Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưỡng hùng song đấu, ngư ông đắc lợi.

Phiên bản Dịch · 1986 chữ

Lúc đó toàn bộ Thủy Châu chỉ có một sân Golf, chính là ở một thung lũng có phong cảnh tuyệt vời ở huyện Giang Lưu của thành phố Thủy Châu, toàn cây dương mai, nơi đó có thể thư giãn nghỉ ngơi, khí hậu rất trong lành.

Cũng có thể thoải mái đắm mình trong suối nước nóng, tiện nghi cũng đầy đủ, gọi là Sân Golf suối nước nóng Thủy Châu.

Cách Thành phố Thủy Châu 20 km, diện tích hơn 100 ha, được thiết kế hoàn toàn theo tiêu chuẩn quốc tế, bao quanh là núi và một dòng suối, cùng với cây dương mai, cảnh vật yên tĩnh, xinh đẹp.

Tuy nhiên, nơi này cũng chỉ có các quan chức và người giàu có mới có thể đến, vào sân cần có thẻ hội viên, không có cấp bậc nhất định và không có tiền thì không vào được.

Đương nhiên, thẻ hội viên cũng chia cấp bậc, thẻ bạch kim, thẻ đồng, và thẻ bình thường.

Cao nhất chính là thẻ bạch kim, trông vừa cổ điển vừa trang nhã. Thẻ của các quan lớn thì đều do Chủ tịch sân bóng tặng, người giàu muốn đến đây đều phải mua.

- Anh Tề, hôm nay chúng ta đánh cuộc một phen,

Thiết Chiêm Hùng đã già nhưng vẫn mặc bộ đồ rất trẻ

Nhưng thật ra làm cho Diệp Phàm có cảm giác không hiểu thầm nghĩ “Anh Thiết cũng thật chạy theo thời thượng, kiểu quần áo này chỉ để cho trẻ con mặc, anh ta mặc trên người, không đủ điềm đạm, chín chắn”

Tề Chấn Đào mặc một bộ đồ trắng, có vẻ tự nhiên, cho dù đổi quần áo nhưng khí thế quan chức ở bên trong cũng hiện ra rõ, khó có thể che dấu, đáp lại nói:

- Được, anhu Thiết, lâu không gặp, có phải anh sẽ cho tôi ưu đãi, có phải ở Thủ đô về có cái gì đó tốt hơn, đánh cuộc một phen, được, anh muốn đánh cuộc gì?

- Đánh cuộc gì? cậu Diệp, cậu nói nên đánh cuộc gì? Chúng ta nghe cậu ta được không?

Thiết Chiêm Hùng đột nhiên nhìn về phía Diệp Phàm cười nói.

- Hỏi em?

Diệp Phàm bị hỏi bất ngờ, lập tức ngây người, tuy nhiên may mắn là cũng đã gặp Tề Chấn Đào vài lần, đã chuẩn bị tâm lý sẵn.

Lập tức bình tĩnh lại, bởi vì Thiết Chiêm Hùng vừa quay nhìn hắn trừng mắt, lập tức hiểu ngay, xem ra Thiết Chiêm Hùng muốn thừa dịp giúp mình một phen.

Đang định trả lời thì Tề Chấn Đào cũng cười nói:

- Được, cậu bạn trẻ này nhất định rồi, chúng ta nghe cậu ta xem, ha ha

- Vậy đánh cược tối nay ai thua mời ăn tối nhé, lần trước em có đến quán Bát Bảo Các gần trường Đảng ăn thấy món ăn ở đó cũng được lắm. Thích hợp khẩu vị của nhiều người, nếu tối nay đi, ai thua sẽ phải mời. Tuy nhiên, đồ ăn ở đó rất đắt tiền.

Diệp Phàm cố gắng bình tĩnh thản nhiên cười nói.

- Được, sẽ tới đó đi.

Thiết Chiêm Hùng ừ một tiếng vừa nhìn Tề Chấn Đào vừa cười nói

- Tuy nhiên, anh Tề, đến lúc đó anh đừng có quỵt nợ đấy nhé.

- Cũng được!

Tề Chấn Đào thản nhiên cười, đưa mắt nhìn Diệp Phàm một cái, dường như hiểu rõ ý trong lòng của Diệp Phàm rồi nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái, nói:

- Về quỵt nợ, giống như là anh Thiết đã làm vài lần, tôi thì không có tật xấu này.

- Ha ha, vài lần đó, là có nguyên nhân chính đáng, tôi quỵt nợ anh sao?

Thiết Chiêm Hùng ngừng một lát rồi nói.

