Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh cuộc ba triệu

Phiên bản Dịch · 1870 chữ
  • Cháu, chẳng qua là cháu thấy tức thay.

Quách Thu Thiên nói xong định tiến lên ngăn cản, tuy nhiên bị cô kéo lại, đưa mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng nhỏ giọng cười:

- Thu Thiên, vừa rồi người đàn ông trung niên kia hình như có quan hệ rất tốt với Tề Chấn Đào, có thể có quan hệ với Tề Chấn Đào thì sẽ là người không có đầu óc sao? cháu đấy, người trong cuộc thường mê muội.

Quách Mỹ Phượng nói câu này, lập tức làm Quách Thu Thiên tỉnh lại, không dám lên tiếng nữa.

- Tốt lắm, chuẩn bị một chút rồi bắt đầu

Mâu Cương sợ Diệp Phàm thay đổi lập tức nói.

- Từ đã, nếu đánh cược phải đánh lớn, một ván 50.000 thế nào, ba ván thắng hai,

Thiết Chiêm Hùng vung tay lên nói.

- 50.000

Mâu Cương đưa mắt nhìn Thẩm Khai. Một ván 50.000 đúng là đã vượt qua khả năng của anh ta, chính xác là quá lớn. Gia đình Mâu Cương không giàu có, chẳng qua cha anh ta thu tiền bất chính thôi, tiền thu được không nhiều, dù sao, Ủy ban Kỷ luật vẫn đang ở trên đầu. Bình thường đi theo Hứa Thông, đều là Thẩm Khai chi tiền hết, cho nên không cảm thấy mình ít tiền.

- Đánh cược!

Thâm Khai không hề nháy mắt gật đầu, hơn nữa chỉ vào mọi người nói:

- Tất cả mọi người ở đây đều làm chứng, đừng có đổi ý là được.

- Đổi ý, trong thẻ này có 3 triệu, cũng đủ đánh mấy ván

Thiết Chiêm Hùng thản nhiên lấy trong cặp da ra một tấm chi phiếu.

- Được, ta mời nhân viên quản lý làm chứng, tôi đây cũng có một tấm thẻ, 5 triệu. Mời người nhân viên làm chứng một chút, tạm thời để ở đó

Thẩm Khai nhận chi phiếu cả của mình cùng đưa cho nhân viên quản lý sân bóng.

Tuy nhiên thằng nhãi này giống như vẫn chưa hết giận, quyết định tăng lợi thế, dù sao hôm nay cũng thắng chắc rồi, không kiếm thêm chút nữa thì không sướng, lập tức trong lòng hung ác, giơ tay lên nói

- Anh này, anh có thẻ 3 triệu, chúng ta đánh cược một ván duy nhất, 3 triệu thì thế nào?

- 3 triệu, không thể, anh Thiết, thế nhiều lắm, hơn nữa, em vừa mới học...

Diệp Phàm lúc này phản đối, thái độ rất kiên quyết, hắn đương nhiên là giả vờ.

Màn trình diễn này thật ra quá thật, trên mặt lộ vẻ lo lắng, khiến Thiết Chiêm Hùng thở dài trong lòng “Thằng nhóc này, biểu diễn không tồi, không đi làm diễn viên thật đáng tiếc”

Lập tức cũng phối hợp với Diệp Phàm tỏ vẻ suy nghĩ, đương nhiên là muốn suy xét lời Diệp Phàm nói. Thiết Chiêm Hùng đương nhiên phải câu cá lớn, có 3 triệu, muốn người 1,5 triệu cũng không tồi.

Thật ra Thiết Chiêm Hùng lương lậu cũng không có gì đặc biệt, một tháng cao nhất cũng chỉ có 50 ngàn là tối đa.

Tuy nhiên Thiết Chiêm Hùng là cao thủ lục đẳng, đương nhiên cũng có nhiều việc kiếm ra tiền. Tuy nhiên một năm thu nhập cũng không quá 1 triệu, Diệp Phàm thì nếu không phải hắn có y thuật kỳ lạ thì muốn kiến tiền cũng khó.

Đương nhiên, Thiết Chiêm Hùng là người mà làm việc gì cũng là do nhà nước, ăn chơi đều có người trả, về cơ bản thì 1 triệu là cũng đủ tiêu xài cả năm.

