Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện buổi tối

Tiểu thuyết gốc · 3985 chữ

Trăng lên cao.

Mọi thứ như một giấc mơ, Annatar’re nghĩ. Mới ba ngày trước, bốn đứa còn bị trói như lợn trên cái tàu buôn của Iberia, treo cờ Chinh tướng Salazar, làm thứ đồ chơi tình dục cho đám sĩ quan, quý tộc đáng kinh tởm. Bị nện đến buông xuôi, tay quặt sau lưng chẳng còn cảm giác, Annatar’re đã định nghĩ tới chuyện cắn lưỡi tự tử. Nhưng miệng bị nhét đầy giẻ dơ làm cô bé không thể kháng cự. Cứ thế, thân thể trần trụi như nhộng, phô hết ra cho đám đàn ông đáng kinh tởm đó nhìn suốt hai tuần dần mòn mỏi ở khoang dưới. Tới khi bị cướp biển tấn công, chúng mới mặc đồ cho, ném vô tay mấy thanh kiếm cùn rồi đá lên trên làm đồ thí mạng.

Cũng nhờ vậy mới lên El Draque, chứ không thì chắc bốn đứa chết đuối luôn rồi. Đã từng đi biển, hiểu ý nghĩa vài loại cờ, khi thấy lá cờ đỏ thẫm màu máu tươi phần phật bay ở cột buồm sau, Annatar’re nghĩ rằng mình đằng nào cũng chết, nên quyết định dẫn những người khác lao thẳng sang. Không còn sức đánh nhau nữa, họ buông vũ khí đầu hàng ngay lập tức. Chính María trông thấy và gọi người tới bắt, không thì cũng chung số phận với lũ kia. Những tên hèn nát trốn chui trốn nhủi dưới hầm, bị cướp biển khóa cửa nhốt luôn dưới đó. Lũ quý tộc bị lột sạch mọi thứ giá trị, trói gô vô cột buồm. Thuyền trưởng ra lệnh giết tất, bắn thủng phần mớn nước dưới, để con tàu kia chìm như thể “tai nạn”.

Đứng bên lan can, cô bé nhìn ra mặt biển tối om, nơi rì rào những con sóng nhỏ, với cái khối hình bàng bạc, be bé trên kia soi bóng giữa mặt gương đen kịt. Gió thổi từng hơi lạnh cóng, phà lên làn da mịn màng màu gạch nung đáng yêu ấy. Dựng cao cổ áo, lại kéo rịt chiếc mũ xuống, cô bé che đôi tai mèo đi, không để chúng bị lạnh. Chiếc đuôi dài phía sau ngoe nguẩy, tận hưởng hương biển mằn mặn, thứ hương hít vào thôi cũng căng tràn lồng ngực, sảng khoái lạ thường.

Khác với những tàu cướp biển bình thường, cuộc sống trên El Draque khá nhẹ nhàng, hay bởi nhiệm vụ chính của họ chỉ là bắt chuột, bắt xong rồi tha hồ chơi? Khi gia nhập, Annatar’re đã đọc bản “hợp đồng” cùng các quy luật trên tàu cho ba người kia nghe. Ba người họ không biết chữ, nên thay vào đó đã tự cắt ngón tay mình ấn vào chỗ ký tên, sau đó cô bé ghi tên từng người xuống dưới. Đại khái cũng không có gì nhiều, chủ yếu là các luật cấm như cấm gây gổ trên tàu, gian lận khi chia tài sản cướp được, mưu tính đảo chính, bỏ trốn khỏi trận chiến, không hoàn thành niệm vụ của mình,…

