Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Phán Nhi” không phải là tên anh được gọi.

Phiên bản Dịch · 2412 chữ

Hơn nữa, việc khai thác mỏ đồng Thanh Sơn có chút loạn, tư nhân tự làm mỏ nhỏ tương đối nhiều, chỉ chọn quặng có chất lượng tốt còn chất lượng kém một chút là bỏ đi, không những làm lãng phí nguồn tài nguyên quốc gia mà còn gây ra lãng phí rất lớn.

Cứ tiếp tục thế này, mỏ đồng của chúng ta sẽ chỉ khai thác được trong và năm? Có thể duy trì phát triển bền vững đó là việc Đảng ta sớm đã đề xuất rồi.

Chúng ta là con cháu đi sau, chúng ta cần phải có kế hoạch hợp lý để kết hợp cả việc khai thác, luyện đồng và chế tạo đồng cùng nhau hoạt động.

Vì vậy tôi đề nghị đồng chí Đường Đại Tông trong Ủy ban kinh tế huyện sẽ đảm nhiệm công tác quản lý mỏ đồng Thanh Sơn, phụ trách thành lập một Ủy ban phát triển khai thác mỏ đồng.

- Đường Đại Tông có thể đảm nhận chức Chủ nhiệm nhiệm kỳ I và Bí thư Đảng công, Bí thư Túc anh thấy thế nào?

Diệp Phàm cuối cùng cũng đã nói đến chủ đề chính.

- Đường Đại Tông…

Túc Nhất Tiêu có vẻ như không biết người này, Tôn Minh Ngọc lập tức báo cáo toàn bộ thông tin có liên quan đến đồng chí Đường Đại Tông.

Lúc đó, thư ký tạm thời của Túc Nhất Tiêu đã thầm thì bên tai ông ta vài câu, có lẽ là nói với ông ta rằng Đường Đại Tông là Ủy viên thường vụ, là thân thích của Phó chủ tịch Triệu Xa Thành.

- Tôi kiên quyết phản đối, mỏ đồng Thanh Sơn đã hình thành lên quy mô của riêng nó, mỗi năm lợi nhuận và thuế nộp lên trên đều rất khả quan, chúng ta cần gì phải hao tài tốn của, phải lập ra một ủy ban phát triển khai thác làm gì, đây là việc cơ cấu trùng lặp, còn phần Lý Mậu Hoa đương nhiên không thích hợp để nhận chức Phó chủ tịch trấn rồi, tôi thấy đồng chí Vu Đại Tiền của Phòng Địa chất thích hợp thay thế vị trí của Lý Mậu Hoa, sẽ quản lý khai thác mỏ đồng.

Thiết Đông là người đầu tiên phản đối.

Việc này nếu làm theo lời Diệp Phàm nói thì sau này Thiết gia có muốn ôm béo bở từ mỏ đồng Thanh Sơn cũng khó khăn rồi. Hơn nữa, Vu Đại Tiền là thân thích của Vi Bất Lý, đương nhiên Vi Bất Lý sẽ cảm ơn đề nghị của Thiết Đông thôi.

- Doanh nghiệp mỏ đồng Thanh Sơn vốn là doanh nghiệp thuộc Ban kinh tế huyện, nếu Phó chủ nhiệm Đường Đại Tông nhận quản lý sẽ không thể tốt hơn. Hơn nữa, doanh nghiệp mỏ đồng muốn phát triển cũng phải phù hợp với cấp bậc của người quản lý. Đồng chí Đường Đại Tông là Bí thư Đảng ủy xã Chức Nữ, kinh nghiệm phong phú, tuổi tác cũng chưa nhiều, còn chút bốc đồng.

Phương Hồng Quốc thản nhiên nói, làm rối cả lên.

- Cấp bậc, tôi thấy đồng chí Vu Đại Tiền mới nên nói đến cấp bậc, đồng chí này đã làm ở phòng địa chất 7, 8 năm rồi, hiểu rất rõ về tài nguyên quốc gia, Bí thư Túc tôi nói thế có đúng không…

Vi Bất Lý lên tiếng.

