Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị ‘Tào Tháo đuổi’ tập thể

Phiên bản Dịch · 2269 chữ

Ha ha, chúng ta mà, đều là vì đất nước, vì nhân dân cả. Mặc dù có sử dụng một số thủ đoạn không theo quy tắc thông thường cho lắm, nhưng cũng đều có nguyên nhân, có đúng không? Chúng ta không làm chuyện gì xấu cả. Huống chi, những đối tượng mà chúng ta ra tay đều là kẻ xấu.

Diệp Phàm cười to một tiếng nói. Còn Phạm Cương thì cứ bấm bụng cười.

Bụng nghĩ, nếu không phải vì cái mũ trên đầu mình thì anh đâu có gia sức như vậy chứ. Đương nhiên, mặt khác cũng là vì nhà nước.

- Đại ca, nếu sáng mai tổ giám sát muốn lên đườn, thì anh cố giữ chân bọn họ. Cái này, phải tìm được một lý do hợp lý mới được. Nếu không, vô cớ xuất binh đến thì sẽ khó giải thích với cấp trên.

Phạm Cương quan tâm nói.

- Cái này dễ dàng, sáng mai tôi bảo nhà bếp chuẩn bị bữa sáng là ít cháo, bánh mỳ và một quả trứng. Đây là bữa sáng theo kiểu của người phương bắc. Đến lúc đó rắc ít th Ba đấu tán vào, bảo đảm một giờ sau toàn bộ sẽ bị tiêu chảy. Đương nhiên là sẽ không đi được nữa.

Diệp Phàm cười khan một tiếng, nói.

- Đại ca, anh thật là nham hiểm đấy.

Phạm Cương thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng.

- Vì quốc gia, đôi khi không thể không nham hiểm được. Cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Cái này gọi là lấy độc trị độc.

Diệp Phàm không thèm nghĩ đến liêm sỉ, thản nhiên hừ nói.

- Được lắm, đại ca!

Phạm Cương nói xong liền cúp máy.

Một buổi tối thấp thỏm cũng qua đi.

Buổi sáng hôm sau.

Sau khi ăn bữa sáng xong, Diệp Phàm lập tức hạ lệnh hướng thẳng địa khu Vân Phong mà đi. Tuy nhiên, xe đi được nửa đường thì xảy ra một số việc. Đầu tiên là Tổ phó thường trực Vu Quý Phát vội vàng kêu dừng xe để đi “giải quyết”.

Bởi vì trên đường không có nhà vệ sinh, cho nên đồng chí Vu Quý Phát đành phải tìm một bụi rậm nào đó để “gửi tình yêu vào đất”.

Bởi vì người này buổi sáng ăn khá nhiều, cho nên bị “Tào Tháo gọi tên” trước.

Tuy nhên, Vu Quý Phát đi đến hơn mười phút. Không lâu sau Phó vụ trưởng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển- Chung Dũng cũng không chạy đến chỗ cách chỗ đồng chí Vu Quý Phát không xa để giải quyết. Cứ như vậy, dần dần mọi người đều phải xuống xe để ‘đi vào bụi rậm’.

Mà trong tổ điều tra cũng có đồng chí nữ, cái này khỏi phải nói đã làm khổ các cô thế nào. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cũng đành phải xuống xe như các đồng nghiệp nam…

Diệp Phàm cũng giả bộ đi theo để ‘góp vui’. Đương nhiên cũng là để tránh bị lộ. Lúc sáng hắn cũng nhắm mắt nhắm mũi uống một bát cháo.

Tuy nhiên, trước đó hắn đã uống mấy viên ‘Tiết lợi đình’. Hơn nữa, thể chất của Diệp Phàm cũng rất tốt, vận dụng nội tức chính xác, cho nên chút thuốc gây đi ngoài kia chẳng nhằm nhò gì đối với hắn cả.

- Chủ nhiệm Diệp, tôi nghĩ cứ như vậy sẽ không ổn đâu, hình như mọi người đã ăn phải thức ăn có vấn đề. Khách sạn Giang Nguyên này sao lại thế nhỉ, sao lại có thể làm đồ ăn không sạch sẽ như vậy chứ. Chúng ta quay về cho họ một bài học mới được, thật chẳng ra sao cả.

Vu Quý Phát xoa xoa bụng, sắc mặt tái nhợt mắng.

- Thật là lạ đó Chủ nhiệm Diệp, anh nhìn xem, nếu như một hai người bị thì có thể còn nói là do nguyên nhân khác được. Còn cái này, hình như tất cả tổ điều tra chúng ta đều bị, chẳng phải là có vấn đề hay sao? Thức ăn nhất định có vấn đề, phải gọi mấy đồng chí ở tỉnh Giang Đô điều tra kỹ khách sạn Giang Nguyên này mới được.

Đồng chí Chung Dũng có vẻ rất phẫn nộ nói.

- Chủ nhiệm Diệp, trong này liệu có âm mưu gì không?

