Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khá kiều diễm.

Phiên bản Dịch · 2472 chữ
  • Diệp Phàm, tôi nói thẳng đây, lần này dự án quốc lộ Thiên Tường khởi công, cũng đừng quên phần của chị em tốt của tôi là Bảo Linh, nghe nói công ty Thiên Lạc của cô ấy từng hợp tác với anh khi ở Lâm Tuyền, coi như đã là khách hàng cũ rồi, anh nên chiếu cố thêm.

Thái Hồng Ngẫu dùng danh nghĩa bạn học ra nói chuyện.

- Cái này, cô cũng thấy đấy không dễ dàng gì. Tuy rằng tôi là phó chỉ huy của bộ chỉ huy, nhưng nói thật, tôi cũng không thể nói rõ. Bên trong tất cả đều là quan lớn cấp giám đốc sở trở lên, tôi chỉ là một trưởng phòng cỏn con, chỉ có thể làm kẻ chạy cờ.

Diệp Phàm mịt mờ từ chối, bởi việc này đương nhiên không thể dễ dàng nhận lời.

- Hừ! Cứ vờ vịt, ai chẳng biết đại danh của Phó chỉ huy Diệp, gần đây việc trưng đất giải phóng mặt bằng và bồi thường bóng dáng của anh xuất hiện khắp mọi nơi. Đừng nói với tôi anh không có quyền, kỳ thật, nó nằm cả ở trong hạng mục công trình, có thể nắm giữ khoản tiền bồi thường trong tay thì quyền lực tương đối lớn rồi. Việc này cho thấy lãnh đạo trong bộ chỉ huy rất coi trọng anh, bằng không, sao lại đồng ý giao quyền lực cho anh?

Thái Hồng Ngẫu cũng không phải là người dễ qua mặt, từng câu từng chữ nói trúng tim đen Diệp Phàm. Đương nhiên là chưa nói tới khoản kiếm chác được, chỉ mới nói tới quyền lực thôi.

- Tôi biết chỉ huy Diệp nhìn cao, xem thường công ty nhỏ như chúng tôi. Tổng giám đốc Hầu hình như gần đây rất năng động, chỉ mỗi Ma Xuyên thôi cũng đã chạy tới chạy lui vài lần. Chỉ huy Diệp có phải trách Ôn Bảo Linh tôi không sớm đến chào hỏi hay không. Nói thật, tôi cũng muốn đến lắm, nhưng gần đây công ty bận rộn chuyện quốc lộ La Thủy, cho nên đã làm lỡ việc.

Ôn Bảo Linh có vẻ hơi hờn, nói.

- Ôi! Hồng Ngẫu, tổng giám đốc Ôn, các cô đừng nói tôi vô tình thế chứ. Theo ý của tôi mà nói có đem cả dự án quốc lộ Thiên Tường toàn bộ giao cho công ty bản địa Đức Bình tôi cũng không có ý kiến.

Chỉ có điều lần này bộ chỉ huy đã có quyết sách, tất cả đều do các công ty ở tỉnh làm. Mặc dù là tôi và Bí thư Trang có góp lời, nhưng ảnh hưởng không lớn.

Đấu thầu lần này chủ yếu ở trong tay Bí thư Tề và Phó chủ tịch tỉnh Tần, bởi vì quốc lộ Thiên Tường là đại công trình của bộ Giao thông, hơn nữa chạy xuyên suốt qua ba tỉnh, chẳng những lãnh đạo ba tỉnh đó nhìn chăm chú vào, mà ngay cả các lão thành trong bộ Giao thông cũng không dám làm cẩu thả.

Lần này, thứ vứt bỏ chính là lý lịch và tài chính, nói khó nghe thì công tyở Đức Bình ngoại trừ công ty Vũ Thánh có thể cùng các công ty ở Thủy Châu cạnh tranh ra cái khác công ty thực lực đều không có.

Đương nhiên, tôi và Bí thư Trang cũng đã vì công ty bản địa Đức Bình tranh thủ được một vài đoạn đường, nhưng muốn bao trọn đoạn đường kia thì không có khả năng.

Diệp Phàm nói rất thẳng thắn và thành khẩn.

