Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức - Hạ

Tiểu thuyết gốc · 5271 chữ

Thời gian thấm thoát cũng đã trôi đi không chờ đợi bất kỳ vật gì. Mới đó mà Tuyết Liên cũng đã ở nơi đây hơn một năm rồi. Mà trong thời gian này tình cảm giữa Tuyết Liên và Phi cũng sâu đậm hơn trước rất nhiều. Cả hai dù có đi đâu cũng đều đi cùng với nhau như hình với bóng. Mà trong thời gian này tâm tình của Phi cũng đã khá hơn trước rất nhiều. Được có bạn gái, được sống chung dưới một mái nhà thì sao tâm tình không khá hơn được cơ chứ. Thế nhưng có cuộc vui nào mà không đến lúc phải tàn. Và cuộc vui giữa Tuyết Liên vời Phi rồi cũng phải đến một bước ngoặc quan trọng nhất. Vào lúc mà tình cảm giữa hai người đang sâu đậm nhất thì Tuyết Liên cũng nhận ra được có những kẻ mình quen mặt vô cùng đang cố gắng giám sát mình. Những kẻ đó không ai khác hơn mà chính là những tên đã từng muốn giết hai chị em Hoàng Linh, Tuyết Liên. Mà trong số đó, tên Ngân Thiêm kia cũng có mặt tại đây. Tuyết Liên không hiểu bằng cách nào mà bọn chúng có thể lần theo dấu vết của cô ấy mà đến được tận đây. Và nếu như cô ấy còn ở lại nơi này thì sẽ là một mối họa cực kỳ lớn cho gia đình Phi. Sống ở nơi này một năm, cô ấy cũng đã gặp rất nhiều dạng người nên cô ấy cũng chính chắn hơn trước rất nhiều rồi, cô ấy hiện giờ không phải là cô nhóc hồn nhiên của một năm trước. Vừa nhận ra được bọn chúng, Tuyết Liên đã phải vội vã trốn khỏi nơi đây để lại lưu lạc đến một phương trời xa lạ mà không thông báo trước cho hai mẹ con Phi tiếng nào. Vào ngày hôm Tuyết Liên mất tích…

- Tuyết Liên, Tuyết Liên, cậu ở đâu rồi, tớ có thứ này muốn cho cậu nè.

Tiếng Phi vang lên văng vẳng trong nhà, thế nhưng không có ai đáp lời cậu ta. Mẹ của Phi đã đi làm từ rất sớm. Mà cả năm nay có Tuyết Liên ở nhà trông nhà nên Phi cũng có thể đi làm được đôi chút chuyện. Gia đình Phi vốn không khá giả gì, cậu ta thường đi làm thêm để kiếm tiền giúp gia đình đồng thời cũng là trang trải bản thân. Nếu như Phi không có việc làm thì chuyện Tuyết Liên ở hẳn lại nhà mẹ cậu ta sẽ không thể nào cho phép. Thế nên dạo gần đây Phi đi làm hơi nhiều để có thể giúp được mẹ cậu ta phần nào đó mà cũng giúp Tuyết Liên có thể an tâm hơn khi ở lại đây. Thế nhưng vào lúc này, thường là Tuyết Liên sẽ chạy ra ngay đón cậu ta nhưng hôm nay lại không có như vậy. Căn nhà trở nên im ắng đến đáng sợ. Chạy tung hết cả căn nhà lên, Phi vẫn không thể nào tìm thấy bất kỳ manh mối nào của Tuyết Liên cả. Giống như, cô ấy chưa từng tồn tại vậy. Ngày hôm đó, Phi như một kẻ điên chạy hết nơi này đến nơi khác để tìm Tuyết Liên nhưng cậu ta nào có thấy cô ấy. Chạy đến mệt nhoài người, Phi nằm vật ra đất, hai dòng nước mắt cậu ta khẽ chảy dài. Lê lết bản thân lên ngọn đồi gần nhà, Phi đặt nhẹ tay vào bức hình mà cậu ta vẽ lúc trước hình ảnh hai đứa. Phi lại một lần nữa chảy vội những hàng nước mắt. Từ lúc Tuyết Liên biến mất một cách đột ngột như vậy thì Phi lại trở nên ít nói hẳn hơn trước. Tính tình cậu ta từ quái đản chuyển sang lạnh lùng một cách khó hiểu. Ít nói, ít cười, nhưng sự thông minh cùng những tính toán của Phi lại thuộc hàng đầu. Và cũng từ đó, Phi lúc nào cũng mong chờ về một người con gái. Dù biết là có thể sẽ không gặp cô ấy được nữa. Thế nhưng cậu ta vẫn cứ mong chờ, chờ một ngày họ sẽ gặp lại nhau, chờ một người nào đó, dù biết là vô vọng. Cậu ta cứ thế chờ Tuyết Liên hết ngày này qua ngày khác…