Lúc này Phó vụ trưởng vụ Xóa đói giảm nghèo Chính phủ- Thôi Hồng Yến có chút nghi ngờ nói.

- Âm mưu ư, tuyệt đối là có âm mưu rồi. Chủ nhiệm Diệp, anh xem, khách sanh Giang Nguyên là khách sạn rất có danh tiếng, tại sao sớm không xảy ra muộn không xảy ra mà lại bị đúng vào chúng ta? Tôi thấy, chắc chắn là cháo và bánh mỳ lúc sáng có vấn đề rồi.

Lúc này, một đồng chí trẻ tuổi trong tổ điều tra cũng lên tiếng.

- Lão Vu, anh nghĩ sao?

Diệp Phàm giả bộ suy nghĩ điều gì đó, sau đó cố ý nhìn đồng chí Vu Quý Phát một cái, hỏi.

- Việc này quá là trùng hợp, tất cả mọi người đều bị đi ngoài. Đồ ăn lúc sáng chắc chắn có vấn đề, hơn nữa tuyệt đối là có người làm chuyện này. Anh nghĩ mà xem chủ nhiệm Diệp, vấn đề Tam nông lần này chắc chắn là có vấn đề, có người không muốn chúng ta đi đến địa khu Vân Phong đây mà. Tôi thấy, chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ khách sạn Giang Nguyên, chỉ cần có thể điều tra ra ai làm thì sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau việc này. Lần theo manh mối, không chừng lại có hiệu quả.

Vu Quý Phát sắc mặt xanh như tàu lá chuối nói.

- Vụ trưởng Chung, còn anh thì sao?

Diệp phàm quay sang nhìn đồng chí Chung Dũng một cái, hỏi.

- Cái này lại không mất một con đường tắt, tôi nghĩ, mặc dù chúng ta trực tiếp đến địa khi Vân Phong, thì với trạng thái của chúng ta hiện nay chắc phải đi bệnh viện hết.

Nếu không, người ta đem sổ sách đặt trước mặt, chúng ta chưa kịp lật trang nào thì đã phải ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh rồi, cái này, hiệu quả công tác thì đừng có nhắc đến nữa.

Hơn nữa, Chủ nhiệm Diệp, thời gian này mọi người đều biết rõ trong lòng. Đừng nghĩ là tôi bàn lùi, mà nội trong mấy ngày không thể điều tra ra việc gì được.

Cho nên, muốn điều tra ra chỉ có thể đi bằng con đường không bình thường mà thôi. Nếu như có thể điều tra ra chút manh mối, không chừng chúng ta còn có hy vọng, bằng không chỉ còn nước chết thôi.

Chung Dũng nói.

- Đúng đúng, chỉ có thể ‘hồi mã thương’ mà thôi, trực tiếp quay trở lại khách sạn Giang Nguyên, thông báo những người có liên quan dở Giang Đô đến hiện trường, chúng ta phải khiến cho hắn trở tay không kịp, tìm ra video từ camera thì sẽ rõ ngay thôi.

Đến lúc đó, chúng ta sẽ cho một số đồng chí ở tỉnh Giang Đô biết thế nào là lễ độ. Hơn nữa, nếu chúng ta tìm ra được chứng cứ, thì tổ điều tra có thể đến bệnh viện điều trị, kéo dài thời gian điều tra cũng được. Cũng có cái mà giải thích với lãnh đạo.

Bằng không, cho dù chúng ta lôi cái tình trạng này xuống, tuyệt đối sẽ không hoàn thành nhiệm vụ.

Thôi Hồng Yến cũng có chút nóng nảy rồi.

- Như thế này đi, tất cả mọi người ở trên xe, biểu quyết dân chủ đi.

Diệp Phàm đề nghị nói.

- Tôi đồng ý quay về.

Chung Dũng là người giơ tay đầu tiên.

- Tôi đồng ý đến bệnh viện điều trị trước, bằng không với hiện trạng này thì không thể làm việc được. Sức khỏe là quan trọng nhất, không có sức khỏe thì đâu làm việc được.

Một thành viên lớn tuổi nói.

- Tôi đồng ý, nhất định phải điều tra.

Vu Quý Phát vẻ mặt căm giận nói.

Cuối cùng 15 đồng chí, cơ bản là đều đồng ý quay trở lại.

Thực ra, đối với việc lần này xuống địa khu Vân Phong điều tra, trong lòng mọi người cũng biết rõ. Cách thời gian ăn tết cũng 5, 6 ngày rồi. Cũng là thời gian này sau khi nghe thấy động tĩnh thì đã xóa dấu vết hết rồi, đâu dại cứ ngồi không để đợi tổ điều tra xuống chứ.

Thời gian mấy ngày chắc chắn không đủ để điều tra ra cái gì. Đến lúc đó, giải thích với cấp trên thế nào?

Chi bằng mượn lý do này để nằm viện tập thể, cũng dễ giải thích với cấp trên. Trương Hướng Đông ông không thể ép mọi người cố sống cố chết đi làm việc chứ?

