Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi bắt người.

Phiên bản Dịch · 2033 chữ

Ha ha, các anh có thể không biết, nhìn Bí thư Diệp trẻ tuổi đúng không?

Tằng Thu Lâm nhìn Vương Liên Hoa nói.

- Trẻ tuổi, ngồi ở đây chắc chắn là trẻ nhất. Hẳn chưa đến hai mươi bảy đi?

Vương Liên Hoa nhìn Diệp Phàm một cái vuốt cằm nói.

- Không sai.

Kiều Báo Quốc cũng vuốt cằm nhìn mọi người rồi nói:

- Hắn là chồng sắp cưới của em gái tôi, Diệp Phàm, đương nhiệm Phó bí thư thành ủy Thủy Châu.

- Phó bí thư thành ủy tỉnh thành?

Vương Liên Hoa thầm nhắc lại, vẻ mặt kinh ngạc. Thôi Đỉnh ngồi bên cạnh lông mi cũng giật giật.

- Ha ha, việc này không tính. Các anh đều coi như người một nhà, tôi không giấu. Không lâu nữa hắn sẽ đến Hải Đông đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố.

Kiều Báo Quốc thản nhiên cười nói.

- Hải Đông, Chủ tịch thành phố?

Thôi Đỉnh nhắc lại một câu, cầm chén rượu nói:

- Trước tiên tôi chúc mừng Chủ tịch thành phố Diệp nhậm chức một chút.

- Cảm ơn.

Diệp Phàm đáp, cụng một ly sau đó nói:

- Nghe nói chỉ là quyền chủ tịch thành phố, không đáng gì.

Nói xong nhìn Vương Liên Hoa hỏi:

- Anh nói một chút về chuyện của điền trà đi.

- Là thế này, điền trà của Lang Đình chúng tôi quả thực rất có tiếng. Nghe nói một ông chủ buôn trà nổi tiếng ở Phổ Hải từng đến Lang Đình, nói là muốn đầu tư hợp tác khai thác ớn, phát triển điền trà của Lang Đình. Chuyện này ban đầu là một chuyện tốt, Chủ tịch địa khu Giang khi đó cũng rất quan tâm. Tuy nhiên vừa mới đề xuất việc này đến Bí thư Điền, Bí thư Điền đã gạt đi.

Vương Liên Hoa nói.

- Là chuyện tốt sao bí thư Điền lại gạt đi, chẳng lẽ kinh tế Địa khu Nam Lĩnh phát triển bí thư không vui, đây là thế nào?

Kiều Báo Quốc hừ nói.

- Nghe nói điền trà phạm húy bí thư Điền.

Vương Liên Hoa cười thần bí nói.

- Việc này là như thế nào?

Diệp Phàm không kìm nổi cũng hỏi.

- Ha ha, Bí thư Điền viết là Điền thôi.

Thôi Đỉnh ngồi bên cạnh thản nhiên cười nói.

- Việc này cũng có thể nói sao, thật sự buồn cười.

Diệp Phàm không kìm nổi hừ nói.

- Tất nhiên,

Tằng Thu Lâm vuốt cằm, nhìn mọi người rồi nói:

- Điền Chí Không rất tin vào phong thủy, đó là bởi vì cha chính là một ông thầy địa lý.

Mộ của gia đình lớn đều xây trên núi, chỉ có mộ của nông dân là xây dưới ruộng. Điền trà cũng ở dưới ruộng, có phải là phạm vào mộ của nông dân?

Và nếu như không nói nông dân. Ông chủ ở Phổ Hải muốn khai thác, phát triển điền trà thì không phải là đào đất vườn trà sao.

Đào đất này có thể phạm vào phong thủy của nông dân. Bởi vì cùng nông dân tranh giành phong thủy thôi.

- Không đúng, nông dân làm ruộng không phải cũng đào đất sao. Chẳng lẽ như thế cũng xung với phong thủy. Điền Chí Không cũng không thể không cần cây lúa chứ?

Kiều Báo Quốc có chút nghi ngờ khó hiểu.

- Ha ha, không giống nhau.

Thôi Đỉnh lắc lắc đầu, nhìn Kiều Báo Quốc một cái cười nói:

- Lúc già đi thì sinh ra gạo để mình ăn. Còn cây trà phải khai thác phát triển.

Lúc trước ông chủ đó nói muốn làm cho cây trà nổi tiếng cả nước, ra thế giới. Nếu ra nước ngoài thì điền trà có phải đi ra nước khác không?

Việc này cũng có thể nói là điền trà có thêm nông dân phong thủy. Ở đây vẫn giữ một chút, đổi tới đổi lui vẫn là ở đất của nông dân có phải không?

