Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy quyền tính mưu riêng.

Phiên bản Dịch · 2458 chữ
  • Càng không được! Đoàn trưởng Thiết mỗi ngày phải xử lý nhiều chuyện như vậy. Bây giờ lại sắp ra ngoài thi hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, em tuyệt đối không thể mang thêm phiền toái cho ông ấy. Cho dù là không phiền toái, em cũng sẽ không đề nghị yêu cầu này, quá vô lý.

Thái độ của Trương Cường rất kiên quyết, xem ra thật sự cố chấp.

-Đồ cố chấp

Diệp Phàm ngầm mắng một câu, tuy nói tổ A Đặc cần có quy định cứng nhắc, không cho phép tùy tiện nhúng tay vào công việc khác trong nước, tuy nhiên chuyện này cũng có khe hở chui vào, vì chuyện của Lôi Hoán Cường có liên quan đến an toàn quốc gia.

Liệp Báo không phải là đơn vị bộ đội chuyên nghiệp chuyên xử lý phương diện an toàn quốc gia hay sao? Nếu lợi dụng chức quyền thích hợp cũng rất bình thường.

Đêm khuya.

Ba người ghé vào một quán rượu tên là Khiếu Lang, Trương Cường giống như có cừu oán với rượu, một hơi mãnh liệt uống cạn hai bình Vodka, cả mặt đỏ như lửa đốt.

-Thêm bình nữa, thêm ba bình nữa.

Trương Cường thô bạo, vừa vỗ bàn vừa hét lớn.

- Tiên sinh, ngài đã uống nhiều lắm rồi, có thể đổi mấy chén nồng độ thấp được không?

Một mỹ nhân trong quán rượu như hiểu ý người khuyên nhủ.

Thật ra cô ta sợ uống nhiều xảy ra tai nạn chết người, loại rượu Vodka tên là Tuyết Khống Hương này mặc dù đặc biệt thơm và sướng miệng, nhưng nồng độ tuyệt đối không thấp hơn 50 độ.

Tề Thiên và Diệp Phàm cũng biết Trương Cường có thực lực Quốc thuật tứ đoạn, mấy bình rượu này hẳn là không lấy mạng của y được, nhiều nhất chỉ say túy lúy một trận, tuy nhiên tiểu thư quầy rượu lại không biết.

-Có phải cô sợ tôi trả tiền không nổi có phải không, đưa ngay cho lão tử.

Trương Cường nổi giận, đập vào bàn phát ra một tiếng vang thật lớn.

-Tiểu tử, kêu gào cái gì?

Mấy anh chàng ngồi bàn cách vách muốn thể hiện uy phong trước mặt người đẹp, mở miệng mắng.

-Bốp!

Đám thanh niên đó còn chưa dứt lời, đã nghe thấy cái bàn của mình giống như chấn vang một tiếng, cúi đầu nhìn lại.

-A!-

Tiếng kêu sợ hãi mấy trăm dB truyền đến, thì ra ngay chính giữa cái bàn lúc này đang cắm một cây đũa tre.

Nhìn kỹ xuống dưới, mấy người này phát hiện chiếc đũa này lại có thể cả xuyên thấu chiếc bàn gỗ dày đến hai cm.

Trong tay Trương Cường lúc này còn đung đưa một cây đũa còn lại, xem ra chiếc đũa đó chính là Trương Cường phóng tới.

- Đây là người sao, mẹ kiếp! Đúng là mở rộng tầm mắt.

Mấy anh chàng đầu bóng loáng khiếp sợ kêu lên, vội vàng đứng lên cúi người, xin lỗi:

- Xin lỗi đại ca, vừa rồi quấy rầy rồi, hôm nay chúng em mời anh.

-Hừ! Ai mà thèm mấy đồng tiền dơ bẩn, ngậm miệng cho lão tử.

Tề Thiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói.

-Vâng, vâng.

Mấy tên đầu trọc nhỏ giọng đáp, cung kính không thôi.

-Trương Cường, Hương Thảo sao đây?

Diệp Phàm hỏi.

-Ài! Diệp lão đại, cô ấy, ngày mai cô ấy sẽ thuộc về người khác.