Tề Chấn Đào chơi Golf không tồi, cũng ngang với Thiết Chiêm Hùng, khó phân cao thấp.

Thiết Chiêm Hùng lợi hại ở phát cầu còn Tề Chấn Đào thì về kỹ thuật. Diệp Phàm đương nhiên đảm nhiệm việc nhặt bóng, thường xuyên đi lại, cũng hiểu rõ hơn về nguyên tắc chơi Golf.

- Tiểu Diệp, đã từng chơi Golf sao?

Khi nghỉ ngơi, Tề Chấn Đào thuận miệng hỏi.

- Không có, vừa mới xem một chút thôi

Diệp Phàm khiêm tốn nói.

- Được để tôi dạy cậu

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Từ đã cậu Thiết, chúng ta thi đấu chưa xong, nếu đánh đến tối chưa phân thắng bại, đêm sẽ phải đói bụng. Cho nên tôi có một đề xuất mới.

Tề Chấn Đào cười ha hả, xem ra phải chơi đa dạng hơn.

- ha ha ha.. Là anh Tề ở đây!

Lúc này từ xa vang lên một giọng nói, Diệp Phàm quay đầu lại, giống như đã nghe giọng nói này ở đâu rồi thì phải nhưng không nghĩ ra.

Chợt thấy Tề Chấn Đào cười nói:

- Cơn gió nào mang Tư lệnh Trấn đến đây, bình thường khó gặp anh!

- Anh Tề, nơi các quan nghỉ ngơi dân thường như chúng tôi sao dám đến. Nơi này thật không thể chê

Tư lệnh quân khu Thiếu tướng Trấn Thanh Thành mặc bộ đồ dã ngoại bật cười ha hả, mang theo rất nhiều người đến đây.

- Ây da, là Phó Chủ tịch Tề hạ cố đến đây, họ Lô tôi thất lễ

Một người trung niên đứng sau Trấn Thang Thành nói. Người này là Chủ tịch suối nước nóng sân Golf Lô Định Nhất.

Vài quân nhân đi theo Tư lệnh cũng bước lên chào, Tề Chấn Đào trước đã từng ở quân đội, đối với các quân nhân tương đối hòa nhã, không có chút quan cách nào. Tuy nhiên, các quân nhân cũng không dám khinh thường, đều ăn nói cẩn thận.

- Anh Trấn, anh đúng là ngày càng phát tướng, xem ra ở đây một thời gian, không có thời gian chạy bộ huấn luyện dã ngoại nên bụng hơi to rồi. ha ha ha

Trấn Thang Thành đột nhiên nghe thấy tiếng cười vang, tiến lên xem xét

- Là anh Thiết à. Thật không thể tin được, khách hiếm gặp, hiếm gặp. Thật sự là khách quý.

- Còn không lại đây chào, muốn ăn đòn phải không?

Trấn Thang Thành đột nhiên ngừng cười, quay đầu nói với mấy người đi cùng còn đang ngỡ ngàng, người dám trêu chọc Tư lệnh Trấn là người thế nào.

Vài người hơi ngạc nhiên, cũng thấy bực, thầm nhủ “Ông không giới thiệu người này là ai, chúng tôi tưởng đó là bạn ông, bảo chúng tôi phải xưng hô thế nào?”

Tuy nhiên, mấy người quân nhân cũng không dám chậm trễ, vội bước đến, tuy nhiên không biết xưng hô như thế nào, cho nên mấy người đứng đó không biết nói thế nào, có chút xấu hổ.

- Anh ấy là Đoàn trưởng Thiết của Báo Săn

Diệp Phàm vừa thấy thế liền giải nguy cho mọi người.

- A...

Câu nói này làm mọi người xôn xao, mấy quân nhân kia tròn mắt ngạc nhiên, so với nhìn thấy Tề Chấn Đào có vẻ cung kính hơn. Mọi người đều đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội nói:

- Chào Thủ trưởng!

Tuy nhiên, mọi người cũng cảm thấy cám ơn Diệp Phàm.

- Miễn, miễn, đây là sân golf, cùng bắt mấy người họ làm thế làm gì

Thiết Chiêm Hùng khoát tay, với người ngoài như thế thì có vẻ rất không được. Tuy nhiên, đối với quân nhân mà nói thấy đấy là đương nhiên.

- Mấy cậu này, thấy người trong truyền thuyết đứng trước mặt đều nhìn đến rơi cả tròng mắt, bình thường không thấy các cậu cung kính như vậy bao giờ

Trấn Thang Thành tức giận cười mắng.

- Cậu này hình như họ Diệp?

