Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạ Mị Nhi VS Ngọc Kiều Long

Phiên bản Dịch · 2410 chữ
  • Vì sao? Điều này còn không đơn giản sao? Anh đã quên ước hẹn của hai chúng ta rồi sao?

Ngọc Kiều Long miệng thì nói, mắt lại nhìn Tạ Mị Nhi quyến rũ thùy mị. Nếu so sánh hai cô thì Tạ Mị Nhi trời sinh quyến rũ, còn Ngọc Kiều Long thì hồn nhiên và có khí chất. Tạ Mị Nhi lại thành thục hơn nhiều, xuân lan thu cúc mỗi người mỗi vẻ.

- Ước hẹn, chúng ta có ước hẹn gì, thật là khó hiểu

Diệp Phàm trong lòng nói thầm, lén liếc nhìn Tạ Mị Nhi ở bên cạnh, phát hiện vẻ mặt của cô ấy khá bình tĩnh, giống như không hề có biểu hiện ghen tuông gì thì mới thở phào nhẹ nhõm

- Đây là chuyện của hai chúng ta, tôi không muốn nói cho mấy con hồ ly lẳng lơ biết, hừ

Ngọc Kiều Long tuy rằng không có rõ ràng chỉ ra ai là hồ ly lẳng lơ, nhưng lời nói đó cho dù là một kẻ ngốc cũng nghe ra được, không phải chỉ Tạ Mị Nhi thì còn ai?

- Ha ha… Ngọc tiểu muội, cô với Chủ nhiệm Diệp có hẹn ước gì thì đó là chuyện của hai người, chớ đừng kéo tôi vào. Hơn nữa, tôi và Chủ nhiệm Diệp chỉ là quan hệ bạn bè, không phải loại mà cô nghĩ

Tạ Mị Nhi không ngờ nói ra một câu khó hiểu, dường như muốn gạt bỏ hết mối quan hệ với Diệp Phàm, điều này khiến cho Diệp Phàm rất là kỳ lạ

Nếu nói Tạ Mị Nhi sợ Ngọc Kiều Long, điều đó có lẽ không có khả năng. Chú của Tạ Mị Nhi là Tạ Quốc Trung, là kẻ đầu to ngồi vững vị trí nhân vật thứ ba trong thành phố, thế lực chưa chắc kém hơn so với Ngọc gia ở Ngư Dương, thật có chút quái dị

- Hừ, còn muốn gạt người. Tay trong tay, vai kề vai còn nói không có quan hệ? Cũng như vậy rồi còn nói không có quan hệ vậy thế nào mới cho là có quan hệ?

Có phải đợi làm cái đó rồi mới là có quan hệ? Không biết xấu hổ

Ngọc Kiều Long phỏng chừng thật sự là tức giận, hai chữ lên giường ngại nói ra, nhưng lời đó vừa nói ra cũng là làm cho Diệp Phàm nhức đầu rất nhiều.

- Cô nói gì thế? Có liên quan gì đến cô? Đây là chuyện giữa tôi và Mị Nhi. Cho dù là cái đó rồi thì cũng là không có liên quan gì đến cô, ha ha…

Diệp Phàm nhướn mày lên, dứt khoát làm rõ, nhìn bộ dạng bắt gian của Ngọc Kiều Long thì tức giận

Bản thân với cô ta cũng quả thật không có quan hệ gì, lần trước còn không phải vì cô ta cứ cố đòi ở nhà hắn, làm cho hắn không thể không buông tha cho ba của cô ta là Ngọc Hoài Thăng

Lúc ấy cũng là bị ba mẹ của hắn ép buộc, đến nay vẫn còn buồn bực đến trào máu, không ngờ người con gái này lại gây sự, thật mẹ nó tuyệt đối không thể nhịn được

- Được! Được! Nghe thấy không có Tạ Mị Nhi, anh ta cũng làm rõ, một đôi cẩu nam nữ. Tôi khinh…

Ngọc Kiều Long tức giận đến mặt đỏ bừng, thân mình đều run rẩy, hốc mắt giống như hơi ướt át, phỏng chừng nước mắt đều chứa trong hốc mắt rồi. Liên tục khinh hết mấy tiếng, bộ dáng cực đoan khinh bỉ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhìn đến nỗi hắn trong lòng sợ hãi

Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, quyết định đùa nghịch con nhỏ này một phen đến cùng rồi nói sau. Mắt đảo nhìn một vòng, phát hiện con hẻm nhỏ này dường như không có người nào khác ra vào

Lập tức túm chặt Tạ Mị Nhi vào trong lòng, mặt hướng tới Ngọc Kiều Long, vẻ mặt dâm đãng, miệng kề sát trên môi Mị Nhi hôn một cái

Hắn kêu lên:

- Môi của Mị Nhi thật là thơm

- Anh…Anh…

Ngọc Kiều Long tức giận đến nổi toàn thân run lên, đột nhiên ánh mắt hung dữ, giống như con sư tử cái Hà Đông phát tình, cũng không biết sức mạnh từ đâu tới, một phen lao thẳng tới. Diệp Phàm cũng không đề phòng trước cô ta sẽ tức giận như vậy, không cẩn thận bị đẩy một cái, Tạ Mị Nhi bị cô kéo từ trong lòng hắn ra

- Tao đánh chết mày con hồ ly lẳng lơ

Ngọc Kiều Long giương nanh múa vuốt đánh về phía Tạ Mị Nhi còn đang sững sờ chưa kịp bừng tỉnh

- Gây chuyện đủ chưa? Hừ

Sau lưng vang lên một giọng nói lạnh đến tận xương, tay của Ngọc Kiều Long còn chưa nắm lên người của Tạ Mị Nhi, nhưng thân mình giống như chịu một sức mạnh rất lớn kéo lại, đứng không vững nữa, xoay mấy vòng, vội vàng đưa tay tựa trên tường mới đứng vững, bằng không, chắc chắn như chó gặm bùn hay là ngã chỏng vó.

- Mị Nhi, chúng ta đi, đừng để ý bà điên này

Hắn không hề nể tình, hừ một tiếng, kéo Tạ Mị Nhi nhanh chóng rời khỏi, nhìn cũng không thèm nhìn Ngọc Kiều Long đang đứng tựa trên vách tường, gương mặt tràn đầy nước mắt

- Em gái, em sao rồi?

Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói có chút lo lắng của Kháo Sơn Hổ, bên cạnh còn có Ngọc miêu, Ngọc hổ, Ngọc cẩu và vài người của Ngọc gia

- hic hic…

Ngọc Kiều Long nhún vai, dường như nhìn thấy cứu tinh, rốt cục khóc thút thít ra tiếng, chỉ vào Diệp Phàm khóc ròng nói:

- Anh, anh ta ức hiếp em

- Ức hiếp em, đánh em sao

Khuôn mặt của Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng lập tức trầm xuống, mặt mày tối tăm

Gã liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nghĩ tới cơn tức phải chịu đựng từ trước tới nay, nghĩ tới Ngọc gia bị hắn làm cho suýt chút trào máu

Gã không thể nào nhịn được nữa, hét lớn:

- Diệp Phàm, có phải mày âm hồn không tan hay không? Lần trước mày ở trước bàn dân thiên hạ ức hiếp em gái tao, bây giờ không ngờ ở trong con hẻm nhỏ còn dám chuyện xưa tái diễn, thật không biết xấu hổ, rốt cuộc mày có phải là đàn ông hay không.

Theo tiếng hô của Ngọc Thế Hùng, cái gọi là tứ linh của Ngọc gia lập tức bao vây Diệp Phàm. Biệt hiệu tứ linh Ngọc gia là dành cho Ngọc miêu Ngọc Thiết Quý, Ngọc cẩu Ngọc Đỉnh Ngưu, Ngọc hổ Ngọc Tiểu Thiên, Ngọc ly Ngọc Đinh Đang.

