Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến trận

Tiểu thuyết gốc · 4000 chữ

Sự Sống đối chiến với kẻ thù hệt như đã trở thành một vật thể sống. Vào lúc này, không phải là Tôn Giang kiềm chế Sự Sống nữa mà là thanh thần binh kỳ dị kia kiểm soát ngược lại chủ nhân của nó. Sự khát máu một cách điên cuồng kia quả thực là thứ mà Tôn Giang không hề nghĩ đến. Thế nên vào ngay lúc này, Nhân Quả chi năng cũng chỉ là do Sự Sống vô tình tạo ra để đàn áp kẻ địch của mình mà thôi.

Nhân Quả chi năng, thứ sức mạnh tinh thần hoàn toàn không thuộc phạm trù vật chất. Nhân Quả chi năng, kích hoạt nhân quả đến mức nào thật sự chưa ai biết được. Bởi vì suốt quãng thời gian đằng đẵng của thế nhân này, sức mạnh Nhân Quả chưa bao giờ có thể đạt đến cảnh giới Power Vô Cực.

Tên đội trưởng hiện giờ rất muốn vượt qua sự cản trở của Sự Sống mà tấn công kẻ đang vận dụng Nhân Quả chi năng đạt đến sức mạnh khó tưởng ấy. Thế nhưng Sự Sống lại là thứ thần binh có thể tự tấn công kẻ địch mà không đợi đến sự cho phép của chủ nhân. Một thứ thần binh đã được chuôi rèn qua hàng ngàn, hàng triệu, thậm chí là hàng tỷ tỷ cuộc chiến trải dài từ sau thời đại Hoàng Kim đến nay. Nó hoàn toàn có thể dựa vào sức mạnh của chủ nhân mà hạ gục kẻ địch một cách không thương tiếc nhất.

Nhân Quả chi năng trong tay Tôn Giang hiện giờ đã rực rỡ và chói sáng hơn cả ánh mặt trời. Gầm lên một tiếng, Tôn Giang tung mạnh quả cầu xuống đất, không tiếng động ầm ĩ, không có màu sắc rực rỡ, Nhân Quả chi năng chỉ như tan biến một cách vô thanh vô thức vào lòng đất.

Tên đội trưởng gầm lên dữ tợn, mũi kích của hắn ánh lên màu đỏ rực rỡ như ánh tà dương sắp lặn xuống chân trời. Một kích, chỉ một kích ấy, không hoa lệ, không khoa trương, mũi kích xông đến, bỏ qua sự cản phá của Sự Sống mà đâm thẳng vào giữa ngực Tôn Giang.

Rốt cuộc thì Nhân Quả chi năng đã kích hoạt thứ gì, không một ai ngoài lý tính của Sự Sống biết, thế nhưng vào ngay khoảnh khắc ấy, Tôn Giang đã bị lưỡi kích đoạt hồn kia đâm thẳng vào giữa ngực. Một giọt, đúng, chỉ có một giọt máu đỏ tươi, rực rỡ mà diễm lệ nhẹ nhàng chảy xuôi theo cán kích.

Tên đội trưởng đứng đó, nhấn mạnh mũi kích một lần nữa như để chắc ăn rằng kẻ địch của mình không thể nào thoát khỏi lưỡi hái tử thần đã gặt đến cổ. Tuy là hắn đã cầm chắc phần thắng nhưng hắn không chút lưỡng lự xem kẻ địch đã chết hay chưa. Đối với hắn, chỉ khi nào kẻ địch đã tắt đi hơi thở, đồng thời sự sống của hắn mất đi hoàn toàn thì mới có thể an tâm.

Trong một thoáng chốc, Tôn Giang đang gục đầu bỗng chốc ngẩn lên trong tích tắc, một đôi mắt chứa đầy bóng tối, một cái nhoẻn miệng cười khó hiểu, tên đội trưởng bỗng cảm thấy sống lưng mình trở nên lạnh ngắt như hàn băng đông lại. Dũng mãnh thét lên một tiếng, rút lưỡi kích đang ghim trước ngực Tôn Giang ra, hắn ta thét lớn:

- Hoàng Kim Thần Kích, Huyễn Ảnh!!! Huyết Sát!!!

