Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung Nam Hải bảo vệ đầu lĩnh Lang Phá Thiên

Phiên bản Dịch · 2470 chữ

Trừ Diệp Phàm ngồi trong góc là cấp bậc Trung tá, Trương Cường là Thiếu tá, những đồng chí khác đều là Đại tá cộng thêm hai tướng quân dự thính, cấp bậc hội nghị không thể nói là không cao.

Đương nhiên thành viên tổ Hạch tâm số 8 đặc cần quốc gia trong binh đoàn Liệp Báo không chỉ có bốn người này, những người khác được phân bố ở bảy tỉnh phía nam. Triệu Đoan, Vương Ngũ, Lý Sơn nghiêm khắc mà nói chỉ là cấp dưới của Trương Cường, nhưng cũng trực thuộc thành viên chính thức của Tổ Hạch tâm số 8. Thật ra mấy người bọn họ cũng là ngoại lệ, nếu không, cũng vào không được tổ A đặc cần.

Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng ngồi trên một chiếc ghế điêu khắc hình con cọp ở chính giữa giống như ghế Đại vương, nhấp hớp trà, chỉ vào một người thanh niên có vẻ già dặn, sắc mặt lạnh lùng, giới thiệu:

- Các vị, vị này chắc hẳn mọi người rất ít khi nhìn thấy, nhưng danh tiếng lại rất vang dội trong tổ A Đặc cần ở Trung Hoa chúng ta, được xưng tụng là ‘Sát thần’ Lang Phá Thiên tiên sinh.

- A!

Trong phòng họp nhất thời truyền đến tiếng thán phục của mấy vị cao thủ khác, tất cả đều len lén liếc nhìn qua.

Sát thần Lang Phá Thiên là cao thủ trẻ tuổi tương đối thần bí trong tổ Đặc cần, nghe nói mới 29 tuổi tuy nhiên đã đạt đến cảnh giới Tiệt Lưu lục đoạn, tu vi so với Thiết Chiêm Hùng còn cao hơn một bậc.

Người này hết sức thần bí, xuất thân cụ thể từ môn phái nào, sư phụ là ai, ngay cả tổng bộ Yên Kinh lâu nay vẫn nổi tiếng về tình báo cũng không điều tra rõ ràng được.

Tuy nhiên vì y luôn yêu nước, thích truy sát đặc cần nước ngoài xâm phạm vào Hoa Hạ, hơn nữa căm ghét cái ác.

Những kẻ chết dưới bàn tay hung ác của y không có một trăm cũng phải năm mươi, hơn nữa y đã từng tỷ thí qua với trưởng lão Ngụy Đoan của Hoa Sơn, vị cao thủ siêu giai cũng chính là cao thủ cửu đoạn.

Nguyên nhân cũng chính vì ngoại hiệu của Ngụy Đoan là ‘Huyết Cẩu’, khi nghe thấy cái tên Lang Phá Thiên thì khó chịu, sói đương nhiên phải lợi hại hơn chó rồi.

Vì vậy trong một cơ hội tình cờ đụng độ nhau, Ngụy Đoan muốn tiêu diệt uy phong của người trẻ tuổi kia, vì vậy mới tỷ thí.

Mặc dù kết quả cuối cùng chỉ có 10 chiêu, Lang Phá Thiên đã thua hoàn toàn, tuy nhiên khi đó Huyết cẩu Nguy Đoan lại tán thưởng, cười nói:

- Khá lắm! Cậu không thẹn là nhân tài kiệt xuất trong đồng lứa thanh niên, trừ Tứ tú Hoa Hạ từ lâu không lộ diện, so sánh với các đệ tử chân truyền độc đinh trong tứ phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, Nga Mi, cậu tuyệt đối không thua kém, là thiên tài có hi vọng vượt qua cao thủ siêu giai cửu đoạn nhất, có hi vọng tiến vào cảnh giới đỉnh cao của Tiên Thiên tôn giả.

Đương nhiên đây mới là chỗ Sát thần Lang Phá Thiên khiến người ta kinh ngạc nhất, lúc ấy thủ trưởng tổng bộ Trấn Quốc Hải quá sức vui mừng, vì vậy y cũng là con cưng được tổng bộ bồi dưỡng nhất, xe xịn mỹ nữ kim tiền đều cung cấp vô cùng đầy đủ.

