Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Đỉnh

Tiểu thuyết gốc · 3952 chữ

Sau khi trao cho đám người đang quỳ mọp dưới đất vài sợi lông, Bạch Sư gừ nhẹ mấy tiếng rồi lắc lắc thân thể vài cái. Ngay sau đó nó hùng dũng mà uy nghiêm bước từng bước về phía biển cả mênh mông rộng lớn, mang theo nó là màn ánh sáng chói lòa lóa mắt người nhìn kia.

Tuy nó đã rời đi nhưng đám người Tử Vong thành vẫn chưa dám ngẩn mặt lên. Nếu như để ý kỹ thì lưng áo bọn chúng đã ướt đẫm mồ hôi. Phân nửa số người bị hiến tế biến mất kia hoàn toàn đều là sự may rủi, một ván cược số phận mà nhà cái hoàn toàn không phải bọn chúng.

Khá lâu về sau, một vài tên trong bọn chúng mới dám đứng dậy. Chân bọn chúng đều đang run lẩy bẩy mặc dù đám này đều mang sức mạnh Power cấp một thậm chí có cả cấp hai và ba. Một tên trong bọn chúng hét lớn tiếng:

- Nhanh lên, đem đám con gái ra. Gần tới giữa trưa rồi.

Một vài tên lập tức vâng dạ rồi lao đi về phía tòa thành đổ nát. Tất cả bọn chúng lại bắt đầu tất bật chuẩn bị một lần hiến tế nữa.

Đứng từ xa, Phong Lam nheo mắt khó hiểu:

- Gần giữa trưa? Không phải là mới sáng sao ta?

Rồi sau đó cậu ta đưa mắt nhìn lên bầu trời, miệng liền phun mấy câu chửi tục:

- Bà nội nhà nó, con quái này khốn nạn quá rồi.

- Có chuyện gì vậy Phong Lam?

Tôn Giang khó hiểu nhìn Phong Lam, rồi cậu ta lại nhìn lên bầu trời, sau đó cũng buột miệng:

- Đậu xanh, móa… cái gì đang diễn ra vậy?

Trong mắt hai tên này là mặt trời đang gần lên tới thiên đỉnh. Cũng tức là hiện giờ đang gần giữa trưa rồi, mà giữa trưa là lúc con thần thú thứ hai sẽ tới đây, đến lúc đó sợ rằng mọi chuyện sẽ không còn kịp nữa.

Bất chợt Quân Bá bùng nổ sức mạnh, một luồng uy áp khủng bố tỏa ra từ người cậu ta một cách mạnh mẽ, đôi tay của cậu ta cũng đóng vảy rồi hóa thành đôi long thủ mang theo một thứ sức mạnh khó tưởng. Tôn Giang nhanh chóng chụp vai cậu ta:

- Từ từ đã, cậu định làm gì vậy?

- Bây giờ còn không ra tay thì sẽ không thể ra tay nữa đâu.

Dứt lời cậu ta lập tức khoát tay Tôn Giang ra rồi lao về phía bọn Tử Vong thành bằng tốc độ nhanh nhất của mình.

Tôn Giang và Phong Lam chỉ kịp nhìn nhau cười khổ rồi cũng nhanh chóng lướt người theo Quân Bá.

Nhận thấy có sự uy hiếp từ đằng xa, một tên mặc áo đen có vẻ như là dẫn nhóm thét lớn:

- Có người muốn phá hiến tế. Đội đệ tam giữ trận hình, còn bao nhiêu chống đỡ bấy nhiêu. Xác lập kết giới lên mức cao nhất.

Đồng loạt tiếng dạ rang vang lên. Một toán áo đen khoảng hơn mười tên lao về hướng Quân Bá đang chạy tới, đồng thời màn kết giới vàng rực cũng nhanh chóng hiện lên rực rỡ giữa bầu trời rộng lớn.

Bằng tốc độ nhanh nhất của mình, Quân Bá vừa chạy vừa lao lên bằng tất cả sức lực. Đôi cánh rồng bỗng chốc bung ra sau lưng cậu ta, chỉ với một cái đập cánh, cả thân thể cậu ta đã bay vút lên thiên không, đôi cánh rồng tỏa ra thứ ánh sáng đen làm cho cả một vùng rộng lớn bị che vào bóng tối.

Đôi mắt rực sáng, Quân Bá buông người phóng về phía màn kết giới, gầm vang:

- Nát cho ta!!!

Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên làm chấn động cả một vùng rộng lớn, bụi mù lập tức tung lên che mất một khoảng trời.

Đứng chắp tay sau lưng, tên trưởng nhóm kia nhếch mép cười.

Từ trên một ngọn tháp cao có vài bóng người âm trầm đứng nhìn trận chiến sắp diễn ra. Một trong số đó cất tiếng:

- Rốt cuộc bọn chúng cũng tự dẫn xác tới đây. Ta quả thật muốn chiến với bọn chúng một trận quá rồi.

Kèm theo đó là âm thanh rôm rốp của tiếng bẻ tay.

Bất chợt có một giọng nói âm trầm mang theo một chút ngữ điệu khó chịu cất tiếng:

- Kiềm chế đi Cuồng Nghiêm, không phải là ngươi muốn cãi lệnh của điện hạ đấy chứ. Đám người này thực chất cũng chỉ là vật hiến tế cho thần thú, cần gì ngươi phải ra tay.

Cuồng Nghiêm cười lạnh:

- Với đám hạ tiện lại được xưng tụng có thể thay đổi triều đại cũng như uy hiếp đến Tử Vong thành thì đáng được chết dễ dàng vậy sao?

- Dù sao đó vẫn là ý của điện hạ. Cãi lệnh hoặc trừng phạt, ngươi cứ chọn đi.

Cuồng Nghiêm hừ nhẹ một tiếng rồi im lặng. Bất chợt giọng nói đó vang lên lần nữa:

- Ngân Linh đang ở đâu?

- Ngân Linh hiện đang chỉ huy đám thuộc hạ chuyển người từ lồng nhốt sang cột hiến tế.

- Cô ta có đáng tin không?

Một tia sức mạnh huyết tinh tàn bạo bất giác bao trùm cả ngọn tháp. Thế nhưng chỉ một tiếng hừ nhẹ, tia sức mạnh kia đã biến mất không dấu vết.

Liếc mắt nhìn hắn, người kia cất giọng âm trầm:

- Ngươi muốn làm gì? Tạo phản?

- Không dám, nhưng ta xin nhắc lại, ta thì ngươi muốn nói cũng được nhưng đừng đụng tới cô ấy.

Tên kia cười khẩy:

- Đừng đụng? Ngươi nghĩ ngươi là ai, còn dám bảo ta không được đụng tới cô ta. Đừng quên rằng từ khi có sự xuất hiện của đám người này, cô ta chưa hoàn thành được bất kỳ việc nào mà điện hạ giao phó. Để cô ta sống đến bây giờ đã là đặc ân lớn nhất dành cho cô ta rồi.

- Điện hạ cũng đã trừng phạt cô ấy và cho cô ấy cơ hội đoái công chuộc tội. Người đã không nhắc đến thì ngươi cũng đừng lên tiếng. Nếu không đừng trách tại sao ta trở mặt.

Người kia cười khẩy:

- Trở mặt cơ đấy, ngươi cũng đừng quên rằng ta hiện là chỉ huy tối cao của kế hoạch hiến tế lần này. Nếu ngươi muốn trở mặt, mời.

Vừa nói hắn ta vừa cười. Cuồng Nghiêm đứng phía sau chỉ còn biết im lặng mà không thể nói gì được. Tuy chức vụ hắn trong Tử Vong thành chỉ đứng sau mỗi kẻ dẫn đầu Tử Vong thành, Tử Thiên. Thế nhưng trong trận chiến lần này, tên đứng trước mặt hắn lại là kẻ nắm giữ chức vụ chỉ huy tác chiến, nếu như hắn dám cãi lệnh thì sự trừng phạt đối với hắn là vô cùng khủng khiếp.

Lúc này ngọn tháp đổ nát lại trở về sự im lặng vốn có.

Bụi mờ tan đi, kết giới màu vàng kia dường như không hề suy chuyển chút nào. Giương long thủ lên cao, một luồng sức mạnh khổng lồ lập tức tụ lên cặp vuốt rồng uy mãnh. Thét lớn vang trời, Quân Bá lại một lần nữa đập mạnh vào màn chắn vàng, lần này màn chắn vàng kia có một chút dao động.

- Để bọn tớ giúp một tay.