Lại nói về Tuyết Liên, cô ấy đã chạy một quãng đường rất xa để trốn bọn đi theo truy sát cô ấy.Thế nhưng có vẻ như là bọn chúng đã định vị được vị trí của cô ấy rồi. Dù cho Tuyết Liên có chạy đến đâu thì bọn chúng vẫn đuổi theo được cho dù đó có là hang cùng ngỏ hẻm. Chạy trốn vội vàng như thế, đôi lúc cô ấy ngồi một mình lại nhớ về một người, một người cho cô ấy niềm tin, cho cô ấy sức mạnh để vượt qua thử thách. Hai tay ôm chặt lấy ngực mình, Tuyết Liên gục xuống khóc òa lên như một đứa trẻ. Cô ấy quả thật không muốn xa rời Phi giây phút nào hết, thế nhưng cô ấy lại không thể ở lại nơi đó được. Nếu như cô ấy ở lại sẽ là mầm tai họa cho gia đình Phi. Đau lắm chứ, vì phải xa cách một người mà mình luôn mong nhớ mà. Nhưng có thể làm khác được sao. Câu trả lời vốn là không ngay từ khi mới bắt đầu rồi. Một người là người ở thế giới này, một người là lữ khách ngoại thế. Làm sao có thể ở chung với nhau được đây. Trước khi phát hiện ra mình bị theo dõi, Tuyết Liên cũng đã nghĩ đến vấn đề này rất nhiều lần. Thế nhưng cô ấy không đủ dũng khí để rời xa người con trai đó. Cho đến bây giờ, Tuyết Liên vẫn luôn muốn quay lại mái nhà của Phi. Nơi đó, thật ấm áp, thật hạnh phúc biết bao. Ở nơi đó, cô ấy có thể xua tan bớt đi những thứ khủng khiếp vốn đã ăn sâu vào tâm trí cô ấy. Không có Phi ở cạnh bên, những cơn ác mộng lại kéo đến vào mỗi giấc mơ của cô ấy. Đó là những tiếng la hét, những oán linh kêu gào thảm thiết. Cô ấy còn mườn tượng được trong đó có gia đình mình nữa. Có cha, có mẹ, cả chị Hoàng Linh nữa. Ôm chặt lấy người mình hơn, cả thân thể Tuyết Liên run lên từng chập.

Một cô gái nhỏ bé yếu đuối đến thế, lại bị lưu lạc ở bên ngoài. Ai có thể không đau lòng được. Nếu nói có người có thể không đau lòng thì đó chính là bọn đi theo cô ấy. Nhìn thấy cô ấy đang ôm lấy người mà khóc như vậy, bọn chúng khá là hả hê. Phần vì đã tìm thấy được cô gái vốn đang bị truy đuổi, phần vì …đau khổ của người khác là niềm vui của mình mà. Tên mặt chuột kia bước lên trước một bước, hắn ta mạnh bạo nắm lấy tay cô ấy mà giật lên. Tuyết Liên hiện giờ cũng không còn muốn chạy trốn nữa rồi. Cô ấy chạy một quãng quá xa như vậy nên giờ cô ấy đã mệt mỏi rồi. Có chạy trốn nữa thì bọn chúng vẫn có thể đuổi theo được. Bọn người này cứ như âm hồn bất tán không buông tha cho cô ấy vậy. Tuyết Liên hiện giờ có vẻ như đã buông xuôi phó mặc cho vận mệnh. Bị nắm đưa lên cao, khuông mặt đờ đẫn đáng thương của Tuyết Liên hiện lên dưới con mắt độc ác của bọn chúng. Tên giữ cô ấy lè lưỡi liếm môi tỏ vẻ vô cùng thèm thuồng. Tuyết Liên hiện giờ chỉ có một mong muốn, gặp lại Phi, người cho cô ấy niềm tin và sức mạnh. Thế nhưng mọi thứ dường như là không thể. Những dòng nước mắt lăn dài trên má.