Bên cạnh đó, họ còn ký luôn giấy bảo hiểm nữa. Phần tiền bảo hiểm này hoàn toàn bắt buộc, dùng để chi trả cho các thương tổn trong quá trình đi biển. Mỗi thủy thủ trích ra một phần tiền được chia, gọi là ‘tiền bảo hiểm”, trả cho các sĩ quan. Những người này sẽ dùng tiền ấy để lo liệu cho trong trường hợp có chuyện bất trắc. Hợp đồng bảo hiểm không có cạm bẫy gì, và ngay cả thuyền trưởng cũng đóng tiền, cô bé không nghĩ mấy ông chú già lại đi lừa con nít kiểu đó. Bốn người đồng ý, dù sao việc của họ cũng nhẹ nhàng. Vả lại, có bảo hiểm thế này yên tâm hơn. Lỡ mốt bay mất cánh tay cẳng chân gì đó, còn có cái mà yêu cầu bồi thường cho chứ!

Cầm ổ bánh mỳ cứng cứng, mặn mặn trong tay, Annatar’re đưa lên miệng cắn, nhai chóp chép mấy cái rồi nuốt ngay. Đồ ăn cướp biển có khác, khó nuốt cực! Nhưng vẫn phải xơi, vì ngoài nó ra, chỉ còn lại mớ chuột bắt được chưa nấu hết và mấy thùng cá ướp muối để dưới kho. Chưa bao giờ cô nàng nghĩ rằng nó lại cực khổ thế này: Khi còn ở cùng Cortex, dù mang thân phận nô lệ, cô vẫn được ông cụ cho ăn đồ nóng, tử tế. Bánh mỳ này vừa nguội vừa cứng, lại như thể lấy muối làm nhân, thực chỉ ăn chống đói chứ nói về ngon thì không thể nào khen nổi!

- Tận hưởng buổi tối nhể?

- Là cậu à?

Hơi bất ngờ trước cái giọng nam vẫn chưa vỡ ấy, Annatar’re dần cũng quen. Cu em Antonio, thành viên “từng” nhỏ tuổi nhất tàu, ít hơn cô một năm nhưng đã là thành viên chính thức có thâm niên. Nhìn thế nào cũng giống cậu ấm nhà giàu, mặt bánh bao trông chỉ muốn nựng, cách phối đồ rất hợp với sơ mi và quần dài, thêm đôi giày và mũ đội đầu. Mái tóc vàng hoe buột đuôi gà ra sau đầu đung đưa còn hơn cái đuôi ngựa đằng ót Annatar’re, nhưng chẳng mấy đáng quan tâm. Cậu ta cầm theo ổ bánh mỳ dài, trong có lát cá khô vừa nướng lại với mấy miếng rong biển luộc, nom có vẻ ngon lắm. Đưa bánh mỳ lên miệng, chàng trai trẻ cắn mạnh, nhăn mặt, cố nhai rồi nuốt cho trôi. Hóa ra cũng chẳng dễ chịu gì.

Tại sao một trong các hoa tiêu quan trọng nhất của tàu lại xuống đây? Lý do thực sự rất đơn giản: An toàn. Lan can trên “tổ quạ”, bục quan sát ở đỉnh cao nhất mỗi cột buồm, lung lay lắm rồi, và chưa sửa được. Ban đêm gió mạnh, lại buồn ngủ, không loại trừ khả năng té lộn đầu xuống biển. Ngoài ra, tầm nhìn hạn chế nên có leo cao cũng chẳng thấy gì hơn. Trừ khi thực sự có chuyện, còn không những người phụ trách “tổ quạ” đều được gọi xuống. Cũng bởi cả ngày họ đã cô đơn trên ấy, một thân một mình với nắng và gió, nên thuyền trưởng nghĩ ít nhất cũng nên cho anh em ban đêm xuống dưới, cho ấm cái tình nghĩa cùng thuyền, chứ trên đó lạnh lẽo lắm! Hóa ra Martin cũng tâm lý thế, chứ chẳng phải cứng nhắc, tàn khốc gì.

