Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gạo nấu thành cơm

Phiên bản Dịch · 2298 chữ

Ôi anh đã nhiều năm không gặp ông ấy. Ông ấy đến nhà họ Phí cũng không về, cũng không biết đi chỗ nào. Có lẽ, ông ấy cho rằng cô Tô “Đi” cho nên nản lòng thoái chí, đến chỗ nào đó giải sầu. Có lẽ, ông ấy có khả năng mãi mãi không trở lại. Cô Tô rất buồn, đến miếu nát cũng không để anh mời người tu, nói là phải giữ nguyên như cũ chờ sư phụ trở về. Tình yêu của bọn họ, thật sự là vĩ đại!

Diệp Phàm thở dài, cảm thấy ngực đau nhói. Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ tới nấm mồ của cô nàng Tiểu Phương và cô Thanh Thuần ở đập nước Thanh Thủy.

-Anh nói xem chúng ta có thể giống như họ không?

Kiều Viên Viên nháy mắt nhìn Diệp Phàm.

Trong lòng Diệp Phàm xấu hổ, thầm nói, anh có vài người con gái, nào dám so sánh với thâm tình của sư phụ và Tô cô nương…

-Sẽ thế.

Hắn gật gật đầu, trên mặt tất nhiên bình tĩnh.

-Nghĩ một đằng nói một nẻo, anh có thể quên cô bé nhà họ Phượng kia, so với em cô ấy còn nhỏ hơn hai tuổi.

Kiều Viên Viên nghiêng đầu, bĩu môi nói, không ngờ có chút không tự tin.

Diệp Phàm muốn cười, tuy nhiên, không dám cười, nói:

-Em lại thế rồi, sao đột nhiên lại nhắc đến cô ấy. Anh đã hơn một năm chưa gặp cô ấy, vả lại, cô bé Phượng đẹp hơn em sao? Ánh mắt anh chưa mù.

Trong lòng thầm nói con gái thật sự là phiền toái, việc này ngàn vạn lần không thể để cô biết. Nếu không, dông dài có thể làm cho anh chết.

-Vì anh nói ngọt nên, em độ lượng không tính toán với anh.

Kiều Viên Viên đắc ý cười, biết rõ chuyện ma quỷ của Diệp Phàm, nhưng chuyện ma quỷ cũng khá dễ chịu. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói:

-Nhà chúng ta ở Thủy Châu làm sao bây giờ?

-Nhìn em xem, lại nữa rồi, có Trần lão ở nhà còn sự Sở thiên các sẽ bay mất phải không?

Diệp Phàm thật sự muốn cười, Kiều Viên Viên suy nghĩ như trên mây, một hồi nghĩ đông, chốc lát đã đến tây. Dù sao có liên quan đến hắn, cô bé cũng phải xé ra một lần, chỉ sợ tiếp theo sẽ nói đến là đỏ ở Bắc Kinh đi.

Diệp Phàm trước tiên đến chúc mừng năm mới Tề Chấn Đào, Thiết Thác, Đoàn Hải Thiên, Lô Minh Châu và mấy người lãnh đạo. Quà cũng là rượu rất tầm thường.

Chỉ có Lô Minh Châu là nữ, Diệp Phàm tặng viên “Hậu cung Ngọc Nhan Hoàn”. Sau nghe Lô Vĩ nói là cô y dùng nên Lô Vĩ xách mấy viên. Tuy nhiên Lô Vĩ cũng hiểu lại dược này của Diệp lão đại đã mất giống.

Bí thư Phí Mãn Thiên Diệp Phàm cũng đi, Phí Mãn Thiên đối với hắn cũng không tệ lắm. Tuy nói không nhiệt tình nhưng ít ra cũng thân thiết hơn cán bộ bình thường.

Khi xe đến thành phố Mặc Hương, Diệp Phàm còn đến nhà lãnh đạo Lý Hồng Dương. Lý Hồng Dương rất nhiệt tình, y hiện tại được trọng dụng, đã là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Mặc Hương.

