Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật cưới thay cho vương gia tàn tật (9)

Phiên bản Dịch · 1419 chữ

CHƯƠNG 12: Vật để cưới thay cho vương gia tàn tật (9)

Hành động này của Nghiêm Tranh đã khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Dưới con mắt soi mói của mọi người, thế mà y lại nhảy xuống dưới hồ.

Nam Cẩn Ly vịn chặt chỗ để tay của xe lăn.

Đáng chết, nữ nhân này đang làm cái quái gì vậy?

Cô ta bị điên rồi sao, tại sao lại nhảy xuống hồ.

Nam Cẩn Ly lăn xe đi nhanh hơn.

Nghiêm Tranh đã rơi xuống hồ nước.

Kiếp trước y biết bơi, hơn nữa còn là kiện tướng môn bơi lội. Vừa nãy Lâm trắc phi cố tình ngã xuống hồ, mục đích là muốn vu oan giá hoạ cho y.

Nếu như Lâm trắc phi đã thích diễn như vậy, thì hãy để y cùng với ả diễn trọn vở kịch này, để vở diễn càng thêm đặc sắc hơn.

Thế mà, điều khiến Nghiêm Tranh không ngờ đến được đó là, y mới bơi được một lúc đã cảm thấy không thể bơi tiếp được nữa. Cái lạnh của nước trong hồ khiến cho y cực kì khó chịu.

Trời ạ, cái thể xác này yếu đuối quá đi. Cả chuyện bơi lội cũng trở thành một việc khó.

Xung lực của hồ nước nhấn chìm Nghiêm Tranh, Nghiêm Tranh xuống nước vốn dĩ là muốn cứu Lâm trắc phi lên, để cho ả không còn đường giở trò.

Giờ đây đến cả bản thân còn khó lo liệu, huống hồ là cứu người.

Nam Cẩn Ly đã đến bên bờ hồ, nhìn thấy Nghiêm Tranh đang vùng vẫy trong nước và Lâm Thục Vân, cả 2 người đều nhếch nhác chẳng ra làm sao.

Đám phụ nữ bên cạnh thì lộn xộn thành đống. Hộ vệ vẫn còn đang trên đường chạy đến cứu người…

Không biết từ lúc nào mà ánh mắt của Nam Cẩn Ly đã hoàn toàn tập trung hết vào người Nghiêm Tranh. Hắn nhìn thấy Nghiêm Tranh vừa bị sặc nước vừa liều mạng vùng vẫy. Cái dáng vẻ bướng bỉnh đó, giống như lúc bọn họ lần đầu gặp nhau.

Nữ nhân này…

Ngoài mặt thì rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng, nhưng nội tâm và bề ngoài thì lại không giống nhau. Đây chính là cảm giác của Nghiêm Tranh mang đến cho hắn.

“Vệ Phong” Nam Cẩn Ly gọi thị vệ bên cạnh một tiếng, rồi thốt ra 2 chữ ngắn gọn: “Cứu người”.

“Vâng. Thuộc hạ sẽ đi cứu trắc phi nương nương lên ngay”.

“Không” Nam Cẩn Ly hơi ngước mắt lên, giọng điệu rõ ràng là hửng hờ, nhưng lại khiến người khác có cảm giác như không được phép xía vô, “Cứu Nghiêm Thanh Nhã trước”.

Vệ Phong gật đầu biểu thị đã hiểu, tiếp sau đó liền nhảy xuống hồ nước, bơi nhanh đến bên Nghiêm Tranh, một tay ôm giữ chắc Nghiêm Tranh, cứu y lên bờ.

Sau khi cứu Nghiêm Tranh lên, Vệ Phong đặt Nghiêm Tranh trên bờ, sau đó xoay người đi cứu Lâm trắc phi.

Nghiêm Tranh nằm trên mặt đất ở bờ hồ, sắc mặt trắng bệch, môi thâm lại.

Y vẫn còn ý thức, vẫn chưa đến mức ngạt thở hôn mê.

Trong mơ hồ, y cảm nhận được một ánh mắt sáng rực đang nhìn chăn chăm vào y.

Tiếp sau đó, y rơi vào trong lòng người nào đó, không biết là ai đã ôm y dậy. Lồng ngực ấy thật lạnh lẽo, mùi hương ấy thật quen thuộc.


Bên trong phòng.

“Vương gia, Nghiêm tiểu thư chỉ là bị sặc nước thôi, thể chất cơ thể yếu, cho nên mới như vậy. Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ khoẻ thôi. Vương gia không cần phải quá lo lắng.”

“Ai nói bổn vương lo lắng chứ.” Nam Cẩn Ly lãnh đạm dời mắt đi, dường như đã bị Vệ Phong nói trúng tim đen.

2 người im lặng một lúc.

Nam Cẩn Ly nói: “Cung thân vương bên đó thế nào rồi.”

“Tai mắt lúc trước sắp xếp bên Cung thân vương đã bị tiêu diệt hết.” Vệ Phong nói: “Vương gia, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tháng sau kế hoạch của chúng ta sẽ được tiến hành.”

