Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi khách thành chủ

Phiên bản Dịch · 2290 chữ

Ha ha, muốn ép Phí Thanh Sơn ra, có cách hay hơn, tôi trực tiếp bắt Diệp Phàm là có thể ép ông ta ra.

Đương nhiên, nghe cách cậu nói người thanh niên Diệp Phàm này có chút năng lượng. Có thể có được mảnh cổ bảo như thế gia thế tất nhiên rất cao.

Hơn nữa, hắn còn có chút quan hệ trong quân đội. Nếu chúng ta dùng cách cưỡng bức mạnh mẽ sẽ dẫn đến hậu quả không cần thiết.

Tôi thì chẳng sao cả, có thể vỗ mông chạy lấy người. Tuy nhiên, Trung Quốc chúng ta có câu ngạn ngữ, hòa thượng chạy được miếu không chạy được.

Bọn họ tất sẽ tới tìm nhà họ Hứa các cậu. Trong chuyện này, các cậu cung cấp manh mối về Phí Thanh Sơn cho tôi tôi không phải loại người như vậy.

Cứ quyết định như vậy tồi, các cậu cứ tìm một loại đá chất liệu giống như thế này tôi sẽ phục hồi. Có lẽ một buổi tối cũng đủ.

Về việc ép Phí Thanh Sơn khi nào thì xuất hiện, tôi sẽ quyết định. Việc này, các cậu không cần nhúng tay. Đối với Hồng Diệp Bảo, Phí Thanh Sơn ngã xuống rồi chính là lúc tôi san bằng Hồng Diệp Bảo.

Tôi không đánh bị thương người, tôi chỉ phá đồ quý. Cho dù Diệp Phàm muốn thế nào cũng không có cách nào khác. Hơn nữa, việc này, bọn họ cũng không điều tra ra các cậu.

Trúc lão thật ra là người trọng tình nghĩa.

- Cảm ơn, việc này vốn là việc của nhà họ Hứa chúng tôi, phiền Trúc lão như vậy chúng tôi không thoải mái. Như vậy đi, chỉ cần Trúc lão có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng.

Ví dụ như, phục hồi ngọc bài này Trúc lão sẽ tiêu hao công lực nhất định. Tôi nghĩ, sau khi tiêu hao xong phải dùng đồ có giá trị dinh dưỡng cao để bồi bổ.

Nhà họ Hứa chúng tôi còn có củ sâm mấy trăm năm, chắc chắn là sản phẩm của Trường Bạch Sơn. Có một thứ nhà họ Hứa chúng tôi cất giữ đã hơn hai trăm năm.

Chờ chúng tôi bảo Lương Ngũ gia mang đến đây. Còn nữa, loại đá chúng tôi đã tìm thấy từ trước, Lương Ngũ gia cậu cũng mang đến đây.

Hứa Chính Phong nói.

Không lâu, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trúc lão lấy bột ngọc, dùng nước tạo thành một dang giống như hồ, bắt đầu dùng công lực phục hồi ngọc bài.

Sâm trăm năm mà nhà họ Hứa tặng Trúc lão cũng không khách khí, đó là một thứ tốt, vô giá trị.

Vừa có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể kích thích tiềm lực tranh thủ trước khi gặp Phí Thanh Sơn tăng lên một bậc thang mới.

10 giờ sáng ngày hôm sau, thủ tục mua bán sườn núi Đằng Gia đã làm xong toàn bộ. Từ nay về sau, sườn núi Đằng Gia chính là của Diệp Phàm.

Mà khu cảnh vệ cũng có hành động thông báo cho Trương Chấn Lưu của tập đoàn Hoằng Hóa, nói là đã điều tra xong, đập và các hành động khác không có liên quan đến Hứa Tam Cường, là người khác.

Bọn họ đồng ý buổi chiều thả người. Đây tất nhiên là có người chịu tội thay.

Buổi sáng ngày mai, tổ đến Giang Đô sẽ xuất phát, 10 giờ sáng, Diệp Phàm tập trung toàn bộ thành viên tổ kiểm tra Giang Đô. Đương nhiên có mấy đồng chí bên Chính phủ Diệp Phàm cũng không thông báo đến họ.

Bởi vì, kiểm tra tỉnh Giang Đô lấy phòng Kiểm tra trung ương là chính. Cả ngày gọi họ họp hành người ta cũng ghét. Chỉ cần thông báo ngày giờ xuất phát là được.

- Các đồng chí, lần này xuống dưới đó nhiệm vụ của chúng ta rất gian khổ. Lần trước đi xuống chỉ là thử nghiệm, lần này không phải thử mà là làm thật. Hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Chúng ta nhất định phải tự chú ý, làm việc công bằng công khai, công minh. Gặp việc không xin hộ, chúng ta xin hộ thì không công bằng với nhân dân.