Thấy Thiết Chiêm Hùng giống như đang suy nghĩ, Mâu Cương ra đòn sát thủ, cười khinh miệt nói:

- Lớp trưởng Diệp, cậu đường đường là lớp trưởng, Trưởng ban Tống của tỉnh ủy cũng nói cậu là một nhân tài, có thể kéo được hàng trăm triệu đầu tư, hôm nay sao lại nhát gan như vậy? Xem ra tôi đánh giá cậu cao quá, nếu không như vậy, không dám thách đấu cũng đúng, chí cần cậu làm như Hàn Tín là được.

Lời nói đùa của Mâu Cương làm mấy người bọn chúng ha hả cười đồng lõa, cười không ngừng đến mức phải ôm bụng gập người.

- Mâu Cương, cậu nói câu này ý gì, tôi không hiểu?

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Chuyện Hàn Tín ngày xưa tôi tin cậu Diệp đã nghe qua, cũng đã biết.

Hàn Tín năm đó không dám ứng chiến liền làm, hôm nay lớp trưởng Diệp không dám ứng chiến, làm giống Hàn Tín vậy.

Tôi khâm phục lớp trưởng Diệp có trí tuệ số một ha ha ha

Mâu Cương cười không ngừng, dạng chân ra, dường như đang chờ Diệp Phàm chui qua.

- Mâu Cương, được, đánh cuộc

Diệp Phàm làm bộ dạng hổn hển, mặt đỏ phừng phừng, quát lên.

- Đánh cuộc

Thiết Chiêm Hùng giống như bất đắc dĩ gật đầu.

- Vậy thì bắt đầu đi! Một trận là phân thắng bại.

Mâu Cương chỉ vào lỗ xa nhất nói:

- Lớp trưởng Diệp, chúng ta ai đánh vào lỗ đó thì đó là người thắng. Ví dụ tôi đưa bóng vào lỗ đó dùng 10 gậy, cậu dùng 15 gậy thì tôi thắng, hiểu chưa?

- Được rồi, ai đánh trước?

Diệp Phàm gật đầu.

- Oẳn tù tì quyết định ai đánh trước,

Mâu Cương nói rõ ràng.

Trò này Diệp Phàm rất giỏi. Với mắt của Diệp Phàm thì chỉ cần Mâu Cương vừa giơ tay ra đã đoán được y sẽ ra cái gì. Kết quả đương nhiên là Mâu Cương chơi bóng trước.

Lúc này, Mâu Cương là nhân vật trên sân khấu, thằng nhóc này còn rất ra vẻ, khoát tay áo, chỉnh lại thắt lưng, vẻ tự đắc, lại được mấy người bạn không ngừng vỗ tay cổ vũ, đương nhiên là muốn tạo ưu thế cho anh ta.

Bởi vì lần này một trận là phân thắng bại, cho nên lựa chọn bóng ở một khoảng cách xa, khó khăn tương đối lớn.

Lựa chọn đặt bóng không ngờ là một triền núi, lại phải đánh lên trên, trải qua một bãi cát dài, còn có mấy ô nước, khó khăn khá lớn.

Chỉnh không tốt, bóng sẽ rơi xuống bãi cát, tìm không thấy, lúc đó không tìm thấy bóng còn đánh gì nữa, cho dù tìm thấy thì đánh tiếp cũng rất khó khăn. Qua các mặt nước còn khó hơn, so với chướng ngại vật thì khó gấp n lần.

Nói ngay như bụi rậm cỏ tranh kia, bóng rơi vào đấy có thể tìm thấy, nhưng tìm thấy nhưng tìm thấy rồi đánh ra cũng rất khó khăn.

Sân bóng lúc thành lập mục đích để mọi người giao lưu và các cầu thủ giao đấu. Không ngờ lúc này để đám người Mâu Cương lợi dụng làm công cụ kiếm tiền.

Kỹ thuật của Mâu Cương chính xác không tồi, sức lực cũng tốt, qua vài vũng nước cũng xong, các bờ cát cũng chỉ dừng lại vài cái, hai gậy đã có thể vượt qua. Cả một khoảng cỏ dài cũng chỉ dừng lại vài gậy là xong, một tiếng sau cuối cùng cũng đánh trúng lỗ, tổng cộng Mâu Cương cần 28 gậy để đưa bóng vào lỗ.

