Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba nguyên tắc

Phiên bản Dịch · 1984 chữ

Hơn nữa, cũng không biết có phải lão Phạm truyền kinh nghiệm không, Thúy Nhi không ngờ nhẹ nhàng xoay cổ, lực ma sát tăng lên, nhiệt lượng sinh ra cũng nhiều hơn.

Diệp Phàm cảm thấy lửa trong người hừng hực muốn phun ra. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Thúy Nhi Diệp Phàm biết Thúy Nhi không phải tình nguyện, chỉ để hắn ra tay giúp cô bắt Chủ tịch xã Trương thôi.

Cho nên, vừa nghĩ đến đây, Diệp Phàm dùng cố gắng lớn nhất không tiến thêm bước nữa. Chỉ giơ tay vào chỗ kênh rạch cây cối của Thúy Nhi mò một phen sau lập tức mặc quần áo, nói với Trần Quân qua vách:

- Xong chưa?

- Xong rồi, mẹ kiếp, không kìm nổi.

Trần Quân mắng một câu.

Đương nhiên không kìm nổi, xem ra y là lần đầu, không khống chế tốt lập tức phun ra. Hơn nữa có xâm nhập đất cằn sỏi đã hay không cũng khó nói.

Thường thường trai tân lần đầu nếu không nắm giữ kỹ thuật tốt cũng không vào được cửa này. Lúc đó cái kia lại rất kích động cuối cùng ở ngoài đã rầm rầm, đần độn vô vị, có chút mất mát.

- Bí thư Phàm, anh thật không cần Thúy Nhi?

Thúy Nhi vẻ mặt khổ sở đáng thương, cả người lõa lồ đứng trước mặt Diệp Phàm. Mặt thiếu chút nữa chạm vào chóp mũi của Diệp Phàm.

- Đi, tôi giúp cô bắt người hả giận.

Diệp Phàm thở dài nhẹ nhàng lấy quần áo đưa cho Thúy Nhi nói:

- Như vậy không tốt sao?

- Cảm ơn.

Mắt Thúy Nhi đầy nước, lúc này,hình ảnh Diệp Phàm trong cô đặc biệt lớn.

Tám giờ sáng hôm sau, đã đến thị trấn Nam Lĩnh của địa khu Nam Lĩnh.

Phải điều tra chuyện của anh trai Vu Hồng Liên rồi mới làm việc tiếp. Trước tiên Diệp Phàm đến nhà khách Nam Lĩnh.

Ngồi trên sô pha, Thúy Nhi khá hiểu ý, đi pha trà. Đừng nói Thúy Nhi pha trà rất khéo.

Trần Quân không kìm nổi hỏi:

- Thúy Nhi, cô đã học pha trà?

- Có học qua, trước kia địa khu muốn tuyên truyền về điền trà của chúng tôi đã tổ chức một cuộc thi pha trà, huyện chọn người. Lúc đó tôi cũng được chọn đi, cuối cùng tuy không được chọn nhưng cũng được học một khóa pha trà không mất tiền.

Thúy Nhi hào hứng nói.

Nói về việc đó Thúy Nhi cảm thấy tự hào.

- Điền trà là cái gì?

Diệp Phàm nằm nghiêng trên sô pha nhìn Thúy Nhi hỏi.

- Trà bình thường đều trồng trên núi. Huyện Lang Đình chúng tôi có loại trà đặc biệt, trồng dưới mặt đất.

Trà trên núi và dưới đất khác nhau vì độ cao so với mặt nước biển.

Cho nên, chất lượng và hương vị đều khác. Hơn nữa, điền trà của huyện Lang Đình là truyền từ xưa đến nay. Nghe nói là Thần Nông thị gia truyền xuống, lịch sử viết…

Thúy Nhi có vẻ ngượng ngùng nói.

- Ha ha, Thúy Nhi, tôi cảm thấy cô như một chuyên gia về trà đạo. Không tồi, không tồi!

Diệp Phàm cười nói.

- Việc này cũng là trước đi học nghe các chuyên gia nói. Vả lại thôn chúng tôi còn có người chế biến trà giỏi nổi tiếng. Bọn họ sao trà bằng tay được loại trà hương vị rất đặc biệt. Chỉ có điều huyện Lang Đình rất hẻo lánh, điền trà Lang Đình cũng không có nhiều người biết được.

- Nếu tôi là người đến đầu tư, cô có dám làm giám đốc công ty trà không?

Diệp Phàm thản nhiên cười.

- Nếu Bí thư Phàm bảo tôi làm, tôi sẽ dám làm. Những người khác tôi không dám.