Dứt lời, Sự Sống đã hiện ra trên tay Tôn Giang. Từng luồng khí trắng lập tức trở nên phiêu lãng xung quanh cậu ta. Tay vung lên, những luồng khí trắng mỏng manh như sợi tơ lập tức va đập ầm ầm vào màn kết giới.

Không đợi có kết quả, Phong Lam lập tức vận dụng sức mạnh. Đôi mắt cậu ta hóa thành màu ngọc bích, đưa mắt nhìn quanh một vòng, Phong Lam hét lớn:

- Tập trung vào phía bên phải kết giới, đó là điểm yếu của nó.

Đôi mắt này của Phong Lam quả thật là quá tiện lợi. Đôi mắt này có khả nặng cảm nhận bất kể luồng khí nào dù là nhỏ nhất, cùng với trí thông mình và khả năng suy luận của bản thân thì cậu ta thừa biết nơi nào sẽ là điểm yếu của màn kết giới khổng lồ này.

Nghe được chỉ dẫn của Phong Lam, Quân Bá và Tôn Giang lập tức theo lời chỉ dẫn ấy mà tấn công vào yếu điểm của kết giới. Mỗi lần tấn công là mỗi lần màn kết giới rung lên dữ dội.

Nheo mắt nhìn ba tên trước mặt, tên trưởng nhóm gật đầu nhẹ với đám người đang thủ thế.

Trận chiến chỉ còn đếm ngược cho đến lúc màn kết giới sụp đổ.

Trước đó, khi Bạch Sư vẫn còn đang chú tâm vào mấy món hiến tế, đám người của Phi cũng đã đi đến được nơi cần đến. Nơi này là một vách đá cao hút đầu với một màu đen tuyền bóng loáng, có vẻ như do gió và nước mài mòn qua không biết bao nhiêu năm tháng nên bờ đá này trơn bóng đến độ có thể soi mặt được luôn.

Ngước mặt lên cao, ánh sáng chói lòa làm cho cả bọn không thể nào mở mắt nổi. Bạch Hàn lẩm bẩm cất tiếng:

- Lên thôi các cậu, phải mau chóng giải cứu họ.

- Ừ, đi thôi.

Phi gật đầu tán thành, Hồng Long cũng không phản đối.

Bạch Hàn khẽ gật đầu, sau đó cậu ta vận dụng sức mạnh băng giá của mình khiến cho mặt băng mà họ đứng cao dần lên.

- Chậm rãi thôi, coi chừng kết giới.

Hồng Long khẽ nhắc nhở.

Ngay khi ba người gần lên tới đỉnh, bầu trời lại trở nên trong vắt không một gợn mây. Nheo mắt lại đôi chút để thích nghi với ánh sáng Bạch Hàn càu nhàu:

- Cái gì nữa đây chớ.

- Hình như con thần thú kia rời khỏi rồi thì phải.

Phi đưa mắt nhìn về phía đỉnh hiến tế. Bất ngờ hơn là vào lúc này, màn kết giới vàng rực bỗng chốc hiện lên chiếu sáng cả một góc trời.

- Chuyện gì đây, sao bọn họ lại ra tay lúc này chớ.

Hồng Long thắc mắc, mà Bạch Hàn lẫn Phi cũng thắc mắc y hệt vậy. Vì cái qủy gì mà nhóm họ lại ra tay vào lúc này, con thần thú kia chỉ mới rời đi thôi mà.

Liếc mắt lên nhìn trời, Phi nghiến răng:

- Bà nội nhà nó, chúng ta bị chơi rồi.

Dứt lời, Phi liền tung người lên không trung, cánh tay cậu vận lên một thứ sức mạnh cổ lão pha lẫn sự phẫn nộ khủng bố. Một tia chớp vàng rực chói lòa bỗng chốc rời khỏi tay cậu ta mà vút thẳng về phía màn kết giới.

Đồng loạt nhìn lên trời, cả Bạch Hàn và Hồng Long đều nghiến răng kèn kẹt rồi không nói không rằng mà vận sức mạnh lên mức cao nhất.

Một lưỡi thương băng khổng lồ nhô lên khỏi mặt biển, hướng thẳng về phía màn kết giới. Một hỏa cầu khổng lồ như lưu tinh rơi thẳng xuống từ bầu trời với tốc độ không tưởng.

Những vụ nổ ầm ầm chấn vang cả thiên không. Thế nhưng khi nhìn kỹ lại, những đòn tấn công tưởng chừng như rất mạnh ấy không làm xoay chuyển màn kết giới kia chút nào. Mà đồng thời lại còn báo động cho đám người Tử Vong thành bằng thứ âm thanh chát chúa ấy nữa.

