Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần tiên đánh nhau, người phàm chịu trận

Phiên bản Dịch · 4159 chữ
  • Đợi đã em gái!

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô to của Tiếu Hổ Thạch rồi Tiếu Thải Vân đã bị y ôm chặt, chai bia trên tay cũng bị giằng đi.

Tiếu Hổ Thạch rất nhanh mắt, nhìn lướt qua, nhất thờ cả người như run lên, trong lòng ớn lạnh nghĩ thầm, “ Thật là xui xẻo! Lại gặp phải khắc tinh rồi! Bố mày làm sao sống được? xxx”

- Anh…anh sao vậy! Để em đập chết hắn!

Tiếu Thải Vân tay chân đấm đá không chịu bỏ qua, dáng vẻ có chút chọc cười, nhưng cô ta đấm đá loạn xạ như vậy, rút cuộc lại chọc tức Tiếu Hổ Thạch.

“Bốp”, một tiếng chói tai thanh thúy vang lên rồi Tiếu Hổ Thạch mở miệng mắng: - Ngu ngốc, còn không mau chịu nhận lỗi với Bí thư Diệp, mẹ kiếp. Ăn cơm đến đầy bụng rồi sao?

Tiếu Hổ Thạch tự rót đầy cho mình một chén rượu giơ lên nói:

- Bí thư Diệp, tôi thay mặt em gái xin nhận lỗi với anh, tôi xin tự phạt một chén trước.

Nói xong uống một hơi cạn sạch, tác phong của Tiếu Hổ Thạch khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngơ ngẩn, nhất là Tiếu Thải Vân và Phó cục trưởng Tôn.

- Em gái, còn không mời rượu.

Thấy Tiếu Thải Vân ở bên cạnh vẫn còn ôm mặt khó hiểu, Tiếu Hổ Thạch hừ lạnh một tiếng liền khăng khăng đem chén rượu nhét vào trong tay em gái, ép cô ta phải kính rượu Diệp Phàm.

Tiếu Hổ Thạch dù sao cũng là đầu lĩnh của Lâm Tuyền, chém người như ngóe, ở trong nhà cũng quen thói hung bạo, em gái thật sự vẫn có chút sợ y nên lúc này run run cầm chén rượu đi tới, bộ dạng đáng thương lắp bắp:

- Diệp…Bí thư Diệp, Thải Vân không hiểu chuyện, gây gổ với ngài, tôi… xin tự phạt một chén.

Tiếu Thải Vân nói lời này mà tủi thân đến mức muốn trực tiếp đập đầu vào tường nhưng anh trai Tiếu Hổ Thạch đứng ở bên cạnh nhìn nghiêm khắc nên cũng chẳng còn cách nào.

- Hừ! Một Phó bí thư Đảng ủy thị trấn thì trâu bò cái rắm.

Lúc này Tôn Mãn Quân đang đứng dựa lưng vào tường đứng dậy cười lạnh lùng khinh bỉ.

- Ha ha! Tôi không có nói tôi trâu bò, thật ra Phó cục trưởng cục thống kê như anh mới trâu bò, ngang ngược ngất trời!

Diệp Phàm bình thản mỉm cười giơ chén rượu lên chạm cốc với chén của Tiếu Thải Vân:

- Con người tôi từ trước đến nay chưa từng đi ức hiếp ai, cho tới bây giờ đều là tự vệ trả đòn.

Bà chủ Tiếu, vừa rồi cô không hỏi rõ sự tình xông vào chấn vất một hồi, sau đó lại giở trò lưu manh cầm chai bia lên ném, đây không phải là chuyện mà một bà chủ tốt nên làm.

Làm một bà chủ phòng hát, chúng tôi tới đây tiêu tiền thì xem như là khách hàng của cô, theo lý mà nói cô cũng nên đối xử bình đẳng.

Nhưng cô trái lại, thấy người ta là đại cục trưởng của Cục thống kê, thay đổi thái độ rất rõ ràng.

