Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân vật số một ra tay

Phiên bản Dịch · 2493 chữ

Con cháu nhà quyền quý ở thủ đô cái rắm! Tôi vừa mới nhờ người hỏi thăm rồi. Diệp Phàm, chẳng qua là một thằng nhóc từng làm một chủ tịch huyện của tỉnh Cổ Xuyên mà trèo lên cao được thôi.

Bố đẻ hắn nghe nói chỉ là một Cục trưởng nhỏ nhoi, còn mẹ thì dạy học. Tổ tông tám đời nhà hắn cũng chưa từng qua được chức Chủ tịch huyện.

Hơn nữa, họ hàng thân thích cũng không có khả năng gì.

Tống Cương rất ẩn thận, không ngờ đã điều tra xong cả Tổ tông tám đời nhà đồng chí Tiểu Diệp.

Tuy nhiên, gã này chỉ hỏi thăm chi tiết của Diệp Phàm ở Cổ Xuyên, còn quan hệ xã hội của Diệp Phàm thì là điều quan trọng nhất mà gã lại không biết được.

- Chuyện này đúng là kỳ lạ, không thể quá coi thường người này. Anh nghĩ thử xem, hắn mới bao nhiêu tuổi, người ta bây giờ đã là phó Bí thư thành phố Thủy Châu rồi, hơn nữa còn quản lý trực tiếp khu Hồng Liên lớn như vậy. Nghe nói quan hệ giữa hắn và Bí thư Đoàn Hải Thiên trên tỉnh cũng tương đối tốt.

Phó Bí thư địa ủy Nam Lĩnh Điền Tháp Sơn thản nhiên hừ nói.

- Tháp Sơn, anh có lá gan chuột nhắt từ khi nào thế? Đoàn Hải Thiên thì sao nào? Chẳng qua cũng chỉ là một ủy viên thường vụ hạng bét thôi.

Điền Chí Không liếc xéo Điền Tháp Sơn một cái, thản nhiên hừ một tiếng, quay đầu nhìn Tống Cương một cái, hỏi:

- Đã thả người chưa?

- Vẫn chưa, chắc là Tằng Hoa nhận được điện thoại của anh mới được.

Người này như ăn phải bả, thái độ cứng rắn chưa từng thấy.

Quan hệ của hắn và Diệp Phàm chắc là khá thân thiết bởi vì khi bắt người thì hắn cũng đi cùng Diệp Phàm.

Điền Tháp Sơn có vẻ hơi xấu hổ, nói.

- Hừ!

- Điền Chí Không hừ một tiếng, cầm điện thoại lên bấm gọi, nói:

- Tằng Hoa à, chuyện của Trương Mạo Lâm là thế nào?

- Chuyện là thế này, có người tố cáo đồng chí Trương Mạo Lâm nên chúng tôi đã gọi hắn đến cục Công an hỗ trợ điều tra.

Tằng Hoa thản nhiên nói.

- Hỗ trợ điều tra cũng không thể công nhiên tra khảo như thế, người ta tốt xấu cũng là một Chủ tịch xã. Anh bảo sau này người ta làm sao còn có thể chủ trì công tác xã Trì Lâm được nữa.

Đồng chí Tằng Hoa, khi đồng chí chấp pháp ở cục Công an cũng phải chú ý giữ gìn danh dự của đối tượng chứ.

Trong hồ sơ vụ án còn chưa có kết luận thì không thể vừa nghe thấy tiếng gió đã bảo là mưa.

Hơn nữa, sự thật trước khi được điều tra rõ ràng thì người ta chỉ là đối tượng tình nghi phải không nào? Cho nên các anh thẩm vấn xong thì cũng tàm tạm rồi.

Điền Chí Không hừ nói, còn nói thêm:

- Vả lại tình hình của dân chúng bây giờ, anh còn chưa hiểu được.

Hơi một tý là gây chuyện, công tác của các cán bộ xã cũng khó làm lắm.

Những lãnh đạo cấp trên như chúng ta càng phải thông cảm và ủng hộ công tác của bọn họ mới đúng. Bằng không, các đồng chí cấp dưới cũng không dám làm việc nữa thì công tác này làm sao còn triển khai xuống dưới được?