Cố gắng nuốt cho trôi hết “bữa tối”, Antonio dựa lưng vào lan can gỗ, cái vách dày cộm cao ngang lưng người lớn. Ngửa mặt lên nhìn trời, thứ chào đón cậu chàng là những đám mây tối màu lững lờ trôi trong đêm, che qua vầng trăng sáng rõ cao vời vợi trên kia. Sao mà xa quá, đã không ít lần cậu tự hỏi. Liệu nữ thần có đang săn bắn trên ấy, đuổi theo bầy hươu? Hay nàng công chúa và bầy thỏ của người phương Đông? Không biết nữa. Trăng sáng tỏ, phủ xuống El Draque lớp màu bàng bạc, làm nó rực lên ngay cả khi những chiếc đèn dầu chỉ đủ soi một khoảng nhỏ chưa đến ba mét. Đại bác nằm im trong vị trí, với những thủy thủ trực ban canh chừng, không cho người tới làm bậy bạ.

Đúng lúc đó, họ thấy nhóm công chúa Elena đi tới. Từ khoang dưới lên, xem ra cũng đã ăn xong. Và chưa kịp nói năng gì, đã nghe tiếng cằn nhằn:

- Đồ ăn gì dở kinh khủng! Đám thường dân lúc nào cũng nuốt mấy thứ như vậy, bảo sao không đời nào ngóc đầu lên nổi! Cả đời chúng nó chắc chưa từng được thưởng thức cao lương mỹ vị của quý tộc chúng ta…

- Nín đi bà thím! Họ cho chúng ta ăn là may rồi! Hay bà muốn bị bỏ đói? Gã thuyền trưởng bảo còn mấy ngày nữa mới tới Tartaruga đấy!

- Cô nói thì hay lắm, đồ đầu quắn! Chính cô còn nhăn mặt nữa mà!

- Vì chúng… cứng và mặn thôi, hiểu không? Tôi không có vấn đề gì với chuyện”thường dân” hết! Cô cũng bớt cái họng đi, tàu này toàn đàn ông mà cứ chê bai, hách dịch,họ bỏ phiếu đè ra thì lại khóc như con nít!

- Cô dám…

“Lại nữa à?”

Cùng chung suy nghĩ, hai đứa nhóc đứng xem “tuồng” giữa những người đáng ra là đồng đội của nhau, phải hòa thuận, nay quay ra chửi bới ì xèo như mấy con mụ đểu giả ngoài cảng chỉ vì đồ ăn. Camine và Eleonora, hai cận vệ của công chúa Elena xứ Iberia, bây giờ hành xử không khác gì thứ “thường dân” mà quý tộc bọn họ lúc nào cũng khinh nhờn. Phần lớn là vậy. Annatar’re không muốn nghĩ ngài Cortex, vị chủ nhân đã cưu mang và dạy chữ cho mình, bị xếp ngang hàng mấy con mắm điên mồm thúi này.

Thậm chí có vẻ đã phát mệt với hai con gà mái này, công chúa Elena phải làm dữ, gắt ầm lên:

- Đủ chưa? Hai người nhớ lại tình hình của chúng ta đi! Isla với Esmeralda còn phải làm cật lực dưới kia nữa kìa! Được phân vô nhóm “dự bị” rảnh ghê ha?

- Nhưng công chúa! – Camine nói – Chúng… Cái lũ đó không thể đối với người tốt hơn sao? Lại dám bắt công chúa phải ăn cùng thứ với lũ mạt hạng trộm cướp đó, không thể chấp nhận được! Nhất định chúng ta phải treo cổ bọn nó lên, rồi bỏ xác vào lồng trưng cho dám dân thường thấp kém kia biết…

- Nín! Khổ lắm, nói mãi! Cứ tư tưởng kiểu đó thì tôi cũng không xin giùm được cho đâu!

- Nhưng… Tôi, tôi chỉ…

- Bỏ đi Amelia.