Không dừng lại, Phi hét lớn:

- Hợp lực.

Bạch Hàn và Hồng Long gật đầu. Một cột băng khổng lồ lại hiện lên giữa không trung, thế nhưng lần này cột băng đó… lại bốc cháy lên ngọn lửa dữ dội như muốn nuốt chửng vạn vật. Băng Hỏa Phần Thiên, chiêu thức mà Bạch Hàn và Hồng Long mới vừa sáng tạo ra sau khi chợt nhớ đến lúc trước khi đặt chân lên Tây đại lục này.

Cột băng lửa khổng lồ ấy ầm ầm lao về phía màn kết giới, Phi gầm vang, tay cậu ta đưa lên cao, một tia lôi điện rực rỡ bao bọc lấy cột băng lửa ấy rồi va đập mãnh liệt vào kết giới.

- PHÁ TOÁI!!!

Cả ba gầm lên đồng loạt. Âm thanh ầm ầm pha lẫn tiếng ken két gai người vang lên ngay sau tiếng gầm của họ. Không gian bên ngoài kết giới giống như sắp sụp đổ, những kết nứt đen kịt tỏa ra thứ ánh sáng mang theo một sự chết chóc đến lạnh người.

Màn kết giới rung lên, chấn động. Gần như đồng thời, màn kết giới phải gồng mình lãnh lấy hai nguồn sức mạnh của cả sáu kẻ mang thứ sức mạnh cao cấp, nó rung lên lần nữa rồi… tan ra thành từng mảnh vỡ trong không trung.

Không gian phá toái cũng dần trở lại ổn định. Thứ sức mạnh phá toái này chỉ xuất hiện khi có nhiều thứ sức mạnh cùng lúc bộc phát. Bạch Hàn và Hồng Long đã lợi dụng điểm tương khắc trong sức mạnh của mình mà kích thích không gian phá toái xuất hiện nhanh hơn, Phi cũng chỉ góp một phần sức vào để kích thích nó xuất hiện mà thôi.

Ngay khi màn kết giới sụp đổ, đôi mắt của Phi lập tức trở nên lạnh lùng mang đầy sự bình tĩnh. Một tia sức mạnh nhẹ tỏa ra xung quanh nhưng cũng đủ sức tạo nên thứ uy áp khủng bố.

Phi đứng đó, gầm nhẹ:

- Tránh ra!

Bởi vì trước mặt cậu ta lúc này là một nhân ảnh mặc áo vàng vô cùng xinh đẹp. Hoàng Linh đứng đấy, dịu dàng nhìn theo từng cử chỉ của Phi. Cô chợt mỉm cười rồi lắc đầu.

- Tôi nói lại lần nữa, tránh ra!

- Lúc này em không thể để anh đến đó được. Những người được chọn đã bị đưa đến tế đàn, nhiệm vụ của em là cản trở các anh ở đây.

Phi gằn giọng:

- Tớ ở đây đấu với cô ta, các cậu đi trước giải cứu mọi người đi.

- Được.

Bạch Hàn và Hồng Long đồng thanh. Bất chợt Hoàng Linh lắc đầu:

- Không ai trong các anh được rời khỏi đây.

- Bằng sức cô.

Hồng Long gằn giọng, vừa dứt lời thì cậu ta đã tung một hỏa cầu về phía cô, một hỏa cầu mang theo thứ nhiệt lượng kinh khủng khiến cho cây cối xung quanh khô héo đi trong nháy mắt.

Đối diện với thứ sức mạnh như thế, Hoàng Linh chỉ mỉm cười. Thanh kiếm Kim cương sau lưng cô vung lên cao. Chỉ với một vết chém, hỏa cầu của Hồng Long đã phân thành hai nửa rồi nổ tung sau lưng cô.

Cảnh tượng này làm cho cả ba có chút ngây ngốc, không ngờ rằng cô gái này lại có thể mạnh đến vậy, chỉ một cú chém nhẹ nhàng mà hỏa cầu của Hồng Long đã bị chẻ thành hai nửa, thậm chí nó còn chưa chạm được vào người cô.

Cùng lúc đó, thân hình Phi biến mất.

Hoàng Linh lập tức lui về sau, thanh kiếm kim cương được đưa ra trước mắt mặt nhằm phòng thủ đòn tấn công của Phi.

