Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 892: Tình hình thay đổi của Bối Diệp Cốc

Phiên bản Dịch · 2452 chữ
  • Muốn phát triển du lịch, ở Ma Xuyên chúng ta chưa có khái niệm này. Cũng không phải do Ma Xuyên không có nơi nào đáng để phát triển du lịch, thật ra Ma Xuyên cả con người và trời đất đều hoang sơ, có vẻ rất nguyên thủy. Trước kia chính quyền nhiệm kì trước cũng có nói đến chuyện này, chỉ có điều mấu chốt là con đường đến núi Thiên Xa. Người ta mới nhìn thấy con đường đó, sợ nguy đến tính mạng mình nên phỏng chừng không ai dám đi.

Nếu đường làm tốt thì cảnh vật ở Bối Diệp Cốc quả thật là nơi đáng để tham quan.

Nông Viện Viển chớp mắt cười, cô biết Bí thư Diệp nhắc nhở mình. Thấy tất cả mọi người đều gật đầu, cô có vẻ hơi tự đắc đưa mắt nhìn một vòng rồi nói thêm:

- Bối Diệp vốn là tên một loại cây. Bối Diệp Cốc được chế tác dựa vào hình dáng của lá bối diệp, hình thành đã mấy trăm năm nay rồi. Kinh Bối Diệp được phát hiện sớm nhất ở Ấn Độ, sau nay Phật Giáo được truyền bá vào Trung Hoa, Tây Tạng chúng ta. Tại nhiều chùa ở Vân Nam còn tồn tại rất nhiều kinh bối diệp. Các vị xem xem, Bối Diệp Cốc Lang Kiều có đỉnh hình mui thuyền phải không…

Thật ra đêm qua sau khi nói chuyện Bối Diệp Cốc với Diệp Phàm xong, Nông Viện Viện và anh họ Xa Hồng Quân hành động ngay tức khắc, tra tìm tư liệu, thăm hỏi các cụ già để chuẩn bị đầy đủ thông tin cần thiết.

- Chẳng lẽ phiến đá hình mui thuyền trên đỉnh Lang Kiều lại giống cây bối diệp, còn được gọi là lá cây đáp thành?

Chuyên gia cục Văn hóa địa khu Tiếu Đạt Minh đi theo lên đỉnh, cẩn thận xem xét rồi đột nhiên hỏi.

- Đúng vậy, vì trước đây thung lũng này được gọi là Bối Diệp Cốc, bởi vì toàn bộ thung lũng này nhìn từ xa lại thì giống như một cành dài hình bối diệp, nên được gọi như vậy. Vật liệu xây dựng nên Lang Kiều là từ đá, từ đó làm nên dáng bối diệp. Các vị nhìn kĩ xem góc mỏng ở xà ngang cột đá nhìn có giống hình dáng bối diệp không.

Liễu Mi Phương chỉ vào toàn thể Lang Kiều, giới thiệu.

Vừa nghe cô nói như vậy, những đặc điểm của Bối Diệp Cốc Lang Kiều dường như được thể hiện rõ nét. Hình dáng chỉnh thể càng nhìn càng thấy giống một bối diệp được hình thành từ nhiều mảnh bối diệp. Mà hình Bối Diệp Lang Kiều lại được dựng lên từ hàng ngàn hàng vạn phiến đá hình bối diệp.

- Thật sự rất kì diệu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Trịnh Chí Minh không kìm nổi liền thở dài nói:

- Bí thư Diệp, tôi thấy ý tưởng biến Bối Diệp Cốc thành khu du lịch rất hay. Cậu mau chóng tìm ra phương án, thông báo cho cục Du lịch Địa khu đi.

Chuyện Hạ Hải Vĩ hôm trước Trịnh Chí Minh cũng được Trang Thế Thành cho biết. Vậy nên Diệp Phàm bây giờ chính là một người cùng chiến tuyến với ông ta.

Tất cả họ đều là thành viên nòng cốt mà trung tâm là Trang Thế Thành. Có thể giúp đỡ cho Diệp Phàm thì tất nhiên Trịnh Chí Minh sẽ cố gắng hết sức.

