Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lúc nên phạm sai lầm thì nên phạm sai lầm

Phiên bản Dịch · 2297 chữ

Không thành vấn đề, tôi lập tức đi thăm dò một chút, sau khi tra ra sẽ lập tức báo lại cho anh. Tuy nhiên, anh Diệp, sao chuyện của Thứ trưởng Thiết Chiêm Hùng chưa giải quyết xong vậy?

Cũng sắp đến Tết rồi, hôm qua tôi tình cờ gặp bà xã của anh ta, sắc mặt có chút khó coi. Cái này, Thứ trưởng Thiết vẫn bị ép ở trường Đảng Trung ương, đây là chuyện gì chứ.

Có phải là ức hiếp người quá đáng rồi không? Việc này, nói thật, khả năng của chúng ta đều quá nhỏ, căn bản không thể giúp. Gần đây tôi phát hiện Thứ trưởng Thiết uống rất nhiều rượu, phỏng chừng, trong lòng không dễ chịu gì.

Trương Hùng nói.

- Tôi biết rồi.

Sau khi gác điện thoại xuống, lửa giận trong lòng Diệp lão đại bốc lên ngút trời. Tên này chạy vào buồng vệ sinh hét thật to để giải phóng tất cả ra. Thái độ của Chúc Nham Phong thay đổi quá nhiều khiến tâm tình Diệp lão đại rất khó chịu. Tuy nhiên, nhưng thật ra Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân cũng không tệ lắm.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Vừa nhấc lên, không ngờ nghe thấy giọng của Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Vinh Quang Cam Vũ Thuần, nói:

- Bí thư Diệp, đã lâu không gặp, tôi còn tưởng anh đã mất tích rồi chứ.

- Mất tích ấy à, không đâu, lúc trước tôi đi giúp Ủy ban Kỷ luật phá án thôi. Chuyện khổ sai này làm ầm ĩ đến nỗi rất nhiều đồng chí cho rằng tôi bị bệnh hoặc sao đó. Không ngờ có người còn đồn là tôi bị ung thư, thật là.

Diệp Phàm nói.

- Vừa rồi gọi điện cho xưởng trưởng Tồn Quân, anh ấy nói hiện giờ anh đang ở tỉnh thành, có phải không?

Cam Vũ Thuần nói.

- Tôi đang ở tỉnh thành, có chút việc phải làm, có lẽ ngày mai ngày kia sẽ trở lại Đông Cống. Sao thế, Vinh Quang vẫn ổn chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi cảm thấy dường như tâm tình của anh không được tốt lắm, có phải không, hay là, tôi mời anh ăn điểm tâm.

Cam Vũ Thuần cười khanh khách, nói.

- Cô… đang ở tỉnh thành sao?

Diệp Phàm hơi sửng sốt, hỏi.

- Anh đang ở đâu? Không phải là Văn phòng thường trú của thành phố Đông Cống ở tỉnh đấy chứ?

Cam Vũ Thuần không đáp, hỏi ngược lại.

- Không, tôi không ở đó. Hiện đang ở khách sạn Tây Quế.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha ha…

Cam Vũ Thuần không ngờ lại cười như điên.

- Này, gì thế, Chủ tịch Cam, cô cười gì thế, chuyện này buồn cười lắm sao?

Diệp lão đại bị cô làm cho không hiểu gì hết.

- Anh ở phòng bao nhiêu?

Cam Vũ Thuần hỏi.

- 808.

Diệp Phàm nói.

- Tôi ở ngay trên đầu anh, 1888.

Cam Vũ Thuần nói, kỳ thực chính là phòng số 88 tầng 18.

- Ha ha. Đúng là làm phản rồi.

Diệp lão đại cười gượng một tiếng, bởi vì, trong lòng buồn bực, cũng muốn nói đùa với Cam Vũ Thuần.

- Ý anh là gì thế?

Cam Vũ Thuần không ngờ hơi có chút yếu ớt.

- Cô nói xem?

Diệp lão đại rõ ràng giả ngu.