-Không thể tưởng tượng được từ biệt vài năm. Cậu đã đi đến trên đầu tôi, mọi chuyện khó liệu, vài năm trước, ai dám nghĩ thế đâu?

Lý Hồng Dương có chút cảm thán, nhìn Diệp Phàm một cái nói:

-Có lẽ, vài năm nữa, cậu dẹp đường về phủ, về thành phố Mặc Hương làm chủ tịch thành phố, tôi là cấp dưới của cậu còn đâu.

-Nói chi vậy, mặc kệ thế nào, ngài mãi mãi là lãnh đạo của tôi.

Diệp Phàm rất khiêm tốn nói.

-Đây chính là bạn gái của cậu, cô nàng thật khá, rất tinh mắt.

Lý Hồng Dương nhìn Kiều Viên Viên một cái nói.

-Ha ha, cô là Kiều Viên Viên năm nay theo tôi về nhà ăn tết.

Diệp Phàm hơi vẻ đắc ý ngắm Kiều Viên Viên liếc măt một cái.

-Chủ tịch thành phố Lý, Diệp Phàm cả ngày nhắc đến ngài rất tốt. Nói khi ở Ngư Dương ngài quan tâm hắn như thế nào. Ngài là người dẫn đường cho hắn, không có ngài quan tâm, sẽ không có thành tựu của hắn ngày hôm nay.

Kiều Viên Viên nói rất ngọt, hơn nữa không một chút cao ngạo của thiên kim tiểu thư.

Kỳ thật, đó là bởi vì Lý Hồng Dương là người Diệp Phàm tôn kính. Nếu không vì thế, kiêu kỳ của Kiều đại tiểu thư sẽ hiện ra.

-Ha ha…

Lý Hồng Dương vui vẻ mỉm cười, thầm nhìn mọi người một cái, rất vui mừng.

-Nghe nói Chủ tịch thành phố Tạ chuẩn bị thăng chức?

Diệp Phàm hỏi đương nhiên là Tạ Quốc Trung Chủ tịch thành phố chú của Tạ Mị Nhi.

-Có khả năng này, nhưng trước mắt chưa có quyết đinhh, cái gì cũng có thể có thay đổi. Các chỉ tiêu của thành phố Mặc Hương đang ở mức trung bình. Một thành phố lớn như vậy có bao nhiều người thèm muốn.

Lý Hồng Dương nói, chuyển sang chuyện khác cười nói:

-Diệp Phàm, Khu kinh tế Lâm Tuyền có khả năng trở thành thành phố kinh tế cấp khu. Nếu phương án được quyết định, khu kinh tế Lâm Tuyền giống như một thị xã, xem ra sắp thoát ly khỏi sự quản lý của Ngư Dương.

-Không thể tưởng tượng được! Thật sự hi vọng có một ngày nào đó.

Diệp Phàm cũng khá vui mừng, khu kinh tế Lâm Tuyền do một tay hắn sáng lập, Diệp Phàm coi nó như đứa con. Con có thành tích người làm cha cũng vui mừng. Huống chi, trong lòng Diệp Phàm, khu kinh tế Lâm Tuyền vẫn vướng vít. Đối với một người mà nói, địa phương đầu tiên mình công tác sau khi tốt nghiệp, thường thường sẽ cả đời hoài niệm.

Sau đó, Diệp Phàm đến thăm Chủ tịch thành phố Tạ Quốc Trung.

-Khách ít đến, Bí thư Diệp, ngồi đi.

Vừa mới bước vào cửa nhà Tạ Quốc Trung, Tạ Quốc Trung đang ngồi dưới hàng cây cùng một người thanh niên nói chuyện phiếm. Ánh mắt Tạ Quốc Trung rất tinh, liếc cái đã thấy Diệp Phàm. Chủ tịch thành phố Tạ lập tức đứng lên bước nhanh ra đón.

Bốn tay cùng nắm lại với nhau. Trong tiềm thức, Tạ Quốc Trung đã đem Diệp Phàm đặt ngang hàng.

