự nói, “Anh không thể nói rõ ràng lắm. Nhưng anh nhớ rõ, khi mẹ anh nói cho anh biết chuyện này, lúc anh vô cùng phẫn nộ, nhưng bà lại rất bình tĩnh mà nói với anh: mẹ nói với con, chỉ là muốn cho con biết chân tướng, không bảo con đi hận bọn họ, dù sao chúng ta vẫn là lựa chọn cuối cùng của ba con…”

“…” Tôi nhìn ngọn đèn lấp lánh ngoài cửa sổ, nói không ra lời.

“Dường như hiện tại anh có nhận thức mới đối với hôn nhân, và quan hệ giữa người với người. Không thể nói là tốt hay xấu, nhưng anh cảm thấy, ý nghĩ trước kia của anh rất hạn hẹp cũng quá tuyệt đối.”

Sau khi Hạ Ương nói xong câu đó, chúng tôi không nói nữa, dường như suy nghĩ tâm sự của riêng mình, loại trầm mặc này giống như một sự ăn ý, ăn ý lưu lại không gian cho đối phương, cũng cho chính mình một chút thời gian.

Xe đậu ở ga ra dưới lầu của nhà tôi, tôi lại cùng Hạ Ương ra ngoài chờ xe taxi. Tối 30 muốn đợi taxi thật sự cần duyên phận. Chúng tôi đứng trong gió lạnh, hai người đều co bờ vai, nhưng kỳ lạ là tôi không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.

Hạ Ương lúc nào cũng thích liếc xéo nhìn tôi, đường nét của khoé mắt anh rất sâu, trước kia tôi hay nói giỡn ánh mắt của anh như là bị bàn tay quỷ vô hình kéo ra hai bên, nhưng lúc này xem ra ánh mắt của anh và Hạ Gia Quốc lại giống nhau như thế…

“Suy nghĩ gì đó?” Anh cười nói.

Tôi lắc đầu. Kỳ thật tôi không muốn nghĩ gì cả, nhưng mơ hồ cảm thấy, tất cả mọi việc từ hôm nay sẽ bắt đầu trở nên không giống như trước.

Có một chiếc xe trống chạy tới, chúng tôi luống cuống tay chân mà chặn xe lại. Hạ Ương bỗng nhiên xoay người nói với tôi: “Năm mới vui vẻ!”

Tôi giật mình, rốt cục lộ ra nụ cười: “Năm mới vui vẻ!”

Sau đó anh vươn tay ôm tôi một cái.

Lúc tựa vào ngực anh, tôi ngửi được một loại hương vị rất quen thuộc từ trên người anh. Tôi nhịn xuống xúc động muốn rơi nước mắt, sau đó vẫy tay, tiễn anh lên xe.

Nhìn đèn sau của xe taxi, tôi phát hiện bản thân kỳ thật còn có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng hôm nay vẫn chưa nói được.

Cách đó không xa lại truyền đến tiếng pháo hoa bắn trên bầu trời, tôi đút hai tay vào túi đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn hồi lâu mới xoay người về nhà.

Tôi dọc theo đèn đường trở về, mặt đất ở đây giống như ở chỗ nhà của Hạ Ương, nơi nơi đều là mảnh vụn của các loại pháo hoa. Tôi giơ tay xem đồng hồ, đã sắp một giờ, thành phố đã nuôi dưỡng tôi cuối cùng lại quay về bình tĩnh.

Không có nguyên do, tôi lại nghĩ tới buổi tối kia, đêm mùa hạ tại Madrid, lễ Đức Mẹ đó cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu là cái gì, ban đêm oi bức lại tràn ngập không khí cuồng hoan.

Đêm đó…thuộc về tôi và anh Hai.

Tôi vẫn không thể quên được ánh mắt anh nhìn tôi khi tôi mặc chiếc váy xinh đẹp từ trên bậc thang bước xuống. Có lẽ bắt đầu từ giây phút đó, tôi đã nhạy cảm nhận ra gì đó, nhưng tôi vẫn không dám thừa nhận mà thôi.

Có một câu của Hạ Ương đã khuấy động tôi, anh nói anh có một nhận thức mới đối với hôn nhân và tình yêu, không thể nói rõ tốt xấu, nhưng mà không giống như nhận thức của trước kia. Hiện tại tôi cũng có loại cảm giác này, có lẽ bởi vì mọi thứ đã xảy ra trên người ba mẹ tôi, hoặc là tôi thật sự thay đổi.

Rốt cuộc yêu là cái gì?

Tôi từng cho rằng yêu là một loại trả giá, cũng như là một loại hứa hẹn, nó không dung nạp một hạt cát, một vết nứt. Nhưng sự thật là, thứ hoàn mỹ ở trên thế giới này rất ít ỏi, con người ở trong thất bại mà tôi luyện nên một trái tim khoan dung và kiên nghị hơn.

Yêu là chiếm hữu, cũng là nhẫn nại.

