Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đề bạt đột kích.

Phiên bản Dịch · 3255 chữ
  • Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nếu nói Diệp Phàm có quan hệ gì với Phó Chủ tịch tỉnh Tề hẳn là không thể nào, phải biết rằng ban đầu hắn vừa tốt nghiệp đã bị thị trấn Lâm Tuyền thu xếp đến đập Thiên Thủy làm một thôn quan ở một thôn có dân tình đặc biệt hung hãn.

Cái thôn đó nghe nói ngay cả Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung khi đó đều cảm thấy nhức đầu, còn bóng gió ưng thuận hứa hẹn, ai có thể giải quyết vấn đề nan giải đập Thiên Thủy thì cho tăng một cấp, Diệp Phàm là sinh viên vừa mới tốt nghiệp Hải Giang tới đó trên thực tế không khác đi đày.

Chẳng qua thằng nhóc đúng là có chút thủ đoạn. Tuổi tuy còn trẻ nhưng đã mạnh mẽ hàng phục thôn này , kết quả cũng đã nhận được đề bạt đặc thù đảm nhận Phó Chủ tịch thị trấn.

Không tới hai tháng vì bị người ta động hình phạt riêng, kết quả được đề bạt lên làm Phó bí thư, lại không được bao lâu vì lôi kéo tới hơn ba nghìn vạn đầu tư, khoản tiền hơn một nghìn vạn quyên tăng, muốn làm bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền được Dương Quốc Đống đích thân chỉ điểm là Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền. Cho nên, nếu như hắn và Phó Chủ tịch tỉnh Tề có quan hệ, ban đầu tuyệt đối sẽ không bị ném tới thôn đập Thiên Thủy kia, vì thế tôi cho là Phó Chủ tịch tỉnh Tề xuống đó câu cá hẳn là trùng hợp.

Cổ Bảo Toàn nói ý kiến của mình, cũng rất có đạo lý.

- Có lẽ vậy, tối nay quan sát tình huống rồi nói sau, nhưng bất kể có quan hệ hay không Chủ tịch tỉnh Tề đã đến núi Bà La, đoán chừng đồng chí Diệp Phàm không biết chuyện có lẽ đã đem chuyện mình được đãi ngộ không công bằng tiết lộ cho Chủ tịch tỉnh Tề, có lẽ là vô tâm .

Dù sao thì Chủ tịch tỉnh Tề cũng đã biết chuyện này rồi. Ngoài mặt không nói nhưng trong lòng khẳng định cũng sẽ suy nghĩ. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện các anh phải quyết đoán kịp thời, trên bàn ăn tối nay phải biểu lộ thái độ, không thể kéo dài được nữa, chuyện này xử lý không tốt có lẽ sẽ ghi một câu hỏi lớn tồn tại trong lòng Chủ tịch tỉnh Tề, bất lợi đối với Ngư Dương các anh. Từ phương diện lớn mà nói, đối với cả thành phố Mặc Hương chúng ta cũng bất lợi.

Chủ tịch tỉnh Tề gần đây cũng đang ra sức đề xướng chiêu thương và thu hút đầu tư, đối với loại nhân tài này y khẳng định rất là thưởng thức. Anh xem xem, không phải trong đáy lòng anh cũng hết sức thích đồng chí Diệp Phàm sao?

Chu Càn Dương rất thân thiết nói với Cổ Bảo Toàn.

- Bí thư Chu ý của ngài là lập tức tỏ thái độ khôi phục chức vụ cho đồng chí Diệp Phàm ?

Cổ Bảo Toàn do dự, trong lòng hết sức mao mâu thuẫn, nếu như khôi phục chức vụ cho Diệp Phàm, tai mắt của Ngọc Sử Giới ở huyện đông đảo, Ngọc Nhã Chi lại đang trong hội nghị thường ủy. Cô ta biết rồi khẳng định trong lòng không thoải mái, vậy hai khoản tiền của mình sẽ gặp phiền toái.

