Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ép người cũng là một môn nghệ thuật.

Phiên bản Dịch · 2438 chữ

-Vậy thì tới Ủy ban kiểm tra, điều chuyển tới Ủy ban kiểm tra thành phố Mặc Hương, có lẽ với thân phận của cậu có thể giành được vị trí Phó bí thư. Quan quân bộ đội bình thường chuyển nghề đến địa phương đều giáng xuống từ một đến hai cấp, không phải là tuyệt đối cùng cấp.

Trong công tác thực tế cũng sẽ dựa theo chức vụ hành chính tiến hành điều chỉnh tương ứng, tỷ như đang ở Trung tá cấp chính đoàn, điều chuyển đến địa phương thì chính là huyện cục.

Hơn nữa chuyển nghề đến địa phương bình thường sẽ giáng cấp sử dụng. Trung tá chuyển nghề đến địa phương rất có thể làm Trưởng phòng.

Tuy nhiên, quan quân Liệp Báo chuyển nghề là cùng cấp bậc sử dụng, chỉ có quan quân tổ A Đặc cần chuyển nghề là ngoại lệ, theo như quy định sẽ tăng một cấp đặc biệt, đây có lẽ là ưu đãi của quốc gia đối với cán bộ chuyển quân chính thức của tổ A Đặc cần.

Chẳng qua thành viên chính thức tổ A Đặc cần rất ít khi chuyển nghề, trừ phi bị trọng thương hoặc qua 50 tuổi, thân thể biến chất mới đồng ý chuyển nghề đến địa phương.

Trường hợp của cậu thuộc về trọng thương. Cậu đã là Trung tá, thăng một cấp chính là Thượng tá chuyển đến địa phương.

Chuyện này hơi vận động triển khai một chút, bởi tới Ủy ban kiểm tra kiếm một chức vụ thực chức cấp Phó phòng hẳn là không thành vấn đề. Nếu ở huyện một cấp Ủy ban kiểm tra có thể đủ vào Đảng.

Cậu tới Ủy ban kiểm tra thành phố Mặc Hương trước, những chuyện khác nhìn tình huống mà định, còn chuyện đi Thái Lan, khi nào rảnh rỗi tôi sẽ đi. Cậu cũng không cần ủ rũ như vậy, cậu tới bệnh viện chính quy băng bó một chút, trở lại tôi sẽ kiểm tra nguồn gốc căn bệnh cho cậu.

Sau khi được Diệp Phàm thu xếp, Phương Viên tràn đầy hi vọng bước đi.

“Nhân tài khó có được, muốn tìm được một nhân tài trung thành làm thuộc hạ, lại càng khó. Xem ra trên lưng mình lại gánh một bao đồ nguy hiểm, tuy nhiên mình thấy rất trị giá, đáng giá đi mạo hiểm một chuyến.”

Diệp Phàm lẩm bẩm nói. Buổi sáng lười biếng tỉnh dậy, mới vừa ăn xong cơm trưa. Trang Hồng Ngọc nhẹ nhàng đẩy qua một cái hộp tinh xảo, không phải là đôi hoa tai mua được hôm đó chứ?

Cô ta nói:

-Cám ơn Chủ nhiệm Diệp, hôm đó đã giúp tôi mở miệng trút giận, món quà này tôi không thể nhận được, xin anh nhận lại.

-Ha ha, cũng tốt, em gái tôi vừa vặn đang không có hoa tai, nó nhất định sẽ thích. Diệp Phàm cũng không từ chối, biết Trang Hồng Ngọc là cô gái kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không nhận lễ vật nặng như thế. Bởi vì Trang Hồng Ngọc lúc trước có nói qua, cô ấy từ trước đến giờ trừ phụ thân cùng tiền bối, lễ vật quý trọng của những người đàn ông khác đều không nhận.

-Hồng Ngọc, trong nhà cô còn người nào?

Diệp Phàm thuận miệng tán gẫu nói.

-Anh trai, chị gái, em trai, em gái, tất cả đều đầy đủ hết.