Chỉ có chiếm hữu là bản tính con người, nhẫn nại lại cần phải có đầy đủ trí tuệ.

Trong đầu tôi hiện ra thân ảnh của ba người phụ nữ, Ngụy Mộng, mẹ Hạ Ương, còn có một người…đó là mẹ tôi. Họ đã trải qua hôn nhân và tình yêu khác nhau, từ trên người họ tôi nhìn thấy dũng khí to lớn được biểu hiện ra bên ngoài khi người phụ nữ đối mặt với thất bại. Ngụy Mộng lựa chọn bắt đầu cuộc sống mới tại đất khách quê người, đây là một loại dũng khí bắt đầu từ con số không; mẹ Hạ Ương lựa chọn yên lặng, là dũng khí của nhẫn nại và khoan dung, mà mẹ tôi…bà đã lựa chọn tôi.

Sau khi tôi sinh ra, tất cả lựa chọn của bà đều là bởi vì tôi.

Tình cảm của tôi đối với bà càng phức tạp hơn. Giữa chúng tôi từng có rất nhiều điều không vui, thế cho nên ở trong trí nhớ của tôi, hồi ức tốt đẹp cũng không coi là nhiều lắm. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, hiểu biết của tôi về bà, vốn chẳng phải là hồi ức tốt đẹp cũng trở nên càng trân quý hơn.

Bà nói tôi là sinh mệnh của bà, kết quả tôi lại khiến bà đau lòng. Nhưng dù vậy bà vẫn yêu tôi không điều kiện, đây là…người mẹ.

Trái tim tôi bắt đầu co rút đau nhói. Giờ phút này tôi lại bất giác nhớ tới một người khác, một người ở bên kia địa cầu, duyên phận kỳ diệu từng buộc chặt chúng tôi lại với nhau, hiện giờ, sợi dây này đã cắt đứt, tôi lại bắt đầu hết sức nhớ nhung.

Có đôi khi tôi suy nghĩ, có lẽ ở trong thế giới vô hình tự có một thứ không thể thấy được đã buộc tôi và anh với nhau. Theo mức độ nào đó mà nói, quan hệ của Lộ Ngụy Minh và Lộ Thiên Quang cũng như tôi và mẹ.

Có lẽ tựa như lời nói của Lộ Thiên Quang, từ trên người tôi ông nhận được sự cứu rỗi. Chẳng qua, ông không biết là người được cứu rỗi không chỉ có ông —— còn có tôi.

Ông đem tình thương của người cha không nhận được sự đáp lại của Lộ Ngụy Minh mà chia cho tôi, tôi cũng đem lòng yêu thương tích luỹ lâu ngày đối với ba ruột mà dành cho ông. Vì vậy mặc dù ông lừa tôi, nhưng tình thương của người cha mà ông dành cho tôi là thật… Nói không chừng, cái gì cũng chân thật.

Mà Lộ Ngụy Minh…

Tôi đi trên con đường không có một bóng người, muốn hít một hơi thật sâu, nhưng phát hiện không khí lạnh lẽo này có thể nghẹt thở chết.

Tôi lại có chút không dám nhớ anh, không dám nghĩ đến hình dáng của anh, ngũ quan của anh và ánh mắt của anh. Bởi vì một khi nhớ tới, tôi giống như ngã vào một vực sâu, mãi mãi không ra khỏi.

Tôi lại nhớ tới tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào mùa hè năm ngoái, mỗi một đoạn như là khắc sâu trong đầu tôi giống như phim ảnh, tôi cho rằng chúng nó sẽ không khắc sâu như vậy, nhưng sự thật lại vượt qua dự đoán của tôi. Tôi lại nhớ tới anh ở trên xe lửa chạy đến Avignon, tự quyết định giúp tôi chuyển dời hành lý; ở bãi đậu xe có vách tường trắng cau mày lên xe cho thuê của tôi; trên đường núi sắp đến Roussillon, anh đón nắng chiều, lộ ra nụ cười dịu dàng; vào giây phút nhìn thấy tôi trong phòng khách của Lộ Thiên Quang, vẻ mặt anh kinh ngạc; khi tôi té ngã bị thương lại không khóc chút nào, vẻ mặt anh nghi hoặc; sau khi tôi và Lộ Thiên Quang nhận nhau, đến khi mời tôi đến nhà anh ăn tối, anh luôn có vẻ âm tình bất định; tại trạm xăng dầu hướng đến Barcelona, vẻ cô đơn lướt qua trong mắt anh; lúc lên xe cứu thương đưa Tử An đến bệnh viện, anh cho tôi cái ôm ấm áp; sau khi anh phát sốt mà nặng nề đi ngủ, còn không quên dặn tôi đừng tắt đèn; ở trên đường Barcelona, khi nói đến Gaudí, anh rất hăng hái; tại phòng làm việc của giáo đường gặp gỡ Sophie, nụ cười khổ lộ ra trên mặt anh; khi nhìn thấy trán tôi chảy máu, sắc mặt anh trắng bệch; còn có… Còn có những ngày ở Madrid. Anh nói cho tôi biết về ba mẹ của anh, thời thơ ấu của anh, anh lại làm nũng với Ngụy Mộng, cũng ở trong lúc tôi nhớ mẹ mà dùng ngón cái ấm áp lau nước mắt của tôi, anh còn có thể giống như đứa nhỏ cùng tôi cười đùa trên phố, anh còn…

Tôi không dám, cũng không còn cách nào tiếp tục suy nghĩ.