Nghiêm Tranh mới tỉnh lại, vừa hay nghe được câu nói này của Vệ Phong.

Nghiêm Tranh không dám mở to cả mắt ra, chỉ hơi hé hé một chút. Y nhìn thấy Nam Cẩn Ly và Vệ Phong đang chuyên tâm nói chuyện, dường như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của y.

“Ván cờ này, đã sắp xếp bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng nên kết thúc rồi.” Nam Cẩn Ly trầm giọng nói. Hắn nâng ly trà lên, uống cạn, rồi đặt xuống.

“Vương gia, mấy năm nay, quả thật đã thiệt thòi cho người rồi.”

“Chuyện nhỏ không nhịn được sao làm được chuyện lớn.” Nam Cẩn Ly nói: “Chỉ cần có thể thắng ván cờ này, thiệt thòi trước mắt cũng không là gì cả.”

“Đến lúc đó, thay da đổi thịt cả nước, vương gia người sẽ không cần phải tiếp tục ngấm ngầm chịu đựng nữa.”

Nam Cẩn Ly thở dài, “Bổn vương đang nghĩ, có phải bổn vương nhẫn nhịn quá lâu rồi, cho nên đến cả... nhịn đến mức ở một phương diện nào đó, đã thay đổi luôn bản tính của mình.”

“Vương gia, ý của người là?”

“Ngươi biết rằng bổn vương không thích nữ giới.” Nam cẩn Ly nói: “Nhưng...”

Nhưng, sự xuất hiện của Nghiêm Thanh Nhã lại mang đến cho hắn một cảm giác làn gió mát, thổi qua, làm xao động mặt hồ xuân.

Còn nhớ đêm hôm ấy, hắn bảo Nghiêm Thanh Nhã quyến rũ hắn, sau đó, hắn lại phát hiện mình có phản ứng với việc đó.

Hắn rõ ràng không thích nữ, hắn là đoạn tụ (gay), mọi chuyện hắn làm mấy năm nay, tất cả đều chỉ là để nguỵ trang và che đậy. Nhưng... Nghiêm thanh Nhã là chính là nữ.

Lúc này Nam Cẩn Ly mới nhớ ra có người nào đó đang còn nằm trên giường.

Còn chưa kịp đợi Vệ Phong thắc mắc thì Nam Cẩn Ly đã kêt thức cuộc trò chuyện của bọn họ trước rồi “Vệ Phong, ngươi lui xuống trước đi.”

Trong phòng chỉ còn lại Nam Cẩn Ly và Nghiêm Tranh.

Nghiêm Tranh không ngờ bản thân chó ngáp phải ruồi, nghe được nhiều bí mật như vậy.

Lượng thông tin quá lớn, trong 1 lúc y không thể tiếp nhận hết.

Trước khi đến thế giới này, y đã đọc qua cốt truyện của thế giới này, nhưng, không có ai nói cho y biết cái tên tàn tật này muốn mưu quyền soán vị, và cũng không ai nói cho y biết cái tên tàn tật này là gay!

Nam Cẩn Ly cũng nguỵ trang quá giỏi rồi đó, Nghiêm Tranh muốn trao giải Oscar nam diễn viên xuất sắc nhất cho hắn.

Xe lăn của Nam Cẩn Ly lăn đến bên cạnh Nghiêm Tranh, tiếp sau đó, tay hắn đặt lên thân người Nghiêm Tranh, và cởi thắt lưng của y.

Nghiêm Tranh đột nhiên cứng đơ cả người, song động tác của Nam Cẩn Ly vẫn không ngừng lại.

Nam Cẩn Ly nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái mét của Nghiêm Tranh, cái cảm giác tim đập nhanh chết tiệt đó lại lần nữa xảy ra với hắn.

Không biết từ lúc nào Nam Cẩn Ly đã leo lên trên giường, hắn vừa cởi quần áo của Nghiêm Tranh, vừa chầm chậm cúi người xuống, cánh môi sắp cùng với Nghiêm Tranh chạm vào nhau.

Nghiêm Tranh bị hành động của Nam Cẩn Ly làm cho hãi hùng khiếp vía, y rất muốn lập tức ngồi dậy, nói cho Nam Cẩn Ly biết, y đã tỉnh rồi, đã không sao cả, đừng động tay động chân với y nữa!

Cách một lớp vải, tay của Nam Cẩn Ly vô tình đụng phải ngực của Nghiêm Tranh.

Ngực của nữ giới không phải là đầy đặn, mềm mại sao... Nghiêm Thanh Nhã này, sao lại có ngực bằng phẳng như vậy chứ?

Đôi mắt Nam Cẩn Ly sa sầm xuống.

------------hết chương 12------------

edit: Full HD

beta: Bột lão sư

Bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường Team

-------26/6/2020----------------------

Bạn đang đọc Quy tắc phục thù của Công Tử Tô Nghiễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.