Trang Hồng Ngọc mặc dù chậm rãi nói, nhưng trên mặt hiện lên một loại cảm giác hạnh phúc. Xem ra cô gái này rất quan tâm đến gia đình, đây có lẽ cũng là nguyên nhân cô ta không nhận quà của đàn ông.

Những cô gái như vậy bình thường đều tương đối cố chấp, khi lựa chọn bạn trai đều rất tỉnh táo, thận trọng. Nếu muốn phát sinh chuyện phong lưu với cô ta là hoàn toàn không thể. Trong lòng Diệp Phàm hơi cảm thấy thất vọng.

-Lão Phí, đã đã điều tra xong rồi, tiểu tử đó đúng là đem 2000 vạn chuyển đi, to gan lớn mật ! Có lẽ đám người ở Khu kinh tế Lâm Tuyền cũng chẳng hay biết gì.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà cười khan nói.

-Lẽ nào thật sự mang tiền lẩn trốn rồi, nếu như tiểu tử này không trở lại chúng ta muốn bắt hắn cũng không có cách nào.

Phí Mặc nói, trên mặt cảm thấy rất không thoải mái, cảm thấy cho tiểu tử này chạy ra nước ngoài đi hưởng phúc thật là đáng tiếc.

-Có khả năng, tuy nhiên tôi cảm thấy chúng ta tạm thời cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là tốt nhất, để tránh đánh rắn động cỏ. Nếu không phải mang tiền chạy trốn thì là cái gì?

Trong lòng Chu Trường Hà cũng rất buồn bực, không biết trong đầu Diệp Phàm đang toan tính gì.

-Mặc dù không phải nuốt tiền lẩn trốn chúng ta cũng phải có cách trị tội hắn, trước hết chính là tham ô công quỹ, không biết có phải dùng số tiền kia cầm đi qua tay mua bán kiếm tiền riêng không?

Phí Mặc giật mình nói.

-Có khả năng, có lẽ cầm tiền đi kiếm tiền riêng cho mình, sau khi làm ăn qua tay có thể kiếm được mười mấy vạn thậm chí mấy chục vạn, chúng ta phải nghĩ cách ép hắn quay về trước, sau đó lập tức ra tay, trước khi còn chưa lấy được tiền về phải định tội hắn, hắn muốn lật lọng cũng không có cơ hội. Nếu không chờ hắn buôn bán kiếm tiền trở về thì chúng ta đã chậm.

Chu Trường Hà âm trầm nói.

-Ép.

Phí Mặc hừ một tiếng, suy nghĩ một lát lại hỏi:

-Kế này rất hay, lão Chu, ông có cách gì hay có thể ép tiểu tử này trở lại, hơn nữa, ép người cũng phải có nghệ thuật, phải không có dấu vết mới được, nếu không tiểu tử này nghe được động tĩnh chuẩn bị trước thì không hay, chúng ta phải ra tay bất ngờ mới được.

-Đúng! Nếu muốn ép hắn mà không có dấu vết tương đối khó khăn, để tôi suy nghĩ.

Chu Trường Hà trầm mặc một lát, sắc mặt lại càng ngưng trọng, một hồi lâu sau, lắc đầu nói:

-Tôi tạm thời không có cách gì hay, lão Phí anh có cách gì không? Nếu không không kịp mất.

-Tôi thật ra có một cách, gần đây Tạ Đoan và Mâu Dũng của thị trấn Lâm Tuyền không phải mới kiếm được 800 vạn từ tập đoàn Điện lực thành phố sao?

Phí Mặc bình thản nói.

- Chuyện này có quan hệ gì với Diệp Phàm?

Chu Trường Hà vẫn không hiểu rõ.

-Ha ha,, thị trấn Lâm Tuyền không phải mượn khoản tiền năm sáu trăm vạn của khu kinh tế để sửa đường sao?

Phí Mặc cười nói.

-Anh nói là ép thị trấn Lâm Tuyền trả lại số tiền đó cho khu kinh tế, chuyện này mà loạn sẽ rất ồn ào, ngay cả hai Phó Chủ nhiệm cũng không có cách nào xử lý, làm cho nhân vật số một của khu kinh tế là Diệp Phàm phải trở về gấp có phải không?