- Vậy thì quay lại, chúng ta đến khách sạn Giang Nguyên, sau đó thông báo cho những lãnh đạo có liên quan của tỉnh Giang Đô đến, đợi nắm được chứng cứ rồi chúng ta sẽ đi đến bệnh viện điều trị.

Đương nhiên, với những đồng chí không thể chịu nổi nữa thì có thể đến bệnh viện trước, nếu có thể chịu được thì ở lại cùng nhau kiểm chứng.

Đúng thật chẳng ra làm sao cả, không ngờ dám ra tay cả với chúng ta, không phải là coi thường tổ điều tra chúng ta quá rồi sao?

Hơn nữa, nếu hôm nay thay nếu rắc thuốc độc vào thì không phải chúng ta đều toi mạng rồi sao?

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

Sau đó, xe lại quay lại thành phố Giang Nguyên của tỉnh Giang Đô. Còn Phó chủ tịch tỉnh Giang Thiệu Đông và Chủ nhiệm phòng Đốc tra Ngô Tài Tín ngồi ở xe khác thì cũng không biết vì sao lại quay lại.

Đương nhiên, lúc thành viên tổ điều tra xuống đi vệ sinh thì cũng nhìn thấy rồi. Nhưng Diệp Phàm không nói rõ, chỉ nói phải về nghỉ ngơi một chút thôi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm tự tin bản thân mình tuyệt đối sẽ không để lại dấu vết gì. Từng ở Báo Săn một thời gian, những thủ đoạn nhỏ như vậy mà không biết mới là chuyện lạ.

Quay trở lại khách sạn Giang Nguyên, tổng giám đốc Trần Y Minh thấy mọi người trong đoàn quay trở lại liền niềm nở ra nghênh đón.

Lúc này, Diệp Phàm vẻ mặt Diệp Phàm đột nhiên nghiêm lại, nói với Phó chủ tịch tỉnh Giang:

- Vừa nãy toàn thể đồng chí trong tổ điều tra đều bị đau bụng đi ngoài, các đồng chí ấy nghi ngờ trong thức ăn của bữa sáng nay có vấn đề. Vì vậy, mời khách sạn Giang Nguyên đem tất cả những video của buổi sáng nay lại đây, chúng tôi muốn điều tra.

- Sao thế được, không thể nào.

Tổng giám đốc Trần sợ xanh mặt, nói.

- Tôi nói vì sao lại quay lại như thế. Vừa nãy các đồng chí trong tổ điều tra đều chạy hướng lên núi. Nếu đã xảy ra việc nghiêm trọng này, mọi người nên đi đến bệnh viện để điều trị trước đã, còn về việc làm rõ mọi chuyện thì các đồng chí cứ yên tâm, chúng tôi sẽ phối hợp với các vị đều tra tới cùng. Bất luận là có liên quan tới ai, cũng sẽ không nhân nhượng.

Giang Thiệu Đông vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Chúng tôi không đi, không tìm ra kẻ nào đứng đằng sau hạ thủ, chúng tôi cứ ở khách sạn này. Thật chẳng ra làm sao cả, tỉnh Giang Đô của các người muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn diệt sạch tổ điều tra của chúng tôi hay sao?

Lúc này, một thanh niên trong tổ điều tra tức giận nói.

- Nói chuyện kiểu gì vậy, lùi sang một bên đi,

Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt, để ‘quạt’ cho anh chàng kia một trận.

- Đừng có nóng vội, chúng ta lập tức kiểm chứng.

Giang Thiệu Đông nhìn Diệp Phàm một cái, nói.

- Nếu các đồng chí đều muốn kiểm chứng trước, chi bằng tôi thông báo cho bác sỹ của bệnh viện Giang Nguyên đến để chữa bệnh luôn. Sức khỏ là quan trọng, chúng ta vừa điều trị, vừa kiểm chứng vậy.

- Thế thì cứ làm như vậy đi.

Diệp phàm gật đầy, nhìn các đồng chí trong tổ Điều tra một cái, nói:

- Mọi người huống thuốc đi, khỏe rồi chúng ta sẽ lên đường ngay, còn nhiệm vụ nặng nề phía trước, không thể kéo dài được nữa.

Sau đó Giang Thiệu Đông đem chuyện này báo cáo lên tỉnh ủy.

Bí thư Tỉnh ủy Cát Lâm an vừa nghe thấy vậy, lập tức đến khách sạn Giang Nguyên để thăm hỏi.

- Các đồng chí chịu khổ rồi, đều là vì tỉnh Giang Đô chúng tôi tiếp đãi không chu toàn.

Đồng chí Cát Lâm An sau khi bắt tay với từng người, vẻ mặt ăn năn nói.

- Lần này các đồng chí ở tổ điều tra xảy ra chuyện, nhất định phải điều tra đến cùng. Hơn nữa, mọi chi phí đều trị sẽ do tỉnh Giang Đô chịu hết.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.