Gậy cuối cùng vừa xong thì tiếng vỗ tay như sấm dậy, Thẩm Khai thở phào nhẹ nhàng, chỉ sợ Mâu Cương không đánh bóng đến, bởi vì khó khăn thật sự rất lớn.

Lúc này ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Diệp Phàm, lúc này mọi ngươi đã vây quanh, mọi ánh mắt đều nhìn Diệp Phàm chằm chằm, Diệp Phàm có vẻ có chút áp lực.

Mười người thì chín người thở dài nghĩ “Cậu nhóc này thua thật rồi, nghe nói cậu cũng chỉ vừa mới học chơi bóng, không ngờ lại thách đấu với Mâu Cương một ván 3 triệu, nghe nói số tiền này là của một người đồng hương với hắn tên là Thiết ca chi ra.”

“Dốt lắm, không suy nghĩ gì!” Quách Thu Thiên thầm mắng trong lòng, thật ra Thái Hồng Ngẫu cũng đang thầm mắng hắn.

- Ha ha, nói thật, tôi hôm nay mới cầm vào gậy lần đầu tiên. Tuy nhiên, tôi số lại rất đỏ.

Anh Thiết, vừa rồi lúc chúng ta ra cổng không phải là gặp thầy tướng số, ông ta nói hôm nay là ngày em gặp may, có sao tốt soi sáng, tiền sẽ từ trên trời rơi xuống.

Chẳng phải là nói tới 3 triệu này sao?

Diệp Phàm nhún vai, vẻ mặt thoải mái, quay đầu hỏi Thiết Chiêm Hùng.

- Thầy tướng số đó nghe nói là xem cho mười người thì chín người đúng, nếu tính không đúng chúng ta về đánh ông ta một trận, mẹ ôi, đi toi của chúng ta 10 tệ lì xì

Thiết Chiêm Hùng cười mắng.

- Em nói với anh, anh đừng có ủ rũ làm gì, 3 triệu này còn chưa tính, 10 tệ đó tính gì

Diệp Phàm khẽ cười nói.

Hắn cầm gậy còn giơ giơ tỏ ý xem có nặng không, cảm giác thấy hàng trăm ánh mắt đang nhìn mình, hướng gậy về phía xa cách đó khoảng mấy trăm mét, ý nói sẽ đánh xa thế.

Tuy nhiên, thật đáng tiếc, sử dụng sức rất lớn nhưng lại không đánh trúng cầu, đánh hụt!

Bọn Mâu Cương mừng rỡ cười không ngừng, nói:

- Lớp trưởng Diệp, xem ra đừng nên dùng hết sức mà lại không đánh trúng cầu như thế, đã dùng một gậy rồi, mọi người tính chuẩn đi, đừng nên để đến lúc đánh mấy gậy mà người ta không thể nói nên lời, ha ha ha…

Hứa Thông, Mâu Cương cười rung đùi, đắc ý.

- Ha ha, nhìn nhầm nhìn nhầm!

Diệp Phàm nhún vai, đưa mắt nhìn mọi người một cái. Lại giơ gậy lên, lần này vẻ mặt như ra sức nhiều hơn nữa, bởi vì mặt hắn đỏ hết lên.

- Bụp!

Lần này đánh chuẩn, quả bóng làm một đường pa-ra-bon bay trên không trung.

- Bụp

Bóng bay một đoạn xa, không ngờ một gậy lại đánh bóng đến tận bãi cát cách đó 300m, lập tức mọi người đều ồ lên.

- Anh Hứa, anh xem lớp trưởng chúng ta lợi hại không? Đánh bóng còn hơn cả phi tiêu.

Mâu Cương đắc ý cười nói.

- Phi tiêu thì tính gì? Còn có thể đến tận Mỹ, Lớp trưởng Diệp không đi quân đội quốc gia thật đánh tiếc

Thẩm Khai vui vẻ nói, thằng nhóc này quay sang phía Diệp Phàm nói:

- Lớp trưởng Diệp, có cần bảo người quản lý mang cuốc đến để đào tìm bóng không, nếu không, ha ha..

- Dùng cuốc được sao? No, Tôi rất may mắn, có phúc, 3 triệu này tôi đã định rồi. Ông này cũng không tin là không được, ngay cả đánh vớ vẩn cũng phải đưa bóng vào lỗ

Diệp Phàm cười lạ lùng, đôi mắt vừa động đậy, đã nhìn thấy bóng rồi.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.