Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 62

Phiên bản Dịch · 2491 chữ

Cháo hoa hầm không sai biệt lắm, trong nồi bánh ngọt tối hôm qua thí nghiệm làm cũng đã được đun nóng, bữa sáng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, giờ chỉ còn chờ vị đại gia nào đó rời giường.

Đêm qua hắn ngủ trễ, cô ở trên giường đã say giấc từ lâu, hắn còn ở trên máy tính không biết là làm cái gì. Đoạn thời gian lúc trước hắn bề bộn nhiều việc, nhưng mỗi đêm đều trở về nhà. Mấy ngày nay bỗng nhiên lại rảnh rỗi, ngay cả công ty cũng không đi.

Vạn Quý Phi không biết hắn có phải là nghỉ phép hay không, dù sao có hắn ở nhà, cô rốt cục có thể ngủ thật ngon, và đối với phòng ở này càng ngày càng quyến luyến hơn.

“A!” Cô vừa tắt bếp, thình lình phần eo bị người nào đó từ phía sau ôm lấy, hơi thở quen thuộc khiến cô mỉm cười.

“Anh đã dậy? Nhanh đi rửa mặt, em giúp anh chuẩn bị kem đánh răng tốt lắm.”

Hắn xoay người cô lại đối diện với mình, cúi đầu vuốt nhè nhẹ chóp mũi một chút của cô: “Buổi chiều mới có khóa, như thế nào lại dậy sớm như thế?”

“Em làm bữa sáng nha.” Vạn Quý Phi phát hiện cô hiện tại tuyệt đối đủ tư cách của một cô vợ nhỏ, ở dưới sự giám sát của hắn, cô mỗi ngày đều nấu cơm, nhàn rỗi còn nghiên cứu làm một vài món mới, đem hắn hầu hạ thật chu đáo. Mặc dù có vất vả một chút xíu, bất quá giống như trở lại những đoạn ngày ở Pháp kia, cuộc sống vừa phong phú mà lại ngọt ngào.

“Anh cảm thấy, em tốt nhất trước hoàn thành tốt công tác thị tẩm.” Nói xong hắn liền dùng lực liền đem cô ôm lên cao, môi lập tức áp chế đi.

“Này này, nơi này là phòng bếp!”

“Không quan hệ, em tối hôm qua không phải vừa mới dọn dẹp… qua…” Một chữ cuối cùng chưa kịp nói xong, đã biến mất ở khóe miệng của cô.

Sau một lúc lâu, Vạn Quý Phi bắt được thả ra mới gấp gáp hổn hển phun ra câu chữ đứt quãng: “Chụp.. chụp vào.”

“Em đang ở kì an toàn…” Hắn hàm môi cô, thân thể người nào đó ở trong không khí khẽ run, nói chuyện mơ hồ không rõ.

Đáng tiếc cô vẫn là nghe rõ rành rành, nhanh tay kẹp lấy móng vuốt cửa hắn đang tác quái ở trên người, tiếp tục kháng nghị: “Anh vài lần trước cũng nói an toàn… …” Trong khoảng thời gian này từ khi làm chuyện này, thượng một lần thời gian hành kinh là ngày mấy cô cũng đã đều quên. Thử qua vài lần cũng không có xuất hiện, cô lo lắng muốn chết. Cái gì thời kì an toàn, cho tới bây giờ xem cũng không có thấy qua.

“Không được! Uống!” Ngón tay của hắn bỗng nhiên xâm nhập, Vạn Quý Phi hung hăng hút một ngụm không khí lạnh.

Thực phiền toái! Hoắc Duẫn Đình lập tức rút tay ra, trên đầu tủ chén, chuẩn xác thò được một vật nhỏ ra.

Choáng váng… Trong nhà hắn rốt cuộc giấu áo mưa ở những nơi nào chứ? Phòng khách bàn trà trong ngăn kéo có, trên tủ đầu giường cũng không thiếu, phòng tắm trên tủ kính cũng có, hiện tại ngay cả phòng bếp…

Ngay ở lúc trong đầu cô chạy hết sức thác loạn, hắn đã lặng yên không tiếng động tách ra hai chân của cô, lửa nóng cứng rắn nhanh chóng đỉnh nhập vào khóm hoa ẩn mật của cô.

