Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 891: Ông lão này ngồi không yên

Phiên bản Dịch · 2418 chữ
  • Bí thư Trang, hôm nay mượn bữa rượu của Bí thư Diệp, không ngờ được thưởng thức tiếng đàn của anh, tôi kính anh một ly.

Hạ Hải Vĩ trong lòng khá hài lòng, thời gian trước anh ta còn bị chèn ép nên trong lòng tất nhiên cũng có uất ức.

Gã cũng muốn thể hiện mình một phen nhưng không có được cơ hội, vậy nên cứ do dự không quyết cho tới bây giờ. Bây giờ nếu cơ hội rộng mở như vậy thì cũng phải thể hiện thôi.

- Cậu Diệp, ba người chúng ta cùng nâng ly nào. Trong này là nơi khá thoải mái, tiếng đàn cho phép tôi giải tỏa nỗi lòng mình.

Trang Thế Thành mượn tiếng đàn biểu lộ tam trạng mình, Diệp Phàm tự nhiên cảm thấy vui vẻ hẳn.

Trang Thế Thành thể hiện ý mình, không cần nói cũng biết, ông ta không coi hắn là người ngoài. Ở đây ông ta cũng xem hắn như là bạn bè, đối đãi bình đẳng, nếu không ông ta sẽ không nói câu "ba người cùng uống".

- Nói hay lắm Bí thư Trang, nâng chén dưới ánh trăng Hạ Hải Vĩ tiếp lời rồi nâng chén lên, ba người nhẹ nhàng cụng chén. Đó giống như lời thỏa ước liên kết với nhau về sau của ba người.

Tuy bây giờ chỉ là thăm dò sơ bộ nhưng có được một thì có hai, có hai thì có năm. Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ đều biết rõ điều đó.

Trong tiếng đàn, Diệp Phàm dỏng tai lên, chủ yếu là để nghe Trang Thế Thành nói. Hạ Hải Vĩ ngẫu nhiên tiếp chuyện vài câu đúng lúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn

Lần đầu mới thăm dò thì đương nhiên là không thể thành thâm giao ngay được. Hai người nói với nhau nhiều chuyện không liên quan.

- Diệp Phàm à, cậu phải nắm chặt thời gian, phỏng chừng cậu chỉ có khoảng ba tháng thôi, đó là tối đa.

Sau đó, Trang Thế Thành dần dần nói đến chuyện ở huyện Ma Xuyên.

Lời nói của Trang Thế Thành thì tất nhiên là Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ hiểu rõ. Nói cách khác, Diệp Phàm đang quyền Bí thư, việc chọn Bí thư ở huyện Ma Xuyên nhiều nhất là mất ba tháng.

Đây là chuyện Trang Thế Thành nói trước với Diệp Phàm, phỏng chừng tới ngày Quốc tế Lao động năm tới thì Bí thư mới của huyện Ma Xuyên sẽ ra mắt.

Bí thư mới thì gần đây Diệp Phàm còn muốn có được chức vụ này, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể được. Trừ phi hắn không có quyền lực chức vụ gì mới có thể mơ tới chức đó, phỏng chừng là rất khó mà được.

- Vâng, tôi nhớ rồi, ba tháng là đủ rồi.

Diệp Phàm tỏ vẻ rất tự tin. Trang Thế Thành gật đầu.

Sáng ngày mồng ba tháng hai.

Diệp Phàm tới Thủy Châu.

Tuy nhiên việc khiến hắn rất thất vọng là các đồng chí ở Sở Nông nghiệp tỉnh và sở Giao thông tỉnh đều bận rộn, tất nhiên bọn họ không phải bận rộn vì công việc.

Họ bận là do chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, phân hàng tết, nhận tiền thưởng, trong mỗi phòng làm việc đều chất đầy cam táo, chăn bông, đồ chơi.

Nữ cán bộ tiếp chuyện thì đang ngồi tâm sự với nhau chuyện tết nhất, chuyện đi chơi tế, đâu có rảnh rỗi mà ngồi nghe hắn lải nhải tới chuyện sửa đường, sản xuất trà.

