Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

: Lộ ra kết quả

Phiên bản Dịch · 2277 chữ

Lý lão, mang hai bình rượu như vậy không phải là có chuyện vui gì như là đại hồng bào gì đó chứ?

Tiền Phong Vân đùa.

- Tôi cũng muốn nhưng chỉ là vật này quá ít, cả nước chỉ có một ít. Năm trước ngồi ở phòng Chủ tịch ngẫu nhiên thấy. Vốn định thuận tay lấy đi hai bao, kết quả, chỉ nòng đi rồi một bao. Ngâm hai lần thì tốt rồi, đáng tiếc bao thứ hai kia không lấy đến.

Lý Khiếu Phong thở dài.

- Ha ha ha…

Hai người bắt tay cười phá lên.

- Lão Lý, mời!

Tiền Phong Vân giơ tay ra rất khách khí, có vẻ khá thân thiết. Thật ra, hai người trước kia ngẫu nhiên còn có chút mâu thuẫn.

Lý Khiếu Phong đại diện cho lợi ích của Tổ đặc nhiệm A mà Tiền Phong Vân đại diện cho ủy ban quân giới. Ban đầu Tổ đặc nhiệm A thuộc ủy ban quân giới, trên thực tế cũng không phải hoàn toàn thuộc ủy ban quân giới. Cho nên quan hệ ở đây khá phức tạp.

Đương nhiên, mâu thuẫn thì mâu thuẫn, nhưng vì lợi ích quốc gia tuyệt đối sẽ không lay động. Hơn nữa, trong đó cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ bình thường giữa hai người. Dưới đài vật tay trên đài bắt tay, đây cũng là việc bình thường.

Hai người đi vào phòng khách trong biệt thự.

Tiều Phong Vân không thích những loại sô pha mềm mà thích đồ gỗ truyền thống của Trung Quốc.

Lẽ ra mùa đông nên lót một ít đệm trên ghế gỗ mới thoải mái. Tuy nhiên, Tiền Phong Vân không cần để đệm ghế. Vẫn phải ngồi trên gỗ lim.

Theo ý của Tiền Phong Vần thì mềm sẽ làm cho người bị hút vào, mất tỉnh táo. Chỉ có ngồi trên ghế gỗ mới có thể duy trì tỉnh táo.

Làm lãnh đạo của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, quan hệ quốc tế, trong nước phức tạp, không có cái nhìn bao quát, tỉnh táo phân tích tình hình, sao có thể ngồi vững ở vị trí này.

- Lão Tiền, chỗ ở của anh cũng thoải mái nhỉ?

Lý Khiếu Phong nhìn bốn xung quanh một cái cười nói.

- Lão Lý không giống thế sao?

Tiền Phong Vân thản nhiên cười nói, cũng hơi có chút không hiểu. Nếu là trước kia, rất khó thấy Lý Khiếu Phong đến cửa hỏi thăm.

Bởi vì, Lý Khiếu Phong cũng là người rất lạ. Trước đây khi còn đảm nhiệm chức vụ rất ít khi ra khỏi cửa, ngoài công việc còn lại chỉ về nhà.

Trên cơ bản không có xã giao gì. Ngay cả nhà của Tiền Phong Vân đây cũng là lần đầu Lý Khiếu Phong đến đây. Cho nên, Tiền Phong Vân nghĩ đến việc “không có việc không trèo lên tam bảo”.

- Haiz, tôi thật ra cũng thoải mái, chỉ có điều lo lắng mấy đứa nhỏ.

Lý Khiếu Phong nhăn mặt nhìn Tiền Phong Vân một cái nói.

Đừng thấy ông ta tính tình cổ quái, nhưng khi nói chuyện rất thức thời. Một câu nói đã dẫn ra chuyện của Diệp Phàm và mấy đứa con khác.

Đây là nghệ thuật nói chuyện.

