Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các con phải kính trọng cậu Diệp

Phiên bản Dịch · 2552 chữ

Ông cụ cũng liều chết, uống một liều Thái Tuế cực mạnh. Khi bắt đầu, Phượng Sí Diêu bị ông cụ đá trúng vài cú liền, suýt chút nữa bị ngã ra ngoài võ đài. Nhưng Phượng Sí Diêu đột ngột lấy từ trong túi ra một lọ thuốc gì đó uống vào. Trong nháy mắt, giống như thần tiên hạ phàm vậy, ông cụ liều chết đánh trả nhưng vẫn không nỗi, cuối cùng nhà chúng em vẫn bị thất bại. Mà ông cụ sau khi nuốt một liều Thái Tuế thì di chứng cũng phát tác, bây giờ đã sắp không qua khỏi rồi.

Chắc cũng chỉ gượng được nội trong vài giờ nữa thôi. Mà nghe nói tên Phượng Sí Diêu của Phượng gia cũng uống thuốc kích thích, nghe nói cũng không khác mấy so với loại thuốc dopping bị cấm của các vận động viên.

Phượng Sí Diêu cũng đã phải chịu tác dụng phụ của thuốc, bây giờ nghe nói cũng đang nằm liệt trên giường không dậy nổi, chắc hẳn cũng không khác là mấy. Cái lão già chết tiệt này!

Sau đó, Phượng gia lên tiếng, nói là nếu tập đoàn Lô Thị bằng lòng rút khỏi lĩnh vực vận chuyển bằng tàu thuyền thì hai bên có thể hòa giải được.

Lô gia chúng em nhất định không đồng ý rồi, khoản lợi nhuận đó rất lớn, chiếm khoảng 30% tổng lợi nhuận của Lô gia trong một năm. Tuy nhiên, người bên ngoài mà bọn chúng mời tới chính là lão già của phái Thanh Thành. Mặc dù Lô gia biết rõ kết cục thất bại nhưng vẫn phải ứng chiến. Vì sự tôn nghiêm của Lô gia, chúng em đành phải đánh tới cùng.

Lô Vĩ vẻ mặt phẫn nộ, hai mắt mở trừng trừng.

Tìm được viện trợ bên ngoài chưa?

Diệp Phàm nghiêm mặt lại hỏi.

Tìm được ư, rất khó! Lão già của Thanh Thành thuộc hàng thất đẳng. Trên đời này có được mấy cao thủ ở tầng đó. Diệp Phi Hồ của Diệp gia cũng có quan hệ thân thiết với Lô gia chúng em, đồng ý tương trợ. Tuy nhiên, bà ấy cũng nói chắc chắn sẽ thất bại, chỉ có điều sẽ không làm Lô gia mất thể diện quá thôi.

Lô Vĩ nói.

Biết rõ sẽ thất bại mà vẫn ứng chiến cái gì, có phải hồ đồ rồi không?

Diệp Phàm nhíu mày, hỏi.

Dù thất bại cũng phải oanh liệt.

Lô Vĩ nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:

Cho dù thất bại nhưng cũng có thể chứng tỏ Lô gia chúng em ở Thủy Châu dù sao vẫn chưa sụp đổ. Chúng em cũng có thể mời cao thủ tầng thứ sáu trở lên từ bên ngoài đến trợ giúp. Bằng không, môn phái mà không có được một người ngoài nào tương trợ sẽ càng bị người ta khinh thường. Tuy nói xã hội hiện đại hóa rồi, võ lâm không còn tồn tại nữa, thật ra một giới võ lâm ngầm vẫn còn chiếm ưu thế. Trong tình hình quốc gia quản lý súng ống đạn dược nghiêm ngặt như thế này, thân thủ cao cường vẫn chiếm ưu thế trong nhiều lĩnh vực.

Đã xác định chắc chắn chưa?

Diệp Phàm hỏi.

Vẫn chưa. Diệp Phi Hồ nói là còn phải cân nhắc một chút. Em biết bà ấy nói vậy chỉ để cho Lô gia chúng em chút thể diện. Phải biết rằng người nhà Diệp gia nhất định sẽ không đồng ý chuyện này. Tuy nhiên, trước kia Diệp Gia nợ Lô gia chúng em một ân tình rất lớn nên đây chắc hẳn mới là nguyên nhân chính. Bây giờ chắc là tiền bối Diệp Phi Hồ đang thương lượng gì đó với người trong gia đình rồi.