Trương Cường mắt vằn đỏ, nắm tay nắm chặt kêu răng rắc, mấy cô gái rót rượu xinh đẹp sợ hãi cũng không dám đến gần, tay run rẩy một hồi vẫn không dám đi qua.

- Cậu nói vậy là sao, nói nhanh lên.

Diệp Phàm bắt đầu nóng nảy.

-Là như vậy đại ca, có lẽ ngày mai người của Phượng gia lại tới thăm hỏi gia chủ Lôi Chương, có thể bóng gió nhắc tới chuyện hôn sự của Lôi Hương Thảo và Phượng Cửu Phi.

Buổi tối Hương Thảo lại tới tìm anh Cường, lúc đi vô cùng thê lương, hình như có ý tứ vĩnh biệt.

Anh Cường lo lắng nhất chính là Hương Thảo suy nghĩ nông cạn đi tìm cái chết. Hơn nữa làm người ta tức giận nhất là lão gia hỏa Phượng gia nói là phải đợi sau khi hai nhà quyết định xong hôn sự mới giúp đỡ cứu Lôi Hoán Cường ra ngoài.

Tề Thiên tức giận bất bình kêu lên:

- Anh Cường, chúng ta cùng nhau giết chết Lôi gia, dứt khoát cướp Hương Thảo ra là được rồi, hai người hãy trốn ra nước ngoài một thời gian. Mẹ kiếp, sinh mấy đứa trẻ xem bọn chúng còn nói được gì.

-Hừ! Trương Cường, cậu có niềm tin đoạt lại Hương Thảo hay không.

Trong đôi mắt Diệp Phàm đột nhiên hàn mang bạo phát.

-Đoạt! Lão tử còn muốn làm thịt tên khốn khiếp Phượng Cửu Phi, dám cưỡng ép cô gái của lão tử.

Trương Cường sau khi say chuếnh choáng, trong mắt huyết khí càng vượng, có lẽ đã chuẩn bị xong.

-Anh Diệp, có lẽ đêm nay là đêm cuối cùng Trương Cường uống rượu với anh.

-Anh Cường, em cùng đi với anh.

Tề Thiên một hơi rót xuống nửa bình rượu hô.

-Mẹ kiếp, những chuyện khác sau này hãy nói.

-Sao hả, không tin tôi sao, chúng ta cùng đi, Trương Cường, tôi đảm bảo đưa em gái Hương Thảo đàng hoàng ra khỏi Lôi gia, cậu có tin không?

Diệp Phàm thần bí nói.

-Còn về chuyện động dao súng, nắm tay chỉ có những kẻ thô kệch không có tài cán mới làm, chuyện đó thì miễn đi. Chúng ta là người văn minh trong thiên hạ, đó là chọn lựa hạ sách.

-Đại ca, anh thật sự có cách sao, nói nghe xem?

Tề Thiên có vẻ không tin.

-Sơn nhân tự có diệu kế, bữa tối ngày mai chúng ta đến Lôi gia ăn, 2 giờ đúng xuất phát.

Diệp Phàm hô một tiếng.

Nửa đêm, Thiết Chiêm Hùng vừa chuẩn bị nghỉ ngơi lại bị Diệp Phàm điện thoại quấy rối.

-Anh Thiết, vụ án Hồng Đao Hội có thể điều tới để cho huynh đệ này thử tay một chút không…. em chưa từng thẩm vấn qua vụ án nào có liên quan đến an toàn quốc gia, cũng muốn nếm thử mùi vị xử lý việc lớn quốc gia, ha ha ha…

Diệp Phàm cười khan.

Thằng nhãi làm cho Thiết Chiêm Hùng cảm giác hơi nghi ngờ, thầm nghĩ:

“Quái lạ! Tiểu tử này, không muốn chính thức gia nhập vào Liệp Báo, thoáng cái lại đề xuất thẩm vấn vụ án, ngày kia đã phải lên đường còn muốn thẩm vấn vụ án gì nữa?

Bên trong chuyện này không có khúc mắc gì chứ, mặc kệ, tiểu tử này đã thích thẩm vấn, lão tử sẽ để hắn thẩm vấn cho sảng khoái. Cho dù hắn muốn lấy quyền uy giải quyết việc riêng thì cứ để hắn thoải mái một trận, thư giãn một chút đi chấp hành nhiệm vụ cũng sẽ thuận lợi.

