Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử Phí Mãn Thiên

Phiên bản Dịch · 2495 chữ

Hahaha, ta cười đắc ý, cười đắc ý cười xem kẻ hồng trần không già, cười đắc ý, cười đắc ý, ôm vợ vui vẻ…

Diệp Lão đại rống cái giọng khàn như vịt đực của hắn, ra khỏi Sở Thiên các. Diệp phủ.

-Bí thư Diệp, chuyện gì mà vui thế ạ? Giải quyết được rồi à?

Vừa mới ra khỏi nhà, thì Trần Quân mặt mày hớn hở chạy tới.

- Đàn bà thôi, không phải dễ như trở bàn tay sao.

Diệp lão đại thản nhiên gật đầu nói, nhìn Trần Quân rồi hằn giọng nói:

-Tiểu Quân à, trên đời này có người phụ nữ nào mà anh không chinh phục được không? Nực cười!

-Ừ, Bí thư Diệp cao tay rồi. Cao là ở chỗ không ngờ cũng có thể trị được đàn bà thành loại dễ bảo, dính lấy suốt, còn em, vẫn chưa lão luyện được như vậy. Bí thư Diệp, có thể truyền cho thằng em này vài chiêu? Đạo trị đàn bà.

Trần Quân lấm la lấm lét, nhìn vào trong nhà với chút lo lắng.

- Với cái hình tượng này của cậu, khó đấy! Lúc đầu, phải có gan, cậu xem đấy, cậu vừa mới đầu đã nhụt chít rồi. Khí không thuận, thì vừa vào tới nhà, sau khi nhìn thấy cậu khí cũng tự nhiên sẽ tụt xuống. Vì thế, nhất định phải lấy khí dưỡng khí, lấy khí áp khí mới được. Sau khi khí của thằng đàn ông lớn hơn đàn bà, thì nước tới bờ rồi còn chuyện gì không thành?

Sau khi nói xong, Diệp lão đại còn vỗ vai Trần Quân, nói:

-Hiểu chưa hả?

-Chưa hiểu ạ? Vẫn chưa hiểu! Cái khí này sao mà giống trong luyện công thế? Chả nhẽ cái trò này cũng dùng để trị được đàn bà?

Đồng chí Trần Quân không ngại hỏi.

-Cứ từ từ mà ngẫm đi? Thực ra thì, khí chi nhất đạo, nhất thông bách thông.

Diệp Phàm vỗ vai Trần Quân, rảo bước xuống núi.

- Ý gì nhỉ…

Trần Quân mặt tỏ vẻ mơ hồ, một hồi lâu sau hừ nói:

- Khí khỉ gì cơ chứ, không thông, mà nếu thông rồi cô ta lại lột da em làm trống đập. Ôi, trong đó huyền diệu quá sao?

- Ý gì á, ngay cả ông đây còn chả hiểu được, cậu mà hiểu được thì mới lạ…

Diệp Phàm thầm cười một tiếng, rồi lái xe đi mất. Chỉ còn lại Trần Quân cứ đứng ngây ra đó nghĩ về lời của Diệp lão đại nói rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Khi đó, Trần Quân vì tình mà làm hòa thượng, thằng nhãi đó rất thông minh ở nhiều điểm. Là một tay chơi thủ đoạn ngầm cũng giỏi phết. Nhưng, chỉ có việc đối phó với đàn bà là cực kì kém. Thậm chí có thể nói là mu muội ấy chứ, cái này, có thể là do ông trời cố ý sắp đặt như vậy. Nếu không thì, Trần Quân cũng đã không đi làm hoà thượng rồi.

Diệp Phàm lái xe thẳng tới vịnh sao băng ở hồ Tây Trúc phía Đông thành – nới mà các Ủy viên thường vụ tỉnh ở.

Hắn ở bên ngoài gọi điện cho Phí Hướng Phi, vừa nghe nói tới tin tức liên quan tới y, liền không thèm suy nghĩ, không thèm hỏi ý kiến cha mình là Phí Mãn Thiên, trực tiếp lao ra ngoài đón tiếp Diệp lão đại.

-Anh à, chuyện của em ra sao rồi?

Vừa gặp Diệp Phàm, y liền mở mồm ra hỏi ngay câu này.