Đôi mắt trong sáng của Thúy Nhi nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Cô tin tưởng đại ca Phàm như vậy?

Trần Quân ngồi một bên cười gượng nói, nhìn Thúy Nhi một cái, có chút mờ ám cười:

- Thúy Nhi, đối với các cô nàng nông thôn như các cô mà nói, có phải ai tốt sẽ đi theo hắn? Giống như cô đối với Bí thư Phàm?

- Bí thư Phàm không như thế, hắn rất chính trực, tôi theo hắn tốt hơn. Tôi chưa gặp một người như vậy, hắn là người tốt nhất.

Thúy Nhi mặt hồng lên, thành thật nói.

- Hắn là đại ca của tôi, đương nhiên là người tốt.

Trần Quân cười gượng nói, nhìn Thúy Nhi một cái, trêu tiếp:

- Tuy nhiên, cô nói không ai tốt hơn tôi không hiểu. Các cô đều như vậy còn tốt hơn, thế là thế nào?

- Bí thư Phàm không muốn tôi,

Thúy Nhi lắc lắc đầu, xẩu hổ đỏ cả mặt, giống như hoa đào nở rộ.

- Ha ha,

Thấy Trần Quân cười quái dị Diệp Phàm cười, lấy điện thoại ra nói:

- Bí thư Tăng, gần đây bận không?

Đồng chí Tằng Hoa nhậm chức cục trưởng cục công an sau đó không lâu liền kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an địa khu Nam Lĩnh.

Không thể không nói, nhà họ Kiều ra tay rất nhanh, tất cả việc này đều vì trải đường cho Kiều Báo Quốc nhậm chức Chủ tịch địa khu.

Diệp Phàm cũng không thể không cảm thán khi thấy ưu thế của con cháu các gia tộc lớn. Gia tộc đã chuẩn bị đường cho anh, chỉ có thể mất một chút sức lực thôi.

- Anh là…

Tằng Hoa nhất thời không nhận ra, đây cũng là bình thường. Y cùng Diệp Phàm gặp nhau lần gần đây đã mấy tháng.

Gần đây là Bí thư Đảng ủy Công an Địa khu gặp nhiều người, sao có thể nhớ hắn.

- Ha ha, lúc trước tôi gọi anh tặng đồ giúp tôi cho Bí thư Lý Xương Hải.

Diệp Phàm cười nói. Đến Nam Lĩnh làm việc chưa chắc đã cần Kiều Báo Quốc ra mặt chỉ cần có Tằng Hoa và Bí thư điện thoại công an là đủ rồi, một chủ tịch xã nhỏ, sao cần Kiều Báo Quốc ra mặt. Nếu không có cảm giác là đại pháo đánh muỗi.

- A, là …Diệp Đúng là Diệp thiếu gia, chào ngài, chào ngài !

Tằng Hoa lập tức nhiệt tình lên, hơn nữa có chút cung kính. Sửa Diệp Phàm thành thiếu giao Diệp.

Diệp Phàm nghe xong có chút sửng sốt. Thầm nói, mình trở thành thiếu gia từ khi nào vậy. Tuy nhiên suy nghĩ một chút đã rõ ràng, chắc chuyện của hắn và Kiều Viên Viên nhà họ Kiều sắp đính hôn nhà họ Tằng cũng biết. Cho nên, hắn vô tình cũng thành người nhà họ Kiều, bị người ta gọi là thiếu gia.

- Tôi hiện tại đang ở nhà khách ở Nam Lĩnh,

Diệp Phàm cười nói.

- Thiếu gia Diệp đến Nam Lĩnh, tôi cũng không biết trước để đón, tôi sắp xếp tốt. Tôi lập tức sẽ đến đấy.

Tằng Hoa vội vàng nói.

- Vậy đi vừa lúc có chút chuyện muốn nhờ Bí thư Tằng một chút.

Diệp Phàm thuận nước đẩy thuyền nói.

- Anh, Diệp Phàm đến Nam Lĩnh rồi.

Tằng Hoa sau khi cúp điện thoại liền gọi điện thoại cho anh trai Tằng Thu Lâm. Tằng Thu Lâm là Bí thư Địa ủy Nam Lĩnh, tất nhiên là hỏi ý y.

- Quái, hắn đến Nam Lĩnh làm gì?

Tằng Thu Lâm vừa nghe có chút kinh ngạc.

- Không rõ lắm, nói là có việc nhỏ cần tôi hỗ trợ.

Tằng Hoa nói.

- Xem ra, việc này hắn không muốn phiền đến Chủ tịch địa khu Kiều. Vậy nhanh đến đó, phải kính trọng, đừng thấy người ta trẻ tuổi, nhưng người ta đã là cấp giám đốc sở rồi, tiền đồ vô lương.