Chuyện này nể mặt anh cô cũng xem như không có gì nữa, một cô gái, phải biết xem trọng hình tượng của mình có phải không.

Diệp Phàm vừa nói đến đây thì Tiếu Trường Hà dẫn theo mấy viên cảnh sát và Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng xông vào.

- Ồ! Phó bí thư Diệp, sao cậu cũng ở đây?

Mâu Dũng nhìn Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, vừa nhìn cảnh tượng, trong lòng đã hiểu rõ, đoán chừng chính là tên hám gái Tôn Mãn Quân lại gây ra chuyện xấu gì rồi.

Con người Tôn Mãn Quân này, Mâu Dũng cũng có nghe qua, cực kỳ háo sắc, lại không xem trọng hình tượng, vừa nhìn thấy con gái xinh đẹp thì xáp tới, nghe nói ở huyện thành đã từng gây ra mấy vụ truyền kỳ về ghẹo gái rồi.

Vì trong phòng số 1 của Diệp Phàm có mấy cô gái dáng người rất xinh đẹp, đặc biệt là cô gái mặc quần áo có chút giống với dân tộc Bổng, lại càng thanh thuần rung động lòng người, giống như thất tiên nữ hạ xuống trần gian, ngay cả Mâu Dũng cũng tim đập thình thịch.

Y lại nghiêng người sang liếc mắt nhìn bạn gái Khổng Thục Phỉ ở bên cạnh, cảm thấy cơ thể cô ta thật sự quá bình thường.

Thật ra Khổng Thục Phỉ rất oan ức, thân hình của cô ta cũng không tồi, chỉ là không bằng Ngọc Mộng Nạp Tuyết mà thôi, Mâu Dũng tiếp xúc quá lâu cho nên có chút chán nản, mệt mỏi, mới cảm thấy khác biệt lớn như vậy, thầm nghĩ, “ Mẹ kiếp! Tên nhãi ranh họ Diệp đó đúng là quá sức may mắn, một cô gái tinh khiết như vậy mà cũng có thể câu được, mình còn là thái tử gia của thành phố Mặc Hương, tại sao lại yếu kém như vậy. Phải làm cho thằng ranh này mất mặt mới được, để trút giận, bằng không khó lòng hóa giải được mối hận trong lòng…”.

Mâu Dũng còn chưa nghĩ ra mánh khóe gì khiến Diệp Phàm mất mặt, thì Tôn Mãn Quân ở phía sau sớm đã không còn kiên nhẫn, xông đến hô lớn nói:

- Giám đốc sở Tiếu, vương tử phạm pháp cùng tội với dân đen, Phó bí thư Diệp của thị trấn các anh vô cớ đả thương chúng tôi, tôi hi vọng Giám đốc sở Tiếu có thể xử lý theo lẽ công bằng, nghiêm trị hung thủ-

- Chuyện này….chuyện này….

Phó giám đốc sở Tiếu Trường Hà thật sự lúc này trong lòng đang hối hận gần chết, thầm nghĩ, “Mẹ nó, khi đen đủi thì uống nước lạnh cũng ê răng.

Ông mày tại sao hết giờ làm rồi còn ở lại sở chơi bài làm gì chứ, đã không thắng được tiền lại còn bị mấy tên hám gái này kéo vào rắc rối.

Sớm biết như vậy thì đã về nhà ôm bạn gái đẩy mấy cái thì thoải mái hơn nhiều, bây giờ thì thế nào chứ, một đám lão đại thì một Phó giám đốc sở nhỏ bé như bố mày không dám đắc tội với ai.

Một người là Phó cục trưởng cục Thống kê, còn có cha là Phó chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân.

Người khác lợi hại hơn, là lãnh đạo trực tiếp của mình, thời khắc quan trọng sáp nhập xã vào thị trấn không ai dám đi đắc tội với Phó bí thư Diệp quản lý nhân sự trong thị trấn, nhân vật tai to mặt lớn xếp thứ ba của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta! Đắc tội với hắn, ngày mai hắn còn không cho mình một cái giày nhỏ để mà đi.