Lưỡi tam xoa kích hoa lên thành vô số hư ảnh lao đến đâm vào người Tôn Giang. Cậu ta hiện giờ chỉ giống như một cái bao cát bị vô số lưỡi kích đâm vào người không chút chống cự. Thế nhưng, toàn bộ đòn tấn công của tên đội trưởng tấn công Tôn Giang lại không làm cậu ta chảy bất kỳ giọt máu nào, thậm chí là những vết thương không hề lành miệng nhưng lại không có gì ngoài xương cốt và thịt. Cứ như cả người Tôn Giang lúc này là một cục đất sét hoàn toàn để người ta nhào nặn chặt chém vậy.

- CHẾT!!!

Tên đội trưởng thét lớn lần nữa rồi dùng toàn bộ sức mạnh của mình áp vào lưỡi tam xoa khiến cho nó càng trở nên hư thật hơn bao giờ hết. Những ảnh màu cứ thế đan xen nhau đâm liên tục về phía Tôn Giang không chút nhân nhượng. Thế nhưng sống lưng của hắn ta lúc này lại trở nên lạnh băng hơn bao giờ hết, bởi vì càng tấn công Tôn Giang, hắn ta càng có cảm giác cái chết đang đến gần mình hơn. Suốt cả chục năm chinh chiến, bàn tay đã vấy máu không biết bao nhiêu người, thế nhưng lần này hắn ta lại cảm giác được tử thần đang mỉm cười mà vẫy gọi hắn.

Từ trong bóng kích hư hư ảo ảo, Tôn Giang ngẩn đầu lên, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành một màu đen kịt của bóng đêm, một màu đen như vũ trụ sâu thẳm rộng lớn không chút ánh sáng.

Cậu ta… mỉm cười, cất tiếng:

- Chơi đã chưa.

Chỉ ba từ như thế đã khiến tên đội trưởng rùng mình, một lần nữa hắn ta dồn toàn lực mà tấn công. Thế nhưng lần này Tôn Giang chỉ cười rồi giơ cánh tay đã chi chít vết thương, gần như đứt lìa của mình hướng về phía hắn.

- Kết thúc ở đây đi, Nhân Quả, đảo… nghịch…

Vừa dứt từ cuối, cậu ta đã búng nhẹ tay. Một màn ánh sáng vàng nhẹ nhàng bốc lên từ mặt đất, bao trùm lấy tên đội trưởng cùng lưỡi tam xoa kích của hắn.

Không một tiếng động, Tôn Giang dần dần trở lại bình thường, những vết thương do lưỡi tam xoa kích gây ra cũng dần lành lặn trở lại. Mà trong lúc đó, tên đội trưởng bống chốc xuất hiện những vết thương dài lan nhanh trên thân thể mình, những vết thương dường như đến từ chính lưỡi tam xoa kích của hắn.

Hắn trố mắt nhìn Tôn Giang, đến giờ hắn vẫn không tin được sự việc đang diễn ra trên thân thể hắn. Thế nhưng thời gian dường như chẳng đợi hắn chút nào, những vết thương kia lạnh lùng kéo dài đến toàn bộ cơ thể hắn. Cuối cùng thì tên đội trưởng đã biến mất không còn chút dấu vết nào, chỉ còn lại một lưỡi tam xoa kích mục nát nằm trơ trọi trên nền cát vàng của vùng đất Tây đại lục khổng lồ này.

Ngẩn mặt lên, vẫn với đôi mắt đen trống rỗng vô hồn đó, Tôn Giang hướng về những cô gái đang bị trói trên cao mà thoáng nheo mắt. Lưỡi kiếm Sự Sống bỗng chốc run lên dữ dội.

Cùng lúc đó, đứng từ trên cao có một tên thư sinh cầm quyển cổ thư nheo mắt nhìn về trận chiến của Tôn Giang và tên đội trưởng. Mở cổ thư ra trong chốc lát, hắn ta cất giọng âm trầm:

- Cuồng Nghiêm, chuẩn bị đi, sắp đến lúc chúng ta tỏa sáng rồi.

Dựa lưng vào tường, tay khoanh trước ngực, Cuồng Nghiêm tỏ vẻ khá thờ ơ:

- Đến giờ mới xuất hiện, có trễ quá không?

- Không hề, chỉ là một đám cặn bã. Chúng ta không tấn công bọn chúng mà là đón tiếp vị thần thú đáng kính. Bạch Sư!

Cuồng Ngiêm ngạc nhiên nheo mắt nhìn tên thư sinh:

- Nó đã đến rồi?