Tằng Thu Lâm dặn dò nói.

- Anh, anh có muốn đi cùng không?

Tằng Hoa hỏi.

- Việc này tôi đi không ổn, hắn không gọi cho tôi trước. Cậu đi trước, xem tình hình rồi nói sau. Tuy nhiên Bí thư giao chuyện gì nhất định phải làm tốt. nhà họ Tằng chúng ta nợ hắn ân tình lớn.

Tằng Thu Lâm nói. Tằng Hoa cũng rất nhanh, không đầy mười phút đã đến phòng của Diệp Phàm.

- Bí thư Tằng, hôm nay tìm anh có chuyện cần nhờ anh giúp một chút. Cô gái này là Phạm Thúy Nhi, trong nhà có oan khuất.

Nói đến đây Diệp Phàm nhìn Thúy Nhi nói:

- Cô hãy kể từ đầu đến cuối chuyện của cô cho Bí thư Tằng nghe một chút, y sẽ làm chủ cho cô…

- Bí thư Tằng, xin ngài làm chủ cho Thúy Nhi!

Phạm Thúy Nhi hình như đã găp qua Tằng Hoa, lập tức liền quỳ xuống lạy. Tằng Hoa vội vàng giơ tay đỡ Phạm Thúy Nhi không cho cô quỳ xuống.

Bởi vì trong nháy mắt Tằng Hoa biết được, nếu là Diệp Phàm ra tay, có lẽ Phạm Thúy Nhi đã là thân thiết bên cạnh Diệp Phàm.

Hơn nữa, cô nàng này khá xinh đẹp, cũng có chút nông thôn chất phác. Các công tử thành phố chán các cô nàng son phấn đầy người lại thích những cô nàng thuần khiết như thế này. Đây gọi là trở về với thiên nhiên.

- Thúy Nhi, cô hãy nói mọi chuyện trước, tôi nhất định làm chủ cho cô.

Tằng Hoa vẻ mặt nghiêm túc nói. Thúy Nhi nghẹn ngào vài tiếng say kể từ đầu đến cuối cho Tằng Hoa nghe.

- Coi trời bằng vung, thực sự đây là hành vi của bọn cướp.

Tằng Hoa vẻ mặt nghiêm túc hừ nói nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:

- Tôi lập tức bảo người bắt Trương Mạo Lâm lại, không tưởng tượng nổi, một Chủ tịch xã lại có hành động hàm hồ như vậy.

Nhìn vẻ mặt tức giận của Tằng Hoa, Diệp Phàm biết y đang để cho hắn xem, cười nói:

- Bí thư Tằng, muốn bắt y thì dễ, chúng ta trước tiên muốn điều tra một chút, lấy được chứng cứ rồi nói sau. Có chứng cứ đầy đủ mới ra tay. Nếu ra tay phải thật độc, ít nhất khiến y ăn cơm tù vài năm mới được.

Diệp Phàm thản nhiên nói nhưng làm Tằng Hoa không khỏi thầm kinh ngạc. Người này vẻ mặt hòa nhã, hơn nữa tuổi trẻ, ngàn vạn lần đừng bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc. Không thể tưởng tượng được người này là một người độc ác.

Chỉ chiếm đoạt vài tiền đồng, nhiều nhất là đánh bị thương người, sao có thể vào tù.

- Bí thư Tằng, anh không điều tra, tạm thời không biết tại sao tôi nói thế.

Diệp Phàm nhìn bộ dạng của Tằng Hoa biết người này có chút hiểu lầm.

- Không biết thiếu gia Diệp muốn nói gì, tôi nghe.

Tằng Hoa hơi cúi người, giống như nhận chỉ thị của lãnh đạo.

Nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:

- Việc này tôi nghe thiếu gia Diệp sắp xếp, anh nói sao tôi sẽ làm thế.

- Trần Quân, cậu nói đi.

Diệp Phàm chỉ vào Trần Quân nói.

- Người này là

Tằng Hoa nhìn thấy Trần Quân cố ý hỏi, người này thật sự muốn thăm dò chi tiết Trần Quân để biết đối đãi với y.

Kết giao với người khác, Tằng Hoa có nguyên tăc của riêngmình. Tuy nói không thể phân ra ba nguyên tắc, cúng phải nhìn đối phương có phân lượng hay không.

Đối phương phân lượng thế nào, cũng quyết định thái độ đối xử của Tằng Hoa. Thói đời, không thể nói là Tằng Hoa thế nào, đây cũng là xã giao bình thường.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.