-Đã nhiều năm không gặp, Chủ tịch thành phố Tạ càng ngày càng phong độ.

Diệp Phàm cười thân thiết nói.

-Ha ha, già rồi, già rồi!

Tạ Quốc Trung cười nói.

-Chú, có rượu ngon không?

Ngay lúc hai người đang hàn huyên ngoài cửa truyền đến giọng rất lớn, như hét lên. Diệp Phàm vừa nghe, chỉ biết là Tạ Tốn. Y là anh trai của Tạ Mị Nhi, là cháu của Chủ tịch thành phố Tạ.

-Cháu chỉ biết rượu, vì thế rượu ngon của tôi bị cháu vét sạch. Tạ Tốn, mau nhìn xem ai tới.

Chủ tịch thành phố Tạ cười mắng.

-Anh… Diệp…

Tạ Tốn nhất thời không biết xưng hô thế nào với Diệp Phàm.

-Bí thư Diệp hiện tại là Phó Bí thư thành ủy tỉnh thành, còn kiêm chức Bí thư Khu kinh tế Hồng Liên. Cháu nữa, không phải là tham gia quân ngũ rồi ngốc chứ, tin tức lớn như vậy cũng chưa nghe nói qua.

Tạ Quốc Trung cười nhắc nhở.

-Anh Tạ hiện tại công tác ở đâu?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

-Dạo qua một vòng ở Báo Săn, sau lại là ở doanh trại đặc chủng sư đoàn dã chiến số 1, điều tạm tôi xuống dưới để làm công tác huấn luyện. Ở cho đến hiện tại, tuy nhiên, tôi cũng không muốn trở về. Kỳ thật, chỗ này không khác gì bộ đội, so sánh với Báo Săn, cũng có ưu thế của bản thân.

Tạ Tốn có vẻ chua xót nói.

-Có phải anh đắc tội người nào ở Báo Săn?

Trong lòng Diệp Phàm có chút phẫn nộ rồi, Tạ Tốn là do hắn đưa vào Báo Săn, nguyên nhân chính là do Tạ Tốn là anh ruột của Tạ Mị Nhi, yêu nhau yêu cả đường đi, Diệp Phàm đương nhiên có chút tức giận.

-Ôi… Tạ Tốn vừa mới vào Báo Săn lăn lộn cũng không tệ lắm, sau lại từ Báo Săn về sư đoàn, y được sắp xếp vào đoàn ba. Tuy nhiên, Phó đoàn trưởng đoàn ba Cố Vĩ Hùng, ôi..

Chủ tịch thành phố Tạ nói đến đây thở dài.

-Thôi chú ạ, mọi chuyện đều đã qua, nói có thể làm gì?

Tạ Tốn hừ nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói:

-Việc này Bí thư Diệp lúc đó tốn nhiều công sức, thật vất vả đưa tôi vào Báo Săn, không thể tưởng tượng được lại đi ra. Mặc kệ thế nào, đối với sự quan tâm của Bí thư Diệp, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm.

-Rốt cuộc sao lại thế này?

Diệp Phàm hưi nhướng mày giọng điệu nặng thêm không ít, nhìn về phía Tạ Tốn hừ nói. Hắn hiển nhiên là nổi giận. Không thể tưởng tượng được chuyện bên trong Báo Săn thật sự là phức tạp, mình không chú ý tới, Tạ Tốn không ngờ bị người ta gạt khỏi Báo Săn.

Nghĩ đến Tạ Mị Nhi một mình lặng lẽ ở nước ngoài, trong lòng Diệp Phàm thật không tốt chịu. Xem ra đấu tranh nơi nào cũng có, hệ thống quân đôi cũng không đơn giản.

-Ôi, đều là do phụ nữ gây họa.

Tạ Quốc Trung thở dài, nhấp một ngụm trà, có vẻ bất đắc dĩ.