Bởi vì cha của Bí thư Điền cho rằng, địa khu Nam Lĩnh là thổ địa của nông dân. Nước phù sa không chảy đến ruộng của người ngoài.

Tuy nhiên, đây không phải là bán ra nước ngoài sao? Đó không phải là phong thủy của nông dân chia cho nước ngoài sao? Phong thủy bị người nước ngoài lấy đi rồi, phong thủy của nông dân sẽ thiếu đi rất nhiều. Tất nhiên đồng chí Điền Chí Không sẽ không đồng ý.

- Ngụy biện cũng có thể nói có lý được như thế, thú vị.

Diệp Phàm có chút cảm thán.

- Hừ, vài ngày nữa tôi đến Lang Đình, nếu thật sự có khả năng, chúng ta mới ông chủ ở thành phố Phổ Hải kia trở lại. Thực sự là loạn, sinh lợi mà lại bị chụp mũ phong thủy nông dân gì gì. Tôi cũng không tin Điền Không có thể nói được gì.

Kiều Báo Quốc lạnh lùng hừ nói.

- Không nên, anh vừa đến đã gây xung đột với Bí thư Điền. Vả lại Lang Đình có mấy chục nghìn nhân khẩu có ba phần là họ Điền. Chắc Điền Chí Không nói một câu, có lẽ điền trà sẽ thành củi đun của nông dân.

Cứ như vậy, không chỉ không phát triển được điền trà, mà chúng ta muốn uống trà cũng không có cơ hội.

Tằng Thu Lâm khuyên, nhăn mặt thở dài.

- Người phụ trách Đảng và quần chúng Điền Tháp Sơn cũng giống Điền Chí Không đúng không?

Kiều Báo Quốc hỏi.

- Ừ, tuy nói Điền Chí Không và Điền Tháp Sơn không có mối quan hệ thân thích trực tiếp.

Nhưng loanh quanh bảy tám đời thể nào cũng thân thích.

Hơn nữa, nghe nói Điền Tháp Sơn trước kia vẫn là lãnh đạo của Điền Chí Không. Sau khi Điền Chí Không lên chức bí thư vẫn khá quan tâm đến lão già này.

Trong các ủy viên Địa ủy, hai người họ phối hợp, được gọi là nhị Điền ở Địa ủy Nam Lĩnh. Cho nên, mới có thể ép Chủ tịch Giang không ngóc đầu được.

Tằng Thu Lâm thở dài, vẻ mặt nghiêm trọng. Xem ra trong hội nghị thường vụ địa ủy trước đây nhị Điền ép rất thảm.

- Mặc kệ, chỉ cần lộ thì kệ y. Nếu muốn ngăn tôi phát triển kinh tế, chúng ta sẽ không đớn hèn. Tôi cũng không phải giống Chủ tịch Giang trước kia.

Kiều Báo Quốc hừ một tiếng.

Trong lòng Diệp Phàm lắc lắc đầu, thầm nói Kiều Báo Quốc chắc sẽ ngã. Tranh giành với một bí thư là vô ích

Người họ Điền này sẽ không quan tâm đến nhà họ Kiều ở Bắc Kinh. Tuy nhiên, để y gặp một lần cũng tốt.

Nếu không, cả ngày kiêu ngạo hoành tráng rằng người đi ra từ nhà họ Kiều là thứ nhất thiên hạ. Ngọc không mài không nên thân. Kiều Báo Quốc tất nhiên cũng phải để y ngã một lần.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tằng Hoa gọi điện thoại đến nói là đã điều tra xong mọi việc có thể chính thức xuống bắt người.

Hai đoàn gặp nhau trên đường. Tằng Hoa đi hai chiếc xe, tất cả đều mặc thường phục.

- Bí thư Tằng, việc này vất vả cho anh.

Diệp Phàm từ xa giơ tay ra cảm ơn.

- Không vất vả, đây là việc chúng ta phải làm.

Vẻ mặt Tằng Hoa khiêm tốn nói.

- Sự việc có giống như phán đoán của chúng tôi?

Diệp Phàm cùng Tằng Hoa đi đến ven đường hỏi.

- Đúng thế, hơn nữa chúng tôi điều tra, tiền đồng kia đã bị Trương Mạo Lâm bán đi bốn đồng, được một khoản tiền. Còn có một đồng chưa bán, nghe nói Trương Mạo Lâm chê đối phương ra giá thấp. Đang treo giá thôi. Nếu không, sao Trương Mạo Lâm vẫn không buông tha lão Phạm.