Đêm mùa hạ tĩnh lặng kia, không khí oi bức, anh lặng lẽ rơi lệ trong bóng đêm, cùng với…nụ hôn khiến máu tôi chảy ngược. Sao tôi lại không biết tình cảm của anh, tôi chỉ là không muốn tự mình thừa nhận mà thôi, sau đó khi tôi biết chân tướng, tôi lại đem tất cả oán hận trút hết trên đầu anh. Tôi làm như vậy, tuỳ hứng như vậy, chẳng qua là vì anh rất tốt với tôi. Anh đối xử với tôi rất tốt, không phải là khen ngợi ngoài miệng, không phải hỏi han ân cần, không phải là cười với tôi, cũng không nâng tôi trong lòng bàn tay… Mà là một loại chu đáo, trái tim anh lương thiện, anh tốt với tôi nhất.

Nghĩ đến đây tôi cảm thấy rùng mình toàn thân, đó là rét lạnh phát ra từ đáy lòng. Tôi dường như ý thức được tôi đã làm gì, so với sự phẫn nộ và khó chịu khi tôi bị lừa gạt thì anh lúc đó càng cần sự an ủi và thông cảm hơn. Ba anh nằm trên giường bệnh, tôi lại cáu kỉnh với anh, huống chi… Tất cả cũng không phải là lỗi của anh.

Đoạn đường ngắn ngủn này, tôi lại cảm thấy đi rất lâu. Tôi thậm chí chẳng dám suy nghĩ, lúc trước tôi có bao nhiêu dũng khí mới một mình rời xa nhà như vậy, đi tìm một giấc mộng khó vẹn toàn.

Tôi ngẩng đầu nhìn ngọn đèn của từng nhà sáng lên, cảm giác cô độc quả thực khiến người ta ngạt thở cứ như vậy nhộn nhạo trong đáy lòng. Tôi có chút hồn bay phách lạc, từ trong túi xách lấy ra chìa khoá và thẻ mở cửa, từng bước hướng đến toà cao ốc.

Sau đó dưới ngọn đèn nhợt nhạt, tôi nhìn thấy một người.

Anh đứng dưới đèn đường hút thuốc, bên chân còn có một chiếc va ly nhỏ.

Tôi dừng bước chân, không dám tin mà mở to hai mắt, tôi nghĩ mình nhất định điên rồi…mới có thể nhìn thấy anh. Là bởi vì tôi áy náy sao? Hay là bởi vì tôi nhớ anh?

Anh cũng thấy tôi, dập tắt thuốc trên tay, hai tay đút vào túi, đứng đó nhìn tôi.

Tôi lại có cảm giác máu chảy ngược. Tôi sợ đi qua rồi, khi thấy rõ gương mặt của anh, lại phát hiện người kia không phải là anh.

Anh ăn mặc phong phanh, áo khoác da màu đen có lẽ chỉ ngăn cản gió nhưng không có cách nào ngăn lại rét lạnh. Dường như anh gầy đi, đường nét của bờ vai không như trước kia. Tóc anh cắt ngắn, khoảng một tấc, nhưng như vậy có thể nhìn thấy đường chẻ tóc của anh…

Bỗng nhiên, anh mỉm cười dưới đèn đường, dùng thanh âm quen thuộc nói:

“Tây Vĩnh…” “Anh… Sao anh lại…” Tôi kinh ngạc nhìn người ở trước mắt, hé miệng, nhưng không nói gì nên lời.

Anh vẫn đút hai tay vào túi, rụt cổ lại, như là rất lạnh, ngay cả nói chuyện cũng bình tĩnh: “Máy bay của anh vốn nên đến Thượng Hải vào buổi sáng, sau đó anh sẽ ngồi xe trở về quê. Nhưng lúc chuyển máy bay ở Bắc Kinh, vì tuyết rơi mà nán lại hơn nửa ngày, mười giờ anh mới đến sân bay. Anh nghĩ lúc này muốn ngồi xe về rất khó. Cho nên anh đã nghĩ tới em… Địa chỉ là do anh hỏi Tử An.”

Dưới đèn đường anh nhìn tôi, ánh mắt vẫn trong suốt như vậy, chân thành như vậy. Thế cho nên ngay cả một lý do từ chối anh, tôi cũng không có.

“Anh…” Tôi bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, hai tay phát run nắm lại, miễn cưỡng tìm về suy nghĩ của mình, “Đi vào trước, bên ngoài rất lạnh.”