Đứng đằng sau, Ngân Thiêm rút một thanh kiếm khá dài từ sau lưng mình ra. Thân kiếm có khắc hoa văn vô cùng tỉ mỉ, lưỡi kiếm sáng choang dù đang trong đêm tối. Hắn ta hươ nhẹ thanh kiếm một cái rồi hắn tức tốc đâm thanh kiếm thẳng đến người Tuyết Liên. Lưỡi kiếm như một vệt sáng lao đi ngay tấp lự. Một đường thẳng tuyệt đẹp phóng đến thân thể nhỏ bé của Tuyết Liên. Mũi kiếm xé gió lao đi như một con mãnh thú đang nhào đến muốn cắn xé lấy con mồi của mình vậy. Tuyết Liên đưa đôi mắt vô hồn nhìn đường đi của thanh kiếm ấy. Phải chết ở đây sao, cô ấy nhẹ nhắm mắt lại. Một dòng lệ châu lăn nhẹ trên má Tuyết Liên. Những vào đúng giây phút mũi kiếm sắp xuyên qua người cô ấy, một lưỡi kiếm khác đã như một tia chớp quét đến lưỡi kiếm của Ngân Thiêm. Trước người Tuyết Liên hiện ra một thân ảnh như ủy mị, khói đen nhẹ nhàng vờn quanh người người này làm cho người này hiện lên vẻ thần bí khó tả.Thanh kiếm người này cầm tản mát ra khí vị chết chóc vô cùng kinh khủng. Thanh kiếm này có phần mạnh hơn thanh kiếm mà tên nhóc kia cầm rât nhiều. Chỉ riêng về mức độ đáng sợ khi chỉ cần nhìn đến thanh kiếm này thôi thì cũng đã gấp nhiều lần thanh kiếm kia rồi. Tuy không có tiếng gào thét thê lương, tuy không có những vong hồn vờn quanh. Nhưng thanh kiếm này làm người ta sợ hãi từ sâu thẳm linh hồn mình. Một nỗi sợ lớn nhất của bấy kỳ người nào, nỗi sợ về cái chết. Đúng vậy, thanh kiếm này tuy nhìn khá đơn sơ những nó lại khắc họa nỗi sợ về cái chết vào sâu thẳm tâm linh mỗi người có mặt ở đây. Tên mặt chuột kia đã bỏ tay khỏi người Tuyết Liên từ lâu, hắn ta cũng đã lui về phía đồng bọn của hắn từ rất lâu rồi. Nỗi sợ hãi được khắc họa rõ nét trên mặt bọn chúng. Tất cả bọn chúng có hơn mười tên nhưng tất cả đều đồng loạt lui về sau hết rồi. Chỉ chừa lại mỗi tên Ngân Thiêm đang đứng chết trân ở trước mặt người đó thôi. Từ lúc theo làm quản gia gia tộc của Tuyết Liên thì hắn cũng đã có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều dạng người. Dạng người nào hắn cũng đã từng tiếp xúc qua. Thế nhưng hắn trước giờ cũng chỉ kính sợ chỉ có tên nhóc kia mà thôi. Mà lần này đứng trước người này, một nỗi sợ từ sâu thẳm tâm hồn của hắn dâng lên làm cho thân thể hắn không thể nào chống cự được. Một ý vị chết chóc len lỏi từng thớ thit, từng mạch máu khiến cho nó trở nên đông cứng lại. Hắn ta chỉ đứng đó trong chốc lát những cảm giác như hắn đã phải trải qua hàng vạn năm vậy. Đôi mắt người đó nhìn trừng trừng về bọn chúng khiến cho bọn chúng càng sợ hãi hơn nữa. Làm sao có thể có người ở thế giời này lại khiến cho bọn chúng sợ hãi đến vậy được. Cả đám đều cúi đầu không dám ngẩn lên tý nào cả. Người đó thu thanh kiếm đi rồi quay người qua bế xốc Tuyết Liên lên. Không nói lời nào, người đó bước đi trước những cặp mắt bỡ ngỡ của bọn chúng. Nhiệm vụ của bọn chúng đến đây là nhằm tiêu diệt con bé đó, làm sao bọn chúng có thể trở về khi chưa hoàn thành xong nhiệm vụ đây. Tên Ngân Thiêm nghiến răng rồi mắt hắn lại tỏa ra một luồng sát khí kinh khủng lao về phía người đó. Đồng thời hắn ta cũng phóng cả người và kiếm lao đến định đâm vào lưng người đó. Thế nhưng người đó vẫn không nói tiếng nào mà chỉ bình thản bước đi. Sau lưng người đó, tên Ngân Thiêm đã đứng sững lại, mũi kiếm chỉ cách lớp áo của người đó vài mili. Thời gian nhẹ nhàng trôi, mũi kiếm đã không còn di động xíu nào nữa và đồng thời, thân hình Ngân Thiêm ngã ập xuống trước những con mắt kinh hoàng của đồng bọn hắn. Những tên tinh mắt có thể phát hiện, trước ngực hắn xuất hiện một vết chém khá sâu. Máu bắt đầu lan ra xung quanh nơi Ngân Thiêm ngã xuống. Những tên khác hiện giờ chỉ biết trợn tròn mắt nhìn bóng lưng người đó khuất hẳn sau những dãy nhà. Ở thế giới này có thể xuất hiện một người mạnh đến kinh khủng như vậy sao. Dù cho bọn chúng không muốn tin nhưng vẫn cứ phải tin. Sự thật này quá khó để chấp nhận được, rồi bọn chúng sẽ phải báo lại với tên nhóc kia sao đây. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả bọn đứng ở nơi đó không cất được tiếng nào.

