Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai cũng có tiền

Phiên bản Dịch · 2012 chữ
  • 80 vạn.

Hứa Thông tức giận nói, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, làm cho Diệp Phàm có cảm giác y chắc chắn nhận ra hắn. Nhìn bên cạnh, không chỉ có người hầu thân cận của Hứa Thông, chủ nhân của tập đoàn Tinh Quang, Thẩm Khai, còn có mấy người Tào Hồng.

Có thiếu gia thần tài Thẩm Khai chống đỡ, thắt lưng của Hứa Thông đương nhiên khỏe mạnh.

- 100 vạn.

Diệp Phàm thuận miệng hô. Ngư Thái đứng bên cạnh không rõ tài sản của Diệp Phàm nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhưng thật ra Lô Vĩ và Hạ Hải Vĩ, Tề Thiên đều biết lão Diệp có tài sản vài trăm triệu, 100 vạn đối với hắn không đáng gì. Tuy nhiên, vung tay 100 vạn, vẫn làm mọi người giật mình thở gấp, thậm chí có cảm giác không thở nổi. Rất phấn khích.

- Tăng giá, tăng giá, tăng giá…

Tiếng hét không ngừng vang lên.

- Đêm nay Thưởng Xuân quyết định hiến dâng.

Đột nhiên cô nàng Thưởng Xuân lên tiếng, đôi mắt vừa ngước lên của Thưởng Xuân dường như hớp mất hồn của người khác.

- 120 vạn!

Hứa Thông thiếu chút nữa cắn răng, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt, chân cũng như đang đứng tấn, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Tư thế kia, chính là muốn liều mạng.

- 120 là cái gì, 200 vạn đi.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, mắt không hề nháy cái nào.

- A….

Chính gia tộc Nam Cung và mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc, cảm thấy vị Diệp Phàm này là một khoản kinh phí lớn. Mặc dù gia tộc Nam Cung có tài sản vài tỷ, cũng biết đây là giá rất cao.

Thưởng Xuân, căn bản là không đáng giá. Có số tiền này, các cô gái trên toàn thế giới, cô nàng Hồng Kông, diễn viên hay nữ hoàng ca nhạc đều dễ như trở bàn tay. Cần gì phải lãng phí cho một cô nàng không có tiếng tăm, tuy nói cô nàng này cũng là trêu chọc.

- Anh… độc…

Hứa Thông ngồi chết lặng trên ghế, buồn bã tu bình rượu hồng, mặt đỏ như muốn ăn thịt người.

Thẩm Khai nhìn nhìn, cau mày cuối cùng cũng không đặt giá nữa. 200 vạn đối với Thẩm đại công tử mà nói cũng là con số không nhỏ.

“Mẹ nó, nếu Thưởng Xuân không phải là gián điệp Nhật Bản thì đêm nay mình cũng không phải thiệt lớn.”

Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng một câu.

Đây đương nhiên cũng không tốt để mất một số tiền lớn như vậy, tất nhiên nợ này ghi vào Trấn Đông Hải. Nếu Thưởng Xuân đến đây có âm mưu, hắn chính là thi hành công vụ. Đến lúc đó một tấm hóa đơn chi trả là xong việc. Như hóa đơn Tổ đặc nhiệm A, đó là đủ loại. Không cần báo nhà nước, ví dụ như hóa đơn tìm cô gái, tắm hơi tổ có thể chính thức chi trả.

Tài tử Diệp xứng giai nhân, Tài tử Tề xứng Yêu Nguyệt, Tri phủ Ngư nhặt một cô gái thanh tú đi về phủ. Nhưng thật ra tài tử tìm về nhà mình. Mà cử nhân Hạ đương nhiên là dẫn mụ mụ Tử Hồng đi.

Hứa Thông một hồi đã dùng 50 vạn đem Phong Diễm đi rồi. Ôm hai mỹ nữ, coi như là đỡ tức rồi.

Ngắm trăng nghe đàn cổ, tiếng đàn như nước chảy, Diệp Phàm nằm nghiên trên ghến, một ly rượu đục, đời người còn cần gì nữa?

Nhìn qua có vẻ hắn đang nhắm mắt thực ra, thuật xem tướng đã quan sát hết mọi động tác của Thưởng Xuân. Đã đến 12 giờ, Diệp Phàm đột nhiên cảm giác một bàn tay mềm mại đang xoa đầu mình.

- Ừ,

Diệp Phàm ừ một tiếng, tiếp tục hưởng thụ.

