Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trừ phi thiên thần hạ phạm

Phiên bản Dịch · 2224 chữ

Anh kiếm được mười triệu, tôi sẽ kiếm hai mươi triệu.

Trương Hoa Phúc tức giận, nói.

- Tốt, tốt, nếu anh có thể kiếm hai mươi triệu vì suối Vượng Phu thì tôi sẽ gọi anh một tiếng anh Phúc.

Nhâm Thành Phương cũng tức giận, hai người không ngờ to tiếng.

- Vậy cứ quyết định như vậy đi, các vị, Cục trưởng Trương và Cục trưởng Nhâm nói tất cả mọi người đều nghe thấy có phải không?

Diệp Phàm nhanh chóng đưa ra quyết định. Lúc này, có thể quyết định thì quyết định, dù sao tiền bọn họ phải kiếm vì thể diện. Có thể ngồi mát ăn bát vàng thì đương nhiên là tốt.

- Chúng tôi đều nghe thấy cục trưởng Nhâm sẽ kiếm mười triệu, cục trưởng Trương sẽ kiếm hai mươi triệu vì suối Vượng Phu.

Lúc này Chủ nhiệm Vu Hữu Hòa cố ý lặp lại. Các đồng chí khác cũng vội vàng gật đầu. Nói đùa, Chủ tịch thành phố Diệp ép, ai không gật đầu là đồ ngốc.

- Lần này sửa sang mở rộng suối Vượng Phu tôi quyết định thành lập một tổ chuyên trách. Tôi là tổng chỉ huy, đồng chí Minh Sâm là phó tổng chỉ huy thường trực đồng chí Đạo Phong, phụ trách thủy lợi Ngô Sinh Phát, phụ trách xây dựng đô thị Đinh Nghĩa Minh là phó tổng chỉ huy. Tổ viên gồm cục Thủy lợi, cục Xây dựng, cục đô thị giải phóng mặt bằng… Tôi quản lý chúng, đồng chí Minh Sâm phụ trách công tác cụ thể.

Diệp Phàm nói.

- Chủ tịch thành phố Diệp, tổ phó thường trực hay là để đồng chí khác đảm nhiệm. Gần đây tôi bận nhiều việc, thật sự là rất bận. Anh xem xem, nào mỏ, nào công ty, còn có các việc khác đã làm tôi sứt đầu mẻ trán.

Trương Minh Sâm không ngờ thoái thác, rõ ràng không muốn nhận việc khó khăn này.

- Tôi cũng thế, phó tổ trưởng để cho Cục trưởng Nhâm và Cục trưởng Trương làm tốt hơn. Bọn họ có chuyên môn là Thủy lợi và Xây dựng. Quen thuộc với công trình này. Chúng tôi là người không hiểu gì, đi chỉ huy khác nào người chỉ huy mù. Nếu làm hỏng việc, lại làm hỏng kế hoạch của Chủ tịch thành phố.

Lúc này Biệt Đỉnh Phong cũng phối hợp với Trương Minh Sâm đánh Diệp Phàm.

- Đúng, cục trưởng Trương và Cục trưởng Nhâm đã đảm nhiệm Cục trưởng Thủy lợi và Xây dựng, đều xuất thân từ các kỹ sư.

Để bọn họ đảm nhiệm phó tổng chỉ huy cũng có lợi cho việc cải tạo lại suối Vượng Phu. Tôi tuy là được phân công quản lý xây dựng đô thị nhưng thực ra cũng chỉ là thả diều chơi.

Làm công việc cụ thể không được. Gánh nặng này chỉ có thể đặt lên vài Cục trưởng Nhâm và Cục trưởng Trương thôi.

Đinh Minh Nghĩa cũng ồn ào theo.

Vừa thấy như thế, các đồng chí khác đều im lặng. Nhưng rất nhiều đồng chí chờ xem kịch vui. Xem Diệp Phàm xử lý chuyện khó khăn như thế nào.

- Phó Chủ tịch thành phố Ngô, phó tổng chỉ huy để anh đảm nhiệm thì thế nào? Chúng ta phải thông cảm cho khó khăn của Phó Chủ tịch Tôn và Phó chủ tịch Trương thôi.

Diệp Phàm thản nhiên quay đầu nhìn Ngô Sinh Phát một cái.

- Không nên, không nên. Đồng chí Minh Sâm là Phó chủ tịch thường trực thành phố. Anh ấy là lãnh đảo, anh ấy cũng chưa có năng lực đảm nhiệm việc này, một người như tôi sao có thể? Mời chủ tịch thành phố chọn cao minh khác cho phù hợp, tôi không muốn làm hỏng việc.

Ngô Sinh Phát cũng vội vàng thoái thác, bởi vì cải tạo suối Vượng Phu đã được thành phố thảo luận từ trước, vấn đề này rất khó giải quyết. Không ai muốn tham gia vào.

- Có ai tự đề cử mình làm Phó tổng chỉ huy không?

Diệp Phàm nhìn mọi người một cái, thản nhiên hừ nói.

Thật lâu sau đều không có ai lên tiếng.