Khi Tuyết Liên tỉnh lại, cô ấy thấy nhìn đang nằm trong một gian phòng khá nhỏ. Nơi này khá là tồi tàn khi chỉ có một chiếc giường cô ấy đang nằm, một kệ sách nhỏ cùng một vài đồ dùng để nấu ăn. Tuyết Liên nhìn qua nhìn lại nhiều lần rồi cô ấy nhẹ bước xuống giường. Bước đến bên kệ sách, nơi này dù có vẻ không khá giả gì nhưng đối với sách lại là những quyển có vẻ như vô cùng đắt đỏ. Cầm một quyển lên, cô ấy khá giật mình với giá trị của số sách này. Và số sách này toàn bộ đều là sách về thiên văn, về những điều kỳ bí của vũ trụ…Tuyết Liên khá là bất ngờ với những quyển sách này. Dường như chủ nhân của chúng đang tiềm kiếm một vấn đề gì đó cũng nên. Bất chợt vào lúc này có một giọng nói ồm ồm cất lên sau lưng Tuyết Liên:

- Tỉnh rồi à?

Tuyết Liên vội vã xoay người về phía giọng nói đó. Người vừa cất tiếng chính là người đã cứu cô ấy trong con hẻm kia. Tuy không còn khói đen vờn quanh người nhưng ông ta có vẻ còn thần bí oai nghiêm hơn trước. Tuyết Liên vội vàng cúi đầu thật sâu cảm ơn ông ta:

- Cảm ơn người đã cứu con.

Người đàn ông đó khoát khoát tay. Ông ta ngồi xuống giường rồi cúi đầu im lặng. Hồi lâu sau, ông mới cất tiếng:

- Ngươi, là một ngoại thế, và bọn chúng cũng vậy. Đúng chứ?

Đôi mắt ông lúc này chợt lóe sáng khi nhìn Tuyết Liên. Một cảm giác áp ức bao trùm cả căn phòng là cho Tuyết Liên sợ hãi mà lui lại vài bước. Nuốt ực một cái, Tuyết Liên thật thà đáp:

- Con đúng là một ngoại thế. Còn bọn chúng là những kẻ theo truy đuổi con. Nhưng…sao người biết.

Dù sao thì người ta cũng đã đoán ra thân phận của mình rồi, có giấu cũng đâu có được. Thu ánh mắt lại, ông ta lắc đầu không trả lời câu hỏi của Tuyết Liên. Trầm ngâm đôi chút, ông ta lại nói:

- Vì sao bọn chúng đuổi theo ngươi?