-Được! Chuyện này thì dễ, để tôi gọi điện thoại đem hồ sơ điều tới đây. Bây giờ có phải cậu muốn bắt đầu thẩm tra xử lí rồi không?

Thiết Chiêm Hùng cố ý nói thản nhiên, đương nhiên là muốn thăm dò Diệp Phàm.

-Chuyện đó là đương nhiên, nếu không đêm hôm khuya khoắc gọi điện thoại tới làm gì? Hơn nữa ngày kia lại phải lên đường rồi, thẩm tra sớm kết thúc sớm vẫn tốt nhất.

Diệp Phàm tiếp tục cười khan nói.

-Tùy cậu, cần người nào phối hợp thẩm tra xử lí cậu cứ điểm tướng, tất cả lính Liệp Báo đều là thủ hạ của cậu, cậu yêu cầu người nào thì chính là người đó, tôi tin tưởng bọn họ tuyệt đối không từ chối.

Thiết Chiêm Hùng rất là sảng khoái đáp ứng.

Trái lại làm Diệp Phàm có vẻ khá bất ngờ, thầm nói:

“Quái! Anh Thiết đáp ứng dễ dàng như vậy, thậm chí nguyên nhân cũng không hỏi, trong chuyện này không dấu diếm ẩn ý gì chứ?

Mình sẽ không trúng bẫy của y, thẩm đi thẩm lại cũng không thoát khỏi tay, hẳn là không phải, tổng bộ cũng biết tính toán của mình rồi.

Hẳn là không cưỡng bức trở thành thành viên chính thức của tổ Đặc cần. Mình vẫn làm lá bài chủ chốt ẩn danh thì tốt hơn.Cuộc sống như cũ, tuy nhiên bây giờ vì Trương Cường cũng đành phải vậy.

Hiệu suất làm việc của Liệp Báo thật sự không phải nói, lúc ba giờ, hồ sơ đã do Tề Thiên tự mình đưa tới tận tay Diệp Phàm, tiểu tử này cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Diệp Phàm, cũng âm thầm chắc lưỡi hít hà năng lượng của Diệp Phàm.

thầm nghĩ, : Chà, chẳng trách đại ca nói vô cùng chắc chắn như vậy, thì ra là làm chuyện giải quyết tận gốc, lợi hại. Bản thân đảm nhiệm chức vụ thẩm quan, muốn lấy quyền hành mưu đồ việc riêng là chuyện rất dễ dàng.

Cho dù anh trai của Hương Thảo thật sự có chuyện hư hỏng tuyến bán nước gì đó, có lẽ đại ca cũng có thể nhẹ tay một chút.

Tuy nhiên việc này thật sự quái dị, Cục an ninh quốc gia của thành phố Thượng Hải tại sao lại nghe lời như vậy, thoáng cái đã đưa hồ sơ đến, quái lại”

Đương nhiên, Tề Thiên có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được ẩn ý bên trong, có lẽ người hiểu rõ chỉ có Diệp Phàm và Thiết Chiêm Hùng.

Ngay cả Trương Cường cũng không dám xác định Tổ Hạch tâm số 8 có thể chỉ huy động đến Ban An ninh Quốc gia Tỉnh hay không, trước kia chỉ là phối hợp giúp đỡ đi thẩm tra xử lí vụ án .

Hơn nữa lần này là Thiết Chiêm Hùng tự mình ra mặt, Ban An ninh Quốc gia tỉnh Nam Phúc nào dám không trực tiếp đưa hồ sơ tới, lập tức đem vụ án Hồng Đao hội chuyển giao cho Liệp Báo.

Hơn nữa Liệp Báo chịu ra mặt tiếp nhận loại vụ án này đối với Ban An ninh Quốc gia mà nói đương nhiên là chuyện tốt, giảm bớt đi phiền toái bên người.

Phải biết rằng thế lực của Lôi gia hiện tại cũng không nhỏ, hiện tại lại trộn lẫn tiến vào Phượng gia Thủy Châu có thế lực lớn hơn, nếu giải quyết tình cảm thì có vẻ trái luật, nếu không tình cảm thế lực Phượng gia quá lớn, sau này sẽ gặp phiền phức.