Vạn Quý Phi có đôi khi hoài nghi, nam nhân tinh lực rốt cuộc là cao bao nhiêu? Hai người cùng một chỗ, có phải hay không trừ bỏ làm cái chuyện kia cũng không có cái gì khác?

Mười phút sau, cô nửa khóc lóc nửa cầu xin tha thứ: “Em… Đủ…” Buổi chiều có khóa giải phẫu, cô không cần lại bệnh ủ rũ đi học. Thiệu Mẫn mỗi lần thấy cô như vậy, sẽ cười nhạo cô miệt mài quá độ.

Người nào đó thật sự dừng lại, nhưng vẫn chưa rời khỏi, hai tay gắt gao nâng mông của cô trực tiếp đi trở về phòng.

Lại qua một giờ, Vạn Quý Phi đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên bị một chuỗi chuông điện thật dài đánh thức.

Một cái bàn tay to vỗ vỗ đầu cô: “Em cứ tiếp tục ngủ.” Sau đó nệm trên người bị hắn dẹm dẹm vài cái, cửa phòng được khép lại.

Vốn muốn ngủ tiếp, nhưng là bên ngoài truyền đến tiềng ồn ào đứt quãng gợi lên lòng hiếu kỳ của cô. Trong nhà trừ bỏ Thiệu Mẫn, chưa từng có bất cứ người nào khác tới, rốt cuộc là ai? Vạn Quý Phi vội vàng đứng lên mặc quần áo chỉnh tề, kéo cửa phòng liền nghe được một giọng nữ thét chói tai: “Mày đứa hỗn đản này!”

Người tới dĩ nhiên là mẹ hắn?

Vạn Quý Phi cuống quít chạy ra, chỉ thấy vợ chồng Hoắc gia đều ở đây, mà Hoắc Tinh Linh đã tức giận đến mặt đỏ tai nóng.

“Tiểu Phi? Mày thực đem người ta cất giấu rồi? Mày xú tiểu tử này, công tác cùng sinh hoạt cá nhân đều rối tinh rối mù! Mày nói xem, mày rốt cuộc muốn như thế nào? Nói a!” Hoắc Tinh Linh đại khái vô cùng giận dữ, vươn tay đi qua túm tay con, lại bị Hà Nguyễn Đông giữ chặt.

“Bác gái…” Tuy rằng không biết vì sao bọn họ có thể tìm tới nơi này, bất quá nếu bị hiểu lầm , Vạn Quý Phi cảm thấy phải giải thích. Nhưng là mới mở miệng, Hoắc Tinh Linh lại trách móc .

“Tiểu Phi, trước cháu không phải đã đáp ứng dì sẽ hảo hảo khuyên nhủ thuyết phục hắn? Vì sao hiện tại mọi chuyện lại biến thành như vậy? Ngay cả cháu cũng muốn làm không chừng hắn, dì còn có thể trông cậy vào ai?”

“Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì?” Vạn Quý Phi hoàn toàn không hiểu gì hết trơn, nhìn qua Hoắc Duẫn Đình, hắn khuôn mặt bình tĩnh, đôi môi nhắm chặt, một cái dấu ấn bàn tay màu đỏ rõ ràng có thể thấy được.

“Cháu không biết?” Hoắc Tinh Linh thần sắc kinh ngạc: “Hắn ngay cả cháu cũng che giấu?”

“Giấu diếm cái gì?”

“Hắn vụng trộm đem công ty bán!”

“A?” Vạn Quý Phi chấn động, là kia chính là công ty đèn LED đi?

“Không cần kỳ quái!” Hoắc Tinh Linh làm như tìm được người tri âm “Công ty đó là dì bỏ vốn mở ra, hắn muốn bán căn bản không có hỏi qua ý kiến của dì. Lúc trước hắn nói qua sẽ xây dựng một sự nghiệp, kết quả đâu? Trời ạ, dì muốn điên rồi!”

“Khả… Khả năng, hắn có nỗi khổ.” Vạn Quý Phi nhỏ giọng vì hắn biện hộ.