- Nó sắp đến, nhưng chúng ta nên chuẩn bị từ bây giờ.

Vừa dứt câu, hắn ta đã xoay người rời đi. Cuồng Ngiêm cũng chậm rãi đi theo sau.

Quay lại với trận chiến của Phong Lam và hai tên kia. Vào lúc cậu ta nhận ra được sợi tơ mong manh nào đó thì cũng là lúc sợi tơ ấy biến mất như chưa từng tồn tại. Nheo mắt khó hiểu, thế nhưng những lưỡi phong kiếm được cường hóa của cậu ta cũng không yếu đi chút nào. Những lưỡi Phong kiếm cứ như liên tu bất tận mà tấn công kẻ địch không chút nhân nhượng. Kẻ địch của cậu ta, hai tên áo đen chỉ có thể phòng thủ trên mặt đất mà không thể làm được gì đối thủ. Những lưỡi phong kiếm diệt khí này nếu như chém vào người thì kẻ đó không gục ngã mới là lạ, thế nhưng hai tên này cũng chỉ chững lại mà không có bất kỳ dấu hiệu nào sắp ngã gục. Phong Lam nheo mày, khó hiểu:

- Hai tên này thực sự đang sống chứ?

Nhanh chóng thay đổi chiến lược, những lưỡi phong kiếm của cậu ta bỗng chốc cắm xuống đất bao quanh hai tên áo đen kia. Đưa tay ra trước mặt, cậu ta lạnh lùng:

- Không gian kết ấn. Diệt!!!

Ngay tức khắc một vùng trũng xoáy mãnh liệt bốc lên làm cho cát vàng trở nên lơ lững. Vùng đất mà hai tên đó bị bao quanh lại đã trở thành một không gian tuyệt khí hoàn toàn. Tuy có khác với Hắc Quỷ một chút vì tên kia đã đạt đến cảnh giới Power Vô Cực nhưng bản chất không gian tuyệt khí này lại hoàn toàn như nhau. Một vùng không gian mà không hề có chút không khí nào bên trong.

Thế nhưng điều khiến cho Phong Lam cảm thấy chắc chắn chính là hai tên đó cũng chỉ đứng đó quan sát cậu ta, động tác có chút cứng ngắc nhưng vẫn không có biểu hiện gì giống như thiếu không khí. Sắc mặt cậu ta nhanh chóng trở nên âm trầm, những cơn gió cũng vì thế mà bỗng nhiên rung động rít gào dữ tợn.

Đôi mắt màu ngọc bích của cậu lóe sáng, một thứ màu sắc rực rỡ và diễm lệ trên nền trời đầy mây dông đang kéo đến. Những thanh phong kiếm cũng dần hóa thành màu ngọc bích trắng bạc, đồng thời không gian kết giới cũng vô thanh vô thức mà biến mất.

Ngay khi lồng kết giới tuyệt khí vừa biến mất hoàn toàn, hai tên áo đen lập tức phóng vọt về phía Phong Lam. Tốc độ cả hai nhanh đến cực hạn, nhìn từ xa chỉ giống như hai vệt đen dài ngoằn trên nên trời chuyển đen mù mịt. Phong Lam vẫn đứng đó, vẫn điềm tĩnh ngự không dưới bầu trời, giữa bầu không khí đang đặc quánh và cô đọng đến khó thở.

Một đầu trượng đen nhánh lóe lên tia sát khí mãnh liệt, một thiết quyền dường như có khả năng phá núi dời bể xé gió mà đến. Dữ dội, khủng bố, hai đòn đánh không chút nhân nhượng rít gào hướng đến kẻ địch đang ngự không giữa bầu trời. Xoẹt xoẹt hai tiếng, bóng dáng Phong Lam đã biến mất trong không khí.

Cũng gần như ngay lúc đó, Phong Lam bằng tốc độ khủng bố của mình. Bởi vì đôi mắt cậu ta lúc này đang dõi theo một sợi tơ mỏng manh nối liền từ người hai tên đó đến một góc khuất phía sau những mảnh tường đổ. Trong tay là phong kiếm sắc lạnh ánh lên màu bạc trắng, đôi mắt Phong Lam hằn lên tia dữ tợn.

Hai tên áo đen vừa nhận ra mình đã tấn công hụt liền lập tức xoay người lao vội về phía Phong Lam. Thế nhưng với cái tốc độ hiện giờ của tên này thì hai tên áo đen đuổi kịp mới là lạ.