-Vội cái khỉ gì chứ, gặp Bí thư Phí rồi hẵng nói.

Diệp Phàm hừ lên một tiếng, mặt không lộ chút cảm xúc gì, trong lòng Phí Hướng Phi có chút không yên tâm, không biết là tình hình ra sao rồi.

Diệp Phàm bước vào thư phòng của Phí Mãn Thiên, Phí Mãn Thiên bảo hắn vào.

Không ngờ, bố trí trong thư phòng của Phí Mãn Thiên lại giống thư phòng anh trai Phí Nhất Hoàn của ông ta tới vậy. Không hề có một cái ghế xoay thoải mái kiểu hiện đại nào, mà thay vào đó tòan là mấy chiếc gỗ được buộc chắc chắn. Hơn nữa, tới miếng lót bông cũng không dùng tới.

-Nói đi, tìm tôi có việc gì ?

Phí Mãn Thiên sớm đã biết chuyện liên quan tới việc của con trai mình, ông ta rất thản nhiên, không hề hỏi tới chuyện đó, chỉ đợi Diệp Phàm báo cáo lại.

- Là chuyện của Hướng Phi đã xong rồi, vừa sáng sớm cháu nhận được điện thoại của Mai tư lệnh. Nói rằng quân ủy đã quyết định rồi, có thể vài ngày nữa sẽ đưa lệnh xuống.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói như là đang báo cáo.

- Ừ, vất vả cho cậu rồi.

Phí Mãn Thiên không ngờ lại nói cảm ơn hắn.

- Vất vả gì đâu ạ, đều là người nhà cả mà, nên làm thôi ạ.

Diệp Phàm nói.

- Dạo này, khu Hồng Liên ra sao rồi?

Phí Mãn Thiên chuyển chủ đề nói chuyện.

- Chúng cháu mời viện sĩ Mâu Trung Ninh, theo ý kiến của ông ấy mà bắt đầu tiến hành lại quy hoạch chỉnh thể và định vị cho khu Hồng Liên. Hơn nữa, Khu Hồng Liên mới sau khi đã được quy hoạch lại, sẽ phát triển theo hướng sinh thái nhân văn. Viện sĩ Mâu rất có hứng thú với khu Hồng Liên của chúng ta, đơn bị bọn họ hợp thành một tổ chuyên gia, đang đi thực tế để làm một cái chuyên đề nghiên cứu.

Diệp Phàm cười nói.

- Mời được ông ta cơ à, được đấy!

Phí Mãn Thiên thản nhiên gật đầu. Lão chuyển người, nhíu mày, nói:

-Dạo này, tôi có nghe nói các anh có làm gì lớn hả, phải dỡ cả lầu đi đúng không?

- Vâng, nếu đã lấy Sông Hồng Liên làm căn cứ địa cho sự phát triển, thì phải mở rộng khai thác sông Hồng Liên, hơn nữa, còn phải mở rộng nối thông sông Hồng Hà và đường thủy bên ngoài. Chỉ có như vậy, nước của sông Hồng Liên mới có thể là dòng chảy thực sự, để nước sông Hồng Liên tạo phúc cho nhân dân Hồng Liên.

Diệp Phàm nói với vẻ mặt bình tĩnh.

- Mở rộng là tốt, các cậu đã nghĩ về độ an toàn khi chống lũ lụt chưa?

Mãn Phí Thiên đột nhiên nói.

- Chống lũ?

Diệp Phàm nhất thời có chút ngạc nhiên.

-Đấy thấy chưa, chống lũ quét là việc quan trọng trong số các việc quan trọng, sông Hồng Liên là sông trong nội thành. Vốn dĩ không có liên hệ nhiều với bên ngoài. Vì vậy, nước lũ bên ngoài sẽ rất khó tràn vào khu Hồng Liên, vì đã có bức chắn tự nhiên ấy.

Vì điạ hình của khu Hồng Liên tương đối cao, nếu các cậu mở rộng toàn bộ, vậy về sau sẽ không ngăn nổi nước lũ nữa rồi.

Phải khai thác một cách toàn diện sông Hồng Liên, phòng chống lũ lụt là việc hết sức quan trọng. Cậu nghĩ thử xem, cậu có làm tốt, sông Hồng Liên vẫn có thể hái ra tiền.