- Vậy anh lên đi, trong phòng tôi còn có một chai Tiểu Vũ, chúng ta uống vài chén, thế nào?

Cam Vũ Thuần cười khanh khách nói.

- Vậy tôi lên đấy rồi liền trở thành “tôi lên rồi”.

Diệp Phàm nói một câu hai nghĩa. Trong lòng nghĩ, Cam Vũ Thuần nghe thấy nhất định sẽ đỏ mặt.

- Anh có gan thì “lên” đi.

Tâm tình Cam Vũ Thuần gần đây khá tốt, công ty khôi phục lại nguyên khí. Không ngờ lại nói chuyện có chút lả lơi với Diệp lão đại.

- Vậy tôi… “lên” thật đấy.

Diệp lão đại trong đầu chợt nhớ đến cái mông tròn trịa vểnh cao của Cam Vũ Thuần, lập tức, phía dưới không ngờ có phản ứng.

Ma xui quỷ khiến, hắn đi thang máy lên đến phòng 1888.

Tuy nhiên, Diệp lão đại vẫn coi như tỉnh táo. Đứng trước phòng Cam Vũ Thuần cân nhắc. Suốt năm phút đồng hồ vẫn chưa ấn chuông cửa.

- Hay là quay về nhỉ, bằng không, cô nam quả nữ có lẽ sẽ thực sự xảy ra chuyện. Diệp lão đại ta từ khi nào lại vô dụng như vậy chứ. Không không không. Không phải vấn đề vô dụng hay không. Đây là vấn đề về đạo đức phẩm hạnh…

Diệp lão đại lẩm bẩm một mình mấy câu, cảm thấy bản thân cao thượng vô cùng, cho nên, quay người đi về phía thang máy.

- Sao thế, đến cửa rồi lại không dám vào?

Lúc này, cửa phòng cọt kẹt một tiếng, mở ra. Một cô gái toàn thân khoác một tấm áo lụa màu đỏ tươi, mái tóc lượn sóng xõa dài, thanh lịch đứng bên khung cửa.

Không phải Cam Vũ Thuần thì là ai?

Cô ta đêm nay quá mê người.

Kiểu tóc công chúa cao quý trước kia đổi thành mái tóc xõa ngang vai dịu dàng, trang phục tri thức trước kia đổi thành áo lụa đỏ tươi. Kiểu áo lụa đỏ này không có cúc áo, phần eo chỉ có một cái đai. Mà trước ngực cũng có một dải băng bó ngực nhẹ nhàng bó lại hai ngọn đồi.

Chỉ có điều. Dải băng này bó quá lỏng. Lúc ở trước mặt Diệp Phàm, bộ ngực cỡ trung của Cam Vũ Thuần gần như hơn một nửa đều lộ ra trước mặt Diệp lão đại.

Trắng đến nỗi khiến tim người ta đập loạn, huống chi, giờ phút này, Cam Vũ Thuần có lẽ cũng hơi chút kích động, bộ ngực phập phồng cũng rõ hơn. Cho nên, ngọn đồi kia cũng run rẩy, như có chút mời gọi.

- Cô… đã nhìn tôi từ lâu rồi phải không?

Diệp Phàm khẽ sửng sốt, hơi cà lăm, nói.

- Tôi không phải đang nhìn anh, tôi chỉ đang đánh giá dũng khí của Bí thư Thành ủy một thành phố cấp 3 thôi.

Cam Vũ Thuần thản nhiên nói.

- Khiến cô thất vọng rồi ư?

Diệp Phàm thản nhiên cười, cuối cùng cũng khôi phục được bình tĩnh, ánh mắt rời khỏi khe ngực của Cam Vũ Thuần.

- Không hề.

Cam Vũ Thuần rất thành thực lắc đầu

- Ồ?

Diệp lão đại nhìn cô.

- Anh rất đặc biệt.

Cam Vũ Thuần chớp mắt một chút, nói.

- Đặc biệt. Rất thú vị.