- Việc khai thác, phát triển mỏ đồng là ngành mũi nhọn để phát triển kinh tế của huyện chúng ta, nếu làm tốt thì mới tăng thêm thu nhập của huyện. Huyện chúng ta nghèo, nên càng thu nhiều tiền càng tốt, đồng chí Vu Đại Tiền cũng đáng được thăng cấp.

Túc Nhất Tiêu nói tới đây.

Ông ta lại đang cố ý ngừng lại một chút, lướt nhìn các ủy viên ngồi đây rồi mới tiếp tục nói:

- Tôi có một cách, hôm qua phó chủ tịch Lôi của Sở giao thông huyện nói là cần người, nói rằng đồng chí Thiết Nhất Thủy của sở sau khi xảy ra tai nạn xe đã phải nằm viện, cũng không biết đến khi nào mới khỏi hẳn.

- Dự án quốc lộ Thiên Tường lại đang được triển khai toàn diện mà Sở giao thông lại đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất “việc nhân sự trong Sở này không thể kéo dài thêm nữa.

- Khi đó tôi hỏi đồng chí Lôi Lượng Minh, anh ấy nói đồng chí Vương Hán củaphòng giao thông Thông Đô là người rất phù hợp. Tôi cũng đã điều tra rõ ràng tài liệu liên quan đến đồng chí Vương Hán, cảm thấy con người này rất phù hợp. Mặc dù mới 30 tuổi nhưng cũng đã chiến đấu trên chiến trường giao thông nhiều năm rồi. Anh ấy đang là Phó phòng giao thông Thông Đô, để xây dựng giao thông khu này, anh đã có không ít thành tựu rực rỡ.

- Về phần Đường Đại Tông đảm nhận chức chủ nhiệm lập ra một Ủy ban khai thác phát triển mỏ đồng Thanh Sơn, tôi thấy rất thích hợp. Còn về việc đồng chí Vu Đại Tiền “ nên thăng cấp” không thể làm mắt lạnh tâm đang khô của các đồng chí. Phó bí thư Vi, không phải Phòng khoa học kỹ thuật đang thiếu một Trưởng phòng sao? Tôi thấy đồng chí Vu Đại Tiền là phù hợp.

Túc Nhất Tiêu đưa ra chiêu bài hay lại không đắc tội với Diệp Phàm lại có lợi cho Vi Bất Lý. Hơn nữa còn mờ ảo mà hiểu rõ, nếu không đồng ý đồng chí Vương Hán đảm nhiệm chức trưởng phòng thì đương nhiên đồng chí Đường Đại Tông cũng sẽ không được nhận quản lý mỏ đồng Thanh Sơn. Việc này đương nhiên là những thỏa hiệp thông thường của những quan chức, đều có lợi ích đi kèm.

Túc Nhất Tiêu nhắc đến đồng chí Vương Hán là Diệp Phàm suýt nữa đã phì cười. Cái tên trước đây gặp ở Sở giao thông khu vực còn bị mình cho một trận.

Không ngờ ràng Túc Nhất Tiêu lại mượn Lôi Lượng Minh để nhắc tới người này. Người này có quan hệ sâu xa gì với Túc Nhất Tiêu, bằng không ông ta mất công phí lời để đưa y từ Thông Đô về Ma Xuyên làm gì?

Thiết Đông chu mồm thè lưỡi nói:

- Đề cử đồng chí Vương Hán về huyện làm trưởng phòng giao thông tôi đồng ý cả hai tay. Về việc đồng chí Vu Đại Tiền cũng rất phù hợp với chức Trưởng phòng khoa học kỹ thuật. Chỉ có việc Đường Đại Tông lập ra một Ủy ban khai thác và phát triển mỏ đồng, tôi thấy có cần thiết làm như thế không?

Thiết Đông nhận thấy Túc Nhất Tiêu đưa ra đề nghị cân bằng nên không dám thể hiện phản đối, nói chuyện không khéo léo.

- Tại sao không thích hợp, việc này đã thống nhất rồi, Đường Đại Tông là đồng chí lão thành, anh sao lại có thể nói thế chứ?