Nhẹ nhàng hai điểm đỏ tươi, dưới ánh trăng có người lưu luyến bên trong núi đồi không biết đường về…

Nửa đêm, gà gáy thấy thời gian đã rạng sáng.

Diệp Phàm đứng dậy, gọi Tề Thiên, dưới ánh trăng mấy người xuống núi.

Vì Diệp Phàm phải chạy suốt đêm về nhà, Tề Thiên tuy có tiếc nuối nhưng đại ca lên tiếng, y cũng không dám phản đối.

- Tề Thiên buổi tối là cậu mời khách.

Lô Vĩ cười nói.

- Tôi… mời khách đúng vậy, tuy nhiên, phá lệ không thể tính trên đầu tôi. Tôi chỉ chi phí cơ bản, mỗi người mười ngàn.

Tề Thiên vội vàng nói. Mặt kia đã hơi biến thành màu đen, chỉ sợ 200 vạn cùa đại ca kia bị tính lên đầu mình. Tề công tử thực sự phải phá nhà…

- Người anh em, thế nào là mời khách cậu còn không hiểu sao?

Hạ Hải Vĩ ép sát lên, đó là không buông tha.

- Mời đi…

Diệp Phàm hừ một tiếng.

- Đại ca, anh là 200 vạn, toàn bộ tài sản của em đấy.

Tề Thiên ngồi trong xe kêu lên, giống như bị con quạ mổ một cái, kêu thảm thiết.

- Hừ

Diệp Phàm lại hừ nói, Tề Thiên cắn răng, sinh độc ác, nói:

- Em ra, không được sao đại ca?

Tuy nhiên, giọng kia nghe hình như muốn khóc.

- Ha ha ha

- Nên.

- Lần sau đánh chết tôi cũng không mời khách, thế này thật sự là rút da uống máu người.

Tề Thiên mắng.

- Lần sau tôi mời.

Lô đại công tử là người có tiền, bình tĩnh cười nói.

- Bố muốn trả thù, lần sau nhất định phải ném đi 500 vạn.

Tề Thiên quát lớn.

- Ai là đại ca?

Lô Vĩ hừ nói.

- Đương nhiên là đại ca Diệp Phàm.

Tề Thiên vẫn không quên.

- Giá của cậu có thể vượt qua đại ca sao?

Lô Vĩ cười nói.

- Không thể!

Tề Thiên lập tức cúi đầu, biết đêm nay bị anh hai Lư đùa giỡn.

- Ha ha, lần sau, có lẽ tôi sẽ hô lên 300 vạn.

Diệp Phàm đột nhiên mở miệng, Tề Thiên mừng rỡ, cười ha ha không ngừng, miệng hừ hát vang, cho dù rất khó nghe nhưng Tề Thiên vẫn vênh váo. Anh hai kia cứng đờ, cười khổ giống một cô gái tiếp tân.

Càng độc nói:

- Đại ca hô mười triệu tôi phải bán máu cũng phải ra.

- Đây mới là anh hai đúng không?

Diệp Phàm vỗ vỗ vai Lô Vĩ.

- Anh Lô, mười triệu à?

Tề Thiên chuyển hướng.

- Ta đây là mấy người có tiền.

Anh hai Lô rất khá, không hồ đồ chút nào.

- Cậu mạnh miệng nhỉ…

Hạ Hải Vĩ nói một câu.

Ha ha ha ….

Tiếng cười vang rộn trong xe.

- Tuy nhiên Lô Vĩ, đây là địa bàn của cậu. Chỗ của cậu xuất hiện một nơi tình dục xa hoa như vậy, nếu bị điều tra ra cậu cũng không thể giải thích.

Lúc này Hạ Hải Vĩ thản nhiên nói, nhưng thật ra là nghiêm túc.

- Nơi này đã không phải là địa bàn của em, nên nói là địa bàn của Sở công an tỉnh thì đúng hơn.

Lô Vĩ lắc lắc đầu, nhìn mọi người một cái, còn nói thêm

- Người có thể đầu tư một khoản tiền lớn như thế, lai lịch chắc chắn không nhỏ. Có lẽ cũng là liên kết với các gia tộc ở Bắc Kinh. Lấy lực lượng của tôi đi diệt trừ họ, tuyệt đối là rước họa vào thân..

- Ừ, một sơn trang mà đầu tư mấy tỷ, thật sự là một khoản kinh phí lớn. Tề Thiên, tối nay chúng ta đi chơi sẽ không lưu lại cái gì chứ?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi, mày cũng nhíu lại.