Nhưng, nếu mà vì vài lần nước lũ làm hết nhìều người, thì cậu không những không có được chút chiến tích gì, mà thân làm người khởi xướng sẽ lại phải chịu trách nhiệm của một vị lãnh đạo, lúc đó phải ngồi tù đó.

Phí Mãn Thiên mặt nghiêm túc nói với giọng điệu rất nặng nề.

- Cháu nghĩ, nên suy nghĩ việc này cho kĩ đã. Viện sĩ Mâu là chuyên gia lĩnh vực này, trong quá trình quy hoạch không thể không quan tâm tới việc chống lũ lụt. Tất nhiên là sau khi quay trở về sẽ lập tức để ý tới việc này. Nếu không thể giải quyết được chuyện phòng chống lụt lội, thì chúng cháu sẽ không mở rộng sông Hồng Hà nữa.

Diệp Phàm lập tức thể hiện thái độ, hơn nữa, trong lòng đổ mồ hôi không ngớt. Mặc dù là đã nói như thế với Phí Mãn Thiên, nhưng chắc chắn đã có người ra tay đâm thọc mình.

-Ừ!

Phí Mãn Thiên gật đầu, nhìn Diệp Phàm rồi lại nói:

- Cậu không cần quá lo lắng làm gì? Làm việc thì cần phải cẩn thận, chu đáo, nhưng cũng không được do dự lưỡng lự, tới cuối cùng lại chẳng dám làm bất cứ chuyện gì.

Đây là việc phải dùng tài trí để xử lý, kẻ làm nên việc lớn không quan tâm tới tiểu tiết, câu nói này có chút không ổn lắm. Tôi nghĩ nên thay là kẻ làm nên việc lớn phải chú ý tới tiểu tiết.

Trong thể chế, thường thì một câu nói, một ánh mắt sẽ khiến cả tiền đồ của cậu bị hủy hoại. Lấy một ví dụ rất đơn giản, nếu cậu bất mãn với lãnh đạo. Cậu không dám lên tiếng, nhưng, ánh mắt của cậu lại bán đứng cậu. Người lãnh đạo đó nhìn cái là biết ngay, và cuối cùng, thì cậu sẽ được trọng dụng nữa không?

Vì thế, khi làm việc lớn, phải suy nghĩ thấu đáo, và quan tâm tới tiểu tiết. Nó cũng giống như việc phòng chống lũ lụt vậy, cậu chỉ cần hơi không để ý tới, đợi tới lúc công trình của cậu khai công, tiến hành được một nửa quãng đường, thì một câu nói của Chỉ huy phòng chống lụt bão Quốc gia đã có thể phong tỏa hết mọi nỗ lực của cậu rồi.

Tất nhiên là lời của tôi cũng có lẽ có chút phiến diện, có thể kẻ làm nên việc lớn mà các cậu nói tới là những kẻ sát phạt quyết đoán. Cái này, thì còn tùy vào các cậu hiểu nó ra sao.

Phí Mãn Thiên trông như một bề trên, giảng giải tỉ mỉ cho Diệp Phàm nghe.

-Cháu hiểu rồi, cháu sẽ về suy nghĩ kĩ lại.

Diệp Phàm gật đầu, nhìn Phí Mãn Thiên rồi nói:

-Trước khi ăn Tết cháu có tới thành phố Mạc Hương một chuyến, thì thấy nó thay đổi nhiều quá. Khu kinh tế Lâm Tuyền thay đổi tới mức mà tới cháu cũng không nhận ra được nữa.

- Ừ, mấy năm nay đồng chí Tạ Quốc Trung đã bỏ ra bao nhiêu công sức để chỉnh đốn lại. Có thể đưa thành phố Mạc Hương lên một tầm cao mới, công của ông ấy không nhỏ đâu?

Phí Mãn Thiên gật đầu tỏ vẻ thích thú.

-Nghe nói Chủ tịch Tạ để thăng chức rồi?

Diệp Phàm hỏi.

-Tạ Quốc Trung bảo cho cậu biết à?

Phí Mãn Thiên mặt nghiêm hừ nói.

-Không ạ, khi cháu về Mạc Hương thì khắp nơi đều loan tin này. Vả lại, nghe nói là có rất nhiều người đang cố gắng, dù sao, thì Chủ tịch Tạ được thăng chức, vị trí Chủ tịch này cũng rất quan trọng. Trong thể chế ai mà chả muốn tiến thêm một bước.