Trận đấu cuối cùng diễn ra vào buổi chiều ngày mai. Nếu Lô gia lại thất bại thì phải làm theo giao ước rời khỏi thị trường tàu bè. Ngay đến công ty tàu thuyền của Lô gia chúng em cũng phải định giá bán trao tay cho bọn chúng. Nếu Phượng gia thua cũng vậy. Tuy nhiên bọn chúng thắng chắc rồi. Bọn chúng đã thắng hai ván đầu tiên, bây giờ chắc là đang cùng nhau ăn mừng ở đâu đó?

Lô Vĩ vẻ mặt buồn bực, nói.

Nếu như ngày mai Lô gia các cậu thắng không phải hai bên mới hòa nhau sao?

Diệp Phàm có chút khó hiểu, hỏi.

Nếu hòa nhau thì hai bên đấu thêm một trận nữa, lập tức bắt đầu, tùy ý lấy người trong dòng tộc hai bên ra thi đấu, bao gồm cả người trợ giúp từ bên ngoài cũng được tính.

Lô Vĩ nói, ánh mắt lờ mờ liếc qua khuôn mặt Diệp Phàm.

Muốn tôi ra tay có phải không?

Diệp Phàm thản nhiên nhìn liếc nhìn Lô Vĩ một cái.

Chuyện này, đại ca, anh là người lăn lộn trong quan trường, không tiện dính dáng vào phương diện này.

Lô Vĩ có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nói gì thế, mọi người đều là anh em. Đừng nói với anh cái gì làm quan với không làm quan. Mẹ kiếp, nếu làm ông đây điên lên thì mấy cái mũ quan nát đó cũng chẳng đáng gì. Trận này anh ứng chiến với, cậu hãy mau đi nói với những người quản lý sự việc trong nhà một tiếng đi.

Diệp Phàm giơ tay vỗ vai Lô Vĩ một cái. Anh chàng này vô cùng cảm động, môi hơi run rẩy, ấp úng hồi lâu vẫn chưa nói được thành lời.

Đột nhiên nói với Diệp Phàm:

Xin mời đại ca ngồi, em đi trước nói với mọi người một tiếng.

Được!

Phàm gật đầu, Lô Vĩ thu xếp một người giúp việc pha trà cho Diệp Phàm, còn mình thì chạy đi nhanh như bay.

Gian ngoài phòng ngủ của Lô Tiên Dật còn có một phòng khách nhỏ bố trí toàn bộ theo kiến trúc nhà ở phong kiến xưa. Gian phòng bên ngoài và bên trong được nối với nhau bằng một cửa vòm khắc hoa văn dẫn vào bên trong. Giờ phút này đã có đến mười mấy người nhà Lô gia đứng trong gian ngoài.

Còn Lô Tiên Dật nằm liệt giường trong gian phòng, sắc mặt tái nhợt của ông cùng với màu trắng của chòm râu cũng gần gần giống nhau. Tất cả những người tai to mặt lớn của Lô gia đều tụ họp lại, chẳng hạn như Trưởng ban Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Tỉnh Nam Phúc Lô Minh Châu cũng có mặt, còn có vài vị quan chức lớn ở thủ đô của Lô gia nữa, tất cả đều đã đến. Những thành viên nòng cốt trong lĩnh vực tập đoàn tài chính của Lô gia, những người đứng đầu trong dòng tộc cũng đều đến. Trong phòng tràn ngập một không khí đau thương tang tóc.

Lô Tiên Dật nhìn khắp mọi người một lượt, bất ngờ điềm tĩnh cười nói:

Từng người một hãy phấn chấn lên cho ta. Lô gia dù có thất bại cũng cần bại một cách oanh liệt, chết có gì đáng sợ hả?

Tuy nhiên, không một người nào bên trong phòng có thể cười lên được. Lô Tiên Dật chính là tinh túy của Lô gia, là trụ cột tinh thần của Lô gia, mấy chục năm qua đều như vậy. Người lãnh đạo trụ cột ngã quỵ rồi, những người phía dưới làm sao cười cho nổi. “Tòa nhà bị nghiêng”, tâm trạng ai ai cũng đều nặng nề.