Im lặng một lúc sau. Tằng Tuấn Tài mới chần chừ nói:

- Chủ tịch thành phố, tôi được phân công quản lý lĩnh vực công nghiệp. Nếu có liên quan đến lĩnh vực công nghiệp thật ra tôi có thể thử xem. Nhưng xây dựng bờ sông tôi dốt đặc cán mai. Làm tổ viên phất cờ còn được, bảo tôi làm người chỉ huy chỉ sợ hỏng việc.

- Đồng chí Tuấn Tài, chuyện gì đều có thể học. Huống chi, anh là chỉ huy nhưng dưới anh còn có cấp dưới là các chuyên gia cố vấn cho anh. Có một số việc, không làm sẽ không biết, chỉ có trải qua kinh nghiệm thực thế mới biết có thể hay không. Có lẽ, anh làm sẽ càng tốt.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Nếu chủ tịch thành phố tin tưởng tôi, để tôi thử xem thế nào.

Tằng Tuấn Tài cũng là bất đắc dĩ nói. Bởi vì, nói ra lời này phải có được tín nhiệm của Diệp Phàm. Bằng không, sẽ làm hắn nghi ngờ lời nói tối hôm đó.

- Tốt lắm, vị trí tổ phó thường trực nếu Phó chủ tịch Minh Sâm, Phó chủ tịch Ngô, Phó Chủ tịch Biệt đều nói bận không đảm đương được.

Hôm nay Đảng ủy Ủy ban nhân dân thành phố các đồng chí đều ở đây trừ người phụ trách tòa án, tất cả 11 người đều có mặt.

Chúng ta lấy quyết định của tập thể Ủy ban nhân dân thành phố, bổ nhiệm đồng chí Tằng Tuấn Tài làm phó tổ trưởng thường trực tổ cải tạo suối Vượng Phu.

Vu Hữu Hòa và Trương Hoa Phúc cùng Nhâm Thành Phương là ba phó tổ trưởng. Mặt khác các đồng chí ở phòng tài nguyên, phòng giải phóng mặt bằng tham gia làm tổ viên. Còn tổng chỉ huy, tôi sẽ xin chỉ thị của đồng chí Phạm Viễn. Đồng ý xin mời giơ tay.

Diệp Phàm nói xong giơ tay lên trước.

Trương Minh Sâm không hề nghĩ ngợi, cũng giơ tay, tiếp theo là Biệt Đỉnh Phong, Đinh Minh Nghĩa, Ngô Sinh Phát cùng tất cả các đồng chí đều giơ tay lên.

- Toàn thể thông qua, Chủ nhiệm Vu, lập biên bản để các đồng chí ký tên. Đây là quyết định của tập thể Ủy ban nhân dân thành phố.

Diệp Phàm hừ nói.

Sau khi tan họp Diệp Phàm gọi Tằng Tuấn Tài Vu Hữu Hòa cùng Nhâm Thành Phương và Trương Hoa Phúc vào văn phòng. Giao cụ thể việc của suối Vượng Phu.

- Thật khoái, hôm nay khiến thằng nhóc kia lĩnh giáo năng lực của anh Trương.

Trong phòng Trương Minh Sâm Đinh Nghĩa Minh cười ha hả nỏi.

- Thấy không, ba người trong Ủy ban nhân dân chúng ta vừa ra tay, hắn đã không làm nổi. Nếu con chó Tằng Tuấn Tài không lên tiếng thì càng náo nhiệt.

Tôn Đỉnh Phong cũng nói.

- Hừ, con chó Tài, chuyện nhà máy dệt Thuận Hoa không làm y câm miệng, không thể tưởng tượng được lại nhảy ra ngoài. Sau này tìm cơ hội, ở chuyện suối Vượng Phu này, chúng ta phải cho y biết thế nào là khoai lang phỏng tay. Đến lúc đó y không thoát được, đây gọi là gì nhỉ, chết y.

Trương Minh Sâm lạnh lùng nói.

- Đúng, đúng, đúng, đến lúc đó suối Vượng Phu làm không thành công, nghe nói ông chủ Hồng Kông yêu cầu suối Vượng Phu mở rộng họ mới đầu tư.

Đây chính là việc có liên quan, đến lúc đó suối Vượng Phu không mở rộng được, nhà máy dệt Thuận Hoa cũng xong rồi. Hơn nữa, nhân dân là một, công nhân viên chức nhà máy là hai cũng sẽ gây sức ép.

Lời Chủ tịch thành phố Diệp Phàm nói sẽ là nói dối. Danh dự của chủ tịch thành phố không có, Tằng Tuấn Tài hoàn toàn không có việc làm. Lúc đó, chính là cơ hội cho chúng ta ra tay.

Biệt Đỉnh Phong nhìn mọi người một cái nói.

- Anh Trương, anh nói một chút, cải tạo suối Vượng Phu có thể thành công không?

Đinh Nghĩa Minh có chút không chắc chắn hỏi.

- Thành công, trừ phi là thần tiên giáng trần.

Trương Minh Sâm lạnh lùng hừ nói.