- Tổ trưởng Thiết quá khen.

Lang Phá Thiên ngạo nghễ thốt ra một câu, lại lạnh lùng như băng, phảng phất như không có hơi người.

Y này lâu nay vẫn luôn cao ngạo. Ở trong tổ Đặc cần cũng không có mấy cao thủ Quốc thuật được y để mắt đến, bằng hữu không có, vì người có thể kết giao bằng hữu với y thật sự rất ít.

“ Nhìn dáng dấp y này rất cao ngạo, có lẽ người có bản lãnh đều như vậy, ngạo khí xung thiên. Hừ!”

Diệp Phàm mặc một bộ thường phục, ngồi ở một góc nhỏ phòng họp thầm nghĩ.

Đây vốn là Thiết Chiêm Hùng yêu cầu hắn ngồi, vì hắn cũng được xem là nhân tài kiệt xuất trong đồng lứa người trẻ tuổi, Đoàn trưởng Thiết cũng muốn nhân cơ hội này để cho hai vị cao thủ lục đoạn tới từ Yên Kinh biết rằng Tổ Hạch tâm số 8 tôi cũng có thiên tài, tuy nhiên trước đó đã bị hắn kiên quyết từ chối.

- Ha ha! Chúng ta vốn tính toán tới Tam Giác Vàng cứu người trước, tuy nhiên kế hoạch có biến, đổi thành sang Nhật Bản. Lần này tổng bộ vô cùng coi trọng đối với chuyến tới Nhật Bản thi hành nhiệm vụ, còn phái tới đại cao thủ Quốc thuật thực lực đạt đến lục đoạn Lạc cô nương, các đồng chí có thể còn chưa biết, Lạc cô nương xuất thân từ thần nữ cung Vu Sơn, nhất thủ Phượng Vũ Cửu Thiên kỳ thuật chưa có đối thủ, hơn nữa năng lượng nội kình của cô ấy không giống với chúng ta.

Thiết Chiêm Hùng cũng đặc biệt cao hứng, cười sảng khoái giới thiệu. Thật ra Lạc Tuyết Phiêu Mai mới 23 tuổi, công lực thực sự tính ra cũng chưa vượt giai đoạn đầu của ngũ đoạn.

Tuy nhiên Vu Sơn thần nữ đưa cho cô ta bảo bối tốt nhất, khiến cho thực lực của cô ta khi phát huy đến đỉnh cao, thậm chí có thể đạt đến thực lực của cao thủ lục đoạn, chứ không phải cảnh giới của cô ta chân chính đạt đến cảnh giới lục đoạn.

Diệp Phàm mơ hồ triển khai Ưng nhãn thuật thăm dò một lát, phát hiện dao động năng lượng nội kình trên người cô ta lại rất không giống với võ giả Quốc thuật bình thường.

Tựa hồ có cảm giác khẽ bay bổng, lẽ nào là công năng đặc dị trong truyền thuyết? Thật đúng là thần kỳ, tuy nhiên những thứ này đều trong tiểu thuyết hư cấu, trên đời này làm gì có công năng đặc dị, tuy nhiên trước khi chưa làm rõ, đồng chí Diệp Phàm cũng rất hiếu kỳ.

Tuy nhiên cô gái này giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngồi trên ghế tựa như một nữ thần bằng băng. Đôi mắt tròn to, sâu thẳm như hồ băng lạnh lẽo, chỉ cần liếc mắt đã khiến người ta mơ hồ sinh ra cảm giác run sợ,

so sánh với mỹ nữ Lan Điền Trúc chỉ có hơn chớ không kém, người nào bị cô ta liếc nhìn đều nổi da gà khắp người.

Chỉ có một chữ Lạnh, nói đúng hơn là Lạnh thấu xương.

- Hừ!

Lạc Tuyết Phiêu Mai xoay đầu hung hăng liếc mắt về phía góc đồng chí Diệp Phàm, tựa hồ cảm thấy có người đang lén lút thăm dò mình, khẽ hừ một tiếng kiêu ngạo, trên mặt cực kỳ không vui,

khiến cho đám người Mã Dương Xuân, Trương Cường của tổ số tám trung tâm đều khó hiểu, cằn nhằn. Bọn đàn bà không biết có phải có bệnh thần kinh, chúng ta không hề chọc vào cô ta, lẽ nào đây là tính xấu của cao thủ.