Nói xong, tôi như ma xui quỷ khiến mà mở cổng lớn ở dưới lầu khu chung cư, rồi dẫn anh lên lầu.

Đợi lên tới lầu, mở cửa nhà mình ra, tôi mời anh vào, thay dép lê, tôi mới bỗng nhiên phát hiện —— anh Hai lại ở trong nhà tôi!

Anh Hai rất tự giác mà đặt va ly ở góc tường, thay giày, rồi đặt chúng ở cạnh va ly, sau đó hai tay vẫn đút vào túi, đứng ở đó quan sát…căn nhà lộn xộn của tôi.

Ách… Nghĩ đến đây, tôi mới giật mình cảm thấy “Ổ chó” của mình khiến người ta xấu hổ bao nhiêu!

Tôi vội xoay người, đem quần áo rải rác trên sofa ném vài phòng ngủ, lúc đi ra tôi tiện tay đóng cửa phòng ngủ.

“…”

“…”

Không khí bỗng nhiên trở nên có chút nặng nề, nặng nề đến mức tôi không biết làm sao.

Tôi cố gắng khiến ý thức của mình hoạt động bình thường: “Vậy…đêm nay anh ngủ, ngủ ở sofa được chứ, bởi vì chỗ này chỉ có một gian phòng…”

Anh Hai vẫn đút tay vào túi đứng ở đó, mỉm cười gật đầu.

Nói thật, tôi không dám nhìn anh. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới, khi chúng tôi gặp lại, sẽ…hoà thuận như vậy. Thật giống như anh vẫn là “anh Hai” của tôi.

Ngay lúc xấu hổ vô cùng, trong phòng khách bỗng nhiên vang lên âm thanh kỳ lạ —— ùng ục ùng ục…

Đó là tiếng phát ra từ trong bụng anh.

Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, vài giây sau, cả hai phì cười. Dưới ngọn đèn, nụ cười của anh Hai vẫn dịu dàng như vậy, tựa như lần đầu tiên, ở dưới nắng chiều, tôi nhìn thấy nụ cười kia trên đường chạy đến Roussillon.

“Có thể nấu cho anh một bát mì không?” Anh nói khách khí.

Tôi vội vàng thu hồi suy nghĩ, chạy nhanh đến trước bếp lò, bắt đầu lục tung tìm cái nồi và mì ăn liền. Trong lúc tôi bận bịu, anh tự động tự giác ngồi xuống sofa, tiếp tục quan sát nhà của tôi.

“Em…ở một mình sao?” Anh hỏi.

“Ừm.” Cái này không phải lời nói thừa sao?!

“Nhà em hơi lộn xộn.” Nói xong, từ khe hở của mép sofa anh rút ra chiếc váy ngủ gợi cảm mà tôi chỉ mặc vào mùa hè.

Tôi bất chấp nồi nước trên bếp, vội vàng đi bước dài qua đoạt lấy chiếc váy, rồi ném vào phòng ngủ.

Anh như là không xấu hổ chút nào, ít nhất không xấu hổ như tôi vậy. Anh nhẹ nhàng cười nói, “Lúc này tạm thời đến quấy rầy em, thật sự ngại quá.”

“Đâu có…” Tôi cúi đầu, chuyên tâm nấu mì, “Lúc trước em cũng quấy rầy mọi người thật lâu.”

Nói xong câu đó, không khí lại trở nên nặng nề.

Tôi nhìn nước trong nồi sắp trào lên, tôi hỏi câu mà mình muốn hỏi nhất: “Anh vẫn…tốt chứ?”

Đầu tiên anh trầm mặc chốc lát, sau đó cười cười đáp: “Khá tốt.”

“Tử An nói các người về thăm bà nội?”

“Đúng, tuổi tác của bà cụ đã lớn, nói muốn năm nay là một năm đoàn viên.”

Cái mũi của tôi không khỏi có chút chua xót, bởi vì nghĩ tới Lộ Thiên Quang, cũng nghĩ về thân thế của chính mình.

“Vậy hôm nay anh không thể trở về, thực đáng tiếc.” Tôi hít mũi, thêm gói gia vị vào trong nồi.

“Không sao, ngày mai anh đi cũng thế.”

Tôi gật đầu, dùng chiếc đũa khuấy trong nồi: “Anh vẫn còn…làm mô hình trong giáo đường không?”

“Ừm.”

“Mẹ anh có khoẻ không, còn có Emilio…”

“Lúc này bọn họ hẳn là ở biển Caribbean nghỉ mát.”

“À…” Tôi không khỏi cười rộ lên. Chẳng biết vì sao, trong tiềm thức, tôi luôn lấy Ngụy Mộng ra so sánh với mẹ tôi, tôi cảm thấy Ngụy Mộng sống hạnh phúc hơn, với lại những người quen biết dì ấy đều cảm thấy dì ấy đáng có hạnh phúc như vậy.

“Tuần trước anh đến Madrid thăm bà, bà còn nhắc tới em, nói rằng rất nhớ em.”

