Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10 (2)

Phiên bản Dịch · 1355 chữ

"Ưmh. . . . . ." Hoàng Nhạc Nhạc duỗi lưng một cái, ngày hôm qua ngủ ngon —— đây là nơi nào?

Cô nằm trên giường, liếc mắt mọi nơi, hoa văn trên trần nhà không giống, màu sắc vách tường cũng khác, gian phòng lớn nhỏ cũng khác rất nhiều... Rồi sau đó, mẩu ký ức tối hôm qua từ từ ùa về, đúng rồi, tối hôm qua cô cùng Hoa Nguyệt ăn chung bữa tối, cô giống như uống rất nhiều rượu đỏ.

Trí nhớ của cô cho đến khi cô hỏi Hoa Nguyệt câu hỏi kia_ anh...anh đối với em một chút cảm giác cũng không có sao?

Anh ấy có trả lời hay không, lại trả lời như thế nào, cô một chút ấn tượng cũng không có. Hoàng Nhạc Nhạc hết sức suy tư, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng.

Sau, cô rốt cuộc đã làm gì? Có phải hay không_

Cô xoay nửa người, đột nhiên nhìn thấy Tịch Hoa Nguyệt đang nằm bên cạnh.

Tại sao cô và anh lại ngủ trên cùng một chiếc giường?

Nên, chẳng lẽ tối ngày hôm qua cô say rượu mất lý trí, đối với anh bá vương ngạnh thượng cung đi!

Hoàng Nhạc Nhạc nằm ngiêng, không chớp mắt nhìn chằm chằm tuấn nhan ở cự ly gần không quá hai mươi cm, rồi sau đó lặng lẽ nhấc chăn đắp lên người anh, hù dọa! Ở trần.

Không thể nào! Cô nhanh chóng vén chăn bông trên người mình rồi lại một lần nữa bị kinh sợ.

"Hù dọa!" Trên người cô chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi to lớn, hai cái đùi trống trơn, tại sao lại có thể như vậy?

Nếu như tối hôm qua cô thật đối với Hoa Nguyệt như vậy như vậy lại như vậy như vậy, cô muốn dùng cái gì để đối mặt với anh đây!

Động tác êm ái của cô chuyển sang bên kia, muốn len lén xuống giường, thừa dịp anh còn đang ngủ mau chóng chạy trốn lách người, thắt lưng lại đột nhiên căng thẳng__

Cô la thất thanh, "A!" Bên eo của cô có cánh tay đem thân thể cô chuyển vào trong ngực.

"Em định đi nơi nào?" Mới vừa tỉnh ngủ giọng nói cực kỳ trầm thấp khàn khàn, rung động lòng người.

Cách chiếc áo sơ mi mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ lồng ngực rộng rãi của anh, còn có chân anh liền dán chặt lên người cô!" Em em..." Cô cà lăm không nói ra lời.

"Em định chạy trốn, vậy cũng không được."

Giọng nói vang bên tai, hơi thở mập mờ ấm áp xẹt qua cái cổ nhạy cảm của cô, đưa tới run rẩy. "Ách, em em... anh..."

"Em định hỏi tại sao chúng ta lại ngủ chung trên giường lớn đúng không?"

Cô gật đầu một cái.

"Tối hôm qua em uống hết hai phần ba bình rượu đỏ kia, say ngã còn ói." Tửu lượng không tốt còn mạnh mẽ uống, rõ là.

"Để cho em ngủ bên cạnh anh, anh mới ở gần chăm sóc em được."

"Đúng, đúng, không dậy nổi..." Lại tạo phiền phức cho anh rồi.

Anh cười khẽ, "Không sao, anh cũng lấy được phúc lợi."

Cái gì mà có phúc lợi? Cô không hiểu, nhưng không có dũng khí quay đầu lại hỏi thăm.

"Quần áo em làm dơ, anh giúp em đổi."

Cô không phải là bị thấy hết rồi chứ! Anh sẽ không cảm thấy vóc người của cô không đủ đẹp, không nổi lên hứng thú của anh? "Nana..."

Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai khéo léo khả ái của cô, một đường quanh co tới cái cổ thủy nộn trắng nõn, lại hôn rất nhiều, mất không chế mút tạo ra dấu vết ái muội.

Môi của anh giống như ngọn lửa nóng bỏng, ở trên người cô cháy lan một mảnh biển lửa. Sống lưng tê dại.