Chu Trường Hà bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng mắng thầm “Lão hồ ly, ông đã sớm nghĩ ra cách này còn muốn hỏi tôi, đoán chừng nếu tôi có cách, ông sẽ không động thủ, mẹ kiếp, vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ trinh tiết, thứ gì vậy chứ.”

-Đúng! Chúng ta chia nhau làm việc, tôi nghĩ lãnh đạo của sáu thị trấn, hai thị xã nhất định sẽ đỏ mắt nhìn chằm chằm vào số tiền 800 vạn đó.

Thứ nhất, nếu như thị trấn Lâm Tuyền có khoản tiền 800 vạn này sẽ như hổ mọc thêm cánh, những thị xã khác muốn vượt qua nó sẽ càng khó khăn.

Thứ hai thị trấn Lâm Tuyền đem số tiền 500 vạn để sửa đường vốn thuộc về Khu kinh tế Lâm Tuyền giải quyết nhà máy thép đúc của nhà máy giấy.

Thế tất tạo thành tài chính sửa đường của các thị xã khác xuất hiện lổ hổng khổng lồ. Trước kia thị trấn Lâm Tuyền không có tiền, bảy vị đầu sỏ khác nghe nói trong Hội nghị Đảng ủy của Khu kinh tế đã cùng tiểu tử Mâu Dũng vật lộn một trận.

Lúc ấy nghe nói Mâu Dũng lấy lý do huyện ủy cưỡng chế để dẹp yên chuyện này. Khi đó thị trấn Lâm Tuyền không có năng lực kinh tế còn có số tiền kia, bảy đầu sỏ khác muốn ép cũng vô dụng, cũng tạm thời buông tha thị trấn Lâm Tuyền.

Trước khác nay khác, tình huống bây giờ khác nhau rất lớn rồi, trong tay thị trấn Lâm Tuyền cầm khoản tiền lớn 800 vạn, bảy đầu sỏ khác đoán chừng đã sớm đỏ mắt ghen tị, chúng ta chỉ cần ở trong đốt một mồi lửa. Anh dùng quạt sắt lại gắng sức khẽ quạt. Lửa kia sẽ cháy càng to.

Mâu thuẫn kích thích, Diệp Phàm không vội vàng trở về cũng không được, phải nắm chặt cơ hội, lập tức bắt đầu hành động, lão Chu, anh vận dụng tất cả thủ đoạn quạt lửa, bên đây tôi có thể gọi Tiểu Nguyệt và Quốc Ân từ trong giúp sức.

-Được.

Chu Trường Hà gật đầu nói. Trong lòng mắng: “Thằng nhãi con Diệp Phàm, lần này xem hắn còn trốn đi đâu được, Tôn hầu tử có thể thoát khỏi lòng bàn tay Phật Như Lai sao? Đạo hạnh của hắn còn chưa đủ sâu”

Buổi tối, Diệp Phàm sốt ruột chờ đợi tập đoàn Bố Thăng hồi âm, tuy nhiên đến bây giờ vẫn không có động tĩnh.

-Bố Thăng. Tôi chỉ đợi đến 10 giờ sáng ngày, nếu không có hồi âm tôi không thể làm gì khác hơn là tiến quân về Tập đoàn Phi Vân, tin tưởng bọn họ sẽ thích cao ốc Thiên Mã.

Diệp Phàm lẩm bẩm nói, rót rượu ra uống một hơi cạn sạch.

-Chú Tề, Tề Thiên còn đang Hồng Kông sao? Cháu là Y Tuyết…em cháu… em cháu… gặp nguy hiểm rồi” Tổng giám đốc Thái Y Tuyết của Kim Thế Giới Hồng Kông khóc nức nở kêu lên.

-Chuyện gì xảy ra, nói mau.

Tề Chấn Đào thất kinh, xem ra sự việc thật sự nghiêm trọng, bởi vì em trai Thái Y Tuyết là Thái Kỳ nhậm chức bộ đội bí mật Phi Hổ đội Hồng Kông, chẳng lẽ trong lúc thi hành nhiệm vụ xảy ra sơ xuất gì?