Kể thì nhanh, sự việc lại chỉ xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Chỉ vài ba cái chớp mắt thì Phong Lam đã phóng đến mảnh tường đổ kia. Một kiếm chém ngang, mảng tường to tổ chảng ngã sập xuống làm bụi bay lên mù mịt. Không thừa giây phút nào, Phong Lam vận sức mạnh hướng phong kiếm về phía kẻ thù. Tiếng xé gió sắc lẻm xé ngang đám bụi mù làm lộ ra… một gương mặt khả ái.

Sững người lại trong chốc lát, cô gái kia đang mặc y phục như những cô thôn nữ dân dã, cộng thêm nét mặt khả ái đang hoảng hốt lẫn đau khổ làm cho Phong Lam do dự và thoáng chút khó xử.

Chỉ trong một thoáng Phong Lam chần chừ đó, hai tên áo đen đã tấn công tới từ phía sau. Quyền trượng đen nhánh vẽ nên một hình vòng cung hướng về phía đầu Phong Lam. Nhanh như chớp, cậu ta lập tức nghiên người nhảy tránh đi. Đồng thời lưỡi phong kiếm cũng tức khắc hướng về phía tên đó không chút do dự.

Thế nhưng chưa kịp định thần lại thì một nắm đấm đã lao đến trước mặt cậu ta. Quyền kình dữ dội oanh tạc đến làm cho cậu ta trong phút chốc trở tay không kịp.

Một quyền nặng trịch đáp thẳng lên mặt Phong Lam khiến cậu ta phải lăn đi vài vòng mới có thể ổn định lại thân mình. Thế nhưng kẻ địch làm sao có thể buông tha cho cậu ta được. Quyền trượng mãnh liệt không chút nhân nhượng lại vung tới, Phong Lam lập tức xoay người phóng lên không trung, những lưỡi phong kiếm lại lần nữa lao ra tấn công hai tên kia.

Phong kiếm của Phong Lam không hề phân biệt địch hay bạn, trong tầm phạm vi kiểm soát của nó thì nó sẽ tấn công đồng thời khiến cho khí lưu bao quanh người kẻ địch biến mất. Vậy nên cô gái với gương mặt khả ái kia cũng đang bị đám phong kiếm hành hạ sắp không thở được rồi.

Nhìn thấy một cô gái vô tội bị vạ lây vào trận chiến của mình, Phong Lam mặc kệ hai tên áo đen kia mà lao đến bên cạnh cô gái đó. Khuông mặt khả ái đã trở nên xanh xao và thở ra từng hơi nặng nhọc. Phong Lam nói khẽ:

- Cô không sao chứ. Chỗ này nguy hiểm lắm. Mau rời khỏi đây đi.

Cô gái đó dần ổn định được hơi thở của mình chỉ nhẹ gật đầu. Phong Lam cảm thấy lúc này nên quan tâm tới hai tên áo đen kia một chút nên đã quay đầu lại nhìn bọn chúng. Vào ngay lúc đó, một sợi dây trắng mỏng manh hướng về ót cậu ta mà chậm rãi đâm vào.

Nhận ra chút sát khí nhỏ nhoi nhưng vô cùng sắc bén ấy, Phong Lam lập tức xoay đầu lại đồng thời phong kiếm của cậu ta cũng cắt ngang qua khoảng trống sau lưng cậu.

Thế nhưng đối diện với Phong Lam chỉ là gương mặt khả ái đang ngơ ngác cũng như bất lực:

- Tôi… tôi đi không nổi…

- Chết tiệt!

Phong Lam vừa dứt tiếng thì hai tên áo đen kia đã lao đến cậu ta. Một thứ sức mạnh uy áp khủng bố kéo đến như thủy triều khiến cho cậu ta cảm thấy khá ngạt thở. Hít mạnh một hơi, cậu ta phóng đến xốc ngang eo cô gái kia lao nhanh ra khỏi chiến trường.

Vừa đến một quãng đủ xa, cậu ta lập tức xoay người lại, tay trái giương lên cao, hàng loạt phong kiếm như vũ bão tức tốc hiện ra đồng thời phóng về phía kẻ địch.