Gần đây nghe nói phía bên đồn công an của xã Khanh Hương cũng lưu lại mấy cảnh sát để giữ đồn, nếu chọc giận tiểu tử họ Diệp này, hắn sẽ cho mình nếm hậu quả.

Đoán chừng có thể sẽ bị hắn điều tới chỗ xa xôi hẻo lánh không ai muốn đi của xã Khanh Hương để trấn giữ đồn.

Tới đó thì chỉ có nước dẫn theo năm sáu viên cảnh sát tép riu kém cỏi, cả ngày qua lại với mấy con gà mái làng xó xỉnh hẻo lánh.

Chuyện đó còn không sầu muộn muốn chết…”

Nghĩ đến những hậu quả bên trong, Tiếu Trường Hà thật sự muốn tát cho mình một cái, biểu hiện trên mặt còn khó coi hơn khóc, đáng thương nhìn về hướng Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng, chuyện này đoán chừng chỉ có y mới có thể cứu mình được.

Còn mấy tên cảnh sát phía sau sớm đã bị hù dọa đến run lẩy bẩy, lẳng lặng lẻn ra ngoài cửa nhưng lập tức cũng không dám đi, tất cả đều tự mắng trong lòng, “ Mẹ kiếp! Thần tiên đánh nhau, người phàm lãnh đủ?”

Cả đám vội vàng chắn ở ngoài cửa, đuổi những người hiếu kỳ đang vây quanh ra khỏi phòng hát, mười mấy đàn em của Tiếu Hổ Thạch vừa nhìn thấy Diệp Phàm trong truyền thuyết, sát thần có thể sử dụng một đôi đũa tre gõ nứt xương thủ lĩnh thứ tư Tiếu Đại Xuyên, đã luyện thiết quyền mấy năm thì tất cả đều giống như thấy ma quỷ, vội vàng cũng lẳng lặng chuồn ra ngoài đại sảnh.

- Vương Thăng, nguy hiểm thật, vừa rồi suýt chút nữa thì chọc giận sát thần rồi.

Một tên côn đồ đầu trọc vẫn còn sợ hãi, vội vàng móc ra điếu thuốc mạnh mẽ hít vài hơi để trấn an.

- Đúng, hôm nay nếu không phải anh Tiếu ở đây, nếu chúng ta xông qua, đoán chừng cũng không khác gì đám khốn khiếp của cục thống kê trước mặt, toàn bộ đều nằm trên sàn nhà hóng mát.

Mẹ kiếp! Đoán chừng còn thảm hại hơn nữa.

Bị đánh lại còn bị nhốt vào trong sở công an ngồi thêm mấy ngày.

Ài! Thải Vân cũng thật là.

Tại sao ngay cả một sát thần là Phó bí thư Diệp cũng không nhận ra, cứ tiếp tục như vậy thật sự không được rồi

Vương Thặng lại càng hoảng sợ vuốt đôi mắt tam giác của mình xuống nói.

- Anh Thặng, anh nói Phó bí thư Diệp có thật sự lợi hại như vậy hay không?

Lúc này ở bên cạnh có một tên côn đồ béo mập có chút dáng vẻ không tin xúm lại hỏi.

- Hắc hắc, mặt rỗ, nếu không mày đi kiểm tra hàng thật giả thế nào, để Bí thư Diệp luyện tay một chút thế nào hả? Tao nhổ vào! Thằng nhóc con sợ chết mày, lại dám nghi ngờ những lời anh Thặng mày nói không phải là thật sao.

Vương Thặng tức giận tát một cái như trời giáng, thiếu chút nữa khiến mặt rỗ choáng váng.

- Phó bí thư Diệp, hôm nay Phó cục trưởng Tôn là tới thị trấn chúng ta xác định kết toán thu chi tài chính, cậu quá bận rộn chuyện của mình, tôi cũng chưa thông báo được cho cậu.