Diệp Phàm cảm thán, lắc đầu như đang tự giễu. Bước chân vào phòng 1888, đưa tay ra kéo, nói:

- Chúng ta vào thôi.

- Anh vào trước đi.

Cam Vũ Thuần không ngờ mặt lại khẽ đỏ lên, dựa vào vách tường theo phản xạ có điều kiện.

- Lúc tôi muốn đi thì cô nói tôi nhát gan, lúc tôi đưa tay ra thì cô bảo tôi vào trước. Phụ nữ các cô, có phải đều khiến người ta cảm thấy khó hiểu như vậy hay không?

Diệp Phàm mỉm cười nói, nghiêng người sát lại, cả khuôn mặt khẽ kề sát lên gương mặt còn thở ra khí nóng kia của Cam Vũ Thuần. Hai bên, có lẽ chỉ cách nhau khoảng cách vài cm. Bên kia chân duỗi ra, móc lấy, cửa loảng xoảng một tiếng đóng lại.

- Tôi không phải phụ nữ, tôi vẫn là một cô gái.

Mặt Cam Vũ Thuần càng đỏ hơn, có điều, cô không hề tránh né.

Lông mi của cô khẽ chớp vài cái, không ngờ cọ một chút lên chóp mũi của Diệp lão đại. Bởi vì, Cam Vũ Thuần thấp hơn Diệp lão đại mấy cm.

Trong chốc lát, chút ngứa ngáy trên chóp mũi khiến cho Diệp lão đại rốt cuộc không kìm nổi. Đưa tay ra, cong thành hình số 9, khẽ vuốt qua chóp mũi Cam Vũ Thuần, bất ngờ, cực kỳ khí phách, nói:

- Vậy vừa khéo, anh sẽ cho cô em biết cảm giác của phụ nữ là như thế nào.

Tuy nhiên, Diệp lão đại vừa nói xong, thu tay lại nhanh như chớp. Thân thể lướt đến trước một chiếc ghế sô pha trong phòng khách nhỏ.

Thân hình nam tính ngồi nghiêng, nhìn Cam Vũ Thuần, lại nhìn một chai rượu vang đã mở nút, hai ly rượu đặt ngay ngắn trên bàn trà.

Tên này vẫn hết sức vô lại nói:

- Rượu đã mở sẵn rồi, chúng ta uống mấy ly đi.

Cam Vũ Thuần từ tốn đi đến.

Cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, rót rượu cho Diệp lão đại, tuy nhiên, có lẽ là vì dải bó ngực không được thắt chặt, giờ phút này không ngờ lại quỷ dị bung ra. Lập tức, một đôi thỏ trắng mềm mại hoàn mỹ lộ ra trước mặt người nào đó, thiếu chút nữa đến tận rốn.

Cô đỏ mặt, có lẽ không nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống như thế này. Vội vàng giơ tay sửa lại dải bó ngực, định bó lại. Tuy nhiên, Diệp lão đại lại đưa tay cản tay cô lại, nói:

- Như thế này rất tuyệt.

- Khanh khách! Tôi sợ anh sẽ phạm sai lầm.

Cam Vũ Thuần thốt ra một câu suýt nữa khiến Diệp lão đại nghẹn họng nhìn trân trối.

- Lúc nên phạm sai lầm thì nên phạm sai lầm, nhân sinh khó có được mấy lần sai.

Diệp lão đại nhấc ly rượu lên, bất ngờ hào hứng, sau khi uống cạn ly liền nói:

- Thêm ly nữa nào!

- Uống như thế sẽ chóng say lắm.

Cam Vũ Thuần cũng không tiếp tục bó lại ngực nữa, mà khuyên Diệp lão đại một câu.

- Ha ha ha, nhân sinh khó được mấy lần say, đừng để chén rượu đơn độc ngắm nhìn trăng.

Diệp lão đại không ngờ lại ngâm thơ. Giờ phút này, người này xổ ra một tràng thơ rõ vớ vẩn.

