Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

: Lời mời của Mễ Nguyệt

Phiên bản Dịch · 1934 chữ

Buổi tối, bữa tiệc kết thúc cũng đã là 11 giờ rồi. Diệp Phàm bỗng nhẫn được điện thoại của Mễ Nguyệt, nói:

- Bí thư Diệp, có thể gặp chút không?

- Ha ha, cô chưa say à?

Diệp Phàm cười nói.

- Say chuếnh choáng rồi, vừa rồi tôi không khống chế được. Hơn nữa, tôi là phụ nữ, mọi người dù sao cũng phải chiếu cố mà, có đúng không?

Mễ Nguyệt cười nói.

- Muộn thế này rồi, cô nên nghỉ ngơi đi.

Diệp Phàm nói.

- Huyện Ngư Tử có một cái ao đỏ, có rất nhiều chất khoáng có lợi cho cơ thể. Rất đặc biệt, một người họ hàng của tôi ở bên đó, Bí thư Diệp có muốn đi xem một chút không?

Mễ Nguyệt cười nói. Tuy nhên, Diệp Phàm cảm giác được giờ phút này sắc mặt cô đang đỏ bừng cho mà coi.

- Đã muộn thế này rồi, huyện Ngư Tử cách chúng ta cũng tầm hai giờ đi xe.

Diệp Phàm có chút do dưk. Bởi vì hắn không muốn lại gây ra một khoản nợ phong lưu nào nữa. Huống hồ, ở ở thành phố đang có một số người đang ganh ghét với mình.

Vốn Mễ Nguyệt ngồi trên ghế Trưởng ban thư ký Thành ủy người ta cũng đã không thoái mái rồi. Nếu lúc này để cho những kẻ ganh ghét kia thấy chuyện này nữa thì có lẽ sẽ phiền phức to.

- Nếu sợ thì thôi. Tôi cũng không có ý gì khác đâu.

Giọng nói Mễ Nguyệt có chút lạnh, cô có cảm giác mình bị coi thường.

- Sợ cái gì, đi. Tôi lái xe đến đón cô, cô cứ ở đấy đợi là được.

Diệp Phàm cũng có chýt giận, cảm giác dạo này mình “mềm” đi nhiều rồi. Từ khi đảm nhiệm chức vụ Bí thư này, thì những cái khiến mình lo lắng nhiều quá, không thoải mái chút nào.

Không lâu sau, Diệp Phàm lái chiếc xe quân dụng của Tề Thiên đón Mễ Nguyệt, rồi chạy thẳng đến huyện Ngư Tử.

- Chiếc xe Jeep này của anh cũng không tệ nhỉ. Chẳng khác là bao so với xe jeep quân dụng xịn.

Mễ Nguyệt ngồi bên ghế phụ cười nói.

Vốn chiếc xe này là xe xịn, hơn nữa đẳng cấp caon nữa là đằng khác. Diệp Phàm trong lòng cười thầm một tiếng, miệng nói:

- Ha ha, đây là do đám bạn cải trang thành xe quân sự đấy. Tôi cũng chỉ mượn về. Thực ra đây là bản nhái thôi.

- Xe của chú Lã cũng chẳng được bằng xe này của anh.

Mễ Nguyệt có chút nghi ngờ nói.

Đó là điều đương nhiên, đây là xe của thủ trưởng sư đoàn Hưởng Hổ. Lã Lâm là cái gì chứ. Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng. Miệng vẫn khiêm tốn nói:

- Tiền cải trang của xe này là mấy trăm ngàn, tất cả đều theo tiêu chuẩn của xe quân đội. Cho nên đương nhiên là giống rồi.

- Thật là giàu nhỉ.

Mễ Nguyệt không khỏi ‘rung động’. Bộ ngực cao ngất cũng rung lên vài cái. Ánh mắt của Diệp Phàm vô tình lướt qua.

Phát hiện, tối nay Mễ Nguyệt mặc một chiếc áo choàng màu xanh không dày lắm. Bên trong là một chiếc áo lông mỏng, dường như có thể nhìn thấy cả chiếc bra bên trong.

Tuy nhiên, Diệp Phàm thi triển đôi mắt chim ưng, thiếu chút nữa vì thất thần mà khiến tay lái quẹo vào vách núi.

Bởi vì, Mễ Nguyệt tối nay lại không hề mặc Bra. Hai đỉnh núi cứ thấp thoáng qua chiếc áo lông mỏng dính kia.