Y làm Chủ tịch thành phố Mặc Hương, mắt thấy cháu bị người ta ức hiếp, không ngờ không có cách nào. Báo Săn là bộ đội đặc chủng, cán bộ quân đội bình thường đều không có khả năng nhúng tay. Tạ Quốc Trung tìm một số lãnh đạo quân khu tỉnh, tuy nhiên, người ta đều lắc đầu, lực bất tòng tâm. Hỏi nguyên nhân, mọi người chỉ lắc đầu không đáp.

-Tạ Tốn, tin tưởng tôi thì nói, những chỗ khác không dám nói, ở Báo Săn, tôi chắc chắn sẽ có cách giúp anh tìm được công bằng.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói. Kiều Viên Viên đứng cạnh thầm nói, anh là thống soái cao nhất của Báo Săn, lời anh không được việc thì lời nào…

-Anh, anh ngại nói thì em nói.

Lúc này, người thanh niên vừa nói chuyện phiếm với Tạ Quốc Trung nói nhìn Tạ Tốn thấy y không phải đối, vì thế nói với Diệp Phàm.

-Bí thư Diệp, tôi là Tạ Nghĩa Phát, Tạ Tốn là anh họ tôi.

Y đi vào Báo Săn một năm sau quen một cô gái ở Thủy Châu, là Chung Đình Đình. Không lâu hai người tình cảm tốt lên.

Tuy nhiên, lúc ấy có Phó đoàn trưởng đoàn ba Báo Săn là Cố Vĩ Hùng. Y không ngờ cũng thích Chung Đình Đình, tuy nhiên, người này rất gian trá.

Y thích Chung Đình Đình không nói, bí mật tăng sức mạnh, thậm chí giở trò quỷ. Mẹ của Chung Đình Đình là Trưởng phòng cán bộ hai của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Chung Ngọc, cũng là người có quyền lực quan trọng.

-Có phải Trưởng phòng Chung không đồng ý?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

-Lúc trước anh tôi cũng không đi lại nhà trưởng phòng Chung nhiều, đối với anh tôi Trưởng phòng Chung cũng bình thường. Tuy nhiên, từ sau khi Cố Vĩ Hùng đem chú y giới thiệu cho Trưởng phòng Chung, thái đội của Trưởng phòng Chung lạnh lùng dần. Năm trước ba tôi đi làm mối, không thể tưởng tượng được Trưởng phòng Chung khéo léo từ chối. Thật ra là không đồng ý. Vì thế Đình Đình cùng mẹ cô ầm ĩ. Tuy nhiên, Cố Vĩ Hùng vì Đình Đình kiên quyết không đồng ý, cho nên, việc này vẫn kéo dài như vậy.

Tạ Nghĩa Phá có chút căm giận nói.

-Xem ra, Cố Vĩ Hùng lai lịch không nhỏ. Bằng không, Trưởng phòng Chung sao không nể mặt Chủ tịch thành phố Tạ.

Diệp Phàm thản nhiên nói, cũng có chút kinh ngạc.

-Ừ, chú của Cố Vĩ Hùng là Cố Tắc Phi, điều từ thành phố Thương Hải đến tỉnh đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch tỉnh.

Tạ Phát Nghĩa nói, sau nhìn Diệp Phàm, ý là muốn xem phản ứng của Diệp Phàm.

-Phó Chủ tịch tỉnh, khó trách!

Diệp Phàm cười cười, quay sang hỏi Tạ Tốn

-Anh định cứ để vậy? không rõ ràng thật khó chịu.

-Quản y, mẹ nó. Cùng Đình Đình làm cái bụng lớn, tôi xem mẹ cô ngăn cản thế nào.

Tạ Tốn không ngờ đem chuyện “Gạo nấu thành cơm” nói ra, làm Kiều Viên Viên đứng cạnh thiếu chút nữa cười thành tiếng. Nhìn Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm cũng nhìn cô. Tình hình hai người cũng hơi giống Tạ Tốn. Kiều Viên Viên vừa thấy ánh mắt Diệp Phàm biết hắn suy nghĩ cái gì. Lườm hắn một cái, bĩu môi không nói chuyện với.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.