Anh cuốn người ở trong ngực lại, hai người mặt đối mặt. "Em hiện tại còn cho là anh đối với em một chút tính thú cũng không có sao?" Âm thanh của anh đầy dụ hoặc, càng thêm mê hoặc lòng người.

"Hoa Nguyệt..." Ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho cả người của cô nóng lên, mềm yếu vô lực.

Lửa nóng, nụ hôn dày đặc chặt chẽ đặt lên môi của cô, anh cuồng dã mà bộc trực nhấm nháp vị ngọt của cô, giống như nếm thế nào cũng không đủ, toàn thân tế bào đều hô hào kêu gào yêu cầu nhiều hơn.

Chỉ là hôn đã không cách nào thỏa mãn được anh.

"Nhạc Nhạc, có thể không?"

Cô đã không thể suy tư, chỉ có thể thuận theo tâm mà làm.

"Ừ..." Cô muốn cùng Hoa Nguyệt tiến thêm một bước quan hệ thân mật, cô muốn trở thành nữ nhân của anh.

Tay của anh dò vào trong áo sơ mi rộng lớn, lục lọi một hồi nhưng không cởi được móc khóa bra, sắc mặt lướt qua một chút ảo não.

Cô không nhịn được cười khẽ, "Em tưởng anh là cao thủ mới đúng." Bây giờ xem ra không phải như vậy.

"Anh chưa bao giờ vội vã như vậy." Như tuổi trẻ nhiệt huyết, giống như tiểu tử mới nếm thử trái cấm lần đầu tiên, anh vẫn tiếp tục hăng hái chiến đấu với cái móc khóa bra.

"Từ từ đi." Cô còn cười, thì ra khẩn trương không phải chỉ có mỗi mình cô.

Anh hừ hừ, "Đợi lát nữa xem em có cười được nữa không."

"Hù dọa__" Cô hung hăng hít vào một hơi, thở dốc liên hồi, kinh nghiệm hoàn toàn xa lạ làm cho chân tay của cô luống cuống, chỉ có thể chịu đựng anh cấp cho tất cả.

Anh kiên nhẫn thăm dò, tìm từng phương thức có thể làm cho cô vui thích, dùng hết khả năng để cho cô có một trải nghiệm hoàn mỹ nhất.

Sau đó, anh sẽ cho cô biết, anh khát vọng cô đến cỡ nào.

Hoan ái đi qua, Hoàng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mệt mỏi ngay cả động cũng không muốn động.

Cô từ không biết nói, thì ra làm chuyện ân ái lại hao phí thể lực như vậy, sẽ đem thể lực con người vận động ép khô.

Tịch Hoa Nguyệt tính toán muốn vén chăn lên.

"Anh làm gì?" Cô níu chăn không thả.

Anh buồn cười nhìn cô, "Nên nhìn, nên động, nên làm anh đều xem qua, sờ qua, đã làm, em vẫn còn xấu hổ như vậy!"

Một giây kế tiếp giật chăn của cô, "A_"

Anh dịu dàng ôm cô vào phòng tắm, máy xoa bóp cực đại trong bồn tắm đã cất xong nước nóng nhiệt độ vừa đúng, để cho cô chậm rãi tắm thân thể khó chịu, sau đó giúp cô lau khô thân thể, ôm về giường.

Hoàng Nhạc Nhạc thoải mái sắp ngủ, ở một giây trước chợt nghĩ đến _ "Mấy giờ rồi?"

Anh nhìn đồng hồ đầu giường, "Mười một giờ."

"Trễ giờ làm rồi!" Cô khẩn trương ngồi dậy.

Anh lấy tay ôm cô xoay người lại, "Hôm nay là chủ nhật."

"Đó." Cô an tâm vùi vào trong khủy tay của anh nghỉ ngơi.

"Hoàng Nhạc Nhạc."

"Hả?" Nàng ngáp một cái, khẽ lên tiếng.

"Tìm thời điểm, anh cùng em về nhà đi gặp ba mẹ em." Anh không quên trưởng gia đình hai họ Hoàng Hạ đều hy vọng Nhạc Nhạc cùng Hạ Uy là một đôi, anh đương nhiên phải đi bái phỏng, thuận đường chỉ rõ chủ quyền.

"Đó. . . . . ." Âm thanh của nàng càng ngày càng nhỏ.

Anh ôm chặt cô, "Anh yêu em..."

Tình cảm chân thành kiếp này đã gắt gao ôm vào trong ngực, anh sẽ che chở cô cả đời, yêu thương cô, không bao giờ buông tay.

Trang thứ 28

—— Hết trọn bộ

Bạn đang đọc Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh của Mộ Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.