Chỉ trong một chớp mắt, Phi đã đứng sau lưng cô, cậu ta lạnh lùng cất tiếng:

- Đừng cản đường.

Một cơn tê dại lập khiến cho Hoàng Linh muốn khụy xuống. Thế nhưng cô lập tức phóng người về sau, đồng thời chống thanh kiếm xuống đất để ngăn không cho mình té ngã.

Phi liếc qua nhìn hai người bạn của mình:

- Đi đi, ở đây tớ lo liệu.

Bạch Hàn và Hồng Long nhìn nhau rồi gật đầu. Cả hai lập tức phóng về hướng tế đàn bằng tốc độ nhanh nhất của mình.

Nhìn theo hai người họ lao đi, Hoàng Linh tức giận dậm chân. Thế nhưng khi cô vừa định đuổi theo thì Phi đã đứng trước mặt cô từ lúc nào rồi.

- Anh chết tiệt, cản đường em.

- Tại sao lại cản đường bọn anh?

Phi nhìn cô, lạnh lùng. Phi biết cô gái này vừa nãy đã nương tay, nếu như cô vận dụng sức mạnh của mình thì cả ba người bọn họ không đánh nhau mới là lạ đấy. Đáp lại câu hỏi của Phi, cô chau đôi mày liễu lại:

- Nếu như ông chủ của anh ra lệnh cho anh phải chặn đứng kẻ thù, thậm chí là xuống tay giết càng tốt, nhưng kẻ mà anh muốn giết lại là người mà anh không thể xuống tay thì anh phải làm sao?

- Anh sẽ bảo vệ người đó bằng mọi giá, anh không có ông chủ nên anh không phải lo chuyện bị đuổi việc.

- Nói với anh cũng như không, em phải đi cản họ lại đây, đừng cản chân em. Nếu không em sẽ không nương tay nữa đâu.

Phi cười cười nhìn cô, cô nàng dịu dàng này lúc giận dỗi cũng đáng yêu quá đấy chứ, cậu ta cảm giác được cái tính giận dỗi này thật giống với Tuyết Liên, một chút trẻ con tinh nghịch.

Bất chợt cậu ta nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ cô, một vết hằn nổi bật sau lớp áo vàng tuyệt đẹp của cô. Phi chau mày:

- Lưng em bị gì thế?

- Không, không có gì đâu, anh đừng để ý.

Hoàng Linh ấp úng, cô cúi gầm mặt rồi lướt nhanh qua người Phi. Chỉ bằng một động tác nhẹ, Phi đã nắm chặt tay cô, đôi mắt cậu ta long lên:

- Là ai đã làm điều này, nói anh nghe.

Giật tay mình ra khỏi tay Phi, cô nói lớn:

- Em đã bảo là không có gì mà, anh đừng bận tâm.

Cô vẫn còn muốn ở lại Tử Vong thành, không phải là do cô đam mê quyền thế hay bất cứ thứ gì ở Tử Vong thành, mà hiện giờ cô muốn góp một chút sức mình cho Phi. Cô biết, chỉ có ở lại Tử Vong thành thì cô mới có thể giúp Phi đỡ phải gồng gánh thêm sức nặng và thậm chí có thể đảo ngược tình thế.

Nhìn cô, Phi như hiểu ý cô muốn gì. Thế nhưng trong thâm tâm mình, Phi đã coi Hoàng Linh như một phần không thể thiếu mất rồi. Nhìn thấy những vết thương trên người cô làm cho cậu ta cảm thấy chua sót. Bởi vì Phi biết, từ khi gặp nhóm cậu ta, Hoàng Linh chưa một lần hoàn thành nhiệm vụ mình được giao, có lẽ những vết thương sau lưng cô chính là đòn trừng phạt của kẻ đứng đầu Tử Vong thành giáng xuống.

Thân thể run lên vì giận dữ, nhìn cô gái trước mặt mình, Phi bất chợt giang tay ôm lấy cô vào lòng.

Dưới sự bất ngờ ấy, Hoàng Linh chỉ biết đứng đó để Phi ôm. Bất chợt cô nghe thấy đâu đó có giọng nói:

- Đi với anh nhé.

Chỉ một câu nói như thế mà khiến cô như vỡ òa. Từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má xinh đẹp của cô.