- Chuyện này tôi cũng rõ, Thiên Lạc chúng tôi đang đứng ở thời kì phát triển, so cùng công ty lớn như Nam Hoa của Thủy Châu là chuyện không thể so được, người ta có tiền, có thế.

Nhưng công ty Thiên Lạc chúng tôi trước giờ rất có uy tín, tòa nhà Đức Hồng cũng do Thiên Lạc nhận thầu và xây dựng.

Chất lượng công trình thì chỉ huy Diệp chắc cũng nghe qua. Tiếc rằng chúng tôi là công ty có quy mô nhỏ.

Tôi hy vọng chỉ huy Diệp có thể nhìn vào tình hình thực tế của Đức Bình mà ưu ái một chút.

Điều này cũng hợp với chủ trương chính sách của địa khu, luôn chế định muốn giúp đỡ xí nghiệp bản địa. Hơn nữa, sau này công ty Thiên Lạc lớn mạnh rồi mọi người sẽ không quên ơn của chỉ huy Diệp.

Ôn Bảo Linh rất biết nói chuyện, đưa chính sách địa khu vào làm ví dụ.

- Tổng giám đốc Ôn, mấu chốt của vấn đề là các cô có thể bước vào cánh cửa thứ hai hay không?

Diệp Phàm có chút xem nhẹ công ty Thiên Lạc.

- Mặc kệ có vào được hay không, chúng tôi đều muốn thử.

Ôn Bảo Linh đột nhiên khí thế hừng hừng, xem ra có vẻ không chịu thua.

- Bỏ đi, đừng nói về vấn đề này nữa, chúng ta đi nhảy thôi.

Thái Hồng Ngẫu đề nghị nói.

Trần Lôi liền mở nhạc vũ trường.

- Diệp Phàm, anh phải giúp Bảo Linh.

Thái Hồng Ngẫu vừa nhảy vừa nói bên tai Diệp Phàm.

- Tôi sẽ suy xét.

Diệp Phàm vẫn từ chối, bởi việc này đích xác không dễ giúp.

- Bác của Bảo Linh là Phó chủ tịch Địa khu Ôn Tín Niên ở Đức Bình, xe của Đường Diệu Phó chủ tịch Địa khu lái, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã xuống khảo hạch Phó chủ tịch Địa khu Ôn rồi.

Thái Hồng Ngẫu dù sao cũng công tác bên ban tổ chức, cho nên tin tức của phương diện này rất nhạy bén.

- Cô nói Phó chủ tịch Địa khu Ôn gia nhập thường vụ?

Diệp Phàm thản nhiên hỏi nhưng không kinh ngạc lắm, bởi vì chuyện này đã từng nghe Tề Chấn Đào nói với Trang Thế Thành, phỏng chừng do lúc ấy Tề Chấn Đào vì muốn qua lại với lão Phượng nên tìm Trang Thế Thành làm cầu nối. Cho nên, bán chút ân tình cho Trang Thế Thành, không thể tưởng được Ôn Tín Niên chính là người mà Trang Thế Thành lựa chọn, hoặc cũng có thể Ôn Tín Niên là người mà Tề Chấn Đào nhắm đến.

Kỳ thật, trong vài Chủ tịch Địa khu ở Đức Bình, thực lực của Ôn Tín Niên cũng không phải hàng mạnh nhất, nếu nói mạnh nhất thì phải là Phó chủ tịch Địa khu Tra Kế Cương.

Đến Đường Thiên Thạch khi so với Ôn Tín Niên cũng mạnh hơn một vài phần. Chỉ có điều Tra Kế Cương vẫn luôn đi lại với Vương Triều Trung, còn Đường Thiên Thạch lại quá kiêu ngạo, cho nên, đều khó có thể lọt vào pháp nhãn của Trang Thế Thành, nên mất đi cơ hội gia nhập thường vụ.

Ôn Tín Niên xếp hạng ba trong các vị Phó chủ tịch Địa khu, tuy nhiên, tuổi tác của ông lại lớn nhất, phỏng chừng cũng sắp 50. Người tính khí trầm ổn, thẳng thắn, làm việc thì đâu ra đó, đây có lẽ là nguyên nhân mà Trang Thế Thành lựa chọn ông ta.

- Ừ, phỏng chừng chỉ trong vài ngày nữa sẽ tuyên bố.