- Tôi biết cậu băn khoăn, có phải sợ Ngọc Sử Giới giữ lại hai khoản tiền hay không? Vậy cậu phải đổi lại góc độ mà suy nghĩ, Chủ tịch tỉnh Tề kia nặng hơn hay là Ngọc Sử Giới nặng hơn? Cái gì nhẹ cái gì nặng phải phân chia rõ ràng, làm một người đứng đầu cầm quyền một phương, phải có quyết tâm mạnh mẽ, nhìn đúng mục tiêu, phân rõ nặng nhẹ, có nhiều thứ nhìn như rất khẩn yếu, kì thực lại không. Khi nên xuất thủ thì phải xuất thủ, nếu không lề mề, không thu được kết quả tốt, cuối cùng bị hao tổn luôn là mình.

Chu Càn Dương nói những lời tận đáy lòng.

- Tôi hiểu Bí thư Chu. Ài.

Cổ Bảo Toàn thở dài, bất đắc dĩ buông điện thoại xuống.

thầm nghĩ, “Đây là anh ngồi nói chuyện không liên quan đến mình, nếu không có khoản tiền bảy tám trăm vạn trong tỉnh, tôi lấy cái gì đi giải quyết chuyện cần làm cuối năm.”

4 giờ 30

Bí thư Thị ủy Chu Càn Dương và Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn cơ hồ trước sau nối gót đến nơi, Chủ tịch thành phố La Hạo Thông đang chuẩn bị đi thủ đô Yên kinh chạy hạng mục kế hoạch, nghe Vệ Sơ Tinh báo cáo cũng hấp tấp chạy đến, nhưng y may là không có ở Mặc Hương, không thể chạy tới trước năm giờ rưỡi .

Tề Chấn Đào cũng biết, đã cho Vệ Sơ Tinh biết mình đến, còn muốn dấu diếm hai đầu sỏ ở thành phố là không thể nào, cho nên cũng vẫn thản nhiên, hơn nữa y cũng có mục đích của mình. Nếu Diệp Phàm đã giúp đõ Tề Thiên, y cũng nên báo ơn.

Tề Chấn Đào tuy nói chỉ luyện qua một chút sơ sài, nhưng y cũng biết rất rõ ràng tu luyện Quốc thuật muốn đột phá một cảnh giới nhỏ là khó như lên trời .

Diệp Phàm trợ lực Tề Thiên đột phá đến đoạn tầng thứ hai của đoạn thứ ba Quốc thuật, đây cũng là chuyện tương đối rất giỏi.

Nếu không Tề Thiên muốn bình thường đột phá đến tình trạng này đoán chừng còn phải mất khoảng ba năm. Cảnh giới quốc thuật có liên quan chặt chẽ đến việc đề bạt cấp bậc của Tề Thiên, gián tiếp cũng tương đương trợ giúp Tề Thiên chuẩn bị tốt cho đề bạt tiếp theo.

Nếu không Tề Thiên muốn một lần nữa đề bạt lên cấp bậc Trung tá sẽ phải rời khỏi Liệp Báo mới có thể làm được. Tuy nhiên Tề Thiên vô cùng kiên quyết biểu lộ thái độ, cho dù là không chiếm được đề bạt cũng phải sống ở Liệp Báo, bởi vì yêu Liệp Báo, không muốn rời đi .

Tề Chấn Đào biết rõ nhất quyền lực của Liệp Báo, nếu vì cấp bậc chức vụ của con trai có thể tăng lên một tầng, mạo muội rời khỏi Liệp Báo cũng là rất đáng tiếc, bởi vì đã rời đi rồi muốn quay lại rất khó.

Tề Chấn Đào biết rõ, cho dù là đem con trai rời khỏi Liệp Báo lợi dụng thời gian một năm, quân hàm đề cao đến cấp bậc Trung tá, nhưng sau khi trở lại Liệp Báo cũng phải khảo hạch một lần nữa, đoán chừng lại giáng xuống Thiếu tá, bởi vì Liệp Báo không giống với bộ đội bình thường, nó có chế độ điều lệ tự hành nghiêm khắc , không cho phép bất luận kẻ nào lợi dụng sơ hở.

Văn phòng Đập chứa nước núi Bà La nghênh đón một toán lãnh đạo cao quý nhất. Chánh văn phòng Hướng Minh Đào của đập chứa nước thiếu chút nữa choáng váng hoa mắt. Tất cả những đại lão bình thời thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy trong tivi trước sau giá lâm.