“Cái nỗi khổ gì? Khu nhà xưởng kia đầu tư mấy ngàn vạn đi vào, hắn làm sao có thể nói không làm là sẽ không làm?” Hoắc Tinh Linh cuồng dắt tóc, đột nhiên giống nghĩ đến cái gì, mạnh dừng lại, ngẩng đầu nhìn con: “Tính, bán liền bán! Mày đã chủ động buông tha cho, mời mày lập tức thu thập một chút, cút về Pháp đi tiếp quản sinh ý trong nhà cho mẹ!”

“Tôi đối với rượu trang trong nhà các người một chút hứng thú đều không có!” Vẫn không lên tiếng Hoắc Duẫn Đình rốt cục mở miệng.

“Cái gì các người? Rượu trang tương lai là của mày! Lúc trước mày đáp ứng với mẹ, nếu không dựng nghiệp thì sẽ trở về, hiện tại mày thế nhưng lật lọng?”

“Ở dưới sự khống chế của bà, tôi vĩnh viễn cũng không có biện pháp tiếp nhận. Trong nhà có nam nhân bị bà khống chế được đã muốn đủ, không cần lại thêm tôi.”

Hoắc Duẫn Đình lời này nói xong rất lạnh lùng, Hoắc Tinh Linh nhất thời sắc mặt xám như tro tàn. ”Con… Con có phải hay không muốn sống không khí sôi động tử ta!”

Bà tức giận đến cả người phát run, thủy chung trầm mặc Hà Nguyễn Đông đi qua đi ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Bình tĩnh.”

“Em như thế nào bình tĩnh được? Lúc trước vì sinh hắn, em thiếu chút nữa sẽ chết ! Sớm biết rằng hắn hôm nay sẽ như vậy, lúc trước khi hắn đến liền bóp chết hắn cho xong!”

“Đừng nói bậy.” Hà Nguyễn Đông ninh mi trách cứ. Con quật cường, thê tử nóng tính, hai người gặp mặt liền ầm ĩ, công tác hòa giải của hắn không biết phải làm đến khi nào. Kỳ thật hắn hiểu được con muốn đi ra ngoài đã là chuyện ăn sâu vào lòng, bất kỳ người nam nhân nào ở hoàn cảnh như vậy đều sẽ như thế.

Vấn đề là hắn theo sinh ra liền nhất định phải làm người thừa kế rượu trang, đây là chuyện thực không có cách nào khác thay đổi, cho nên thê tử mới có thể kiên quyết như vậy.

“Em có nói sai sao? Loại con này sinh ra làm gì?”[Tiếu: cô ơi, nói thế vì giận nhưng người ta không phải chỉ tổn thương một lát đâu TT.TT]

“Vậy bà có thể không sinh ra tôi.” Hoắc Duẫn Đình âm trầm nói một câu, Hoắc Tinh Linh sau khi nghe xong “Ô ô” hai tiếng khóc đi ra.

Hà Nguyễn Đông trừng mắt nhìn con liếc mắt một cái, miệng lấy ngữ khí ít khi nghiêm túc như thế giáo huấn hắn: “Con không nên cùng mẹ nói chuyện như vậy.”

Hoắc Duẫn Đình ngoảnh mặt, vẻ mặt vẫn quật cường như cũ: “Lúc trước các người nên sinh thêm một đứa, hôm nay sẽ không vì chuyện này mà phiền lòng.”

Giống như bị chọc trúng chỗ đau, Hoắc Tinh Linh nức nở khóc lớn hơn nữa: “Con nghĩ rằng mẹ không nghĩ tới chuyện này hay sao? Còn không phải bởi vì con?”

“Đừng hơn nữa.” Hà Nguyễn Đông đúng lúc che miệng lão bà, chuyện này nói qua nói lại chỉ liên lụy làm người thương tâm.

“Hoắc Duẫn Đình…” Vạn Quý Phi cũng nghe không nổi nữa, kéo kéo tay hắn, lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói kích thích người nữa.

Hà Nguyễn Đông chính là nghiêm mặt nói với con: “Là con tự mình lựa chọn đường đi này, cha mẹ cho dù muốn ngăn cản cũng vô dụng. Nhưng con cũng nên vì chuyện chính mình làm ra mà phải trả giá, trong nhà sẽ không lại ép con thừa kế nghiệp trong nhà, tự giải quyết cho tốt.” Tiếp theo hắn nhìn nhìn Vạn Quý Phi, lại mở miệng: “Còn có, người ta là khuê nữ tốt, thế nên con cũng đừng tùy tùy tiện tiện liền ở chung.”