Thái Hồng Ngẫu cười nói, thấy vẻ mặt của Diệp Phàm rất thản nhiên, cứ như không để ý nhiều vậy. Anh sao thế, đừng tưởng rằng là đại Bí thư thay thế, một chức phó tổng chỉ huy suông thì lên mặt. Người ta tốt xấu gì thì cũng là ủy viên thường vụ, nếu muốn gì thì rất phiền toái, hừ.

Thái Hồng Ngẫu có chút tức giận, áp sát miệng vào bên tai Diệp Phàm lớn tiếng hét

- Nói sau, thêm bạn thì thêm cơ hội, dự án quốc lộ Thiên Tường Phó chủ tịch Địa khu Ôn không có biện pháp nào nhúng tay vào, nhưng quốc lộ Thiên Tường cũng không thể thi công cả đời. Hơn nữa, về sau công việc trưng đất di dời thì bác của Bảo Linh có thể gián tiếp giúp đỡ anh.

- Hồng Ngẫu, không phải tôi không giúp, việc này tôi không có quyền quyết định, chỉ có thể đề nghị thôi. Tôi cùng bí thư Trang sớm đã thương lượng mọi thứ, ngày mốt bộ chỉ huy sẽ họp Đảng ủy, khi đó chúng tôi sẻ vì quyền lợi công ty bản địa tham dự đấu thầu mà đấu tranh. Ít nhất cũng có thể đấu tranh được vài đoạn lộ, điều này cũng là cố gắng của chúng tôi trong khả năng có thể, dù sao, bộ chỉ huy đều do lãnh đạo ở tỉnh quản, lực lượng vẫn rất mỏng. Tôi hiện tại nếu nhận lời Bảo Linh thì khác nào nói suông, làm thế được gì?

Diệp Phàm nói với giọng điệu chân thành, Thái Hồng Ngẫu nghe vậy nên không giằng co nữa.

Trong chốc lát, Ôn Bảo Linh cũng đi ra nhảy cùng Diệp Phàm.

Lúc này, Thái Hồng Ngẫu cũng vờ làm chuyện xấu, liên đẩy Ôn Bảo Linh ngã vào người Diệp Phàm. Ôn Bảo Linh tìm cách né tránh nhưng lại bị Trần Lôi và Thái Hồng Ngẫu ôm chặt không cho cô thoát khỏi lồng ngực Diệp Phàm.

Về phần hắn thì đối với chuyện thế này đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cự tuyệt. Mắt đắm đuối nhìn bộ ngực căng tròn của Ôn Bảo Linh cùng cặp mông lắc lư khi xoay người rất hấp dẫn thi thoảng lại cọ xát vào người khiến hắn có cảm giác như nóng lên.

Đến cuối cùng, Ôn Bảo Linh cũng không thèm phản ứng nữa, cũng không từ chối, để Diệp Phàm tùy ý nhẹ nhàng ôm lấy, hai người ép sát vào nhau cùng nhảy một bản, đúng là Thái Hồng Ngẫu và Trần Lôi như được mở rộng tầm mắt. Tính cách của Ôn Bảo Linh hai cô rất quen thuộc, tuy lăn lộn trong giới kinh doanh, nhưng kiểu mẫu của cô lại thuộc dạng rất truyền thống.

Trong việc buôn bán thì chuyện cười đùa là khó tránh, nhưng một vài người có tiền có thế muốn động tay động chân vào người của Bảo Linh thì tuyệt không thể, nếu làm bừa thì khả năng ăn cái tát tai là chuyện thường.

- Đi tắm thôi. Nhảy vài bản nhạc, mọi người đã có cảm giác mệt mỏi, hơn nữa, trên người ra đầy mồ hôi nên không vui vẻ gì, Trần Lôi kêu lên, ba cô trốn vào phòng thay áo tắm, Diệp Phàm cũng thay đồ, chỉ có điều không mang đồ giặt đến.

- Xui xẻo, sớm biết rằng có chuyện này thì đã mang quần áo đến rồi, chẳng lẽ phải mặc quần áo dơ?

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, kêu nhân viên phục vụ lại, bảo cô đi mua hộ một bộ.