Đồng chí làm việc thì cũng có nhưng đều bận rộn chuyện làm báo cáo, tổng kết cuối năm, lập phiếu thanh toán cho trưởng phòng chi trả cuối năm.

Chủ tịch Diệp đệ trình phương án, người ta không ai thèm liếc mắt xem qua mà bỏ lại trên bàn làm việc, hướng về phía Diệp Phàm hừ mộ tiếng rồi nói:

- Trưởng phòng tôi đi vắng, sang năm tới nhé. Bây giờ là lúc nào rồi chứ, hai ngày nữa là tới lễ mừng năm mới rồi, ngày mai cơ quan nghỉ làm rồi. Anh nói xem, bây giờ mà anh đến thì làm được gì. Tôi khuyên anh tỉnh ngộ đừng làm cho lãnh đạo chúng tôi nổi nóng lên. Về đi rồi sang năm đến lại.

Bạn học trường Đảng với hắn là Phó giám đốc sở Nông nghiệp tỉnh Vệ Thiết Thanh còn có việc xuống nông thôn chưa về. Thế nên chuyện xây dựng cơ sở trà Thanh Vụ cũng không xong. Vệ Thiết Thanh nếu ở đây thì còn cho Diệp Phàm được một tia hy vọng.

Nói chi là hạng mục ày sở Nông nghiệp tỉnh chỉ đồng ý cho địa khu Mân Vân phát triển, còn hạng mục khác thì chưa đồng ý phê duyệt.

Hơn nữa, việc này ít nhất cũng phải được Phó giám đốc thường vụ sở gật đầu, Giám đốc sở chỉ thị mới được. Vệ Thiết Thanh chỉ mới là một Phó giám đốc sở thì chỉ có thể đề cử chứ không có quyền quyết định được.

Còn Trưởng phòng Tiền Hồng Tiêu ở phòng Thiết kế sở Giao thông thì đang đi học ở thủ đô, mai mới về được. Mai về thì còn làm được gì, mọi người đều nghỉ cả rồi.

Tuy nhiên mới nghe sơ bộ trong điện thoại kế hoạch quốc lộ Thiên Tường của Diệp Phàm mà Tiền Hồng Tiêu đã hoảng hốt nói là chắc không thể được. Chính gã ra mặt còn không qua được cửa lãnh đạo chứ nói gì.

Gã cũng nói là mồng 6 tháng 2 đã là tết rồi, tâm trí mọi người đã đặt cả vào tết rồi. Một câu nói rất vô tình.

Diệp Phàm cũng không biết làm sao đành buông lơi trở về chỗ ở tắm rửa thay quần áo.

Hắn vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nhận được điện thoại của Thư ký Xa Hồng Quân nói là Phó chủ tịch Aoi Ichiro của Tập đoàn An Đạt Á Châu Nhật Bản không ngờ đã tới Ma Xuyên.

Diệp Phàm giật mình nhủ thầm ông lão này rốt cục thì ngồi không yên. Nếu ông ta đã đến đây thì mình phải làm cho ông ta thích thú mới được, nếu không thì cả ngày hò hét mình là thương nhân nước ngoài rồi bắt hắn phục vụ.

Không phải cứ có tiền là sai được người khác nhưng cũng rất lợi hại.

- Chủ tịch Phương có tiếp đãi ông ta không?

Diệp Phàm hỏi.

- Hình như không?

Xa Hồng Quân nói.

- Chuyện này thật kì lạ.

Diệp Phàm nói.

- Phó chủ tịch Aoi tới đây nhưng lại không thông báo với chính quyền ở Ma Xuyên. Hình như là ông ta chỉ đến du lịch ngắm cảnh mà thôi, gần đây ông ta đến ở tại Thần Nữ Tửu Lầu. Sau khi nghỉ ngơi hình như ông ta tìm đến di tích ở huyện Ma Xuyên, nói là rất cảm phục dũng khí của quân giải phóng chúng ta nên muốn tham quan nơi mà giải phóng quân đã đánh tan quân thổ phỉ.