Có lẽ đã nguy hại đến an toàn bản thân, nếu không Thái Y Tuyết luôn luôn trầm ổn, nắm giữ tài chính công ty hơn tỉ vạn sẽ không lộ ra vẻ bối rối như vậy.

Tề gia và Thái gia qua lại mấy đời, quan hệ rất thân thiết. Thật ra Thái gia đang âm thầm lợi dụng lực ảnh hưởng của mình, từ phương diện tài lực ủng hộ con đường thăng quan của Tề gia.

Tỷ như muốn khi tạo ra chính tích Thái gia ở Hoa Hạ đầu tư mấy tỉ, thì ngược lại Thái gia đã ở mượn thế lực của Tề gia ở chính quyền chính quyền Hoa Hạ kiếm được lợi ích tràn đầy. Hai nhà cũng có thể nói là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Chỉ là chí thú bất đồng, một bên chú trọng quan trường, một bên làm kinh doanh.

-Ba giờ trước, Tổng giám đốc Đinh Xuân Thu của khách sạn Bảo Đức Lai tới ‘Đế Uy sơn trang’ đánh cuộc, thua một người khách tên là Tống Ngọc hơn 500 vạn, bên cạnh y có mang theo một hộ vệ, ngoại hiệu là ‘Phi Thiên Ngô Công’.

Tên này đột nhiên tức giận, bất ngờ móc từ trong rương da giả vờ đựng tiền một quả lựu đạn bắt cóc Đinh Xuân Thu. Y tuyên bố, hình như là muốn bắt người nhà Đinh Xuân Thu giao ra một thứ gì bí mật.

Nghe nói Đinh gia có cừu oán với đời trước của gã hộ vệ Phi Thiên Ngô Công đó. Thái Kỳ vừa nghe, lập tức mang theo năm đội viên của Phi Hổ đội lên đường.

Trong lúc đàm phán, Phi Thiên Ngô Công uy hiếp những người khác,lại rút từ trong chiếc rương của y một bó thuốc nổ, trói vào em trai cháu và Đinh Xuân Thu.

Đội viên Phi Hổ đội không dám nổ súng, bởi vì trên người tội phạm, Thái Kỳ và Đinh Xuân Thu đều buộc thuốc nổ cực mạnh, nếu nổ súng tuyệt đối sẽ nổ tung .

Hiện tại hai bên giằng co, cháu nghe nói anh Tề trước kia không phải làm lính trong đơn vị bộ đội thần bí gì sao? Chú có thể xin anh ấy ra mặt.

Thái Y Tuyết thở không ra hơi, nhanh chóng đem tình huống nói cho Tề Chấn Đào.

-Phi Hổ đội không có biện pháp nào sao?

Trong lòng Tề Chấn Đào cả kinh hỏi, chân mày cau lại.

-Không có cách nào, không thể nổ súng, dùng đao thì không sợ thuốc nổ nổ tung, chẳng qua sợ không chính xác, ngộ thương người.

Còn nữa khoảng cách bắn không cách nào bảo đảm, tồi tệ nhất là thời vận không tốt, phần lớn tinh anh của Phi Hổ đội gần đây đi huấn luyện ở rừng rậm nguyên thủy Châu Phi, cách xa nhau như vậy, không thể về kịp, cho nên những người ở lại không nhiều lắm, tất cả đều là lính làm việc lặt vặt.

Thái Y Tuyết khóc nói.

-Đừng nóng vội, chú sẽ liên hệ với Tề Thiên, cháu tự mình nói cho nó biết.

Tề Chấn Đào tuy nói cũng lo lắng cho an toàn của Tề Thiên, tuy nhiên nghe nói Liệp Báo có chút quan hệ với tổ Đặc cần, nếu như tổ chịu phái người đi xử lý có lẽ vẫn có cách.

-Cha! Thái gia là kẻ không ra gì, chuyện của bọn họ có quan hệ gì đến con? Con không quan tâm.

Tề Thiên nghiêm mặt nói.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.