Tằng Hoa vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Đứng trước tiền mấy người không động lòng, huống chi lại ở một nơi nghèo nàn lạc hậu này. Chủ tịch xã Trương có quyền thế trong tay, tự cho là mình lấy cũng không việc gì. Tuy nhiên chứng cứ có không? Như người làm chứng bán tiền?

Diệp Phàm hỏi.

- Anh yên tâm, toàn bộ đã đầy đủ, lão già này chắc chắn sẽ đi tù vài năm.

Tằng Hoa thản nhiên hừ nói. Cả đoàn người lên xe, đi thẳng đến xã Lâm Trì huyện Lang Đình.

Tới Lang Đình đi một chút thì dừng. Diệp Phàm đi dạo một chút, thấy đúng là trà dưới ruộng rất nhiều. Tuy nhiên hình như cũng chưa hề có khuôn khổ, đông một mảng, tây một mảng, không có cái quy hoạch gì, không có hình dạng nào.

Xe đến xã Trì Lâm, Diệp Phàm bảo Trần Quân gọi Thúy Nhi. Mọi người gặp nhau sau đó đi thẳng đển Ủy ban nhân dân xã.

Trì Lâm là xã nghèo nhất huyện, nghe nói nhân khẩu cả xã có bốn năm nghìn, thu nhập hàng năm thấp. Huyện Lang Đình là huyện nghèo, Trì Lâm còn là xã nghèo hơn. Có thể thấy Trì Lâm nghèo.

Dọc đường đi Diệp Phàm chỉ thấy nhà gỗ vách đất, không khác gì huyện Ma Xuyên trước kia. Nhà xây thưa thớt không nhiều lắm.

Nhưng Ủy ban nhân dân rất được, là tòa nhà xây ba tầng khác với nhà ở đều xây dựng tường đất. Nghèo còn được như thế Diệp Phàm hết chỗ nói rồi.

Mọi người xuống xe.

- Văn phòng của Chủ tịch Trương Mạo Lâm ở tầng bà, Bí thư Đảng ủy xã Thái Xa ở tầng hai.

Vừa đi Tằng Hoa vừa nói với Diệp Phàm.

- Tại sao lại như vậy. Đảng lãnh đạo chính quyền, theo quy định, văn phòng của Bí thư Đảng ủy phải ở trên. Xã Trì Lâm cũng mới xây, văn phòng của chủ tịch xã sao ở trên văn phòng của Bí thư?

Diệp Phàm kinh ngạc, nhìn Tằng Hoa hỏi.

- Có phải bí thư Thái ở tầng hai vì tâng ba hơi nóng?

- Ha ha, không phải, nóng có thể lắp điều hòa không khí.

Tằng Hoa cười thần bí nhìn Diệp Phàm không nói gì thêm.

Diệp Phàm cũng không hỏi tiếp. Trong lòng đoán được một chút. Đơn giản là chỗ dựa sau lưng Chủ tịch xã Trương vững chắc hơn Bí thư Thái.

- Tuy nhiên, Trương Mạo Lâm cũng quá kiêu ngạo, làm như vậy phạm vào điều tối kỵ của quan trường.

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.

- Bối cảnh mới là hết thảy. Quy củ chưa là gì. Quy củ cũng do con người đặt ra có phải không? Nếu cứ theo quy củ thì lấy gì để giữ công bằng.

Tằng Hoa thản nhiên cười.

- Vậy bắt chủ tịch Trương có phải có chút khó khăn không?

Diệp Phàm thản nhiên hỏi nhìn Tằng Hoa liếc mắt một cái.

- Thiếu gia Diệp giao chuyện khó mấy tôi cũng phải bắt.

Thái độ của Tằng Hoa kiên quyết.

- Ha ha, phiền anh rồi.

Diệp Phàm nói xong, mấy người lên tầng ba.

- Ôi là Bí thư Tằng, đến kiểm tra công tác cũng không thông báo một tiếng.

Lúc này một người đàn ông trung niên mập mạp từ xa đã chào Tằng Hoa.

- Ha ha, là bí thư Thái, chúng tôi lần này tiện xuống đây, không phải kiểm tra công tác nên không làm phiền đến Bí thư.

Tằng Hoa thản nhiên cười nói.

- Bí thư Tằng, hôm nay nghe nói bên Nam Sơn có lợn rừng, nếu có thời gian đi săn một chút. Nếu trúng buổi tối có thể có nồi thịt.

Lúc này từ trên cầu thang có một cảnh sát bước xuống, chắc là cảnh sát xã Trì Lâm vừa mới nghe tin vội vã xuống, từ xa đã nói với Tằng Hoa.

- Diệp thiếu gia, anh xem, có muốn đi làm mấy phát súng thư giãn cánh tay một chút không?

Tằng Hoa quay đầu hỏi Diệp Phàm.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.