Bọn họ cũng xem như là lãnh đạo thượng cấp, cho nên, cậu nhận lỗi uống với bọn họ một chén, chuyện này xem như kết thúc, thế nào hả?.

Chiêu này của Mâu Dũng rất nham hiểm, trong lời nói rõ ràng lấy việc lớn toàn thị trấn để trấn áp Diệp Phàm, huống hồ Diệp Phàm còn là lãnh đạo quản lý tài chính.

Ý tứ là nếu thật sự chọc giận đám người của Cục thống kê, phương diện tài chính sang năm của thị trấn chúng ta nhất định sẽ chịu thiệt, trách nhiệm này, Phó bí thư Diệp có gánh vác nổi không.

Bên ngoài nhìn là kêu Diệp Phàm uống cùng với Phó cục trưởng Tôn Mãn Quân một chén, ý tự thật sự chính là kêu Diệp Phàm xin lỗi.

Nghe Mâu Dũng nói như vậy, Tôn Mãn Quân cũng bắt đầu ngẩng cao đầu ngạo nghễ, đợi Diệp Phàm mời rượu xin lỗi trước mặt mười mấy người và những mỹ nữ xinh đẹp,

Dáng vẻ rất sảng khoái! So với hút ma túy còn thích thú hơn.

Thấy Diệp Phàm thật sự nâng chén rượu lên, Mâu Dũng càng mở rộng tầm mắt, hắn cho rằng với tính cách của Diệp Phàm, tuyệt đối không thể nhận lỗi được, huống hồ lại trước mặt nhiều mỹ nhân như vậy.

Đàn ông còn tồn tại mặt mũi nào? Tôn Mãn Quân thấy Diệp Phàm chuẩn bị xin lỗi càng thêm hống hách, cảm thấy hình như một mình Diệp Phàm mời rượu vẫn còn chưa đủ hả giận.

Ánh mắt mê đắm mơ hồ nhìn quét qua khuôn mặt của Ngọc Mộng Nạp Tuyết, Vu Phi Phi và Sở Vân Y, mở miệng nói thêm:

- Được rồi! Phó bí thư Diệp có thái độ như vậy, tôi cũng không làm khó nữa, nhưng muốn để chuyện này bỏ qua cũng được, chỉ cần kêu cô gái vừa rồi cũng cùng uống một chén là được, chuyện này xem như bỏ qua.

Hắn vừa nói như vậy, nhóm người phía bên Diệp Phàm toàn bộ đều thất sắc, Ngọc Mộng Nạp Tuyết càng tức đến nỗi chiếc miệng nhỏ run rẩy, có chút đáng thương nhìn Diệp Phàm chằm chằm.

Muốn xem xem Diệp Phàm có thái độ gì.

Tề Thiên và Lô Vỹ sớm đã muốn phát tác, nhưng Diệp Phàm chưa lên tiếng, bọn họ cũng phải cố gắng nín nhịn.

- Ha ha! Phó cục trưởng Tôn, tôi cũng không nói muốn uống rượu gì với loại côn đồ háo sắc anh.

Chúng tôi tự uống tự hát, không có liên quan gì đến anh.

Diệp Phàm vừa nói vừa ung dung uống một chén, sau đó đập cái chén bốp vào bàn trà quay sang lạnh lùng chất vấn Tiếu Trường Hà:

- Phó giám đốc sở Tiếu, quấy rầy phụ nữ là tội gì, đánh đập, trêu ghẹo phụ nữ là tội gì, cưỡng bức phụ nữ hầu rượu là tội gì? Anh là công an có lẽ rất quen thuộc với những chuyện này, nói ra để tôi mở rộng tầm mắt nào.

- Hừ- - Chuyện này….

Trên trán Tiếu Trường Hà toàn là mồ hôi, dùng tay lau một hồi, nghẹn họng hồi lâu cũng không thốt ra được lời nào.

- Hừ! Ngay cả chút chuyện này cũng khong biết, xem ra Phó giám đốc sở anh nên từ chức đi.