Tuyết Liên thở dài một hơi, cô ấy bắt đầu kể lại những việc xảy ra với mình. Mình bị truy sát ra sao, lưu lạc như thế nào. Rồi xuốt một năm ròng sống ra sao, lại bị truy đuổi ra sao. Nhất nhất cô ấy đều kể lại cho ông ta nghe hết. Duy chỉ có vấn đề về gia tộc của mình là cô ấy giấu nhẹm đi không nói nữa lời. Ông ta im lặng lắng nghe câu chuyện của Tuyết Liên, khi cô ấy kết thúc, ông cất tiếng:

- Ngươi…có phải là người của gia tộc Diệt Thần.

Câu nói này của người đó giống như một tiếng sấm nổ oanh trong đầu Tuyết Liên. Gia tộc mình đúng là có tên Diệt Thần, nhưng từ lâu nó đã thành một thứ mà gia tộc tôn thờ rồi. Cái tên Diệt Thần này có ý nghĩa của riêng nó, nên người trong gia tộc rất kiêng kỵ khi nhắc đến tên gia tộc mình. Mà người biết đến gia tộc Diệt Thần này quả thật không nhiều, thậm chí có thể nói là hàng hiếm luôn ấy chứ. Người này, hẳn không phải người của thế giới này và có lẽ ông cũng là một ngoại thế. Tuyết Liên vội vàng quỳ xuống đất, cô ấy cất tiếng nghẹn ngào:

- Xin người giúp con, giúp con cứu lấy gia tộc. Không, không, người chỉ cần đưa con về thế giới của con thôi. Con xin người, con xin người.

Vừa nói, cô ấy vừa dập đầu rồi cô ấy lại khóc nức nỡ. Cô ấy nhận ra người này hoàn toàn có đủ khả năng đấu với tên nhóc kia. Và có thể ông ấy sẽ giúp được mình quay trở về. Cô ấy dập đầu rất nhiều lần khiến cho trán cô ấy bắt đầu rỉ máu. Ông ấy khẽ thở dài một hơi rồi bước tới nâng Tuyết Liên dậy:

- Ngươi không cần phải làm vậy. Ta không có sức mạnh nghịch thiên đến mức có thể xoay chiều không gian để đưa người trở về. Ta cũng chỉ là người quen với gia tộc ngươi, nói đúng hơn là ta là bạn rất thân với cha nguơi. Khi nhìn thấy ngươi, ta nhận ra ngươi có nét rất giống với hai tên đó. Nên ta mới quyết định cứu ngươi thôi. Nếu đúng là con của tên Cự Linh kia thì ta có thể bảo đảm an toàn cho ngươi. Còn chuyện về gia tộc ngươi, ta đoán tên nhóc lúc đó truy sát ngươi chính là người kế thừa vương vị của Tử Vong thành. Ta quả thật không phải là đối thủ của hắn.

Tuyết Liên lại một lần nữa òa lên khóc. Cô ấy làm sao mới có thể trở về đây. Câu hỏi này không ai có thể trả lời được. Và rồi cô ấy ẩn cư hẳn lại đây với người này. Ông ta tên là Long Bách Thế. Ông vốn là bạn thân của chủ gia tộc Diệt Thần, cũng là cha của Tuyết Liên và Hoàng Linh. Cũng qua tìm hiểu khá lâu, Tuyết Liên biết được ông đúng là một ngoại thế. Nhưng do có trọng trách trên mình nên ông phải lưu lạc đến nơi này giống như cô ấy. Thời gian thấm thoát trôi qua khá nhanh, mới đó đã hơn 5 năm Tuyết Liên ở lại đây với người này. Trong thời gian đó, ông dạy cho cô ấy rất nhiều thứ, từ tinh tượng đến tri thức. Từ võ công đến cách điều kiển sức mạnh Power trong người mình. Dù ở một thế giới khác nhưng những ai đã bộc phát sức mạnh bản ngã thì sẽ còn có thể sử dụng được một phần sức mạnh của mình. Ví dụ như hồi đầu, lúc Phi hỏi thăm Tuyết Liên vậy. Nếu không nhờ sức mạnh trong người mình mà nghe được chú chim nhỏ trong phòng cậu ta thì cô ấy sẽ không thể hiều cậu ta nói gì. 5 năm, thời gian đủ để người ta quên đi rất nhiều thứ, thế nhưng tình cảm với Phi thì cô ấy không lúc nào nguôi ngoai được. Mà càng ngày nó càng mạnh mẽ hơn, thôi thúc cô ấy rất nhiều. Nơi cô ấy ở trong thời gian 5 năm vốn là một khu rừng khá rộng lớn. Nơi này vô cùng xa so với nhà Phi. Vả lại, nơi này vốn hiếm người lui tới, nó giống như là một khu vực cấm vậy. Thế nên chuyện không ai lui đến nơi khỉ ho cò gáy này cũng là điều dễ hiểu. Hằng ngày, công việc của Tuyết Liên là dọn dẹp nhà cữa và luyện tập võ công cùng cách điều khiển Power của mình. Còn ông ấy thì đi ra ngoài kiếm khinh phí cho cả hai. Công việc của ông vốn thường là bắt những tên trộm cắp giao lại cho cảnh binh. Số tiền mà ông nhận được cũng trang trải được một phần cuộc sống cho hai người. Vốn là bạn thân với cha Tuyết Liên, nên ông dạy dỗ cô ấy rất tận tình. Phần vì tình nghĩa, phần vì không thể giúp được cho gia tộc cô ấy. Thế nên ông giúp cho cô ấy được khoảng nào hay khoảng đó. Thời gian cứ thế trôi nhanh…