Đặt tay lên vai Camine, Eleonora lắc đầu. Cô nhận thức tình hình tốt hơn cấp trên của mình. Khác với cặp đôi hầu gái đã hòa nhập rất nhanh với thủy thủ đoàn, hết phụ thợ mộc lại sang làm bếp và chuẩn bị bữa ăn, bộ ba đây lại gần như “ăn không ngồi rồi”. Họ, cũng như đám Annatar’re, được phân vào đội “dự bị”, một lực lượng bình thường chỉ ngồi chơi xơi nước nhưng khi cần kíp lại có thể cơ động phân bố vào các vị trí khác nhau, lấp đầy chỗ trống trong hàng ngũ, hay đơn giản chỉ là tăng cường nhân sự. Mang tên gọi chính thức “tổ phản ứng nhanh”, công việc của những người này cực kỳ đa dạng, từ lau sàn tới căng buồm và tham gia đổ bộ chiếm tàu. Thậm chí nấu ăn, sửa chữa, lau chùi pháo, hễ thiếu người sẽ huy động ngay. Và với tình hình hiện tại, thì đội phản ứng anh đang phải căng mình ra làm việc hết sức.

Đang bực dọc vì Camine cứ tía lia cái mồm hách dịch, Elena chợt thấy Anntar’re và một cậu bé chưa gặp bao giờ đang nhìn mình với ánh mắt kiểu “Cái đám trốn trại nào đây?”, cô liền tiến lại gần bắt chuyện. nếu trên đời có siêu năng lực, thì khả năng thay đổi tâm trạng của nàng công “túa” này nhất định phải được xếp vào, khi chỉ mới vài giây trước vẫn còn phát mệt với cô ả chanh chua kia, nháy mắt đã trở nên hiền dịu, bình tĩnh lạ lùng. Đưa tay phải lên vẫy đầy thân thiện, công chúa cố ý khiến bé mèo phải chú ý. Nhưng đáp lại, hiện thực lại phũ thế này đây!

- Ai vậy? Người quen của cô à?

- Không biết. Chưa từng gặp.

Mặt mày tỉnh bơ, không tý cảm xúc, thản nhiên đưa mẩu bánh mỳ cuối cùng lên cho vào miệng, Annatar’re phớt lờ luôn sự tồn tại của công chúa!

- Phũ nhau thế!

Nhào ngay tới, làm như tất cả tiết tháo, liêm sỉ đã chìm hết cùng La Maestro del Mar, Elena định vồ lấy Annatar’re nhưng bé mèo đã kịp né. Nhìn bà chị chỉ hơn mình hai năm tuổi này làm cái mỏ chu chu, đôi mắt gần như nhắm tịt vào, lại có vẻ rất biến thái, bé mèo không khỏi xù lông đuôi. Trong khi đó, hai người hầu cận nhanh chóng nhào vào đỡ công chúa dậy. Dĩ nhiên, Camine không quên buông thêm mấy lời cay đắng:

- Thứ nửa người bẩn thỉu, sao ngươi dám khinh nhờn công chúa vậy hả? Chán sống rồi hay sao, hay còn không biết tới cách xử sự của loài người văn minh?

- “Loài người văn minh” là nhảy bổ vào con gái nhà người ta với cái bản mặt biến thái đó à? Vậy thì không biết, không muốn biết, và cũng cóc có nhu cầu biết!

- Con nhãi…

- Ê.

Định chửi Annatar’re, Camine bỗng dừng lại khi nghe giọng con trai. Ngước lên, trước mắt cô là thằng bé chừng mười bốn, mười lăm gì đó, trắng trẻo, nhỏ nhắn, trông không giống dân đi biển lắm. Nó mặc sơ mi đen, trước ngực đeo chéo hai sợi đai, mỗi cái giắt bốn khẩu súng, bên hông là cặp kiếm ngắn nhưng cong vút và đầy đe dọa. Chiếc túi se đựng đạn móc đằng trước, đè lên túi quần, trong khi chiếc nón ba sừng đội đầu làm nó trông nhỏ thó hơn. Sẽ không có gì đáng nói nếu thằng bé không để tay lên chuôi kiếm bên phải, rồi bảo:

- Tất cả im lặng!