Đương nhiên, đây là Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng quan sát, chứ người bình thường nhất là dưới ánh trăng mờ ảo này thì rất khó quan sát được điều này. Phỏng chừng Mễ Nguyệt cũng tính sai rồi, cho rằng chẳng có ai nhìn thấy, không nghĩ tới là có loại “động vật” biến thái như Diệp Phàm.

- Bí thư Diệp, anh lái cẩn thận chút. Đường này khó đi lắm đấy.

Mễ Nguyệt nói, dường như cô cũng cảm giác được điều gì đó. Phụ nữ đều rất nhạy cảm, sắc mặt cô cũng đỏ dần. Không biết là vì chút rượu lúc tối hay là đã cảm nhận được điều gì.

- Haiz, mỹ nữ ở bên cạnh, muốn tập trung cũng khó.

Diệp Phàm thở dài, nói. Làm cho Mễ Nguyệt cười khanh khách.

Dưới ánh măng mờ ảo, bộ ngực được “thả rông” kia không khỏi khiến Diệp Phàm thấy nhộn nhạo trong lòng.

Hai giờ sau, xe đã đi đến huyện Ngư Tử, trời cũng vừa lúc rạng sáng rồi.

Ao nước đỏ nằm ở một khe núi, hai ngọn núi bên cạnh được trồng rất nhiều cây ăn quả. Tuy nhiên lại không có dấu hiệu gì là có người cả.

- Tôi có một người bà con xa nhận thầy ở đây, bể nước đỏ này cũng nằm trong phạm vi thầu. Hiện tại hoa quả đã được thu hoạch rồi nên chú tôi cũng không ở đây nữa. Bình thường khi còn quả thì ông ở một chiếc lều cỏ để trông.

Mễ Nguyệt nói.

Hai người vừa xuống xe vừa đi vừa nói, không lâu sau đã đi đến bể nước đỏ.

- Không thể tưởng tượng được là suối nước nóng.

Diệp Phàm nhìn ao nước đỏ cười nói.

- Cái bể này cũng không lớn, chiều rộng cũng chừng bốn chục mét. Nước là từ trong vách đã chảy ra.

Toàn bộ đá núi đều hiện lên màu đỏ, không biết là do khoáng vật gì tạo thành. Tuy nhiên, tôi cũng đã đến đây tắm vài lần rồi. Phát hiện nước đỏ này không ngờ có thể sát trùng, hết ngứa được.

Cho nên, hàng năm đều đến tắm vài lần. Hơn nữa, mặc dù là mùa đông, nhưng nước cũng không lạnh, mà ấm vừa phải.

Mễ Nguyệt nói.

- Tôi sang bãi cỏ kia thay quần áo.

Mễ Nguyệt nói xong liền chạy sang bãi cỏ bên cạnh. Diệp Phàm quan sát quanh một lượt rồi cũng cởi quần áo, chỉ giữ lại mỗi chiếc quần đùi, chuẩn bị xuống nước đùa nghịch một phen.

Đã lâu rồi không đến luyện công ở Hàn đàm. Diệp Phàm cũng có chút hoài niệm những ngày luyện công cùng với Tuyết Hồng ở đây. Miệng lẩm bẩm rằng không biết cô bé đó có ở cùng Kiều Viên Viên không.

- A….

Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, khiến cho Diệp Phàm đang ở dưới nước cũng cảm thấy hoảng sợ. Lập tức thi triển Ưng hổ công, chỉ vài giâu sau đã đến bãi cỏ ka. Phát hiện chiếc đèn pin của Mễ Nguyệt đã rơi xuống đấy. Còn Mễ Nguyệt thì sợ hãi đến mức ngã xuống bãi cỏ.

Thấy Diệp Phàm đến, Mễ Nguyệt lập tức nhào tới, chỉ sang bên cạnh nói:

- Rắn, rắn…

Diệp Phàm lập tức cảm nhận được ‘áp lực’ của bộ nhực căng đầy, mới phát hiện Mễ Nguyệt đã mặc quần áo tắm rồi.

Tuy nhiên, bộ quần áo này ngực hơi thấp. Cho nên bộ ngực căng tròn kia thoải mái mà ‘lộ thiên’.

- Trời lạnh thế này còn có rắn gì chứ? Chúng nó đi ngủ đông hết rồi.

Diệp Phàm có chút nghi ngờ nhìn, sau đó cười cười chỉ xuống dưới đất nói:

- Chỉ là một đầu dây thừng cũng làm cho Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt sợ hãi đến mức này sao? Ha ha…

Mễ Nguyệt nhìn xuống đấy, đúng là một đầu dây thừng thật. Vừa rồi bị dọa cho đến hồ đồ rồi. Cô mặt đỏ, ngượng ngùng muốn rời khỏi thân mình Diệp Phàm. Tuy nhiên, phát hiện chân mình như bị mềm đi.