5 năm sau, trong khi ông đang bắt một tên trộm. Bổng nhiên vào lúc này có một trận động đất dữ dội xuất hiện hệt như trời long đất lỡ. Ông vội ngẩn đầu lên nhìn thiên không rồi ông vội vàng chạy về nhà nơi Tuyết Liên cũng đang ngẩn ngơ không biết chuyện gì xảy ra. Vừa vào đến nhà, ông đã vội nói:

- Nhanh lên Tuyết Liên, chuẩn bị đi.

Tuyết Liên tròn mắt nhìn ông. Cô ấy không hiểu ông đang nói gì. Ông nhanh chóng vơ lấy thanh kiếm rồi ông nói:

- Hôm nay là ngày giao lộ thời không yếu ớt nhất. Không hiểu ai đã khiến cho giao lộ phải trở nên yếu ớt đến vậy. Nhưng đó cũng là một cơ hội giúp cho con có thể trở về được. Mau lên, chuẩn bị đi.

Tuyết Liên vội vàng vâng dạ rồi cô ấy chạy vội đi chuẩn bị đồ. Đứng trước cữa nhà, ông đưa tay lên bắt một ấn khá kỳ lạ. Không khí xung quanh bắt đầu nhẹ nhàng xao động. Ông lúc này chỉ nhìn chăm chăm vào khoảng không mà thở dài liên tục. Chuyện này quả nhiên có liên quan đến Tử Vong thành. Ông quay qua nhìn Tuyết Liên rồi lại thở dài một hơi nữa, ông khẽ nói:

- Xin lỗi Cự Linh, ta chỉ giúp được cho con gái ngươi bao nhiêu thôi. Chuyện còn lại, phải để số phận nó quyết định.

Nói xong, ông cất bước ra khoảng sân rộng trước nhà. Tay ông đưa lên bắt ấn liên tục. Những ấn chú của ông khiến cho không khí nơi này xoáy động dữ dội, rồi nhanh như một tia chớp, ông vung thanh kiếm của mình lên chém một nhát vào bầu không khí kia. Từ vết chém đó xuất hiện một vòng xoáy đen giống hệt như vòng xoáy lúc trước đã đưa Tuyết Liên đến nơi này vậy. Tuyết Liên vừa chạy vội ra nhìn thấy vòng xoáy này bất chợt cô ấy cũng có chút bồi hồi. Thế mà đã hơn sáu năm rồi đấy. Cô ấy khẽ thở dài rồi nhìn về phương xa nào đó. Cô ấy hy vọng Phi sẽ sống tốt, sẽ nhanh chóng quên cô ấy đi. Còn cô ấy, trở về chuyến này hẳn là lành ít dữ nhiều. Cô ấy cũng không hy vọng có thể còn gặp lại được cậu ta nữa. Một giọt nước mắt bổng lăn nhẹ trên má, cô ấy quay người hướng về vòng xoáy đen kia. Sư phụ cô ấy, ngài Long Bách Thế đưa đôi mắt trìu mến nhìn Tuyết Liên, ông cất tiếng:

- Nếu như ngươi có gì cần thì cứ quay lại đây tìm ta. Ta sẽ giúp ngươi. Chỉ cần đem theo cái này.