- Mấy đứa nhỏ? Sang năm mới có gì lo lắng? Sang năm mới mấy đứa trẻ đều có tiền lì xì và quần áo mới mặc.

Không lo ăn, không lo mặc, có gì vất vả. Ông xem tôi và ông, ra vẻ cuộc sống thoải mái, thật ra ngày nào không phải nghĩ chút chuyện này.

- Tổ đặc nhiệm A cũng chưa từng yên tĩnh, lão Lý nói đùa đi?

Tiền Phong Vân cũng cảm giác được cái gì đó, tất nhiên là giúp lão Lý tung câu chuyện ra.

Bằng không, lão Lý không nói ra cũng khó chịu. Mà ông ta muốn hiểu ý tứ của lão Lý không được cũng nóng lòng. Bởi vì, trong lòng lão Tiền cũng muốn biết mục đích của lão Lý.

- Cậu xem xem, đây chính là vấn đề của lũ trẻ.

Lý Khiếu Phong giọng nhẹ nhàng đặt một hộp đĩa trên bàn trà trước mặt Tiền Phong Vân.

- Hả, đây là…

Tiền Phong Vân nhìn chiếc hộp giống như chiếc đĩa kia, chưa nói hết câu đưa mắt nhìn Lý Khiếu Phong.

- Ôi, lão Tiền, ông xem xong đừng quá bi thương là được. Có một số việc cứ cho qua đi thôi. Con người mà, dù sao cũng phải nhìn về phía trước có đúng không?

Lý Khiếu Phong nói.

- Ngại quá, lão Lý, ông ngồi trước đã, để tôi xem.

Tiền Phong Vân nói xong bước vào phòng làm việc. Hai phút sau đi ra vẻ mặt có chút khác thường.

Tất nhiên, đây là thứ mà Diệp Phàm bảo Tề Thiên chụp lại việc Giang Đại Phát tự sát. Bởi vì dùng máy quay mới nhất của Tổ đặc nhiệm A cho nên hình ảnh và âm thanh chất lượng cao. Đương nhiên, trong đó những tiếng nói của Lam Tồn Quân, Lý Cương và Trần Khiếu Thiên đều bị hủy đi hết. Như Vương Nhân Bàng, Tề Thiên, Diệp Phàm Tiền Phong Vân đã biết cũng xuất hiện.

- Bọn trẻ này thật sự là vất vả.

Tiền Phong Vân ngồi xuống gật gật đầu nói, nhìn Lý Khiếu Phong nói:

- Mời uống trà.

- Lão Tiền không phải là đang muốn đuổi tôi đi đây chứ?

Lý Khiếu Phong đột nhiên cười nói.

- Lão Lý, ông là khách quý của tôi, mời còn không mời được nào dám đuổi ngài đi?

Tiền Phong Vân càng nói càng khách khí.

Lúc trước gọi là ông, sau đó lại thêm chữ ngài có thể thấy được uy lực của chiếc đĩa này.

- Bưng trà tiễn khách không phải là cách tiếp khách của người xưa sao?

Lý Khiếu Phong nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch cười nói, đương nhiên cũng là nói đùa.

- Khá lắm, lão Lý, còn muốn tôi nhất quân. Đây chính là mục đích sao?

Tiền Phong Vân cười.

- Sao lại nói thế?

Lý Khiếu Phong nhìn Tiền Phong Vân liếc mắt một cái hỏi.

- Mấu chốt ở chỗ một chữ “Đoan” trên mặt. Lão Lý, ông xem xem, có phải là ta “Đoan” trà mà mời ông uống trà, việc này rất khác nhau.

Tiền Phong Vân nói chuyện đến trà đạo. Đương nhiên, Lý Khiếu Phong chắc chắn hiểu, Tiền Phong Vân nói như thế là giễu cợt thôi.

- Hả, còn có lý này sao?

Lý Khiếu Phong vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi.