- Yên tâm, sơn trang không dám loạn chụp. Trước kia em đến đây cũng đã lưu ý, hơn nữa cũng đã điều tra qua. Mặc dù là chụp chúng ta cũng không sợ, tra án thôi.

Tề Thiên thật ra bình tĩnh.

- Tôi muốn nói với mọi người một câu, chuyện Đào Nguyên sơn trang các cậu không được ai tham gia vào.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Đặc biệt lão Hạ, miệng cậu đóng nhanh một chút.

- Nhúng tay, nhúng ty cí con khỉ, chúng tôi tránh còn không kịp, nơi xa hoa tình dục, cả nước không chỉ một nhà. Anh xem xem, như khách sạn cao cấp năm sao chẳng lẽ không phục vụ loại này? Chúng tôi muốn tham gia cũng không quản tới được, chỉ cần không có người bị thương, chúng tôi đều có thể mặc kệ. Có người có nhu cầu thì có nơi, không bao giờ hết.

Lô Vĩ thở dài, nhìn mọi người một cái cười nói:

- Chờ tôi ngồi lên ghế Giám đốc Sở Công an tỉnh sẽ trừng trị hắn.

- Bao giờ?

Ngư Thái khinh bỉ cười nói.

Diệp Phàm trở lại Diệp phủ, xử lý một chút liền đi ra.Mấy người Lô Vĩ tiễn lên đường. Vừa thấy thời gian đã hai giờ hơn. Tuy nhiên, kỹ thuật lái xe của Diệp Phàm mọi người cũng không phải lo lắng gì.

Tuy nói có uống một chút rượu, Diệp Phàm lái xe vẫn rất vững vàng. Nghe mẹ nói ba người anh em đều về nhà, hơn nữa đại ca Diệp Cương lần này đem bạn gái về nhà, Diệp Phàm tò mò xem bạn gái của đại ca là ai? Anh vẫn rất bí mật, cũng chưa lộ ra điểm gì.

Xe chạy đến đoạn cua, Diệp Phàm giảm tốc độ xuống 50km. Bởi vì đoạn cua này là khúc cua lớn, gần 2km. Hơn nữa cua gấp.

Đang là sườn núi, mà khúc cua này cao trên trăm mét vách đá dựng đứng, phía dưới là khúc sông cuồn cuộn nước chảy. Nghe nói ở đây thường xuyên có xe gặp chuyện không may, ngã từ trên xuống cơ bản không ai còn sống. Cho nên, Diệp Phàm cũng cẩn thận.

Xe vừa mới liều lĩnh bắt đầu vào khúc cua, phát hiện có một chiếc xe tải rất lớn đậu ven đường, ngay một dấu hiệu cảnh giác cũng không có. Diệp Phàm trong lòng thầm mắng một câu, đánh tay lái sang bên phải, giảm tốc độ.

Tuy nhiên, vừa mới đến giữa xe tải, không hề có dấu hiệu gì đột nhiên thấy đèn sáng chói mắt, phía dưới sườn núi lù lù đi lên một chiếc xe việt dã to đùng, hơn nữa, tốc độ như đang chạy trốn.

Diệp Phàm vừa thấy vội vàng đánh tay lái sang mép đường bên cạnh, xe khó khăn lắm mới dừng lại sát đừng. Tuy nhiên, xe dừng lại, một nửa lốp xe đã nghiêng ra sườn núi có vẻ rất nhẹ. Diệp Phàm đang muốn phản ứng, thì xe việt dã điên kia dường như đi về bên trái, hung hăng đâm vào xe Diệp Phàm làm xe nghiêng về vách núi.

Trên không trung Diệp Phàm đành phải bỏ, cố gắng mở cửa xe nhảy ra vách đá. Tuy nhiên, tốc độ quá nhanh, xe đụng trong nháy mắt, Diệp Phàm mới lao ra khỏi xe.

Bùm….

Một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Phàm bị sức ép của tiếng nổ làm văng ra xa hơn mười mét xuống một tảng đá.

Khi vẫn chưa hoàn hồn, cảm giác cơ thể đau đến vỡ ra. Cả hai chân xưng vù, hơn nữa, Diệp Phàm hoảng sợ phát hiện, hai mắt mình hình như bị thương, cảnh trước mắt mịt mờ không nhìn rõ lắm.

Đang muốn dụi mắt, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng nổ, Diệp Phàm vội vàng tránh sang bên cạnh, tuy nhiên, không may lại bị một tảng đá đập vào chân, lập tức cảm thấy rất đau đớn. Kinh ngạc cảm thấy như núi trên đầu đang lở, lập tức đổ ụp xuống mấy tảng đá lớn.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.