Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao nhân nơi sơn dã.

Phiên bản Dịch · 2107 chữ

Từ phương diện khác thì cũng có thể thấy đời sống trong thôn quá nghèo, phải nhanh chóng tìm ra con đường để mọi người làm giàu.

Cỏ Thiên nhĩ linh nhiều nhất cũng chỉ giúp mỗi gia đình kiếm thêm được vài trăm đồng trong một năm, hơn nữa năm nay hái thì sảng lượng năm sau sẽ ít đi rất nhiều.

Vì thế không thể dựa vào đây để dẫn dắt mọi người làm giàu, đây chỉ là biện pháp nhất thời, còn tính chuyện lâu dài là không thể nào .

- Đường ở phương nào, đường ở phương nào.

Diệp Phàm một hơi thi triển thuật khinh công như một con vượn thoáng cái đã nhảy lên đỉnh núi chìm trong sương mù, dùng Hóa âm mê thuật hét lớn, trong lòng rối bời.

Lúc này hắn chợt có cảm giác hoang đường như lúc đứng ở ngã tư đường hồi mới tốt nghiệp.

- Ha ha ha, hảo khí phách.

Một thanh âm già nua đột nhiên truyền tới rõ ràng từ một cây đại thụ chìm trong sương cách khoảng ba, bốn mươi mét.

Thanh âm vô cùng hùng hồn, như tiếng chuông cổ chấn đau cả màng nhĩ Diệp Phàm.

“ Nội kình người này cực kỳ tinh thuần, cao thủ!”, phản ứng đầu tiên của Diệp Phàm là thầm kinh hãi, cảm giác nội kình người này tuyệt đối cao hơn mình.

Mình hiện giờ đã cao thủ thất đoạn rồi, nếu cao hơn mình chẳng phải là bát đoạn sau, loai cao thủ này ở Hoa Hạ như nhàn vân dã hạc, tuyệt đối thuộc về loại nhân vật ẩn sĩ, làm sao sẽ xuất hiện ở thôn Quy Lĩnh hẻo lánh này.

- Ngươi là ai?

Diệp Phàm giả bộ bản thân không biết chút quốc thuật nào hỏi lại, nếu để lộ ra mình cũng biết quốc thuật thì không thể hỏi vậy mà sẽ phải xưng lão tiền bối rồi.

- Ha ha ha, lão phu là ai không quan trọng, mới vừa rồi cậu nói chuyện với cái gì chủ tịch thôn Phượng đó tôi cũng nghe sơ qua. Tiểu tử nhà cậu không tệ, có thể vì dân mà day dứt như vậy thì cũng là một chủ tịch thị trấn tốt, nói rõ cậu một lòng vì dân.

- Xin hỏi đường phương nào?

- Ha ha ha, mọi con đường đều dẫn đến La Mã, chỉ cần có tâm, kiên trì bền bỉ, đường thật ra thì ở dưới chân. Có cả ngàn vạn đường làm giàu, chỉ cần xem cậu có dụng tâm hay không.

Ông lão cũng không tránh né, nhảy thẳng từ trên cành cây cao năm, sáu mét xuống một cách nhẹ nhàng, khi chạm đất cũng không có nhiều tiếng động, chỉ với thuật khinh thân cao minh như vậy thì Diệp Phàm đã tự thấy không bằng rồi.

Hắn nhìn lại thì thấy ông lão này cũng mặc một chiếc áo màu xanh giống như màu yêu thích của sư phụ Phí, tuy nhiên bên hông lại thắt một sợi dây bện từ cỏ làm thắt lưng.

Ông lão có gương mặt tròn, sắc da hơi đen, người có khuynh hương mập nhưng cũng không mập lắm, mái tóc búi tròn sau gáy rồi thắt lại bằng một que gỗ, bộ dạng giống như một đạo sĩ nghèo túng.

Diệp Phàm nhìn xuống dưới chân thì kinh ngạc, mắng thầm, “ Lại có kiểu kết hợp quái gở giữa Trung Quốc và Phương Tây này sao?”

Dưới chân ông lão là một đôi giày thể thao nhập khẩu chính hãng của Nike, hơn nữa còn là hàng cao cấp nhất, tuyệt đối không rẻ.

Trên người mặc áo bào xanh, dưới chân đi giày hiệu Nike, nếu như nói toàn thân toát ra phong phạm ẩn sĩ sơn dã đời xưa thì nhìn vào đôi giày lại hoàn toàn phá hủy hình tượng.

Diệp Phàm thậm chí tưởng tượng,” Nếu như lão đầu này đem giày Nike đổi thành giày cỏ của Hồng quân thì đúng là hình tượng ẩn sĩ rồi, mẹ kiếp, đúng là phong thái dị nhân.”

Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng Diệp Phàm vẫn không dám chậm trễ, tự nhủ thầm đừng để bị vẻ ngoài mê hoặc, ông ta chính là một cao thủ bát đoạn trở lên, cúi người chào rồi bắt chuyện:

- Xin mời cao nhân chỉ điểm.

- Ha ha ha, cao nhân gì chứ, Bắc Sơn nhất tiều tử.

Ông lão toét miệng cười giống hệt một nông dân chất phác, nếu thêm một cái đòn gánh quẩy một bó củi thì đúng là vậy.

- Bắc Sơn nhất tiều tử, ha ha ha, danh hào cao nhân rất nhã.

Diệp Phàm cười phụ họa.

- Danh hào, ách! Làm sao cậu đoán được, không đơn giản!

Ông lão dường như cảm giác thấy gì đó, đôi mắt chợt lóe lên một ánh lạnh lẽo chiếu vào người Diệp Phàm rồi thoáng cái đã thu liễm.

Diệp Phàm cảm giác thật giống như có một luồng khí tức sắc bén lướt qua trên người mình, hắn biết ông lão đang quan sát mình.

Dĩ nhiên loại ánh mắt vô hình này chỉ có thể nói là một loại cảm giác của cao thủ, cũng có thể nói là một loại khí thế.

Diệp Phàm giả bộ không có cảm giác, không hề có phản ứng, nếu như là một võ giả quốc thuật cấp thấp hơn nhất định sẽ hoảng sợ, bởi đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể.

Chẳng qua thuật ưng nhãn của Diệp Phàm rất bén nhạy nên đã cảm giác được trước đó nên giả bộ thành công.

Trong lòng hắn lạnh toát, thầm nghĩ, “ Lợi hại, chỉ là ánh mắt cũng có thể bức chết người.

Nghe nói người làm quan có quan thế, quan khí, người luyện quốc thuật đến một đẳng cấp nào đó cũng có thể tạo thành khí thế đặc thù.

Loại khí thế này đối với người luyện quốc thuật mà nói đặc biệt bén nhạy, có người bị khí thế như vậy dọa cho vỡ mật, chắc là tình huống như lúc này.

Thật ra muốn khai mở cũng không phải là không thể, chỉ là trong lòng không giải khai mà thôi, mọi người trong cuộc sống ai chẳng ở trong một vòng luẩn quẩn nào đó, rất khó để vượt ra khỏi nó.

Nếu muốn để cho bản thân không bị ảnh hưởng bị ngoại vật trừ khi thực lực của ngươi mạnh hơn so với đối phương, chế trụ được khí thế của đối phương thì không để bị đối phương ảnh hưởng, ngược lại thì bị người áp chế rồi.

Kiểu lý luận này vào lúc giao chiến thời xưa đã đúc kết rõ ràng, trong chiến tranh nhiều lúc chỉ ba ngàn người vẫn có thể áp chế ba vạn thậm chí là mười vạn người của đối phương, điều này thật ra cũng là so sánh khí thế, trên chiến trường là so sánh khí thế không màng sống chết.

Có lẽ có người sẽ nói, khí thế có thể tôi luyện, dĩ nhiên là vậy, khí thế không phải ngày một ngày hai là có, nó là kết quả của việc tôi luyện nhiều năm gian khổ để mài ra.

Vào lúc sinh tử có thể thắng, thật ra là các tướng sĩ đã bị bức đến tuyệt lộ, chỉ có liều mạng may ra mới sống, vì thế mới bức ra khí thế kinh nhân.

Cho nên khí thế là thứ không nhìn thấy hay sờ thấy được, nó là một thanh kiếm sắc vô hình, đạo lý trong đó rất nhiều, hiểu được đã là thế ngoại cao nhân.

- Ha ha ha, mơ hồ rồi, chẳng phải trong TV vẫn thường xuyên nói vậy sao?

Diệp Phàm cười ha ha định đánh lừa đối phương.

- Tiểu tử, đừng có vờ vịt để qua mắt lão phu, cân lượng của cậu thì lão phu sớm đã hiểu rồi, hừ.

Ông lão ra vẻ giận dữ.

- Lão nhân gia, người nói gì tôi không rõ.

Diệp Phàm cố ý giả bộ ngu.

- Không rõ, lão phu cắt đứt chân của cậu thì cậu hiểu ngay.

Ông lão hình như là thực sự giận dữ, cảm thấy một tên trẻ ranh lại dám giễu cợt mình.