- Lại nói tiếp, còn có một điển tích. Theo Chu Đức Thường ghi lại: một huyện lệnh mới nhậm chức đến bái kiến tuần phủ đại nhân, theo lễ tiết không thể mang quạt theo.

Vị huyện thái gia này tay cầm quạt bước vào cửa tuần phủ, cây quạt kia vẫn không ngừng phe phẩy, có lẽ là vì trời có nóng. Ngày xưa cũng không có điều hòa không khí hay những đồ dùng công nghệ cao như bây giờ.

Tuy nhiên, tuần phủ thấy y vô lễ như thế, liền mượn cớ mời y ngã mũ cởi áo uống chén trà đoan. Mấy lính đứng hai bên thấy thế lập tức hô to “Tiễn khách”. Huyện lệnh thấy thế, vội vàng một tay cầm mũ, một tay cầm lấy quần áo rất chật vật lui ra ngoài.

Chuyện xưa này làm người ta đọc mà bật cười nhưng đồng thời cũng tạo thành một phong tục thịnh hành nhất thời nhà Thanh – “Bưng trà tiễn khách”.

Lúc đó, cấp dưới chào hỏi cấp trên mặc dù thủ trưởng pha trà cùng tiếp nhưng phần lớn không uống. Khi chủ nâng chén trà lên uống đó là “Lệnh đuổi khách”, người làm lập tức hô “Tiễn khách”.

Đương nhiên trong quan trường đời Thanh khi khách đến pha trà, ngồi lâu cũng có thể uống. Nhưng cần phải cấp trên nói “mời trà”. Và trước khi thủ trưởng uống trà, cấp dưới mới có thể uống.

Khi uống trà cũng phải chú ý, phải dùng tay che chén trà. Nếu giống như trên phim ảnh vẫn hay chiếu, đầu tiên là gẩy gẩy lá trà mấy cái, sau đó thổi mấy hơi rồi mới uống là trái với lễ tiết. Bởi vì, đây là tỏ ý người pha trà chưa tốt.

Đương nhiên, hiện giờ trong xã hội hiện đại không tất yếu phải làm chuyện phiền toái này. Uống trà bưng trà đều tùy tiện hơn rất nhiều. Nếu không thì trà tôi cũng không dám bưng lên uống.

Tiền Phong Vân cười nói, bởi vì trong nhà họ Tiền không phải là dùng chén trà nhỏ mà là dùng bát trà.

Cũng chính là bát trà có nắp, trong quán thường xuyên dùng loại này. Khách khi uống trà còn phải đem cánh trà gạt qua một bên. Muốn uống trà phải bưng lên mới được.

- Rất triết lý, thú vị. Nói về uống trà kia thì Diệp Phàm về nhà ăn mừng năm mới. Nghe nói quan hệ giữa hắn và Bí thư thành phố Mặc Hương không tồi, đã từng làm nhân viên cấp dưới của ông ta. Lúc đến chúc tết bí thư Tạ Thư, vừa gặp một thượng tá của sư đoàn dã chiến số 1 trú tại thành phố Mặc Hương, cũng tán gẫu với nhau mới biết sư trưởng của bọn họ đồng chí Tào Quân Nghĩa đã bị điều đi rồi.

Diệp Phàm vừa nghe, đã muốn đên sư đoàn dã chiến số một một chút. Bởi vì Diệp Phàm có chút quan hệ.

Diệp Phàm có mẹ nuôi tên là Diệp Kim Liên, con gái bà Diệp Nhược Mộng vì bảo vệ tài sản nhà nước mà bị tội phạm truy nã hại chết. Cô có anh trai là Diệp Hào, đang ở sư đoàn dã chiến số 1.

Tuy nhiên, cũng đã vài năm, được chuyển về từ Lan Tây, đảm nhiệm thiếu tá tiểu đoàn trưởng. Vài năm rồi quân hàm vẫn không nâng cao được. Diệp Phàm lúc đó cũng muốn đến hỏi chính ủy sư đoàn dã chiến số 1 vì sao lại thế.

Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một chút cũng không đi. Tào Quân Nghĩa đã bị điều đi rồi, đã không có người lãnh đạo, đi cũng không xong. Vừa đúng lúc Tề Thiên cũng ở với hắn.

Việc này Diệp Phàm cũng nói với Tề Thiên. Không lâu mấy cậu nhóc phải đi Tàng Tây một chuyến, thật đúng là thú vị.

Đang là năm mới không ở nhà nghỉ ngơi thì chạy đến Tàng Tây làm gì?

Lý Khiếu Phong thật sự lợi hại, chẳng những nói ra chuyện của Tề Thiên, ngay cả Diệp Hào cũng nói ra. Nếu Tiền Phong Vân thật sự muốn báo ân, thì có lẽ Tề Thiên chiếm đầu to, Diệp Hào cũng sẽ có một chút.

Dù sao có một số việc hơi hơi một chút cũng không được. Giống như Tiền Phong Vân làm Phó chủ tịch nước công hòa nhân dân Trung Hoa, mỗi ngày phải giải quyết rất nhiều việc, sao có thể nhớ rõ mọi chuyện.

- Hả…

Tiền Phong Vân gật đầu, nhấp một ngụm trà, tiếng bát trà vang lên khá to, chứng tỏ lão Tiền đang cân nhắc sự việc.

Không lâu sau, Tiền Phong Vân ngẩng đầu lên, nói:

- Đồng chí Tào Quân Nghĩa của sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương đã được điều đi, nhưng cuối năm vừa rồi người đảm nhiệm vị trí sư trưởng đã được chọn.

- Chọn rồi?

Lý Khiếu Phong giật mình, nhìn Tiền Phong Vân thiết chút nữa quát lên. Tuy nói Lý Khiếu Phong kinh nghiệm lão luyện nhưng tính tình chính nghĩa, cho nên vẻ mặt rất thẳng thắn.

- Ừ, việc này, vốn chưa được công bố tôi không nên nói. Nếu Diệp Phàm có em ở sư đoàn dã chiến số 1 phải giải quyết cũng có nơi đến tốt có phải không?

Tiền Phong Vân nói.

- Ha ha, việc này không quan trọng.

Lý Khiếu Phong khoát tay áo, ý là chuyện Diệp Hào là chuyện thứ yếu, chuyện Tề Thiên mới là chủ yếu. Tuy nhiên, Lý Khiếu Phong cũng hiểu hẳn là Tiền Phong Vân còn có câu chưa nói nên cũng thoải mái.

- Sư đoàn Hưởng Hổ lão Lý đã nghe nói qua chưa?

Lúc này Tiền Phong Vân quả nhiên tung ra đề tài.

- Nghe nói là quân khu Bắc Kinh muốn hợp nhất nhiều sư mới, giống như sư đoàn Hồng Kiếm của quân khu Việt Châu, sư a của quân khu Lĩnh Nam.

Đó đều là nhiều binh chủng hợp thành một sư đoàn. Địa phương ven biển còn bao gồm cả lục hải quân hợp thành.

Các sư đoàn đó trước đây đều sử dụng chung sân huấn luyện với Báo Săn, cuối cùng thiếu chút nữa gây ra chuyện ầm ĩ. Tuy nhiên, Báo Săn dù sao cũng là Báo Săn, không thể ai có thể lay động được.

Trong giọng nói của Lý Khiếu Phong không ngờ còn ẩn chứa một tia sắt đá.

Chuyện này cũng có nguyên nhân. Lúc trước một số lãnh đạo chủ chốt của quân ủy đã quan tâm đến sân huấn luyện của Báo Săn, phản ứng lên trên yêu cầu thu về Ban quân huấn của Bộ tổng tham mưu quản lý.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.