- Nhãi, ngươi nghĩ mình là ai? – Camine hét to – Thứ nít ranh cũng bày đặt…

- Antonio Juan José Jovanni Lorenzo de Santa Anna y de la Vega , nhớ cho kỹ cái tên này.

“Ra đó là tên đầy đủ của cậu ta à?”, Annatar’re nghĩ bụng, “Ác đạn!”

- Santa Anna… và chẳng lẽ… nhà hầu tước de la Vega? – Eleanora thảng thốt – Không thể nào, cậu đây là…

- Là ai cơ?

Phồng tròn má như con cá nóc xù gai, Antonio bảo:

- Là ai thì tôi cũng chả quan tâm! Sao tôi phải bận lòng về một dòng họ đã tuyệt tự và sụp đổ như vậy chứ? Còn bên nhà mẹ, hầu tước là cái thá gì? Sống trong môi trường ngột ngạt vậy khác gì nhà tù hạng sang đâu? Nói thẳng luôn, thằng này phát ói với mấy cái “thượng lưu” kệch cỡm, tởm lợm đó rồi! Mấy cô sau này có về Iberia cũng đừng mong vác tôi với bà chị quái vật kia theo!

- Tự khai hết luôn. – Annatar’re nói.

- Ớ, vậy hả?

- Chuẩn rồi thằng ngốc!

Bốp!

Búng trán Antonio cái chóc, Annatar’re trề môi, ra vẻ khó chịu lắm. Ba ngày nay, dù nhìn không giống, hai người họ thực sự chơi với nhau khá tốt. Trạc tuổi, cô nhóc lại nói tiếng Iberia khá lưu loát, cũng như quá khứ đều có vấn đề nên thân nhanh. Antonio từng nói cậu được học ở trường dòng và trường dành cho quý tộc tại Iberia, nhưng chưa bao giờ đề cập tới gốc gác bản thân. Annatar’re cũng chẳng biết “hầu tước” là cái gì. Chẳng đáng bận tâm.

- Vậy cậu thực sự là con cháu quý tộc? – Elena tròn mắt kinh ngạc – Đều mang họ Santa Anna, cậu với cô María thực ra là…

- Chị em họ, chịu chưa? Cha tôi là em ruột mẹ bả, còn gì nữa không?

Antonio nói.

- Dù chị ấy thừa hưởng màu tóc và cái thể lực kỳ quặc của thuyền trưởng, và có thể vật lộn với cá sấu như vờn mèo con, thì vẫn là chị tôi! Nên tôi mới phải ngăn mấy người đánh nhau trước khi chuyện tới tai bả!

- Tại sao? – Elena ngây người.

- Trời ạ… Mà khoan đã, mấy cô là ai? Tôi chưa từng thấy, người mới à?

- Cậu cả ngày trên đó thì biết gì!

Póc!

Lại búng trán!

Ôm cái chỗ trúng đòn bằng cả hai tay, Antonio lùi ra xa, nhìn như đang mếu. Nhưng thừa biết thằng bạn chỉ đang giả đò, Annatar’re không quan tâm. Cô tiếp tục, giới thiệu cho cậu nhóc công chúa Elena của Iberia cùng hai cận vệ Camine “Amelia” và Eleonora. Nghe thì nghe, cu cậu hoàn toàn không thèm quan tâm, kể cả khi biết người trước mặt là công chúa. Vậy thì sao? Cậu nói, đây là tàu cướp biển, không phải thứ chịu sự chi phối của quyền lực Iberia, Angland hay bất cứ quốc gia nào. Địa vị, giai cấp xã hội vô nghĩa ở đây. Chỉ có người đủ thực lực và cống hiến mới “được phép” làm cao.