Chủ tịch huyện Vệ tới không lâu, Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn cũng tới. Cổ Bảo Toàn đến không lâu lại có thể nghênh đón Bí thư Thị ủy Chu Càn Dương, hơn một giờ sau Chủ tịch thành phố La Hạo Thông cũng vội vã chạy tới, làm cho Chủ nhiệm Hướng Minh Đào cứ luôn hoài nghi mình có phải bị hoa mắt ở nằm mộng hay không. Chuyện này lẽ nào là sự thật hay sao?

Một chiếc bàn tròn lớn.

Các chủ nhân ngồi lên có bảy người Diệp Phàm, Cổ Bảo Toàn, Vệ Sơ Tinh, Tề Chấn Đào, Phong Thanh Lục, La Hạo Thông, Tề Thiên, các thư ký ngồi ở một bàn khác. Vốn là Diệp Phàm không đủ tư cách ngồi ở bàn này nhưng hôm nay hắn là chủ nhân chính tông.Chu Càn Dương cũng không nói cái gì.

- Ha ha ha, Bí thư Chu, La thị ủy, hôm nay câu cá còn làm phiền Đại lão các anh từ xa chạy đến, Tề Chấn Đào tôi có chút băn khoăn ! Vốn chỉ là nhất thời nổi hứng muốn cùng Vụ trưởng Phong đến núi Bà La câu cá, chẳng qua trái lại đụng phải một người thú vị, đồng chí Diệp Phàm Chủ nhiệm Văn phòng đập chứa nước này rất thú vị. Thú vị. Ha ha ha.

Tề Chấn Đào cười sảng khoái, cũng không biết có ý gì, thoáng cái đã điểm ra Diệp Phàm .

- Vụ trưởng Phong. Hay quá, không biết là Vụ trưởng vụ gì?

Trong lòng đám người Chu Càn Dương đều nảy ra một câu hỏi, cảm thấy lần này tới thật quá đáng giá, lại còn có một Vụ trưởng. Bất kể Vụ trưởng vụ gì, lăn lộn quen mặt trước rồi hãy nói. Nói không chừng lúc nào đó đến kinh thành làm việc lại có thể dùng tới. Cao hứng nhất chính là thị ủy La Hạo Thông, đang muốn qua năm sẽ ra Yên kinh chạy hạng mục. Bây giờ lại may mắn đụng phải Vụ trưởng, đây không phải là phúc thần trời giáng sao?

Mặc dù mọi người vô cùng muốn biết thân phận thật sự của Phong Thanh Lục nhưng Chủ tịch tỉnh Tề không giới thiệu, bản thân Phong Thanh Lục không nói, mọi người cũng không dám lắm mồm đi hỏi những thứ này.

Mọi người đều vội vàng đứng lên chào hỏi Vụ trưởng Phong, Tề Chấn Đào là lãnh đạo cũ, trái lại không để ý:

- Chủ tịch tỉnh Tề, Vụ trưởng Phong, các anh đều là khách từ xa đến, cũng là lãnh đạo của chúng tôi. Hôm nay có thể tới núi Bà La câu cá là để mắt tới Ngư Dương chúng tôi, là khách quý Ngư Dương hân hạnh có được, tôi đại biểu thành phố thị ủy Mặc Hương hoan nghênh hai vị lãnh đạo. Ha ha ha.

Chu Càn Dương giơ chén rượu lên mời rượu trước.

Chủ tịch thành phố La Hạo Thông, Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn, Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh đều trước sau theo như cấp bậc cao thấp kính rượu, chủ nhân Diệp Phàm trái lại không có việc gì, căn bản là không chen vào được. Hơn nữa, trong trường hợp này cũng không tới phiên mình mở miệng nói chuyện, vui vẻ cùng Tề Thiên hai người chạm chén uống rượu.

Tề Chấn Đào xuất thân là quân nhân, tính tình cũng rất là hào sảng, mỗi người đều kính một chén nhỏ. Phong Thanh Lục tới từ thủ đô, chưa từng nhìn thấy đại cảnh tượng như vậy, thân là Vụ trưởng Bộ Tài chính kinh tế xây dựng, các quan lớn cấp tỉnh bộ mỗi ngày tìm đến y đã gặp nhiều.

, cho nên chỉ khẽ nhấp miệng, dính một chút chén rượu coi như là đáp lễ rồi, chỉ có lúc chạm chén với Tề Chấn Đào y mới có thể uống một hơi cạn sạch. Vụ trưởng Phong làm như vậy cũng không thể chỉ trích, trong bụng những người đang ngồi đây đều hiểu rõ, đây chính là lấy thực quyền nói chuyện.