Củ khoai lang nóng bỏng tay này bây giờ lại được Liệp Báo tiếp nhận, Trưởng ban Ban An ninh Quốc gia Tỉnh vô cùng cao hứng.

Cho nên ông ta vừa nhận được vừa điện thoại của Thiết Chiêm Hùng đã lập tức kêu người chuẩn bị kết quả thẩm tra xử lí thời kì trước, trực tiếp phái người ngay trong đêm mang hồ sơ tới đưa hết cho căn cứ Vịnh Lam Nguyệt.

Trong lòng đương nhiên có dự tính chuyện này Ban An ninh Quốc gia không tiếp nhận, cho dù có chuyện nhức đầu gì thì cứ để Liệp Báo chịu đau đi.

Biệt thự Lôi gia ở thành phố Thượng hải thật ra là một ngôi nhà theo phong cách cổ xưa ở Đông thành chiếm diện tích dài rộng tới ba dặm.

Phòng ốc hết sức cổ xưa, trên gạch ngói bò đầy rêu xanh và thực vật dây leo, mang tới cho người ta một loại mùi vị vô cùng tự nhiên.

Buổi tối hôm nay nhà Lôi gia tương đối náo nhiệt, nghênh đón Nhị trưởng lão Phượng gia, đại cao thủ Quốc thuật ngũ đoạn Phượng Hoằng Đức, một lão đầu tử gầy gò vô cùng tinh khí.

Phượng gia là một trong tứ đại thế gia cổ xưa Thủy Châu, nghe nói có một số quan hệ mịt mờ với phái Thanh Thành trong mấy môn phái lớn.

Đối với gia chủ Lôi Chương của Lôi gia Thượng Hải mà nói đây là một chuyện đại hỷ sự, Lôi gia trước kia cũng chỉ có một số quan hệ dây dưa về lợi ích với Phượng gia, cũng không hòa thuận gì cả, hơn nữa còn đến mức đi đút lót bọn họ.

Hiện tại nếu như hai nhà thành thân gia, sau này chẳng khác nào bám vào Phượng gia, cũng tương đương gián tiếp dính vào phái Thanh Thành, lợi ích thật sự không nhỏ. Hơn nữa Đại thiếu gia Lôi Hỏa Vân của Lôi gia vẫn muốn tới phái Thanh Thành khổ luyện Quốc thuật mà vẫn chưa vào được.

Bởi vì phái Thanh Thành là tông phái võ lâm uy tín lâu năm, hiện tại tuy nói tính cả trưởng lão lẫn tông chủ, người quét dọn tạp vụ…cũng chỉ còn không quá trăm người.

Tuy nhiên phương pháp, vũ kỹ, công cụ luyện công và một số phương tiện đặc thù lão tổ tông truyền xuống mấy ngàn năm vẫn đang còn, ví dụ như loại trang bị cọc hoa mai tiêu chuẩn cao, rất cổ xưa, loại thùng đá có đường kính khổng lồ đạt phạm vi bảy tám thước, dây thừng vân vân.

Nếu như có Phượng gia tiến cử, Lôi Hỏa Vân cũng rất có khả năng có thể đạt được ước mơ vào phái Thanh Thành khổ luyện võ công.

Hơn nữa tác dụng mơ hồ khác nằm ở chỗ nếu một thế gia có một môn phái Quốc thuật cổ xưa chống đỡ sau lưng cũng có thể có một số tác dụng trấn tộc.

Thật ra tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ thế gia tiến hành cũng tương đối phức tạp và tàn khốc, Lôi gia cũng không chỉ có một hệ của Lôi Chương, chỉ riêng anh em của Lôi Chương cũng có mấy người, những người này lẽ nào không muốn ngồi lên vị trí gia chủ?

Con trai không muốn đi cai quản quyền nhân sự quyền tài sản của tập đoàn Lôi thị, cho nên nội bộ Lôi gia cũng thường xuyên phát sinh tranh chấp. Nhất hệ của Lôi Chương có Phượng gia và phái Thanh Thành chống đỡ, còn sợ các anh em khác sao?

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.