Giúp đỡ Diệp Phàm cũng chính là giúp đỡ Trang Thế Thành, mà giúp đỡ Trang Thế Thành cũng chính là giúp đỡ chính ông ta. Sau này Trang Thế Thành thật sự nắm được trong tay Thường vụ Địa ủy thì bước tiếp theo chắc chắn sẽ là bắt tay vào việc điều chỉnh phân công chức vụ cho các Ủy viên thường vụ.

Đương nhiên Trịnh Chí Minh cũng hy vọng, vì vậy mà ông ta khá lễ độ với Diệp Phàm, thậm chí có thể nói là khá thân thiết.

Đương nhiên trước mắt Diệp Phàm còn chưa hiểu được quan hệ giữa Trịnh Chí Minh và Trang Thế Thành. Vừa nghe Trưởng ban Thư kí Trịnh nói như vậy, Diệp Phàm lập tức gật đầu, quay sang hỏi Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc:

- Huyện chúng ta còn chưa có phòng Du lịch phải không?

- Đúng vậy, tới nay chưa phát triển hạng mục du lịch, có mở phòng đó ra cũng chỉ làm đẹp mà thôi, lãng phí công của, còn tốn tiền lương.

Tôn Minh Ngọc nói.

- Nếu Bối Diệp Cốc có cơ hội tốt như vậy thì chúng ta không thể bỏ qua được, ngay lập tức bắt tay vào hành động. Tôi muốn phát triển Bối Diệp Cốc thành địa danh du lịch, tạm thời Chủ nhiệm Nông phụ trách việc này, tranh thủ thời gian để đề xuất phương án ban đầu. Càng cụ thể càng tốt, vừa thể hiện được phong tục tập quán của Ma Xuyên chúng ta, vừa không đánh mất truyền thống tốt đẹp. Nếu không thì Tướng Tống sẽ không vừa lòng đâu.

Diệp Phàm cười nói.

- Chủ nhiệm Nông sao còn chưa tỏ thái độ gì. Bí thư Diệp rất kì vọng vào cô đấy. Cô cẩn thận một chút, từng bước phát triển đa dạng mới được.

Tôn Minh Ngọc đưa mắt liếc nhìn Nông Viện Viện với chút ngạc nhiên, đồng thời tiện thể nhắc nhở.

Diệp Phàm nói như vậy cũng khiến Tôn Minh Ngọc đoán được tất nhiên là hắn muốn đề bạt Nông Viện Viện. Nếu Nông Viện Viện có thể hoàn thành tốt việc này thì sau này việc chọn cục trưởng cho cục Du lịch tất sẽ ưu tiên cô chứ còn ai vào đây nữa.

Bây giờ Nông Viện Viện là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện kiêm chủ nhiệm nhà khách. Tuy nhiên một cán bộ cấp phó phòng mà có thể đảm nhiệm được chức vụ cục trưởng cục Du lịch thì hơn hẳn chứ. Không cần quan tâm kiếm được bao nhiều tiền nhưng ít nhất sự đãi ngộ sẽ là hơn hẳn.

Nếu như Nông Viện Viện có thể ngồi lên vị trí này thì tất nhiên Tôn Minh Ngọc tán thành cả hai tày, bởi vì Tôn Minh Ngọc còn phải hối thúc cô đấy còn gì.

Bí thư Đảng – Quần chúng Vi Bất Lý bên cạnh vừa nghe thấy đã nóng ruột, y mắng thầm: "Hai cậu một quyền Bí thư, một Trưởng phòng Tổ chức lấy hết quyền lực của tôi đây, một Bí thư Đảng – quần chúng chứ có phải chơi đâu. Một ví trí trưởng phòng mà hai người ủng hộ như vậy không cần có một câu quyết định của tôi thì còn cần gì đến một Bí thư Đảng – Quần chúng nữa?"