Cha ơi, xin cha nói ít đi vài câu, dành sức nghỉ ngơi, uống hết bát canh này đã.

Lúc này, Lô Bạch Vân ở trước giường khuyên nhủ.

Uống cái gì, Bạch Vân. Không phải đã nói với con rồi sao, vô dụng thôi. Khả năng lớn nhất của ta bây giờ là kéo dài thêm vài giờ, không khéo còn không nhìn thấy được trận đấu cuối cùng, haizz…

Lô Tiên Dật lại thở dài, nhìn khắp mọi người một cái, nói:

Hãy giải tán hết đi, các con nên làm gì thì làm đi. Sau này phải nghe lời Bạch Vân và Minh Châu.

Lô gia rất lớn, tất cả phải đoàn kết một lòng thì mọi người mới có cơm ăn, mới có được cuộc sống tốt đẹp. Bằng không, Lô gia thực tan rã rồi thì các con làm sao có được cuộc sống dễ chịu?

Chắc là đi trên đại lộ Thủy Châu cũng không dám ngẩng đầu lên nữa. Lô gia chúng ta từng là môn phái dẫn đầu ở Thủy Châu, cũng từng lãnh đạo các môn phái ở Thủy Châu.

Tuy là những điều này đều đã trôi qua rồi, nhưng khó khăn tiếp theo, chúng ta đều phải kiên trì vượt qua. Tinh thần của người nhà Lô gia tuyệt đối không thể mất đi được. Người nhà Lô gia phải ngẩng cao đầu làm người.

Xin ông cứ yên tâm! Chúng con sẽ không tan rã đâu. Người trong dòng tộc Lô gia sẽ ngày càng đoàn kết. Xin ông hãy bớt lời, nghỉ ngơi giữ sức nhiều hơn.

Minh Châu, trước đây cũng làm khổ con. Con công tác ở trong chính phủ, trước kia cha không hiểu được chuyện quan trường của các con. Mọi chuyện đều lấy cách nhìn cũ yêu cầu con làm theo. Nhưng, sau này cha sẽ không như vậy nữa. Khi cha ra đi rồi, các con hãy sắp xếp cuộc sống theo ý của mình đi. Tuy nhiên, với khả năng của con hiện nay, trong trường hợp không vi phạm pháp luật thì hãy giơ tay giúp đỡ Lô gia đi, haizz…

Lô Tiên Dật giơ tay xoa xoa đầu Lô Minh Châu, nét mặt hiện rõ vẻ ân hận.

Cha không cần phải nói nữa. Minh Châu mãi mãi là người nhà họ Lô. Trước kia Minh Châu không hiểu chuyện, không suy xét đến lập trường của cha. Minh Châu không hiểu chuyện. Minh Châu cầu xin cha tha thứ…–

Lô Minh Châu rốt cục không chịu đựng được, hai chân quỳ trên mặt đất, tay vái lậy ở mép giường, nghẹn ngào lên tiếng.

Chị…chị…

Lão tứ Lô Húc Thăng của Lô gia đảm nhiệm chức Vụ trưởng Ủy ban trung ương nào đó của thủ đô, nhẹ nhàng đỡ tay chị gái Lô Minh Châu nói.

Húc Thăng, đừng động vào chị, chị cầu xin cha tha thứ. Chị rất có lỗi với cha.

Lô Minh Châu nức nở nói.

Đúng lúc này, Lô Vĩ vội vã chạy tiến vào, sượt qua mặt đất một cái, quỳ gối trước mặt Lô Tiên Dật nói:

Thưa ông nội, trận thứ tư tìm được người bên ngoài chi viện rồi. Xin ông nội cứ yên tâm, yên tâm! Lô gia chúng ta có hi vọng rồi, chúng ta sẽ thể không thua được.

Cháu tìm được ai, Vĩ Nhi, trong lớp thanh niên thì công lực của cháu là cao nhất. Cháu chính là hi vọng của Lô gia. Đừng an ủi ta! Thua, ta cũng chịu được. Thua thì thua mà, ta sẽ không nuối tiếc đâu.

Lô Tiên Dật nói.

Không phải là an ủi đâu, là thật đó! Chính là đại ca Diệp Phàm của cháu.