Nói rồi, ông ấy đưa cho Tuyết Liên một mảnh ngọc bội nhỏ. Cô ấy ngạc nhiên nhìn sư phụ mình rồi nhìn mảnh ngọc trong tay. Ông đưa vậy là có ý gì đây, Tuyết Liên cất tiếng ngạc nhiên:

- Sư phụ, người đưa con như vậy là có ý gì?

Ông chỉ cười cười nhìn Tuyết Liên:

- Rồi sẽ có lúc ngươi biết. Ta tin với sự nhanh nhạy của ngươi thì sẽ có một ngày hiểu được ý nghĩa của mảnh ngọc này. Giờ ngươi đi đi.

Tuyết Liên mắt ngân ngấn nước nhìn ông. Rồi cô ấy lao đến ôm chằm lấy ông khóc một chặp. Ông khẽ xoa đầu cô ấy:

- Đi đi, không thì cổng sẽ đóng lại đấy.

Tuyết Liên từ từ buông ông ra, rồi cô ấy nghẹn ngào nói:

- Cảm ơn người. Nhất định con sẽ còn quay lại đây với người.

Ông chỉ nhẹ gật đầu. Tuyết Liên xoay người rồi bước thật nhanh vào trong vòng xoáy đen ấy. Ngay sau khi Tuyết Liên bước vào, vòng xoáy ấy nhanh chóng biến mất. Ông khẽ thở dài một hơi rồi ông nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay. Đôi mắt ông bổng nhiên hừng hực sát khí. Phía sau ông, xuất hiện hơn trăm tên vận áo choàng đen đang lao đến ông như một cơn lũ đen trào tới.

Tuyết Liên được vòng xoáy đen kia đưa đến một vùng xa lạ. Nơi này là một thảo nguyên rộng lớn vô cùng. Mà nói đúng hơn, nơi này chính là thành G.O. Vừa đến đây, cô ấy đã nhận thấy được khói lửa chiến tranh rồi. Những cột khói bốc cao, những ngôi nhà đổ nát phía xa xa. Thời gian mà Tuyết Liên đặt chân đến đây có sự sai khác khá nhiều so với nhóm của Tiểu Quỷ. Cô ấy đến đây chính là vào lúc quân đội Tử Vong thành tấn công thành G.O. Từ phía xa xa hình như đang có tiếng đánh nhau, cô ấy nhanh chóng chạy vội đến đó. Đứng từ trên cao, cô ấy quan sát được cuộc chiến của ngài Thiên Nhân với tên Lôi Bá kia. Mà đồng thời, cô ấy còn nhận ra được một gương mặt quen thuộc, một khuông mặt mà dù là trong mơ thì cô ấy vẫn muốn gặp lại. Đó chẳng phải là Phi hay sao, cô ấy chợt thấy tim mình đạp liên hồi. Thế nhưng anh ấy đang bị gì kia. Tên áo đen đó đang dẫm đạp vào người Phi, nỗi đau này của Phi, Tuyết Liên cảm thấy mình còn đau hơn rất nhiều. Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Quơ lấy một tấm áo choàng của một tên đã chết, cô ấy giấu đi con dao nhỏ của tên đó vào rồi cô ấy bước dần đến tên áo đen kia. Một dao xuất ra với tốc độ vô cùng nhanh, nhưng tên đó đã chụp được tay cô ấy rồi…

Câu truyện tiếp theo thì Phi cùng nhóm đã biết rồi. Phi thở dài đưa mắt nhìn Tuyết Liên. Dạ Nguyệt lúc này cũng nắm chặt lấy tay Tuyết Liên như để an ủi cô ấy. Cả bọn ai không thương xót cho hoàn cảnh của Tuyết Liên chứ. Bạch Hàn đứng dậy đi ra ngoài ngẩn đầu nhìn bầu trời. Câu truyện của cô ấy thật là cảm động, thật là bi đát. Mất gia đình, phải lưu lạc đến một thế giới xa lạ lâu như vậy. Con người ai cũng có tấm lòng thương xót trước những quãng đời bất hạnh mà. Không khí trong gian phòng chợt trầm xuống. Phi nhẹ nhàng nắm chặt tay Tuyết Liên, cậu ta cát tiếng quả quyết:

- Dù cho có khó khăn đến thế nào, anh hứa sẽ đưa em về gia tộc. Đồng thời anh sẽ hạ bệ toàn bộ quân đoàn Tử Vong thành.