Chưa kịp thở để nghĩ mệt, bất chợt Phong Lam cảm thấy nhói buốt ở hông mình, một cảm giác buốt đến mức đầu óc cậu ta cũng hơi mụ mị. Chậm chạp xoay đầu lại ngạc nhiên, cô gái với vẻ mặt đáng thương kia vẫn đang giữ nét mặt như cũ, nhưng trong tay cô ta là một con dao nhỏ với chuôi dao được khắc hình hoa bỉ ngạn vô cùng tỉ mỉ, đồng thời lưỡi dao hiện đang nằm sâu bên trong eo cậu ta.

Một dòng máu đỏ tươi chậm rãi rơi xuống. Phong Lam lập tức tỉnh táo lại mà hất văng cô ta ra. Thế nhưng ngay khi cô ta gần chạm đất thì hai tên áo đen kia đã phóng đến đỡ lấy cô ta.

Máu vẫn đang chảy, Phong Lam ngạc nhiên nhìn cô ta cùng hai tên hộ vệ trung thành của mình.

- Cô…

Không trả lời cậu, cô ta chỉ nhếch mép cười nhẹ rồi giương hai tay lên cao. Mắt hai tên áo đen vô thần nhìn về phía Phong Lam. Sau đó bằng một tốc độ không thể nhanh hơn, bọn chúng lao vọt về phía Phong Lam như hai mũi tên.

Quyền đầu mãnh liệt rít gió lao đến làm cho cậu ta khó có thể ứng phó. Một là vì cậu ta đã bị thương rất nặng từ lưỡi dao kia, hai là có thể do lưỡi dao kia đã tẩm độc sẵn nên lúc này đầu óc Phong Lam bỗng chốc cảm thấy mơ hồ khó hiểu. Hình ảnh trong mắt cậu ta lúc này đã trở nên mơ mơ hồ hồ không còn giữ được sự tỉnh táo như thường ngày.

Tay trái mang theo sát khí mãnh liệt rít gió lao đến, nếu như trúng quyền của tên này thì hẳn là xương cốt cậu ta sẽ vỡ vụn ra mất. Không kịp do dự, thân thể Phong Lam trong vô thức lui về sau một khoảng, quyền đầu lướt qua ngay trước chóp mũi cậu ta sát rạt.

Không dừng lại, hắn ta quay người, một cước quét ngang như bài sơn đảo hải. Thế nhưng cậu ta vẫn có thể ung dung mà dùng tay hất văng đi một cước mãnh liệt kia của kẻ thù.

Nhìn vào đôi mắt cậu, ta chỉ có thể thấy được sự vô hồn không còn bất kỳ chút tỉnh táo nào. Cô gái kia nheo mắt khó hiểu, thế nhưng tay cô ta vẫn múa lên một điệu quyền vô cùng vi diệu, và có lẽ điệu múa kia đã khiến cho hai tên áo đen phải nghe lời cô ta răm rắp.

Quyền cước vừa đi, quyền trượng đã tới. Cả hai phối hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn, bất kỳ chiêu thức nào cũng đều là sát chiêu đưa kẻ địch đến cõi chết. Thế nhưng vào lúc này, Phong Lam cứ bình thản mà đón đỡ tất cả đòn tấn công của bọn chúng. Không một động tác nào là dư thừa, tất cả đều giống như mây trôi nước chảy, Phong Lam nhẹ nhàng đẩy lui những đòn tấn công mà bọn chúng đem đến.

Cô gái đứng dưới đất điều khiển cũng bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Vì cớ gì mà Bích Ngọc đao của cô chưa phát huy tác dụng. Đối với một người bình thường thì chỉ cần khoảng vài phút là tên đó sẽ mất đi toàn bộ khả năng vận dụng cơ thể. Ấy vậy mà tên này lại có thể cử động, thậm chí là nhẹ nhàng đến mức hờ hững đỡ lấy toàn bộ những lần tấn công của hai tên hộ vệ.

Không muốn đêm dài lắm mộng, cô ta vung tay trái lên. Dường như từ trong hư không, một chiếc lắc màu bạch kim xinh xắn nhỏ bé hiện ra trên tay cô ta. Họa tiết trang trí món hàng này vô cùng cầu kỳ và phức tạp, thậm chí nó còn có cả một cái khánh nhỏ vàng vàng kết hợp vào chiếc lắc một cách không thể tinh xảo hơn.

Đôi mắt ánh lên vẻ oán độc, cô ta lắc nhẹ cổ tay mình. Tiếng tinh tinh tang tang nhẹ nhàng vang lên, bao trùm lấy cả bầu không khí mịt mù cát vàng.