- Thưa Bí thư Điền, tôi biết rồi ạ, chuyện này vốn chỉ muốn thẩm vấn một chút rồi thả người ngay. Hình như là nói Chủ tịch xã Trương thích chiếc chiêng đồng của một nông dân sơn dã mà anh nông dân kia không biết điều, cuối cùng bị đánh thương nặng. Người ta tố cáo Chủ tịch xã Trương cố ý đánh người. Tuy nhiên, nếu sự thật không như vậy thì chúng tôi chuẩn bị thả người.

Tằng Hoa cố ý thể hiện dáng vẻ còn chút do dự.

- Chỉ là mấy đồng tiền cổ thôi, làm sơ sơ rồi thôi. Còn nữa, việc đồng chí Trương Mạo Lâm động thủ có người làm chứng không?

Điền Chí Không có chút tức giận rồi, giọng đó hình như là hừ từ trong khoang mũi ra vậy.

- Điều này, dù sao có phải là đồng chí Trương Mạo Lâm tự mình tấn công hay không, tình tiết này đang được điều tra và chứng thực xong tôi sẽ báo cáo với anh.

Tằng Hoa thản nhiên nói.

- Điều tra cũng không thể nhùng nhằng mãi như thế, công tác của xã Trì Lâm không thể đợi mãi đợc. Anh làm như vậy là để mấy chục nghìn dân chúng xã Trì Lâm ra rìa rồi.

Điền Chí Không lại hừ một tiếng rồi nói:

- Tôi có việc bận, việc này cứ như thế đi.

Sau khi nói xong, Điền Chí Không chuẩn bị cúp máy. Tằng Hoa vội vàng nói:

- Vâng, tôi lập tức chấp hành chỉ thị của Bí thư Điền.

- Cái anh Tằng Hoa này, ha ha, tôi đâu có đưa ra chỉ thị gì cho anh đâu.

Điền Chí Không bất ngờ thản nhiên cười nói.

- Ha ha, tôi biết rồi ạ. Bí thư Điền không có chỉ thị.

Tằng Hoa cũng thản nhiên cười.

- Còn nữa, nghe nói đồng chí Dương Lương Dân của Cục Công an huyện Lang Đình khi chấp hành nhiệm vụ đã bị người ta đánh. Là cấp dưới của anh, anh là Bí thư quản lý Cục Công an lẽ ra phải bảo vệ quyền lợi cho cấp dưới của mình mới đúng.

Đối với hành vi của một số kẻ ác, chúng ta tuyệt đối không thể dung túng. Có thể mấy người có tiền thì hay kiêu ngạo.

Không ngờ lại dám đánh cả Trưởng phòng Công an huyện, công nhiên không coi luật pháp ra gì. Các anh làm gì thế, các anh cần phải cho những thanh niên này biết cái gì được gọi là luật pháp, cái gì gọi là công chính liêm minh? Pháp luật không đo bằng tiền.

Điền Chí Không hừ nói.

- Tôi biết rồi.

Tằng Hoa nói.

Buổi tối, Diệp Phàm cũng thực sự mệt mỏi, sau khi hưởng thụ Thúy Nhi chà xát lưng cho một hồi liền đi ngủ.

Còn ở quán bar huyện Lang Đình thì náo nhiệt vô cùng, trong một phòng vip, một đám người đang ăn uống hả hê.

- Chủ tịch xã Trương, để cho anh bị sợ hãi rồi.

Lúc này, một gã có nốt ruồi đen bên mép vẻ mặt nịnh hót cười.

- Sợ hãi!

Đồng chí Trương Mạo Lâm vừa được thả ra liếc xéo gã kia một cáo, tỏ vẻ không hài lòng.

- Tư Khải à, lời nói vừa rồi của anh là nói sai.

Trưởng phòng Công an huyện Lang Đình Dương Lương Dân chỉnh cấp dưới, cũng chính là đồng chí Lâm Tư Khải, Đội trưởng Đội cảnh sát Hình sự phòng Công an huyện Lang Đình.

- Nói sai rồi, Cục trưởng Dương, xin anh giải thích một chút để cho em biết sai ở chỗ nào? Điều này, biết sai để mà sửa phải không nào?