Bốn người kỳ thật là tay đấm sắt của Kháo Sơn Hổ, một số sản nghiệp của Ngọc gia đều do những người này trông coi

Ngọc cẩu tên thật là Ngọc Đỉnh Ngưu, tính tình nóng nảy nhất, sớm đã không nhịn được rồi. Nhìn thấy trên vách tường trong con hẽm nhỏ có dựng vài thanh củi, tiện tay cầm vào trong tay, một bước nhấc lên, mặc kệ sống chết chạy thẳng tới chỗ Diệp Phàm đánh cho vài gậy lên người hắn

- Anh Phàm, anh mau chạy đi

Thấy Ngọc cẩu thế tới dào dạt đã dọa cho Tạ Mị Nhi sợ hãi. Thân mình xông lên trước, chắn ở trước người Diệp Phàm

Trong mắt cô, Diệp Phàm làm sao có thể đánh thắng mấy kẻ hung dữ này, tứ linh này ở khu vực Ngư Dương cũng là nổi tiếng đánh nhau

Đừng nói Ngư Dương, ngay cả mấy huyện lân cận của tỉnh Chiết Ninh nghe nói 4 người này đều có chút sợ hãi, huống chi còn có tên thủ lĩnh danh tiếng lẫy lừng Kháo Sơn Hổ

Nhưng cùng lúc với Tạ Mị Nhi thét chói tai thì ngoài ra cũng có một giọng nữ kêu lên:

- Đừng mà anh Đỉnh Ngưu

Đương nhiên là giọng nói của Ngọc Kiều Long ở sau lưng, chỉ là âm thanh quá nhỏ, bị âm thanh của Tạ Mị Nhi lấn át, người bình thường cũng không nghe được

- Đừng sợ Mị Nhi, mấy con chó sợ cái gì, ha ha…

Diệp Phàm trên khóe miệng mỉm cười hòa hoãn, nụ cười này thì Tề Thiên là quen thuộc nhất rồi. Đây là nụ cười tiêu biểu lúc hắn sắp gặp xui xẻo, nếu Tề Thiên ở đây chắc chắn sẽ lui vài bước để tránh gặp vạ lây.

Diệp Phàm nhẹ nhàng túm Mị Nhi vào trong lòng, tay phải tung ra một cú đấm, tránh qua khúc củi của Ngọc cẩu, thủ thế cong một cái, đụng thẳng vào cánh tay thô to của Ngọc cẩu

Một tiếng giòn vang, Diệp Phàm thản nhiên cười không hề nhúc nhích, tuy nhiên, đồng chí Ngọc Đỉnh Ngưu cũng bị một cú đấm đụng ra xa 3m, nghiêng nghiêng ngã ngã sau cùng đụng vào một hàng củi, phỏng chừng cũng là tương đối đau, răng cũng cắn lại

Bởi vì đống củi đó cũng rất thô ráp, thứ như vậy dù sao cũng dùng để đốt, ai có nhã hứng đi dày công mài dũa. Chỉ là đồng chí Ngọc Đỉnh Ngưu rất cứng rắn không có hô đau mà thôi

Tuy nhiên, cơ bắp của gã lại đang run lên, đó là hiện tượng sinh lý tự nhiên, con người không thể khống chế

- Thật có tài, ăn một đòn của tao

Phía sau truyền đến giọng nói khinh miệt của Kháo Sơn Hổ

- Chậm đã, chơi như vậy cũng không có ý nghĩa gì

Diệp Phàm vung tay lên hắng giọng cười nói, trong mắt tràn ngập nụ cười khinh thường hòa ái

- Thích gì thì nói ra, ông tiếp hết

Ngọc miêu Ngọc Thiết Quý phất một tay hô

“Thằng nhóc, đừng có xung như vậy. Lần trước ở cục công an bị mình làm cho một cánh tay bị tàn phế, còn lại một cánh tay mà còn không yên”

Diệp Phàm thầm nghĩ, miệng một chút cũng không chậm, nói:

- Chúng ta đến nghĩa trang liệt sĩ đi, ở đó im lặng. Mấy người các anh cùng xông lên đi, muốn chơi thì phải chơi lớn một chút, đánh cược một trận thế nào?

- Mày nói chuyện phải cẩn thận, đừng nói quá, 4 người bọn tao cùng xông lên, chỉ dựa vào mày, cần thiết sao?