Từ ngày bị Tử Vong thành bắt, dưới sự tra khảo và bị đối xử như một con chó không hơn, cô đã mất dần tình cảm và tâm tính của mình. Sợ rằng một ngày nào đó cô không còn là chính mình nữa, Hoàng Linh đã ký gửi một phần tâm trí của mình vào thanh Hoàng kiếm đã theo mình từ nhỏ, rồi sau đó cô đem nó quẳng xuống biển. Từ đó cô ấy biến thành một người lạnh lùng và cao ngạo chỉ nghe theo sắp đặt của vua Tử Vong thành, thậm chí cô ấy hoàn toàn không còn chút cảm xúc nào nữa. Duyên số quả thật biết sắp đặt, thật không biết bằng cách nào mà thanh kiếm kia lại trôi nổi đến hang Khổng Kền và rơi vào tay Phi.

Vào lúc Phi đưa thanh kiếm cho Hoàng Linh lúc ở Thủy Tinh thành, cô ấy đã lấy lại được những ký ức và tình cảm của mình, đồng thời cô ấy cũng gục ngã trước một kẻ lạnh lùng như Phi thời điểm đó. Sau đó qua những cuộc điều tra ngầm, cô ấy lại vô tình phát hiện ra người mà cậu ta yêu lại là cô em gái thân thương đã từ rất lâu không gặp của cô.

Giữa tình cảm và gia đình, cô chỉ đành chọn gia đình cũng như đứng phía sau cầu chúc cho cả hai hạnh phúc. Đồng thời cô cũng nhịn nhục ở lại Tử Vong thành mong có thể giúp đỡ chút gì đó cho nhóm Phi.

Ngày mà cô ấy đặt chân đến Binh Gia hệ đảo quốc, cô ấy lại phát hiện ra Phi hiện đang mất trí nhớ. Vào lúc đó, những tình cảm trong lòng cô ấy chợt bùng cháy như ngọn lửa dữ dội. Để rồi khi rời đi, cô đã để lại một bóng hình không thể phai dấu trong lòng Phi.

Phi ôm cô, dịu dàng:

- Cứ khóc đi, khóc xong thì đi với bọn anh nhé.

- Nhưng mà… em sợ Tuyết Liên, em ấy với anh…

- Không sao, ổn mà, anh sẽ nói với Tuyết Liên.

Bất chợt Hoàng Linh đẩy người Phi ra:

- Không được, giờ Tuyết Liên là gia đình duy nhất còn lại của em. Em không thể làm vậy được.

Cô vừa nói vừa lau đi những giọt nước lắn còn vương trên khóe mắt. Phi mỉm cười đưa tay lau đi những vệt nước trên gương mặt xinh đẹp của cô.

- Tin anh lần này nhé.

Nhìn vào đôi mắt cậu ta, Hoàng Linh thấy được đó là sự ấm áp và dịu dàng mà rất lâu rồi cô không cảm nhận được. Bất giác, cô gật đầu.

Bất ngờ vào lúc này, những thanh âm ầm ầm chát chúa vang lên từ hướng tế đàn. Phi nheo mắt:

- Bắt đầu rồi. Đi thôi.

- Dạ vâng.

Trong vô thức, Phi nắm chặt lấy tay Hoàng Linh kéo cô ấy chạy theo mình. Bất giác, Phi đứng lại, bằng với tốc độ không thể nhanh hơn, Phi lui về sau lưng cô ấy và… bế sốc cô ấy lên.

- Thả em xuống, anh làm cái gì vậy?

- Đi vậy sẽ nhanh hơn.

Phi mỉm cười. Rồi cậu ta lao vọt đi với tốc độ kinh khủng của mình. Thật nhẹ nhàng, Phi nói nhỏ trong cơn lốc gió dữ dội:

- Ôm anh chắc vào. Tốc độ này mà rơi ra thì anh sẽ không thể tìm được em nữa đó.

Hoàng Linh đỏ mặt dụi đầu vào ngực Phi. Rồi cô ấy đưa tay lên vòng qua cổ Phi, một cảm giác yên tâm đến lạ dâng lên trong lòng cô. Thật không biết là từ bao lâu rồi cô mới cảm nhận được cảm giác này, được bên cạnh một ai đó mà bản thân có thể không lo lắng, không ưu sầu, toàn tâm toàn ý lặng lẽ bên cạnh nhau như thế.

Bạn đang đọc Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ sáng tác bởi SoulWind
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.