Đội trưởng Lâm lập tức lấy vẻ mặt mặt tươi cười, nói.

- Đúng đúng đúng! Biết sai để sửa, còn gì tốt hơn.

Lúc này, một người trung niên có cái bụng to như bụng La Hán, kiểu cương trực, thẳng như ruột ngựa nói.

- Chủ tịch huyện Mã, anh hãy kiểm điểm hắn đi.

Dương Lương Dân cười nói.

- Chủ tịch huyện Mã, xin ra chỉ thị.

Đội trưởng Lâm lại khẩn trương nói.

- Ha ha ha...

Đồng chí Mã Phó – chủ tịch huyện Lang Đình có vẻ hơi đắc ý liếc mắt nhìn các đồng chí trong phòng một lượt nói:

- Các anh có thể không biết rằng Cục Công a Địa khu chỉ là mời Chủ tịch xã Trương đi làm khách thôi.

Người ta giữ Chủ tịch xã Trương ở đó, trà ngon, thức ăn ngon đều phục vụ đầy đủ, nào có phải chịu khổ sở gì đâu. Nhìn thấy chưa, còn chưa đầy mấy tiếng không phải đã phải cung kính mời Chủ tịch xã Trương đi ra hay sao.

Hơn nữa, còn phải dùng xe đưa Chủ tịch xã Trương đến tận Lang Đình. Các anh không biết đấy thôi, đồng chí Đội trưởng cảnh sát Hình sự Vương về cơ bản sau khi đích thân lái xe đến Lang Đình còn phải tạ lỗi với Chủ tịch xã Trương nữa kìa.

Lại còn nhét đầy mấy cây thuốc lá Trung Hoa vào túi của Chủ tịch xã Trương.

- Ha ha, Chủ tịch huyện Mã đã quá lời, quá lời rồi. Căn bản lúc đó đồng chí Vương chỉ đưa cho một cây thuốc lá Trung Hoa thôi.

Cũng không nhiều như vậy đâu phải không nào?

Chủ tịch xã Trương khá đắc ý liếc mắt nhìn các đồng chí trong phòng một lượt nói tiếp:

- Hơn nữa nhiều quá cũng không hút hết được, loại thuốc này, vẫn là hút ít thôi còn giữ được cái mạng nhỏ mà công tác.

- Nhìn thấy chưa, không phải mấy bao mà là một bao. Vẫn là thể diện của Chủ tịch xã Trương lớn, bình thường chúng ta đều tặng rượu và thuốc lá cho các đồng chí Cục Công an. Đến hôm nay đổi lại, người ta là Đội trưởng cảnh sát Hình sự còn phải tặng quà.

Chủ tịch huyện Mã cười ha hả.

- Đó đó, anh Trương là người như thế nào, là người hoành tráng nhất Lang Đình của chúng ta.

Đội trưởng Lâm mặc kệ cảm giác phát buồn nôn, quay sang nịnh hót.

- Anh lại sai rồi, Chủ tịch xã Trương chẳng những là người hoành tráng nhất Lang Đình mà là người hoành tráng nhất Nam Lĩnh của chúng ta. Đừng nói là Lang Đình, Chủ tịch xã Trương đi đến đâu cũng có người phục vụ. Người ta gọi là gì nhỉ, cái này gọi là số mệnh.

Chủ tịch huyện Mã pha trò cười, lập tức một tràng cười ha hả vang lên.

- Những người ngồi tại phòng vip này hôm nay đều là anh em của Trương Mạo Lâm tôi. Nào nào nào, cùng cạn một ly.

Tôi chúc các đồng chí sức khỏe dồi dào, chức quan ngày càng to.

Trương Mạo Lâm nâng ly lên, trong phòng lại vang lên một tràng tiếng chạm cốc.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn hơn năm món.

Một gã mặt gầy đột nhiên hỏi:

- Anh Trương, chẳng lẽ chuyện này chỉ đến đây thôi, vậy thì dễ dàng cho thằng nhóc kia quá? Một thằng nhãi ngoại tỉnh, chẳng lẽ để cho hắn được ngạo mạn như thế à?

- Thôi à, Cục trưởng Dương à, anh nói chỉ như vậy là thôi sao?