Quần chúng nhân dân thường mắng chúng ta làm quan mặc kệ mọi việc của nhân dân, không vì lợi ích của nhân dân. Lần này chúng ta đi xuống để làm công tác nhân sự và phải làm cho tốt.

Phải cố gắng đặt lợi ích của nhân dân lên trên hết, không phải đi qua như trưng bày rồi về, đi xuống đó ăn uống xong rồi thu binh về.

Thứ nhất không hoàn thành nhiệm vụ do Ủy viên Trương phân công, thứ hai là có lỗi với nhân dân đang chịu khổ. Đương nhiên…

Diệp Phàm nghiêm túc phát biểu.

Tuy nhiên, diệp phàm vừa mới nói được một nửa, người phụ trách phối hợp với Diệp Phàm trong lần đi kiểm tra này cũng chính là Phó trưởng ban thư ký của Chính phủ Điền Lâm dẫn theo bốn tổ viên vội vàng bước vào.

Tuy nhiên, Điền Lâm vẻ mặt có chút khó coi, y nhìn Diệp Phàm một cái vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Chủ nhiệm Diệp, việc kiểm tra Giang Đô là chuyện Ủy viên Trương tự mình giao, Chủ nhiệm Diệp nhất định phải coi trọng mới được.

- Tôi rất coi trọng, anh không thấy là chúng tôi đã tổ chức một hội nghị thường kỳ để bàn chuyện kiểm tra Giang Đô. Chính là vì việc nghiêm túc thực hiện công tác này.

Diệp Phàm giật mình, tuy nhiên, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Coi trọng, nếu là chuyện về kiểm tra Giang Đô, sao không thông báo cho chúng tôi, chúng tôi được Ủy viên Trương giao phối hợp với các anh. Còn nữa, các đồng chí ở Ủy ban kế hoạch và phát triển cùng văn phòng xóa đói giảm nghèo cũng không tới. Có lẽ Chủ nhiệm Diệp cũng không thông báo. Nếu Chủ nhiệm Diệp nghĩ chúng tôi có chút vướng chân vướng tay thì đề xuất thôi. Làm gì cần phải loại chúng ta ra ngoài có phải không?

Trưởng ban Điền vẻ mặt nghiêm túc nói, nhưng có chút chỉ trích Diệp Phàm không lo.

- Trưởng ban Điền, có lẽ là Chủ nhiệm Diệp sợ phiền các anh. Việc này, chạy tới chạy lui thực sự cũng có chút mệt. Cho nên, vốn không thông báo các anh.

Lúc này Vũ Quý Phát lên tiếng, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.

- Phiền toái, làm việc gì mà không có chuyện phiền toái chứ. Hơn nữa, chúng ta đều là đảng viên, Đièn Lâm tôi đã có mấy chục năm tuổi đảng, nguyên tắc và tính giai cấp vẫn luôn ghi nhớ.

Bởi vì chúng ta là đảng viên lão thành, làm công tác không sợ phiền. Nếu sợ phiền toái sẽ không làm công tác, như thế còn xứng là đảng viên sao?

Các đồng chí, chúng ta lúc nào cũng phải nhớ kỹ, chúng ta là Đảng viên, là công bộc của nhân dân không phải là ông chủ. Tư tưởng như vậy là không được, làm phải cho ra làm, không phải sợ phiền toái.

Phải thật lòng đặt lợi ích của nhân dân lên trên hết mới đúng.

Điền Lâm nói giống như y mới là nhân vật số một vậy, vai phụ biến thành diễn viên chính.

- Trưởng ban thư ký Điền nói cũng đúng, cái không cần phiền thì đừng nên phiền, tuy nhiên…

Diệp Phàm nói đến đây cố ý nhìn tất cả mọi người một cái hừ nói:

- Nơi không nên làm phiền thì đừng làm phiền.

Ví dụ như chuyện đánh hơi chẳng hạn, anh mặc quần thì cũng có thể đánh. Nhưng nếu anh cởi quần chỉ để đánh hơi thì là phiền toái thừa có phải không?

Vừa rồi đồng chí Điền Giang phê bình Diệp Phàm tôi có phải là tôi thấy bọn họ vướng bận, điểm này tôi kiên quyết phủ nhận.

Các anh đến phối hợp công tác với chúng tôi, sao lại thành cãi vã? Các đồng chí, không cần cãi vã nhau.

Nếu các anh thật sự muốn cãi vã như vậy tôi sợ rằng sau này thực sự trở thành những người như vậy. Tôi đã nói từ trước, lần này chỉ là một cuộc họp thường kỳ của tổ kiểm tra trước khi xuất phát.

Nếu tổ kiểm tra Giang Đô lấy các đồng chí ở phòng Kiêm tra thuộc Văn phòng Trung ương là chính, bên chính phủ và các ủy ban là phối hợp công tác.

Cho nên, chúng ta không thể đảo ngược lại. Thế nào gọi là phối hợp? Chủ yếu là chúng tôi sắp xếp các anh làm gì các anh làm đó mới là phối hợp có phải không?