Diệp Phàm cố nói thêm.

- Lo cho xong cái khu Hồng Liên của cậu đi, cậu mới lên làm Giám đốc sở. Chủ tịch thành phố Mạc Hương mặc dù cũng là Giám đốc sở, những đó là vị trí thành phố cấp 3 chính thức.

Cậu thì bét nhất còn phải phấn đầu hơn vài năm nữa mới có cơ hội. Chủ tịch của một thành phố, cái vị trí này quan trọng lắm, nó liên quan tới mấy triệu hộ gia đình đấy.

Tiểu Diệp, làm việc không thể thay đổi thất thường được. Cậu hiện giờ nếu làm vội vàng thì sẽ khiến khu Hồng Liên lâm vào hoàn cảnh khó khăn đó.

Bí thư Đoàn rất quý cậu, cậu không nên phụ lòng tín nhiệm của anh ta đối với cậu? Sĩ vi tri dĩ giả tử, câu này chắc cậu hiểu rồi. Bí thư Đoàn đã dốc hết tâm sức để tiến cử cậu. Chuyện này bắt đầu từ mấy năm trước rồi cơ.

Phí Mãn Thiên tỏ vẻ bất mãn, còn cho rằng đồng chí Diệp Phàm tâm tư không ổn định, ăn cơm trong bát rồi còn ngó xem nồi.

- Không phải cháu, cháu biết tự lượng sức mình. Đó là Trưởng ban thư ký Kiều Báo Quốc của Việt Đông, anh ta trước đây với cháu quan hệ khá tốt, hơn nữa, khi còn ở Việt Đông đã giúp chúa. Anh ta tiết lộ là muốn cái chức này.

Diệp Phàm dứt khoát để lộ người nhà họ Kiều ra.

-Hả?

Phí Mãn Thiên có chút bất ngờ, nhìn Diệp Phàm, cầm cốc trà lên, đưa tay mở nhẹ nắp cốc thổi một hơi, rồi nhấp một ngụm, dường như ông ta đang thưởng thức trà, nên không hề lên tiếng.

Cái hành động đấy ý muốn bưng trà tiễn khách, Diệp Phàm hiểu được. Hôm nay lần đầu thám thính không được kết quả gì nên đành thôi. Phí Mãn Thiên chỉ ừ một tiếng rồi đuổi mình đi, chắc chắn ông ta không có ý gì về việc này, hoặc đã có tính toán khác, đồng chí Tiểu Diệp đi ra khỏi biệt thự nhà họ Phí.

Xem ra thì phải nghĩ cách khác rồi. Diệp Phàm nhìn Phí Hướng Phi, trong lòng suy nghĩ, xem có thể tìm được gì sơ hở từ Phí Hướng Phi hay không.

Có điều là, lần thám thính này, ít nhất cũng thể truyền đạt được ý nguyện nhà họ Kiều. Cũng tạm gọi là có chút thu hoạch, thiết nghĩ Phí Mãn Thiên chắc sẽ nghĩ tới cái gì đó. Có nói và không nói không hề giống nhau, tâm tư của lãnh đạo khó đoán quá.

Diệp Phàm lập tức gọi điện hỏi Vệ Sơ Tịnh chuyện việc có bàn tới vấn đề chống lũ lụt trong quá trình quy hoạch khu Hồng Liên hay không.

Sơ Vệ Tịnh nói là viện sĩ Mâu Trung Ninh có nghĩ tới vấn đề này. Trải qua nhiều luận chứng, việc mở rộng sông Hồng Liên là hoàn toàn là có thể. Huống chí, địa hình của sông Hồng Liên cao hơn Minh Giang bên ngoài, nếu nước có thể tràn vào, thì cho dù có cái bức chắn tự nhiên như Phí Mãn Thiên nói thì cũng chả có tác dụng gì cả đâu. Nước lũ sẽ vẫn có thể tràn vào.

Nhưng, báo cáo về việc phòng chống lũ lụt đã được đưa lên trên. Có điều là, kì lạ ở chỗ ban Chỉ huy phòng chống lụt bão Tỉnh vẫn mãi không phê chuẩn

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.