Cam Vũ Thuần không ngờ lại sững sờ, cô ngơ ngác nhìn Diệp Phàm. Một người ngồi trên sô pha, một người ngồi xổm trước bàn trà ngây ngẩn.

Hai bên đều nhìn đối phương chăm chăm.

Một luồng hơi thở khác thường dâng lên trong phòng, lắng đọng, lên men, bốc lên, cuối cùng là bùng nổ.

Ừng ực…

Một tiếng động nuốt nước bọt bất nhã rốt cuộc khiến sự “bùng nổ” lên tới cực điểm. Một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm lấy người con gái nào đó. Cùng với tiếng kêu lên của người con gái, song song ngã xuống chiếc sô pha tương đối cao cấp, mềm mại kia.

Đôi bàn tay to lớn đó có chút run rẩy, trượt từ trên mặt, xuống cổ, nhẹ nhàng lôi kéo dải bó ngực còn vương, duỗi hai ngón tay gảy dải bó ngực ra, lập tức, hai ngọn đồi cỡ trung đang phập phồng đầy kịch liệt, lõa lồ trước mặt người nào đó.

Bởi vì, không mặc bra, cho nên, bắt đầu khá dễ dàng.

Ngực của Cam Vũ Thuần cũng không quá lớn, tất nhiên, so với ngực của đa số phụ nữ có thể xem là lớn.

Bàn tay to của Diệp Phàm vừa vặn nắm trọn. Cảm giác trong bàn tay rất tuyệt, có lẽ do là một cô gái trẻ, cho nên, khá chắc chắn và rất đàn hồi. Sau khi nắm rồi thả, lập tức có thể hồi phục nguyên trạng.

Trong phương diện này, Diệp lão đại là “cao thủ” rồi.

Sau mấy lượt xoa bóp, khuôn mặt Cam Vũ Thuần đã sớm đỏ hồng, tiếng hít thở nặng nề, cho biết đã có thể tiến hành bước tiếp theo.

Rốt cục, miệng lưỡi hai bên dây dưa với nhau. Lập tức, có loại cảm giác trời đất u ám.

Khẽ cởi đai áo…

Không ngờ, điều khiến Diệp lão đại cực kỳ hưng phấn chính là: Cam Vũ Thuần không ngờ cũng là một con “bạch hổ”. Trước mắt Diệp lão đại trong chốc lát liền hiện lên hình ảnh bà chủ quán cơm Xuân Hương của trấn Lâm Tuyền - Phạm Xuân Hương.

Hơn nữa, lại vì thế mà thất thần. Tay Diệp lão đại cũng ngừng lại. Bởi vì, tên này lập tức nhớ lại những ký ức điên cuồng cùng Phạm Xuân Hương năm đó khi vừa tốt nghiệp.

- Anh… anh…

Người con gái nào đó đã bị châm lửa tà lên từ lâu, khẽ cọ lên người Diệp lão đại, nhẹ giọng thì thầm.

- Tôi đi đây!

Diệp lão đại đột nhiên rụt tay lại, lưu luyến vuốt ve bộ ngực đó một chút. Lập tức xoay người, dứt khoát, rõ ràng đi mất. Nơi đây, chỉ còn lại một người con gái…

- Anh đồ nhát gan, khốn khiếp!

Người con gái nào đó vừa tắm rửa vừa la hét như điên trong nhà tắm. Có mấy tiếng rầm rầm vang lên, có lẽ, là dụng cụ gì đó trong nhà tắm gặp xui xẻo rồi.

Tên này sau khi trở về lập tức tắm rửa. Tuy nói chưa làm được gì, nhưng, tâm tình tên này lập tức tốt lên. Một Diệp Phàm tràn đầy ý chí chiến đấu, không cúi đầu trước bất kỳ ai đã trở lại. Tên này nằm trên giường ngẫm nghĩ một chút, Diệp Phàm gọi cho Thiết Chiêm Hùng một cuộc.

- Anh Thiết, xin lỗi anh. Bởi vì chuyện của tôi mà khiến anh bị liên lụy.

Diệp Phàm hơi có vẻ áy náy, nói.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.