Thấy tất cả mọi người đều mời một vòng rồi, Diệp Phàm cũng cố lên gân đứng lên, Thanh Tâm quyết lẩm bẩm ba vòng mới ổn định tâm thần, mặc dù ngoài miệng đã chuẩn bị, nhưng cảm giác vẫn có chút khàn khàn, không chắc chắn, tim đập thình thịch.

- Chủ tịch tỉnh Tề, Vụ trưởng Phong, hôm nay có thể tới đập chứa nước núi Bà La câu cá, tôi là chủ nhân ở đây cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố La trong thành phố, cũng coi như là người của mình, Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ lại càng là người địa phương, lãnh đạo trực tiếp của tôi, cho nên tôi xin kính hai vị lãnh đạo một chén trước. Tôi cạn ba chén, hai lãnh đạo tùy ý.

Diệp Phàm khi run rẩy, chén rượu uống một hơi cạn sạch.

- Ha ha ha, Tiểu tử này, khinh thường chúng tôi có phải hay không? Cạn hết ba chén, Phong lão đệ, nếu chúng ta không làm trong bụng tiểu tử này còn xem chúng ta ra gì. Như vậy đi, Tiểu Diệp, cậu cạn sáu chén, tôi và chú Phong mỗi người ba chén như thế nào đây?

Tề Chấn Đào rất là hòa nhã, mỉm cười nhìn Diệp Phàm chằm chằm.

Nhưng hai chữ ‘tiểu tử’ vừa ra khỏi miệng lại khiến trong lòng Chu Càn Dương, La Hạo Thông và Cổ Bảo Toàn nghi ngờ.

, thầm nghĩ, “ Khẩu khí của Chủ tịch tỉnh giống như rất là thân mật với đồng chí Diệp Phàm, lẽ nào là người nhà. Không thể nào, điểm này hẳn là không thể nào.

Thật là quỷ dị, làm sao nghe ra Tề Chấn Đào lấy khẩu khí tiền bối nói chuyện với hậu bối vậy? Xem ra phải đánh giá đồng chí Diệp Phàm lại một lần nữa rồi.”

Không nói đến mọi người đang nghi ngờ, thật ra Tề Chấn Đào cố ý nói như vậy, y cũng có lòng muốn giúp Diệp Phàm một tay, cho nên mượn cơ hội pha trò để cho mọi người suy đoán. Đoán chừng mấy người về nhà sẽ suy nghĩ hai chữ ‘Tiểu tử’ của mình rất lâu, đối với Diệp Phàm mà nói cũng là hưởng thụ vô cùng.

- Được, tôi nghe theo thu xếp của lãnh đạo.

Diệp Phàm không do dự, lại uống thêm ba chén nữa xuống bụng.

- Đồng chí Diệp Phàm khá lắm! Chuyến đi hôm nay có thể quen biết được cậu cũng không uổng phí, ba chén này tôi cạn. Phong Thanh Lục lần đầu tiên giơ chén lên, cũng làm liên tiếp ba chén, Tề Chấn Đào đương nhiên càng không chậm, đồng thời uống cạn.

Lời nói của Phong Thanh Lục càng khiến đám người Chu Càn Dương, La Hạo Thông, Cổ Bảo Toàn thiếu chút nữa rớt mắt kiếng, may là bọn họ cũng không đeo mắt kiếng. Tâm tư lại thay đổi thật nhanh suy đoán, đương nhiên bọn họ có huy động mấy tế bào não cũng không đoán ra ẩn ý bên trong, ngay cả bản thân Diệp Phàm cũng cảm giác có chút kì quái.

Nếu nói Tề Chấn Đào muốn giúp đỡ một tay cũng coi như bình thường vì Tề Thiên và mình là bằng hữu, nhưng Phong Thanh Lục người ta là Vụ trưởng uy nghi trên cao, hơn nữa còn nhậm chức ở Bộ Tài chính. căn bản là không cần thiết để ý đến một chủ nhiệm nhỏ của Văn phòng kho khu, hai người có quan hệ thế nào cũng khó mà phát sinh giao tập .

- Bí thư Chu, ngài là lãnh đạo của tôi, tôi tự uống ba chén, ngài tùy ý.