"Nông Viện Viện có quan hệ thân thích với Tôn Minh Ngọc, đương nhiên là ông ta vui rồi. Mà tên họ Diệp kia tới Ma Xuyên lâu như vậy, đi đâu cũng có Nông Viện Viện đi theo làm tùy tùng hầu hạ, vừa là thư kí vừa là nhân viên phục vụ, phỏng chừng cũng lên giường với nhau rồi. Hợp lại với nhau sắp xếp một chức vụ trưởng phòng, tên họ Diệp không ngờ cũng nghĩ ra…"

Vi Bất Lý liếc mắt, miệng lập tức ngắt lời nói:

- Thật ra về ý tưởng đưa Bối Diệp Cốc thành khu du lịch thì năm ngoái Phó phòng Văn hóa huyện Thiết Thanh Hà cũng đã từng đề xuất rồi.

Hơn nữa, lúc đó đồng chí ấy cũng có ý tưởng muốn đề xuất phương án. Chẳng qua lúc đó huyện ta chưa có điều kiện thực hiện.

Muốn tu sửa tốt thì cũng phải tốn tới vài triệu, huyện Ma Xuyên chúng ta sao có thể chi trả nổi. Hơn nữa, nếu thật sự muốn hình thành khu du lịch Bối Diệp Cốc thì dù sao cũng phải mở đường.

Rồi mắc điện, dù sao cũng phải tính tới chuyện đó, chỉ tính sơ sơ cũng đã không dưới sáu triệu rồi. Năm sáu triệu đối với huyện ta thì đó là con số trên trời.

Ý tứ của Vi Bất Lý tuy không rõ ràng nhưng ở đây tất cả đều là những kẻ giảo hoạt trong chốn quan trường thì ai nghe mà không hiểu được chứ.

Thằng nhãi này tự nhiên sao lại phải nhắc đến chuyện Phó phòng Văn hóa Thiết đã từng nhắc nhở chuẩn bị cho việc này. Thật ra Thiết Thành Hà có trình bày phương án tu sửa Bối Diệp Cốc hay không thì Vi Bất Lý cũng nói như vậy để tăng thêm phần lý lẽ mà thôi.

"Thiết Thanh Hà, mới nghe tên đã biết là người nhà họ Thiết ở thị trấn Dương Giác, chắc là người thân thích với Thiết Đông, xem ra Vi Bất Lý đứng ngồi không yên, công khai muốn đoạt quyền thật sự".

Trong lòng Diệp Phàm tính toán, sắc mặt không hề thay đổi. Hắn khá hứng thú xuay người một vòng rồi hỏi:

- Đồng chí Thiết Thanh Hà có ở đây không?

- Đến chứ, đồng chí ấy là Phó trưởng phòng văn hóa huyện, chuyện lớn như thế này sao lại không đến chứ.

Vi Bất Lý nói xong quay sang đẩy một người trung niên lại rồi nói:

- Trưởng phòng Thiết, ông trình bày phương án của mình cho Trưởng ban Thư kí Trịnh và Bí thư Diệp nghe đi?

Vi Bất Lý làm như vậy chắc hẳn là chỉ cần Thiết Thanh Hà tùy tiện trình bày mấy câu ứng phó là được, còn kế hoạch cụ thể thì sau này khi về phòng Văn hóa chưa tới một ngày là làm xong.

- Bối…Bối Diệp Cốc Lang Kiều xây dựng cùng thời kì với vua Càn Long, đến nay đã có bề dày lịch sử. Khi tiêu diệt bọn thổ phỉ Mã Hồ Tử, Đại đội trưởng Tống Gia Xuyên đã từng ở đây. Vết đạn trên kia chính là vết tích lưu lại của cuộc chiến đó, cũng là chứng tích cho những anh hùng liệt sĩ đã hy sinh… Thiết Thanh Hà bắt đầu nói lung tung, tuy nhiên thằng nhãi này suốt ngày chỉ lo ăn uống, làm sao mà nhớ rõ ràng sự kiện được.

Ông ta còn chưa nói được một nửa thì Trưởng ban Thư kí Trịnh đã sớm nhíu mày, rốt cục không nhịn được nữa liền cắt ngang lời ông ta, nói với vẻ mặt nghiêm túc:

- Đồng chí Thiết Thanh Hà, là một Phó phòng của phòng Văn hóa huyện, là lãnh đạo trên chiến tuyến văn hóa mà ngay cả điều cơ bản nhất là thời gian cũng không nhớ rõ chứ? Anh nói xem, Bối Diệp Cốc Lang Kiều rốt cục đã có bao nhiêu năm?