Xa Hồng Quân cũng không biết rõ lắm thái độ của Aoi. Ông ta tới đó khiến cho các cán bộ chính quyền ở Ma Xuyên không hiểu ra làm sao cả.

- Sao không báo cho Chủ tịch Phương một tiếng, không cần để ý đến ông ta.

Diệp Phàm nghĩ tới chuyện khác liền nói.

- Không cần để ý đến ông ta ư, chuyện này không phải là đáng tiếc sao.

Xa Hồng Quân nói với vẻ chần chừ.

- Đừng lo, Aoi không thoát được tay chúng ta đâu.

Diệp Phàm gác máy.

Tất nhiên hắn ngay lập tức lên đường trở về Ma Xuyên. Một ngày sau hắn về đến Ma Xuyên bởi vì hắn không thể bỏ bê công việc ở đó được.

Hắn sắp xếp công việc cuối năm. Để ủng hộ tinh thần toàn bộ cán cán bộ công nhân viên chức huyện, Diệp Phàm rút từ trong quỹ của Chủ tịch huyện khoản tiền một triệu làm tiền thưởng cho toàn bộ cán bộ công nhân viên chức huyện.

Đương nhiên, tiền lương không đủ để phát cho nhân viên, chuyện này chuyện kia phát sinh. Nếu tháng này phát đủ tiền lương cho cán bộ công nhân viên chức thì từ này về sau hàng tháng người ta đều hy vọng được nhận đủ tiền lương.

Nếu không được nhận tiền lương đúng hạn thì người ta sẽ bực tức gây rối. Cho nên Diệp Phàm suy đi tính lại thì thấy hay là cuối năm nên lấy tiền thưởng phúc lợi làm tiền lì xì.

Kết cục tất nhiên là ai cũng vui mừng.

Cán bộ công nhân viên chức Ma Xuyên đều nói năm nay được hưởng phúc của Bí thư Diệp, còn được lĩnh khăn trải giường và một khoản tiền lì xì 50 đồng.

Chuyện này thì là chuyện đại sự đầu xuân trong mười mấy năm xây dựng huyện đến nay. Toàn bộ cán bộ công nhân viên chức của huyện cảm thấy hy vọng tăng lên nhiều, cảm thấy có chút hy vọng, trông chờ.

Đương nhiên cũng có lời ra tiếng vào, nói là Bí thư Diệp bắt người ta đóng góp tiền lì vì, loạn tiền thưởng vì người tìm vinh quang, tìm chính trị tài chính, vân vân.

Dù sao thì thói đời này ai cũng có. Trước tình hình này đám người Vi Bất Lý, Thiết Đông tất nhiên là bất mãn. Bởi vì toàn bộ danh vọng Diệp Phàm lấy hết cả rồi, tất nhiên là bọn họ chỉ còn cách đỏ mắt trông chờ.

Nhà họ Mã và nhà họ Thiết đương nhiên không thể nào giữ được hòa khí. Nhìn thấy huyện Ma Xuyên vui mừng chuẩn bị đón năm mới, mùi thuốc súng dường như chen ngang giữa bọn họ.

Ngày mồng 5 tháng 2.

Aoi bị bỏ rơi hai ngày. Hình như ông ta cũng không vội vàng, không hề liên hệ với chính quyền Ma Xuyên. Ở Ma Xuyên cũng không ai để ý đến ông ta.

Ba giờ chiều.

Diệp Phàm cùng với Chủ nhiệm Địa ủy Trịnh Chí Minh dẫn theo chuyên gia khảo cổ và đoàn người ở phòng văn hóa huyện Ma Xuyên tới Bối Diệp Cốc.

Do nhận lệnh của Trang Thế Thành trước hết điều tra tình trạng hiện tại của Bối Diệp Cốc Lang Kiều nên tổ chuyên gia tỉnh đến đây để kiểm tra.