Mắt Phi lúc này dường như đang rực cháy một ngọn lửa hừng hực khí thế vậy. Mà đồng thời, cả bọn năm người còn lại cũng đều gật đầu quả quyết với Tuyết Liên. Cô ấy gật đầu nhẹ, đôi mắt cô ấy đã ngân ngấn nước mắt rồi.

Sau khi mọi người đều đã ổn định lại tâm tình, Bạch Hàn đưa phong thư của ngài Thiên Nhân gữi cho nhóm ra. Phi cùng Hồng Long cùng nhau ngồi đọc phong thư ấy. Tất cả nhân vật có mặt trong phòng lại một lần nữa rơi vào trầm tư. Phong thư này của sư phụ quả thật chứa quá nhiều tình cảm mà ông dành cho nhóm. Ông đã tin tưởng vào nhóm rất nhiều, rất nhiều. Phi hít sâu một hơi rồi cậu ta gấp phong thư lại. Bạch Hàn lúc này mới cất tiếng:

- Các cậu thấy sao. Chúng ta sẽ xuất phát đi đến đỉnh Vô Vọng chứ.

Phi gật đầu:

- Lẽ dĩ nhiên, tớ còn đang định hạ bệ Tử Vong thành đây.

Phong Lam trầm ngâm đôi chút rồi cất tiếng:

- Thế nhưng quân đoàn Tử Vong mạnh đến vậy làm sao chúng ta có thể xuyên qua bọn chúng và lên đến đỉnh Vô Vọng được chứ?

- Phong Lam nói đúng đấy, với trình độ của chúng ta hiện tại thì cổng của Tử Vong thành có thể chúng ta còn không thể đụng vào nữa là…- Tôn Giang cất tiếng.

Bạch Hàn gật gù đồng ý:

- Đúng vậy. Chỉ với sức của năm người chúng ta thì còn không đủ cho người ta nhét kẽ răng nữa. Lấy đâu ra có thể lên đến đỉnh Vô Vọng đây.

Hồng Long đặt tay lên bàn, một ngọn lửa nhỏ bốc lên nhẹ nhàng trong tay cậu ta. Cậu ta nói:

- Sức mạnh của tớ bây giờ Power cấp hai. Mặc dù tớ chưa thể khống chế nó hoàn toàn được nhưng tớ cảm thấy sức mạnh này không đơn giản như Power cấp một đâu. Hơn nữa Phi còn đang nắm giữ hai loại sức mạnh trong người nữa. Sao chúng ta không thử. Biết đâu trên đường đi chúng ta sẽ có thể đạt được sức mạnh cần thiết thì sao.

Phi cũng gật đầu đồng ý:

- Hồng Long nói đúng đấy, sức mạnh của chúng ta đâu chỉ như vậy. Nó còn có thể tăng lên nữa mà. Hay là…

Phi đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn cả bọn. Bạch Hàn quát:

- Này này tên kia. Mi nói vậy là ý gì đó hả?

Phi nhún vai:

- Không có ý gì hết, chỉ là…sợ các cậu sợ nên không dám đi thôi. He he!!

- Bọn tớ mà sợ.

Cả bọn 3 tên đồng thanh. Tôn Giang đạp tay xuống bàn đánh rầm một cái rồi nói:

- Được, mi thách ta đấy nhá. Ta sẽ đi.

Phong Lam cũng hùng hổ đập tay xuống bàn đánh rầm:

- Ta nhất định sẽ mạnh hơn mi cho xem.

Phi cũng bắt chước đánh rầm một cái:

- Vậy là quyết định đi rồi đấy.

Lúc này Dạ Nguyệt ngồi kế bên Hồng Long bổng quát nhẹ:

- Hư bàn nhà em. Mấy cái anh này.

Cả bọn bất chợt cười vang. Tiếng cười này phần nào xóa tan đi sự mệt mỏi của cả nhóm. Họ đã quyết định rồi. Vì thế giới của họ mà cũng vì một lời hứa. Họ sẽ đi về phía trước, dù ngày mai có ra sao.

Bạn đang đọc Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ sáng tác bởi SoulWind
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.