Diệp Phàm tiếp tục đả thông, tuy nhiên lộ ra vẻ rất là cung kính, cũng không có một chút bộ dạng tuổi trẻ ngạo mạn gì cả.

- Tiểu Diệp, không thể nói như vậy, cậu cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh! Mỗi người sáu chén đi. Các người lãnh đạo tùy ý là được rồi.

Lúc này Tề Chấn Đào phát biểu.

- Được! Tôi uống sáu chén. Lãnh đạo tùy ý.

Diệp Phàm gật đầu. Một vòng sáu chén lại tiếp tục. Chẳng qua bốn người Chu Càn Dương, La Hạo Thông, Cổ Bảo Toàn, Vệ Sơ Tinh đương nhiên không dám chỉ nhấp miệng, Chủ tịch tỉnh Tề và Vụ trưởng Phong người ta đều uống ba chén, đám người bọn họ đương nhiên cũng giống như vậy, cho nên tất cả thống nhất làm ba chén, trái lại cho Diệp Phàm đủ mặt mũi.

- Chủ tịch tỉnh Tề, Vụ trưởng Phong, Bí thư Chu, Chủ tịch thành phố La. Hôm nay trên bàn có hai món ăn đặc sản. Một món gọi là lẩu sói chuột, nghe nói là món ăn đặc sản của Mặc Hương chúng tôi Một món tên là - Khiếu Hoa Ngư, dùng cá trong hồ địa phương ở thôn Quy Lĩnh thị trấn Lâm Tuyền chế biến, bảo đảm tán dương. Không tin các vị lãnh đạo nếm thử trước, không gọi tuyệt tôi tự phạt 10 chén.

Nói đến “Khiếu Hoa Ngư“ Diệp Phàm vẫn rất tâm đắc, món này là hắn hao tốn một phen khổ tâm, tự mình giao đãi Lý Tuyên Thạch chạy một chuyến đến thôn Quy Lĩnh rồi quay về.

- Khiếu Hoa Ngư, cái tên rất kỳ lạ. Khiếu Hoa Kê trước kia trong ti vi thấy có diễn qua, Hồng Thất Công thích nhất là gặm cái đó. Cái này tên là Khiếu Hoa Ngư, chẳng lẽ thật sự có chỗ kỳ diệu? Anh Tề, em nếm thử trước.

Vụ trưởng Phong tỏ ra hứng thú, dùng đũa gắp một miếng thưởng thức.

Tất cả mọi người theo dõi y, không lâu sau, Vụ trưởng Phong đột nhiên trợn to hai mắt, để đũa xuống tán thán nói:

- Ngon! Ngon thật! Kỳ diệu!

Liên tục khen ngon càng gợi lên khẩu vị của đám người Tề Chấn Đào, thưởng thức một phen luôn miệng tán dương.

- Sao lại không có xương, xương đâu cả rồi?

Tề Thiên không nhịn được hỏi. Tất cả mọi người đều có ý nghĩ như vậy, chẳng qua các vị đại lão chững chạc, cho nên cũng không mở miệng hỏi thôi.

- Ha hả, bí mật kinh danh. Cách làm món Hoa Ngư này là dùng phương thuốc bí truyền, dược liệu phối hợp đều rất phức tạp, không thể truyền ra bên ngoài, lúc ấy tiền bối làm con cá này có giao đãi, ha ha… xin lỗi rồi.

Diệp Phàm cười nhẹ, ra vẻ thần bí.

- Coi như vậy đi, đây là bí mật của người ta, chúng ta cũng không nên hỏi. Nào, động đũa đi, Tiểu Diệp cũng rất phí tâm rồi, ha ha ha.

Tề Chấn Đào đã sớm đưa đũa lên.

Không lâu sau, xì gà Cuba tốt nhất cũng đưa lên, lại làm mọi người kinh hãi một phen.

- Đại ca, ở chỗ anh những thứ tốt hình như không ít ! Thứ lần trước Đoàn trưởng Thiết đưa cho anh cũng lấy ra đi, cho các vị lãnh đạo đang ngồi mỗi người một bao là được rồi, em cũng dính theo chút ít ánh sáng có phải không? Ha ha ha.

Chẳng qua, khi xì gà còn chưa mở ra, Tề Thiên đột nhiên nhớ lại lần trước Đoàn trưởng Thiết đưa cho Diệp Phàm một rương lớn thuốc lá đặc biệt.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.