Thiết Chiêm Hùng chợt lạnh, cảm giác có chút không ổn, thầm nghĩ:

“Mẹ kiếp! Ba vị tổ tông ngàn vạn lần đừng đấu khí không thì phiền toái. Tổ Hạch tâm số 8 của tôi không đủ để mấy người phá hủy đâu.

“Mẹ kiếp! Thật đúng là bén nhạy, đôi mắt chim ưng thần bí nhất của lão tử hình như bị cô ta phát hiện rồi. Lợi hại, quả nhiên không giống bình thường.”

Diệp Phàm suy nghĩ, cũng cảm thấy giật mình, cố nặn ra vẻ tươi cười có chút lúng túng, tựa như một cô gái hát rong đang nịnh nọt khách nhân.

- Vị này là…

Lang Phá Thiên giống như cũng cảm thấy hơi có chút tình huống khác thường lên tiếng hỏi.

- Vị này….

Thiết Chiêm Hùng bắt đầu toát mồ hôi, bởi vì trước khi gia nhập vào Tổ A Đặc cần, Diệp Phàm có đưa ra điều kiện là phải ẩn giấu thân phận.

Lúc ấy Thiết Chiêm Hùng cũng bất đắc dĩ đồng ý, trừ mấy lãnh đạo của tổ Hạch tâm số 8, như Mã Dương Xuân, Thái Chính Dương là biết thân phận thật sự của hắn ra, có lẽ trong tổng bộ cũng không có người nào biết, có lập hồ sơ hay không chỉ có Thiết Chiêm Hùng rõ ràng.

- Một người rảnh rỗi, anh Thiết gọi tôi tới góp vui.

Diệp Phàm mỉm cười tự nhiên cũng không có vẻ kinh hoảng.

- Ừ! Tiểu tử, Tổ trưởng Thiết chịu ra mặt mời cậu phối hợp với hành động của chúng tôi, có lẽ ở phương diện nào đó có chút năng lượng đặc thù, còn trẻ tuổi như vậy, không tồi.

Lang Phá Thiên làm ra vẻ, lạnh lùng nói.

- Tuy nhiên sau này phải thận trọng, đừng không có việc gì mà hành động lung tung, biết không hả tiểu tử?

Lang Phá Thiên không chút khách khí dạy bảo.

Bởi vì tổ A Đặc cần thỉnh thoảng khi thi hành nhiệm vụ đặc thù cũng sẽ mời một số chuyên gia ở phương diện nào đó ra tay phối hợp giúp đỡ. Ví dụ như lần nào đó hành động cần một thiên tài máy tính phối hợp thì sẽ bỏ tiền ra mời. Tuy nhiên đây chỉ là một loại nhà nước thuê làm mang tính tạm thời, trả tiền giải quyết.

- Ha hả, cao thủ lục đoạn, cũng coi như không tệ.

Diệp Phàm bình thản trả lời.

- Tuy nhiên hi vọng các hạ sau này đừng kêu gào lộn xộn, tôi thích yên tĩnh.

- Cái gì? Mẹ kiếp! Tiểu tử ngang tàng, chúng ta so đấu một trận, chỉ cần cậu có thể đỡ được 10 chiêu trong tay tôi, Lang Phá Thiên này lập tức gọi cậu là đại ca, có dám không? Nếu không, lưu lại một chân là được. Hừ!

Lang Phá Thiên giận tím mặt, không ngờ một tiểu tử còn hôi sữa trong tổ 8 trung tâm lại dám cuồng vọng như vậy. Nếu cứ thế bỏ qua thì còn gì uy phong, vì thế y tức giận đứng phắt dậy.

Trong Tổ Hạch tâm số 8 chỉ có Thiết Chiêm Hùng công lực cao nhất, tuy nhiên chỉ là cảnh giới Khai Nguyên lục đoạn, so với mình còn thấp hơn một bậc, Lang Phá Thiên có tám phần nắm chắc đánh bại Thiết Chiêm Hùng.