Vẫn giữ bản mặt như sắp chém đầu tội nhân đó, Antonio nói:

- Luật tàu, điều thứ mười hai. “Hành vi đánh nhau trên boong giữa hai hay nhiều người sẽ bị xét xử công khai trước toàn tàu. Hình phạt gồm xử hành chính, nộp từ ba tới mười doubloon tùy mức độ vi phạm, nếu nặng hơn sẽ phạt lau sàn tàu một tháng đến ba mươi chín cái quất roi hay bỏ tù.”, nhớ đấy.

Dĩ nhiên, cậu cố ý hướng ánh mắt về phía Camine, người nãy giờ có biểu hiện hung hăng nhất. Và giờ đã biết tình trạng của họ, những thủy thủ “tạm thời” tự chọn gia nhập để không bị biến thành đồ chơi công cộng hay ném xuống cái nhà giam ngập nước đó, nhóc tỳ càng có cách xử lý. Và cách đó, Antonio không thực hiện một mình.

Trên El Draque, tuy rất dân chủ, thủy thủ hết thảy đều gia nhập các “tổ” để dễ làm việc chung, hợp tác dễ dàng và ăn khớp hơn. Nhiều tổ sẽ tạo thành nhóm, có thành viên khá đông, thậm chí ngang với thủy thủ đoàn một chiếc schooner mười pháo.

Các nhóm chính gồm đội pháo thủ, đông thành viên nhất với khoảng trăm mấy, hai trăm người, tạo thành từ các tổ pháo binh và chiếm phần lớn tỷ lệ thuyền viên. Chỉ huy đám này là pháo thủ trưởng, người ra lệnh khi thuyền trưởng vắng mặt. Nhóm thứ hai, các hoa tiêu, phụ trách buồm với nhìn đường, xác định hướng đi. Antonio ở đây, là hoa tiêu phụ trách buồm đỉnh với tổ quạ, cảnh giới cao nhất. Đội hoa tiêu do María lãnh đạo. Hội cuối cùng, được gọi là “quân tạp nham”, bao gồm toàn bộ các thành phần như lính đổ bộ, hậu cần, bếp núc, bác sĩ, kế toán và cả đội dự bị, nằm dưới quyền chỉ đạo của Giusepp. Thuyền phó với thuyền trưởng trung lập giữa ba thế lực này, tuy nhiên việc các ông già là bạn thân, cũng như lái chính là con gái thuyền trưởng, giúp họ có một thế lực vào khoảng một trăm mạng.

Và bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ có thể kết thúc bằng màn “dĩa bay tô ném” trong nhà ăn của thủy thủ!

- Chán cái là El Draque iện đang thiếu người thôi, không là vui rồi!

Đứng huýt sáo, Antonio bảo.

- Tôi có nghe nói rồi. – Elena gật đầu – Các cậu đã mất hơn năm mươi người khi đánh với chúng tôi… Nên giờ mới phải chiêu mộ lại, phải không?

- Ừm, không hẳn.

- Là sao? – Annatar’re hỏi.

- Cô mới lên ba bữa nên chưa biết, chứ El Draque mấy năm rồi luôn chỉ hoạt động với một nửa uy lực!

- Cái gì?

- Thế này này.

Nói đoạn, Antonio bắt đầu kể rõ. El Draque có tổng cộng một trăm mười sáu khẩu pháo, nhưng chỉ có đủ số pháo thủ vận hành một nửa, tức chỉ một mạn có thể bắn. nếu muốn đổi, họ sẽ phải chạy tuốt sang bên loa. Mỗi khẩu đội đại bác cần bốn mạng, trong khi thần cơ yêu cầu ba để vận hành ổn thỏa. Làm một phép tính đơn giản, sẽ thấy bốn mười mỗi đại bác cùng ba mười một thần cơ, khi nhân lên và cộng lại sẽ ra con số bốn trăm người có lẻ. Nhóm xử lý buồm và lái tàu luôn có ít nhất năm chục người, cộng vô là bốn trăm rưỡi. Mấy người linh tinh như thợ mộc, đầu bếp, bác sĩ, đội dự bị,… chiếm cũng tầm hai chục. Cộng thêm ba mươi quân thường trực chuyên đổ bộ, sẽ là năm mươi. Năm mươi cùng với số ban nãy là năm trăm hơn.