Ngọc ly Ngọc Đinh Đang tuy nói là nữ, âm thanh cười nói cũng hơi giống con quạ kêu xuân.

- Như thế nào, không dám đánh cuộc sao? Không phải 4 người, là 5 người chúng mày

Diệp Phàm khinh miệt nhìn lên, không ngờ ngay cả Kháo Sơn Hổ cũng bị kéo vào

- Ha ha ha... Từng thấy kẻ điên cuồng nhưng chưa từng thấy kẻ điên cuồng đến không muốn sống như vậy. Được! Được! Chiêu này Kháo Sơn Hổ tao tiếp. Nếu đã muốn đánh cuộc thì phải có chút tiền

Kháo Sơn Hổ không ngờ đồng ý

Nhưng thật ra khiến tứ linh Ngọc gia cảm thấy mất mặt, 4 người bọn họ lên trận đã coi như rất nể mặt Diệp Phàm rồi, còn muốn cộng thêm lão đại Kháo Sơn Hổ, điều đó thì có chút ức hiếp kẻ yếu, dường như xưa nay đều không phải là phong cách của Kháo Sơn Hổ, lão đại của hôm nay dường như có chút kỳ lạ

Bốn người bọn họ đương nhiên sẽ không hiểu tâm lý của Kháo Sơn Hổ, kỳ thật trong lòng Ngọc Thế Hùng cũng có chút nghi hoặc.

Vẫn luôn hoài nghi Diệp Phàm có phải có luyện qua mấy chiêu hay không, lần trước nghe Lý Hoành Sơn nói Diệp Phàm là anh em kết nghĩa của đoàn trưởng Thiết binh đoàn Báo Săn. Nếu người xuất thân từ binh đoàn Báo Săn đều là người tài ba, vậy Thiết Chiêm Hùng tuyệt đối là một cao thủ.

Từ đó suy ra, Thiết Chiêm Hùng chẳng lẽ không dạy cho thằng nhóc này vài chiêu, vậy Diệp Phàm rất có khả năng cũng là cao thủ

Hơn nữa, từ một cú đấm của thằng nhóc này làm cho Ngọc cẩu văng ra vách tường cách xa 3m, có thể thấy quả thật có chút tài năng

Cho nên hôm nay vì an toàn mà suy xét, quyết định hạ thấp thân phận, cùng tứ linh quật ngã thằng nhóc kiêu ngạo, ngông cuồng rồi nói sau

Về phần nói mất mặt hay không mất mặt chỉ là thứ yếu, đánh thắng mới là vương đạo. Hiện tại Kháo Sơn Hổ đã thành thục, cũng biết được lập kế hoạch rồi

- Giải thưởng thắng cược, anh nói xem dùng gì làm giải thưởng thắng cược?

Diệp Phàm hơi hơi ngạc nhiên, thầm nhủ không phải là đồng chí Kháo Sơn Hổ muốn đưa tiền đến đây chăng, vì từ chối thì bất kính, có thể đánh một trận, lại kiếm được tiền, chuyện nhất tiễn song điêu (một cung tên bắn hai con nhạn) là khá tốt, thời buổi này không có ai chê tiền nhiều

Hơn nữa, loại người giống Kháo Sơn Hổ tuy rằng tương đối độc, nhưng nghĩa khí giang hồ học được trong TV cũng tương đối nặng, nếu thua rồi phỏng chừng cũng sẽ chịu thua

- Rất đơn giản, mày thua rồi thì xin lỗi em gái tao, mặc cho nó trút giận

Kháo Sơn Hổ ha hả cười gượng nói.

- Đại ca, chỉ là điểm này thì quá dễ dãi cho thằng nhóc này rồi, tốt nhất làm cho nó chảy ít máu mới được

Ngọc miêu sờ sờ lưng của mình bị vách tường cấn đến đau nhức hô nói

- Chảy máu, được, Diệp Phàm, cộng thêm 500 ngàn tiền cược có dám hay không? Đừng nói mày không có tiền, có thể viết giấy nợ, lãi suất một ngày 5% là được rồi, ha ha ha…

Kháo Sơn Hổ liếc nhìn Diệp Phàm một cái, tình thế tương đối mạnh

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.