- Lâu lắm rồi…Việc này… Thiết Thanh Hà dông dài, liếc mắt nhìn Vi Bất Lý một cái, thấy gã không để ý đến mình, lại thấy mọi người trừng mắt nhìn mình nên đành phải nhắm mắt nói liều:

- Phỏng chừng 150 năm.

- Ha ha… Chuyên gia Tiếu Đạt Minh cục Văn hóa Địa khu không nhịn được nữa liền phá lên cười.

- Cười cái gì vậy?

Trịnh Chí Minh hừ một tiếng nhưng thật ra lại có vẻ đồng tình.

- Trưởng ban Thư kí Trịnh, nếu địa danh này được xây dựng cùng năm với vua Càn Long qua đời, mà vua Càn Long tức Thanh Cao Tông, húy là Hoàng Lịch, là con trai thứ tư của Ung Chính..

Tuổi thỏ*, sinh vào năm Khang Hi thứ 50, mất ngày mùng 3 tháng giêng năm Gia Khánh thứ tư, thọ tám mươi chín tuổi, an táng tại Dụ Lăng, tỉnh Hà Bắc. (Chú thích: Tuổi thỏ ở TQ, tương đương với tuổi mèo ở VN)

Với suy đoán như vậy thì thời vua Càn Long mất là năm 1799, tính cho đến ngày hôm nay ít nhất cũng đã 198 năm rồi.

Sao lại có thể là 150 năm được. Hơn nữa địa danh này không thể xây dựng nhanh ngay khi vua Càn Long qua đời. Tôi đã tìm hiểu tư liệu thì thấy rằng Bối Diệp Cốc Lang Kiều huyện Ma Xuyên được xây dựng năm 1748 đời vua Càn Long.

Đến nay đã có lịch sử 249 năm, sang năm là tròn 250 năm.

Tiếu Đạt Minh trình bày rõ ràng thật không hổ danh một chuyên gia. Bởi chuyện Bối Diệp Cốc Lang Kiều sau chuyến đi này thì ông ta sẽ trình bày cho Bí thư Địa ủy Trang.

Nghe nói Bí thư tỉnh ủy Quách rất quan tâm đến chuyện này nên không thể không tìm hiểu kĩ càng được. Ông ta đã sớm nghiên cứu kĩ tư liệu. Vậy nên ông ta nhớ rất rõ ràng chuyện xảy ra trong mấy năm liên tục.

Mặt Vi Bất Lý lập tức tối sầm lại, còn đồng chí Thiết Thanh Hà thì tím tái cả mặt.

- Hừ, sau này không biết rõ tình hình thì đừng có nói ngông, gây hiểu nhầm cho nhóm chuyên gia. Nếu chuyện tu sửa Bối Diệp Cốc Lang Kiều vì vậy mà thất bại thì trách nhiệm này ai có thể gánh đỡ nổi đây.

Trưởng ban Thư kí Trịnh lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, có thể giúp cho Diệp Phàm đả kích được đối thủ, sao ông ta lại không làm chứ.

Ông ta quay sang Diệp Phàm nói:

- Xem ra đồng chí Thiết ở phòng văn hóa huyện Ma Xuyên không có nhiều tố chất, căn bản không coi chỉ thị của Bí thư tỉnh ủy Quách, Bí thư Địa ủy Trang ra gì cả. Làm việc như vậy thì sao lại có thể khiến cho địa khu yên tâm mà giao việc tu sửa Bối Diệp Cốc Lang Kiều cho huyện Ma Xuyên các cậu được.

Trưởng ban Thư kí Trịnh nói với vẻ khá nghiêm khắc, thật ra là tạo cho Diệp Phàm một cơ hội xử phạt Thiết Thanh Hà.

- Hừ, đồng chí Thiết Thanh Hà, anh làm việc kiểu này ư? Anh là lãnh đạo cục Văn hóa, không phải văn hóa là chiến tuyến chống lại sự thất học ư? Trước mắt tạm thời cách chức đã, về viết bản kiểm điểm rồi điều tra sau.

Mặt Diệp Phàm tất nhiên cũng u ám hẳn.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.