Khi ba cô từ trong phòng đi ra, hai mắt Diệp Phàm bổng nhìn đăm đăm.

Trần Lôi nghe nói sắp kết hôn, do chưa có con nhỏ cho nên bộ ngực khá đẹp, mông cũng không tệ.

Mông của Thái Hồng Ngẫu nhiễm không to, nhưng bộ ngực khá tròn, hai chân thon dài gợi cảm, đúng là khiến người khác phải động lòng.

Mê người nhất vẫn là người lớn tuổi nhất Ôn Bảo Linh, cô này nghe nói độ hai mươi bảy hai tám. Mông đầy, ngực tròn khêu gợi trong bộ đồ bơi trong suốt mê người.

Còn cả đường cong của thân hình duyên dáng, tuy không thuộc loại mỹ nữ, nhưng cũng khiến đàn ông thèm muốn. Ôn Bảo Linh rất gợi cảm, nhưng cũng không làm cho người ta có một thứ cảm giác là rất mập, có lẽ, cái mập đó là mập đẩy đà, là khiêu gợi.

Bởi vì trong phòng có hồ suối nước nóng nhỏ, đủ cho năm sáu người ngâm mình.

Vừa xuống nước, đồ tắm bị nước thấm vào, những chổ trên cơ thể không trong suốt giờ liền bị trong suốt.

Ba cô dưới cái nhìn của Diệp Phàm cảm thấy mặt hơi hơi đỏ.

- Nhìn gì mà nhìn, không thấy qua mỹ nữ sao?

Thái Hồng Ngẫu có chút phiền não, trừng mắt nhìn gã bất lương liếc mắt một cái.

- Ha hả, mỹ nữ đương nhiên là thấy qua rồi, nhưng xinh như ba em thì chưa thấy qua. Truyền thuyết nói Thượng Đế sinh ra phụ nữ là cho đàn ông nhìn, bằng không, các mỹ nhân mặc đẹp như vậy để làm chi?

Hắn hắng giọng cười nói, một chút sỉ cũng không nghĩ đến.

Tuy nhiên, ba cô biết Diệp Phàm nói đùa, nhưng cũng nghe và rất thích. Kỳ thật, trong ba cô thì Trần Lôi chỉ thuộc bậc trung, Thái Hồng Ngẫu ở mức trung bình, còn Ôn Bảo Linh thì ngược lại, cũng thướt tha, cũng thành thục, miễn cưỡng thì cũng được xem là thượng phẩm.

- Diệp Phàm, anh nên chú ý chút, Ma Xuyên có khả năng sẽ “thay đổi thời tiết”

Trần Lôi đột nhiên tiết lộ một câu, Diệp Phàm hơi sửng sốt, nói:

- Có ý gì vậy, có phải việc Bí thư huyện ủy chọn người đã có quyết định hay không?

- Quyết định, hẳn là không có, tôi vẫn chưa nhận được tin tức. Tuy nhiên, nghe nói Chủ tịch Địa khu Vương và phó Bí thư Lôi gần đây luôn đề cập đến, Bí thư Trang vẫn đang suy xét, phỏng chừng trung tuần tháng năm sẽ xuống quyết định.

Thái Hồng Ngẫu công tác ở ban Tổ chức cán bộ, đối với phương diện này thì tin tức đương nhiên linh thông hơn so với Diệp Phàm. Tuy nhiên đáng tiếc rằng anh đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện không được mấy tháng thì tuổi đã vượt qua tuổi thanh niên, bằng không, đây là cơ hội tốt để trở thành người chủ trì huyện Ma Xuyên.

- Ha hả, việc này tôi không dám nghĩ đến, mục tiêu chính trước mắt là hoàn thành nhiệm vụ mà Bí thư Trang và lão Vương giao cho tôi, đó là ngả mũ công trình quốc lộ Thiên Tường. Chỉ với kinh nghiệm lý lịch này chính thức nhậm chức Bí thư, tôi không bị các bô lão địa khu này phun nước miếng cho chết đuối mới là chuyện lạ.

Diệp Phàm khá thoải mái, biết rõ kinh nghiệm lý lịch của mình nên không hy vọng xa vời.

- Tuy nhiên, Trần Lôi, những lời vừa rồi cô nói là có ý gì?

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.