Trương Mạo Lâm cũng tương đối thâm, biết Dương Lương Dân bị Trần Quân tát cho một cái ngay tại trận, nỗi ấm ức này tuyệt đối sẽ bung ra, bây giờ cố tình nhắc tới chuyện này chỉ là việc khơi mào thôi.

- Anh nói xem, Chủ tịch xã Trương?

Dương Lương Dân không thể mất thể diện được, lạnh lùng hừ nói, trong lòng thầm mắng “con chó Trương Mạo Lâm, mày việc gì không nói lại đưa ra việc này. Chuyện như thế này sao có thể đưa ra nói công khai trên mặt bàn như thế này được.”

- Anh Trương, chuyện này không thể để như vậy được. Còn nữa Cục trưởng Dương, anh em chúng ta cùng đồng lòng đòi lại mới được.

Lúc này, Đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự Lâm tìm được một cơ hội kích động tốt, lập tức hừ nói.

- Thằng nhóc kia hiện đang ở đâu?

Cục trưởng Dương quay đầu hỏi đội trưởng Lâm.

- Ở trong nhà lão già tố cáo kia, chính là ông lang già ở trong xóm núi xã Trì Lâm kia.

Chắc là thằng nhóc đó có ý với con gái lão Phạm. Bằng không thằng nhóc đó sẽ không tốn công sức như thế, tôi có chết cũng không tin. Đàn ông bay giờ không có một ai tốt cả, bao gồm cả anh và em phải không nào?

Đội trưởng Lâm hừ nói, xem ra gã này vẫn có mắt.

- Ha ha ha...

- Đúng lúc lắm, chúng ta hãy đi chụp lại tấm hình đi.

Gã mặt gầy kia cười nói.

- Đúng đúng đúng! Đăng lên trên đài truyền hình phơi bày hắn ra trước ánh sáng, sáng mai đem hình ảnh hắn đang cởi truồng cũng đăng lên báo. Mẹ kiếp, dám chọc vào anh Trương và Cục trưởng Dương của chúng ta, sống không yên được nữa rồi.

Đội trưởng Lâm mắng.

Khoảng 8 giờ tôi, điện thoại của Diệp Phàm reo lên.

Vừa nhận điện thoại, từ loa đã vang lên giọng nói:

- Diệp thiếu gia, thật ngại quá, chuyện này, thật ái ngại quá!

- Ái ngại gì, Bí thư Tằng. Có chuyện gì cứ nói thẳng ra.

Diệp Phàm thản nhiên nói, dự cảm được điều gì.

- Chuyện này, Trương Mạo Lâm được thả rồi. Việc này, tôi cũng không có cách nào. Bí thư Điền đích thân gọi điện thoại tới.

Tằng Hoa nói.

- Việc này cứ như thế thôi vậy, chẳng lẽ Điền Chí Không lại không làm việc theo pháp luật?

Diệp Phàm đã bắt đầu nổi giận, giọng điệu nặng nề thêm không ít.

Không ngờ gã Tằng Hoa này lại vô dụng như thế, đến chuyện này cũng không làm chủ được. Lần trước mình giúp gã đúng là uổng công rồi.

- Chuyện này, Diệp thiếu gia, anh cũng biết tôi dù sao cũng còn phải công tác ở Nam Lĩnh phải không nào? Việc này, vốn dĩ là Tống Cương đã gọi nhiều người đến nói giúp nhưng vẫn bị tôi đuổi về. Nhưng là chính Bí thư Điền Chí Không trực tiếp gọi điện thoại, xin lỗi Diệp thiếu gia. Thật ngại quá, việc này, thật sự là không tiện làm căng...

Tằng Hoa một câu thật ngại quá, hai câu thật ngại quá.

- Thôi vậy!

Diệp Phàm lạnh một tiếng rồi cúp máy, biết không trông chờ gì ở gã Tằng Hoa này được. Hơn nữa, việc này, Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ lạ. Biết không chừng Kiều Báo Quốc đã sớm biết được, vì sao vẫn chưa ra tay. Chẳng lẽ có mưu mẹo gì ở đây?

Diệp Phàm suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho Triệu Thiết Hải ở trên Sở tỉnh, đem chuyện này thuật lại cho anh ta nghe.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.