Hơn năm trăm thủy thủ để đảm bảo El Draque có thể chiến đấu ở một trăm phần trăm uy lực, ở đây chỉ có sáu mươi phần trăm con số ấy. Tình hình còn tệ hơn sau khi mất hơn năm chục người, mà lại rơi chủ yếu vào các nhóm pháo binh và đổ bộ boong trên. Dự định ban đầu rằng sẽ về Tartaruga chiêu mộ thêm lính, nhưng trận đánh với La Maestro del Mar đã khiến mọi thứ còn khó hơn. Ba mươi mấy người trám vào đó kỹ năng tệ, theo María đánh giá lúc đang ăn như thế, không đủ giúp tàu bổ sung sức chiến. Thủy thủ hải quân không phải ai cũng có năng lực, phần lớn bị ép làm việc và chỉ nhân lương tối thiểu, nên khả năng tác chiến rất chán. Họ chỉ có danh tiếng vì đánh các tàu dưới cơ, chứ gặp galleon cứng cỡ Wild Hunt’s Revenge hay Fuegoleon thì nát ngay.

Nghe hết như thế, mọi người không khỏi kinh ngạc. Ngay cả Annatar’re cũng há hốc mồm, không hề nghĩ rằng tàu mình đang khó khăn tới vậy. Elena không dám tin nữa, con tàu đen huyền thoại đã đánh chìm niềm tự hào của hải quân Iberia hóa ra lại đang trong tình trạng thiếu người từ trước? camine cay cú không nói nên lời, còn Eleonora chỉ biết câm nín. Nếu như buổi sáng chỉ là một nửa uy lực, vậy nếu bổ sung đầy đủ, sự kinh khủng này sẽ còn tới đâu cơ chứ?

Họ không biết, trong lúc nói chuyện, thuyền trưởng đã quan sát hết. Tự giữ bánh lái, một tay ông cầm bánh mỳ nhai nhồm nhoàm, tay kia giữ chặt cái thanh gỗ lớn, nhẹ nhàng như ông chú già nắm chặt lấy đứa bé con. Đằng sau, Silvers đang uống cạn bầu nước. Quay sang thuyền trưởng, ông hỏi:

- Để thằng bé nói hết vậy ổn chứ ông bạn?

- Cứ để nó nói.

Martin trả lời.

- Chuyện thiếu người này trước sau bọn nó cũng biết. Nói trước chả chết ai.

- Mà cũng điên thiệt! Chúng ta mất phân nửa thủy thủ đoàn chỉ để cướp chiếc Dreadnought! Thương vong như mấy trận trên bờ vậy!

- “Một nửa thủy thủ đoàn” để bảo vệ El Draque và bây giờ là Naszeure. Không chỉ chúng ta, mà trận đó ai cũng thiệt hại nặng cả! Chỉ con thủy quái đó đã đánh chìm sáu chiếc brig, và chúng ta còn phải đối đầu với lũ tàu hộ tống nữa! Không đánh thì mất Naszeure, đâu còn đường lui.

- Mất Naszeure, hử? Cũng thật, nếu mất nó, kế hoạch của chúng ta đi tong! Có Dreadnought rồi, ông nghĩ khả năng chúng ta chống được là bao nhiêu?

- Cầm chắc cái chết, tỷ lệ thành công chút éc.

- Tội gì không tới? Ha ha. Chuẩn bị thôi! Vì nền cộng hòa!

- Vì nền cộng hòa!

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.