Đối với chuyện này thì sau khi có cuộc đấu đá giữa Trang Thế Thành và Chủ tịch Địa khu Vương thì Vương Triều Trung không dám chống đối gì nữa. Tất nhiên ông ta cũng không dám chậm trễ. Dù sao đây cũng là chuyện mà Bí thư tỉnh ủy Quách đã nói tới, hơn nữa còn liên quan đến Tướng Tống của Tổng cục Hậu cần.

Mặc dù Vương Triều Trung và Trang Thế Thành kiểu gì cũng sẽ không cùng phe nhưng trước tiên phải làm tốt việc này. Do vậy ông ta trực tiếp ra lệnh cho cục Tài chính địa khu chuyển tiền xuống cho phòng Tài chính huyện Ma Xuyên.

Trang Thế Thành lại trích từ quỹ bí thư ra khoản tiền một vạn tới quỹ Chủ tịch huyện của Diệp Phàm. Diệp Phàm lần này không cần phải lo lắng gì đến chuyện tiền nong nữa.

Thật ra thì đó là nhờ vào việc thông qua Diệp Phàm mà Trang Thế Thành và Hạ Hải Vĩ thiết lập được quan hệ tốt với nhau nên tâm trạng Trang Thế Thành khá hài lòng.

Vì vậy ông ta cũng phải tỏ vẻ quan tâm một chút tới Diệp Phàm, thông qua việc chuyển tiền cho Diệp Phàm theo việc ở Bối Diệp Cốc Lang Kiều. Cớ này đến thật đúng lúc khiến cho không một ai dám đưa ra điều tiếng gì.

- Trưởng ban Thư ký Trịnh, ông xem xem, Bối Diệp Cốc Lang Kiều đã trải qua gần hai trăm năm, bị mưa gió bào mòn, cần phải tu sửa nhiều. Nếu không sửa chữa thì sợ rằng dẫn đến tai họa ngầm.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, phong cảnh Bối Diệp Cốc rất đẹp. Nơi đây tuy rằng hẻo lánh lạc hậu nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà lại khiến cho nó có vẻ rất gần gũi với thiên nhiên. Nước trong xanh và gợn sóng in hình trời mây núi non, cảnh đẹp khiến người ta chạnh lòng… Trưởng ban Thư ký Trịnh có nhiều xúc cảm.

Thuận miệng trò chuyện, ông ta quay về phía mọi người cười nói:

- Truyền thuyết kể rằng bối diệp kinh viết trên lá cây, vốn là kỹ thuật của Ấn Độ. Trước khi kỹ thuật làm giấy rơi vào tay người Ấn Độ thì họ hay dùng lá cây bối diệp để viết lên đó. Nhóm Phật tử cũng dùng lá bối diệp để viết nên Phật giáo kinh điển và bức trang tượng Phật. Bởi vậy mà cái tên Bối diệp kinh đã có lịch sử 2500 năm, chỉ dùng để nói tới hai loại văn tự "trai tạp" và "ngói đều", có khi là dùng kim đâm. Đó là tư liệu có được từ việc nghiên cứu văn hóa Tây Tạng cổ đại, ngôn ngữ văn tự Phật giáo, nghệ thuật tôn giáo.

- Trưởng ban Thư kí trịnh vừa nói chuyện này khiến tôi nảy sinh một ý hay.

Diệp Phàm nịnh bợ Trịnh Chí Minh.

- Không thể tưởng được Bí thư Trịnh có thể nhớ rõ như vậy. Thật sự là tài văn chương hơn người.

Lời nịnh hót của hắn thốt ra hết sức tự nhiên.

- Bí thư Diệp nói sao, xin anh nói rõ hơn một chút?

Trịnh Chí Minh có vẻ như đang cao hứng.

- Vâng, Chủ nhiệm Nông, cô nói xem, có phải là Bối Diệp Lang Kiều của huyện chúng ta có liên quan tới Phật giáo hay không, nếu có, nơi này sau khi tu sửa xong thật ra có thể sử dụng để làm nơi du lịch, gọi Diệp Bối Cốc một ngày tham quan thì thế nào?

Diệp Phàm tiện thể cười nói.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.