Tôi cười để che giấu sự áy náy trong lòng mình. Khi đó tôi dứt khoát bỏ đi như vậy, không hề nói lời tạm biệt đàng hoàng với Ngụy Mộng và những người khác, tôi chỉ một lòng nghĩ đến muốn rời khỏi chỗ kia, nhưng không nghĩ đến tâm trạng của người khác. Huống chi, tôi đi rồi, tại nơi đó, Lộ Thiên Quang cũng đi rồi…

“Sau này em…” Tôi nhịn xuống nghẹn ngào trong cổ họng, nói, “Sau này nếu em có cơ hội thì sẽ đi thăm dì ấy.”

Trong phòng khách lại trầm mặc, chỉ nghe tiếng ù ù của máy thông gió, còn có tiếng nước sôi trong nồi.

Không biết qua bao lâu, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng của anh Hai: “Vậy anh thì sao…”

“?” Tôi mở to mắt, không biết nên trả lời thế nào.

“Em sẽ đến thăm anh sao.” Đây là một câu hỏi, nhưng khi anh hỏi, lại không có giọng điệu chất vấn chút nào, ngược lại có vẻ không xác định rất lớn.

Tôi cụp mắt xuống, kỳ thật tôi nên xin lỗi với anh, nhưng tôi không biết phải mở miệng như thế nào, thực ra tôi còn rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng tôi không biết phải làm sao.

Tôi phát hiện mình vốn còn chưa chuẩn bị tốt để xử lý những vấn đề hỗn loạn như mớ bòng bong này.

Mì trong nồi đều đã nở ra, tôi đổ tất cả vào bát, rồi từ trong tủ lạnh tìm được thịt và rau trong hộp cơm trưa, liền bỏ thêm một ít vào bát, sau đó lấy bát và đũa đặt trước mặt anh.

Anh Hai thấy tôi không trả lời vấn đề của anh cũng không giận, anh nhận bát rồi ăn ngốn nga ngốn nghiến. Nhìn dáng vẻ ăn rất ngon miệng của anh, tôi nhịn không được mà nghi ngờ trù nghệ của mình tinh xảo bao nhiêu. Kỳ thật tôi muốn nói xin lỗi, vào đêm giao thừa, anh đến đây, tôi lại chỉ cho anh một bát mì ăn liền…

Tôi xoay người, lặng lẽ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, sau đó nhìn chính mình trong gương. Dần dần, hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, ngay cả chính tôi cũng trở nên mơ hồ.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Tôi không trả lời. Sau đó, anh Hai ở ngoài cửa thấp giọng nói: “Em không sao chứ?”

Tôi xoa mũi, cố gắng dùng âm thanh bình tĩnh nói: “Không sao, em đang tắm.”

Nói xong, tôi mở vòi nước trong phòng tắm gội, dùng tiếng nước che dấu bất an và hỗn loạn của mình.

Đợi tôi tắm xong từ phòng tắm đi ra, phát hiện anh Hai đã nằm trên sofa ngủ. Bên trong cái bát nằm trên bàn trước mặt anh không còn thừa gì, đã ăn sạch sẽ. Tôi đỏ mắt, nhịn không được mà cười rộ lên.

Tôi nghĩ anh nhất định quá mệt mỏi. Đi qua đi lại hai ngày trời, lại ở trong gió lạnh lâu như vậy, nếu đổi thành tôi thì đã ngã xuống từ lâu.

Tôi quay về phòng ngủ thay quần áo thường mặc ở nhà, sau đó tìm ra tấm chăn rồi đi vào phòng khách. Anh Hai vẫn còn mặc áo khoác da và quần jean, tôi đi qua, do dự một chút, vẫn dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên trán anh.

Anh từ từ tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy gương mặt tôi rõ ràng, anh chợt chớp mắt.

Tôi nhịn cười, không nhìn dáng vẻ buồn cười của anh, đặt chăn ở bên cạnh anh, sau đó nói: “Anh đi tắm rửa rồi hẵng ngủ.”

Máy điều hoà treo trên vách tường thổi gió xình xịch, thổi đến mặt tôi. Anh vẫn ngây ngốc nhìn tôi, giống như tôi không nên xuất hiện trước mặt anh, giống như tôi là ma quỷ…

Tôi nhịn không được mà vươn tay, lại vỗ nhẹ lên trán anh.

Anh lập tức phục hồi lại tinh thần, sau đó giữ chặt cánh tay tôi. Lúc này đến lượt tôi ngây ngẩn cả người. Anh đứng lên, đến gần tôi, tôi không biết lấy sức lực ở đâu mà bỗng nhiên giãy tay anh ra, rồi xoay người trở lại phòng ngủ, tôi bỏ lại một câu:

“Em ngủ trước, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

Tôi đóng cửa lại, mệt mỏi lên giường, tiến vào ổ chăn. Đây thật sự là một đêm…khiến tôi bận tối mắt tối mũi. Đầu tiên là Hạ Ương và ba anh, tiếp theo lại là anh Hai. Những vấn đề này một ngày trước tôi còn tưởng cách mình rất xa, bỗng nhiên toàn bộ lập tức xuất hiện trước mặt tôi, buộc tôi phải đi đối mặt.