Trấn Thang Thành nhìn Diệp Phàm một cái, có vẻ như không chắc chắn.

- Anh Trấn, tôi giới thiệu một chút, đây là anh em kết nghĩa với Thiết Chiêm Hùng tôi, Diệp Phàm. Hiện nay đang làm Phó chủ tịch huyện Ngư Dương, tuổi trẻ đầy hứa hẹn

Thiết Chiêm Hùng trịnh trọng giới thiệu.

Trấn Thang Thành cũng hiểu được cái gì đó, giơ tay ra, cười nói

- Anh Thiết, cậu anh em này của anh tôi đã gặp rồi, lần đó ở Lão Vương Thú Ký Thang, tướng quân Triệu đã đã nói chuyện về cậu ấy, tôi mới biết, không thể tin được. Anh Thiết đúng là có con mắt nhìn người.

- Ồ, vậy là tốt rồi

Thiết Chiêm Hùng ừ một tiếng.

Mấy người quân nhân đều tiến lại chào Phó Chủ tịch huyện Diệp. Nếu không có Thiết Chiêm Hùng và Trấn Thang Thành ở đây, mấy người thượng tá, đại tá đó sao có thể để mắt đến một Phó chủ tịch huyện nhỏ bé như Diệp Phàm.

Nhìn Trấn Thang Thành nắm tay Diệp Phàm thân thiết, xa xa dưới một cây đại thụ, bạn trong lớp học của Diệp Phàm, Quách Thu Thiên vội vàng đưa tay bịt miệng.

Cô này tròn mắt chạy về, lẩm bẩm:

- Kỳ lạ, sao anh ta lại ở đây, mà nhìn như rất thân thiết với Tư lệnh Trấn.

Với cấp bậc của anh ta, Tư lệnh Trấn không nên nhiệt tình đối với anh ta như vậy, việc này thật lạ. Anh ta không phải là một trong những con lãnh đạo ở Thủ đô chứ?

Đi xuống địa phương để đánh bóng bản thân, hình như không phải. Trong lớp học mình đã thăm dò tất cả.

Ngoài Hứa Thông và Chu Chí đều có người thân là ủy viên thường vụ ra, không có người nào khác. Người mặc bộ quần áo hoa kia là ai, giống như rất thân thiết với Tư lệnh Trấn, không phải là Tướng quân thì cũng là kẻ có tiền.

-Tiểu Thu, con lẩm bẩm cái gì ở đây?

Người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Quách Thu Thiên nhìn cô, sau đó cũng giương mắt nhìn về phía Tề Chấn Đào.

- Không có gì, cô!

Quách Thiên Thu không hề nhìn Diệp Phàm, tuy nhiên ánh mắt vẫn nhìn động tĩnh bên đó.

- Không có gì, con nhìn cậu nhóc kia làm gì? Không phải là công chúa Thu Thiên của cô để ý cậu ta chứ?

Người phụ nữ kia cười trêu.

- Cô, cô nói gì thế, đó là bạn học cùng lớp con, Diệp Phàm, làm Phó chủ tịch của huyện nghèo Ngư Dương, cùng học với nhau ở trường Đảng, anh ta là lớp trưởng, con sẽ thế nào, sao có thể quan tâm đến anh ta được.

Quách Thu Thiên vội vàng giải thích, nhìn giống như ăn trộm.

- Người như thế cũng đi đến đây. Kỳ lạ, chẳng lẽ là cháu của Tề Chấn Đào?

Cô của Quách Thu Thiên lẩm bẩm, đưa mắt nhìn Quách Thu Thiên, nghĩ cái gì đó

- Tề Chấn Đào, cô, cô nói người trung niên kia là Phó chủ tịch tỉnh Tề?

Quách Thu Thiên lại kinh ngạc một phen. Mắt không thể tròn hơn.

- Ừ, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề Chấn Đào, giống như rất thân quen với bạn Diệp Phàm của cháu. Điều này có vẻ lạ

Cô của Quách Thu Thiên có vẻ do dự.

- Cái gì là lớp trưởng của cháu, cô, cô, cô nói khó nghe quá

Quách Thu Thiên không buông tha, nói lại cô.

- Cô bé này, đừng nói xằng bậy, ở đây là đâu chứ? ngàn vạn lần đừng để người khác cười

Bà cô nhỏ giọng cười khanh khách, chống đỡ đôi tay của Quách Thu Thiên, đôi mắt nhìn quanh như sợ ai thấy được. Nên biết đến suối nước nóng sân Golf Thủy Châu không phải lãnh đạo lớn thì là người giàu có.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.