Túc Nhất Tiêu nói ra một câu, thực ra trong lòng các Ủy viên khác ngầm nói “ anh đã quyết đinh rồi còn hỏi cái quái gì nữa?”

Diệp Phàm lúc này mới bày tỏ thái độ:

- Vâng, đề nghị của Bí thư Túc rất hợp lý.

Thân thích của Vi Bất Lý cũng được thăng chức làm trưởng phòng rồi. Mặc dù nói Phòng khoa học kỹ thuật không ra sao, nhưng dù gì cũng là cái chức Trưởng phòng, sau này chuyển đến phòng khác cấp bậc cũng không phải một bước mà có, nên cũng phụ họa tỏ vẻ đồng ý.

Cả ba Bí thư đều đồng ý, những người khác vẫn còn suy nghĩ gì, việc này xem như đã giải quyết xong. Chỉ có điều việc Vương Hán lên nhận chức trưởng phòng khiến Diệp Phàm tức mũi, nhưng cũng phải để cho Túc Nhất Tiêu chút ưu đãi chứ dù gì người ta cũng là số một mà.

Hơn nữa, mục tiêu chủ yếu của Diệp Phàm là mỏ đồng Thanh Sơn, một vị trí trưởng phòng giao thông đổi lấy việc thành lập Ủy ban khai thác phát triển mỏ đồng cũng là có lợi rồi.

Thiết Đông tự nhiên tối mặt lại, buồn bực nghĩ đến trở ngại

Tối đến.

Trong một lầu gỗ nhỏ mang phong cách thời Minh Thanh tại Sơn trang truyền hình Bàn Đào. Lầu này là thiết kế đặc trưng cho Mai Phán Nhi nghỉ ngơi, thấp thoáng có cây đào ở giữa.

Xung quanh là hàng rào dài nhọn, cao chừng 3 mét, dày đặc, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy mái hiên của lấy gỗ mà thôi.

Ở một cấy đào lớn, gió hiu hiu thổi, trên đầu có mấy quả đào. Dưới cây, có hai chiếc ghế nhựa, có một nam một nữ đang nằm nghiêng trên ghế. Giữa có một chiếc bàn gỗ, bên trên bàn có bày một bộ bàn trà.

- Chủ tịch Mai, thái độ chính quyền huyện Ma Xuyên chúng tôi cũng không đến nỗi nào đúng không, ha ha…

Diệp Phàm cười nói.

- Miễn cưỡng cho qua, nhưng, Chủ tịch Diệp, tôi hy vọng việc như thế này sẽ không xảy ra một lần nữa, Thiên Kiệt như là bảo bối trong nhà chúng tôi, tuyệt đối không thể gây sức ép cho nó.

Mai Phán Nhi thản nhiên nhìn Diệp Phàm như có …

- Xin hãy yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Diệp Phàm cười nói, nghiêng người ngắm chiếc áo rộng cùng đôi chân trắng dài thon thả của Mai Phán Nhi, chân váy kia mới chỉ đến chỗ đùi, mỗi khi gió lớn lại bị thổi lên, Mai Phán Nhi duỗi cánh tay trắng nõn ra giữ lại “không sẽ bị người ta thấy hết, vì con người này trông có vẻ bỉ ổi”.

Nghe nói Mai Phán Nhi chưa quá 27, 28 tuổi, kết hôn hay chưa hắn cũng không rõ. Nhưng “trên người co toát ra một vẻ quyến rũ trời sinh” có ánh mắt mê người. Trước mắt hắn như hiện ra hình ảnh Võ Hoàng Hậu trong phim Võ Tăc Thiên đang thể hiện sự dịu dàng quyến rũ trên giường nơi hậu cung.

“Thật tiếc mìnhkhông phải Lý Trị, bằng không trong vườn đào đầy sao này mình sẽ âu yếm hay sẽ là chuyện cực kỳ lãng mạn.”

Diệp phàm có những ý nghĩ xấu xa.

- Thật không? Tôi có chút sợ hãi. Người Ma Xuyên rất tức giận.

Mai Phán Nhi liếc nhìn hắn ta, có chút không hài lòng, hừm nói.