Cho nên khẩu khí của Lang Phá Thiên mới lớn lối như vậy, nếu ở ở tổng bộ y đương nhiên cũng không dám làm càn vì tổng bộ còn có một hai vị thất đoạn trấn giữ.

- Tôi ủng hộ! Tôi cũng sẽ gọi anh là đại ca. Lạc Tuyết Phiêu Mai lạnh lùng nhìn Diệp Phàm nói, phút cuối cùng còn nói thêm:

- Nếu như thua bổn cô nương cũng không cần phá cái chân của anh, quá thối! Mặt thì thế nào! Thành đầu heo được chứ, ha ha ha.

Từng tràng cười vang dội như như chuông bạc vang lên trong phòng, đến nỗi chiếc đèn treo trên trần lung lay như sắp rơi xuống.

“Xong rồi! Ta biết sẽ xảy ra chuyện mà, một núi khó chứa hai hổ, huống hồ ba người trẻ tuổi này đều vô cùng kiêu ngạo. Sát thần Lang Phá Thiên là con cưng của tổng bộ, Lạc Tuyết Phiêu Mai là con gái của cung chủ Mai Thiên Tuyết của Vu Sơn thần nữ cung, nghe nói lão bà luôn luôn yêu chiều bao che, còn là vị cao thủ đỉnh cao bát đoạn, đừng nói là lão tử không chọc vào được, cho dù là mấy lão cao thủ của tổng bộ cũng đau đầu, làm thế nào bây giờ”

Thiết Chiêm Hùng cảm giác lửa cháy sắp đến đít. Ba người này đều là loại thiên tài con cưng, dựa vào tính khí của Lang Phá Thiên, cái chân kia của Diệp Phàm hôm nay không chạy được rồi.

Tuy nhiên Diệp Phàm hình như cũng không phải là một chiếc đèn đã cạn dầu, mặc dù nói thực lực thật sự nhiều nhất đạt đến Quốc thuật ngũ đoạn, nhưng hình như cách lục đoạn cũng không còn xa.

Có lẽ là cảnh giới Thuần Hóa ngũ đoạn, qua mấy năm chính là cao thủ lục đoạn rồi, đặc biệt là Tiểu Lý đao trong tay hắn, có thể so với đạn, nhưng nếu liều mạng xông đến cũng có thể đả thương Lang Phá Thiên.

Mấy tổ viên khác trong phòng đều sắp hóa đá, Trương Cường thấy trên mặt thủ lĩnh Thiết Chiêm Hùng toát mồ hôi, biết thủ lĩnh không xuống đài được rồi.

Hơn nữa Diệp Phàm còn có ơn với mình, cũng không nhẫn tâm nhìn một chân Diệp Phàm bị phế, không thể làm gì khác hơn là cố lên gân ra mặt.

Cho nên, Thiết Chiêm Hùng cẩn thận đứng lên, khiêm tốn cười nói:

- Sát Thần tiên sinh, cậu là đại cao thủ cảnh giới Tiệt Lưu lục đoạn. Mọi người đều thuộc tổ Đặc cần, đều là vì quốc gia xuất lực có phải không? Nếu quả thật muốn tỷ thí thì dừng ở đây thôi, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương hòa khí có phải không?

Mã Dương Xuân và Thái Chính Thu cũng không biết suy nghĩ gì, buồn bực không lên tiếng, có lẽ lúc này đang cười lạnh, thầm nghĩ. “Tiểu tử này không phải đeo biển số xe 002 sao? Cứ để cho cậu ta đi ngạo mạn một hồi, ngu xuẩn đụng vào Sát Thần, tàn một chân cũng tốt.

Trung tướng Triệu Quát và Thiếu tướng Cố Thiên Kỳ mấp máy môi cuối cùng cũng không lên tiếng, chủ yếu là ngại thân phận. Bọn họ tuy nói là tướng quân nhưng chỉ là bộ đội bên ngoài phối hợp giúp đỡ Tổ Hạch tâm số 8, ở đây bọn họ căn bản không có quyền nói chuyện, thuần túy là khách xem, hai người cũng rất bất đắc dĩ.

- Bốp

Một tiếng rung mạnh vang lên, Trương Cường còn chưa nói xong, đã ăn một quả đấm mạnh mẽ.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.