Diệp Phàm cười nhạt, cười đến mức tóc gáy Tiếu Trường Hà dựng thẳng đứng, thân hình run rẩy, biết cả hai bên không thể đắc tội với bên nào là không được.

Lúc này phải mạnh mẽ lên mới được, nếu không hai đầu không nịnh hót thì sẽ không có ai làm.

Gã liếc mắt nhìn Mâu Dũng, cảm thấy chủ tịch thị trấn Mâu nhảy dù từ trên thành phố xuống vẫn lớn hơn, huống hồ bản thân hiện tại đang chuẩn bị nương tựa vào nhóm người mà Mâu Dũng dẫn đầu, sau khi quyết định chủ ý, bắt đầu nghiệm mặt nói:

- Phó bí thư Diệp, những lời anh nói tôi không hiểu rõ lắm, ai quấy rầy phụ nữ, lại là ai cưỡng bức phụ nữ hầu rượu, còn có ai nói dám động tới phụ nữ ở Lâm Tuyền chúng ta?

- Chính là hai tên khốn khiếp này, còn là nhân viên ăn lương nhà nước, so với lưu manh còn côn đồ hơn.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết đột nhiên đứng lên khóc, chỉ vào hai tên Hạ Thiết và Đường Mộc Hoa vừa mới đánh người mắng.

- Ngậm máu phun người, loại con gái không ra gì như cô có gì đáng giá để chúng tôi đường đường là cán bộ nhà nước phải trêu ghẹo chứ? Phó giám đốc sở Tiếu, ngậm máu phun người hình như cũng gọi là tội vu khống! Hơn nữa còn là vu khống cán bộ nhà nước, hừ.

Hạ Thiết chỉ vào Ngọc Mộng Nạp Tuyết mắng, dáng vẻ quan chức ăn hiếp người khác.

Thằng ranh này là một gã trưởng phòng của cục thống kê, trên thực tế chỉ là loại quan vớ vẩn cấp trưởng ban.

Cha của y thật ra mới nổi tiếng, Cục trưởng cục giao thông huyện Ngư Dương Hạ Tân Tài, cũng là tổ viên trong cái vòng của Tôn Mãn Quân, Ngư Dương có rất nhiều vòng nhỏ như vậy.

Giống như con trai Chu Tiểu Đào của Bí thư thư Ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà, con trai út của Phí Mặc Phí là Văn Viễn và cháu của Phó cục trưởng cục tài chính thành phố Vương Thiên Lượng là Vương Tiểu Ba, ba người này cũng có một cái vòng.

Lợi hại nhất đoán chừng chính là cái vòng nhỏ Ngọc diện lang quân của con trai đầu Phí Mặc là Phí Võ Vân.

Các vòng nhỏ quyền thế lớn nhỏ không giống nhau, thưởng thức đương nhiên cũng không giống, cấp bậc cũng không giống.

- Nạp Tuyết, ngồi xuống từ từ nói, đừng khóc, có anh Diệp ở đây hôm nay nhất định sẽ đòi công bằng cho cô

Diệp Phàm nhẹ nhàng kéo Ngọc Mộng Nạp Tuyết ngồi xuống, an ủi mấy câu rồi quay đầu, trong đôi mắt nhất thời lóe lên hàn quang lạnh lẽo, liếc sang Hạ Thiết dằn giọng:

- Mày là ai, vả vào miệng cho bố mày.

Vừa rồi còn chưa đủ hay sao? Bố mày không đổi tên không đổi họ, tên là Hạ Thiết.

Thế nào hả? Bố mày muốn mắng cô ta là đồ con *, đồ con * chính là đồ con ** đấy, thế nào hả?

Hạ Thiết vừa nghe nói vả vào miệng, sợ đến mức cổ rụt lại, vội vàng trốn phía sau Mâu Dũng và Tiếu Trường Hà, cảm thấy chỗ này an toàn, miệng lại bắt đầu mở ra mạnh mẽ trả lời, còn liên tiếp mắng mấy câu đồ con **.