Lô Vĩ khẩn trương nói ra đại danh của Diệp Phàm.

Là anh ta!

Lô Tiên Dật đột nhiên giống như hít phải thuốc phiện, cả người bất ngờ ngồi bật dậy. Hai mắt nhìn chằm chằm Lô Vĩ hỏi:

Thật sự là anh ta, thật sự là anh ta?

Đúng vậy, bây giờ anh ấy đang ngồi ngay trong phòng khách uống trà.

Lô Vĩ gật đầu.

Thưa ông nội, nghe nói anh Diệp cũng là một cao thủ thất đẳng, thực lực tương đương với Lý Thuần Miên của núi Thanh Thành.

Lúc này, một người trong gia tộc họ Lô nói, liếc mắt nhìn Lô Vĩ một cái rồi nói tiếp:

Lô Vĩ, làm sao anh có thể nói rằng anh Diệp thắng chắc rồi? Chuyện chưa nắm chắc đừng nói bậy chứ.

Vừa nghe cậu ta nói như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Lô Vĩ. Ngay cả Lô Tiên Dật cũng chăm chú nhìn Lô Vĩ có chút khó hiểu.

Nói đi, cha biết con sẽ không nói bừa.

Lô Bạch Vân điềm nhiên cổ vũ con trai, nói.

Vậy con xin kể ra một câu chuyện. “thổ địa Đông Phương Thăng”, biệt hiệu này chắc chắn các vị tiền bối đều đã nghe qua rồi phải không?

Lô Vĩ nhìn quét xung quanh một lượt, hỏi.

Thổ địa gia Đỗ Tử Nguyệt là vị cao thủ thất đẳng trẻ tuổi, được tôn là người đứng đầu bốn siêu cao thủ Hoa Hạ. Điều này chỉ có vài người chúng ta biết thôi.

Lô Bạch Vân gật đầu.

Vậy là được rồi.

Lô Vĩ gật gật đầu, nói tiếp:

Sơn Trang Ngô Đồng là sản nghiệp của Đỗ gia, có một ông lão vừa câm vừa điếc thường xuyên tỉa cây dọn cỏ ở đó. Tên ông lão là A Tông, biệt danh là Chung A Cô, nghe nói tên thật là Âm Đông Ly. Không biết ông nội có biết lai lịch của người này không?

Âm Đông Ly, Âm Đông Ly…

Lô Tiên Dật lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên hai mắt lão mở to, nhìn Lô Vỹ một cái hỏi:

Có phải là sư thúc Âm Vô Đao của Bắc Sơn Tiều Tử, nếu bây giờ còn còn sống, không chừng đã đột phá cửu đẳng. Người này tính tình cổ quái, không ngờ được lại có thể thật sự ẩn cư ở Đỗ gia.

Vâng, chính là ông ta. Đại ca chỉ dùng mấy quyền đã đánh ngã ông chú Đỗ Cử Văn của Đỗ Tử Nguyệt. Nghe Chung A Cô nói, Đỗ Cử Văn là cao thủ thất đẳng tầng thứ ba. Ông nội tin lời Chung A Cô nói không?

Lô Vĩ hỏi.

Tuy nói Âm Đông Ly tính tình cổ quái nhưng lời nói ra vô cùng đáng tin cậy, dù sao cũng không thể gạt người. Ta tin lời ông ta nói chính là sự thật.

Nét mặt Lô Tiên Dật chợt giãn ra.

Vậy cậu Diệp chẳng phải là...

Lô Bạch Vân vẻ mặt kinh ngạc, hỏi nhỏ ông cụ.

Ừ! Ít nhất hắn đến tầng thứ tư rồi, so với Lý Thuần Miên của núi Thanh Thành thì tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều. Kiểu cao thủ như Chung A Cô này nhất định sẽ không nhìn sai người. Theo lời đồn đại bên ngoài thì Lý Thuần Miên đã đạt tới thất đẳng tầng thứ ba rồi. Tuy nhiên trên thực tế hẳn là có sự sai lệch. Ta đoán chắc hẳn chỉ là thất đẳng tầng Khai nguyên. Nếu cậu Diệp có thể đánh bại Đỗ Cử Văn thì trận đấu này thắng chắc rồi.

Lô Tiên Dật gật gật đầu, tin tưởng vô cùng.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.