Tôi như là không còn sức lực để suy nghĩ nữa. Tôi tắt đèn, cuộn mình trong chăn rồi nặng nề ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng pháo đánh thức. Vì vậy tôi thức dậy, giống như mỗi một mùng một tết trước kia, tôi đều bị tiếng pháo đánh thức. Hồi nhỏ, chuyện thứ nhất tôi làm sau khi thức dậy chính là đếm số tiền lì xì nhận được từ tối qua, nhớ tới dáng vẻ con nít tham tiền, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy buồn cười.

Tôi miên man suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trong đầu bỗng nhiên có một sợi dây bị đứt: Anh Hai! Anh Hai đang ở nhà của tôi!

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên ngồi dậy, cẩn thận nghe âm thanh ngoài cửa. Nghe xong hồi lâu, lại phát hiện không có chút âm thanh nào. Tôi cầm đồng hồ báo thức trong tay, phát hiện đã mười một rưỡi. Vì thế tôi vội vàng nhảy xuống giường, lảo đảo tìm quần áo thay trong tủ quần áo, rồi lại nhìn gương sửa lại mái tóc ngắn rối bời, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi mở cửa phòng.

“…”

Trong phòng khách không hề có bóng dáng của anh Hai. Phòng tắm không có, phòng bếp cũng không có. Tôi nhìn phía cửa, mới phát hiện giày và va ly của anh tất cả đều biến mất. Anh cũng biến mất.

Trong khoảng thời gian ngắn tôi khó có thể nói rõ cảm giác của mình là gì. Giống như khỏi phải xấu hổ mà đối diện anh, với tôi mà nói là một chuyện tốt, nhưng anh đi rồi, cứ như vậy mà rời khỏi, trong lòng lại…mất mát muốn chết.

Tôi ngã trên sofa, phát hiện trên bàn có một phong thư.

Tôi kinh ngạc nhìn thấy nó, đây là anh Hai để lại cho tôi, nhưng tôi chần chừ không dám mở ra. Trên bì thư màu trắng là hai chữ viết nắn nót: Tây Vĩnh.

Tôi chưa từng thấy chữ của anh, cổ nhân ngày xưa có một câu, gọi là thấy chữ như thấy người. Lúc này tôi bỗng nhiên có nhận thức rất sâu sắc.

Trong bì thư chỉ có một tờ giấy, tôi từ từ mở ra, mặt trên viết rất ít ——

_ “Tây Vĩnh:

Anh xin lỗi ngày hôm qua đã gây thêm phiền toái cho em, cám ơn sofa và mì ăn liền của em. Trước khi anh đến, anh không xác định em có muốn gặp anh hay không, anh không ngờ em không so đo chuyện trước đây, anh rất vui.

Anh nói mẹ anh nhớ em là thật, cho nên nếu em có cơ hội thì hãy đến Madrid thăm bà nhé. Mộ của ba anh ở ngay cạnh nhà ông, nếu em bằng lòng, cũng xin em đi thăm ông.

Buổi trưa anh ngồi xe về nhà ông bà, lần sau gặp lại không biết sẽ là lúc nào, em hãy bảo trọng, chăm sóc cho chính mình. Em là một cô gái kiên cường, anh tin em sẽ sống tốt.

Chúc em năm mới vui vẻ!” _

Dưới lá thư vẫn đề tên “anh Hai”. Nhưng tôi nhìn ra được, dường như anh đã do dự, bởi vì phía trước chữ “Hai” còn có một điểm đen kỳ lạ. Tôi nghĩ, có lẽ ngay từ đầu anh muốn viết tên mình…

Tôi nhìn lá thư trước mắt mình, bất giác tôi lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ kia, còn có điểm đen nọ… Anh bảo tôi đi thăm Ngụy Mộng, bảo tôi đi thăm Lộ Thiên Quang, nhưng không hề đề cập tới chính anh. Đây không phải là nói rõ ràng … Anh đã buông xuống?

Tôi cứ như vậy ngồi trên sofa, nhìn lá thư, ngẩn ngơ một hồi. Tôi nghĩ rất nhiều, nhưng giống như cái gì cũng không suy nghĩ, tuy nhiên mỗi lần tôi phục hồi tinh thần, sẽ phát hiện hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong đầu tôi đều là anh.

Tôi ném lá thư qua một bên, định làm chuyện khác, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh trở lại.

Tôi chợt phát hiện, hoá ra tôi nhớ anh như vậy. Không dám suy nghĩ, lại càng muốn suy nghĩ.