Khi đang tự mắng đột nhiên cảm thấy trước mặt có bóng người loáng lên, mọi người vẫn còn chưa rõ là xảy ra chuyện gì thì đã thấy gã bị Tề Thiên túm lấy giống như chim ưng bắt gà con sang chỗ trống bên cạnh, tát cho mấy cái, nước mũi, máu miệng cùng nhau chảy ra.

Sau đó lại bị hung hăng ném xuống đất đè chân lên, Hạ Thiết cảm thấy trên đầu hình như có thứ gì đó cứng cứng đập vào đầu, liều mạng lắc lắc đầu nhìn kĩ, cuối cùng cũng thấy rõ.

Mẹ ơi! Một cây súng đen xì sáng loáng đang chĩa thẳng vào đầu hắn.

Thằng ranh này bị dọa cho sợ đến người, cơ thể run rẩy một hồi, dưới đáy quần cảm thấy ấm áp, một mùi khai nồng nhất thời tràn ngập trong căn phòng.

- Ha ha, Tề Thiên, cậu nhìn xem, dọa người ta đến mức hảo hán Hạ Thiết biến phòng của chúng ta thành nhà vệ sinh tè ra quần rồi, phì! Đồ hèn nhát vô dụng!

Lô Vỹ đi lên trước cười ha ha nói, nháy mắt sắc mặt đã trở nên lạnh lùng như sắt, hừ nói:

- Thằng ranh, vừa rồi đánh con gái nhà người ta, sức lực để chỗ nào vậy.

- Anh Tôn cứu em, cứu em.

Hạ Thiết sớm đã bị sợ đến mức nói năng lộn xộn, làm gì còn quản được khoản vệ sinh của mình, đầu tiên phải giữ được cái mạng mới là thượng sách.

- Cậu…cậu là ai? Dùng súng chỉ người lung tung là phạm pháp đấy, giám đốc Sở Tiếu, mau đi lên lấy súng của thằng ranh đó đi.

Trong lòng Tôn Mãn Quân cũng đang bồn chồn, nhưng y là lão đại trong cái vòng nhỏ này, đành phải cứng miệng kêu lên.

Nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy biến hóa, nghe ra có chút giống như giọng của công công thái giám đang gọi xuân.

Mâu Dũng tay cũng run lên, thiếu chút nữa không cầm vững cái chén, trong lòng một trận lạnh lẽo.

“ Mẹ kiếp! Kêu mình tiến lên lấy xuống của người ta.

Cây súng đó mới nhìn đã nhìn qua ra là loại súng cao cấp trang bị mới nhất của quân đội, vừa ngắn, uy lực cũng không hề nhỏ, đoán chừng không phải một cảnh sát cao cấp thì cũng là một sĩ quan trong quân đội, nói không chừng còn là từ bộ đội an ninh thần bí, xem tình hình hôm nay đúng là bị kẹp nướng trên miếng sắt rồi.”

Tiếu Trường Hà nghĩ như vậy, thật sự có một luồng kích động lập tức mở cửa sổ nhảy xuống, đành phải bất chấp khó khăn, tận lực để giọng nói mềm đi:

- Đồng chí, cậu ở bộ phận nào, dùng súng chỉ vào người ta như vậy cũng không hay, có thể để súng xuống trước rồi chúng ta từ từ giải quyết chuyện này trong vui vẻ được không

- Ha ha ha! Cục trưởng Tôn, thời gian trước công tử của Bí thư Chu Ủy ban kỷ luật huyện các anh bị quân nhân áp đi, thiếu chút nữa là lột da, đúng không?

Lô Vỹ ở bên cạnh nham hiểm cười nói.

- Đúng!- Tôn Mãn Quân không tự chủ được gật gật đầu:

- Chuyện này không có ai không biết, được mọi người truyền đi khắp huyện, lẽ nào có liên quan đến tiểu tử này, hắn là sĩ quan sao?