Thân thể của lão nhoáng lên, giẫm chân vọt lên chừng 2 mét rồi như một con ưng phi xuống ngoan độc đá vào Diệp Phàm.

- Hỏng bét, làm ông lão giận rồi, chắc hôm nay sẽ có phiền toái lớn.

Diệp Phàm lạnh toát, thấy ông lão tuyệt đối không có vẻ đùa giỡn, cước đá tới ma sát trong không khí nghe cả tiếng gió phần phật.

Một cước này nếu quả thật đá đến chân của mình thì chắc chắn là gãy lìa, những ông lão sống đến từng tuổi này đều có chút cổ quái, thích gì làm nấy.

Nếu quả thật bị lão đánh tàn phế thì dù có tiền cũng dùng vào đâu, hơn nữa chỉ e lão già này lòng dạ độc ác đánh mình đến chết thì phiền toái rồi.

Loại cao thủ này đá chết người rồi sau đó dùng thủ pháp đặc thù biến ngươi thành bụi phấn thì cho dù là thần tiên cũng khó mà điều tra.

Diệp Phàm nghĩ rất nhanh, trong nháy mắt nghiêng người tránh khỏi, hốt hoảng:

- Lão tiền bối, cần gì tức giận vậy, chuyện gì cũng từ từ nói.

- Không có gì để nói hết, hôm nay không đánh gãy chân chó cậu thì lão phu thề không dừng lại.

Ông lão trợn mắt quát, thấy một cước kia đá hụt thì lại tiếp tục vọt tới.

Diệp Phàm hết cách đành thi triển thuật khinh công vọt lên gần 2 mét, khó khăn lắm mới tránh thoát đòn kế tiếp của ông lão.

Tuy nhiên ông lão là một cao thủ, kinh nghiệm dày dạn, Diệp Phàm nhìn thấy rõ ràng đã tránh thoát thì lại chợt cảm thấy một luồng lực mạnh vụt đến dưới chân.

Hắn vừa thầm nghĩ không ổn thì đã nghe “bình” một cái rồi té văng ra năm mét lăn ba vòng chạm phải một gốc cây mới dừng lại được.

- Lợi hại, quả nhiên là đại cao thủ, ông đây là cao thủ thất đoạn mà tron mắt người ta như là bùn đất, tuy nhiên vừa rồi mình cũng chỉ sử ra năm thành công lực, chỉ khoảng ở ngũ đoạn, không biết có thể đánh lừa hay không.

Diệp Phàm đang nghĩ thầm có thể chơi đòn âm hay không thì đã nghe ông lão cười ha hả:

- Tiểu tử, mau dậy đi, chơi với lão phu vài hiệp nữa. Ai! Đã lâu không giãn gân cốt, cứ như vậy thì xương cốt cứng hết cả.

- Không, không được, lão tiền bối, tiểu bối tự lượng không là đối thủ của ngài.

Diệp Phàm dựa lưng vào cái cây lắc đầu.

- Ha ha ha, đừng giả bộ, lão phu đã sớm nhìn thấu tiểu tử cậu, không cần phải vờ vịt.

Cậu đúng là Chủ tịch thị trấn, nhưng Chủ tịch thị trấn thì không thể là võ giả được sao, lão phu đã từng thấy qua một Chủ tịch thành phố có thân thủ lục đoạn rồi đấy.

Cho nên một thằng nhóc như cậu đã là gì, muốn lừa gạt lão phu thì không có cửa đâu. Nếu theo tính tình lão phu ngày xưa thì tuyệt đối là sẽ đánh gãy đùi cậu.

Ông lão vểnh râu nói vẻ khinh thường, tuy nhiên Diệp Phàm cũng không dám mạnh miệng, người ta có bản lĩnh thì đành chịu thôi.

- Lão tiền bối, hậu bối có chuyện không rõ, tôi cảm giác là đã che giấu rất tốt, tại sao rốt cuộc lại lộ ra là người tu luyện quốc thuật nhỉ?

Diệp Phàm quyết định hỏi , dù sao với bậc tiền bối phong phú kinh nghiệm này có rất nhiều thứ để học, sau này cần cải trang sẽ rất có ích.

- Cậu che giấu rất tốt, chẳng qua có một sơ hở lớn, ha ha ha

Ông lão đắc ý.

- Chỗ nào?

Diệp Phàm tò mò.

- Rất đơn giản, mới vừa rồi lão phu từ cây cao gần sáu, bảy thước nhảy xuống mà vẫn không việc gì, theo lẽ thì người bình thường sẽ phản ứng ra sao?

Ông lão liếc nhìn Diệp Phàm.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.