Cả kỳ nghỉ năm mới, tôi mắc chứng tự kỷ ưu sầu nghiêm trọng, mỗi ngày đều nhốt trong nhà, không muốn gặp ai cả. Hạ Ương gọi điện thoại cho tôi vài lần, tôi đều đẩy đùn nói có việc hoặc là mệt chết chỉ muốn nghĩ ngơi, từ chối lời mời gặp mặt anh.

Bất ngờ là tôi lại tĩnh tâm làm việc. Năm ngoái Lương Kiến Phi còn giao cho tôi hai bản tập thơ nước ngoài để biên dịch, tôi vốn hứa trong ba tháng sẽ nộp bài, kết quả tôi hoàn thành trong năm ngày. Mỗi một đêm, khi màn đêm buông xuống tĩnh lặng, tôi liền đặc biệt trở nên tỉnh táo, ngồi trước máy tính, không ngừng tra tư liệu, viết bản thảo. Tôi thậm chí lười gọi điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài, thà là đặt trên mạng, tôi không muốn nói một câu, chỉ lẩm bẩm lúc tắm rửa.

Vào ngày nghỉ cuối cùng, Hạ Ương rốt cuộc tới nhà tôi, bắt tôi ra ngoài ăn chút cơm. Đối với anh chàng là anh trai cũng là bạn bè này, hình như tôi luôn không có cách nào làm khó dễ anh.

“Mỗi ngày em làm ổ trong nhà làm gì?” Hôm nay dường như anh đặc biệt tìm tôi uống rượu, ngay cả xe cũng không chạy tới.

“Làm việc.”

“Làm việc?” Anh khoanh tay, căn bản không tin lời cô, “Làm với chả việc? Ngân hàng cũng đóng cửa, em còn làm việc.”

“Thật sự.” Tôi nhịn không được mà trừng mắt. Từ sau khi Hạ Gia Quốc thẳng thắn tất cả với tôi, thằng nhóc này bắt đầu danh chính ngôn thuận tự lấy thân phận anh trai.

“Làm gì?” Anh nhìn tôi, dường như muốn nhìn tôi làm sao viết bản thảo.

Tôi phiền chán liếc anh một cái: “Biên dịch bản thảo!”

Anh nhíu mày, quan sát tôi hồi lâu, mới quyết định miễn cưỡng buông tha tôi.

“…” Nói thật, có đôi khi tôi thật sự sẽ xung động cho anh bạt tay.

Anh nhìn bia đầy ly của tôi, sau đó nói: “Này, về sau em tới nhà anh ăn cơm nhiều một chút.”

Tôi uống một hớp bia, không nói tiếp.

Anh thấy tôi trầm mặc, ngữ khí liền mềm mại: “Em không phải trách anh đã biết mà không nói với em chứ?”

Tôi quả quyết lắc đầu. Tôi làm sao dám trách anh!

Muốn trách, cũng phải trách mẹ tôi thôi…

“Ngày đó ba nói gì với em?”

Tôi ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó tiếp tục dùng bữa. Lúc anh nói những lời này, tự nhiên như vậy, chỉ là chữ “Ba” kia nghe vào trong lỗ tai tôi lại hết sức chói tai.

“Cũng…chưa nói cái gì,” tôi không biết phải làm sao nên nói lấy lệ, “Dù sao, ông ấy và mẹ em cũng chia tay từ lâu, trước khi mẹ em sinh ra em.”

Hạ Ương không nói gì. Tôi buông đũa, ngẩng đầu nhìn anh. Tôi cho rằng anh không vui, ai ngờ anh đang cười, chỉ là cười đến mức kỳ lạ.

“Em cho rằng anh sẽ còn chú ý đến những điều này ư?” Anh nhìn tôi, khoé miệng mỉm cười khiến cả người anh thoạt nhìn thản nhiên như vậy, “Ba anh có phản bội mẹ anh hay không, đó là chuyện của bọn họ, chẳng có quan hệ đến anh. Nhiều lắm anh chỉ là giận ông ấy làm tổn thương trái tim của mẹ anh, nhưng ông ấy vẫn là ba anh mà.”

“…” Tôi bất giác nhíu mày. Nói thật tôi vẫn rất hâm mộ anh, nói chính xác hơn, ở trước mặt anh tôi vẫn có chút tự ti.

“Rốt cuộc em có nghe anh nói không hả?” Hạ Ương thấy tôi không phản ứng, vươn ngón tay, hung hăng nhéo hai má tôi.

Tôi gở tay anh ra: “Đang, đang nghe.”

“Vậy em nói gì đi chứ.” Anh nóng nảy.

“Nói cái gì?”

“Nói cái gì cũng được, đừng đưa ra bộ dáng quái gở, anh cũng không nợ em cái gì.” Anh giáo huấn tôi thật có ý tứ của anh trai.

“À.” Cuối cùng tôi miễn cưỡng trả lời một tiếng.

“Em cũng không nợ anh cái gì!” Anh còn nói.

Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi. Sau đó anh bỗng nhiên trừng to mắt liếc nhìn tôi, vẻ mặt giống hệt như ác bá doạ người thu phí bảo vệ trong phim ảnh… Tôi nhịn không được mà bật cười.