- Tôi bế cô xuống nước nhé!

Diệp Phàm thử một chút, ánh mắt rất trong sáng.

- Chân này cũng có chút mềm rồi, phải nghỉ ngơi thì mới có thể hồi phục được. Tôi sợ không kịp mất.

Mễ Nguyệt lấy cớ để đồng ý cho Diệp Phàm bế xuống nước.

Diệp Phàm cũng không nói gì nữa, liền đưa tay ra bế lấy cô.

Mễ Nguyệt cũng quàng hai tay lên cổ hắn. Cặp mông gợi cảm kia theo bước đi của Diệp Phàm mà chạm vào chỗ nhạy cảm của hắn.

Không lâu sau, Mễ Nguyệt luôn có cảm giác rằng có vật gì đó cứng cứng chạm vào mông mình. Trong lòn không khỏi kinh ngạc, nghĩ một cái là hiểu liền.

Lập tức, sắc mặt cô bừng đỏ. Còn Diệp Phàm thì cũng chẳng khá hơn, hắn cũng thấy ngượng chín mặt, cái vật kia đúng lúc không nên cứng lại cứng ngắc như vậy.

Hắn khẩn trương thi triển Ưng hổ công, vài bước đã đi đến bể nước đỏ, sau đó vội đặt Mễ Nguyệt xuống một bên.

Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện. Độ nóng của bể nước này vừa phải.

Nhúng tay xuống, hắn không khỏi giật mình.

Chẳng lẽ dưới bể nước đỏ này cũng có một số chất đặc biệt hỗ trợ việc luyện công hay sao? Diệp Phàm giật mình, lập tức quan sát cái bể. Hắn âm thầm vận khí, cảm giác khí lực lưu chuyển nhanh hơn.

Mễ Nguyệt nằm nghiêng dưới bể, thỉnh thoảng lại nhìn Diệp Phàm một cái. Phát hiện dường như hắn chẳng có chút hứng thú nào với mình thì phải.

Tuy rằng Mễ Nguyệt là một phụ nữ đứng đắn, nhưng cũng có ngạo khí của mình. Thấy đàn ông chẳng thèm để ý, sao có thể thoải mái được.

Mễ Nguyệt khẽ dậm chân xuống, không cẩn thận chạm đúng vào chân Diệp Phàm. Mễ Nguyệt ngượng ngùng rút chân về, Diệp Phàm như một phản xạ có điều kiện liền giơ tay chụp tới. Cái này cũng không phải là Diệp Phàm cố ý, chỉ là một phản ứng tự nhiên của người luyện võ mà thôi.

Tuy nhiên, vì Diệp Phàm đang chú tâm quan sát chiếc bể, cho nên cũng thuận tay mò lên.

Không cẩn thận trúng đúng đùi Mễ Nguyệt, khiến cô sợ hãi muốn rút chân khỏi bàn tay ma quái của Diệp Phàm.

Tuy nhiên, thấy đối tượng ‘công kích’ mình muốn chạy. Diệp Phàm thuận tay trượt lên trên. Tốc độ đó, một người bình thường như Mễ Nguyệt làm sao phản ứng kịp.

Lần này, cô kêu lên một tiếng. Tiếng kêu đó, tuy có chút gì đó e lệ, nhưng cũng không to lắm.

Tuy nhiên, lại đánh thức được Diệp Phàm khỏi cảm giác khi quan sát hiện tượng kỳ lạ của bể nước. Hắn thấy vậy, lập tức mặt đỏ bừng vì ngượng.

Vừa rồi phản ứng tự nhiên không ngờ mò lên đùi người ta.

Hắn vội rút tay trở về, miệng nói:

- Xin lỗi cô, vừa rồi tôi thất thần nên…

Không phải tôi cố ý đâu.

Những chuyện thế này, càng giải thích thì càng khiến người ta không tin.

Quả nhiên, Mễ Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, hừ nói:

- Không phải cố ý sao lại mò lên như vậy?

Mễ Nguyệt cũng chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều, nói ra lời này, lập tức mặt càng đỏ hơn.

Hai người đều không nói gì nữa. Chỉ nằm nghiêng ngắm trăng mà thôi.

- Mễ Nguyệt, cô nói xem, làm quan có khó không?

Diệp Phàm hỏi.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.