- Ha ha , tin tưởng rằng sẽ sớm thay đổi. Người Ma Xuyên ngày trước nghèo, vẫn còn lưu lại một vài tập tính xấu

Cùng với việc xây dựng quốc lộ Thiên Tường, Ma Xuyên sẽ trở thành vị trí yết hầu của 3 tỉnh, kinh tế sẽ bước vào thời kỳ phát triển nhanh.

Giàu rồi, có tiền rồi, người Ma Xuyên tiếp thu giáo dục sẽ không ít. Một Ma Xuyên mới tươi sáng, sẽ không khiến Chủ tịch Mai thất vọng.

- Tuy nhiên nếu Chủ tịch Mai thật sự lo lắng cho Thiên Kiệt thì cứ gọi về tỉnh được rồi.

Diệp Phàm nói câu này muốn nói quân cờ Mai Thiên Kiệt đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi, sau này còn ở lại Ma xuyên có thể sẽ gây ra phiền toái.

- Ăn cháo đá bát, không ngờ Chủ tịch Diệp lại là loại mưu mô già đời thế.

Mai Phán Nhi khinh bỉ hắn .

- Có ý gì chứ, việc này tôi đã có chút hồ đồ.

Diệp Phàm cố ý đập vào chân, giả ngốc.

- Mai Phán Nhi tôi tuy không phải là tái thế của Gia Cát Khổng Minh nhưng dự định của Chủ tịch Diệp tôi cũng đoán ra được phần nào.

Mai Phán Nhi không vừa lòng nói.

- Việc này tôi càng hồ đồ. Tôi có dự định gì đến tôi còn không rõ sao Chủ tịch Mai có thể đoán được, ha ha…Chủ tịch Mai kiếp trước không phải là thầy bói đấy chứ?

Diệp Phàm hắng giọng cười, muốn che giấu sự xấu hổ trong lòng.

- Chủ tịch Diệp, lẽ nào không phải anh đang lợi dụng Thiên Kiệt?

Mai Phán Nhi như có chút tức giận, phải làm cho dứt khoát.

- Lợi dụng, sao lại nói đến hai từ lợi dụng này?

Diệp Phàm miệng nói xong rồi giơ tay lên hất tóc, trong lòng thầm nghĩ “ một cô nàng thông minh, mình suýt chút nữa bị cô ấy đoán thấy hết rồi, người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản chút nào”.

- Mỏ đồng trấn Thanh Sơn có vấn đề, bản thân Chủ tịch Diệp có chút cố kỵ, không đành ra tay. Thiên Kiệt vẫn cho là bị anh bán rồi, ha ha ha….

Mai Phán Nhi cười, cười đến run rẩy, ánh mắt trắng dã có vẻ oán trách nhìn Diệp Phàm rồi nói :

- Nhưng, việc này coi như qua rồi, nếu như Chủ tịch Diệp còn muốn giúp đỡ tôi sẽ cho đẩy nhanh tiến trình, để tránh cho Thiên Kiệt nhà chúng tôi bị ai đó làm vật thế thân mà không biết.

- Vật thế thân, làm gì có chuyện đó, nói thật khó nghe.

Diệp Phàm gượng cười, nhưng Chủ tịch Mai có chủ ý tốt gì cũng xin nói ra để tham khảo. Tôi rất thích hợp tác cùng với những người thông minh. Thành phố Đông Hà tình Giang Đô có Công ty TNHH đồng Tinh Mậu, nói vậy chắc chắn chủ tịch Diệp muốn hỏi đến cùng.

Mai Phán Nhi tiết lộ câu đó, Diệp Phàm thật sự thấy xấu hổ trong lòng, thậm chí có thể nói là kinh ngạc.

- Lợi hại, Diệp Phàm tôi không thể không khâm phục Phán Nhi.

Diệp phàm bình tĩnh tĩnh trở lại, thản nhiên cười nói.

- Phán Nhi…..

Mai Phán Nhi sắc mặt đột nhiên ửng hồng, liếc nhìn Diệp Phàm tồi nói:

- Đừng có gọi Phán Nhi Phán Nhi, cái tên đó không phải để anh gọi.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.