Tôi càng cười, anh càng lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát, đến cuối cùng tôi cười đến mức nói không thành lời.

Hạ Ương giả trang không thành công cũng cười lên. Chẳng biết vì sao, nhìn anh như vậy, cho dù trừng tôi, trong lòng tôi cũng cảm thấy ấm áp.

Tối nay chúng tôi ăn xong bữa tối rồi đến quán bar nghe nhạc, sau đó lại đi ăn khuya. Chúng tôi uống rất nhiều rượu, nhưng không say chút nào.

“Tửu lượng của em sao tốt giống anh thế.” Lúc lên taxi đưa tôi về nhà, Hạ Ương nhịn không được nói.

“Hình như từ trước đến nay em chưa uống nhiều như vậy.” Thực ra tôi đã có chút choáng váng, nhưng vẫn không nghiêm trọng.

Cánh tay anh chợt vắt ngang ôm tôi, khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng điện thoại di động chụp hình. Sau đó anh buông tôi ra, tự mình đùa nghịch di động. Tôi nghĩ trong tấm ảnh kia tôi nhất định rất xấu, hoàn toàn bày ra dáng vẻ bị khiếp sợ.

Tôi đảo mắt: “Anh là người đàn ông đầu tiên mà em quen biết dùng điện thoại chụp hình của chính mình.”

“Em muốn nói gì?” Anh vẫn đùa nghịch di động.

“Em muốn nói anh như là con gái.”

Dáng vẻ của anh không ảo não chút nào, không hề gì mà nhún vai.

Tôi nhìn anh, nhịn không được hỏi: “Hạ Ương, vì sao anh vẫn có thể vui vẻ như vậy. Giống như bất luận chuyện gì cũng không có cách đánh bại anh.”

Anh buông di động, cũng nhìn tôi: “Vậy em cảm thấy anh nên bị cái gì đánh bại sao?”

“Em không biết…” Kỳ thật tôi chỉ muốn nói tôi hâm mộ anh.

Tôi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện tâm tình của mình lại nặng nề. Hạ Ương chìa tay vỗ vai tôi, nói, “Đem tất cả giao cho thời gian đi… Tin anh, đem tất cả giao cho thời gian.”

Về đến nhà, tắm gội nước ấm, đầu tôi vẫn hơi choáng váng. Đã hai giờ sáng, mặc dù có chút men say nhưng tôi không hề buồn ngủ. Vì thế tôi mở máy tính, xem một chút tin tức, lại kiểm tra hộp thư, làm xong tất cả cũng không buồn ngủ. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, mở tài khoản microblogging của mình. Tôi ít khi lên xem, nhưng tôi biết Hạ Ương thích trò này, quả nhiên anh đem tấm ảnh vừa rồi chụp ở trên xe tải lên microblogging, tôi ở trong tấm ảnh quả nhiên…rất kinh ngạc.

Tôi bấm mở bình luận ở phía dưới, nhất thời nở nụ cười cả buổi.

Lee: xin hỏi, đây là…món ăn mới sao?

Uống nha uống nha: món ăn cái đầu cậu, đừng nói lung tung, là em gái tôi.

Friday Night: rốt cuộc cậu có bao nhiêu em gái, vì sao mỗi cô em gái đều kết hôn trong nước mắt?

Uống nha uống nha: đổ mồ hôi lạnh…Đây thật là em gái tôi đó!!!

Lee: cậu nói như vậy, tôi thật ra cảm thấy…cái ót của hai người hơi giống nhau.

Uống nha uống nha: xin hỏi, cậu làm sao nhìn thấy cái ót của chúng tôi?!

Lão bạch: đây thật là em gái cậu?

Uống nha uống nha: thật sự là em gái tôi!

Lão bạch: thế tạm thời coi là vậy đi.

Uống nha uống nha: …

Tôi đang cầm ly nước sôi, ngồi trước máy tính cười ha hả. Cười đến mức nước mắt chảy xuống. Hạ Ương lại còn hỏi tôi không phải trách anh chứ, kỳ thật, tôi chưa bao giờ trách anh, ngược lại vô cùng cảm kích anh.

Cảm kích anh cuối cùng không hận tôi, cảm kích anh quan tâm tôi, bảo vệ tôi, tôi cảm kích nhất anh không đối xử với tôi như rắn rết mà thản nhiên chấp nhận tôi.

Dưới góc phải màn hình máy tính bỗng nhiên hiện ra một dòng nhắc nhở, trên đó viết: bạn có một email đến từ Tử An.

Tôi sửng sốt một chút, sau đó bấm vào. Tử An luôn nói chuyện thẳng thắn, không dài dòng:

_ Chị, ngày mai em đến Thượng Hải, mời em ăn tối nhé? Phải là loại rất nhiều thịt nha!

_

Bạn đang đọc Quyến Luyến Roussillon của Xuân Thập Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.