Sao tôi cảm thấy một số các đồng chí ở đây cũng không phải muốn phối hợp công tác, mà là muốn vung tay múa chân.

Các đồng chí, hi vọng các anh có thể tỉnh táo nhận rõ nhiệm vụ của chính mình, đây là công việc do ủy viên Trương phân công.

Chúng ta đều phải thận trọng, phải nhận rõ công việc của mình mới đúng. Mà không phải ồn ào chỉ huy mù quáng. Để mọi việc rõ ràng, cho nên tôi muốn tổ chức một cuộc họp nhỏ nói về công tác kỷ luật. Chút việc nhỏ này không cần phiền đến các đơn vị khác ngoại trừ các đồng chí ở phòng Kiểm tra.

Việc này, chỉ cần ngày mai xuất phát đến Giang Đô chúng ta thông báo một chút là được. Một số đồng chí, tức giận còn không phải là nhỏ.

Tôi thấy, đồng chí Vu Quý Phát, có phải anh nên mua mấy bộ phim cấp ba về để phân phát, làm giảm cơn tức giận.

Diệp Phàm giọng run lên nói, vẻ mặt Trưởng ban thư ký rất kỳ lạ.

Lão già chết tiệt này, Diệp Phàm nhìn y một cái, trong lòng thầm nói. Hiện giờ cuối cùng hiểu được, có lẽ lão già này tới là vì ủy viên Trương.

Cái gì mà phối hợp kiểm tra, căn bản là tìm chỗ rẽ, có lẽ ông ta hận không thể kiểm tra bên dưới. Về sau, ủy viên Trương tất nhiên sẽ giơ dao mổ lên.

- Đồng chí Diệp Phàm, cậu phải chịu trách nhiệm về những lời nói này. Vai phụ, tuy nói là vai phụ nhưng cũng không phải là vai phụ vô vị.

Hơn nữa, vai phụ sẽ không có quyền gì sao? Đảng chúng ta vẫn yêu cầu dân chủ đó thôi. Cũng không thể chỉ cần tập trung mà không cần dân chủ có phải hay không?

Tuy nói ủy viên Trương có giao tổ kiểm tra Giang Đô lấy phòng Kiểm tra của Văn phòng Trung ương làm chính, nhưng…

Điền Lâm nói đến đây, cố ý tạm dừng để thu hút ánh nhìn của mọi người, sau đó mới chậm rãi uống một ngụm trà rồi nói.

- Nhưng, đề nghị hợp lý của chúng tôi vẫn phải có đúng không? Ví dụ như một số đồng chí chỉ huy không thỏa đáng.

Chúng ta nếu không đề nghị một chút, thì công việc kiểm tra lần này sẽ lệch khỏi quỹ đạo, mất đi nguyên tắc, như vậy làm sao hoàn thành nhiệm vụ do ủy viên Trương giao.

Đến lúc đó, phạt vẫn là vai phụ như chúng ta có phải không , vai phụ chúng ta còn hơi nhẹ đúng không?

Với những người, chỉ đề nghị một chút cũng bảo là vung tay múa chân, thì vai phụ căn bản là không dám mở miệng có phải không? Vậy dân chủ mà đảng đề xuất thực hiện như thế nào?

Nói là vung tay múa chân tức là nói lời của ông đây là thánh chỉ, không cho phép các đồng chí khác có đề nghị có phải không?

Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ tạo thành tư tưởng lơ là, sẽ dẫn tới tự cao tự đại. Cuối cùng kết quả tất nhiên các đồng chí đều hiểu.

Các đồng chí khác đều hiểu, lần trước Trưởng ban thư ký Điền cùng Diệp Phàm đã tranh luận vài lần. Khi đó đồng chí Điền Lâm cũng không chiếm được ưu thế.

Lần này Điền Lâm giọng điệu khá sắc bén, căn bản là chỉ trích các quản lý của Diệp Phàm ở tổ kiểm tra lần này. Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.

Điền Lâm tuy là Phó Trưởng ban thư ký văn phòng chính phủ, cấp thứ trưởng.

So với Diệp Phàm cấp bậc có vẻ cao hơn, tiếng tăm đương nhiên cũng hơn Diệp Phàm. Có lẽ, bảo y đảm đương vai phụ này y không phục.

Cho nên, vừa ra tay đã muốn khống chế Diệp Phàm. Sau này đảo khách thành chủ. Giống như trong tiểu phẩm Trần Tiểu Nhị cùng với Chu Thập Yêu.

Tiểu Trần muốn làm diễn viên chính, cuối cùng bản thân liền biến thành vai phụ. Mà Điền Lâm chính là Chu Thập Yêu, không phải Trần Tiểu Nhị.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không phải Trần Tiểu Nhị trên sân khấu, thắng hay bại cũng không rời vị trí cầm đầu

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.