Hoắc Duẫn Đình mặt không chút thay đổi nhìn lại phụ thân, giống như chuyện đang nói bất quá chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường: “Chúng tôi ở Pháp quốc đã kết hôn.”

“Cái gì?” Hoắc Tinh Linh lại thét chói tai: “Con thế nhưng kết hôn cũng không cho chúng ta biết? Con rốt cuộc đem cha mẹ đặt chỗ nào? Chúng ta thực khiến cho con hận như vậy?”

“Bác gái…” Vạn Quý Phi cũng không Hoắc Duẫn Đình trầm được, dù sao sai cũng là ở bọn họ. ”Kỳ thật, nhà của cháu cũng không biết.” Cô bỗng nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, vạn nhất người trong nhà mà biết, phản ứng chỉ sợ so với người trước mắt còn muốn kịch liệt.

Hà Nguyễn Đông mắt lạnh chăm chú nhìn con vài giây, cuối cùng thở dài: “Con lần này làm hơi quá.” Hắn vỗ vỗ thê tử vẫn muốn mở miệng mắng “Chúng ta đi về trước đi.”

“Không cần! Em còn chưa có mắng đủ!”

“Tiểu Linh!” Hà Nguyễn Đông trầm giọng hét lớn, Hoắc Tinh Linh tức thời im tiếng. Bà bĩu môi, lại không tiếng động rớt nước mắt.

Hà Nguyễn Đông nhắm mắt, lại mở ra trong đôi mắt tràn ngập bất đắc dĩ, thanh âm trở nên nhu hòa: “Ngoan, trước rời đi nơi này rồi nói sau.”

Trong phòng ít đi hai người, nhất thời khôi phục lại sự yên tĩnh. Vạn Quý Phi cố gắng sắp xếp lại những lời mới vừa rồi nghe vào trong tai, hắn bán công ty, cho nên trong khoảng thời gian này mới rảnh rỗi như vậy?

“Hoắc Duẫn Đình…” Rất nhiều vấn đề ở não muốn nhảy đi ra, muốn hỏi, nhưng nếu hắn muốn thẳng thắn, từ vài ngày trước đã nói .

“Chuyện tình làm ăn, em không biết gì cả, tuy rằng em không rõ anh vì sao muốn đem công ty bán đi, nhưng em tin tưởng, anh khẳng định có lý do của chính mình. Bất quá, chúng ta là vợ chồng đúng không? Em hy vọng anh nếu có phiền não có thể cùng em nói một chút, để cho em thay anh chia sẻ.”

Hoắc Duẫn Đình từ trong đôi mắt cô đọc được lý giải, hắn nắm đầu cô, kéo gần chính mình. ”Anh hiểu được, kỳ thật gần đây anh đang theo kế hoạch làm một chuyện, trên phương diện tài chính có chút khẩn trương, bất quá anh luôn luôn có biện pháp. Chờ thành công, anh liền nói cho em tình hình thực tế được không?”

Vạn Quý Phi gật gật đầu, vòng tay ôm lại hắn. Sự tình đột nhiên phát sinh, cô cần có chút thời gian để tiêu hóa.

“Anh biến thành hai bàn tay trắng, em sẽ để ý sao?”

“Ngốc.” Cô buộc chặt hai tay, đem hắn ôm càng chặt. ”Anh đã quên, ba năm sau em chính là đại bác sĩ, đến lúc đó em có thể nuôi anh!”

Đứa ngốc! Hoắc Duẫn Đình vỗ về đỉnh đầu của cô, không tiếng động cười. Cô nhóc của hắn chính là đáng yêu điểm ấy.

Vạn Quý Phi đáy lòng đang tính toán, hắn không công tác, về sau cuộc sống như thế nào? Trong nhà cấp sinh hoạt phí tiết kiệm chút ít đi, nga nga, cô còn có một trăm vạn. Nhưng là… khoản tiền kia là mẹ hắn cấp, như vậy xài cũng không thể yên tâm thoải mái nha. Ai, thật khiến người sầu nha.

Bạn đang đọc Quý Phi Giá Lâm của Nhạc Tiểu Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.