- Ha ha! Tin rằng anh cũng nghĩ ra rồi, không sai! Vị đồng chí rút súng ra chính là thủ trưởng của Thiếu tá Tạ Tốn người đã bắt Chu Tiểu Đào hôm đó, anh nói xem, ha ha ha…

Những lời Lô Vỹ nói ra một nửa là mang ý vị rất trêu đùa, nhưng sắc mặt của Tôn Mãn Quân đã thay đổi, vừa nghĩ đến Chu Tiểu Đào bị người ta bắt đi, ở trong quân doanh phải chịu nỗi khổ da thịt, chuyện này xác định là vô cùng thê thảm.

Phải biết rằng cha của Chu Đào còn là Bí thư ủy ban kỷ luật, thường vụ huyện ủy.

Mình không so sánh được với hắn, cấp bậc của nhóm người hắn hình như còn cao hơn mình không ít, ngay cả người mà hắn không dám chọc vào, hôm nay thật sự đã đụng phải thứ dữ rồi.

- Được rồi, Tề Thiên, cất súng đi, đừng lấy ra dọa người ta sai lầm còn phải trả tiền thuốc

Diệp Phàm cười nhạt.

Tề Thiên nghe lời cất súng đi, cảm thấy vẫn chưa hết giận, còn hung hăng mắng một câu:

- Mẹ kiếp! Thằng ranh mày dám chửi bạn học em gái của đại ca tao là đồ **, quả thực là chán sống rồi.

Có tin tao lập tức đánh xuyên cái đầu chó của mày không?

- Tin! Tôi tin! Xin tha cho tôi!

Lúc này Hạ Thiết đã vô cùng hoảng loạn, sức lực còn lại chỉ biết dùng để cầu xin, còn quan tâm đến những cái khác làm gì nữa.

Giữ mạng mới là quan trọng, đối với loại công chức cấp huyện này mà nói, nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy, còn chưa ngất đi là đã xem như fã có tố chất cao rồi.

Tiếu Trường Hà lúc này cũng không dám lên tiếng, chọc không nổi dứt khoát là câm miệng đi.

- Ngọc Mộng Nạp Tuyết, cô nói xem chuyện vừa rồi, sự thực là như thế nào.

Diệp Phàm hừ nói.

- Vừa rồi em lấy điện thoại của anh ra ngòai gọi điện cho Tử Y, vừa nói chuyện được mấy câu thì hai kẻ hống hách này đi tới, chỉ vào phòng 2 nói là có một người tên là Cục trưởng Tôn kêu em vào mời rượu.

Em thấy hai người bọn họ dáng vẻ rất sợ, đương nhiên là không chịu rồi.

Ai ngờ hai người đó lại lao về phía em kéo đi, em kéo không được bọn họ nên đá một cước.

Lúc ấy hai người họ tức giận, mỗi người tát cho em một cái, rất đau! Anh xem đi anh Diệp, trên mặt em vẫn còn dấu tay.

Lúc ấy khi bị đánh vừa vặn gặp một người phục vụ mặc áo lông đỏ của quán hát bưng bia đi qua, em lớn tiếng kêu cứu.

Cô ấy lúc ấy mới liếc nhìn đã bị hai người này chửi, : Nhìn cái gì mà nhìn, muốn tao nhổ sạch lông mày không. Mẹ kiếp, cô nàng này cũng không tệ lắm.”

Lúc ấy cô gái phục vụ sợ cúi đầu đi thu thập những vỏ bia trống bên cạnh vách tường, tôi có kêu cứu nữa thì cô ấy cũng giả vờ như không nghe thấy.

Không lâu sau nghe thấy Cục trưởng Tôn ở trong phòng 2 lớn tiếng quát:

- Hạ Thiết, Mộc Hoa, cậu còn không mang con ** đó vào đây.

Ha ha ha, cô gái này xinh đẹp thật, cái mông đẹp lắm, ngoan ngoãn chơi với ông mày một chút, nói không chừng Tôn gia nhà cô cao hứng tôi nay còn thưởng cho cô mấy vé.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.