Ở phía bên này chiến tuyến, Quân Bá đang rất mệt mỏi để chống cự với cả hai tên trước mặt. Dường như ở chúng có sự liên kết mật thiết với nhau vậy. Công thì có thứ nhiệt lượng kỳ dị, thủ thì có tên mặc giáp không chút nào có thể thương tổn. Chiến Long đao trong tay cậu ta run lên như sắp rơi xuống.

Xé đi mảnh áo, Quân Bá quấn chặt cán đao vào cánh tay đang nhỏ máu của mình. Răn cắn chặt, mắt long lên, Quân Bá lại một lần nữa lao vào chiến trường không chút hoảng sợ. Lưỡi Chiến Long hoa lên hư ảnh, những tiếng long ngâm gầm gào tiến lên không chần chừ nghĩ ngợi.

Thế nhưng đối chiến với cậu ta là hai thứ sức mạnh khó lòng có thể đánh bại nếu như được phối hợp chặt chẽ. Ngay khi Chiến Long đao vừa lao đến, tên mặc giáp bào đã nhanh chóng đẩy đi luồng sức mạnh của Chiến Long đao, đồng thời tên áo đen lại phóng ra một luồng nhiệt lượng khủng bố làm cho Quân Bá cũng phải khó chịu.

Trận chiến gần như không cân tài sức diễn ra khá lâu nhưng chưa thể phân được thắng bại. Trên người Quân Bá lúc này đã có vô số vết thương kèm theo nhiều vết bỏng nặng, vảy rồng trên người cậu ta cũng đã bong tróc đi rất nhiều rồi. Còn hai tên kia cũng không dễ chịu gì cho cam, tên áo đen đang thở hồng hộc còn cánh tay của tên còn lại thì run lên từng chập.

Chậm rãi nhìn hai tên này, lại nghĩ đến Vân Điệp vẫn còn đang bị bọn chúng bắt giữ, trời đã trưa đến đỉnh đầu. Quân Bá thét lớn:

- Mẹ kiếp!!!

Vừa dứt lời, cả người cậu ta phóng ra một thứ ánh sáng mãnh liệt làm người ta phải chói mắt. Đầu hóa thành long nhân với cặp sừng vĩ đại, cánh tay mang đầy vảy vàng chói mắt, sau lưng xuất hiện đôi cánh hoàng kim rực rỡ vĩ đại. Quân Bá không nói không rằng mà lao đến hai kẻ trước mặt mình.

Thế nhưng ngay lúc cậu ta vừa lao đến, một thứ âm thanh tinh tang nhẹ nhàng lại vang lên, đánh thẳng vào óc cậu ta khiến cho cậu ta cảm thấy đau nhói. Giật mình nhìn về phía trận chiến của Phong Lam và cô gái kia, Quân Bá ấp úng:

- Là nó, Nguyên Tinh, Họa Binh Nguyên Tinh.

Ở bên này chiến tuyến, hai tên đối chiến với Quân Bá cũng xanh mặt. Tên áo đen quay qua tên vận giáp:

- Mẹ nó, con khốn họ Mã đó bị điên rồi. Đem Nguyên Tinh ra sử dụng lúc này.

- Bình tĩnh nào hiền đệ. Việc cần làm hiện giờ là phải nhanh chóng rời khỏi chiến trường này ngay. Chần chờ một giây nào làm chúng ta sẽ thành con rối cho con khốn đó mất. Nguyên Tinh, mẹ nó, là cái gia tộc nào đã đưa nó cho cô ta vậy.

Vừa nói xong thì hai tên đó lập tức lui lại rồi chạy nhanh nhằm thoát khỏi chiến trường này. Nơi này chỉ còn lại mỗi mình Quân Bá đang ngơ ngác nhìn cô gái kia rồi lại nhìn tế đàn cách mình một khoảng cách còn khá xa nữa. Nghiến răng, tay nắm chặt, Quân Bá lao về phía tế đàn bằng đôi cánh vĩ đại của mình. Bỏ lại một mình Phong Lam chịu trận trước sức mạnh kỳ dị của món Họa Binh mà người đời truyền tụng sẽ mang lại vô số tai ương cho bất kỳ ai nhìn thấy nó.

Bạn đang đọc Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ sáng tác bởi SoulWind
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.