- Nghĩa Minh, cậu chẳng lẽ không thấy, suối Vượng Phu phức tạp như thế nào. Mở rộng có phải là cần giải phóng mặt bằng, người ta đã xây nhà đẹp, phá đi người ta đồng ý sao?

Mặc dù là đồng ý, tiền bồi thường cũng không ít. Con số này không nhỏ, cũng phải một nghìn.

Vì sao Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khóa trước đều muốn giải quyết vấn đề này cuối cùng đều gặp trở ngại. Khó khăn trong đó, anh là người phân công quản lý xây dựng thành phố không thấy sao?

Biệt Đỉnh Phong hừ nói.

Buổi sáng hôm sau, Diệp Phàm cầm quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố và tài liệu liên quan đến suối Vượng Phu vào văn phòng Phạm Viễn.

- Bí thư Phạm, vấn đề suối Vượng Phu đã đến lúc không thể không giải quyết. Tập đoàn Phi Thành Hồng Kông đến nhà máy dệt Thuận Hoa, chuyện góp vốn đã quyết định. Tuy nhiên, bọn họ đưa ra điều kiện, đó là phải cải tạo suối Vượng Phu. Chủ yếu là do cơn đại hồng thủy năm 1997, hiện giờ có chút lo lắng.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Phàm nhìn Phạm Viễn nói.

- Đúng vậy, trận đại hồng Thủy năm 1997 tôi đã đến Hải Đông công tác. Lúc đó chết mấy chục người, tổn thất về tài sản không thể tính được hết.

Hải Đông chúng ta bị tàn phá nặng nề. Đến giờ đã qua sáu năm mới khôi phục lại phần nào.

Nếu không có trận lụt lịch sử năm đó, Hải Đông đã phát triển rất tốt, nhanh hơn nhiều. Về phần suối Vượng Phu, Thành ủy cũng đã thảo luận nhiều lần. Tuy nhiên, đều vì tốn quá nhiều tiền mà khó khăn phải dừng lại.

Phạm Viễn nhíu mày nói.

- Vậy chứng tỏ suối Vượng Phu không cải tạo là không được. Ngày hôm qua Ủy ban nhân dân thành phố đã quyết định bắt đầu công trình cải tạo suối Vượng Phu. Tôi đã bảo Cục Thủy lợi và cục Xây dựng cùng các bộ phận liên quan thành lập một tổ nhỏ, phối hợp làm ra tài liệu này. Anh xem xem.

Diệp Phàm nói xong đưa tài liệu từ trong túi da ra nhẹ nhành đẩy đến trước mặt Phạm Viễn.

Phạm Viễn không ngờ chưa cần xem nói thẳng:

- Nếu là Ủy ban nhân dân thành phố quyết định, tôi sẽ không xem. Cần ủng hộ cái gì, cậu nói thẳng là được.

- Tôi muốn mời Bí thư Phạm làm tổ trưởng tổ công tác cải tạo suối Vượng Phu. Còn có văn bản này muốn được thông qua trong hội nghị thường vụ của Thành ủy. Có được sự ủng hộ của Thành ủy, chúng tôi như cá gặp nước.

Diệp Phàm tất nhiên là nịnh bợ Phạm Viễn vài câu.

Phạm Viễn vừa nghe đương nhiên khá thoải mái, khoát tay nói:

- Vị trí tổ trưởng tổ cải tạo suối Vượng Phu này không cần thiết, cứ để cậu đảm nhiệm là được.

Còn về Thành ủy, tôi tin tưởng việc cải tạo suối Vượng Phu các vị ủy viên thường vụ Thành ủy hẳn là đều đồng ý.

Hơn nữa, Ủy ban nhân dân thành phố các cậu cũng có trong đó ba vị ủy viên đó thôi. Chẳng lẽ chuyện có lợi cho dân cho nước còn có người phản đối phải không? Nói vậy thì vô lý, tôi tin vào ánh mắt của các ủy viên thường vụ.

Nói đến đây, Phạm Viễn còn nói thêm:

- Tuy nhiên, nếu là cậu cần các ủy viên có khoản tiền ủng hộ cụ thể, khoản tiền này có chút khó khăn.

- Ha ha, nếu các vị ủy viên thưởng vụ đều là một trong những người làm chủ Hải Đông, đều là lãnh đạo của Hải Đông, suối Vượng Phu nằm trong Hải Đông cũng không phải ở Thương Hải hoặc Thủy Châu. Làm chủ một nơi, có phải cùng cần cố gắng. Chỉ có như vậy mới có thể thể hiện sự quan tâm của Thành ủy Hải Đông đối với nhân dân Hải Đông.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Ha ha, Chủ tịch thành phố Diệp, nói rất tốt. Như vậy đi, tìm thời gian thích hợp, cậu nói với mọi người trong hội nghị thường vụ một chút. Xem họ nói như thế nào?

Phạm Viễn cười nói.

- Cảm ơn bí thư Phạm đã ủng hộ công việc của Ủy ban nhân dân thành phố.

Diệp Phàm tỏ vẻ cảm ơn.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.